← Quay lại trang sách

24. Trước cửa Nhà hát Apollo - London

Thoát Nguyên và Don Hồ thật sự choáng váng trước quyết định cũng như hành động của các ma cà rồng tiền bối, cốt để cố không giao nạp Adam theo lệnh của bọn chúng. Không thể nào! Trời ạ! Bọn ma cà rồng nhóm trắng này điên rồi! Chúng đã tự lập nhóm riêng suốt bao nhiêu thế kỷ nay, đau đáu một lời nguyền để có thứ mà chẳng biết thật sự có tác dụng gì với chúng - trái tim ma cà rồng. Lời nguyền không giết chóc, không săn mồi, không uống máu là lời nguyền có thể đứng đầu ngay, chẳng cần bàn cãi về những lời nguyền khủng khiếp mà giới ma cà rồng có. Thế mà, lúc này đây, chúng sẵn sàng giết cả đội nhóm của mình, chỉ để bảo vệ một gã ma cà rồng có tên Adam sao? Thật không thể tin được.

Dĩ nhiên, lời nguyền nào cũng có những kẽ hở. Hoặc giả, lời nguyền nào được cân nhắc kỹ lưỡng trước khi công bố cũng sẽ có những điểm được liệt vào hàng ngoại lệ. Nghĩa là, nhóm trắng vẫn có thể giết người, giết ma cà rồng, giết đối thủ... nếu ở thế bị động, bị tấn công và cần phải tự vệ. Nhưng, để giết đồng môn của mình cho một lý do không hề đáng, thì thật là điều đáng phải suy ngẫm. Adam là gì mà có thể khiến lãnh đạo của nhóm trắng ra tay chặn đứng lời kêu gọi anh ta xuất hiện bằng cách hy sinh một mạng ma cà rồng chứ? Chung quy, Adam cũng chỉ là một mạng ma cà rồng mà thôi!

Những ma cà rồng trắng có mặt cũng cùng chung suy nghĩ với Thoát Nguyên và Don Hồ. Họ bắt đầu cảm thấy hoang mang. Họ không thoát khỏi cảm giác tức giận khi các ma cà rồng tiền bối quyết hy sinh một con cháu chỉ để bảo vệ Adam, vốn cũng chỉ như họ và họ bắt đầu có những động thái muốn dừng cuộc chiến lại. Một vài ma cà rồng trắng vừa trưởng thành đã thâu hẳn đòn - cho dù có là đòn phòng ngự - và lui về phía sau. Gần như, chỉ còn những chiến binh nhóm trắng là chống cự lại những đòn thù giáng xuống cả nhóm.

Đó không phải điều Samuel muốn. Thứ gã muốn là một cuộc chiến kéo đủ dài, sự tra tấn lên đến đỉnh điểm để có những chàng ma cà rồng non trẻ không chấp nhận nổi chuyện hy sinh số đông để bảo vệ một kẻ giống họ, buộc Adam phải xuất hiện nộp thân. Thứ gã muốn là những lời kêu gọi thống thiết hơn, để khả năng bưng đầu mình lại của Adam sẽ trở thành vô nghĩa. Ma cà rồng có những điểm rất riêng, mà có lẽ, con người có học theo thêm tỷ năm nữa cũng không thể sánh bằng. Đó là, khi người thân của họ - những ma cà rồng coi chủng tộc là nhà - cần, lên tiếng, họ có thể tạo đủ sức mạnh để chống lại một khả năng, một quyền năng nào đấy, cho dù thứ ấy có mạnh mẽ đến đâu, để kêu gọi sự tương trợ, sự góp sức của những thành viên khác. Thậm chí, khi tình cảm gắn kết lâu dài đủ lớn, ma cà rồng có thể phá vỡ cả những lời nguyền tưởng không thể phá vỡ đã tồn tại hàng ngàn năm. Hôm nay, điều ấy nhất thiết phải diễn ra. Hôm nay, Adam buộc phải trở về đây bởi sự van xin của những kẻ ở nhóm mà anh đã muốn thuộc về. Nhất định phải thế.

Rõ ràng, Samuel có một quyền uy khủng khiếp, nên, chỉ cần một cái phẩy tay khẽ khàng của gã đủ gây chấn động cho toàn thể đám ma cà rồng trắng đang có mặt, từ tiền bối đến hậu sinh. Chỉ một cái phẩy tay thôi, gần như cả đội quân chiến binh nhóm trắng đều bị đẩy lùi, lảo đảo, ngay sau khi sức mạnh của họ bị hóa giải một cách triệt để, chẳng để lại dấu hiệu gì. Những ma cà rồng trắng hậu bối thừa hiểu, thêm một cái phẩy tay nữa, có thể, một phần lớn bọn họ sẽ chết ngay dẫu chẳng cần đến chuyện bị mặt trời vốn đang lên cao liếm phải, càng chẳng cần đến lửa đỏ địa ngục. Họ sẽ chết, bởi sức mạnh của một kẻ thực chất là giống họ. Không thể tránh chuyện họ thấy lo sợ vô cùng.

Biết rõ sức mạnh của bản thân, Samuel bình thản đứng nhìn sự run sợ đang lan dần trước mặt, không có bất kỳ dấu hiệu nào là sẽ ra đòn tấn công tiếp.

"Chọn đi! Hoặc đem hắn về đây! Hoặc nhóm trắng các ngươi sẽ bị lãng quên kể từ ngày hôm nay. Và, cái lời nguyền ngu xuẩn của bọn mi sẽ thành vô nghĩa!" Samuel nói.

"Đừng hòng!" Jack hét và lao đến với hai cánh tay giơ thẳng về phía trước, chứng tỏ, ông đã dồn hết lực của mình vào cuộc đối đầu này.

