PHẦN BA (D) PHẦN VỀ FATE
Họ bỏ Chucho Flores lại một trạm xe buýt cạnh một con phố vắng vẻ sáng đèn. Rosa leo lên ngồi ghế trước và vỗ nhẹ vào mặt Chucho Flores để chia tay. Đoạn họ hướng về phía mê cung những con phố mà cả Fate lẫn Rosa đều không quen thuộc, cho đến khi ra được một con đường khác dẫn thẳng vào trung tâm thành phố.
“Chắc là tôi đã cư xử như đồ ngốc,” Fate nói.
“Tôi mới là đứa cư xử như con ngốc,” Rosa nói.
“Không, tôi kia,” Fate nói.
Họ bắt đầu cười thành tiếng, và sau khi vòng lui vòng tới trung tâm thành phố mấy lần, họ để mình xuôi theo dòng xe với biển số Mexico và Bắc Mỹ đang ra khỏi thành phố.
“Mình đi đâu đây?” Fate hỏi. “Em sống ở đâu?”
Cô nói cô chưa muốn về nhà. Họ đi qua nhà nghỉ của Fate, và trong một thoáng y không biết nên đi thẳng đến biên giới hay ở lại đây. Đi quá chỗ đó được chừng vài trăm mét thì y vòng xe, lại đi theo phía Nam, về phía nhà nghỉ. Tay lễ tân nhận ra y. Anh ta hỏi trận đấu thế nào.
“Merolino thua,” Fate nói.
“Hiển nhiên thôi,” tay lễ tân nói.
Fate hỏi phòng của y có còn trống không. Lễ tân nói có. Fate đút tay vào túi quần rút ra chiếc chìa khóa phòng y vẫn đang giữ.
“Hẳn rồi,” y nói.
Y trả thêm tiền một đêm rồi đi ra. Rosa đang chờ y trong xe.
“Em có thể ở lại đây một lát,” Fate nói, “rồi khi nào em bảo thì tôi đưa em về nhà.”
Rosa gật đầu rồi họ đi vào. Giường đã được dọn sẵn, ga trải giường sạch. Hai cửa sổ mở hé, có lẽ là người dọn phòng đã ngửi thấy mùi nôn mửa, Fate nghĩ. Nhưng giờ thì phòng có mùi dễ chịu. Rosa bật tivi rồi ngồi xuống ghế.
“Tôi đã quan sát anh suốt,” cô nói.
“Tôi phổng mũi lên đây,” Fate nói.
“Sao anh chùi khẩu súng rồi mới vứt đi?” Rosa hỏi.
“Biết thế nào được,” Fate nói, “nhưng tôi không thích đi đây đi đó mà lại để lại dấu tay mình trên súng ống.”
Sau đó Rosa tập trung xem chương trình trên tivi, một talk show của Mexico hầu như chỉ có một bà già đang nói. Bà ta có mái tóc dài trắng phau. Thỉnh thoảng bà mỉm cười và có thể thấy bà là một bà già bé nhỏ tốt bụng, vô hại, nhưng phần lớn thời gian bà mang vẻ mặt nghiêm trang, như thể bà sắp nói về một đề tài hết sức hệ trọng. Dĩ nhiên, y không hiểu bà nói gì. Đoạn Rosa đứng dậy khỏi ghế, tắt tivi rồi hỏi cô tắm được không. Fate im lặng gật đầu. Khi Rosa vào buồng tắm đóng cửa lại, y bắt đầu nghĩ về những gì đã xảy ra đêm đó và dạ dày y quặn đau. Y cảm thấy một làn sóng nhiệt trào lên mặt mình. Y ngồi trên giường, vùi mặt vào hai tay mà nghĩ mình đã xử sự thật như thằng ngốc.
♣ ♣ ♣Khi ra khỏi buồng tắm, Rosa kể với y rằng cô từng là bạn gái của Chucho Flores, hay đại loại thế. Cô thấy cô đơn tại Santa Teresa và một ngày kia cô gặp Rosa Méndez ở cửa hàng video của Charly Cruz nơi cô hay tới thuê phim. Cô không nói rõ tại sao, nhưng cô thấy có cảm tình với Rosa Méndez ngay từ phút đầu. Theo như Rosa Méndez kể, suốt ngày cô làm việc ở một siêu thị còn ban đêm làm hầu bàn ở một nhà hàng. Cô thích điện ảnh và mê tít loại phim ly kỳ hồi hộp. Có lẽ điều mà cô thích ở Rosa Méndez là tính tình luôn luôn vui vẻ của cô và thêm cả mái tóc nhuộm vàng tương phản mạnh mẽ với nước da ngăm của cô.
