23. Hang đá ẩm ướt
Adam rùng mình một cái rất mạnh. Anh nghe rõ ràng tiếng ai đấy gọi anh - một âm giọng không hề quen thuộc, chưa từng nghe, nhưng rõ ràng âm điệu cực kỳ khẩn thiết - rồi âm thanh ấy ngưng bặt ngay lập tức, thay vào đấy là một luồng cảm giác sôi giận, đau khổ... Rồi, Adam cảm thấy mình nóng rực lên toàn thân, đau buốt. Rõ ràng, đến cả khi chết dưới bàn tay thủ lĩnh của mình, cậu thanh niên nọ vẫn cố hướng suy nghĩ về Adam với lời thỉnh cầu, hãy quay về, đừng để chủng tộc ma cà rồng trắng bị tiêu diệt bởi sự vắng mặt của Adam.
Adam hít thật sâu, cố làm quen trở lại với cuộc sống bình thường khi cơn đau đã qua. Anh thật sự mong có thể nghe lại âm thanh ấy, để biết chính xác mình cần làm gì và ai đấy cần mình để làm gì. Nhưng, không có bất kỳ điều gì xảy ra cả. Jen lại lảo đảo chồm về phía Adam, buộc Adam phải dừng dòng suy nghĩ lại, đỡ lấy Jen.
Đến lúc này, mọi người mới nhận ra Jen bị thương - một vết đâm khá sâu vùng bụng chếch về phía phải. Adam thật sự rất lo lắng khi đỡ Jen đứng thẳng dậy và nhìn kỹ lưỡng vết thương. Vết đâm sâu quá, máu đang chảy rất nhiều. Adam nhìn Jen, ân cần và rất nhẹ nhàng, hỏi.
"Anh sẽ gọi Mộc và nhờ cậu ấy giúp em!" Adam dò chừng thái độ của Jen, chưa quên phản ứng của Jen khi lần đầu gặp Mộc. "Em cần phải chữa, vết thương quá nặng."
"Không! Đừng, anh!" Jen thốt lên.
"Nghe anh! Vết thương này nếu không chữa..."
"Nhưng, có phải, nếu anh gọi ai đấy đến, nghĩa là thêm những người khác cũng có thể nghe, đúng không?" Jen hấp tấp đưa ra lý do của mình. "Như thế là quá nguy hiểm!"
"Nhưng... anh không thể để em thế này!" Adam lo lắng thật sự.
"Em không sao!" Jen gượng cười. "Chỉ là vết thương ngoài da thôi!"
Lúc này, thêm lần nữa, ánh nhìn lóe sáng từ cặp mắt sói trên cẳng tay Jennifer trỗi dậy khiến cô giật mình vì đợt buốt sâu, xói mạnh vào tận xương tủy. Jennifer chỉ khẽ đưa bàn tay còn lại lên, bưng vào chỗ đau ở cánh tay, tuyệt không động đậy nữa.
Có điều gì đấy rất không bình thường. Jennifer tập trung hết sức để suy nghĩ và cố móc nối mọi sự kiện liên quan đến Jen lại với nhau.
Jen, bằng cách nào đó đã xác định được chính xác vị trí Adam và Jennifer trên đường hai người tháo chạy?! Mối quan hệ giữa Jen và Adam thế nào, Jennifer không rõ, nhưng nếu đã quen biết Adam, ắt ai cũng hiểu, anh luôn có một phần bí mật cho đời mình mà không ai có thể hiểu hết được, càng không thể nhận sự chia sẻ toàn phần từ Adam...
Jen, đã hai lần dùng thương tích hay cơn hoảng sợ của mình để chặn đứng dòng suy nghĩ của Adam khi Adam sắp chạm đến một mắt xích quan trọng trong lời giải. Rõ ràng, Jennifer không biết chính xác Adam đã thấy gì, nghĩ gì, nhưng nhìn thái độ và sự rúng động nơi Adam, cô biết, có một phần sự thật sắp được phơi ra và luôn bị chặn lại bởi sự can thiệp khéo léo của Jen...
Tại sao? Tại sao Jen lại biết rõ ràng mọi đường đi, nước bước của Adam? Tại sao Jen lại ngăn cản Adam tìm đến sự thật đời anh? Có phải Jen đang cố ngăn cản Adam trở về châu Âu? Hay, Jen sắp làm một điều gì khác nữa? Hoặc, cũng có thể, tất cả chỉ là sự nhạy cảm thái quá trong Jennifer?
Jennifer cau rịt mày, suy nghĩ. Rồi, cô giật mình, hướng về phía Adam. Vẻ như, Jennifer nhận ra điều gì đó, quyết bàn với Adam. Nhưng, ngay khi Adam vừa chạm đến cái nhìn của Jennifer, thì, một tràng tru rền rĩ vọng từ cửa hang vào. Tất cả năm người cùng lặng thinh. Adam nhìn Jennifer, chớp mắt để trấn an cô.
