← Quay lại trang sách

PHẦN BA (C) PHẦN VỀ FATE

Khi Fate về đến nhà nghỉ thì đã bốn giờ sáng. Suốt đêm y uống say mềm rồi thì tỉnh ra rồi sau đó lại say mềm, và bây giờ, trước phòng mình, y lại tỉnh lần nữa, cứ như thay vì uống rượu thật người Mexico lại uống thứ nước có tác dụng thôi miên ngắn hạn. Mãi một hồi y ngồi trên thân xe, nhìn những chiếc xe tải chạy qua chạy lại trên xa lộ. Đêm mát mẻ, đầy sao. Y nghĩ về mẹ, về những gì bà có thể đã nghĩ đến vào những đêm ở Harlem, không ngó ra ngoài cửa sổ nhìn những vì sao lác đác đang tỏa sáng trên bầu trời mà ngồi trước tivi hoặc rửa bát dưới bếp, trong khi tiếng cười vang ra từ tivi đang bật, những người da đen da trắng đang cười, đang kể những câu chuyện cười mà chắc bà nghĩ, là tức cười, mặc dù có khi bà chẳng mấy quan tâm đến những gì họ nói, bà còn bận rửa chỗ bát đĩa mới dùng xong và cái nồi bà mới dùng xong và cái nĩa cái thìa bà mới dùng xong, với một sự bình an mà có lẽ bao hàm gì đó nhiều hơn chứ không đơn giản là bình an, Fate nghĩ, mà cũng có thể không, có thể sự bình an đó chỉ là bình an cùng với chút mệt mỏi, sự bình an và những hòn than cháy dở, bình an và tĩnh tại và buồn ngủ, sự buồn ngủ ấy, xét cho cùng nó là cội nguồn và cũng là chốn nương náu cuối cùng của bình an. Nhưng bình an đâu phải chỉ là bình an, Fate nghĩ. Hay là cái ý niệm của ta về sự bình an thật ra là sai, bình an hay cảnh giới của bình an thật ra chẳng gì hơn là một phương tiện đánh giá chuyển động, một chân ga hay một cái phanh, cái đó thì còn tùy.

♣ ♣ ♣

Hôm sau y thức dậy lúc hai giờ chiều. Điều đầu tiên y nhớ lại là trước khi đi ngủ y thấy khó chịu và đã mửa. Y kiểm tra cả hai bên giường rồi vào trong buồng tắm nhưng chả thấy dấu vết nôn mửa đâu. Dẫu vậy, trong khi ngủ y đã thức dậy hai lần, cả hai lần y đều ngửi thấy mùi nôn mửa: một mùi chua loét phả ra từ mọi góc phòng. Y mệt quá không dậy nổi nên chỉ mở cửa sổ ra rồi lại ngủ.

Giờ cái mùi đó không còn nữa và y không thấy dấu vết gì chứng tỏ đêm qua y có mửa. Y tắm rồi mặc quần áo, nghĩ rằng sau trận đấu đêm nay y sẽ lái xe thẳng về Tucson, cố bắt một chuyến bay đêm về New York. Y sẽ không giữ hẹn với Guadalupe Roncal. Phỏng vấn nghi phạm giết người hàng loạt để làm gì nếu sau đó y không thể đăng bài? Y định gọi điện đặt chỗ trước từ nhà nghỉ, nhưng đến phút cuối y quyết định việc đó để sau, gọi từ một điện thoại ở nhà thi đấu Arena del Norte hoặc ở Sonora Resort. Đoạn y gói ghém đồ đạc và xuống lễ tân để làm thủ tục trả phòng. Ông không cần phải đi ngay, nhân viên lễ tân nói, tôi sẽ giữ phòng đến nửa đêm cho ông mà vẫn giữ nguyên giá ấy thôi. Fate cảm ơn anh ta rồi cho chìa khóa vào túi, nhưng không lấy hành lý ra khỏi xe.

“Theo ông ai sẽ thắng?” lễ tân hỏi y.

“Tôi không biết. Trong trận đấu như thế này chuyện gì cũng có thể xảy ra,” Fate nói, tuồng như đã làm phóng viên thể thao cả đời.

Trời xanh ngắt, chỉ bị cắt ngang bởi vài đám mây hình trụ trôi theo hướng Đông tiến về phía thành phố.

“Nhìn như mấy cái ống ấy,” Fate nói từ chỗ cửa sảnh lễ tân đang để mở.

“Đấy là mây ti,” lễ tân nói. “Khi nào đến thẳng ngay phía trên Santa Teresa, nó sẽ biến mất.”

“Hay nhỉ,” Fate nói, vẫn đứng ở cửa, “mây ti, cirrus, vốn có nghĩa là cứng, có gốc từ tiếng Hy Lạp skirrhós nghĩa là cứng, ý nói về những khối u, khối u cứng, nhưng mà mấy đám mây này chả có vẻ cứng tí nào.”

“Không,” lễ tân nói, “đấy là mây ở tầng trên cùng của khí quyển, chỉ cần nó hạ thấp xuống hay lên cao một tí, một tí ti thôi là nó sẽ biến mất ngay.”

♣ ♣ ♣

Ở nhà thi đấu Arena del Norte y chẳng gặp ai. Cửa chính đóng. Trên tường có vài tấm áp phích đã sớm bạc màu quảng cáo trận đấu Fernández-Pickett. Vài tấm đã bị xé còn những tấm khác thì chẳng biết bị bàn tay ai dán đè áp phích mới lên, áp phích quảng cáo hòa nhạc, múa dân gian, và cả một gánh xiếc tự xưng là Circo Internacional.

Fate đi bộ quanh tòa nhà. Y bắt gặp một người đàn bà đang đẩy xe nước trái cây. Người đàn bà có mái tóc đen dài, mặc váy dài tới mắt cá. Giữa các vò nước và xô nước đá có hai cái đầu trẻ con nhô lên. Khi đến chỗ góc đường, người đàn bà dừng lại và bắt tay dựng một kiểu ô có trụ kim loại. Hai đứa bé xuống khỏi xe ngồi trên vỉa hè, lưng tựa vào tường. Fate dừng lại một lát quan sát họ và con đường vắng tanh vắng ngắt. Khi y cất bước, từ phía góc đối diện xuất hiện một xe đẩy khác, thế là Fate đứng lại lần nữa. Người đàn ông đang đẩy chiếc xe mới đến vẫy tay với người đàn bà. Bà ta chỉ gật đầu tỏ vẻ đã biết và bắt đầu lấy hai bình thủy tinh lớn từ bên hông xe đẩy, đặt chúng lên trên một cái quầy dựng tạm. Người đàn ông vừa đến bán ngô, khói từ xe đẩy của ông nghi ngút bốc lên. Fate phát hiện ra một cửa sau, liền tìm chuông nhưng chẳng có chuông nào, nên y đành gõ cửa. Hai đứa trẻ đã đến chỗ xe bán ngô, ông này lấy ra hai bắp ngô, phết dày kem lên, rắc thêm pho mát và ớt bột rồi đưa cho hai đứa trẻ. Trong khi đợi, Fate nghĩ người đàn ông bán ngô chắc là cha của mấy đứa trẻ và quan hệ giữa ông ta với người mẹ, người phụ nữ bán nước trái cây, chắc là không thuận chèo mát mái lắm, có lẽ thực ra họ đã ly dị và chỉ gặp nhau mỗi lần tình cờ chạm trán nhau khi đang đi bán hàng thôi. Nhưng chắc hẳn sự thực không phải như thế, Fate nghĩ. Rồi y lại tiếp tục gõ cửa và chẳng ai ra mở cho y.

♣ ♣ ♣

Ở quán bar tại Sonora Resort y gặp hầu như tất cả các nhà báo đến đưa tin về trận đấu. Y thấy Campbell đang nói chuyện với một người có vẻ là người Mexico, liền đi về phía họ, nhưng chưa đến nơi thì y nhận ra Campbell đang làm việc nên bèn quyết định không quấy rầy anh ta. Y thấy Chucho Flores ở gần quầy bar liền vẫy anh ta từ đằng xa. Chucho Flores đang ngồi cùng ba người trông có vẻ là cựu võ sĩ quyền Anh và cái vẫy tay đáp lại của anh ta xem mòi hờ hững. Fate gặp một bàn trống ở ngoài hiên liền ngồi xuống. Trong một chặp y quan sát người ta đứng dậy khỏi bàn chào nhau bằng cách ôm nhau hồi lâu hoặc hét qua hét lại vài câu, quan sát đám nhiếp ảnh lăng xăng chụp ảnh, sắp xếp tới lui các nhóm người, rồi y ngắm đám diễu hành của các nhân vật quan trọng của Santa Teresa, nhưng khuôn mặt y hoàn toàn không biết tới, những phụ nữ trẻ ăn mặc đẹp, những thanh niên cao ráo mang giày cao bồi mặc com lê Armani, những thanh niên mắt sáng rực hàm cứng đơ đơ chẳng nói năng gì chỉ lắc đầu ý nói có hoặc không, cho tới khi y chán không muốn đợi bồi mang đồ uống tới nữa, liền thúc cùi chỏ len qua đám đông ra khỏi quán không hề ngoái lại, chả buồn bận tâm đến đôi ba lời thô tục người ta buông sau lưng y, những lời thô tục bằng tiếng Tây Ban Nha mà y không hiểu và dù y có hiểu thì chúng cũng không đủ lý do để y ở lại.

