← Quay lại trang sách

40. Đoạn đường mòn

Vĩ Kha dừng hẳn lại. Cô cần một sự yên tĩnh hoàn toàn để nghe ngóng thông tin về cuộc chiến. Đây cũng là cơ hội để Mộc và Jennifer lấy lại sức lực. Những hình ảnh phơi bày trong tâm trí Vĩ Kha khiến cô cảm thấy hoảng sợ. Cô biết, nếu họ có đến kịp thì cũng chỉ kéo dài thêm sự sống cho nhóm ma cà rồng trắng không lâu. Nhưng, ít nhất là còn có thể kéo dài. Họ cần phải nhanh hơn nữa.

"Đấy, anh nghe rồi đấy!" Rosie cao giọng. "Chúng ta cần đi nhanh hơn nữa, và..."

Mộc chậm rãi bước sát đến cạnh Rosie, anh đưa bàn tay ra và chờ đợi bàn tay Rosie. Khi vừa chạm vào bàn tay Mộc, Rosie khẽ rùng mình. Những hình ảnh về gia đình, về cha mẹ, về những con người đã ủng hộ cô, đi theo con đường cô chọn - con đường kết nối tình bạn giữa người Việt với những đứa con châu Âu mất nhà - hiện lên như những thước phim quay chậm trôi qua đầu óc Rosie.

Rosie bật khóc. Chưa bao giờ cô rời xa cha mẹ mình đến thế. Chưa bao giờ cô dám đưa ra quyết định sẽ rời xa họ, thật ra, đến mức khó có thể kéo lại gần để đi bằng cùng con đường cô đã chọn. Cô vốn là người rất giỏi cân bằng giữa cuộc sống bên ngoài với gia đình mình. Rosie biết, thiếu gia đình, cô sẽ bơ vơ, lạc lõng biết chừng nào. Nhưng, trong nước mắt nhớ thương, Rosie Hà vẫn cương quyết trở thành ma cà rồng để có thể đứng bên cạnh những người bạn mà cô có thể tin tưởng.

"Anh không làm thì để Jennifer hoặc Joey nhé!" Rosie cười trong nước mắt, ung nhiên nói với Mộc.

Vĩ Kha nhớ về lời tiên tri của bà mù Vanga, về bộ năm lạ kỳ mà Vĩ Kha sẽ đứng giữa, tôn lên sức mạnh vĩnh hằng và hóa giải những lời thề đi suốt hàng ngàn năm. Kim - mộc - thủy - hỏa - thổ, bộ năm bền vững đến mức không thể nào thay đổi của tự nhiên... Nhưng, chính lời tiên tri này nhắc Vĩ Kha nhớ, cô không được can thiệp vào, trừ khi đó là sự tự nguyện từ cả bốn bên. Vĩ Kha đành im lặng chờ đợi quyết định của Mộc. Là người tự lựa chọn hy sinh quyền được chết cho mục đích lớn hơn của đồng loại mình, Vĩ Kha hiểu rất rõ cảm giác ấy. Không tránh được chuyện có những khi cô đã hối hận, phải, cô thật sự hối hận và hiểu sâu sắc rằng, chết là một quyền, một đặc ân mà con người được có trong thế giới tự nhiên - thế mà, loài người, ai cũng sợ chết cả - nhưng cô không hề đau khổ với lựa chọn của bản thân. Giờ, đứng trước lần nữa chuyện một con người chấp nhận bất tử để góp sức bảo vệ thế giới này, Vĩ Kha có phần chạnh lòng thương cảm. Chỉ chút ít hy vọng sót trong lòng cô, rằng, Rosie rồi sẽ có Mộc ở bên cạnh, không như cô, suốt đời cô độc. Và, cô tin rằng, mình không đáng trách khi mong Mộc sẽ đồng tình.