Một hôm Rosa Méndez giới thiệu cô với Charly Cruz, chủ cửa hàng băng đĩa phim, người cô mới chỉ gặp đôi lần, và cô thấy Charly Cruz là người luôn tự tại, bình thản ung dung trước mọi sự, đôi khi ông ta cho cô mượn phim hoặc cho thuê phim không lấy tiền. Thường thì cô dành cả buổi chiều ở cửa hàng video, trò chuyện với họ hoặc giúp Charly Cruz mở các lô hàng phim mới nhập về. Một đêm, khi cửa hàng sắp đóng cửa, cô gặp Chucho Flores. Ngay đêm ấy Chucho Flores đưa tất cả họ đi ăn tối và sau đó lái xe đưa cô về nhà, mặc dù khi cô mời anh ta vào nhà thì anh ta không muốn vào, sợ làm phiền bố cô. Nhưng cô cho anh ta số điện thoại và ngày hôm sau Chucho Flores gọi mời cô đi xem phim. Khi đến rạp chiếu phim thì Rosa gặp Chucho Flores và Rosa Méndez đi cùng một người lớn tuổi, trạc năm mươi, ông ta nói là làm nghề mua bán bất động sản và coi Chucho như đứa cháu. Sau khi phim kết thúc họ vào ăn ở một nhà hàng đắt tiền và sau đó Chucho Flores đưa cô về nhà, bảo là hôm sau anh ta phải dậy thật sớm để đi Hermosillo làm một bài phỏng vấn cho đài phát thanh.
Vào khoảng thời gian này Rosa Amalfitano gặp Rosa Méndez không chỉ ở cửa hàng video của Charly Cruz mà cả ở nhà cô này tại quận Madero, trong một căn hộ trên tầng tư một tòa nhà cũ năm tầng không thang máy, mà Rosa Méndez phải trả rõ lắm tiền. Ban đầu Rosa Méndez ở chung với hai người bạn, nên tiền thuê cũng không nặng quá. Nhưng một người đã ra đi, muốn thử vận may ở thủ đô còn cô còn lại thì hục hặc với Rosa, thành ra sau đó cô ở một mình. Rosa Méndez thích ở một mình, mặc dù để làm theo được ý thích ấy thì cô phải tìm thêm việc để làm. Đôi khi Rosa Amalfitano ở lại vài tiếng đồng hồ ở nhà Rosa Méndez, không nói chuyện, chỉ nằm trên sofa uống agua fresca và nghe cô bạn kể chuyện. Thỉnh thoảng họ nói chuyện về đàn ông. Về vấn đề này, cũng như về nhiều chuyện khác, kinh nghiệm của Rosa Méndez phong phú đa dạng hơn của Rosa Amalfitano nhiều. Cô mới hai tư tuổi thế mà theo lời cô thì cô đã có đến bốn tình nhân, những người đã làm cô thay đổi cách này hay cách khác. Người đầu tiên là khi cô mười lăm tuổi, một anh chàng làm việc ở nhà máy lắp ráp và đã bỏ cô để sang Hoa Kỳ. Cô nhớ về anh chàng này với lòng âu yếm, nhưng trong tất cả các người tình thì anh ta là người ít để lại dấu vết trong đời cô hơn cả. Khi Rosa Méndez nói ra điều ấy Rosa Amalfitano bật cười và bạn cô cũng bật cười mặc dù không biết chắc tại sao mình cười.
“Cậu nói nghe như lời một bản bolero ấy,” Rosa Amalfitano nói với cô.
“Ồ, ra là thế đấy,” Rosa Méndez đáp, “ừ thì bolero lúc nào cũng thật, bồ ạ, trên thực tế thì lời của mọi bài hát đều sinh ra từ sâu trong trái tim ta và luôn luôn đúng.”
“Không,” Rosa Amalfitano nói, “chúng chỉ là có vẻ đúng, có vẻ thực, nhưng thật ra chúng toàn là nhảm nhí.”
Đến đây thì Rosa Méndez thôi không tranh luận. Trong lòng mình, cô biết rằng bạn cô, nói gì thì nói, từng đi học đại học cho nên về mấy chuyện đó bạn cô biết nhiều hơn cô. Anh bạn trai mà về sau bỏ đi Mỹ, cô lại giải thích lần nữa, là người ít để lại dấu ấn trong đời cô nhất song lại là người cô nhớ nhất. Làm sao lại thế được? Cô không biết. Những người khác, những người đến sau, họ thì khác. Nhưng chỉ thế thôi. Một hôm Rosa Méndez kể cho Rosa Amalfitano biết cảm giác của cô khi làm tình với một cảnh sát.
“Hay nhất đấy,” cô nói.
“Tại sao, nó khác ở chỗ nào?” bạn cô muốn biết.
“Tớ không biết giải thích sao cho rõ đâu bồ ạ,” Rosa Méndez nói, “nhưng cứ như là làm tình với một người đàn ông không hẳn là đàn ông. Nó giống như mình lại trở thành đứa bé gái, nói thế cậu hiểu không? Như là mình bị một tảng đá chơi ấy. Một trái núi. Mình biết mình sẽ ở đấy, quỳ gối, cho đến khi trái núi bảo thôi xong rồi. Và rốt cuộc thì mình đầy ặp.”
“Đầy cái gì?” Rosa Amalfitano hỏi, “đầy tinh dịch à?”
“Không đâu bồ ạ, đừng nói vậy nghe ghê lắm, đầy cái khác cơ, nó giống như mình làm tình với một trái núi nhưng mình làm tình ở trong một cái hang, hiểu không?”
