26. Đường vòng
Mọi người không ai có ý định lên tiếng hay tranh cãi. Tất cả im lặng rời khỏi hang đá. Adam và Jen đi sau cùng. Jen có vẻ ngần ngừ. Adam khẽ quay lại, rồi lặng im khi cảm nhận những ngón tay trên bàn tay Jen khẽ chạm bàn tay mình. Adam mím môi, lần thật nhẹ những ngón tay ấm nóng đang run rẩy, siết chặt bàn tay Jen. Rồi, cả hai cùng ra ngoài.
"Vĩ Kha sẽ nhắc nhở cậu những nơi không thể sử dụng quyền năng!" Mộc nói, hơi bối rối khi thấy bàn tay Jen đang nằm trong tay Adam.
"Ồ! Cái ấy thì dễ biết mà, Mộc!" Adam cười. "Cứ thấy đang bay rơi xuống là hiểu ngay ấy mà!"
Mộc không cười. Có lẽ, có những lo âu quá lớn khiến Mộc không thể cảm thấy vui vẻ để đùa giỡn vào lúc này. Adam nhìn quanh các bạn, mím môi, gật đầu đầy hàm ơn, khe khẽ chạm vào vai Jennifer rồi choàng tay ôm ngang vai Jen. Cả hai phụt biến mất. Mộc nhìn thêm lát rồi thở ra, chỉ tay về phía con đường mòn nhỏ xíu chịu bóng râm của những tán cây lớn dẫn thẳng vào cánh rừng già u tịch.
"Chúng ta phải đi hướng này thôi, các bạn ạ!"
Nói rồi, Mộc dẫn đầu đi trước, tiếp đến là Rosie, Joey và Jennifer đi cuối cùng. Thi thoảng, Mộc dừng hẳn lại, ngoái thật sâu ra sau, nhìn thử có ánh nắng nào vô tình chạm vào Jennifer không. Hành động của Mộc khiến Jennifer rất cảm động. Họ chỉ mới biết nhau đây, nhưng rõ ràng, sự quan tâm Mộc dành cho cô là rất lớn, có gì đấy ngoài cả tính chủng loại, như là tình bạn vậy. Và, chỉ cần thế, Jennifer thấy thực sự vững dạ để đi tiếp.
"Chúng ta đang đi đâu vậy?" Jennifer hỏi lớn.
"Đường vòng!" Mộc trả lời cũng rất lớn.
"Hẳn nhiên rồi!" Jennifer nhún vai, lầm bầm. "Nhưng... cuối cùng thì nó sẽ dẫn chúng ta đến đâu?"
"Jenni này!" Mộc dừng hẳn lại, nhìn Jennifer trìu mến, như đúng cách anh gọi tên thân mật của cô. "Chúng ta sẽ nghe theo chỉ dẫn của Vĩ Kha! Cô ấy sẽ sớm cho chúng ta biết..."
"Tại sao cái cô tên Vĩ Kha ấy không xuất hiện luôn nhỉ?" Jennifer tỏ ra sốt ruột, rõ ràng có quá nhiều cảm giác lo âu bám lấy cô, khiến sự bình tĩnh lùi hẳn về góc chẳng ai tìm thấy được nữa.
"Vĩ Kha có nhiều chuyện phải tính toán!" Mộc rất nhẹ nhàng. "Cô ấy cần yên tĩnh!"
Jennifer không hỏi nữa, chỉ gật đầu rồi lại dấn bước tới trước. Jennifer suy nghĩ rất lung. Mộc có đủ đáng tin để nói tất cả những nghi ngờ của cô với anh? Rõ ràng Adam rất thân với Mộc, rất tin Mộc, nhưng đâu chắc Adam lại không tin lầm?! Thêm phần, đã có những lúc, Jennifer cảm thấy Mộc cũng có suy nghĩ giống cô về Jen, liệu đó là sự thật hay chỉ là sự nhạy cảm nhất thời của cô? Cũng có thể chỉ là một hy vọng rằng còn có ai đó suy nghĩ giống mình, lo lắng cho sự an nguy của Adam? Có nên hay không nói cho Mộc tất cả.
