42. Nghĩa địa La Mã 43. Tòa thánh Vatican
Mộc nắm chặt bàn tay Rosie, cùng cô đáp xuống nhẹ nhàng. Tiếp đến là Vĩ Kha. Sau đó là Joey đang ôm lấy Jennifer cốt để Jennifer không mất quá nhiều sức cho việc di chuyển.
"Tại sao dừng lại?" Joey hỏi, rất sốt ruột.
Vĩ Kha giơ một tay lên, cốt để giữ yên lặng. Joey có vẻ không hài lòng lắm, nhưng cũng đành phải làm theo hiệu lệnh của Vĩ Kha.
"Ra đây!" Rosie nói, giọng cô bất ngờ trầm lạ.
Vài tiếng động rột roạt khe khẽ vang lên. Vài bóng đen, nhiều bóng đen, nhiều bóng đen hơn nữa xuất hiện. Họ nhìn bộ năm nhóm Rosie đứng đó, Rosie đứng ngay chính giữa, bàn tay đã nới lỏng ra khỏi bàn tay Mộc, một chút ít dè chừng, một chút ít phòng thủ, có một phần nữa của việc manh nha tấn công.
"Các bạn có thể đi theo con đường của các bạn", Rosie tiến lên vài bước, vừa đi, vừa nói, rất kiêu hãnh, "Hà cớ gì phải làm tôi mọi cho kẻ khác chứ?"
"Cô khuyên bọn ta chọn nhóm tự do sao?" Một trong số những bóng đen lên tiếng.
"Có vẻ khó khăn, nhỉ?" Rosie nói, thấy chạnh lòng thương cho những năm tháng Mộc đã cô đơn một mình. "Nhưng chí ít thì các bạn không phải nghe lệnh của ai, không phải tàn sát đồng loại của mình!"
"Như thế là chọn phía bị tàn sát đấy, cô gái ạ!"
"Các bạn nghĩ, đứng về phía đen, các bạn sẽ an toàn sao?" Rosie bật cười, dẫu rất hiền nhưng đầy đe dọa.
Xong lời, Rosie khẽ khàng phất tay một cái khiến đám ma cà rồng vừa xuất hiện sợ hãi ra mặt. Nhưng, mọi thứ vẫn tĩnh lặng như không. Vài tiếng cười khẩy bật ra, rồi nối tiếp là tràng cười khinh miệt. Phải, cô chỉ là một ma cà rồng mới sinh, theo cách rất trái với quy luật ma cà rồng, theo cách rất nực cười, quyền năng đến đâu, sức mạnh đến đâu mà cô nghĩ có thể đe dọa bọn họ cơ chứ?
Nhưng rồi, những tràng cười nín bặt. Rì roạt trong không gian tĩnh mịch của đêm đặc quánh mùi tử khí nghĩa địa, những bộ xương khô nối ráp lại với nhau, tạo thành những âm giòn, khô khốc vọng mạnh từ dưới lòng đất lên. Tiếng đất ràn rạt nứt ra.
Tiếng lạch cạch của những bộ xương di chuyển... khiến cả Joey - vốn đã trở thành một ma cà rồng - cũng rùng mình khiếp sợ. Rosie có thể đánh thức cả người chết dậy. Cha mẹ ơi, thật không thể tin vào điều này.
"Xác sống và ma cà rồng, hẳn không đông bằng đội quân tôi vừa đánh thức, nhỉ?" Rosie nói, có phần ngạo nghễ khác xa với cô thường ngày.
Đám ma cà rồng đứng lặng thinh, không dám động đậy, chẳng dám trả lời. Thật, ngay cả chúa tể nhóm đen - Samuel - có ở đây thì cũng khiếp vía với những gì đã và đang xảy ra.
"Hãy lắng nghe trái tim của các bạn! Thứ mà các bạn tưởng đã ngừng đập ấy. Các bạn sẽ biết các bạn cần gì!" Rosie nói, nhẹ nhàng và đầy tình cảm.
Rồi, càng khiến cả nhóm ma cà rồng đối diện, khiến cả nhóm bạn của mình kinh ngạc, Rosie phẩy tay cái, cả năm người phụt biến mất, chẳng cần phải nắm chặt tay nhau, chẳng cần phải cùng nghĩ đến một cái đích, chỉ cần sức mạnh của Rosie cũng đủ để đưa tất cả họ đi.
43. Tòa thánh VaticanKhông! Làm ơn! Đây đừng phải là sự thật!...
Hai huynh trưởng song sinh nhóm trắng đồng thanh gầm lên và lao đến, nhưng Jack đã ngay lập tức chặn họ lại. Không được! Họ chưa biết Jen là ai, chính vì thế, động thủ trước là điều quá mạo hiểm, có thể, đấy là một cái bẫy mà phía Samuel giăng ra hòng gây hấn nhóm họ. Mắc bẫy, ắt cuộc chiến diễn ra. Mà, như thế thì tất cả mọi tính toán đều sẽ trở về số không.