“Trong một cái hang?” Rosa Amalfitano hỏi.
“Đúng thế,” Rosa Méndez nói.
“Nói cách khác là giống như mình bị một trái núi làm tình trong một cái hang nằm trong chính trái núi ấy,” Rosa Amalfitano nói.
“Chính thế đấy,” Rosa Méndez nói.
Rồi cô nói:
“Tớ thích cái từ follar cậu dùng để chỉ làm tình, người Tây Ban Nha các cậu nói hay thế kia chứ.”
“Cậu lạ thật đấy,” Rosa Amalfitano nói.
“Từ bé tớ đã vậy rồi,” Rosa Méndez nói.
Rồi cô nói thêm:
“Có muốn tớ kể thêm chuyện khác không?”
“Chuyện gì?” Rosa Amalfitano hỏi.
“Tớ từng follar với tụi narco (buôn ma túy) rồi. Tớ thề. Có muốn biết cảm giác ra sao không? Cảm giác như là mình đang bị không khí phang ấy. Đúng thế đấy.”
“Vậy là follar với cảnh sát thì giống như bị một trái núi phịch còn phịch nhau với một narco thì giống như bị không khí phịch.”
“Đúng,” Rosa Méndez nói, “nhưng không phải không khí mình vẫn thở hay không khí mình cảm thấy khi đi ngoài phố, mà là không khí của sa mạc, một luồng khí, nó không có cái vị như không khí ở đây mà cũng không có cái mùi như thiên nhiên hay đồng quê, mà là cái mùi chả giống gì hết, mùi của nó là một cái mùi riêng không giải thích được, chỉ là khí, khí thuần túy, nhiều khí đến nỗi đôi khi mình khó thở, tưởng như chết ngạt tới nơi.”
“Vậy là,” Rosa Amalfitano kết luận, “nếu một cảnh sát làm tình với mình thì giống như mình bị một trái núi bên trong chính trái núi ấy làm tình, còn nếu một tay narco làm tình với mình thì giống như khí trong sa mạc làm tình với mình.”
“Đúng đấy, bồ ạ, nếu một tay narco phịch mình thì luôn luôn là ở giữa trời.”
Dạo đó Rosa Amalfitano bắt đầu chính thức hẹn hò với Flores. Anh ta là người Mexico đầu tiên cô ngủ cùng. Hồi đại học cô cũng từng có hai ba cậu trai ve vãn, nhưng rồi chuyện chẳng đi tới đâu. Nhưng cô đã lên giường với Chucho Flores. Thời kỳ tán tỉnh nhau không dài, nhưng dài hơn Rosa chờ đợi. Khi ở Hermosillo về, Chucho mua cho cô một chiếc vòng đeo cổ ngọc trai. Một mình, trước gương, Rosa thử đeo, và mặc dù cái vòng cổ không phải là không hấp dẫn (và chắc tốn bộn tiền của anh ta), nhưng cô vẫn cảm thấy khó mà có chuyện mình đeo nó. Rosa có cần cổ dài đẹp, nhưng cái vòng cổ này đòi hỏi một tủ quần áo kiểu khác. Sau món quà đầu tiên ấy là những món quà khác tiếp theo: khi họ đi qua những con phố có các cửa hàng thời trang, Chucho Flores thường đứng lại trước một quầy kính chỉ một thứ gì đó bảo cô vào thử, nếu cô thích anh sẽ mua cho cô. Thường thì Rosa sẽ thử những thứ anh chỉ và sau đó lại thử những thứ khác, rốt cuộc thì cũng chọn được một thứ mình hoàn toàn ưng ý. Chucho Flores còn tặng cho cô sách mỹ thuật, bởi có lần anh nghe cô nói về hội họa và các họa sĩ mà cô đã xem tranh tại các viện bảo tàng danh tiếng ở châu Âu. Những lần khác thì anh tặng cô đĩa CD, thường là của các tác gia cổ điển, mặc dù đôi lần, như một hướng dẫn viên du lịch có lưu tâm đến màu sắc địa phương, anh tặng cô cả những đĩa âm nhạc miền Bắc Mexico hay nhạc dân gian Mexico, những đĩa này, về sau, ngồi một mình ở nhà, Rosa nghe một cách lơ đãng trong khi rửa bát hoặc cho quần áo bẩn của cô và của bố cô vào máy giặt.
