27. Tòa thánh Vatican
Khi đám đông ma cà rồng thuộc nhóm hậu duệ trắng chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thì Lucy, Jack và những ma cà rồng trắng tiền bối đã đưa toàn bộ tập thể ma cà rồng nhóm trắng đến trước Tòa thánh Vatican. Vòng tròn quyền năng dịch chuyển đám đông được tạo ra từ Lucy cùng các tiền bối nhóm trắng tan ngay lập tức khi cả nhóm đáp xuống mặt đất.
"Vào trong đi!" Lucy nói, rất sốt ruột.
"Bà điên à?" Một chiến binh nhóm trắng sấn đến trước mặt Lucy. "Vào trong ấy là tự nguyện cởi bỏ quyền năng đấy!"
"Ta biết!" Lucy lạnh lùng. "Nhưng như thế có nghĩa nhóm của Samuel cũng không còn quyền năng!"
"Ai có thể biết được?" Chiến binh trắng hừ mũi. "Có lẽ, đấy lại là âm mưu của gia đình bà. Bà có thể quên, nhưng chúng tôi thì không bao giờ quên bà là vợ hắn!"
"Không được hỗn xược!" Jack bước đến, trừng mắt, rồi nhẹ nhàng quay sang Lucy. "Như vậy là rất mạo hiểm, Lucy à! Chúng ta ít quân hơn, cho dù cả hai bên có mất hết quyền năng khi vào trong tòa thánh, đấu như con người, chúng ta cũng không thể thắng!"
Lucy nhìn Jack với một cái nhìn lạ lùng rồi nhoẻn miệng cười, giơ cánh tay gầy guộc và trắng hếu vì vốn bị giam hãm quá lâu nắm lấy cánh tay Jack già nua nhưng rất cứng cáp.
"Jack, anh tin em chứ?" Lucy hỏi, cực kỳ tình cảm. "Nếu có, hãy dẫn con cháu anh vào trong. Em sẽ ở đây cản đường!"
"Em điên à?" Jack nói trong hoảng hốt. "Em biết là Sam..."
"Em biết, Jack ạ!" Lucy cười cay đắng. "Em biết rằng hắn chẳng tha cho ai đâu, kể cả em. Nhưng, em biết mình đang làm gì mà!"
Jack đứng lặng im nhìn Lucy, nhìn xoáy sâu vào mắt bà. Không phải để tự trả lời cho câu hỏi có nên tin hay không tin, mà là để tìm thấy Lucy của gần ngàn năm trước.
Thế lực của Samuel mỗi ngày một tăng cao, nhất là khi hắn được hội đồng trừng phạt ủng hộ. Vốn, hội đồng trừng phạt trung lập với toàn thể ma cà rồng, không bao giờ có chuyện thiên vị phía nào. Chỉ là, vốn nhân từ nên nhóm trắng sẽ tạo ra những sai lầm, ví như tha cho những kẻ người sói lang bạt, ví như không giết hại những đứa trẻ bất tử... và Samuel thay hội đồng làm cái việc họ phải làm - trừng phạt. Tất cả những hành vi của Samuel đều quy về giữ vững lời nguyền ngàn năm, nhưng thực chất chỉ là sự trừng phạt, sự giết chóc nhằm phô trương thanh thế. Chẳng qua, Samuel quá tài, quá giỏi, quá khôn ngoan... đến độ, hội đồng trừng phạt chưa từng tìm thấy một sai phạm nào của nhóm hắn.
Lucy đứng lặng nhìn về phía thành phố dưới tầm mắt cô. Jack cũng lặng thinh từ phía sau nhìn lại.
"Lucy! Xin em..."
"Chỉ mình em có thể thôi, Jack ạ!" Lucy nghiêng đầu nhìn lại. "Nếu hắn không nhân từ, thì, em đã bị hắn chuyển đổi từ rất lâu rồi. Hoặc giả, nếu em chống cự đến cùng, hắn đã có thể giết em!"
"Không! Anh không thể để mất em!" Jack nói, đầy đau khổ.
