25. Con đường dẫn đến bình minh
Hãy lắng nghe phần sói trong anh, anh sẽ biết!" Adam trở lại hang đá, đầu óc cứ mòng mòng quay theo thứ âm thanh kỳ dị mà đàn sói đã trao gửi đến anh những thông tin anh không thể ngờ được. Mình là sói? Mẹ mình là sói? Mẹ là sói đầu đàn? Mẹ là sói bốn mắt đầu đàn? Có thể thế sao?
Mọi người đều nhìn ra. Thấy Adam thất thần đi vào thì ai nấy đều lo lắng bước lại. Adam gượng cười với các bạn, rồi, nhanh rất nhanh, Adam nói, với mọi người, nhưng thật ra là bàn bạc với Jennifer, vì duy chỉ mỗi cô hiểu được tình hình lúc này.
"Chúng ta phải đi ngay thôi!"
"Đi đâu?" Jen lo lắng hỏi, rồi thụt lại khi đón cái liếc mắt của Jennifer.
"Anh phải biết rằng..." Jennifer tiến sát lại Adam, khẽ vịn tay anh, "điều ấy chỉ có ý nghĩa khi anh thật sự muốn!"
"Em nghĩ, có ai đó khác muốn thay anh được không?" Adam cười, dẫu thật sự anh đang rất sốt ruột và không hề có tâm trạng để đùa giỡn.
"Nhưng..." Jennifer suy nghĩ, cô biết mình cần nói trước với Adam vài điều, "nhưng... anh sẽ phải đối diện với những chọn lựa!"
"Jenni!" Adam nhìn thẳng vào mắt Jennifer, mím môi, nhẹ nhàng gật đầu. "Anh đã có một lựa chọn, suốt nhiều năm, dẫu bị từ chối nhiều lần. Nhưng, anh sẽ không thay đổi đâu!"
Jennifer rạng rỡ mặt mày, gật mạnh đầu, ý, cô hoàn toàn tin Adam. Nếu đã vậy, họ phải đi ngay thôi. Đi! Phải đi! Dẫu chưa thể xâu chuỗi được hết mọi sự, Adam vẫn biết, anh và các bạn phải tiếp tục đi. Nhưng, đưa những con người phàm không có quyền năng theo chẳng khác nào đưa họ vào chỗ chết. Adam nhìn quanh một vòng, nhẹ nhàng.
"Có lẽ, ba bạn nên ở lại! Như thế là rất nguy hiểm!"
Joey mím môi, nhìn qua Rosie và Jen. Cô thật không muốn đi. Không phải cô sợ. À, thật ra thì sợ cũng là rất bình thường. Nhưng, sợ không phải là lý do khiến cô muốn ở lại. Joey cảm thấy, đấy không phải là cuộc chiến của cô, của Rosie, của Jen. Cô nghĩ, họ sinh ra, chọn con đường này, không phải là để cuối cùng đuổi theo và cố gắng bảo vệ - thật ra họ chẳng thể bảo vệ, làm vướng chân thì đúng hơn - một ma cà rồng. Cô tin, sứ mệnh của cô là bảo vệ những người châu Âu bị ruồng bỏ ở đây.
Rosie và Jen thì khác. Cả hai hoàn toàn không do dự, không lưỡng lự. Họ nhất thiết sẽ đi cùng Adam - cặp mắt, cái nhìn của họ thể hiện rõ ràng điều ấy. Rosie đáp lại cái nhìn của Joey, nhưng cô khảng khái nói.
"Em nợ Adam một mạng! Em sẽ dùng hơi thở của mình để trả món nợ ấy!"
"Rosie!" Adam quay hẳn sang Rosie. "Em không nợ gì cả! Bất kỳ người bạn nào, trước hoàn cảnh ấy cũng sẽ như vậy. Anh tin, nếu là em, em cũng..."
"Có thể!" Rosie nhún vai, một hành động dễ thương để che hẳn cơn run sợ đang bùng dữ dội trong ruột gan cô. "Và em sẽ bắt anh trả nợ cho em!"
Lâu lắm rồi, bao nhiêu lâu, Adam cũng không biết nữa, nhưng thật sự là đã rất lâu, anh mới chạm được đến cảm giác hạnh phúc thế này. Cuộc sống của anh, ngoài một lý do tìm ra sự thật, anh không còn bất kỳ ý nghĩa gì. Giờ, đứng đây, cạnh một con người sẵn sàng làm tất cả cho anh, chỉ vì hai từ tình bạn, Adam nghĩ, mình thật may mắn và hạnh phúc quá.