♣ ♣ ♣

Y ăn ở một nhà hàng ở khu phía Đông thành phố, trên một khoảnh sân trong mát mẻ dưới giàn dây leo. Ở cuối sân, trên nền đất gần một hàng rào dây thép, có ba bàn bóng đá. Mãi vài phút y nhìn thực đơn, chẳng hiểu gì. Sau đó y cố giải thích mình muốn ăn gì bằng cách ra dấu, nhưng người đàn bà phục vụ bàn y chỉ mỉm cười nhún vai. Lát sau một người đàn ông xuất hiện, nhưng thứ tiếng Anh mà ông ta nói còn không hiểu nổi hơn. Từ duy nhất Fate hiểu được là bánh mì. Và từ bia.

Sau đó người đàn ông biến mất và y còn lại một mình. Y đứng dậy đi tới mép giàn dây leo, gần mấy bàn bóng đá. Một đội mặc áo phông trắng, quần soóc xanh lục, tóc đen và da màu kem rất sáng. Đội kia mặc đồ đỏ, quần soóc đen, tất cả cầu thủ đều có bộ râu rậm rì. Tuy nhiên, điều lạ nhất là các cầu thủ của đội đỏ thảy đều có những cặp sừng nhỏ xíu trên trán. Đội đỏ ở hai bàn kia cũng y hệt thế.

Nơi chân trời y thấy một ngọn đồi. Ngọn đồi màu vàng sẫm và đen. Y đoán phía sau ngọn đồi là sa mạc. Y cảm thấy nao nao muốn rời khỏi đó mà lái xe về phía ngọn đồi, nhưng khi y quay về bàn thì người đàn bà đã đặt lên bàn một cốc bia và món sandwich gì đó cực dày. Y cắn một miếng, khá ngon. Hương vị lạ, cay. Tò mò, y nhấc miếng bánh mì ở phía trên lên: cái sandwich đầy nhóc đủ thứ. Y nốc một ngụm bia dài rồi duỗi người trên ghế. Giữa mấy lá nho y thấy có một con ong bất động. Hai dải nắng mảnh đâm thẳng xuống nền đất. Khi người đàn ông lại xuất hiện, y hỏi ông ta ngọn đồi kia tên gì. Người đàn ông cười. Ông ta nói mấy chữ mà Fate không hiểu rồi sau đó bảo “không đẹp”, nói lui nói tới mấy lần.

“Không đẹp?”

“Không đẹp,” ông kia nói, rồi lại cười.

Đoạn ông ta nắm cánh tay Fate lôi y về phía một căn phòng dùng làm bếp mà Fate thấy có vẻ rất ngăn nắp chỉn chu, mọi thứ đâu vào đấy, không một vết mỡ trên bức tường ốp gạch trắng, rồi ông ta chỉ vào cái giỏ rác.

“Đồi kia không đẹp à?” Fate hỏi.

Người đàn ông lại cười.

“Đồi kia là rác à?”

Người đàn ông không thôi cười được. Trên cánh tay trái ông ta có xăm hình một con chim. Không phải chim đang bay, giống như hầu hết các hình xăm chim, mà là chim đậu trên cành, một con chim nhỏ, chắc chim sẻ.

“Đồi kia là bãi rác à?”

Người đàn ông càng cười tợn và gật đầu.

♣ ♣ ♣

Lúc bảy giờ tối Fate trình thẻ nhà báo rồi đi vào Arena del Norte. Bên ngoài nhà thi đấu rất đông và có những người đẩy xe bán đồ ăn thức uống, quà lưu niệm liên quan đến quyền Anh. Bên trong, các trận đấu hạng hai đã bắt đầu. Một tay hạng gà Mexico đang đấu với một tay hạng gà Mexico khác nhưng chỉ có vài người xem. Những người khác đang mua nước ngọt, chuyện trò, chào nhau. Bên mép võ đài, y thấy có hai máy quay truyền hình. Một trong hai máy hình như thu mọi diễn biến ở hành lang chính. Người quay phim thứ hai ngồi trên một băng ghế, đang cố bóc lớp ni lông gói bánh để lấy chiếc bánh ngọt. Y đi xuôi theo một trong hai hành lang cánh có mái che. Y thấy nhiều người đang đặt cược, một người đàn bà cao lớn mặc váy bó đang trong vòng ôm của hai người đàn ông thấp hơn cô ta nhiều, rồi những đàn ông đang hút thuốc uống bia, những người đàn ông đeo cà vạt nới lỏng đang ra hiệu bằng ngón tay, tuồng như đang chơi một trò con nít. Phía trên tấm vải bạt che hành lang là các hàng ghế rẻ tiền và ở đó sự huyên náo còn dữ hơn. Y quyết định đi xem khu phòng thay đồ và phòng họp báo. Ở phòng họp báo, y chỉ gặp hai nhà báo người Mexico cứ nhìn y bằng ánh mắt như của kẻ hấp hối. Cả hai đều đang ngồi, áo sơ mi ướt sũng mồ hôi. Nơi lối vào phòng thay đồ của Merolino Fernández y gặp Omar Abdul. Y chào nhưng tay đấu tập làm bộ không nhận ra y và vẫn tiếp tục nói chuyện với mấy người Mexico. Những người đứng gần cửa đang nói gì đó về máu, hoặc Fate tin là như thế.

“Các anh đang nói gì vậy?” y hỏi họ.

“Về đấu bò,” một trong mấy người Mexico nói bằng tiếng Anh.

Fate đã toan rời đi thì nghe có người gọi tên mình. Y quay lại thì gặp nụ cười toe toét của Omar Abdul.

“Gặp bạn mà không chào à, tay đen?”

Nhìn gần, y nhận ra cả hai bên xương hàm của gã kia đều bầm tím.

“Coi bộ Merolino tập ra trò hả,” y nói.

“Rủi ro nghề nghiệp,” Omar Abdul nói.

“Tôi gặp sếp cậu được không?”

Omar Abdul ngó qua vai y, nhìn qua cánh cửa dẫn vào phòng thay đồ, rồi lắc đầu.

“Nếu tôi cho anh vào, người anh em ạ, thì tôi sẽ phải cho cả lũ khốn kia vào.”

“Họ là nhà báo à?”

“Vài người là nhà báo, nhưng hầu hết chỉ muốn được chụp ảnh chung với Merolino, muốn được hôn tay anh ta, hôn mông anh ta.”

“Cậu thì thế nào rồi?”

“Chẳng có gì mà phàn nàn, chẳng có gì nhiều mà phàn nàn,” Omar Abdul nói.

“Sau trận đấu cậu định làm gì?”

“Ăn mừng, chắc vậy,” Omar Abdul nói.

“Không, ý tôi không phải là sau tối nay, mà là sau khi toàn bộ vụ này kết thúc ấy,” Fate nói.

Omar Abdul mỉm cười. Một nụ cười tự phụ, ngông nghênh. Một nụ cười như của con mèo Cheshire, như thể, thay vì chễm chệ trên cành cây, con mèo Cheshire đang ở giữa đồng trống trong cơn bão. Nụ cười của một gã trai da đen, nhưng cũng là nụ cười rất Mỹ, Fate nghĩ.

“Tôi không biết,” gã nói, “tìm việc, lang thang chút đỉnh ở Sinaloa, trên bãi biển, để rồi xem.”

“Chúc may mắn,” Fate nói.

Đang đi khỏi đó thì Fate nghe Omar nói: tối nay Count Pickett mới là kẻ cần may mắn. Khi y về tới nhà thi đấu thì hai võ sĩ khác đang ở trên võ đài và gần như chẳng còn chỗ trống nào. Y đi dọc theo hành lang chính đến khu dành cho báo giới. Chỗ ngồi của y đang bị chiếm bởi một ông béo cứ giương mắt nhìn y không hiểu y nói gì. Y chìa vé ra, thế là người kia đứng dậy lục túi quần cho đến khi tìm ra vé của ông ta. Hai người có cùng số ghế. Fate mỉm cười và ông béo mỉm cười. Đúng lúc đó một trong hai võ sĩ tung một cú móc hạ gục đối thủ và hầu hết khán giả đứng phắt dậy reo hò.

