21. Hang đá ẩm ướt
Con sói xám đứng ở rìa rừng, nhìn ra. Nó đợi đến khi Jennifer vào theo Adam rồi mới rời đi, để lại ánh nắng tràn xuống chỗ Jen, có vẻ chần chừ, dẫu Joey và Rosie cố kéo Jen vào theo thật nhanh.
Adam đứng lặng trước một phiến đá dựng thẳng đứng, trơn ướt trước mặt anh. Trên đó, những cặp mắt sói dõi ra phía anh. Những cặp mắt sói tạo thành hình tròn, bao quanh hai cặp mắt xếp chồng lên nhau - hình ảnh rất lạ nhưng tạo cảm giác rất quen thuộc với Adam. Đấy rõ ràng không phải là hai cặp mắt của hai con sói. Không hiểu vì sao, dẫu, tất cả những cặp mắt sói anh từng thấy trong giấc mơ, những dấu hiệu, và cả ban nãy... đều giống hệt nhau, nhưng, khi nhìn vào hai cặp mắt xếp chồng lên nhau trên phiến đá, Adam biết, đấy là phần sở hữu của cùng một con sói - một con sói bốn mắt. Adam chắc chắn.
Bất thình lình, mặt đất dưới chân Adam rung chuyển mạnh. Cả thân hình Adam lắc lư theo sự rung chuyển mỗi lúc một dữ dội hơn. Nhưng, Adam không hề có ý định rời đi. Anh không phải chỉ bị hút bởi những ánh nhìn cứ tứa ra từ vách đá, như thôi miên người khác, mà, Adam biết, sự rung chuyển kia chỉ là một dấu hiệu nữa mà thôi. Adam nghe chao đảo, rồi, những hình ảnh mờ ảo trong lớp sương dày đặc mà anh tin chính là ký ức của anh hiện ra.
Adam trẻ con khiếp đảm nhưng tuyệt không rú hét. Nó giương cặp mắt xám khói của mình nhìn ra phía trước, nơi có những hiểm nguy đang trừng trừng nhìn lại nó. Cạnh Adam là một người đàn bà đẹp mà anh tin là mẹ đang nắm chặt tay anh, nép sau lưng một người đàn ông có thân hình giống hệt Adam lúc này, sau lưng họ là bầy sói xám nhe nanh dữ tợn, sẵn sàng tấn công những bóng áo chùng đen đứng lặng im trước mặt.
Một gã đàn ông cao lớn, với gương mặt lạnh tanh - lạnh kiểu không hề có chút cảm xúc với bất kỳ điều gì trong cuộc sống chứ không phải kiểu độc ác - vốn đã đứng đầu hàng của đám ma cà rồng đen, chầm chậm tiến lên một bước.
"Giao nó ra, và các ngươi có thể an toàn!" Gã nói.
Adam biết, "nó" trong câu của gã ma cà rồng kia, không ai khác chính là Adam, bởi, khi từ ấy tuột ra khỏi miệng gã, bàn tay của mẹ siết chặt bàn tay nhỏ xíu xiu của nó hơn. Nhưng mẹ hoàn toàn không cử động. Mẹ đứng im nhìn thẳng tới, khi tấm lưng to bự của người đàn ông trước mặt bước xiên qua, che chắn cho hai mẹ con Adam. Đó là cha! Adam chắc chắn thế.
Nhưng, khi cha chưa kịp che hết mẹ và Adam, thì gã đàn ông áo chùng nọ đã xòe bàn tay phải của hắn ra, vốn vẫn để thõng, rồi những ngón tay vấu vào, cùng lúc với cặp mắt của gã trở đỏ dã màu máu, màu chết chóc. Adam trẻ con nghe đau đớn dữ dội. Cơn đau như xé toạc cơ thể Adam ra làm nghìn mảnh, nhưng, cũng với một cảm giác lạ lùng mà Adam chắc chắn là đúng, rằng, mình không chết với đòn tấn công này, mình sẽ chỉ chịu đau đớn đến khi đầu hàng mà thôi! Cơn đau dịu lại khá nhanh rồi vụt tắt hẳn. Adam mở mắt ra và thấy mẹ đã quỳ hẳn xuống, giơ vòng tay trùm lấy nó. Mẹ đau, rất đau. Nỗi đau được giấu giếm rất khéo léo bởi cái nhìn ấm áp, yêu thương, cùng nụ cười bình thản mẹ dành cho nó, nhưng từ từng thớ thịt trên mặt mẹ, ở vòng tay rít Adam chặt lại, nó biết, mẹ đang đau đớn vô cùng. Và Adam cũng biết, mẹ đang hứng cơn đau cho nó...
Jen Nguyễn chao đảo rồi đổ té, trượt thẳng đến, va vào Adam khiến Adam bừng tỉnh. Adam vội vàng đỡ bạn dậy, vẫn chưa hết thổn thức với những gì vừa chứng kiến, nhưng sự lo lắng dành cho những người bạn Việt Nam khiến Adam buộc mình dừng suy nghĩ.
"Em không sao chứ, Jen?" Adam đỡ Jen đứng thẳng lên, vẫn nắm chặt hai cánh tay Jen.
"Em... em..." Jen lúng túng lắc đầu, không có ý sẽ buông tay Adam ra.
Jen nhìn thẳng vào mắt Adam, nhìn xoáy sâu. Anh đừng có chuyện gì nhé, Adam. Xin anh! Jen nghĩ. Và, suy nghĩ ấy xộc thẳng đến Adam, như một mũi tên ướp thứ thuốc lạ lùng đầu chóp nhọn, châm thẳng vào Adam khiến anh đau buốt, rồi bâng khuâng cảm giác khoan khoái lạ lùng. Anh sẽ không sao đâu, vì, anh còn phải bảo vệ em, Jen ạ! Họ trao đổi suy nghĩ cho nhau một cách ý tứ. Cả hai ngầm hiểu, điều gì vừa đến với họ, và, họ muốn giữ nó cho riêng mình.
Khi Rosie và Joey vẫn còn há hốc miệng nhìn về phía những cặp mắt sói in trên vách đá ẩm ướt, thì Jennifer lại đứng lặng thinh quan sát Jen và Adam. Jennifer có cảm giác rất bất an, nhưng không biết thật sự cảm giác ấy đến từ đâu. Nơi đây, dẫu ẩm ướt, dẫu tăm tối, nhưng hoàn toàn không có mối hiểm nguy nào. Jennifer không cần cảm giác của mình, cô tin đàn sói xám.
Jennifer vẫn đứng im, nhìn thẳng về phía Adam, đợi chờ. Khi Adam chực buông tay Jen ra, quay về phía vách đá, Jen hốt nhiên giữ chặt bàn tay Adam lại, siết một cái, rồi cười. Adam có vẻ như đã quên mất mọi sự. Jennifer thở dài, bỗng nghe đau rát ở cẳng tay, vạch áo lên xem, cô giật mình nhìn thấy cặp mắt sói rực sáng trên tay mình như một sự giận dữ, như một báo động hiểm nguy...