← Quay lại trang sách

41. Tòa thánh Vatican

Khi tất cả hoàn toàn bất động, chưa tìm thấy hướng giải quyết nào, thì bất thình lình, Adam chồm mạnh lên. Toàn thể ma cà rồng đen, thậm chí đến cả Samuel đều thụt lùi một bước, thủ thế trong tư thế cực kỳ hoang mang. Adam ra đòn chăng? Nhưng không! Adam chỉ trở lại với hình thù là con người của mình. Vẫn thân hình cao lớn, vạm vỡ, gương mặt điển trai với cặp mày rậm đẹp nằm gọn gàng trên đôi mắt màu xám khói không thể lẫn vào đâu.

Có vẻ như, chỉ bầy sói xám sau lưng Adam hiểu rõ, anh đang nghĩ gì. Nên, chỉ sau hành động của Adam chừng vài giây, bầy sói xám tủa ra, tạo thành một lớp bao bọc cho toàn thể nhóm ma cà rồng trắng. À, hẳn nhiên rồi, những linh hồn tội lỗi đang trên đường đến đây, mỗi lúc một đông thêm, và, ắt hẳn chúng đã nhận lệnh đánh úp từ phía sau, trong khi những ma cà rồng nhóm trắng còn loay hoay chống cự với thế lực đen tối từ phía trước. Cho dù đây là lần đầu tiên giáp mặt, Adam cũng có thể đoán ra sự hiểm độc trong cái nhìn, cái cười của Samuel. Đề phòng, không có gì là thừa cả!

"Chà chà..." Samuel cong môi, tặc lưỡi. "Quả không hổ danh là con trai thủ lĩnh nhỉ? Tiếc rằng, ta đã không thể tiễn mi cùng đoạn đường với cha mẹ mi!"

Là gã!

Là gã! Samuel! Mái tóc điểm hoa râm nhưng gương mặt thì vẫn còn anh tú lắm. Gã trừng mắt đến độ muốn tuột cả hai con ngươi ra ngoài. Có vẻ, gã cũng đã bị thương khá nặng.

Adam khiếp sợ giương mắt nhìn lên. Vòng tay ấm của mẹ và sự che chắn của cha không làm cho đứa trẻ chỉ hơn hai tuổi cảm thấy an toàn. Nó biết, mọi sự đau đớn nhất sắp xảy ra.

Năm bóng áo chùng đỏ chầm chậm tiến lại. Họ là năm thành viên của hội đồng. Không hiểu ai đã dạy cho nó, nhưng Adam biết rõ, những người này là ai và tại sao họ lại có mặt ở đây. Có tiếng tặc lưỡi khe khẽ phát ra từ cái miệng đỏ chót của người phụ nữ áo chùng đỏ đứng chính giữa cả năm người.

"Bảo Duyên ạ... tình yêu không có tội. Nhưng... lẽ ra chị nên chọn người phù hợp hơn!"

Mẹ ôm Adam chặt hơn, không nói năng gì cả. Mẹ đảo mắt một vòng nhìn quanh rồi run lên khi mắt mẹ chạm vào những xác sói nằm la liệt xung quanh. Cha run run rồi loạng choạng lùi vài bước, rõ ràng, ông đã bị thương rất nặng khi cố bảo vệ mẹ và Adam. Mẹ khẽ chồm dậy, nhưng không dám buông Adam ra, buộc mẹ phải thụt lại. Cái siết chặt của mẹ càng khiến Adam hoảng sợ hơn. Nó biết, chuyện gì sắp xảy ra.

"Chúng tôi không muốn xâm phạm vào điều này." Vẫn người phụ nữ áo chùng đỏ đứng giữa. "Sói và ma cà rồng có lãnh địa riêng, ai cũng biết cả. Chỉ tiếc rằng, anh chị đã phạm vào điều ấy trước tiên."

"Sinh ra đứa trẻ bất tử, hẳn nhiên là trọng tội của giới ma cà rồng." Samuel lên tiếng, như thể, gã sợ hội đồng sẽ buông tha cho gia đình Adam vậy. "Sinh ra một đứa ma cà rồng lai sói thì quả thật cả hai phía đều không thể dung."

"Thật vậy sao?" Cha đã lên tiếng. "Bạn bè của chúng tôi đã đến chúc phúc cho con trai của chúng tôi, trong sự bảo vệ của sói..."

"Câm miệng!" Samuel thét. "Và chúng đã lãnh hậu quả cho hành động ngu ngốc của chúng là đứng về phía các ngươi."

Người phụ nữ áo chùng đỏ dang hai tay ra, cố chặn bốn người đứng cạnh cô ta tiến lên. Khi cả bốn đã dừng lại theo hiệu lệnh, cô gái son môi đỏ tiến lên, nhìn thẳng cha rồi đảo mắt xuống mẹ, dừng lại ở cặp mắt màu xám đặc biệt của Adam.

"Giao nó cho chúng tôi. Trả lại quyền năng của anh chị, hai người có thể sống, ra đi và sinh những đứa con bình thường."

Không thương thảo nữa! Không cần hòa giải! Quyết không van xin! Mẹ lẩy Adam về sau một cú rất mạnh. Cả thân hình Adam chạm vào một mớ lông êm ái và ấm nóng. Cả mẹ và cha cùng xông lên khi siết chặt tay nhau...