"Em để mắt đến họ nhé!" Adam nói nhanh với Jennifer. "Anh sẽ ra ngoài!"
Nói rồi, Adam vụt về phía cửa hang. Ngoài này, bầy sói xám đã đợi sẵn. Rền lên từ miệng con sói đầu đàn một âm thanh kỳ dị, nghe buốt óc khủng khiếp. Joey và Rosie bị chấn động. Cả hai lùi về sau vài bước, đưa hai tay bưng tai lại, vẻ rất đau đớn. Jen và Jennifer đứng như trời trồng, nhìn Joey và Rosie, rồi nhìn ra cửa hang, đến đoạn, họ đưa mắt nhìn nhau. Jennifer cười lạt. Jen thối lui và cũng bưng tay lên tai hệt như Joey và Rosie đã làm.
"Anh hãy đi đi, Adam! Đi ngay!" Con sói xám dẫn đầu rền bằng thứ âm thanh dị thường ấy. "Anh cần phải thực hiện sứ mệnh của anh!"
"Sứ mệnh của tôi?" Adam không hiểu.
"Phải! Sứ mệnh anh đã mang trong mình kể từ khi anh được sinh ra!"
"Nhưng... tôi thật sự không biết mình cần phải làm gì!" Adam đau khổ thú nhận.
"Cặp mắt kia, nơi chính giữa biểu tượng, là mắt của mẹ anh!"
"Mắt của mẹ tôi?" Adam hỏi, từng từ một, đầy hoảng hốt và bất ngờ.
"Đúng, thủ lĩnh sói xám!" Sói đầu đàn vẻ rất kiêng dè khi nhắc đến những từ này. "Và, anh sẽ lĩnh sứ mệnh bà đã ban cho anh!"
"Làm ơn!" Adam vội vã. "Hãy nói cho tôi biết, tôi phải làm gì?"
"Chỉ một mình anh biết câu trả lời, Adam ạ!" Con sói xám nhẹ nhàng và bắt đầu tỏ rõ sự phục tùng nó dành cho Adam. "Hãy lắng nghe phần sói trong anh, anh sẽ biết!"
Adam thở dồn dập. Cảm giác hồi hộp pha lẫn với bí bách đẩy anh đến một cảm giác rất đỗi con người - thật sự hoang mang. Adam nhìn sâu vào cặp mắt xám của sói, màu xám khói thuốc hệt màu mắt anh. Nơi ấy, gương mặt mẹ anh trong hình hài con người rõ ràng hiện ra, bóng dáng to lớn uy nghi của cha, những cuộc chiến kinh hoàng, những tiếng tru khóc loài thảm thiết, đứa trẻ tỏa sáng màu nắng... Adam nghe đầu óc quay cuồng.
Trong này, Jennifer lặng lẽ trở về một góc riêng, cố tìm hiểu dấu hiệu bỗng dưng xuất hiện trên tay mình. Cô biết, đó là một lời nhắn nhủ. Và, cô cần phải tìm hiểu cho ra. Cũng lúc ở góc riêng này, Jennifer nhận thấy những biểu hiện rất bất thường của Jen. Jen vẫn bưng tai khi Joey và Rosie đã không còn bị đau bởi âm thanh ấy. Vẻ mặt đau đớn giả tạo Jen tạo ra không thể qua mặt Jennifer. Tại sao Jen lại phải đóng kịch, nhỉ? Jen lùi sát vào vách đá, nơi có những cặp mắt sói vẫn hằn nhìn ra. Lưng tựa hẳn vào vách đá, hai vai đưa lên đưa xuống như kiểu muốn lau sạch đi những dấu hiệu ấy. Ngu si thật! Những biểu tượng ấy hẳn nhiên không phải chỉ được vẽ ra tức thì đâu, Jen ạ, vốn nó tồn tại vĩnh cửu đấy!
Jennifer cười lạt, chậm rãi tiến về phía Jen. Nơi này, Jen Nguyễn cũng dong mắt nhìn lại, đầy dè chừng.
"Tôi hỏi bạn một câu, được chứ?" Jennifer quyết định chơi bài ngửa.
"Dĩ nhiên!" Jen nhướng mày, nhưng lộ rõ sự lúng túng trong mắt.
"Bạn là..."
"Jen! Jen!" Rosie và Joey chạy nhanh lại. "Vết thương thế nào rồi? Có còn đau lắm không? Để em xem nào... Chao ôi, ghê quá. Phải để Adam gọi anh Mộc, Jen ạ!"
Jennifer dừng hẳn lại, lạnh lùng quan sát. Jen cười thầm, rồi quay qua tíu tít trò chuyện với Rosie và Joey, không quên thi thoảng đưa mắt liếc về phía Jennifer đề phòng.