Buổi tối họ hay đi ăn ở các nhà hàng xịn, ở đó lần nào cũng như lần nào họ gặp những người đàn ông, và, ít khi hơn, những người đàn bà có quen biết Chucho Flores, và Chucho Flores giới thiệu với họ cô là bạn gái anh ta, cô Rosa Amalfitano, con gái của giáo sư triết học Óscar Amalfitano, Rosa bạn gái tôi, cô Amalfitano, và lập tức làm khới lên những lời ca ngợi sắc đẹp và tư phong tao nhã của cô, rồi nhận xét về Tây Ban Nha và Barcelona, một thành phố tất cả họ đã đến du lịch, tất cả không trừ ai, những công dân ưu tú của Santa Teresa, một thành phố mà họ chẳng có lời nào khác ngoài những lời ca ngợi và trầm trồ ngưỡng mộ. Một đêm, thay vì đưa cô về nhà cô, Chucho Flores hỏi cô có muốn đi cùng anh ta không. Rosa cứ nghĩ họ sẽ đến nhà anh ta, nhưng xe cứ đi về phía Tây ra khỏi Santa Teresa, và sau khi chạy dọc một con đường vắng vẻ suốt nửa tiếng đồng hồ thì họ đến một nhà nghỉ rồi Chucho Flores thuê một phòng. Nhà nghỉ này nằm giữa sa mạc, ngay trước một triền dốc hơi cao lên, dọc theo xa lộ chẳng có gì ngoài cây bụi xám, đôi khi phô cả bộ rễ bị gió trốc lên. Phòng rộng, trong buồng tắm có một bồn tắm sục nom như một bể bơi nhỏ. Giường hình tròn và trên các bức tường cũng như một phần của trần có treo những tấm gương làm cho giường có vẻ to hơn. Thảm trải sàn thì dày, gần giống đệm. Không có minibar mà có một quầy bar nhỏ hẳn hoi có đủ thứ rượu và đồ uống. Khi Rosa hỏi tại sao lại đến một nơi như thế này, cái nơi điển hình mà đám nhà giàu hay đem gái điếm đến, Chucho Flores, sau khi ngẫm nghĩ một thoáng, liền nói rằng là do mấy tấm gương. Giọng điệu của anh ta tuồng như xin lỗi. Sau đó anh ta cởi quần áo cô và họ làm tình trên giường rồi sau đó trên thảm.
Cho đến lúc đó, Chucho Flores vẫn cư xử dịu dàng, quan tâm đến sự thỏa mãn của bạn tình hơn là của bản thân. Cuối cùng Rosa lên đỉnh, và chừng đó Chucho Flores ngưng làm tình mà lấy từ trong áo khoác ra một cái hộp nhỏ bằng kim loại. Rosa nghĩ chắc cocain, nhưng bên trong hộp không có bột trắng nào mà có những viên thuốc nhỏ xíu màu vàng. Chucho lấy ra hai viên rồi nuốt chửng và chiêu bằng một ít whiskey. Họ nằm trên giường nói chuyện một hồi, cho đến khi anh ta lại đè lên cô. Lần này anh ta hoàn toàn không dịu dàng chút nào. Ngạc nhiên, Rosa không phản đối cũng không nói gì. Chucho Flores dường như muốn đặt cô ở tất cả các tư thế có thể có trên đời và một số tư thế, như Rosa về sau nghĩ lại, cô thực tình thích. Khi mặt trời mọc thì họ thôi làm tình và rời khỏi nhà nghỉ.
Trên bãi đỗ xe ngăn cách với xa lộ bằng một bức tường gạch đỏ còn có những xe khác. Không khí mát mẻ khô ráo và thoang thoảng mùi xạ hương. Nhà nghỉ và mọi thứ xung quanh đều có vẻ bị quây kín trong một cái bọc im lặng. Trong khi đi bộ về phía bãi đỗ xe họ nghe tiếng một con gà trống gáy. Tiếng những cánh cửa xe mở rồi đóng, tiếng máy xe nổ, tiếng lốp xe nghiến trên sỏi với Rosa nghe giống như tiếng trống. Không có xe tải nào chạy trên xa lộ.
♣ ♣ ♣Từ đó trở đi quan hệ của cô với Chucho Flores ngày càng trở nên lạ lẫm. Có những ngày anh ta dường như không có khả năng sống thiếu cô, những ngày khác thì anh ta đối xử với cô như với nô lệ. Có vài đêm họ ngủ ở căn hộ của anh ta và sáng ra khi Rosa thức dậy thì anh ta đã đi rồi, bởi vì thỉnh thoảng Chucho Flores dậy rất sớm để làm việc cho một chương trình phát thanh trực tiếp gọi là “Chào buổi sáng, Sonora” hay “Chào buổi sáng, các bạn”, cô không biết chắc vì chả bao giờ cô nghe nó từ đầu, một chương trình dành cho cánh tài xế xe tải trong khi lái xe băng qua biên giới theo một trong hai hướng và tài xế xe buýt đưa công nhân đến nhà máy hay bất cứ ai phải dậy sớm ở Santa Teresa. Khi Rosa thức dậy cô tự làm điểm tâm, thường là một cốc nước cam với miếng bánh mì hay cái bánh ngọt, sau đó cô rửa bát, rửa cốc, rửa máy ép trái cây, rồi đi. Những lần khác thì cô ở lại thêm ít lâu, nhìn qua cửa sổ vào khung cảnh thành phố dưới bầu trời xanh cô ban, sau đó cô dọn giường và đi vòng vòng quanh nhà, không làm gì khác ngoài nghĩ về cuộc đời mình và mối quan hệ với anh chàng người Mexico đến là kỳ quặc này. Cô tự hỏi anh ta có yêu cô không, cảm xúc của anh ta đối với cô có phải tình yêu không, liệu cô, về phần mình, cô có yêu anh ta không, hay đấy chỉ là sự hấp dẫn xác thịt hay một cái gì khác, dù gì đi chăng nữa, có phải đấy là tất cả những gì cô có thể trông đợi nơi mối quan hệ cặp đôi cùng với một người khác không.