“Ta nên làm sao đây?” Fate hỏi ông béo. Ông ta nhún vai và vẫn dán mắt vào trọng tài trong khi ông này đếm ngược. Tay võ sĩ bị ngã gượng dậy và khán giả lại reo hò.

Fate giơ một tay lên, lòng bàn tay hướng về phía ông béo, rồi rút lui. Khi quay về lại hành lang chính, y nghe ai đó gọi tên mình. Y nhìn khắp xung quanh nhưng chẳng thấy ai. Fate, Oscar Fate, giọng kia lại hét. Tay võ sĩ vừa mới gượng dậy quàng tay siết đối thủ. Đối thủ của anh ta cố thoát khỏi cú siết bằng cách vừa đấm lia lịa vào bụng anh ta vừa lùi lại. Đây, Fate, đây cơ mà, giọng kia hét. Trọng tài lệnh cho hai võ sĩ buông nhau ra. Tay võ sĩ vừa gượng dậy làm một động thái có vẻ như tấn công nhưng rồi lại chầm chậm lui về sau chờ tiếng kẻng. Đối thủ của anh ta cũng lùi lại. Võ sĩ thứ nhất mặc quần soóc trắng, mặt bê bết máu. Võ sĩ thứ hai mặc quần sọc đen, tía, đỏ và có vẻ ngạc nhiên là tay kia vẫn chưa nằm sàn. Oscar, Oscar, tụi này ở đây, giọng nói ấy hét. Khi kẻng đánh, trọng tài tiến về phía góc của võ sĩ mặc quần trắng và ra hiệu bảo bác sĩ tới. Bác sĩ, hay là gì cũng được, kiểm tra mí mắt tay võ sĩ rồi nói trận đấu có thể tiếp tục.

Fate quay lại cố tìm xem ai đang gọi mình. Hầu hết khán giả đã đứng dậy nên y không nhìn ra được ai. Khi hiệp đấu kế tiếp bắt đầu, võ sĩ quần sọc chủ yếu chỉ phòng thủ, chờ cơ hội hạ nốc ao. Trong mấy giây đầu võ sĩ kia đứng tại chỗ, nhưng rồi anh ta vung tay ôm lấy võ sĩ quần sọc. Trọng tài tách họ ra mấy lần. Vai võ sĩ quần sọc vấy máu của võ sĩ kia. Fate chậm rãi đi về phía mấy dãy ghế sát võ đài. Y thấy Campbell đang đọc một tạp chí bóng rổ, y thấy một nhà báo Mỹ khác đang hờ hững ghi chép. Một trong mấy người quay phim đã đặt máy quay lên giá ba chân, thằng nhóc chiếu đèn cạnh anh ta nhai kẹo cao su và chốc chốc lại liếc cặp giò một cô gái ngồi ở dãy đầu.

Y lại nghe ai gọi mình liền quay lại. Y thấy hình như có một phụ nữ tóc vàng đang lấy tay ra hiệu với mình. Võ sĩ quần trắng lại ngã. Máng bảo vệ miệng của anh ta bật ra ngoài bay ngang qua võ đài, rơi xuống ngay cạnh Fate. Trong một thoáng Fate định cúi xuống nhặt nó lên, nhưng rồi y lại thấy tởm nên không nhúc nhích, chỉ nhìn thân thể nằm sõng soài của tay võ sĩ và nghe trọng tài đếm. Thế rồi, trước khi trọng tài đếm đến chín, tay võ sĩ lại đứng dậy. Hắn sẽ đấu mà không có máng bảo vệ miệng, Fate nghĩ, nhưng rồi y cúi xuống tìm máng bảo vệ nhưng không thấy. Ai lấy rồi? Fate nghĩ. Mình không nhúc nhích mà cũng chẳng thấy ai nhúc nhích, vậy đồ quỷ tha ma bắt nào lấy máng bảo vệ đi rồi?

♣ ♣ ♣

Khi trận đấu kết thúc, loa phóng thanh liền phát một bài hát mà Fate nhận ra là một trong mấy bài Chucho Flores gọi là jazz Sonora. Khán giả ở các lô rẻ tiền rú lên thích thú và bắt đầu hát theo. Ba ngàn người Mexico ngồi ở khu vực tít trên cao hòa giọng hát cùng một bài. Fate cố nhìn kỹ họ, nhưng ánh đèn vốn chỉ tập trung vào võ đài nên nửa trên của nhà thi đấu chìm trong bóng tối. Giọng hát, y nghĩ, thật nghiêm trang và ngạo nghễ, khúc chiến ca về một chiến bại được cất lên trong bóng tối. Trong sự nghiêm trang, chỉ có nỗi tuyệt vọng và cái chết, nhưng trong sự ngạo nghễ thì có thể nhận ra thoáng hài hước có khả năng tàn hoại, một thứ hài hước chỉ hiện hữu trong mối tương quan với chính nó và trong những giấc mơ, bất luận giấc mơ dài hay ngắn. Jazz Sonora. Ở các ghế phía dưới mấy người cũng hát theo, nhưng không nhiều. Phần lớn thích chuyện vãn hay uống bia hơn. Y thấy một đứa bé mặc sơ mi trắng quần đen đang chạy dọc lối đi. Y thấy tay bán bia đang vừa tiến lên dọc lối đi vừa hát một mình. Một người đàn bà tay chống nạnh cười ha hả trước những lời một người đàn ông thấp tịt có bộ ria nhỏ xíu đang nói với cô ta. Người đàn ông thấp tịt hét lên nhưng giọng gã khó mà nghe được. Một nhóm đàn ông dường như đang trò chuyện chỉ bằng cử động của hàm (và hàm của họ chỉ biểu hiện có mỗi sự miệt thị hoặc sự thờ ơ). Một gã nhìn xuống đất mỉm cười nói một mình. Toàn thể thiên hạ đều nom hạnh phúc. Ngay khoảnh khắc đó, như thể được mặc khải, Fate hiểu ra rằng hầu như tất cả mọi người ở nhà thi đấu này đều tin rằng Merolino Fernández sẽ thắng. Cái gì làm cho họ tin chắc đến thế? Trong một thoáng y tưởng y đã biết, nhưng rồi ý nghĩ ấy chuội ra khỏi y như nước tuôn ra khỏi bàn tay. Cũng tốt, y nghĩ, bởi vì cái bóng thoáng qua của ý nghĩ đó (lại một ý nghĩ ngu xuẩn khác) có khả năng hủy diệt y ngay tại chỗ.

♣ ♣ ♣

Rồi cuối cùng y cũng thấy họ. Chucho Flores đang ra hiệu bảo y đến ngồi với họ. Y nhận ra cô gái tóc vàng ngồi cạnh anh ta. Y đã gặp cô lần trước rồi, nhưng lần này cô ăn mặc đẹp hơn nhiều. Y mua một chai bia rồi len qua đám đông. Cô tóc vàng hôn má y. Cô nói cho y biết tên, cái tên mà y đã quên: Rosa Méndez. Chucho Flores giới thiệu y với hai người khác: một người là nam giới y chưa gặp bao giờ, Juan Corona, chắc cũng là nhà báo, và một cô gái cực đẹp, Rosa Amalfitano. Kia là Charly Cruz, vua video, ông này cậu có gặp rồi, Chucho Flores nói. Charly Cruz chìa tay ra. Ông ta là người duy nhất vẫn còn ngồi, xa cách với những gì đang diễn ra xung quanh. Tất cả đều ăn mặc bảnh bao, tuồng như sau trận đấu, họ sẽ tham gia một bữa tiệc gala. Một trong các ghế chưa có ai ngồi và Fate liền ngồi xuống sau khi mấy người kia dẹp áo ngoài áo khoác của họ ra khỏi đấy. Y hỏi có phải họ đang chờ ai không.

“Ừ, tụi này đang chờ một cô bạn,” Chucho Flores thì thầm vào tai y, “nhưng có vẻ cô nàng cho tụi này leo cây vào phút chót.”

“Nếu cô ấy đến thì cũng chẳng hề gì,” Fate nói, “tôi sẽ đứng dậy đi thôi.”

“Không, bạn à, giờ thì cậu cùng hội với tụi này rồi,” Chucho Flores nói.

Corona hỏi y là dân vùng nào của Hoa Kỳ. New York, Fate nói. Anh làm nghề gì? Tôi là nhà báo. Sau đó tiếng Anh của Corona cạn sạch và anh ta không hỏi gì thêm.

“Anh là người da đen đầu tiên em gặp,” Rosa Méndez nói.

