11. Phòng Adam
Hình ảnh Jennifer bị bốc cháy dữ dội trong đau đớn dưới ánh mặt trời hiện lên rõ ràng khiến Adam bàng hoàng tỉnh giấc. Anh thở dốc, nhìn quanh rồi bật cười chính mình. Chà, bản năng con người vẫn còn nguyên vẹn, duy ở cảm xúc này, thứ rất riêng dành cho Jennifer.
Adam bần thần suy xét xem đấy chỉ là một giấc mơ hay là sự thật mà Adam có thể nhìn thấy? Đôi khi, sự lớn mạnh từng ngày của tất thảy mọi quyền năng trong anh khiến anh không thể phân biệt đâu là mơ, đâu là thật nữa. Cứ mỗi ngày lại phát hiện ra một quyền năng mới trong mình, cùng với sức mạnh tăng lên theo cấp số mũ... điều chỉ có trong mơ của tất cả ma cà rồng, khiến Adam càng dằn vặt hơn về ham muốn tìm cho ra sự thật thân thế của mình. Và, càng nôn nóng, anh càng khó phân biệt được giữa quyền năng thật - những điềm báo - và những hình ảnh xuất hiện trong mơ khi não bị ép phải suy nghĩ quá nhiều.
Nếu là sự thật, vậy, Jennifer liên quan gì đến những dấu hiệu ấy? Ma cà rồng không ngủ. Họ chỉ tự nhốt bản thân vào quan tài để tránh nắng. Dĩ nhiên, quan tài là thứ duy nhất giúp ma cà rồng có thể tránh tuyệt đối, không bị đe dọa đến sức mạnh, quyền năng và cả tính mạng trước ánh sáng ban ngày. Chỉ một mình Adam ngủ. Anh chắc chắn thế. Nhưng, ma cà rồng mơ khi ngủ càng là chuyện khó tin. Nên, hình ảnh Jennifer diễn ra thật đến mức này là mơ hay là thật và đang xảy ra nơi nào? Nếu là mơ, nhất định cô có liên quan tới những dấu hiệu dẫn đến lời giải cho cuộc đời anh. Cô thật sự là ai, nhỉ? Ngoài người bạn thân thiết Adam đã thất lạc suốt nhiều năm qua?
Đúng lúc này, Adam nhận ra dấu hiệu mới xuất hiện ngay trên trần nhà mình - đó là hình ảnh gương mặt ma cà rồng tổ tiên với cặp mắt đỏ cùng hai nanh nhuốm máu. Không còn bất ngờ hay lúng túng, có lẽ, suốt chừng ấy năm, với chừng ấy lần đuổi theo những dấu hiệu, Adam đã quen với chuyện bất thình lình, thứ gì đấy xuất hiện trong đời mình. Anh im lặng nằm xuống, nhìn chằm chằm vào dấu hiệu trên trần nhà, mà anh biết sẽ tan biến đúng sau hai mươi bốn tiếng - khoảng thời gian thật ra là rất ngắn để anh có thể tìm được một chỉ dẫn hướng đi. Bất kỳ dấu hiệu nào cũng có phần định hướng, sự định hướng cụ thể, rõ ràng và đúng theo nghĩa đen để dẫn Adam đến một nơi khác.
Có tiếng chân người - hai người - dẫu rất khẽ, nhưng Adam nghe thấy ngay. Anh cũng từng hồ nghi về chuyện này, thính giác rất đỗi lạ lùng của anh, mà rõ ràng chẳng có bất kỳ ma cà rồng nào có được. Adam nhổm dậy, nheo mắt nhìn ra phía cửa phòng không khóa. Anh hay có thói quen để ngỏ mọi cánh cửa quanh mình, vì, anh biết, có những lúc, khoảnh khắc mở cửa sẽ khiến anh chậm mất một giây. Ngay lập tức, khi bóng Rosie và Joey đổ xéo vào, Adam vung cánh tay trần một cái, chiếc áo pull đen quen thuộc nằm gọn gàng ngay vào cơ thể anh. Thêm một cái vung tay nữa, gian phòng chỉ còn lại những thứ gọn gàng muôn thuở. Adam thích thú với quyền năng che mắt bằng ảo giác này của mình, thứ anh phát hiện ra cách nay cũng khá lâu.