Có vài buổi chiều họ lên xe Chucho và lái hết tốc độ về phía Tây, đến một điểm quan sát trên núi từ đó có thể thấy Santa Teresa ở đằng xa, những ánh đèn đầu tiên của thành phố, cái dù đen khổng lồ từ từ trùm xuống sa mạc. Mỗi lần đến đấy, sau khi lặng lẽ quan sát cảnh ngày chuyển thành đêm, Chucho Flores thường kéo khóa quần xuống và dúi đầu cô vào giữa hai cẳng anh ta. Sau đó Rosa sẽ đút dương vật của anh ta vào miệng mình, mút mút cho đến khi nó cứng lên, rồi cô sẽ bắt đầu rà lưỡi lên nó. Khi Chucho Flores sắp xuất, cô có thể nhận thấy điều đó qua sức ép của bàn tay anh ta trên đầu cô, buộc cô phải chúc đầu xuống. Chừng đó Rosa sẽ thôi không rà lưỡi nữa mà đờ ra, như thể do toàn bộ dương vật anh ta nằm trong miệng cô mà cô đâm ngạt thở, cho đến khi cô cảm thấy tinh dịch phụt vào trong họng cô, ngay cả khi đó cô cũng không nhúc nhích, mặc dù cô nghe được những tiếng rên và lời cảm thán thường là kỳ quặc không hiểu nổi mà người yêu cô thốt lên, bởi vì anh ta thích nói ra những lời thô tục và tiếng chửi thề trong khi xuất tinh, không phải với cô mà với những người nào đó không rõ, những bóng ma chỉ xuất hiện đúng khoảnh khắc ấy và chẳng mấy chốc đã biến mất trong đêm tối. Thế rồi, với cái vị mặn, đắng vẫn còn trong miệng, cô châm một điếu thuốc trong khi Chucho Flores lấy trong hộp đựng thuốc lá bằng bạc của mình ra một tờ giấy vấn thuốc gấp nhỏ, trút chỗ cocain chứa trong đó lên mặt trong nắp hộp, mặt ngoài của nắp có khảm cảnh nông trại điền viên ở thôn quê, thế rồi, chậm rãi, anh ta lấy một trong mấy cái thẻ tín dụng của mình ra, vạch chỗ cocain ra thành ba vạch và hít bằng một tấm danh thiếp đề Chucho Flores, phóng viên và phát thanh viên, kế đó là địa chỉ đài truyền thanh.
Một trong những buổi chiều như thế, mặc dù không được mời (bởi Chucho chưa một lần nào mời cô hít chung cocain với mình), Rosa bảo anh ta để lại cho cô vạch cuối cùng, vừa nói vừa lấy lòng bàn tay gạt mấy giọt tinh dịch khỏi môi. Chucho Flores hỏi có chắc cô muốn hít không, rồi sau đó, bằng một cử chỉ ra vẻ hờ hững song cũng là chiều ý, anh ta đưa cô hộp thuốc và một tấm danh thiếp mới. Rosa hít hết chỗ cocain còn lại rồi duỗi người trên ghế nhìn lên những đám mây đen không thể nào phân biệt với bầu trời đen.
Đêm đó, về tới nhà, cô vào trong sân thì gặp bố cô đang nói chuyện với cuốn sách bấy lâu nay được treo trên dây phơi quần áo ở sân sau. Thế rồi, trước khi bố cô kịp nhận ra cô đang ở đó, cô giam mình vào phòng riêng đọc tiểu thuyết và nghĩ về mối quan hệ của mình với tay người Mexico.
♣ ♣ ♣Dĩ nhiên, anh chàng Mexico và bố cô đã gặp nhau. Chucho có cảm nhận tích cực về cuộc gặp ấy, mặc dù Rosa tin rằng anh ta nói dối, bởi vì thật ngược đời nếu bảo là anh thích ai đó khi mà người này đã nhìn anh theo cái lối như bố cô đã nhìn Chucho Flores. Tối hôm đó Amalfitano hỏi Chucho ba câu. Câu đầu tiên là anh ta nghĩ gì về hình lục giác. Câu thứ hai là anh ta có biết cách dựng hình lục giác không. Câu thứ ba là anh ta nghĩ gì về những vụ giết hại đàn bà đang diễn ra ở Santa Teresa. Trả lời câu hỏi thứ nhất Chucho nói anh ta chẳng nghĩ gì. Trả lời câu hỏi thứ hai anh ta đáp bằng một tiếng “không” thành thực. Trả lời câu hỏi thứ ba, anh ta nói rằng chuyện đó hiển nhiên thật đáng tiếc, nhưng cảnh sát đang bắt từng tên giết người một. Bố của Rosa không hỏi gì thêm, chỉ ngồi im trên ghế trong khi con gái ông tiễn Chucho Flores ra ngoài phố. Khi Rosa vào lại nhà và tiếng động cơ xe của người yêu cô vẫn còn chưa khuất hẳn, Óscar Amalfitano nói với con gái rằng cô phải cẩn thận với con người này, rằng anh ta khiến ông có linh cảm xấu, nhưng ông không giải thích gì thêm.
