12. Hồi ức
Rosie và Joey bước ra trước, không tránh khỏi sự chần chừ lo lắng. Liệu, sự thật có phải Adam có thể đi giữa nắng không? Hay, rồi anh sẽ bốc cháy nhỉ? Chắc không đâu! Chắc anh không mạo hiểm thế chỉ vì một câu chuyện chả quá quan trọng gì với anh.
Adam quay lại, liếc mắt nhìn lên trần nhà một lần nữa. Nơi ấy, đôi nanh nhuốm máu vẻ như đang quay ra phía anh.
Adam tỉnh dậy giữa một khu rừng già, mùi máu tanh xộc đến từ tứ phía. Một quang cảnh kinh hãi diễn ra trước mắt Adam - rất nhiều sói xám bị giết hại. Adam không thể nhớ những gì xảy ra trước đó. Anh lờ mờ nhớ đến hai gương mặt rất quen thuộc nhưng cũng rất mơ hồ với mình. Mơ hồ, vì thật, anh không thể biết chính xác đó là ai, nhưng hình ảnh mập mờ, ẩn hiện ấy lại cho anh một cảm giác cực kỳ yên bình, ấm áp, đầy yêu thương.
David xuất hiện đúng lúc này và đưa Adam đi, không một lời giải thích, kể cả quãng thời gian Adam sống cùng ông sau đó. Nhiều lần, Adam tự hỏi mình, tại sao anh hoàn toàn không có suy nghĩ chứ đừng nói là hành động thể hiện sự kháng cự hay đề phòng trước David? Tại sao, David xuất hiện, hoàn toàn không nói năng gì, chỉ im lặng nhìn anh, chớp mắt, gật đầu khe khẽ rồi quay lưng đi là anh đã líu tíu bước theo sau ông ấy những bước chập chững của một đứa trẻ chỉ vừa biết đi? Adam cũng hàng ngàn lần tự hỏi, David thật sự là ai và có liên quan gì đến hai gương mặt anh đã thấy trước đó? Vẫn chẳng có câu trả lời nào.
Adam và David phải chuyển chỗ rất nhiều lần trong sự thắc mắc không có lời giải đáp, tất cả đều vào đêm. Một lần, Adam kinh hãi nhìn thấy David miệng dính đầy máu và càng kinh hãi hơn khi nhận ra bản thân thèm khát mùi máu đó. Nhưng Adam cũng nhận ra, khi anh tỉnh dậy quanh đám sói bị giết, rất nhiều mùi máu nhưng anh không hề thèm khát. Anh hỏi David chuyện này, với thái độ cực kỳ nghiêm túc, mong ông sẽ trả lời anh chứ đừng im lặng như mọi khi. David chỉ cười và bảo, máu nào cũng là máu, không thèm loại này thì đừng thèm loại kia. Hãy học cách để vượt qua cái bản năng ấy. Bản năng, dễ làm con người ta yếu hèn đi.
Khi David bước về phía bồn rửa mặt, chuẩn bị rửa trôi đi vệt máu trên miệng, ông đã quay lại, nhìn về phía Adam đang chằm chằm nhìn ông bằng một ánh mắt mà mãi mãi Adam không thể nào quên được - ầng ậc một sự đau khổ khó tả.
"Ta không uống máu theo bản năng, ít nhất thì hôm nay là vậy!" David nói, rất chậm, "Và, điều ô nhục nhất là uống máu của giống loài mình. Hãy nhớ cho kỹ, con trai!"
David chiến đấu nhiều lần với nhiều kẻ lạ khác nhau để bảo vệ Adam, sau mỗi lần chứng kiến cảnh hỗn chiến, Adam nhận ra, trong anh có một sức mạnh kinh hoàng nhưng không thể bộc phát ra. Có đôi lần, Adam đã thử tập trung để đẩy cái sức mạnh trong cơ thể ra, nhưng, chính David là người cản lại. Có lẽ ông không cố ý, chỉ là, ông buộc phải bảo vệ anh với đòn ác nghiệt đang giáng vào anh. Có lẽ, ông chỉ sợ anh không ra đòn kịp.
Vào sinh nhật 21 của Adam, anh quyết định đòi hỏi quyền được biết thân thế của mình và bảo David, anh sẽ tự biến mình thành người nổi tiếng, như thế, chắc chắn cha mẹ ruột của anh sẽ biết và tìm anh. David cố khuyên nhưng không thành. Adam rời đi, dấn vào một cuộc thi ca hát và trở về nhà với xác David bị xé toạc... Và, Adam đã sống mãi với tuổi 21 của mình.