20. Đoạn đường bóng râm
Biết rõ ràng đàn sói sẽ không rời khỏi khu rừng khi trời sáng thế này, trừ khi chúng cũng muốn giết nhóm Adam như nhóm mụ - chuyện ấy sẽ thành ra khôi hài, vì nếu muốn giết, chúng chỉ cần đứng im nhìn, thay vì bảo vệ - nên Thoát Nguyên buộc phải lùi về phía góc trái khu rừng, nơi có một hang động đủ bóng râm cho bọn chúng trú ngụ, đợi đêm trở lại. Đuổi theo, cũng có thể mụ sẽ kịp ra tay giết Jennifer cho bõ tức vì cô ta đã dám hết lần này đến lần nọ can dự vào việc của mụ, nhưng đem Adam đi là không thể. Và, rất có thể, bầy sói sẽ phá hủy lời nguyền chiến tranh giữa ma cà rồng và sói, quay lại tấn công mụ, thành ra mụ tự nạp mạng mình. Có lẽ, đành đợi cơ hội khác vậy. Nghĩ mà không thể tránh khỏi tức giận.
Bầy sói đến cách bìa rừng một đoạn thì dừng hẳn lại, nơi đây, ánh sáng mặt trời đã có thể liếm láp đến, nên, con sói to khổng lồ từ ban đầu che chắn cho Jennifer nay lại tiếp tục che chắn cho cô.
Jennifer cố vùng thoát ra, rồi nhìn Adam một cái rất vội, vẻ chừng thấy xấu hổ vì chuyện ban nãy đã khiến anh và cả nhóm rơi vào nguy hiểm, nhưng tuyệt nhiên Adam không có bất kỳ động thái gì tỏ ra trách giận cô. Có lẽ, anh còn đang mải miết nghĩ đến những câu chuyện cần phải hỏi đàn sói.
Joey Lương và Rosie Hà tỏ ra khiếp sợ trước trận chiến, càng khiếp sợ hơn trước những sinh vật khổng lồ quá sức tưởng tượng kia. Nhưng Adam trấn tĩnh họ ngay. Dễ hiểu mà, chúng to lớn thật, đáng sợ thật, nhưng rõ ràng chúng đến là để bảo vệ Adam và nhóm bạn của Adam, nếu không, chúng chỉ cần đợi nhóm của Thoát Nguyên hành động xong và nhặt xác, không cần phải nhọc công đem họ đến đây. Khi hai cô nàng có vẻ đã bớt hoảng, tiến về phía Jennifer để cảm thấy an toàn hơn, Adam nhờ Jen canh chừng họ. Adam tuyệt không để ý đến những biểu hiện rất lạ của Jen - vẻ gì đấy muốn ngăn cản Adam, hoặc đôi phần lúng túng... Có lẽ, Jen cũng không thể tránh khỏi sự hoảng sợ lúc đối diện với đàn sói to như những con bò mộng thế này.
Adam lừng khừng một lát, tự hỏi, những lần trước - cách nay cũng lâu rồi - khi anh muốn, anh có thể trò chuyện với chó mèo, bằng quyền năng thấu hiểu mọi cung tầng âm thanh trong anh, giờ liệu có tác dụng hay không? Rõ ràng, đây không phải là những con sói bình thường. Và, nếu đây là người sói, mà họ vẫn cương quyết không trở lại hình hài con người, giải cứu anh - một ma cà rồng - ắt phải có cả một câu chuyện dài phía sau, chứ không thể chỉ là một lý do đơn giản. Làm gì có lý do gì chỉ trong vài câu đủ để giải thích chuyện hận thù giữa người sói và ma cà rồng phải gác lại lúc này chứ?!
"Làm ơn, cho tôi biết, chuyện gì đang xảy ra?" Adam hỏi, rất lễ độ.
Không có câu trả lời nào cả. Đàn sói giương những cặp mắt sáng màu xám, lạnh băng hướng thẳng về phía Adam, như thể, chúng không hiểu vậy. Adam lúng túng, không biết do quyền năng của mình không có tác dụng, vì vốn quá lâu anh chẳng vận dụng đến, hay vì thật sự đàn sói không muốn trò chuyện?