Charly Cruz dịch lại. Fate mỉm cười. Rosa Méndez cũng mỉm cười.

“Em thích Denzel Washington,” cô nói.

Charly Cruz dịch lại và Fate lại cười.

“Em chưa bao giờ kết bạn với người da đen,” Rosa Méndez nói, “em thấy họ trên tivi và thỉnh thoảng gặp họ ngoài đường, nhưng ở ngoài đường cũng không có nhiều người da đen.”

Charly Cruz bảo y rằng Rosita là vậy đó, người tốt, hơi ngây thơ quá. Fate không hiểu ông ta bảo hơi ngây thơ quá là có ý gì.

“Thật ra là ở Mexico không có nhiều người da đen,” Rosa Méndez nói. “Chỉ có vài người ở Veracruz thôi. Anh có biết Veracruz không?”

Charly Cruz dịch lại. Ông ta bảo Rosita muốn biết anh đã tới Veracruz bao giờ chưa. Chưa, tôi chưa tới đó bao giờ, Fate nói.

“Em cũng thế. Có một lần em đi ngang qua, hồi em mới mười lăm tuổi,” Rosa Méndez nói, “nhưng em quên hết rồi. Giống như là khi đó có chuyện gì chẳng hay xảy ra với em ở Veracruz cho nên não em xóa sạch nó đi ấy, nói thế anh hiểu không?”

Lần này Rosa Amalfitano là người dịch. Cô không cười như Charly Cruz mà dịch điều cô kia vừa nói một cách hoàn toàn nghiêm trang.

“Hiểu,” Fate nói mặc dù chẳng hiểu gì.

Rosa Méndez nhìn vào mắt y và y cảm thấy không thể biết được liệu cô ta đang tán gẫu cho có chuyện hay cô ta đang chia sẻ một bí mật riêng tư với y.

“Ắt là khi đó có cái gì đấy đã xảy ra với em,” Rosa Méndez nói, “bởi vì thực sự em chả nhớ gì cả. Em biết mình có tới đó, không lâu, hai ba ngày gì đó thôi, nhưng em lại không có một ký ức nào dù nhỏ nhất về thành phố đó hết. Có khi nào anh gặp chuyện tương tự như vậy chưa?”

Chắc là có, Fate nghĩ, nhưng thay vì thú nhận thì y lại hỏi cô có thích quyền Anh không. Rosa Amalfitano dịch câu hỏi và Rosa Méndez nói thỉnh thoảng xem cũng thích, nhưng thỉnh thoảng thôi, nhất là khi có anh võ sĩ nào đẹp trai.

“Còn cô thì sao?” y hỏi cô gái biết tiếng Anh.

“Tôi thì không mấy bận tâm,” Rosa Amalfitano nói, “đây là lần đầu tiên tôi đi xem một thứ như thế này.”

“Lần đầu hả?” Fate hỏi, quên mất mình cũng chả phải là chuyên gia quyền Anh.

Rosa Amalfitano mỉm cười gật đầu. Đoạn cô châm một điếu thuốc và Fate chọn lúc đó để nhìn sang hướng khác, và mắt y bắt gặp mắt Chucho Flores, anh ta đang nhìn y như thể chưa thấy y bao giờ. Cô bé xinh đấy, Charly Cruz bên cạnh y nói. Fate nhận thấy trời đang nóng. Một giọt mồ hôi đang chảy xuống thái dương bên phải của Rosa Méndez. Cô mặc váy khoét cổ sâu phô cặp vú to và chiếc coóc xê màu kem. Mình uống mừng Merolino đi, Rosa Méndez nói. Charly Cruz, Fate và Rosa Méndez chạm chai với nhau đánh keng. Rosa Amalfitano cũng tham gia bằng một cái cốc giấy, chắc đựng nước hoặc vodka hoặc tequila. Fate định hỏi cô cốc đựng gì vậy, nhưng liền đó y nhận ra hỏi vậy là không tế nhị. Với kiểu phụ nữ như Rosa Amalfitano không ai lại đi hỏi những câu như thế. Trong nhóm chỉ có Chucho Flores và Corona vẫn đứng, như thể họ vẫn chưa mất hy vọng sẽ thấy cô bạn họ chờ nãy giờ xuất hiện. Rosa Méndez hỏi y thích Santa Teresa rất nhiều hay là thích quá trời quá đất. Rosa Amalfitano dịch. Fate không hiểu câu hỏi. Rosa Amalfitano mỉm cười. Fate nghĩ nụ cười của cô như của một nữ thần. Bia có vẻ kém ngon hơn, càng lúc càng đắng hơn và ấm hơn. Y cảm thấy bị cám dỗ muốn xin cô nhấp thử một ngụm trong cốc của cô, nhưng rồi y biết đó là một điều y sẽ chẳng bao giờ làm.

“Rất thích hay thích quá trời quá đất? Câu trả lời đúng là gì?”

“Chắc là rất thích,” Rosa Amalfitano nói.

“Vậy thì rất thích,” Fate nói.

“Anh đã khi nào đi xem đấu bò chưa?” Rosa Méndez hỏi.

“Chưa,” Fate nói.

“Còn xem bóng đá? Xem bóng chày? Anh đã đi xem đội bóng rổ của xứ em bao giờ chưa?”

“Bạn cô rất quan tâm đến thể thao,” Fate nói.

“Không hẳn đâu,” Rosa Amalfitano nói, “nó chỉ đang cố gợi chuyện thôi.”

Chỉ cố gợi chuyện thôi? Fate nghĩ. Cũng được, vậy thì cô ta chỉ đang làm bộ ngốc nghếch hoặc cố làm ra vẻ tự nhiên. Không, cô ta chỉ đang cố tỏ ra dễ thương, Fate nghĩ, nhưng y cũng cảm thấy không chỉ có thế.

“Mấy cái đó tôi chưa đi xem bao giờ,” Fate nói.

“Chả phải anh là nhà báo thể thao sao?” Rosa Méndez hỏi.

À, Fate nghĩ, cô ta không phải đang cố làm bộ ngốc nghếch hay làm ra vẻ tự nhiên, thậm chí cũng không cố tỏ ra dễ thương, chỉ là cô ta nghĩ mình là nhà báo thể thao và do vậy mấy thứ đó ắt hẳn mình rất quan tâm.

“Tôi tình cờ thành nhà báo thể thao thôi,” Fate nói, đoạn y kể cho hai cô Rosa và Charly Cruz nghe chuyện nhà báo thể thao thứ thiệt của báo mình và chuyện anh ta chết, rồi thì y được cử đi viết về trận đấu Pickett-Fernández.

“Vậy thì anh thường viết về gì?” Charly Cruz hỏi.

“Chính trị,” Fate nói. “Các đề tài chính trị có ảnh hưởng đến cộng đồng Mỹ gốc Phi. Các đề tài xã hội.”

“Chắc thú vị lắm,” Rosa Méndez nói.

Fate nhìn môi Rosa Amalfitano trong khi cô dịch. Y thấy sung sướng rằng mình đang ở đó.

♣ ♣ ♣

Trận đấu thật chóng vánh. Đầu tiên Count Pickett bước ra. Vài tiếng vỗ tay lịch sự, vài tiếng la ó. Đoạn Merolino Fernández bước ra. Vỗ tay như sấm. Trong hiệp đầu, hai bên thăm dò nhau. Sang hiệp hai, Pickett tấn công và hạ nốc ao đối phương trong chưa tới một phút. Thân hình Merolino Fernández nằm dài trên sàn vải bạt thậm chí còn không cục cựa. Các nhân viên phụ tá lôi anh ta vào góc riêng và vì anh ta không tỉnh lại, nhân viên y tế liền vào đưa anh ta đi nhà thương. Count Pickett giơ một tay lên, chẳng mấy thiết tha, rồi bỏ đi trong vòng vây đám hộ vệ. Khán giả lục tục rời khỏi nhà thi đấu.