Chỉ còn Jen. Hẳn nhiên, tất cả mọi người đều biết, Jen đương nhiên sẽ đi cùng. Có lẽ, không khó để nhận ra tình cảm lạ lùng Jen và Adam dành cho nhau. Thứ tình cảm mà người ta sẽ đi suốt cả cuộc đời để gọi tên, để định nghĩa, để tìm lý do. Tình yêu làm gì có lý do. Có lẽ, tình yêu ấy chưa quá lớn để họ có thể chết cho nhau, nhưng chắc chắn khi đã tìm thấy, họ sẽ dám sống vì nhau.
Nhưng khi Jen chưa kịp nói gì thì Mộc xuất hiện trong sự bất ngờ của tất cả mọi người - đặc biệt là sự lúng túng của Jen. Điều ấy không qua mắt được Mộc và Jennifer nhưng cả hai tuyệt không dám nói ra lúc này. Cả hai đều biết, việc quyết định từ bỏ mọi thứ đã tìm kiếm được suốt chừng ấy năm để quyết định trở lại châu Âu là một quyết định khó khăn với Adam. Nếu giờ, có bất kỳ chuyện gì xảy ra khiến anh xao lãng thì mọi sự sẽ hỏng. Thêm phần, cả hai tin, mình còn ở cạnh Adam thì còn có thể giúp anh tỉnh táo vượt qua mọi khó khăn.
"Cậu nên đi một mình, Adam ạ!" Mộc nói, chẳng cần qua giai đoạn chào hỏi làm gì. "Trời đang sáng, mà con đường cậu đi sẽ có rất nhiều đoạn không thể dùng quyền năng..."
"Tớ biết!" Adam thở dài.
"Jenni và tớ không thể đi giữa nắng được!" Mộc thật tình.
"Ơ!" Rosie bật ra, không kiềm chế được. "Thế anh vừa đến bằng cách nào?"
"Vĩ Kha dẫn anh đến!" Mộc nói, rất nhẹ nhàng và trao gửi cho Rosie một cái nhìn thật tình cảm. "Cô ấy bảo anh phải đến trước."
"Mộc!" Adam nói nhanh. "Cậu và Vĩ Kha bảo vệ những người bạn này giúp tớ..."
"Không!" Rosie gào lên. "Em đã bảo em sẽ đi cùng anh cơ mà?"
"Rosie!" Mộc khẽ chạm bàn tay lạnh cóng của mình vào cẳng tay Rosie. "Em không thể đi cùng đâu. Như vậy là quá nguy hiểm!"
"Bọn tôi không sợ nguy hiểm!" Jen nói, lạnh băng. "Tôi sẽ đi cùng Adam, bất kể chuyện gì xảy ra."
Adam thậm chí không dám quay sang nhìn Jen. Anh sợ! Sợ nhiều điều. Anh sợ nếu anh quay sang và nhận ra, tất cả những gì mình vừa nghe thật ra chỉ là tưởng tượng, và sự thật không phải Jen muốn kề vai sát cánh với anh, có lẽ anh sẽ đau khổ hơn cả đau khổ. Anh sợ, nếu tất cả những gì anh nghe là thật, thì anh sẽ phải đối diện với những hiểm nguy của người vừa đồng ý đứng cạnh anh suốt quãng đường trước mắt. Anh sợ, nếu mọi sự giống như anh nghĩ, thì rồi một ngày nào đấy, tình yêu này cũng trở thành vô vọng, dẫu sao, anh cũng là một ma cà rồng, còn Jen là một con người - cái ranh giới đầy xa vời và nghiệt ngã. Adam thật sự thấy sợ.
"Họ sẽ đi cùng Adam, Mộc ạ!" Giọng Vĩ Kha rền lên. "Adam, anh hãy dẫn một người thôi, đi cùng anh, vì có những đoạn đường cần sự giúp sức của người bạn là con người ấy."
Cả ba con người khi nghe đến đấy đều nguậy ngọ khó chịu. Họ không khó chịu khi phải giúp Adam - kể cả Joey cũng có vẻ đã đổi ý, chấp nhận sóng bước cùng Adam - nhưng họ thật sự khó chịu khi cứ bị nhắc đi nhắc lại, bị khẳng định rằng họ là con người và phải tự ghi nhớ điều ấy để giữ khoảng cách với Adam, với Mộc, với Jennifer.