“Vậy ý bố là,” Rosa ở dưới bếp cười vang, “tốt nhất con nên bỏ anh ấy.”
“Bỏ hắn đi,” Óscar Amalfitano nói.
“Ôi bố ơi, càng ngày bố càng khùng hơn,” Rosa nói.
“Đúng đấy,” Óscar Amalfitano nói.
“Vậy bố con mình sẽ làm gì? Mình có thể làm gì?”
“Con: bỏ ngay cái thằng ngu dốt dối trá đó đi. Bố: bố không biết, có lẽ khi mình về lại châu Âu bố sẽ vào bệnh viện điều trị bằng sốc điện.”
♣ ♣ ♣Lần thứ hai Chucho Flores gặp Óscar Amalfitano mặt đối mặt, Chucho Flores vừa mới lái xe đưa Rosa về nhà, cùng với Charly Cruz và Rosa Méndez. Thực ra thì đáng lẽ vào giờ đó Óscar Amalfitano đang dạy ở trường mới phải, nhưng do chiều hôm ấy ông bị ốm nên về nhà sớm hơn bình thường nhiều. Cuộc gặp này ngắn ngủi, bởi Rosa cố gắng làm sao cho các bạn cô đi đi càng sớm càng hay, mặc dù bố cô, cho đến cuối buổi, lại tỏ ra hòa nhã bất thường, nhưng trước đó giữa bố cô với Charly Cruz đã diễn ra một cuộc chuyện trò nếu không phải dễ chịu thì ít nhất cũng không chán ngắt, và trên thực tế, ngày lại ngày, cuộc trò chuyện giữa bố cô với Charly trong ký ức Rosa càng trở nên có đường viền rõ nét, như thể thời gian, vốn xưa nay thường được nhân cách hóa dưới dạng một ông già, đã thổi không ngừng lên một hòn đá xám phẳng phủ đầy bụi, cho đến khi các con chữ đục lõm thành những đường vân đen trên mặt đá trở nên hoàn toàn có thể đọc rõ.
Mọi chuyện bắt đầu, Rosa đoán vậy - bởi khi đó cô không ở trên phòng khách mà ở dưới bếp, đang bận rót bốn cốc nước xoài - từ một trong các câu hỏi kháy mà bố cô thường tung ra với khách khứa, khách của cô, dĩ nhiên, chứ không phải khách của ông, hoặc là chuyện đã bắt đầu từ lời tuyên bố về nguyên tắc này nguyên tắc nọ của cô Rosa Méndez hồn nhiên, bởi vì trong mấy giây phút đầu giọng cô dường như trấn áp cả phòng khách. Hình như Rosa Méndez đang nói về niềm đam mê điện ảnh của cô, thế là Óscar Amalfitano liền hỏi cô có biết chuyển động biểu kiến là gì không. Nhưng câu trả lời, không thể nào khác được, không phải của Rosa Méndez mà là của Charly Cruz. Ông ta trả lời rằng chuyển động biểu kiến là ảo giác về chuyển động do sự lưu lại kéo dài của hình ảnh trên võng mạc tạo ra.
“Chính xác,” Óscar Amalfitano nói, “hình ảnh lưu lại trên võng mạc chỉ trong một phần của giây.”
Thế rồi, gạt qua một bên cô Rosa Méndez, cô này hình như vừa mới nói úi chà, bởi vì sự ngu dốt của cô thật lớn nhưng khả năng kinh ngạc và lòng ham học hỏi của cô cũng lớn không hề kém, bố cô hỏi thẳng Charly Cruz ông ta có biết ai là người phát hiện ra điều đó không, sự lưu lại của hình ảnh trên võng mạc, và Charly Cruz đáp ông ta không nhớ tên người ấy, nhưng ông ta tin chắc đó là một người Pháp. Bố cô nghe vậy liền nói, “Chính xác, một người Pháp tên là giáo sư Plateau.”
Ông này, sau khi phát hiện ra nguyên lý, đã như con thiêu thân lao vào việc thử nghiệm với nhiều thiết bị khác nhau do ông tự làm ra, nhằm mục đích tạo ra hiệu ứng chuyển động từ chuỗi liên tục những hình ảnh cố định. Thế rồi zoetrope* ra đời.
“Anh có biết đó là gì không?” Óscar Amalfitano hỏi.
“Hồi nhỏ tôi có một cái,” Charly Cruz nói. “Tôi còn có một cái đĩa thần kỳ nữa.”
“Đĩa thần kỳ,” Óscar Amalfitano nói. “Hay nhỉ. Anh có còn nhớ không? Tả nó cho tôi nghe được không?”