♣ ♣ ♣

Họ ăn ở một chỗ gọi là El Rey del Taco. Nơi lối vào có một bảng quảng cáo bằng đèn nê ông: một thằng bé đội cái vương miện to đùng ngự trên một con bò mộng cứ chốc chốc lại đá hai chân sau cố hất thằng bé xuống. Thằng bé chẳng bao giờ ngã, mặc dù một tay nó cầm một cái taco còn tay kia cầm một thứ vương trượng cũng có thể dùng làm gậy thúc bò. Bên trong thì trang trí như một nhà hàng McDonald’s, có điều theo một cách rất chối. Ghế toàn bằng rơm, không phải nhựa. Bàn bằng gỗ. Sàn phủ gạch men to màu xanh lục, một số có vẽ tranh phong cảnh sa mạc và những cảnh trong sinh hoạt của El Rey del Taco. Từ trên trần thòng xuống những cái piñata* giới thiệu thêm nhiều cuộc phiêu lưu nữa của vị ấu vương, luôn luôn có con bò mộng đi cùng. Một vài cảnh minh họa trông đời thường một cách đáng yêu: chú bé, con bò mộng và một người đàn bà chột; hay chú bé, con bò, cái giếng; hay chú bé, con bò và một hũ đậu. Những cảnh khác thì đầy hư ảo: ở bức này chú bé và con bò rơi xuống một vực sâu, ở bức kia, chú bé và con bò bị cột vào giàn hỏa thiêu, lại còn có cả một cảnh trong đó chú bé dọa giết con bò, gí mũi súng vào đầu nó. Như thể El Rey del Taco không phải tên của một nhà hàng mà là nhân vật trong một cuốn truyện tranh mà Fate chưa bao giờ được đọc. Tuy vậy, cảm giác mình đang ở trong một nhà hàng McDonald’s vẫn còn đó. Có lẽ là các hầu bàn trai hầu bàn gái, rất trẻ và ăn mặc kiểu đồng phục nhà binh (Chucho Flores bảo y rằng họ ăn mặc như quân đội liên bang) càng góp phần tạo nên ấn tượng này. Hiển nhiên đây không phải một đội quân chiến thắng. Đám hầu bàn trẻ, tuy tươi cười với khách, vẫn tỏa ra một vẻ mệt mỏi sâu xa. Một vài đứa có vẻ như đang lạc trong sa mạc vốn chính là nhà hàng El Rey del Taco này. Những đứa khác, mười lăm mười bốn tuổi, hoài công cố gắng để đùa với vài thực khách, những vị thực khách đi một mình hoặc đi hai người, đều là đàn ông, trông có vẻ là công chức hay cảnh sát, những người nhìn đám trẻ măng kia bằng cái nhìn khó đăm đăm, không có tâm trạng cợt đùa. Vài cô bé mắt rân rấn nước và dường như không thực, những khuôn mặt thoáng hiện trong mơ.

“Chỗ này như địa ngục ấy,” y nói với Rosa Amalfitano.

“Anh nói đúng,” cô nói, nhìn y tỏ vẻ thông cảm, “nhưng đồ ăn thì ngon.”

“Tôi hết muốn ăn rồi,” Fate nói.

“Ngay khi họ đặt trước mặt anh một đĩa taco là anh sẽ lại thèm ăn ngay thôi,” Rosa Amalfitano nói.

“Tôi hy vọng cô nói đúng,” Fate nói.

♣ ♣ ♣

Họ đến nhà hàng này trên ba xe khác nhau. Rosa Amalfitano đi cùng Chucho Flores. Charly Cruz và Rosa Méndez đi chung xe với tay Corona một mực ngậm tăm. Fate lái một mình, theo sát hai xe kia, và không chỉ một lần, khi họ cứ vòng lui vòng tới tưởng như không dứt trong thành phố, y tính chuyện bóp còi và bỏ hẳn cái đoàn nối đuôi rồng rắn này đi - có một cái gì đó tầm phào và trẻ con ở đấy, mặc dù y không rõ tại sao - mà lái thẳng về Sonora Resort đặng viết bài về trận đấu chóng vánh y vừa chứng kiến. Có thể Campbell vẫn còn ở đó và sẽ giải thích cho y đôi điều y chưa hiểu. Mặc dù nghĩ cho kỹ thì nào có gì để hiểu. Pickett biết đấm bốc còn Fernández thì không, thế thôi. Hay có lẽ tốt nhất là không phải tới Sonora Resort mà thẳng tới biên giới, đến Tucson, đến sân bay ở đó y biết chắc sẽ gặp một quán cà phê wifi nơi y sẽ viết bài, kiệt lực và chẳng hề nghĩ mình đang viết cái gì, sau đó bay tới New York, ở đó mọi thứ rồi sẽ trở lại sự nhất quán của thực tại.

Nhưng thay vì vậy Fate vẫn bám theo đoàn xe vòng vèo mãi không thôi trong một thành phố lạ, với mối ngờ vực mơ hồ rằng mục đích duy nhất của việc lái vòng vèo mãi ấy là làm cho y kiệt sức và rũ bỏ y cho khuất mắt, mặc dù chính họ là người mời y đi cùng, chính họ bảo y nên đi ăn với tụi tôi rồi sau đó hẵng về lại Hoa Kỳ, một bữa ăn cuối cùng ở Mexico, họ nói không ra chiều khẩn khoản mà cũng chẳng chân thành, bị kẹt cứng trong một thứ hiếu khách trên đầu lưỡi, một thứ nghi thức Mexico mà lẽ ra y phải đáp lại bằng cách cảm ơn họ (cảm ơn rối rít!) rồi thì lái xe đi dọc một con đường gần như vắng ngắt, một cách đường hoàng đầy phẩm giá.

Nhưng y đã nhận lời mời. Ý hay, y nói, tôi cũng đói. Ta đi ăn chỗ nào đi. Làm như đó là điều tự nhiên nhất trên đời. Và mặc dù y nhìn thấy nét biểu lộ trong mắt Chucho Flores thay đổi, và cách Corona nhìn y, còn lạnh lùng hơn của Chucho, tuồng như muốn dùng cái nhìn mà nẹt cho y sợ hoặc tuồng như muốn buộc tội y về chuyện tay võ sĩ Mexico thua trận, y vẫn cứ một mực đòi đi ăn món gì đó đặc trưng, đêm cuối cùng của tôi ở Mexico mà, ta đi ăn món gì đậm chất Mexico đi, các bạn nghĩ sao? Chỉ mình Charly Cruz có vẻ hứng thú với chuyện y sẽ cùng họ đi ăn tối, Charly Cruz và hai cô gái, mặc dù là theo những cách khác nhau, phù hợp với cá tính của mỗi người, tuy cũng có khả năng là chẳng qua mấy cô gái đương vui vẻ mà thôi, Fate nghĩ, trong khi đó thì Charly Cruz, ngược lại, vui là bởi trước mặt y đang mở ra những triển vọng bất ngờ ở một cảnh quan cho đến lúc này vẫn không có gì thay đổi và thiếu sự bất ngờ.

♣ ♣ ♣

Sao mình lại ở đây, ăn taco và uống bia với những người Mexico mà mình chẳng quen biết gì mấy? Fate nghĩ. Câu trả lời, Fate biết, thật đơn giản. Mình ở đây vì cô ấy. Tất cả họ nói tiếng Tây Ban Nha. Chỉ mình Charly Cruz nói với y bằng tiếng Anh. Charly Cruz thích nói chuyện về điện ảnh và cũng thích nói tiếng Anh. Ông ta nói tiếng Anh nhanh, làm như đang cố bắt chước một sinh viên đại học, và đầy lỗi. Ông ta nhắc tên một đạo diễn ở Los Angeles, Barry Guardini, nhưng Fate chưa xem phim nào của Guardini. Sau đó ông ta bắt đầu nói đến DVD. Ông ta nói trong tương lai mọi thứ đều sẽ được ghi vào DVD hay thứ gì đó tương tự DVD song tốt hơn và các rạp chiếu phim sẽ biến mất.

Những rạp chiếu phim duy nhất đáng giá chút gì là những rạp hát xưa, Charly Cruz nói, anh có nhớ không? Những rạp hát rộng mênh mông cứ mỗi khi đèn tắt là tim mình nhảy loạn lên. Những chỗ ấy thật tuyệt, đấy mới là rạp chiếu phim đích thực, giống nhà thờ hơn hết, trần cao vòi vọi, rèm đỏ, cột kèo, lối đi trải thảm mòn, lô ngồi riêng, chỗ ngồi cho dàn nhạc, chỗ ngồi trên ban công, những công trình xây nên vào cái thời điện ảnh vẫn còn là một trải nghiệm tôn giáo, đời thường nhưng vẫn mang tính tôn giáo, thế rồi tất cả dần dần bị phá dỡ để xây ngân hàng hay siêu thị hay tổ hợp chiếu phim. Ngày nay, Charly Cruz nói, chỉ còn dăm rạp như thế còn sót lại, ngày nay tất tật rạp chiếu phim đều là tổ hợp chiếu phim, toàn màn hình nhỏ, không gian thu hẹp, ghế ngồi thoải mái. Trên không gian của một rạp chiếu phim thứ thiệt ngày xưa thật ra có đủ chỗ cho bảy phòng chiếu nhỏ ngày nay. Hay mười phòng. Hay mười lăm, tùy. Nhưng mà ta không còn cái cảm giác vực thẳm nữa, không còn cái cơn chóng mặt trước khi bắt đầu một bộ phim, bởi vì chẳng ai cảm thấy chỉ có một mình bên trong một tổ hợp nhiều phòng chiếu. Rồi sau đó, theo như Fate nhớ, ông ta bắt đầu nói về sự cáo chung của cái thiêng liêng.