"Chà! Mi đã chạm lại được ký ức mà thằng cha nuôi của mi cố che giấu rồi cơ đấy!" Samuel cười khẩy. "Phải! Chính là ta đây! Người đã vạch trần tội lỗi của cha mẹ ngươi! Không bất ngờ gì nhỉ?"

"Đừng, Adam!" Jack nói khi nhìn thấy những ngón tay bắt đầu cong lại và tuồn móng đen ra từ bàn tay Adam. "Đừng để hắn khiêu khích con. Con biết rằng chúng ta không thể..."

"Jack này!" Samuel lên tiếng chặn ngang câu nói của vị thủ lĩnh ma cà rồng trắng. "Sao chúng ta không thật lòng với Adam nhỉ? Sao chúng ta không rõ ràng với anh ta rằng, anh ta có nửa sói, nửa ma cà rồng, sự kết hợp tệ hơn cả tệ của tự nhiên? Và, sao anh ta lại không có quyền được biết rằng, kẻ nuôi lớn anh ta là một ma cà rồng có trái tim, kẻ đuổi theo lý tưởng mục nát của các người để quyền năng trở thành yếu kém và chết đau đớn nhỉ?"

"Đủ rồi!" Adam gầm lớn. Tiếng gầm như một con sóng dữ dội ụp thẳng xuống toàn bộ khu vực khiến tất cả mọi người, từ ma cà rồng trắng đến ma cà rồng đen đều bị rúng động. "Nghe đây, Samuel! Hôm nay, ngay tại đây, với tư cách là một ma cà rồng trắng, ta nhất định chống lại mi!"

Samuel tái mặt. Gã không thể ngờ, Adam lại khôn ngoan đến dường này. Khi chọn là một ma cà rồng và chỉ sử dụng quyền năng ma cà rồng để đối đầu với hắn, dấn vào cuộc chiến mà hắn đã viển vông mơ tưởng theo hướng khác, thì chẳng có hội đồng nào xuất hiện và xét xử Adam cùng bạn bè Adam cả, vì, anh đã không phạm vào lời nguyền giữa sói và ma cà rồng. Hoàn toàn không!

À! Mà cũng chẳng sao cả! Một nhúm vài thằng ma cà rồng trắng bị trói buộc bởi lời nguyền ngu xuẩn để đạt đến thứ gọi là trái tim - chẳng phục vụ gì cho đời sống của chúng, ngoài việc được tản bộ dưới nắng - cộng thêm một cái tên Adam lẫy lừng nhưng chỉ là hữu danh vô thực, vẫn chẳng phải là đối thủ của gã, cùng Thoát Nguyên, cùng Don Hồ... Không! Chúng mày không đủ mạnh, lũ ngu!

"Được thôi!" Samuel nói và bất thình lình tung đòn.

Một con ó đen được tạo ra từ bàn tay Samuel hóa khổng lồ, vung cánh tung mạnh lên trời đêm đầy sao và chụp xuống. Jack vốn bất ngờ với đòn tàn độc của Samuel, càng bất ngờ khi Adam tuyệt không động đậy. Từ phía sau, Jack buộc phải chống lại.

"Không cần đâu!" Adam nhẹ nhàng rồi khoát tay một cái rất khẽ, vút trong không trung một mũi tên rất bé bằng khói đen bắn lên, nhắm thẳng vào con ó vẫn đang vồ xuống.

"Đừng, Adam! Van anh!" Tiếng nói quen thuộc quá, là Jen!

Adam ngẩng lên và thất sắc nhận ra, trên lưng con ó đen, là gương mặt Jen cực kỳ hoảng hốt, khiếp đảm. Tất cả mọi người có mặt đều hoàn toàn chẳng hiểu gì, trừ Samuel, trừ Jen, trừ Adam. Adam nghiến răng, suy nghĩ rất lung nhưng buộc phải quyết định rất nhanh. Anh hất tay một cái, mũi tên bay chệch đi một chút, lao đến cánh trái đang xòe rộng của con ó, cắm phập vào.

Con ó đen chao nghiêng, rú lên một tiếng dậy trời rồi bắt đầu đổ tự do xuống, chếch ra xa khỏi hướng có nhóm Adam. Khi con ó sắp chạm đất, Jen vội vàng đẩy mạnh tay mình vào thân con ó, búng mạnh, lao xuống. Jen đáp đất với một tiếng hự rất chát, rõ ràng, Jen đã rất đau.

Mọi người vẫn giữ nguyên vị trí, duy chỉ mình Adam khẽ nhớm đến trước, rồi dừng hẳn lại. Không, Adam, người ấy không yêu mi! Bởi, nếu yêu, thì cho dù mi là kẻ làm điều sai, người ta vẫn mãi mãi không bao giờ phản bội mi như họ đã làm. Hãy nhớ lấy. Adam cố trấn tĩnh. Adam cố nhắc nhở mình. Nhưng dường như, cái thân hình đang quằn quại vì đau đớn ấy khiến Adam chùng lòng, càng mông lung khi Jen cố nhoài cái nhìn van lơn, đau khổ về phía Adam.

"Jen! Em có sao không?" Adam hỏi, khi lao vụt đến, cúi nhanh xuống, đỡ Jen dậy.

Jen cố với cả hai cánh tay về phía Adam đang thộp lấy mình. Từ hai bàn tay đang với ra ấy, hai ánh bạc sáng hoắc phóng ra...