46. Bên trong Tòa thánh Vatican
Quá nhiều lời nguyền đã bị phá bỏ. Nếu trừng phạt, có vẻ như, những nhân vật quyền năng nhất ở đây đều bị trừng phạt. Bốn thành viên hội đồng trừng phạt nay đã cởi mũ áo chùng, đứng đối diện với Bảo Anh vốn tỏ hẳn sự nhún nhường dành cho họ. Họ trao đổi qua loa với nhau vài câu rồi quay lại phía hai nhóm ma cà rồng trắng, đen đang đứng thành hàng dài đối diện nhau.
"Chúng tôi cần một ngày để trao đổi lại mọi thứ! Hy vọng, khi chúng tôi cần, người được triệu tập sẽ đến!" Bảo Anh nói, rõ ràng, cả bốn thành viên còn lại vẫn giữ quyền điều hành cho bà, sau mọi sự xảy ra.
Bảo Anh nhìn Adam, khẽ mỉm cười, khẽ gật đầu rồi cùng bốn người bước về phía cánh cửa. Sau cánh cửa đã đóng, ma cà rồng trong này nghe những tiếng phật phật rẽ gió rời đi của hội đồng, họ quay lại nhìn nhau.
"Có vẻ như... chúng ta sẽ có cả một ngày dài để ở cạnh nhau!" Jack cười lớn và nói. "Hy vọng chúng ta sẽ đủ thời gian để tâm sự."
Mọi người ngồi xuống, lặng im nhìn nhau. Adam vui mừng khôn xiết khi được ở cạnh những người bạn của mình. Rồi, bất thình lình, anh ngẩng lên, trợn trừng mắt vì kinh hãi. Ánh dao bạc lóe sáng, Jen lao thẳng đến, chĩa mũi dao bóng loáng về phía anh. Tại sao chứ, Jen? Tại sao em lại thù hận anh đến thế? Tại sao chỉ vì một sự ngã giá không thành cho sức mạnh em không thể hiểu lại đủ để em truy lùng anh bằng cùng? Hay, vì em không chấp nhận được sự thật rằng kết cục của em sẽ rất thảm bại, nên, em buộc anh phải đi cùng em trên đoạn đường về địa ngục, để lửa thù hận thiêu đốt cả em và anh? Adam nhìn Jen trừng trừng, không hề có dự định tránh né. Jen, em biết không? Nếu anh chết, tại đây, ngay lúc này, vì thứ vũ khí em muốn cắm vào anh, thì anh cũng không đi cùng đoạn đường với em được, Jen ạ! Anh sẽ đến nơi mà cha mẹ anh đã luôn chờ đợi anh. Ở đấy có tình yêu thương. Mà, địa ngục thì làm gì có thứ ấy, hả Jen? Adam vẫn ngồi bất động. Jen vẫn lao đến cùng loáng sáng lưỡi dao. Cùng lúc, Vĩ Kha bật lên, cô hứng trọn nhát dao vào ngực...