“Tôi có thể làm một cái cho ông ngay bây giờ,” Charly Cruz nói, “chỉ cần một tấm bìa, hai cây bút chì màu và một đoạn chỉ, nếu tôi nhớ không lầm.”
“Ồ không, ồ không, ồ không, không cần,” Óscar Amalfitano nói. “Mô tả rõ ràng là đủ cho tôi rồi. Theo cách nào đó tất cả chúng ta đều có hàng triệu cái đĩa thần kỳ trôi bồng bềnh hoặc xoay tít ở trong não mình.”
“Ô, thật sao?” Charly Cruz nói.
“Úi chà,” Rosa Méndez nói.
“Ừm, có một lão say loắt choắt đang cười ha ha. Đấy là hình ảnh in trên một mặt đĩa. Còn mặt bên kia là hình ảnh một xà lim nhà tù, tức là song sắt một xà lim. Khi ta xoay đĩa thì lão già say đang cười kia trông như lại nằm ở sau song sắt.”
“Tức là thật ra chẳng có gì đáng cười, phải không?” Óscar Amalfitano nói.
“Không, không hề,” Charly Cruz thở dài nói.
“Tuy vậy lão say loắt choắt (nhân thể, tại sao lại gọi đấy là lão say loắt choắt mà không phải chỉ là gã say thôi?) đang cười ha hả, chắc vì lão không biết mình đang ở trong khám.”
Trong vài giây, theo Rosa nhớ, Charly Cruz nhìn bố cô bằng một cái nhìn khác, như thể ông ta đang cố đoán ông già định dẫn ông ta đến đâu. Charly Cruz, như đã nói, là người điềm tĩnh, và trong những giây đó, mặc dù sự điềm tĩnh tự nhiên và phong thái ung dung của ông ta không suy suyển, nhưng đã xảy ra một cái gì đó đằng sau khuôn mặt ông ta, như thể cái lăng kính qua đó ông ta quan sát bố cô, Rosa nhớ lại vậy, đã thôi không còn hoạt động và ông ta, một cách điềm tĩnh, đang cố gắng thay đổi nó, một thao tác kéo dài không quá một phần giây, nhưng trong khoảng thời gian dưới một giây đó điều không thể tránh là cái nhìn của ông ta trở nên trần trụi hay trống rỗng, dù thế nào thì cũng là vắng bóng chủ thể, bởi vì một thấu kính đã bị lấy ra và cái khác được lắp vào, cả hai thao tác không thể thực hiện cùng một lúc, và trong khoảng một phần giây đó, mà Rosa nhớ lại như thể chính cô đã chế tạo ra nó, mặt của Charly Cruz trống rỗng hay tự nó đã trút rỗng mình, và điều này xảy ra với một tốc độ thật đáng kinh ngạc, có thể nói là tốc độ ánh sáng, nói thế khí hơi ngoa nhưng dù sao vẫn gần với thực tế, và sự tháo rỗng này của khuôn mặt là toàn diện, bao gồm cả tóc và răng, mặc dù nói đến tóc và răng trong khi kể về sự hiện diện của cái trống rỗng ấy thì cũng bằng như chẳng nói gì, và cả những nếp nhăn của ông ta, mạch máu của ông ta, những lỗ chân lông, tất tật đều tự nó tháo rỗng, không còn gì bảo vệ, tất thảy đều khoác lấy một thứ chiều kích mà phản ứng đáp lại duy nhất, như Rosa nhớ lại, chỉ có thể nói là chóng mặt và buồn mửa, mặc dù không phải vậy.
“Lão say loắt choắt cười là vì nghĩ lão đang tự do, nhưng thật ra lão đang ở trong tù,” Óscar Amalfitano nói, “đấy là cái tức cười, nhưng trên thực tế nhà tù được vẽ trên mặt bên kia đĩa, tức là ta cũng đồng thời có thể nói rằng lão say loắt choắt cười là bởi chúng ta tin lão đang nằm trong tù mà không nhận ra rằng nhà tù nằm trên một mặt còn lão say loắt choắt thì nằm ở mặt kia, và thực tế là như thế, cho dù chúng ta có quay đĩa đến đâu và ta cứ có cảm tưởng là lão say loắt choắt đang nằm khám. Thực tế, ta thậm chí có thể đoán rằng lão say cười là cười cái này: lão cười cái sự cả tin của chúng ta, tức là cười hai con mắt của chúng ta.”