Sự cáo chung đó bắt đầu ở đâu đó, ở đâu thì Charly Cruz không bận tâm, có thể trong nhà thờ, nơi linh mục thôi không làm lễ mixa bằng tiếng La tinh nữa, hay trong các gia đình, nơi các ông bố (trong cơn kinh hoàng, hãy tin tôi, người anh em) bỏ các bà mẹ mà đi. Chẳng mấy chốc sự cáo chung của cái thiêng liêng xảy ra với điện ảnh. Người ta giật sập các rạp hát lớn rồi xây những cái hộp khốn nạn gọi là tổ hợp chiếu phim, thực tiễn, đa năng. Các thánh đường bị đốn ngã dưới quả cầu phá dỡ của những đội phá dỡ. Rồi video xuất hiện. Một cái tivi đâu có giống như màn hình chiếu phim. Phòng khách nhà anh đâu có giống như những hàng ghế cũ kéo dài hầu như vô tận. Nhưng, nếu nhìn kỹ, ta sẽ thấy chính ra nó lại giống thế nhất. Trước hết, bởi vì với video anh có thể một mình xem một bộ phim. Anh đóng hết cửa sổ nhà mình rồi bật tivi. Cho băng vào đầu máy rồi ngồi lên ghế. Điều kiện tiên quyết: chỉ một mình. Nhà có thể to hoặc nhỏ, nhưng nếu không có ai khác thì toàn bộ căn nhà, dù nhỏ đi nữa, vẫn có vẻ như to ra. Điều kiện thứ hai: chuẩn bị sẵn sàng cho khoảnh khắc ấy, tức là, thuê phim, mua đồ uống và đồ ăn vặt mình muốn, xác định giờ nào mình sẽ ngồi trước tivi. Điều kiện thứ ba: không trả lời điện thoại, phớt lờ tiếng gõ cửa, sẵn sàng dành tiếng rưỡi hoặc hai tiếng hoặc một tiếng bốn mươi lăm phút đồng hồ trong cô đơn hoàn toàn và nghiêm ngặt. Thứ tư: cầm điều khiển từ xa trong tay phòng khi muốn xem lại lần nữa cảnh nào đó. Chỉ thế thôi. Sau đó thì tất cả tùy thuộc vào bộ phim và vào anh. Nếu mọi thứ tốt đẹp, cũng có đôi khi không tốt đẹp, thì ta sẽ một lần nữa lại trở về trong sự hiện diện của cái thiêng liêng. Ta vùi đầu vào trong ngực và mở to mắt xem Charly Cruz nói rõ từng chữ một.

♣ ♣ ♣

Cái gì là thiêng liêng đối với mình? Fate nghĩ. Cái đau mơ hồ mình cảm thấy trước sự ra đi của mẹ mình? Sự hiểu về một điều không thể sửa chữa? Hay là cái đau nhói trong bụng mà mình cảm thấy mỗi khi nhìn người đàn bà này? Mà cớ sao mình lại nghe đau nhói, thì hãy cứ gọi đó là đau nhói, mỗi khi cô ấy nhìn mình chứ không phải mỗi khi bạn cô ấy nhìn mình? Bởi vì bạn cô ấy đẹp thua cô ấy cả một trời một vực, Fate nghĩ. Thế thì có thể rút ra kết luận rằng với mình điều thiêng liêng là cái đẹp, một cô gái trẻ đẹp với những đường nét hoàn hảo. Thế nếu như bỗng nhiên nữ minh tinh điện ảnh đẹp nhất Hollywood xuất hiện giữa cái nhà hàng to đùng kinh tởm này, liệu mình có vẫn sẽ cảm thấy đau nhói mỗi lần mắt mình kín đáo bắt gặp mắt cô gái này hay là sự xuất hiện bất ngờ của một cái đẹp khác vượt trội hơn, một cái đẹp được củng cố hơn bởi ta đã biết người đó trước rồi và do đó nhận ra ngay, nó sẽ làm nhẹ bớt cái đau này, sẽ hạ cái đẹp của cô gái này xuống cấp độ bình phàm, cái đẹp của một cô gái hơi là lạ đang vui chơi với ba gã bạn trai hơi kỳ cục và một cô bạn gái giống một con phò hơn cả? Nhưng mình là ai mà nghĩ Rosita Méndez giống một con phò? Fate nghĩ. Mình có thực là biết về các ả phò Mexico đủ để nhìn qua là nhận ra họ không? Mình biết gì về sự hồn nhiên hay về cái đau? Mình biết gì về đàn bà? Mình thích xem video, Fate nghĩ. Mình cũng thích đến rạp xem phim. Mình thích ngủ với đàn bà. Hiện giờ mình không có bạn gái ruột, nhưng mình biết có một bạn gái ruột thì như thế nào. Mình có nhìn thấy cái thiêng liêng ở đâu không? Mình chỉ lĩnh hội những kinh nghiệm thực tiễn, Fate nghĩ. Một khoảng rỗng cần được lấp đầy, một cái đói cần được thỏa mãn, những kẻ mình phải trò chuyện đặng viết bài và được trả tiền. Và cớ sao mình nghĩ những người đi cùng với Rosa Amalfitano là ba gã kỳ cục? Họ có gì kỳ cục nào? Và tại sao mình tin chắc đến thế rằng nếu đột nhiên xuất hiện một nữ minh tinh Hollywood thì cái đẹp của Rosa Amalfitano sẽ mờ nhạt đi? Nếu không phải thế thì sao? Nếu nó càng tăng lên thì sao? Và nếu mọi thứ đều tăng lên kể từ khoảnh khắc một nữ minh tinh Hollywood bước qua ngưỡng cửa El Rey del Taco thì sao?

♣ ♣ ♣

Sau đó, y chỉ nhớ mang máng, họ đến vài sàn nhảy, chắc ba sàn. Thật ra thì có thể là bốn. Không, ba thôi. Nhưng còn một chỗ thứ tư, không hẳn sàn nhảy cũng không phải nhà riêng. Nhạc mở to. Một trong các sàn nhảy, không phải sàn đầu tiên, có sân ngoài trời. Từ sân ấy, nơi người ta chất cao hàng đống thùng đồ uống và bia, ta có thể thấy bầu trời. Một bầu trời đen như đáy biển. Có một lúc Fate nôn mửa. Đoạn y bật cười bởi vì có gì đó trên khoảnh sân khiến y thấy tức cười. Cái gì? Y không biết. Cái gì đó đang di động hoặc bò dọc theo hàng rào lưới thép. Có khi là một tờ báo. Khi vào lại bên trong y thấy Corona đang hôn Rosa Méndez. Tay phải Corona đang bóp một bên vú cô ta. Khi Fate đi ngang, Rosa Méndez mở mắt nhìn y như không nhận ra y. Charly Cruz đang tựa vào quầy bar nói chuyện với tay pha chế. Y hỏi ông ta Rosa Amalfitano đâu. Charly Cruz nhún vai. Y nhắc lại câu hỏi. Charly Cruz nhìn vào mắt y mà nói chắc cô ở trong toilet.

“Toilet nữ đâu?” Fate hỏi.

“Trên lầu,” Charly Cruz nói.

Fate đi lên cái cầu thang duy nhất y gặp: một cầu thang kim loại hơi xộc xệch, như kiểu phần đế bị lỏng. Y thấy nó giống như cầu thang trên một chiếc thuyền thời cổ. Cầu thang chấm dứt ở một hành lang trải thảm xanh lục. Cuối hàng lang có một cánh cửa mở. Nghe có tiếng nhạc. Ánh sáng từ trong phòng tuôn ra cũng màu xanh lục. Đứng giữa hành lang là một gã trai mảnh khảnh, gã này nhìn y rồi tiến về phía y. Fate nghĩ mình chắc sắp bị tấn công và đã chuẩn bị sẵn tinh thần để nhận cú đấm đầu tiên. Nhưng gã trai để cho y qua rồi đi xuống cầu thang. Mặt gã đó trông rất nghiêm trọng, Fate nhớ lại. Sau đó y đi đến một căn phòng, gặp Chucho Flores đang nói chuyện qua điện thoại di động. Cạnh anh ta, ngồi nơi một bàn viết là một tay đàn ông trạc ngoài bốn mươi, mặc sơ mi kẻ ô, đeo cà vạt bolo, ông ta nhìn y và ra dấu hỏi y muốn gì. Chucho Flores nhận thấy cử chỉ đó liền nhìn ra cửa.