"Buồn cười thật!" Lucy thở hắt ra. "Chuyển đổi em, anh không muốn. Để người khác chuyển đổi em, anh cũng không muốn. Anh nghĩ anh sẽ có em bằng cách nào với những thứ anh không muốn ấy?"
Jack đứng lặng thinh, không thể trả lời. Ông không thể tin rằng, với ngoại hình của một lão già sắp 60 lại có thể khiến trái tim của một cô gái con người vừa đến ngưỡng 30 say đắm. Ông càng không thể tin rằng, sau khi âm thầm quan sát, theo dõi, biết sự thật ông là một ma cà rồng, cô vẫn yêu ông. Mối tình ngang trái ấy kéo dài không được bao lâu thì ông bị lệnh trừng phạt vì đã để lộ bí mật sinh tồn của ma cà rồng. Nhưng Lucy đã có thể ngăn cản được sự trừng phạt ấy từ phía hội đồng, bằng cách tự nguyện chuyển đổi và nguyện cống hiến quyền năng của mình cho lẽ phải. Nhưng, Jack vẫn mãi chần chừ. Ông không muốn cô phải sống cuộc đời bất tử, trải qua cảm giác đau đớn khi chứng kiến người thân của mình lần lượt chết. Ông không thể vô lý với cô.
Samuel và Jack trở thành đối đầu nhau ngay từ lần đầu Samuel giáp mặt Lucy. Vẻ quyền quý của một phụ nữ quý tộc đã khiến một gã ma cà rồng không có trái tim yêu thương điên cuồng và bằng mọi cách phải chiếm đoạt. Có vẻ như, chỉ một mình Lucy là nhận được đặc ân từ Samuel - hắn để cô tự chọn lựa tất cả, tự quyết định mọi sự, không bao giờ thúc ép, dọa nạt.
Việc Samuel ra sức thị uy, phô trương thanh thế hoàn toàn không liên quan đến Lucy, nghĩa là hoàn toàn không phải để "dằn mặt" Jack, đấy là bài toán mở rộng phạm vi ảnh hưởng của hắn mà thôi. Nên, khi Lucy tìm hắn để đồng ý cho hắn chuyển đổi, cũng như chấp nhận lời cầu hôn của hắn dành cho cô, Samuel đã liên tục hỏi cô, có phải cô chỉ vì chuyện hắn đang làm với nhóm ma cà rồng trắng không? Nếu phải thì đừng.
Chính vì Lucy khẳng định không phải, nên, sau khi chuyển đổi, sau khi kết hôn, Samuel gạt đi toàn bộ những khuyên nhủ của Lucy. Việc của cô là ở nhà, sanh con cho hắn.
Jack đã gặp Lucy ngày cô mang thai đứa con gái của mình. Đau đớn. Khủng hoảng. Jack biết, trong bụng Lucy là một đứa trẻ bất tử. Và, để bưng bít chuyện này với hội đồng, Samuel đã chuẩn bị sẵn sàng một nơi trú ngụ cho Lucy đủ kín kẽ để không ai có thể tìm thấy thông tin về cô cũng như đứa trẻ. Đến tận lúc này, với Lucy, đứa con là trên hết, nên, ngay cả khi đối diện với Jack, cô cũng chỉ lặng im, chào và đi, căn dặn Jack đừng tìm mình.
Cái nhìn cuối cùng của Lucy đã đeo bám Jack, giày vò ông suốt chừng ấy năm ròng rã với câu hỏi, có phải, nếu ông đừng chần chừ, mọi thứ sẽ khác hay không? Cái nhìn cuối cùng ấy là một sự van nài. Cô biết, Samuel đã phá một lời nguyền trong giới ma cà rồng - một lời nguyền liệt vào hàng kinh khủng nhất - nhưng cô không thể chối bỏ thiên chức của mình. Và, ngoài van xin Jack cho con cô một cơ hội sống, cô không còn gì hơn để nói.
"Anh cần nơi chữa thương cho họ, Jack ạ!" Lucy nói, kéo Jack về thực tại với những tiếng rên vì đau đớn được kìm lại từ những ma cà rồng trẻ tuổi sau lưng ông. "Không còn nơi nào khác cả! Nếu có, ắt em sẽ không đưa anh và gia đình anh đến đây!"
