44. Lũng sâu Vùng ký ức mang màu xám
Sói không thể kết bạn với ma cà rồng!" Bà lão tóc bạc trắng dộng mạnh đầu gậy gỗ xuống đất.
Phía bên này, Luis, Bảo Duyên và Bảo Anh bị hất mạnh lên trên cao.
"Mẹ! Con xin người..." Bảo Duyên lồm cồm bò dậy, lết đến gần chân bà lão, túm lấy, cầu xin. "Là tại con! Tất cả là tại con! Mẹ cứ trừng phạt con, nhưng hãy tha cho em Bảo Anh và cả... cả... Luis."
Bà lão tóc bạc rưng rưng nhìn hai cô con gái. Trời ạ! Làm sao bà có thể trừng phạt hai đứa con gái của mình cơ chứ? Chúng nó là tất cả lẽ sống của đời bà. Bà có thể hy sinh cả tính mạng cho hạnh phúc của chúng. Thế nên, chuyện chúng lớn lên, có bạn, có người yêu là lẽ rất thường mà bà nghĩ, chúng có quyền chạm đến những điều ấy. Nhưng, chua chát thay, chúng lại ngả lòng yêu thương một ma cà rồng. Đau đớn hơn, bà biết, rất rõ ràng rằng, cả hai đứa con gái của bà cùng yêu gã ma cà rồng kia!
Bảo Duyên là chị, giống hệt mẹ. Cô mang cặp mắt xám màu khói thuốc - màu xám của quyền lực sói - và hẳn nhiên, chỉ cần cặp mắt ấy thôi, đủ để biết từ ngày cô được sinh ra, rằng, cô sẽ là người nối nghiệp. Bảo Anh là em, giống hệt cha. Bảo Anh cũng đã biết trước, sự định đoạt của số phận không dành cho cô cơ hội đứng ở vị trí cao nhất trong thế giới ấm áp của loài sói, cô sẽ chỉ có thể là người kề cận và phụng mệnh chị gái mình. Nhưng, mãi mãi, cả cuộc đời này, Bảo Anh chưa bao giờ hờn ghen, đố kỵ với sự sắp đặt ấy. Cô yêu thương chị gái mình - Bảo Duyên - bằng một tình yêu thương lạ lùng nhất, to lớn nhất và hoàn toàn không có chỗ cho vị kỷ. Thậm chí, ngay lúc này, trước đây một ít, khi nhận ra bản thân cũng đã đem lòng yêu chàng trai dám tự nhận là ma cà rồng với hai con sói cái vừa chạm đến quyền năng tối cao - Luis - như chị gái mình đã yêu, Bảo Anh vẫn sẵn lòng làm kẻ ra đi để bảo vệ hạnh phúc cho chị gái cô.
Cả ba hẹn hò nhau ở đây để bàn cách đưa Bảo Duyên trốn đi cùng Luis, tránh hẳn sự truy lùng của sói và ma cà rồng. Họ không thể yêu nhau hay lấy nhau. Giá như, Bảo Anh là người may mắn được Luis chọn, nghĩa là, đừng phải người sẽ tiếp quản việc dẫn dắt bầy sói, rồi, cả hai chấp nhận phế bỏ toàn bộ quyền năng... có lẽ, họ đã có thể cao chạy xa bay và sống cùng nhau một đời hạnh phúc. Tiếc rằng, Bảo Duyên không bao giờ có thể từ bỏ quyền năng của cô, như, cô không bao giờ có thể từ bỏ trách nhiệm với bầy đàn mình vậy...
"Được! Con chấp nhận!" Bảo Anh nói, đầy đau khổ. "Chỉ cần mọi người hãy cho họ một cơ hội!"
Giữa đêm trăng bàng bạc một đêm cuối hạ, đầu thu, Bảo Anh chấp nhận trở thành thủ lĩnh của hội đồng trừng phạt, đứng đầu nhóm năm người mà duy chỉ có cô là sói, bốn người còn lại đều là ma cà rồng, chỉ với một mục đích, bảo vệ chị gái và anh rể mình.
Thật ra, đây là lần đầu tiên hội đồng trừng phạt của ma cà rồng đưa ra lựa chọn này. Họ vốn không bao giờ chấp nhận kết giao với sói, dẫu, cả hai bên, hàng triệu năm đã thề không xâm phạm đến cuộc sống, lãnh địa của nhau. Thù không, nhưng bạn càng không. Chỉ khi Luis - đứa con trai của thế tộc lâu đời nhất của ma cà rồng, tức là gia đình đã tạo ra cả xã hội ma cà rồng hùng mạnh bằng một cách rất riêng, tự nguyện chuyển hóa chứ không phải là chọn lựa đội quân ở những lần săn máu mà biến con người thành ma cà rồng như vốn những ma cà rồng khác đã làm - đến với hội đồng mà người lãnh đạo chẳng ai khác chính là cha của anh, đồng ý giao tặng gần như toàn bộ quyền năng của mình cho bốn người kế vị để họ có thừa sức mạnh mà trừng phạt cả những thành viên hùng mạnh trong hội đồng, nếu kẻ ấy phản bội, thì, chuyện kết giao giữa ma cà rồng và sói thật sự bắt đầu.