"Đừng lo, Jenni ạ!" Mộc gửi suy nghĩ của mình đến riêng Jennifer, đột ngột khiến cô giật mình. "Vĩ Kha đã biết chuyện đấy rồi!"
"Vĩ Kha biết? Biết gì cơ?" Jennifer vẫn dè chừng.
"Biết về những gì bạn đang nghĩ!" Mộc lại nói, rất bình thản.
"Anh biết tôi đang nghĩ gì sao?" Jennifer có phần lúng túng, cô không tin Mộc đọc được suy nghĩ của mình.
"Có lẽ, hai cô gái này quá để ý đến những chuyện họ chưa từng biết, nên họ không biết đúng thái độ của bạn thôi, Jenni ạ!"
Jennifer lúng túng thật sự trước câu Mộc nói. Quả thật, có đôi lúc, Jennifer cảm thấy mình đã quá lộ liễu với thái độ dè chừng, khó chịu dành cho Jen. Tiếc rằng, Adam đã không nhìn thấy những gì như Mộc đã thấy.
"Mộc này!" Jennifer chần chừ một lát rồi cũng quyết định tiếp tục trò chuyện với Mộc. "Vĩ Kha thật sự là ai? Tại sao cô ấy lại biết quá nhiều thứ?"
"Là học trò của bà mù Vanga!" Mộc nói, rất cẩn trọng vì biết trước Jennifer sẽ bị rúng động bởi thông tin này.
"Gì cơ?" Những gì Mộc nghĩ hoàn toàn đúng, Jennifer gần như không kiềm được, suýt chút nữa thì hét cả ra bằng miệng. "Nghĩa là, cô ấy cũng là một ma cà rồng?"
Thật dễ để suy ra. Nếu Vĩ Kha theo bà mù Vanga học từ rất bé, thì tính cho đến nay ít nhất cô cũng trên 40 tuổi, nhưng Adam và Mộc đều gọi Vĩ Kha theo cách ngang hàng, nghĩa là, bề ngoài của cô gái có tên Vĩ Kha ấy hẳn còn trẻ. Mà, nếu cứ giữ tuổi trẻ của mình mãi được, chỉ có một cách giải thích duy nhất, Vĩ Kha cũng là ma cà rồng.
Mộc không trả lời câu hỏi này của Jennifer. Thật ra, Jennifer đâu ngạc nhiên về chuyện Vĩ Kha có phải là ma cà rồng hay không. Điều khiến cô ngạc nhiên là Vanga sống gần như bị giam hãm trong vòng vây bảo vệ chặt chẽ đến ngạt thở, nhưng bà lại có hậu duệ. Và, nếu mọi người nhớ đúng, thì rõ ràng Vĩ Kha không phải là hậu duệ duy nhất. Trước đấy, bà từng tiên đoán rằng, sẽ có một cô gái người Pháp tóc vàng có những khả năng của bà. Tuy chưa từng xuất hiện bao giờ, nhưng "cô gái người Pháp tóc vàng" nọ đã bằng nhiều cách, đưa ra những lời tiên tri, những lời cảnh báo cho cả thế giới. Có lẽ, cô sợ rồi bản thân sẽ mất tự do như người thầy của mình. Họ cũng hồ nghi về điều này, bởi bất kỳ cuộc gặp gỡ nào của bà mù Vanga đều có người giám sát, khó có thể có chuyện bà có hậu duệ mà thế giới không hay. Nên, con người tin rằng, "cô gái người Pháp tóc vàng" chỉ là một người có cùng khả năng mà bà mù Vanga đã bắt sóng được từ trước.