Adam đau đớn thật sự. Không thể tin rằng, sau chừng ấy chuyện Jen đã làm, lúc này đây, Adam đã có thể cho Jen một cơ hội khác. Anh đã tưởng, Samuel chỉ lợi dụng Jen và biến Jen thành món mồi nhử Adam. Anh có thể bỏ qua cho Jen. Anh có thể giúp Jen thức tỉnh và họ còn có một hướng giải quyết khác cho mối quan hệ đã bị nhát dao bạc của Jen đâm thủng giữa biển. Không ngờ, Jen đến cuối cùng vẫn phản bội anh.
Adam cười buồn, là do em chọn cả thôi, Jen ạ! Lẽ ra, chúng ta đã có thể khác đi. Adam lạnh lùng tuồn thẳng hai tay mình thõng xuống theo một lực rất mạnh, chụp vào hai bàn tay nắm chặt hai cán dao đang đâm thẳng về phía anh. Jen thoáng chút bối rối sau cái giật mình, thầm rủa gã Samuel đã không giữ lời hứa sớm hơn. Giá mà, gã cho Jen quyền năng như đã thỏa thuận, có lẽ giờ Jen không mắc vào thế bí này. Nhưng, chỉ kịp nghĩ đến đấy thôi, Jen rú lên một tiếng đau đớn, đầu óc mòng mòng quay với cảm giác xác thịt đang bị thiêu từ hai cổ tay. Đau. Đau đến tận cùng.
Nơi giao nhau giữa hai bàn tay Adam và hai cổ tay Jen, lửa đỏ bắt đầu phực lên.
"Không, Adam! Không!" Tiếng thét dữ dội từ trên vọng xuống khiến tất cả những ai có mặt đều giật mình nhìn lên.
Adam cũng nhìn lên. Rồi, cũng chính anh là người đầu tiên nhận ra những người vừa xuất hiện, trước cả Jen. Adam nghiến răng, hất mạnh tay mình khiến Jen bị đẩy lùi một khoảng. Rồi, Adam búng mạnh người, lao về phía những người bạn của anh vừa đáp xuống.
Sau một thoáng, có thể gọi là bàng hoàng của tất cả ma cà rồng có mặt, chen lẫn niềm hân hoan cũng như xúc động không tả được của Adam, không gian bắt đầu rộ lên những tiếng xầm xì. Cánh trắng cảm thấy vui mừng khi họ có thêm những đồng minh mới đầy uy dũng. Cánh đen cảm thấy lo lắng khi kẻ thù trước mắt dẫu không đông thêm là mấy, nhưng sức mạnh đã tăng lên bội phần. Âm thanh họ vừa nghe, câu nói chặn đứng hành động của Adam được phát ra từ một kẻ có sức mạnh rất ghê gớm. Phải, chỉ một quyền năng siêu việt thì mới có thể truyền suy nghĩ cho cả đám đông nghe như thế.
Sở dĩ, Rosie buộc phải dừng hành động bột phát từ cơn giận dữ xen lẫn thất vọng dành cho Jen, bởi, cô tin những gì Vĩ Kha vừa nói, tất cả, đến cuối cùng, cũng chỉ là một cái bẫy mà Adam không thể thoát ra - cái bẫy tình yêu - và cũng chỉ với một mục đích như họ đã từng sắp đặt, biến Adam thành sói theo một nửa bản năng trong anh. Sói và ma cà rồng, cuộc chiến đi đến hồi kết là sự trừng phạt từ hội đồng... Còn gì hay ho hơn nữa kia chứ. Không! Không thể để Adam lại hóa sói. Không thể để anh tạo cơ hội cho cơn giận chế ngự anh. Cuộc chiến có không cân sức về lực lượng đi chăng nữa, họ vẫn phải giữ tư thế mà cả triệu năm qua họ đã chọn, chỉ ma cà rồng với ma cà rồng, thế thôi!
"Chà chà..." Samuel cười lạt, tiến lên một bước. "Sự kết hợp thật hoàn hảo nhỉ!"
Adam quay phắt lại, gườm gườm nhìn Samuel. Chưa bao giờ trong anh, sức mạnh lại dồi dào đến mức này. Adam biết, khi đã có thể tìm thấy một nửa bản năng sói bị che giấu bởi nhiều nhân vật, với cùng một lý do mà anh chưa hiểu rõ, nhưng mơ hồ một điều lại rất chắc chắn, chỉ để bảo vệ anh, thì sức mạnh của anh được giải phóng hoàn toàn. Và, anh không tin rằng, bản thân không thể chống lại kẻ đã đầu têu cho việc tàn sát cả gia đình anh kia. Hắn phải chết! Nhưng, Adam cũng biết, dục tốc thì bất đạt. Anh phải nhẫn nại để biết, toàn bộ sự thật là gì và anh cần phải làm theo những chiếu lệ đã ban ra cho tất cả đồng loại của anh. Anh không thể để cuộc chiến trả thù cho cha mẹ ảnh hưởng đến những người còn lại.
