14. Nghĩa trang
Khi cả Jen, Joey và Rosie chưa kịp hiểu gì, thì, chỉ bằng một mệnh lệnh nắm chặt tay nhau, một cái chớp mắt, sau tiếng "phật" rời đi và tiếng "phật" xuất hiện, cả bốn đã đứng cạnh nhau giữa nghĩa trang. Cùng lúc, Rosie và Joey rùng mình khi nhìn quanh và nhận ra họ đang ở đâu.
Giữa trưa nắng gắt, nhưng, nghĩa trang vẫn u tịch, mờ ảo một cách dị thường. Có lẽ do nghĩa trang này nằm ở quá cao trên ngọn đồi, hai cô gái tự trấn tĩnh mình như thế, nhưng không thể tránh khỏi cảm giác rợn người lúc nhìn quanh những mồ mả gần sát chỗ họ đứng.
"Vĩ Kha!" Adam gọi, bằng suy nghĩ của mình. "Bạn có đấy chứ?"
"Đi đi, Adam! Để họ lại đấy và đi ngay!" Một giọng nữ trầm đến mức nếu chỉ thoáng nghe qua, người ta sẽ tưởng là giọng của một người đàn ông.
"Tôi cần bạn giúp!" Adam vẫn chỉ nói bằng suy nghĩ của mình. "Tôi thật sự cần lời giải cho chuyện này!"
"Tôi không thể!" Vĩ Kha chầm chậm bước ra từ gian chòi gỗ nhỏ cách đấy một khoảng không xa, cô đã nói, bằng miệng của mình, vẫn rền và trầm một cách dị thường. "Anh biết rõ là tôi không thể mà!"
"Không phải như mọi khi, Vĩ Kha ạ!" Adam quay lại, cười rạng rỡ khi nhìn thấy Vĩ Kha đang tiến lại chỗ mình. "Chỉ chuyện hôm nay thôi!"
Vĩ Kha không nói thêm gì, bước nhanh lại, đảo mắt một vòng nhìn Jen, Joey và Rosie, cô nhìn qua, nhìn lại, rồi dừng ở vết thương rộng miệng trên tay Jen vẫn chưa ngưng chảy máu. Rồi, chầm chậm, Vĩ Kha quay sang Adam, truyền lời bằng suy nghĩ.
"Hãy rời khỏi cái bẫy này, ngay lập tức! Để họ lại, tôi sẽ lo. Tôi chỉ có thể giúp đến thế!" Hít một hơi sâu, cố để không mất bình tĩnh, Vĩ Kha lại nói bằng suy nghĩ với Adam. "Về châu Âu ngay đi! Họ đang tìm anh!"
"Tôi không thể! Như thế là..."
"Phải! Như thế là anh bỏ lại sau lưng anh tất cả những dấu hiệu ấy, nhưng, anh phải đi!"
Cả ba người bạn Việt ngơ ngác nhìn Vĩ Kha rồi nhìn Adam, họ chẳng hiểu hai dị nhân kia đang làm gì mà chỉ trừng trừng đứng nhìn nhau. Không biết có chút hiểm nguy nào ở đây không?
Vĩ Kha là một cô gái cao lớn, mái tóc nâu chấm vai, đôi mắt nhỏ trên sống mũi rất cao, cùng đôi môi chúm chím. Cô không đẹp, rõ ràng là không, và rõ ràng là rất khó để có thể được đánh giá là đẹp với một cô gái có thân hình to tê thế kia. Nhưng, ở Vĩ Kha, có một điều gì đấy hết sức đặc biệt, tạo ấn tượng lạ lùng với người đầu tiên giáp mặt. Có lẽ là một quyền uy nhưng không hề gây cảm giác đáng sợ, mà, cũng chẳng an toàn. Có lẽ, đó là sự trung dung của cô trước mọi việc, nó toát hẳn ra ngoài và bấu lấy cảm xúc của tất cả mọi người quanh cô.
Vĩ Kha ăn vận rất dị thường. Khoác ngoài thân hình cao lớn là bộ áo chùng đen, điểm vài trang sức quái dị không kém màu trắng trên cổ, cổ tay, cổ chân. Tay Vĩ Kha cầm một chiếc gậy có vẻ rất cổ - thứ lạ lùng nhất trong những thứ vốn đã quá lạ lùng ở cô, một cây gậy cho một cô gái chỉ non 20 tuổi, để làm gì nhỉ?
Adam không rời đi theo lời Vĩ Kha yêu cầu. Anh chẳng cần nói gì thêm. Chỉ với thái độ cứ đứng yên một chỗ và chằm chằm nhìn Vĩ Kha là đủ để cô hiểu. Vĩ Kha thở hắt ra rồi gật đầu.