Có vẻ như, nếu Vĩ Kha là ma cà rồng, thì mọi sự dễ giải thích hơn hẳn. Việc một ma cà rồng có thể đột nhập, có thể gặp gỡ riêng mà không bị phát giác, không bị làm phiền dễ hơn một người thường rất nhiều. Nhưng, chuyện khả năng tiên tri giống như quyền năng tiềm ẩn trong mỗi ma cà rồng vậy - không ai có quyền chọn, chẳng ai dạy được ai, chỉ có thể tự thân xuất hiện và tự mình phát triển. Nói, Vĩ Kha là học trò, là hậu duệ của nhà tiên tri nổi tiếng ấy, chẳng khác nào mở ra một hướng mới cho thế giới bóng tối, rằng, quyền năng có thể trao cho nhau. Nếu thế, chắc chẳng phải mình châu Âu sụp đổ. Có lẽ, cả thế giới loài người sẽ sớm trở thành quá khứ chẳng còn ai nhắc đến.
"Đúng! Jenni ạ!" Mộc lại nói, càng khiến Jennifer hoang mang hơn.
"Anh thật sự đọc được suy nghĩ của tôi sao, Mộc?" Jennifer khó chịu, hẳn nhiên rồi, ai cũng sẽ cảm thấy thế khi biết đầu óc mình bị người khác tấn công mà không tìm ra cách để chống cự.
"Không! Bạn thân mến!" Mộc cười. "Tôi chỉ đọc được đúng suy nghĩ của mình khi tiếp cận thông tin này. Tôi đã từng như bạn thôi!"
Jennifer đằng hắng, vẻ đã bớt phần khó chịu trong mình. Nhưng, tiếng đằng hắng của Jennifer lại khiến Rosie và Joey để ý.
"Có chuyện gì sao, Jenni?" Joey hỏi, cũng đã gọi Jennifer theo cách thân thuộc.
"Không! Không có gì đâu!" Jennifer lúng túng, và, để cắt đi sự lưu tâm của hai người bạn da vàng, Jennifer hướng về Mộc, hỏi lớn. "Anh kể cho chúng tôi nghe việc anh và Adam quen biết nhau được không, Mộc?"
Mộc dừng lại, quay đầu nhìn ba người bạn của mình. Chặp, anh quay nhìn về phía trước, nơi ánh sáng bắt đầu táp vào. Anh ngồi xuống rồi phẩy tay cho cả ba người bạn cùng ngồi nghỉ.
"Chúng ta nghỉ chân chút đi!" Mộc vừa nói vừa ngồi bệt hẳn xuống. "Có lẽ hai cô gái của chúng ta cũng đã mệt rồi!"
"Em không mệt!" Rosie lắc đầu nguầy nguậy.
Mộc cười, rất hiền với Rosie và tiếp tục thân thiện vẫy tay, để Rosie, Joey và Jennifer ngồi xuống. Cả hai cô gái con người đều đồng loạt ngồi, riêng Jennifer vẫn đứng, nhìn quanh, vẻ đề phòng.
"Jenni ạ!" Mộc gọi. "Tôi sẽ nói thật, nói toàn bộ sự thật về tôi cho các bạn nghe. Tôi không muốn giấu giếm gì. Và, tôi mong các bạn sẽ không quá bất ngờ vì những gì tôi sẽ nói!"
Mộc đứng một mình, đối diện với một toán ma cà rồng nhóm đen. Bọn chúng gầm gừ đầy đe dọa. Mộc bình thản đứng nhìn. Tất cả chìm trong khoảnh khắc đợi bên kia ra đòn, không ai động đậy cả.
Thoát Nguyên rẽ đám đông, bước chầm chậm tiến lại phía Mộc, lạnh lùng.
"Ngươi muốn chối bỏ gia đình mình ư?"
"Chẳng phải ngươi vừa giết họ rồi đấy sao?" Mộc nói, rất xúc động nhưng tuyệt không tỏ vẻ yếu đuối.
"Ồ! Phải!" Thoát Nguyên nhún vai. "Ta suýt thì quên mất! Nhưng... có lẽ đấy đủ làm bài học cho ngươi chứ nhỉ?"
"Ta không nghĩ thế!" Mộc lạnh lùng. "Lựa chọn này là của cả gia đình ta, chẳng riêng gì cá nhân ta đâu. Và, ta thà chết như họ chứ không khuất phục ngươi!"