Samuel nhướng một bên mày, lại cười lạt. Hắn có vẻ bất ngờ với sự ngoan cường của nhóm ma cà rồng trắng, càng bất ngờ với sự điềm tĩnh khi đối diện với kẻ thù của Adam. Phẩy tay một cái, tiến thêm bước nữa, Samuel nói, với giọng trầm và đều, rền rền như sấm, vẻ như, hắn còn muốn những ai khác nữa nghe lời của hắn, không phải chỉ những kẻ có mặt tại nơi này.
"Một đứa lai giữa sói và ma cà rồng. Một đám những kẻ điên loạn chạy theo niềm tin ảo đi bảo vệ đứa con lai. Ma cà rồng trắng mới sinh từ một ma cà rồng đen..." Nói đến đây, Samuel hơi khựng lại, liếc nhìn Jennifer, vẻ chua chát. "Rồi lại một ma cà rồng chuyển hóa từ ma cà rồng tự do... Có vẻ như, quá nhiều lời nguyền bị phá bỏ..."
Adam dấn tới một bước. Anh đã hiểu, sự thật, Samuel muốn gì. Nhưng, cũng ngay lập tức, khi đầu óc được khai sáng, Samuel buộc phải dừng lại. Sau những tiếng "phật phật" của không khí bị quật mạnh, năm bóng áo chùng đỏ uy nghiêm xuất hiện. Vẫn người phụ nữ son môi đỏ đứng chính giữa. Bà nhìn Adam bằng một cặp mắt rất đỗi lạ lùng, có chút gì đó thân quen đến độ, Adam tin, không phải chỉ là vì anh đã nhìn thấy bà trong ký ức của mình, còn gì đấy nữa thân thương lắm.
"Ỷ mạnh hiếp yếu vốn chẳng hay ho gì đâu, ngài Samuel ạ!" Người phụ nữ son môi đỏ, dưới lớp áo chùng đỏ như môi bà lên tiếng.
"Ta chẳng ức hiếp gì ai cả, Bảo Anh ạ!" Samuel gằn từng từ. "Ta chỉ đang giúp các người tìm thấy những kẻ bội phản lời nguyền, như năm xưa ta đã làm!"
"Ông muốn gì?" Người phụ nữ có tên Bảo Anh vẫn đứng bất động, nhìn thẳng về phía những ma cà rồng nhóm trắng sau lưng Adam.
"Một sự công bằng!" Samuel lạnh lùng. "Bọn chúng cần được dạy bảo lại để sống đúng với nguyên tắc!"
"Ta không nhìn thấy chuyện sai nguyên tắc ở đây!" Bảo Anh hơi nghiêng đầu quay lại phía Samuel.
"Ồ! Hóa ra, tình thân đã được thể hiện rõ ràng ở đây rồi cơ đấy!" Samuel nói, giọng cao vút, vẻ rất bất bình, rồi nhanh chóng tiến ra trước mặt hội đồng, trừng mắt nhìn. "Bà vì tình thân của bà mà..."
"Xảo ngôn!" Bảo Anh hét, phật cánh tay được giấu trong tay áo rộng một cái khiến Samuel bị hất văng ra phía sau, nghĩa là gần với nhóm Adam hơn.
Samuel loạng choạng vì cú tát, rồi ngay lập tức, gã phải trấn tĩnh, bước trở lại phía nhóm mình, vẫn trừng trừng nhìn Bảo Anh và nhìn những người trong áo chùng đỏ vẫn che khuất mặt mày.
"Bà còn chối? Nếu nó, thằng nghiệt chủng đó không phải cháu trai của bà..."
Ngón trỏ sơn móng đỏ của Bảo Anh cong lên. Samuel ú ớ nhưng không thành lời. Chỉ một hành động rất nhỏ của Bảo Anh thôi, không gian trả lại cho tự nhiên của bóng tối sự tĩnh lặng trọn vẹn. Bà lườm mắt một cái trước gã đàn ông được mệnh danh là chúa tể bóng đêm rồi lách qua gã, bước đến chục bước, chỉ cách Adam một cái cười.
Đồng loạt, Rosie, Mộc, Vĩ Kha, Joey và Jennifer thủ thế. Tất cả ma cà rồng sau lưng họ cũng sẵn sàng tư thế tấn công. Họ biết, chống lại hội đồng, họ sẽ chết, hoặc đau đớn hơn cả cái chết, họ sẽ bị áp lời nguyền ruồng bỏ, nghĩa là, sẽ bị tước đi quyền sống như một ma cà rồng trong thế giới ma cà rồng, họ không còn sử dụng quyền năng để có thể chống lại những ma cà rồng khác, trong khi, thế giới loài người ắt vĩnh viễn không dung chứa họ. Nhưng, nếu hôm nay có phải lãnh những hậu quả ghê gớm ấy, họ vẫn sẽ bảo vệ Adam bằng cùng. Có thể, anh và bạn bè anh đã phá bỏ những lời nguyền được gìn giữ nhiều nghìn năm theo cách nào đấy, nhưng, chắc chắn, anh và bạn bè anh làm vì chính nghĩa, vì lẽ phải. Và, họ nhất thiết sẽ bảo vệ lẽ phải đến cùng.
"Con trai!" Bảo Anh trìu mến gọi Adam. "Ta có một món quà cho con!"