"Ồ! Anh đã thức rồi à?" Rosie hỏi, tùa vào, cảm giác gần gũi thật sự sau khi Adam cứu cô và cho cô biết sự thật về anh. "Thế mà bọn em lại còn đang mong có thể làm anh giật mình cơ đấy."
"Ma cà rồng không ngủ." Adam đứng dậy, đi về phía chiếc rèm cửa đen, nhìn vô định. "Có chuyện gì à?"
"Phải!" Rosie nhanh nhảu, nhưng khựng lại sau cái chạm tay của Joey.
Adam không cần quay lại nhìn, nhưng anh đoán được có sự ngăn cản của Joey, điều ấy có nghĩa là có việc rất khó giải thích. Anh quay nhanh lại, cố nở nụ cười hiếm hoi trên môi mình, nhìn Joey, gật đầu động viên.
"Đêm qua, lúc em đi ngủ..." - Joey cũng đã đổi cách xưng hô với Adam, nghe thân thiện hơn rất nhiều, "Em đã thấy..."
Joey dừng lại. Adam để ý thấy giọng cô lạt hẳn đi, run rẩy. Rõ ràng, Joey đang rất sợ hãi. Anh vẫn không hỏi. Anh tin, con người sẽ chỉ nói thật, nói đúng, thậm chí là chính xác, khi bản thân họ thật sự cảm thấy cần nói và muốn nói. Anh sẽ đợi. Vài phút với anh luôn quá ngắn, ít nhất là so với khoảng thời gian anh có mặt ở cuộc đời này.
"Một con vật..." Joey cố nhưng rất khó để bình tĩnh thật sự, "Rất to lớn, có lông xù... và... và..."
Adam vẫn không hỏi. Anh có chút sốt ruột. Thật ra, anh có thể nhìn thấy những gì đang diễn ra trong đầu Joey, nhưng anh không làm. Khi họ, những con người da vàng nhỏ bé kia quyết định đứng cạnh anh, bất chấp mọi hiểm nguy, Adam đã tự hứa với bản thân, quyền năng sẽ chỉ được anh sử dụng để bảo vệ họ, không bao giờ được hành động tỏ ra thiếu tôn trọng, dẫu chỉ mình anh biết. Nên, lúc này đây, anh vẫn đợi.
"Và... quan trọng nhất là... là..." Joey cắn môi, liếc sang Rosie, "màu mắt của con vật ấy giống màu mắt anh!"
Adam gần như bất động. Điều ấy khiến cả Joey và Rosie tưởng anh bất ngờ hay sợ. Nhưng, thực chất thì Adam chỉ đang tập trung toàn bộ khả năng của mình để xâu chuỗi mọi thứ. Khi Joey sợ đến mức này, nghĩa là, đây là lần đầu tiên Joey thấy. Mắt xám ư? Lông xù ư? To lớn? Có phải... Adam nói rất nhanh.
"Đi! Tôi cần đến phòng của cô!"
"Nhưng... như giờ đang là sáng." Rosie hoang mang. "Trời nắng lớn rồi đấy, Adam ạ."
"Tôi biết!"
"Anh biết?" Joey tròn mắt. "Thế anh định đi như thế nào?"
"Cứ đi thôi!" Adam nhún vai.
"Bọn em cứ tưởng... ma cà rồng không thể..." Rosie càng hoang mang hơn, "thế chỉ là đồn đoán à?"
"Không! Ma cà rồng thật sự bị thiêu dưới ánh nắng. Sự thật đấy!" Adam vẫn rất bình thản.
"Thế sao anh còn..."
"Tôi có thể đi được!" Adam cười gượng, thật khó giải thích.
"Tại sao?"
"Đó là thứ tôi đang cần tìm!" Adam nhẹ nhàng. "Chính tôi cũng không biết, tại sao tôi là ma cà rồng mà có thể đi giữa ban ngày! Tôi không biết!"