Vài tiếng rít giận dữ chống đối thái độ của Mộc vang lên phía sau lưng Thoát Nguyên. Tiếp theo tiếng rít ấy là những tuồn khói đen phụt ra - nhanh và rất mạnh. Nhưng, ngay lập tức, Thoát Nguyên vùng hai cánh tay của mụ ra phía sau, hóa giải toàn bộ đòn tấn công của đám tùy tùng mụ vừa phát ra. Cả đám ma cà rồng đen ngơ ngác.
Thoát Nguyên thừa hiểu, việc chọn nhóm là quyền không được xâm phạm. Khi một ma cà rồng quyết định rời nhóm đi thì đừng hòng trừng phạt họ, trừ khi mụ và nhóm mụ đưa ra được bằng chứng họ phản bội. Nghĩ, cũng buồn cười. Vì, với mụ, đang đứng nhóm này, muốn rời đi đã gọi là phản bội, chứ đừng nói là chọn phe đối đầu. Nhưng, những lời nguyền hà khắc của thế giới ma cà rồng đã chỉ rõ, phản bội nghĩa là tấn công bằng đòn tra tấn hoặc diệt vong. Gia đình Mộc ngu si rơi vào bẫy của mụ, dấn vào cuộc chiến sống còn và bị quy về phản bội để mụ có thể giết. Nhưng Mộc thì không. Sự bình tĩnh, khôn ngoan của Mộc lớn đến độ, anh ta chỉ đứng, nghiến răng căm giận, đau khổ và cố gắng can ngăn các thành viên gia đình mình. Không thể, anh ta không làm theo họ. Anh ta giữ đúng lời nguyền thì Thoát Nguyên không dám xâm phạm.
Toàn thể ma cà rồng, dù là trắng, đen, hay tự do, chưa bao giờ nhìn thấy bất kỳ một thành viên nào trong hội đồng trừng phạt. Nhưng, uy quyền của họ thì chắc chẳng một ma cà rồng nào không biết. Họ được lập ra để giữ vững những lời nguyền có tuổi nghìn năm. Ma cà rồng nào phạm vào thì cũng bị trừng phạt thôi, và, chắc chẳng ai đủ mạnh để chống lại. Vốn, chưa ai thấy là vì chưa ai dám phá vỡ lời nguyền. Thế nên, mụ không dại gì làm điều ấy hôm nay.
Mộc muốn đi? Cứ để hắn đi. Thêm một mình hắn, phe trắng cũng chẳng mạnh hơn là mấy. Thêm phần, rõ ràng Mộc chọn tự do, không muốn đứng về phía nào, lại càng chẳng ảnh hưởng gì đến nhóm đen của mụ. Thế thì, cứ để hắn đi vậy.
° ° °
Mộc đến nghĩa địa u tịch, nơi có căn chòi lạ lùng của Vĩ Kha theo tiếng gọi của cô. Anh không biết thật sự Vĩ Kha là ai, vì, cô cũng chẳng giải thích gì nhiều. Cô vỏn vẹn bảo với anh rằng, Adam - cái tên từng gây chấn động cả thế giới ma cà rồng, cái tên góp một phần rất lớn trong chuyện cả gia đình Mộc muốn tách khỏi nhóm đen - sẽ sớm đến nơi này, và, cô cần anh hỗ trợ Adam.
Mộc ban đầu có phần do dự. Khoảng thời gian làm một ma cà rồng tự do với ham muốn tìm thấy tình yêu đích thực của đời mình - phương thức hóa giải rất nhiều lời nguyền giới hạn loài người và ma cà rồng - khiến anh không còn mặn mà với chuyện thế thái nữa. Anh chỉ muốn sống cuộc đời trong yên bình để tìm kiếm. Nhưng, có một câu nói của Vĩ Kha khiến anh thay đổi quyết định. Câu nói ám ảnh Mộc mãi, đến tận bây giờ, thi thoảng, nó vẫn vang lên trong đầu Mộc.
"Thật ra, chúng ta chẳng giúp được gì nhiều đâu, Mộc ạ! Chỉ là, anh ấy sẽ gặp vài trở ngại trên con đường giải phóng loài của chúng ta - loài của anh đấy - và nếu anh ấy thất bại, chúng ta sẽ bị thiêu sạch. Nên, tất cả tùy ở anh!"