Họ chọn Bảo Anh - người tạm thời kế vị vị trí thủ lĩnh của bầy sói khi Bảo Duyên đã bỏ đi - bởi một lẽ quá đơn giản, cô buộc phải làm theo những nguyên tắc của họ, thậm chí là thanh trừng cả sói nếu bên kia phạm vào giao ước. Chính sự xuất hiện của Bảo Anh trong hội đồng khiến cuộc sống của cả hai thế giới sói và ma cà rồng vững vàng hơn, yên ổn hơn, bởi lẽ, cả hai bên đều cố bảo vệ người của mình mà sống cho đúng. Đây là vị trí tạo ra thế cân bằng tuyệt đối để bảo đảm rằng, sói và ma cà rồng, vĩnh viễn không xâm phạm đến nhau.
Hội đồng hoạt động không tì vết suốt nhiều thế kỷ. Năm người họ chưa từng có thời gian riêng tư để tâm sự, để hiểu nhau, nhưng họ sòng phẳng và tôn trọng lẫn nhau. Mọi quyết định đều được cả năm thống nhất. Kể cả khi, Bảo Duyên và Luis phạm vào lời thệ khủng khiếp nhất của cả hai loài - sinh con - thì thậm chí chẳng có lấy sự chần chừ nào trong buổi bàn bạc. Bảo Anh nhất trí với chuyện, đem đứa trẻ về, cách ly khỏi cha mẹ nó, tước đoạt quyền năng của Bảo Duyên và Luis khiến các thành viên còn lại trong hội đồng càng tin tưởng cô. Chính vậy, họ cho cô một cơ hội, rằng, cô cũng phải tước đoạt quyền năng của đứa trẻ - tức Adam, để nó có quyền sống.
Bảo Anh biết, mình có thừa sức mạnh để bảo vệ chị gái và anh rể - người đàn ông đến tận lúc này cô vẫn chưa thể hết yêu - nhưng cô không thể làm như vậy. Cuộc sống này luôn luôn công bằng. Không lúc này thì sẽ là lúc khác. Bạn lấy đi của ai đấy một, ắt rồi cuộc đời sẽ lấy đi của bạn một để trả lại cho người kia. Bảo Anh đã từng lấy đi một cơ hội để giữ mạng sống cho chị gái của mình, thì hôm nay, cô không trả thì thôi, sao dám lấy thêm một nữa. Cô không sợ nếu cuộc đời giáng trừng phạt xuống cô, cô sợ điều ấy sẽ giáng xuống chị gái mình, xuống Luis, xuống Adam... Hy sinh quyền năng cho tình yêu thì đáng gì, nhỉ? Con người còn có thể chết vì người mình yêu, thì chút quyền năng mà cả hai người họ đã không thèm đụng đến suốt chừng ấy năm đáng sá gì. Bảo Anh quyết định không trao đổi với Bảo Duyên. Cô nhất thiết phải làm đúng thủ tục.
Đáng tiếc một điều, Bảo Duyên không hiểu rằng, Bảo Anh cho dù có chết cũng không giết cháu trai của mình. Bản năng của một người mẹ phải bảo vệ con mình đến cùng đẩy vợ chồng cô vào một cuộc chiến tàn khốc với chính hội đồng. Điều không tránh khỏi đã đến. Họ chết, để lại không phải chỉ nỗi đau đớn trong lòng Bảo Anh mà còn cả sự hồ nghi từ bốn thành viên còn lại trong hội đồng dành cho thủ lĩnh của họ.
Bảo Duyên ạ! Chị có biết, em đã ngưỡng mộ chị, đã yêu chị đến chừng nào không? Em đã từng bảo với Luis, em sẽ yêu anh ấy hơn chị có thể. Nhưng, đêm đấy, trước cha và mẹ, trên hai đầu gối đã tứa máu vì quỳ suốt tháng ròng, chị đã chấp nhận từ bỏ vị trí của chị để dấn vào một tình yêu quá nhiều bất đồng, em nhận ra, cả cuộc đời này, chẳng ai yêu anh hơn chị, chẳng ai chạm đến được thứ đẹp đẽ mà chị đã từng tạo ra... Và, chừng ấy thôi, đủ để em hy sinh tâm hồn mình cho những thứ có thể bảo vệ chị. Thế, tại sao, đến lúc này, chị lại không hiểu em?
Bốn thành viên hội đồng rời đi, để Bảo Anh lại với Adam, để cô có quyền tự đưa ra quyết định với đứa cháu trai chảy trong mình hai dòng máu nóng - lạnh. Bảo Anh hoàn toàn không bất ngờ về sự xuất hiện của David - người anh cả của nhóm ma cà rồng trắng, kẻ đầu tiên có được trái tim trong lồng ngực xác ma cà rồng. Cô cũng không hề can thiệp vào chuyện David đưa Adam đi. Đây là lời trối của anh rể cô, Luis, và, cô hoàn toàn không có ý chống lại. Cô chỉ gửi cho David một thông điệp, Adam chạm đến quyền năng thật, là ngày thế giới tận diệt chứ chẳng riêng gì Adam. Và, cô chỉ có thể làm đến đấy...