"Tại sao các vị lại cứu chúng tôi?" Adam lại hỏi, bằng tiếng sói, tạo nên những âm tru rền, thi thoảng ùn ậc, khiến Rosie, Joey, Jen và Jennifer khó chịu.
Vẫn không có câu trả lời. Thêm vài câu hỏi nữa, cũng chỉ là tìm lý do bầy sói có mặt ở đây, nhưng, Adam không nhận được câu trả lời nào. Chà! Cay đắng thật. Cha mẹ thì chẳng biết là ai và họ đã đi đâu rồi. Cha nuôi thì gạt đi mọi câu hỏi. Bạn thân - Jennifer - thì luôn bảo chẳng biết rõ, chỉ cảm nhận câu chuyện mơ hồ quanh Adam. Giờ, bầy sói cứu mạng anh cũng lặng im như thế. Sự im lặng thật đáng ghét làm sao.
"Anh, dẫn các bạn của anh theo chúng tôi!" Con sói xám khổng lồ, đứng sát Adam lên tiếng.
Adam thoáng vui mừng, rồi tiu nghỉu ngay. Ngoài kia, nắng đã bắt đầu gay gắt. Anh không sao, những người bạn da vàng của anh không sao. Nhưng, Jennifer thì chắc chắn không ổn. Adam nhún vai, nghiêng đầu về phía sau, toan giải thích, nhưng con sói ban nãy lại gầm ghè.
"Không sao! Cứ tin và đi thôi!"
Adam thẳng mắt nhìn lại, rồi dong mắt nhìn ra ngoài bìa rừng. Nơi ấy, thật chậm rãi, xuất hiện một con đường hẹp, thẳng tắp đầy bóng râm. Adam nhướng mày, thật sự kinh ngạc, cũng như Jennifer và ba người bạn kia. Họ biết, tại sao lại có chuyện như thế, vì đám sói thừa biết ma cà rồng không thể di chuyển giữa nắng. Nhưng, làm sao để họ có thể làm vậy, đấy là một câu hỏi mà chắc nếu không nhận được câu trả lời, cả đời họ sẽ mãi thắc mắc.
Suốt dọc đoạn đường bóng râm, Adam sóng bước cùng con sói lớn có vẻ là đầu đàn nọ, cố hỏi vài điều về sự xuất hiện của bầy sói xám nhưng vẫn không nhận được câu trả lời nào. Đến cuối đoạn đường, trước một hang đá với hình thù kỳ quái, bầy sói xám dừng lại nhìn Adam, nhìn các bạn của Adam rồi lặng lẽ đi thẳng vào khu rừng phía sau hang đá nọ - một khu rừng rất rậm và rất lạ, mà Adam không hề biết đến sự tồn tại này.
"Vào đi! Anh sẽ thấy thứ anh cần tìm!" Con sói đầu đàn, con sói duy nhất còn đứng lại nói với Adam.
"Nhưng..."
"Cứ tin và đi thôi!" Con sói nói, rất điềm tĩnh và nhẹ nhàng.
Adam hơi chần chừ, quay lại nhìn đám bạn. Không cần nói gì, nhưng có lẽ, tất cả bọn họ đều hiểu con sói yêu cầu gì, và, đến tận lúc này, họ đã đủ để tin rằng, sói là bạn chứ không phải là thù, nên tất cả đồng loạt gật đầu động viên Adam cứ làm theo lời đề nghị của con sói.
Adam quay lại, nhìn con sói, vẻ hàm ơn. Con sói nhìn sâu vào mắt Adam, nói rõ ràng bằng tiếng người, trong suy nghĩ duy chỉ Adam và nó.
"Vào đi! Câu trả lời về cha mẹ anh ở trong đấy!" Nói rồi, con sói rời đi về hướng đàn của nó đã khuất.
Adam nhìn theo, rồi, ngay lập tức, anh phóng thẳng vào trong hang.