° ° °
Năm đầu tiên Adam xuất hiện ở Việt Nam, năm đầu tiên dân châu Âu lập đài tưởng niệm, nếu không có sự xuất hiện và can ngăn của Mộc, có lẽ, Adam đã ra tay giết người. Một người đàn ông trong nhóm những người kỳ thị dân châu Âu đã tóm lấy một đứa trẻ, lôi tuột nó vào sát vách rừng và bắt đầu tra tấn nó. Ông ta thậm chí dùng cán dao bạc xẻ từng đường trên chân nó. Adam chứng kiến và không kiềm chế nổi cơn giận của mình.
Mộc đã nhanh tay hơn, khiến gã đàn ông con người và đứa trẻ ngủ thiếp đi, đưa gã đàn ông nọ rời đi, thoát khỏi sức mạnh đang cuộn lên trong bàn tay Adam. Mộc trở lại, khi Adam cố dùng tay không lôi cán dao bạc ra khỏi chân đứa trẻ. Hành động ấy của Adam khiến chính anh cũng bị thương. Có lẽ, không nhiều ma cà rồng có thể chạm vào bạc mà không hề hấn gì. Và, Mộc đã dùng quyền năng của mình để chữa lành cho cả đứa trẻ và Adam.
Mộc, một con ma châu Á, rõ ràng hơn là một con ma Việt Nam trong hình hài người Việt đã giúp Adam rất nhiều trong chuyện hòa nhập cuộc sống nơi này. Đó là một phần khiến Adam mở lòng hơn với Mộc và xem Mộc như một người bạn tâm giao...
Rosie sút sít khóc. Cô không thể tưởng, đằng sau vẻ tươi cười dễ thương kia, lại là cả một câu chuyện đau đớn. Lần đầu gặp, Rosie thấy Mộc lạ, rất lạ, nhưng cô không biết tại sao mình lại cảm thấy thế ở anh. Giờ thì Rosie đã hiểu. Anh có vờ như dửng dưng, anh có vờ như bình thản, thì sâu thẳm trong anh, tình yêu thương quá lớn, nó bao trùm cho tất cả những người quanh anh. Thảo nào, tay anh lạnh mà hoàn toàn không đáng sợ.
"Rosie này!" Mộc nói. "Cả Joey nữa! Tôi cần nói thật với hai bạn một chuyện."
Cả hai cô gái đều nghiêm chỉnh ngồi thẳng thớm lại, tập trung nghe những gì Mộc nói, vì, với thái độ này, hẳn nhiên sự vụ không bình thường.
"Jen là một mối đe dọa với Adam!"
"Hả? Cái gì?" Rosie và Joey đồng loạt lên tiếng, với cái miệng há to và cặp mắt mở tròn.
"Jen không hẳn là một con người..."
"Ý anh là..." Joey run giọng. "Jen là ma cà rồng sao?"
"Không!" Mộc lắc đầu. "Tôi chưa dám chắc, nhưng... nói sao nhỉ, không phải là ma cà rồng, cũng không còn là con người. Người bạn tên Jen của hai bạn đang đứng ở ngưỡng giữa của một sự chuyển hóa đặc biệt."
Jennifer rùng mình. Cô hiểu, hiểu rất rõ những gì Mộc vừa nói. Joey và Rosie thì không. Nhưng, không kịp thắc mắc, Joey nói như gào.
"Đi giúp Adam ngay!"
"Không thể!" Mộc thở dài. "Đôi khi, chúng ta không thể chống lại sự sắp đặt của định mệnh! Adam buộc phải vững vàng hơn thôi!"
"Không được!" Joey đứng phắt dậy. "Đó là một cái bẫy. Jen đã giăng sẵn rồi!"
"Ý em là sao, Joey?" Jennifer hỏi nhanh, thậm chí không để ý đến việc tự mình đã thay đổi cách xưng hô.
"Là Jen! Jen đã chủ động đến tìm em, nói về Adam và bảo em với Rosie tiếp cận Adam cho bằng được!"