Những ma cà rồng trắng hậu duệ đã nghe toàn bộ câu chuyện. Họ không còn bận tâm đến mối bận tâm vừa có trong họ trước đấy chỉ vài giây, rằng, có thật đây là cái bẫy hay không? Lucy nói đúng, quyền năng trắng vô dụng trong Tòa thánh thì quyền năng đen cũng thế. Nếu chiến đấu như kiểu con người và đầy bản năng ấy, họ không thể chết, căn bản vì họ đã chết rồi. Nên, kiểu gì, đây cũng là nơi duy nhất để họ có thể cầm cự mà ổn định lại. Tất cả lặng im. Và, chỉ sau một cái gật đầu đầy đau khổ của Jack, tất cả ma cà rồng trắng ngay lập tức bước vào trong tòa nhà, khi mặt trời đã trườn hẳn về phía này, gần sát.
"Hãy theo bọn anh vào trong!" Jack nói, như cầu khẩn.
"Em còn có việc riêng ngoài này, Jack ạ!" Lucy cười buồn. "Anh vào đi! Em biết mình đang làm gì!"
Jack đau đớn và tuyệt vọng thật sự. Ông biết, Lucy biết, khi Samuel và đội quân của hắn đến đây, thì, chẳng còn một cơ may nào cho Lucy cả. Chẳng còn một sự nhân nhượng mà nhốt cô trở lại trong chiếc chặn giấy nọ, với lời nhắn khi nào tình yêu của cô trọn vẹn dành cho Samuel, tự khắc cô có thể thoát ra. Hôm nay không. Lần này không. Hôm nay, chỉ có cái chết mà thôi!
"Nghe em này, Jack!" Lucy nói rất nhanh, khi đôi tai cực thính của bà nghe rõ ràng âm thanh của gió đang phật lại. "Gia đình quan trọng hơn. Anh phải sống để bảo vệ họ!"
Jack cay đắng gật đầu. Đời ông, trải qua quá nhiều thế kỷ, dấn vào quá nhiều những cuộc chiến, nhưng rốt cuộc, ông chưa từng một lần nào có thể bảo vệ người phụ nữ ông yêu. Hôm nay cũng vậy. Nhưng, Jack biết, ngoài làm theo lời Lucy, ông không còn lựa chọn nào khác cả. Nếu ở lại, ông sẽ chết. Ông không sợ chết. Nhưng, ông không thể không sợ cho sự suy vong của gia đình trắng mà chính tay ông đã gây dựng. Anh xin lỗi, Lucy!
Lucy chỉ nhìn theo đến khi Jack đóng cánh cửa gỗ to bản của Tòa thánh lại, ngay lập tức, bà quay đầu nhìn về hướng mặt trời đang đỏ lự trồi lên. Từ phía ấy, những bóng đen quen thuộc xuất hiện.
"Em vẫn luôn khôn ngoan, em yêu ạ!" Samuel cười vang ngay khi đứng trước mặt Lucy. "Tòa thánh. Chà chà... còn lựa chọn nào tốt hơn thế được chứ nhỉ?"
"Sam! Có thể một lần vì tôi và Jenni..."
"Câm miệng!" Samuel rú lên. "Bà và đứa con bất trị ấy, cả hai đã luôn chống lại tôi. Tại sao chứ? Tại sao bà lại chọn phe bọn chúng?"
"Tôi không chọn phe nào cả, Sam ạ!" Lucy bình thản tiến đến vài bước. "Tôi đứng về lẽ phải, như lời tuyên thệ của tôi ngày để ông chuyển đổi trước hội đồng."
"Lẽ phải? Ồ! Bà còn biết nói về lẽ phải cơ đấy!" Samuel cười lạt. "Lẽ phải là bảo vệ thằng con lai đấy à?"
Biết không thể đàm phán, Lucy khẽ thoái lui một bước, nắm chặt nắm tay. Rõ ràng, bà đã thủ thế. Samuel không tránh khỏi cảm giác đau lòng khi chứng kiến thêm một lần nữa, cảnh người vợ của mình quyết chống lại mình.
