← Quay lại trang sách

47. Làng mạc

Adam bật dậy, mồ hôi mồ kê đầm đìa. Đứng cạnh anh là một con người lạ - phải, là con người, hoàn toàn xa lạ - có cặp mắt đẹp tuyệt, với dáng người dong dỏng cao trong vạt áo sơ mi trắng ngắn tay. Nụ cười hiền phảng phất sau mái tóc lòa xòa che một phần gương mặt thanh tú, trẻ trung.

"Anh lại gặp ác mộng à?" Người lạ hỏi, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Adam.

"À... phải! Bạn... em là...?" Adam lúng túng thật sự, không hiểu chuyện gì xảy ra.

"Theo em!" Người lạ nói, lại rất nhẹ nhàng nắm lấy tay Adam, kéo anh tiến về phía cửa.

Adam không muốn chần chừ, không hiểu tại sao nữa, nhưng hoàn toàn không. Anh vui vẻ đi theo người lạ nọ, tiến ra phía cửa. Ngoài đấy, giữa một thung lũng đầy nắng, những bóng người quen thuộc trong trang phục con người của thế giới thật vui vẻ nói cười cùng nhau. Adam cau mày, cố nhớ. Chuyện gì nhỉ? Mình đang ở đâu nhỉ?

"Hê!" Jennifer thoắt đến, sau cái vỗ vai đau điếng. "Anh ngủ kinh thật đấy!"

"Jenni!"

Cô nàng nhướng mày, nhún người, chào anh theo phong cách châu Âu cổ, rồi, cười vang, tùa chạy đi về phía bàn tay yêu thương Joey đang vẫy. Họ đến cạnh nhau, ôm chặt nhau, trao cho nhau nụ hôn nồng nàn của hai trái tim yêu đập rộn rã đến độ, Adam nghe rõ mồn một. Sát sau lưng anh, thêm nhịp đập của hai trái tim nữa rộn lên. Adam quay lại, thấy Rosie đang nắm tay Mộc, chầm chậm tiến lại.

"Lời quá, Rosie nhỉ?" Adam cười hiền. "Anh ấy cao thế, em sẽ chẳng bao giờ sợ nắng, sợ gió, sợ mưa..."

"Hẳn nhiên rồi!" Rosie nháy mắt. "Và anh sẽ cùng chung số phận với anh ấy thôi!"

Rosie nói, rồi siết chặt tay Mộc, nhanh chóng tiến lại phía Jennifer và Joey vẫn say nhau trong nụ hôn không muốn rời. Adam nghe nhột nhạt, anh quay sang và thấy người lạ đang cười với mình. Rõ ràng, người ấy đang cười viên mãn vì câu Rosie vừa nói.

"Em là..."

"Em là Phương Đặng!"

"Chà, em không có một cái tên tiếng Anh như các bạn kia nhỉ?"

"Không cần đâu! Vì, bọn anh không cần phải cố hòa hợp với bọn em nữa!"

"Thế nghĩa là..."

"Nghĩa là, chúng ta sẽ kiến tạo lại tất cả mọi thứ, bằng đôi tay của chúng ta..."

Adam xúc động thật sự. Phải rồi, thung lũng xanh này, nơi những mầm non vừa trổ, sự sống trồi lên khỏi mặt chết của một châu Âu từng rất hoang tàn. Anh bất thần nghĩ đến Jen. Anh bất thần nhìn thấy những hình ảnh mà có vẻ như, hoặc Joey, hoặc Jennifer, hoặc Mộc, hoặc Rosie đã cố tình che lại...

Những con người da vàng, da trắng, da đen đẩy mạnh cánh cửa gỗ của Tòa thánh, bung ánh sáng chói lòa tùa vào. Adam nhìn thấy những ma cà rồng đen bàng hoàng đón ánh nắng, rồi vỡ ra khi họ không hề hấn gì.

"Chúng tôi là..." Một ma cà rồng đen lắp bắp.

"Không quan trọng các bạn là ai cả!" Phương Đặng tiến vào trước tiên. "Da vàng, da trắng, da đen đều là con người mà. Chúng ta hãy học cách sống cùng nhau!"

"Sự thật, chúng tôi là ma cà rồng!" Samuel đứng bật dậy, thủ thế.

"Ồ!" Phương Đặng vẫn cười đúng nụ cười ấy, đẹp tuyệt trần. "Ra thế! Chậc, nghe có vẻ đáng sợ. Nhưng, tình yêu là một sự mạo hiểm mà. Có sao đâu!"

Rồi, rất rõ ràng, Adam nhìn thấy Phương Đặng tiến đến cạnh mình, chìa bàn tay ấm áp của Phương ra.

"Em là Phương Đặng!"

"Anh là Adam!"

"Em biết anh là ai!"

"Tại sao?"

"Em đã từng nghe anh hát."

"À"

"Và... em đã từng vẽ anh!"

Adam quay sang nhìn Phương Đặng, tự hỏi, liệu con người có nụ cười đẹp này đã cho anh xem bức vẽ mà cậu vẽ anh chưa nhỉ?! Nếu chưa, đấy quả là thiếu sót trong anh. Nếu rồi, và đấy lại là thứ nằm trong những thứ mà bạn bè anh có lý do để buộc anh phải quên, anh sẽ hỏi để được xem lại.

"Có nhiều thứ... anh không thể nhớ rõ..." Adam nói, hơi chần chừ.

"Nghĩa rằng, chúng không thật sự cần thiết với cuộc sống của anh!" Phương Đặng cười nụ cười đẹp chết người sau câu nói.

Có thật thế không? Có thật vì lý do nào đấy, những người bạn của anh đã giúp anh quên đi những thứ không thật sự cần thiết trong đời mình? Nếu thế, Jen Nguyễn - người mà anh đã từng yêu và đã từng phản bội anh - thì quan trọng gì mà anh vẫn còn nhớ đến?

"Adam ạ!" Phương Đặng liếm môi, thủng thỉnh nói. "Có thể, anh rồi sẽ còn nhớ đến một ai đấy làm anh đau. Nhưng, cốt cũng chỉ để anh biết gìn giữ những người muốn cùng anh xây hạnh phúc."