"Mộc!" Vĩ Kha gọi lớn, giọng vẫn quá trầm cho một cô gái.
Không đợi quá ba giây, một tiếng "phật" cùng tụm khói đen, một anh chàng cao, rất cao, gầy với gương mặt luôn giãn ra như đang cười xuất hiện. Rosie thụt người lại chút, không phải vì cô sợ kiểu xuất hiện của ma cà rồng, mà vì sự rung chuyển ở sát cạnh cô khi Mộc xuất hiện. Mộc đưa bàn tay túm nhanh lấy cẳng tay cô, giữ thăng bằng. Bàn tay anh lạnh toát nhưng không ra vẻ đáng sợ tí nào so với một cái xác, nhưng, nó vẫn khiến Rosie khẽ rùng mình. Cô rùng mình vì không dưng nhận ra, tay Adam rất nóng.
"Anh chữa thương cho bạn tôi nhé, Mộc?" Adam hỏi, cực kỳ lễ độ.
Jen đảo mắt lên, liếc nhanh qua, vẻ chừng suy nghĩ và hơi thụt lùi khi Mộc gật đầu với Adam và dợm bước tiến lại phía Jen.
"Không có gì phải sợ đâu!" Mộc cười thoảng. "Tôi là ma cà rồng tự do, nhưng, tôi không uống máu!"
"Em tưởng..." Jen quay sang nhìn Adam. "Tự anh sẽ chữa cho em?"
"Jen ạ!" Adam buồn buồn, giấu đi một tia xúc cảm cực lạ lùng vừa trôi ra nơi đuôi mắt. "Anh không có quyền năng này! Đây là một quyền năng được liệt vào hàng tối thượng, và, có vẻ như chỉ một mình Mộc còn."
"Em không muốn!" Jen càu nhàu.
"Tốt thôi!" Mộc nhún vai. "Bạn có quyền chọn cách để chết mà!"
Vĩ Kha lườm Mộc. Mộc không đáp trả, cũng chẳng buồn quan tâm. Mộc quay sang Rosie đang e dè nhìn anh từ một góc nghiêng để thấy rõ ràng cái miệng móm cực duyên của anh. Mộc gãi gãi đầu.
"Cô lạ quá, cô gái!" Mộc nói bâng quơ nhưng khiến Rosie bật cười, chính cô đang nghĩ đúng suy nghĩ ấy trong đầu mình ở phía ngược lại, rằng, Mộc quá lạ.
Một ma cà rồng tự do là một ma cà rồng không có hội nhóm. Họ không thuộc nhóm trắng để chịu những lời nguyền hà khắc, hòng hướng đến một ngày với họ là lý tưởng - có trái tim. Ma cà rồng tự do càng không thuộc nhóm đen để săn lùng, giết chóc. Khi một ma cà rồng muốn trở thành tự do, họ ắt đã trở thành ma cà rồng trưởng thành rất lâu, mang trong mình một sức mạnh kinh hãi và thậm chí vượt qua được cả bản năng khát máu của ma cà rồng. Chỉ là, họ thích đơn lẻ, thích tự do và họ có một đặc ân đặc biệt khi chọn làm ma cà rồng tự do - có thể biến hình thành bất kỳ thứ gì, con gì, người nào mà họ muốn. Chà, đặc ân mới tuyệt làm sao với những kẻ có trí tưởng tượng siêu phàm. Với Mộc thì đặc ân ấy chẳng mấy ý nghĩa, gần năm trăm năm qua, anh duy chỉ đúng một hình hài này. Anh chọn sự tự do vì anh muốn tìm kiếm những thứ lớn hơn nữa, thứ mà với ma cà rồng, đấy là hoang tưởng - tình yêu.
"Thế nào?" Mộc nhìn Jen. "Bạn quyết định sẽ sống tiếp hay chết? Ngoài tôi ra, không ai giúp bạn được đâu! Và, tôi thì không có nhiều thời gian để chờ đợi!"
"Em không muốn!" Jen nhìn thẳng Adam, giọng van nài.
Mộc bực mình, tiến nhanh lại chỗ Jen, dùng bàn tay trái hất mạnh một cái khi Jen đưa tay ra cố cản Mộc, bàn tay phải còn lại, anh thộp vào vết thương của Jen.
"Tôi không làm vì bạn! Tôi làm vì Adam thôi!" Mộc nói, rồi khựng lại.
Có gì đấy rất không ổn ở đây!