"Tôi sẽ đi cùng Adam!" Jen nhanh nhảu lên tiếng.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Adam hít một hơi thật sâu rồi chầm chậm quay sang Jen.
"Sẽ rất nguy hiểm, Jen ạ!"
"Em không sợ nguy hiểm!" Jen nói, vẫn không cười, có vẻ, Jen muốn thể hiện rõ ràng sự nghiêm túc trong quyết định của mình. "Có chăng, em chỉ sợ không thể ở cạnh anh lúc anh gặp nguy hiểm. Điều ấy sẽ khiến em hối hận suốt đời này."
Tất cả mọi người đều lặng im. Có lẽ, khó để tránh khỏi cảm giác xúc động khi chứng kiến cảnh hai người yêu nhau và thể hiện tình cảm của mình với nhau. Duy Jennifer im lặng vì điều khác. Cánh tay cô lại buốt rát. Cô biết rõ ràng - dẫu chỉ là cảm nhận của cá nhân cô, nhưng cô tin điều ấy là đúng - Jen không phải chỉ vì tình cảm dành cho Adam mà muốn dấn vào những nguy hiểm đến cả trí tưởng tượng phong phú nhất của con người cũng không thể hình dung ra. Còn những thứ khác nữa! Nhưng, nói thật, ngay chính trong Jennifer lúc này hoàn toàn không có suy nghĩ sẽ ngăn cản. Cô không thể dừng nghi ngờ. Nhưng, cô hy vọng, cô thật sự hy vọng rằng tình cảm của Jen là thật, và Jen sẽ dành cho Adam những điều thật từ chính tình cảm ấy.
Adam chỉ khẽ gật đầu sau nụ cười miên man dành cho Jen. Điều ấy có nghĩa rằng mọi thứ đã được quyết. Mộc liếc qua nhìn Jennifer, nhướng mày. Hình như, Mộc cũng có cùng suy nghĩ với Jennifer.
"Được rồi!" Mộc bước lên một bước. "Tớ sẽ dẫn Jennifer, Rosie và Joey đi theo con đường mà Vĩ Kha dẫn. Cậu cứ đi cùng Jen!"
"Cảm ơn cậu!" Adam cười thân thiện.
"Nhưng trước tiên..." Mộc quay sang nhìn Jen. "Bạn cần chữa thương đã!"
"Khô... ông cần!" Jen lúng túng, hơi thụt lùi. "Chỉ là vết trầy thôi!"
"Nghe này!" Mộc cau rịt mày, giọng bắt đầu đanh lại. "Tôi nói thêm lần nữa nhé, tôi không làm vì bạn, tôi làm vì Adam thôi! Và, chỉ một vết xước cũng đủ cản trở đường của hai vị. Tùy!"
Jen lặng im nhìn Adam. Adam mím môi, gật đầu. Anh vẫn không hiểu, tại sao Jen lại cứ luôn tìm cách từ chối sự giúp đỡ của Mộc, trong khi, sự giúp đỡ ấy luôn cần thiết với mọi người. Adam bật cười với suy nghĩ, có lẽ, Jen ngại va chạm với những người đàn ông khác. Và, cũng với suy nghĩ ấy, Adam thầm ao ước, người duy nhất Jen muốn chạm đến là anh.
Jen không thể chống cự thêm nữa, nên, ngoài đứng im, cô chẳng thể làm gì. Mộc liếc sang Jennifer cái nữa, rồi tỏ vẻ bình thản, tiến lại, chìa tay ra, chạm nhẹ vào vết thương của Jen.
"Chậc!" Mộc chẹp miệng. "Có vài con người sa vào bệnh ảo tưởng. Họ không thể chữa thương, không thể chống lại những quyền năng họ không hiểu... Thế nhưng, họ lại đinh ninh bản thân đủ sức để làm mà chẳng hề biết, phía sau ảo tưởng luôn là hậu quả!"
Jennifer nhìn chằm chằm Mộc, như cố xui Mộc nghe ngóng gì đấy từ vết chạm. Nhưng hình như Mộc không hiểu, không có ý định làm, hoặc chăng là Mộc cố nhưng không thể. Khi vết thương bắt đầu chuyển động, co lại và lành lặn hẳn, Mộc đau đớn rút tay mình ra, cau mày, nhìn chằm chằm vào vết thương đã khô và nhìn xoáy sâu vào mắt Jen.
"Đi!" Adam nói, cắt ngang chuyển biến nhanh vừa xảy ra mà chỉ Mộc và Jen biết. "Chúng ta phải đi ngay!"