“Vào đi Fate,” anh ta nói.

Ngọn đèn treo trên trần màu xanh lục. Cạnh một cửa sổ, ngồi trên ghế bành là Rosa Amalfitano. Cô bắt tréo chân và đang hút thuốc. Khi Fate đi qua cửa, cô ngước mắt lên nhìn y.

“Chúng tôi đang có chút việc ở đây,” Chucho Flores nói.

Fate tựa vào tường như thể bị thiếu không khí. Là do màu xanh lục, y nghĩ.

“Tôi hiểu,” y nói.

Rosa Amalfitano có vẻ đang phê thuốc.

♣ ♣ ♣

Theo Fate còn nhớ thì, đến một lúc, có ai đó tuyên bố đêm nay là sinh nhật người nào đấy, sinh nhật của một người hiện không có mặt cùng họ nhưng Chucho Flores và Charly Cruz chắc có biết. Trong khi họ uống tequila một người đàn bà bắt đầu hát “Happy Birthday” bằng tiếng Anh. Sau đó ba người đàn ông (Chucho Flores là một trong số đó?) bắt đầu hát “Las mañanitas”. Nhiều giọng hòa theo. Bên cạnh họ, đứng bên quầy, là Rosa Amalfitano. Cô không hát, nhưng dịch cho y nghe lời bài hát. Fate hỏi cô, mối quan hệ giữa vua David và lễ sinh nhật là thế nào.

“Tôi không biết,” Rosa nói, “tôi không phải người Mexico, tôi là người Tây Ban Nha.”

Fate nghĩ về Tây Ban Nha. Y toan hỏi cô là người ở vùng nào của Tây Ban Nha nhưng rồi y thấy trong một góc phòng có một người đàn ông đánh một người đàn bà. Cú đấm đầu tiên khiến đầu người đàn bà ngật mạnh sang bên còn cú thứ hai khiến cô ta ngã vật xuống sàn. Fate, không kịp nghĩ gì, đã dợm tiến về phía đó, nhưng có ai đấy nắm tay y giữ lại. Khi y quay lại nhìn xem là ai thì chẳng thấy ai. Ở góc đối diện của sàn nhảy người đàn ông vừa mới đánh người đàn bà bước sang chỗ cô ta đang nằm chổng kềnh giữa sàn mà đá vào bụng cô ta. Cách Fate vài mét y thấy Rosa Méndez đang cười hạnh phúc. Cạnh cô là Corona, gã đang nhìn sang hướng khác, với cái vẻ lúc nào cũng nghiêm nghị đó. Cánh tay Corona đang ôm lấy hai vai Rosa Méndez. Chốc chốc cô cầm tay Corona đưa lên miệng cắn một ngón tay. Đôi khi răng Rosa Méndez cắn mạnh quá thì lông mày Corona hơi nhíu lại.

♣ ♣ ♣

Ở nơi cuối cùng họ đến, Fate gặp Omar Abdul và tay đấu tập còn lại. Họ uống một mình trong góc quán. Y liền lại gần chào họ. Tay đấu tập tên García chỉ thoáng làm cử chỉ nhận ra y, nhưng Omar Abdul thì ngược lại, phô ra với y một nụ cười toe toét. Fate hỏi gã tình hình Merolino Fernández sao rồi.

“Tốt, tốt lắm,” Omar Abdul nói. “Giờ đang ở nông trại ấy.”

Trước khi Fate chia tay với họ Omar Abdul hỏi vì lẽ gì y chưa cuốn gói cho rồi.

“Tôi thích thành phố này,” Fate đáp, cho có chuyện để nói.

“Thành phố này là đồ cứt, người anh em ạ,” Omar Abdul nói.

“Chậc, có nhiều đàn bà đẹp,” Fate nói.

“Cái lũ đàn bà ở đây không đáng một cục cứt,” Omar Abdul nói.

“Dù sao cậu cũng phải quay về California,” Fate nói.

Omar Abdul nhìn thẳng vào mắt y gật đầu mấy lần.

“Tôi khoái làm một thằng nhà báo chó chết,” gã nói, “chẳng có gì thoát được các anh hết, đúng không?”

Fate rút một tờ tiền ra rồi gọi phục vụ quầy. Các bạn đây muốn uống gì, tôi trả tất, y nói. Tay phục vụ bàn lấy tiền rồi đứng lại nhìn hai tay đấu tập.

“Hai mezcal nữa,” Omar Abdul nói.

Khi Fate quay lại bàn, Chucho Flores hỏi có phải y là bạn của mấy võ sĩ quyền Anh đó không.

“Họ không phải võ sĩ,” Fate nói, “chỉ là tay đấu tập thôi.”

“García trước đây là võ sĩ khá có tiếng ở Sonora,” Chucho Flores nói. “Không giỏi lắm, nhưng mà lì đòn thì chẳng ai bằng.”

Fate nhìn về cuối quán bar. Omar Abdul và García vẫn đang ở đó, lặng thinh, nhìn chăm chăm mấy dãy chai.

“Một đêm nọ hắn nổi điên giết chết cô em gái,” Chucho Flores nói. “Luật sư của hắn cãi cho hắn là hắn bị tâm thần nhất thời nên hắn chỉ bị ngồi tù tám năm ở Hermosillo. Khi ra tù hắn không muốn đấm bốc nữa. Một dạo hắn tham gia giáo phái Pentecost ở Arizona. Nhưng trời không cho hắn khiếu ăn nói nên một ngày kia hắn thôi không rao giảng Lời của Chúa nữa mà bắt đầu đi làm bảo vệ ở một số sàn nhảy. Cho đến khi López, huấn luyện viên của Merolino, xuất hiện và thuê hắn làm tay đấu tập.”

“Một cặp như cứt,” Corona nói.

“Phải,” Fate nói, “xét qua trận đấu thì đúng là như cứt.”

♣ ♣ ♣

Sau đó, cái này thì Fate nhớ rõ, cuối cùng họ đến nhà Charly Cruz. Y nhớ là do mấy cuốn phim video. Nhất là cuốn video nghe bảo là của Robert Rodriguez. Nhà Charly Cruz rất to, vững chãi như một boong ke hai tầng, điều đó y cũng nhớ rõ ràng, cái bóng của nó hắt lên một khoảnh đất trống. Không có sân, nhưng có một bãi đỗ xe có bốn năm chiếc ô tô. Đến một lúc nào đó trong đêm, tuy điều này chẳng rõ ràng là mấy, một người đàn ông thứ tư gia nhập đoàn xe. Người đàn ông thứ tư không nói nhiều nhưng cứ mỉm cười vô cớ và có vẻ dễ mến. Gã có nước da sẫm và để ria mép. Gã đi cùng Fate, trong xe của y, ngồi cạnh y, và y nói câu nào gã cũng mỉm cười. Chốc chốc gã để ria mép lại nhìn ra đằng sau và chốc chốc lại xem đồng hồ tay. Nhưng gã vẫn không nói một câu nào.

“Mày câm à?” Fate hỏi bằng tiếng Anh sau mấy lần thử gợi chuyện. “Không có lưỡi à? Mẹ cha mày, sao mày cứ nhìn đồng hồ hoài vậy?” Và thằng cha cứ mỉm cười gật đầu suốt.

Xe của Charly Cruz dẫn đầu, theo sau là xe của Chucho Flores. Thỉnh thoảng Fate nhìn thấy hình dáng Chucho và Rosa Amalfitano. Thường là khi họ dừng trước đèn đỏ. Đôi khi hai dáng người có vẻ rất gần nhau, như đang hôn nhau. Những lúc khác y chỉ thấy mỗi hình dáng tài xế. Có một lúc y định bứt lên đi cạnh xe của Chucho Flores, nhưng không được.

“Mấy giờ rồi?” y hỏi tay có ria mép và gã này nhún vai.

Nơi bãi đỗ xe của nhà Charly Cruz có một bức tranh tường vẽ lên một trong mấy bức tường xi măng. Bức tranh dài hai mét và có lẽ cao ba mét, thể hiện Thánh Nữ Đồng Trinh Guadalupe giữa một phong cảnh sum suê trù phú gồm nào sông nào rừng nào mỏ vàng mỏ bạc nào giếng dầu nào đồng ngô đồng lúa mì thẳng cánh cò bay và đồng cỏ mênh mông có cừu bò gặm cỏ. Thánh Nữ mở rộng hai tay, như thể trao đi tất tật những sum suê trù phú ấy mà chẳng nhận lại gì. Nhưng mặc dù đang say, Fate nhận ra ngay lập tức trên mặt bà có gì đó không ổn. Một mắt Thánh Nữ mở còn mắt kia thì nhắm.

