← Quay lại trang sách

45. Tòa thánh Vatican

Toàn thể mọi người có mặt đều rúng động. Họ bị choáng váng bởi lời thú nhận của Bảo Anh. Không thể tin, người dẫn đầu hội đồng trừng phạt lại dám thừa nhận trước toàn thể ma cà rồng, sói, rằng, chính bà đã tha cho Adam, thay vì phải đem về để giải hóa toàn bộ thứ quyền năng chết người ấy. Riêng Adam, anh bị chấn động nặng nề nhất. Kia là dì ruột của anh - người đã bảo vệ cha mẹ anh theo một cách rất thầm lặng, người đã bảo vệ mạng sống của anh - thế mà bấy lâu nay, anh tưởng mình hoàn toàn đơn độc. Anh cảm thấy đau buốt lồng ngực khi biết rằng, cả cha và mẹ đã hy sinh mạng sống để cho anh một cơ hội được sống. Và, đâu đấy, dẫu không lớn bằng, nhưng cảm giác khổ sở khi anh biết, cha David cũng đã chết để bảo vệ anh, bỏ lại sau lưng ông chuỗi những tháng ngày khổ ải để đạt được đến thứ ông khao khát - một trái tim...

"Ngươi dám..." Samuel hống lên, vung mạnh hai tay, dồn toàn bộ sức lực vào thẳng Bảo Anh.

Bảo Anh hoàn toàn không chống cự. Bà nhìn thẳng Samuel. Được sống đến giờ phút này, được nhìn thấy cháu trai của bà đã trưởng thành và vững vàng đi theo con đường nó chọn, chết, có gì đáng sợ kia chứ? Thậm chí, đây là cách giải quyết duy nhất bà có, để bảo vệ danh dự cho mình, cho gia đình và để ngăn cuộc chiến kia không xảy ra. Bà đã sẵn sàng.

Nhưng, mọi sự không dễ dàng như cả Bảo Anh và Samuel mong muốn. Rosie đã động thủ. Cô bắn mạnh về phía Bảo Anh, chắn ngang đòn của Samuel. Mộc điếng người, búng lao theo. Rõ ràng, bất kể ai từng có chỉ cần một năm kinh nghiệm đủ biết, đấy là đòn giết chóc. Samuel là chúa tể cánh đen bởi gã có quyền năng thừa lớn mạnh để giết tất cả những ai ngáng chân gã. Thậm chí, chuyện ban nãy gã bị Bảo Anh đánh, cũng chỉ vì gã không ngu mà gây hấn với hội đồng, chứ nếu công bằng mà giao chiến, chưa chắc Bảo Anh đã là đối thủ của gã. Thế mà, cô gái ma cà rồng mới sinh ngu ngốc kia lại dùng cả thân mình để chắn đòn cho Bảo Anh. Ngu ngốc đến thế là cùng!

Bảo Anh cũng bị bất ngờ với những gì vừa xảy ra. Không kịp suy tính gì, Bảo Anh vội vàng chụp lấy cả thân hình Rosie, cố đẩy cô sang một bên. Nhưng, nhanh hơn cả bà, Rosie đã hất tay bà ra. Cả thân cô hứng đòn...

Mọi người sững sờ thật sự khi Rosie vẫn vững vàng đứng trên đôi chân của cô. Rosie hoàn toàn không chống lại, nhưng, ngạc nhiên thay, đòn hiểm của Samuel không những không thể làm hại Rosie, ngược lại, phần quyền năng ấy lại bị hút trọn vào cơ thể cô gái nhỏ bé.

Rosie chầm chậm quay lại, cười nụ cười hiền lành và bao dung thật sự. Cái cười khiến Samuel thậm chí không còn dám căm giận nữa, đấy là điều đáng sợ nhất hắn từng thấy, cho dù, những gì hắn nhận được hoàn toàn không phải sự thách thức, càng không phải đe dọa... Chao ôi! Sự bao dung thứ tha hóa ra lại có thể tạo ra thứ cảm giác đáng sợ này ư?

"Tôi không vì ông đâu!" Rosie nói, chầm chậm quay lại phía bạn mình. "Tôi vì Jenni thôi! Hãy cảm ơn con gái ông đi. Chính cô ấy đã cứu mạng ông!"

Đến tận lúc này, mặt Jennifer mới lấy lại được chút sắc. Cô không thể đứng cùng phía với cha mình, bởi, cô biết, đấy là sai trái. Nhưng, dẫu sao, ông cũng là người đã tạo ra cô và sâu thẳm trong lòng cô, tình yêu thương của một đứa con gái dành cho cha không thể nào nguội tắt.