Jack chạm đất, cách Samuel một khoảng không quá xa, đủ để cả hai nhìn rõ vào mắt nhau. Rồi, sau một cái nhếch mép đầy khinh bỉ, Jack phẩy ngược hai tay về phía sau, tạo một hàng rào che chắn cho toàn thể ma cà rồng trắng sau lưng ông. Nhóm ma cà rồng trắng bắt đầu rú rít ghê sợ. Không! Không thể để cho người lãnh đạo tách họ ra khỏi cuộc chiến này. Không thể để ông một mình đương đầu với nguy hiểm như thế được. Những chiến binh ma cà rồng trắng cố gắng phá vỡ hàng rào. Bất lực.

"Jack! Jackie! Ông thật ngu si!" Samuel nói, thật sự chán nản và mệt mỏi trước sự ngoan cố của Jack. "Ông có bao nhiêu cái mạng, hả? Ông chết rồi, ai bảo vệ chúng nó nữa? Không còn ông, chúng có thể chịu đựng được bao lâu?"

"Ngươi lầm rồi, Sam ạ!" Jack cười buồn. "Vốn, chúng ta đã trải qua quá nhiều đau đớn. Vốn, chúng ta đã chết nhiều hơn một lần. Các ngươi có thể đe dọa họ một phút, nhưng đâu thể đe dọa họ cả đời. Họ luôn biết cái gì là đúng và cái gì là sai!"

Có vẻ như, hành động quyết tử để giữ bằng được quyết định ban đầu của Jack có tác dụng ngay. Đám ma cà rồng trắng trở nên vững vàng trở lại. Tất cả xếp thành những hàng ngang ngay ngắn, thủ thế sẵn sàng sau lưng nhóm chiến binh. Jack thà chết chứ không đem Adam về, ắt có lý do và lý do ấy ắt chính đáng. Ông chấp nhận chết để bảo vệ quyết định của ông và hội đồng, có nghĩa rằng, việc Adam trở lại có thể gây ra hậu quả đáng sợ hơn cả cái chết. Nếu đã thế, họ quyết chết cùng ông. Samuel gầm lên giận dữ. Gã biết không gì có thể lay chuyển ý chí của đám ma cà rồng này, gã biết mình buộc phải tiến hành cuộc tàn sát. Thế cũng tốt. Rồi ta sẽ tìm ra chỗ của thằng nhãi Adam thôi. Giết hết các ngươi, khỏi còn ai vướng chân cản đường ta trên con đường truy lùng ấy. Các ngươi muốn chết? Có ngay thôi!

Không chần chừ thêm giây nào nữa, Samuel búng mình lên cao, giáng đòn chí tử xuống đầu Jack. Những âm thanh gào rú kêu gọi Jack phá bỏ hàng rào trở nên kinh hoàng và dữ dội. Hơn lúc nào, đám ma cà rồng trắng hậu duệ biết, chúng sẵn sàng hy sinh mình để cứu Jack, vì, đấy là cơ hội duy nhất để duy trì đội nhóm trắng vốn sắp đến được đích của lời nguyền.

Jack bình thản đứng im, tuyệt không động đậy. Ông đã sẵn sàng cho ngày hôm nay. Ông đã truyền toàn bộ quyền năng và sức mạnh của mình vào vòng tròn bảo vệ hậu bối của ông, cùng lời nguyền vừa được ông phát ra - nếu ông hy sinh, toàn bộ quyền năng này sẽ chia đều cho con cháu ông. Nghĩa là, họ có đủ sức mạnh để chống lại Samuel. Nhưng, Jack không nghĩ đến một điều, rằng, nếu thiếu ông, nhóm trắng cũng chẳng còn ai dẫn dắt để đi tiếp. Không thể, Jack ơi!

Samuel cũng nhận ra sự bất thường bên dưới. Gã hiểu ra ngay, Jack đã ban lời nguyền hy sinh. Chà, thật là cao cả, bạn cũ, nhưng không có nghĩa gì đâu. Nếu ngươi đủ mạnh để chống lại ta, ắt ngươi không tự đưa mình vào thế bí này. Mà, quyền năng của ngươi chống ta không nổi, thì cái đám hậu duệ vô dụng kia của ngươi cũng thế mà thôi. Samuel cười khẩy. Gã vẫn quyết giáng đòn.

Một tiếng gầm kinh người. Một cuộn khói đen đặc quánh và lớn thừa để trùm kín cả nước Anh tùa đến. Samuel tái mặt. Là Lucy. Phải, là bà! Là vợ cũ của gã. Là người lẽ ra phải đứng cùng phe với gã để chống lại những kẻ kia. Nhưng không, hôm nay thì không!

Jack cũng thoáng bất ngờ, rồi, ngay lập tức, Jack tung mình tùa vào tán khói đen đặc kia, tạo thành một quầng đen dữ dội cuộn mạnh như con sóng thần cuộn trở mình giữa đại dương.

"Lucy! Mừng là bà đã đến!" Jack nói, vọng khắp trời đất, khiến đám ma cà rồng hậu duệ nhóm trắng rùng mình. Cái tên này, vốn từng gây khiếp đảm đến chừng nào, ma cà rồng đều biết. Nhưng, với giọng điệu của Jack, với những gì đang diễn ra, có vẻ, họ có một đồng minh cực mạnh.

"Jack! Làm đi!" Lucy hét, nhưng hoàn toàn bình thản và đầy chủ động.

Cả hai gương mặt của Jack và Lucy ẩn hiện trong tùm khói đen quyện vào nhau, búng thẳng lên cao, nơi Samuel vẫn đang giáng đòn xuống.