Một ma cà rồng tự do là một thực thể có thể vận dụng toàn bộ quyền năng để bảo vệ thứ anh ta tin và chọn. Sức mạnh của những ma cà rồng tự do rất đáng gờm, nhưng một số trong họ không muốn di chuyển, một số trong họ cần sự yên ổn như con người muốn an cư vậy, họ phạm vào sai lầm làm tay sai cho thế giới bóng đêm để đổi lấy những ham muốn rất nhỏ nhoi của mình mà hoàn toàn không hề biết, chỉ khi gật đầu thỏa hiệp, quyền năng của họ bị mất đi nhiều phần, không còn hùng mạnh nữa, chua chát hơn là không còn tự do. Cái giá của sự tự do là tự do hoàn toàn, không bao giờ ràng buộc, tự dấn mình vào một thỏa hiệp là tự dấn mình vào ràng buộc, tiếc rằng, sự bột phát của lòng tham đã khiến một vài ma cà rồng tự do không thể nhận ra.

Đứng trước chuyện một con người yêu cầu một ma cà rồng tự do chuyển hóa là đứng trước sự ràng buộc dữ dội mà không ma cà rồng nào đã chọn con đường tự do muốn cả. Đó là sự ràng buộc tình cảm với một người, tạo nên mối quan hệ vững vàng thật sự. Thật ra, đấy là cái đích Mộc đuổi theo bấy lâu nay. Tình yêu, với ma cà rồng là thứ xa xỉ, khi mà họ không được quyền sinh con, không được sinh ra những đứa trẻ bất tử. Đôi khi, Mộc nhìn ngắm con người và tự hỏi, hôn nhân không tiếng khóc của trẻ con sẽ kéo dài được mấy? Anh khát khao có một người phụ nữ ở cạnh bên, yêu thương không toan tính, cho anh một lý tưởng hoàn toàn mới với cuộc đời không thể chấm dứt này. Nhưng... lúc này đây, điều ấy đang đứng ngay trước anh, thôi thúc anh chạm đến giấc mơ của đời mình, anh lại thấy sợ hãi khôn cùng. Mộc không sợ hy sinh một phần quyền năng, càng không sợ sự ràng buộc với Rosie Hà. Thứ anh sợ là một ngày nào đó, cô hối hận.

Rosie nhìn Mộc đăm đăm, có vẻ, cô đã hiểu hết những gì anh đang nghĩ. Nhìn quanh mọi người một vòng, như thể để chắc chắn bản thân đang nghĩ gì, đang muốn gì và đang lựa chọn gì, Rosie chậm rãi tiến sát Mộc, chủ động đưa bàn tay run rẩy của mình tìm lấy tay anh.

"Em... thật vô duyên khi nói điều này, Mộc ạ!" Rosie khóc, rồi bật cười khi nước mắt giàn giụa.

"Hãy cho em được đi theo anh, làm hai kẻ tự do hoàn toàn ở cạnh nhau, mãi mãi..."

"Nhưng, em à..." Mộc phải nghiến răng để kiềm chế cảm xúc của mình. "Như thế, có nghĩa là, em không thể ở cạnh gia đình em được nữa!"

"Vậy..." Rosie quệt nước mắt, mếu máo như một đứa trẻ. "Anh hãy là gia đình của em, nhé!"

Nói rồi, Rosie nghiêng đầu, vuốt mái tóc dài quá vai lưa thưa mỏng của mình sang bên. Cô nhìn thẳng vào mắt Mộc thêm lần nữa, rồi, nhắm mắt đợi chờ. Mộc lúng túng nhìn Rosie, nhìn cái cổ nhỏ xíu đang phập phồng hồi hộp ấy, nhìn mọi người rồi chậm rãi kề môi xuống, khẽ khàng hôn lên đấy một nụ hôn ngọt ngào. Liền sau đó, hai cái nanh trắng, dài nhanh ra, thọc sâu vào động mạch chủ của Rosie. Mộc cố làm thật nhanh để cô gái của anh không cảm thấy đau đớn. Rosie giãy lên một cái rất khẽ, rồi buông lỏng người vào vòng tay Mộc đã hứng đợi sẵn.