"Cha!" Jennifer gọi. "Con đây! Đứa trẻ bất tử của cha!"

Jennifer dừng lại một chút, để mọi người bớt chao đảo vì thừa nhận của cô. Một đứa trẻ bất tử ư? Một lời nguyền khác bị phá bỏ và bị giấu giếm tài tình suốt quá nhiều năm. Cả Samuel - chúa tể bóng đêm - cũng phạm vào lời nguyền kinh khủng này? Samuel thở hắt ra, nhắm mắt lại, gã hình dung ra hình phạt mà mình và con gái sẽ phải chịu. Nực cười thay, gã nhận thấy, mình chẳng mấy lo lắng cho bản thân, tất cả mọi sự âu lo đều dành cho đứa con gái bé nhỏ, ương bướng của gã. Xin con đấy, Jennifer, đừng tiếp tục nữa, ta không thể cam tâm nếu con có mệnh hệ gì.

"Thưa hội đồng!" Jennifer nói lớn, bước lên một bước rồi khựng lại khi Joey đưa tay nắm lấy bàn tay cô và cùng bước lên ngang hàng với cô. "Thưa mọi người! Phải! Tôi là một đứa trẻ bất tử. Tôi là thành quả của một lời nguyền bị phá vỡ."

"Không!" Samuel gào lên. "Mi không phải con ta! Mi là đứa con lai của con mụ lăng loàn Lucy cùng gã ma cà rồng trắng kia!" Samuel chỉ thẳng tay về phía Jack.

"Cha!" Jennifer nhẹ nhàng. "Đừng cố cứu con, cha ạ! Không có gì đáng sợ cả! Không có gì đáng xấu hổ cả! Mẹ đã yêu cha, cha ạ! Mẹ đã khóc và nói điều ấy với con, hàng tỷ lần!"

Samuel gục xuống, gục hẳn xuống, quỵ trên đôi gối mỏi rã rời suốt một đời đuổi theo quyền năng tối thượng để trở thành bá chủ mà đánh mất những thứ thật sự có ý nghĩa với cuộc đời của gã. Phải! Chính Lucy cũng đã nói - ngay khi bà trút hơi thở cuối cùng vì đòn của gã - bà yêu gã! Lucy yêu gã!

Phía trên cao, ánh sáng đầu ngày chớm rẽ bóng đêm thẳng tiến đến. Tất cả những ma cà rồng có mặt bắt đầu hoang mang và lục tục chuẩn bị cho việc rời đi. Họ không muốn bị thiêu dưới ánh nắng. Bảo Anh nhìn qua một vòng, trao đổi rất nhanh với hội đồng rồi gật đầu, tất cả mọi người đều đồng ý sẽ cùng nhau vào trong Tòa thánh, nơi mà quyền năng trở thành vô dụng. Họ quyết đối diện nhau như những con người - thứ mà họ chưa bao giờ nhận ra, mình có hối hận không sau khi đánh mất. Họ quyết định rời đi.

Khi những ma cà rồng đen cuối cùng thốc nách Jen bước vào bên trong cánh cửa lớn đồ sộ, chỉ còn lại Adam, nhóm bạn, Bảo Anh, Jack và Samuel, ánh sáng mặt trời vàng vọt kiêu hãnh rọi thẳng xuống. Samuel nước mắt đầm đìa ngước lên nhìn Jennifer.

"Tha thứ cho cha!" Gã nói, rồi bắn mạnh lên cao.

"Không! Cha ơi!" Jennifer gào lên, búng theo nhưng đã bị Joey chặn lại.

"Đừng!" Jack cũng rú lên rồi búng lên cao.

Ở phía không trung ấy, Jack rướn người mạnh thêm chút nữa, dùng hai tay túm hai vạt áo chùng, phủ lấy cả thân hình Samuel bắt đầu bốc lửa. Adam trợn trừng mắt, chồm lên cao và biến mình thành sói, chộp lấy hai thân hình đang tỏa sáng dưới ánh nắng mặt trời.

Ngạc nhiên thay, Jack không hề hấn gì dưới ánh nắng. Ông ung dung ôm trọn lấy thân hình Samuel rồi đáp xuống, khi những ngọn nắng đã trải đều khắp tấm áo chùng, khắp cả cơ thể ông!

Một ma cà rồng trắng nữa đã có trái tim...