♣ ♣ ♣

Nhà có nhiều phòng. Vài phòng chỉ dùng làm nhà kho, chất đống băng video và đĩa DVD từ các cửa hàng cho thuê băng đĩa của Charly Cruz hoặc từ bộ sưu tập cá nhân của ông ta. Phòng khách ở tầng trệt. Hai ghế bành, hai sofa bọc da, một bàn gỗ và một tivi. Ghế bành là đồ tốt nhưng cũ. Sàn lát gạch men màu vàng viền đen và rất bẩn. Ngay cả hai tấm thảm Anh điêng nhiều màu cũng không giấu được điều ấy. Một tấm gương soi toàn thân treo trên một bức tường. Trên bức tường đối diện là áp phích một bộ phim Mexico từ thập niên năm mươi, được bảo vệ trong lồng kính. Charly Cruz nói đó là áp phích nguyên bản của một bộ phim rất hiếm, gần như tất cả bản sao của phim ấy đều đã thất lạc hết. Trong một tủ kính là những chai rượu. Cạnh phòng khách là một căn phòng có vẻ như không dùng tới, ở đó có một dàn máy nghe nhạc đời mới nhất và một thùng các tông đựng đầy nhóc đĩa CD. Rosa Méndez quỳ xuống cạnh cái hộp và bắt tay sục sạo.

“Đàn bà phát cuồng vì âm nhạc,” Charly Cruz nói vào tai Fate, “tôi thì phát cuồng vì đàn bà.”

Sự gần gụi của Charly Cruz khiến Fate giật thót. Chỉ đến khi đó y mới nhận ra căn phòng không có cửa sổ và y lấy làm lạ rằng có người chọn nó làm phòng khách, nhất là khi nhà rộng đến thế và có cả đống phòng nhiều ánh sáng hơn. Khi nhạc bắt đầu cất lên, Corona và Chucho Flores mỗi người nắm tay một cô gái ra khỏi phòng. Tay để ria mép ngồi lên một ghế bành và xem đồng hồ. Charly Cruz hỏi Fate có muốn xem bộ phim của Robert Rodriguez không. Y bảo có. Tay để ria mép, do góc đặt chiếc ghế bành nơi gã ngồi, nếu muốn xem bộ phim thì gã sẽ phải xoay cổ hết cỡ, nhưng trên thực tế gã không hề tỏ ra quan tâm chút nào. Gã chỉ ngồi đó nhìn hai người và thỉnh thoảng nhìn lên trần.

Theo Charly Cruz bộ phim dài cùng lắm là nửa tiếng. Một bà già mặt bự phấn nhìn vào máy quay. Một hồi sau bà bắt đầu vừa khóc thút thít vừa thì thào những lời không hiểu nổi. Bà trông như một ả điếm đã giải nghệ, và đôi lúc Fate có cảm tưởng bà đang đối diện cái chết. Rồi thì một phụ nữ trẻ mảnh dẻ da sậm ngực to ngồi trên giường cởi áo quần. Từ trong bóng tối nhô ra ba người đàn ông, đầu tiên họ thì thào vào tai cô rồi sau đó họ phịch cô. Ban đầu người đàn bà chống cự. Cô nhìn thẳng vào máy quay nói gì đó bằng tiếng Tây Ban Nha mà Fate không hiểu. Đoạn cô giả vờ lên đỉnh và bắt đầu hét. Sau đó, mấy người đàn ông mà cho đến lúc đó hãy còn thay phiên nhau, giờ tham gia cùng một lúc, người thứ nhất đút vào âm hộ cô, người thứ hai vào hậu môn cô, người thứ ba vào miệng cô. Cảnh ấy gây ấn tượng giống như một cỗ máy chuyển động vĩnh cửu. Người xem có thể thấy cái máy sắp nổ tung bất cứ lúc nào, song không thể nói được cú nổ bùng đó sẽ ra sao và khi nào nó sẽ xảy ra. Thế rồi người đàn bà lên đỉnh thực sự. Một sự lên đỉnh không thể tiên liệu trước, mà cô hoàn toàn không chờ đợi. Những cử động của người đàn bà, bị bó buộc bởi sức nặng của ba người đàn ông, trở nên nhanh hơn. Mắt cô dán vào máy quay và giờ nó cũng đang quay cận cảnh mặt cô. Mắt cô nói gì đó, dẫu bằng một thứ ngôn ngữ khó xác định được. Trong nháy mắt, mọi thứ ở cô dường như rạng lên, vú cô lóe sáng, cằm cô lấp loáng, bị vai của một trong mấy người đàn ông che đi phân nửa, răng cô sáng lóa khác thường. Thế rồi thịt dường như chảy ra khỏi xương cô mà rụng xuống sàn của cái nhà thổ vô danh hoặc tiêu tán vào không khí, chỉ để lại mỗi bộ xương, không mắt, không môi, một cái đầu người chết đột nhiên cười ha hả vào mọi thứ. Thế rồi có một con phố ở một thành phố lớn của Mexico vào lúc nhá nhem tối, có lẽ là thủ đô, một con phố đang mưa tầm tã, xe đậu dọc vỉa hè, cửa sập bằng kim loại của các hàng quán thảy đều hạ xuống, người ta rảo bước để khỏi bị ướt như chuột lột. Một vũng nước mưa. Nước rửa sạch bong một chiếc xe đóng két bụi. Những cửa sổ sáng đèn của các tòa nhà chính phủ. Một trạm xe buýt cạnh một công viên nhỏ. Cành một cái cây ốm o hoài công vươn về phía chẳng có gì. Khuôn mặt một ả điếm già lúc này đang cười vào máy quay như nói: tôi làm có ổn không? tôi trông có được không? mọi người có hài lòng không? Một cầu thang bằng gạch đỏ xuất hiện trong khung hình. Sàn nhà lót vải sơn. Cũng cơn mưa đó, nhưng giờ quay từ trong một căn phòng. Một cái bàn nhựa, các mép cắt khía. Mấy cái ly và một hũ Nescafé. Một cái chảo rán sót lại ít trứng bác. Sảnh trước. Thân thể một người đàn bà nửa mặc áo xống nửa trần truồng nằm sõng sượt giữa sàn. Một cánh cửa. Một căn phòng bừa bộn hết chỗ nói. Hai đàn ông ngủ trên cùng một cái giường. Một tấm gương. Máy quay thu cận cảnh tấm gương. Băng hết.

♣ ♣ ♣

“Rosa đâu?” Fate hỏi khi hết phim.

“Còn cuốn thứ hai nữa,” Charly Cruz nói.

“Rosa đâu?”

“Ở phòng nào đấy,” Charly Cruz nói, “đang bú cái củ của Chucho.”

Đoạn ông ta đứng dậy ra khỏi phòng, khi vào lại thì tay cầm theo cuốn băng thứ hai. Trong khi ông ta tua lại băng, Fate nói y phải đi toilet.

“Cuối hành lang, cửa thứ tư,” Charly Cruz nói. “Nhưng không phải anh cần đi toilet đâu, anh muốn đi tìm Rosa của anh, đồ Mẽo ba xạo ạ.”

Fate phá lên cười.

“Được rồi, có khi Chucho cần được giúp,” y nói như thể y vừa buồn ngủ vừa say.

Khi y đứng dậy, gã để ria mép bỗng giật thột. Charly Cruz nói gì đó với gã bằng tiếng Tây Ban Nha thế là gã liền ngồi yên lại trên ghế bành. Fate đi dọc theo hành lang, vừa đi vừa đếm cửa. Đến cửa thứ ba thì y nghe thấy một tiếng ồn từ tầng trên. Y dừng bước. Tiếng ồn ngừng. Phòng tắm rộng rãi, trông như từ trong tạp chí thiết kế nội thất hiện hình ra. Tường và trần toàn cẩm thạch trắng. Bồn tắm hình tròn, đủ cho ít nhất bốn người. Cạnh bồn tắm có một hộp bằng gỗ sồi hình cỗ quan tài. Một cỗ quan tài kiểu phô ra cái đầu người chết, và giá như nó không hẹp đến thế thì chắc Fate sẽ gọi nó là bồn tắm hơi. Bồn cầu bằng cẩm thạch đen. Cạnh nó là một cái bồn rửa bộ phận sinh dục và cạnh cái bồn rửa bộ phận sinh dục là một thứ bằng cẩm thạch nhô lên cao tầm nửa mét mà Fate chịu không đoán được công dụng là gì. Nếu ra sức tưởng tượng thì chắc đó là cái ghế hay cái yên. Nhưng y không thể hình dung có ai lại ngồi lên đó, gì chứ ngồi trong tư thế bình thường thì không. Vậy chắc nó là chỗ người ta đặt mấy thứ đồ dùng khi lau b