"Lucy, đừng bắt anh phải giết em!" Samuel nói, thật lòng.
"Anh có thể không làm thế, Sam ạ!" Lucy cũng thật lòng nói với Samuel.
Nhưng, rõ ràng, Lucy chỉ mong chồng mình sẽ bỏ đi cái suy nghĩ tấn công thẳng vào Tòa thánh, chứ bà không hề có ý định thay đổi quyết định của bản thân. Điều này khiến cơn giận trong Samuel phừng lên dữ dội.
Đúng lúc này, Thoát Nguyên có vẻ không còn mấy kiên nhẫn nữa. Mụ vốn là kẻ bất trị dưới trướng của Samuel. Mụ có những đặc quyền kinh ngạc vì chưa từng bị trách phạt dẫu có sai lầm. Mụ biết, mất mụ, Samuel mất đi một phần sức mạnh, nên hắn không bao giờ dám làm gì mụ. Nên, hôm nay cũng vậy, chẳng cần hỏi xin ý kiến của thủ lĩnh, Thoát Nguyên tung đòn thẳng về phía cánh cửa Tòa thánh vẫn uy nghiêm đứng đó, sau cơn chấn động dữ tợn nuốt chửng cả châu Âu.
"Đồ ngu!" Samuel gào lên.
Mọi thứ đã quá muộn. Đòn của Thoát Nguyên đã dộng thẳng đến cánh cửa gỗ. Ngay lập tức, một tiếng ầm kinh hoàng phát ra. Thoát Nguyên bị đánh bật hẳn về phía sau, bay bổng lên không trung với một lực đẩy rất mạnh, rồi rơi hẳn xuống đất tự do. Mụ đáp mình xuống bằng lưng, chứ không phải bằng chân như mọi khi. Thoát Nguyên thật sự choáng váng.
Lucy trừng trừng quan sát mọi việc. Bà thở ra có phần nhẹ nhõm. Thế là lựa chọn của bà đã có lời đáp, đấy là một lựa chọn hoàn toàn đúng. Bọn chúng không thể tấn công vào Tòa thánh bằng quyền năng. Mong sao nhóm trắng sẽ cầm cự được.
"Tránh ra!" Samuel hét thẳng vào mặt Lucy.
Lucy vẫn đứng như trời trồng, chưa có ý định động thủ. Samuel gầm lên như con thú dữ trúng đạn. Hắn điên cuồng bật mạnh, lao thẳng đến Lucy và đọc rõ ràng lời nguyền giết chóc của mình. Lucy cười cay đắng. Ngày này đã đến rồi sao, Sam? Vậy thì, em sẽ đón nhận.
Dồn hết sức lực của mình - của một ma cà rồng chiến binh lão luyện bị giam hãm quá lâu, Lucy ngẩng mặt lên, nhìn về phía bóng đen của chồng bà đang chụp thẳng xuống. Phía trên ấy, mặt trời đã bắt đầu rõ ràng. Lucy hít sâu và chậm rãi bung hai tay lên cao.
Phía trên ấy, Samuel trợn trừng mắt, há to miệng. Không thể nào! Không thể nào! Lucy hoàn toàn không phản đòn. Ngược lại, bà dùng toàn bộ sức lực để hút đòn của Samuel giáng vào mình - một cách tối ưu để thâu tóm quyền năng của kẻ thù. Cho dù, hậu quả đương nhiên đã thấy trước - Lucy không thể giữ mạng - nhưng, rõ ràng, bà chấp nhận chết để phá giải một phần lớn sức lực của Samuel. Samuel không kịp thâu đòn. Gã bị lực hút của Lucy hút mạnh, rơi xuống.
Và, ngay khi hai bàn tay cong ngón chộp thẳng vào cái cổ trắng ngần của Lucy theo lực hút không thể cưỡng lại, Samuel càng đau đớn hơn khi nhìn thấy nụ cười đầy mãn nguyện của Lucy, cùng lời trăng trối cuối cùng.
"Em đã từng yêu anh, Sam ạ! Không phải chỉ là toan tính đâu!"...