♣ ♣ ♣Ít lâu sau đó xảy ra một chuyện làm Rosa bứt rứt không ít. Cô đang thả bộ từ trường đại học về thì bỗng nghe ai đó gọi tên mình. Một cậu trai trạc tuổi cô, bạn cùng lớp, tấp xe vào lề đường đề nghị được đưa cô về nhà. Thay vì lên xe, cô nói cô thích đi uống soda ở một quán cà phê máy lạnh gần đó. Cậu trai đề nghị đưa cô đi và Rosa đồng ý. Cô lên xe và chỉ đường cho cậu. Quán cà phê còn mới, rộng thênh thang, hình chữ L, theo phong cách Bắc Mỹ với những dãy bàn và cửa sổ lớn cho ánh nắng tràn vào. Họ nói chuyện linh tinh một hồi. Đoạn cậu trai nói cậu phải đi và đứng dậy. Họ hôn má nhau để tạm biệt rồi Rosa gọi hầu bàn cho thêm tách cà phê nữa. Sau đó cô giở một cuốn sách về hội họa thế kỷ hai mươi và bắt đầu đọc một chương về Paalen. Quán cà phê giờ này chỗ trống đến nửa. Cô nghe những giọng nói từ trong bếp vọng ra, một phụ nữ đang khuyên bảo một phụ nữ khác, bước chân của cô hầu bàn chốc chốc lại đến mang thêm cà phê cho số ít khách ngồi rải rác đây đó trong không gian rộng lớn. Đột nhiên có một người mà cô không nghe thấy tiếng chân bước lại gần cô nói với cô: đồ đĩ. Giọng nói khiến cô giật nẩy mình và cô ngẩng lên, bụng bảo dạ chắc là một trò đùa kém cỏi hoặc ai đó nhầm cô với người khác. Bên cạnh cô là Chucho Flores. Luống cuống, cô chỉ biết bảo anh ta ngồi, nhưng Chucho Flores nói với cô, hầu như không mấp máy môi, rằng cô hãy đứng dậy đi theo anh ta. Cô hỏi đi đâu. Về nhà, Chucho Flores nói. Anh ta đang vã mồ hôi và mặt đỏ phừng phừng. Rosa bảo anh ta, cô sẽ không đi đâu hết. Chucho Flores liền hỏi gã vừa hôn cô kia là ai.
“Bạn cùng khoa,” Rosa nói, và nhận thấy hai bàn tay Chucho Flores run lên.
“Đồ đĩ,” anh ta lặp lại.
Rồi anh ta bắt đầu lầm bầm gì đó mà ban đầu Rosa không hiểu nhưng sau một hồi cô hiểu anh ta chỉ lặp đi lặp lại cùng một từ ấy: đồ đĩ, thốt qua hai hàm răng nghiến chặt, làm như phát âm ra được như thế là anh ta phải mất nhiều hơi sức lắm.
“Đi nào,” Chucho Flores nói.
“Tôi không đi với anh tới đâu hết,” Rosa nói, đoạn nhìn quanh xem có ai đang lưu ý đến cái cảnh họ đang diễn không. Nhưng không ai nhìn và điều đó khiến cô yên tâm.
“Cô đã ngủ với nó chưa?” Chucho Flores hỏi.
Trong vài giây Rosa không biết anh ta đang nói gì. Máy điều hòa dường như quá lạnh, cô chỉ muốn bước ra đường để ánh nắng chạm vào. Giá có đem theo áo len hay áo khoác thì cô đã mặc vào rồi.
“Em chỉ ngủ với anh thôi,” cô nói, cố xoa dịu anh ta.
“Nói láo,” Chucho Flores hét.
Cô hầu bàn xuất hiện ở đầu kia quán và lại gần họ, nhưng đến nửa đường thì đổi ý mà đến đứng nơi quầy.
“Xin anh đừng làm trò lố,” Rosa nói, đoạn cô nhìn chăm chăm vào bài viết về Paalen nhưng chỉ thấy những con kiến đen rồi thì những con nhện đen trên một bề mặt toàn muối là muối. Lũ kiến đánh nhau với lũ nhện.
“Ta về nhà đi,” cô nghe Chucho Flores nói. Cô thấy lạnh.
Khi nhìn lên cô thấy anh ta sắp khóc.
“Em là tình yêu duy nhất của anh,” Chucho Flores nói. “Anh sẽ trao đi tất cả vì em. Anh sẽ chết vì em.”
Trong mấy giây cô không biết nói gì. Có lẽ đã đến thời điểm kết thúc mối quan hệ. “Không có em anh chả là gì cả,” Chucho Flores nói. “Em là tất cả những gì anh có. Tất cả những gì anh cần. Em là giấc mơ của đời anh. Nếu mất em anh sẽ chết.”
Cô hầu bàn đứng sau quầy quan sát họ. Cách khoảng hai chục bàn, một người đàn ông vừa uống cà phê vừa đọc báo. Anh ta mặc sơ mi cộc tay, thắt cà vạt. Ánh nắng đập vào các cửa sổ dường như rung rinh.
“Xin anh ngồi xuống đi,” Rosa nói.
Chucho Flores kéo chiếc ghế anh ta tựa vào nãy giờ, ngồi xuống. Sau đó lập tức anh ta lấy hai tay che mặt và Rosa nghĩ chắc anh ta lại sắp hét lên lần nữa hoặc khóc tu tu lên. Đẹp mặt chưa, cô nghĩ.
“Anh có muốn uống gì không?”
Chucho Flores gật.
“Cà phê,” anh ta thì thầm mà không bỏ tay khỏi mặt.
Rosa quay lại phía cô hầu bàn ngoắc gọi cô ta.
“Hai cà phê,” cô nói.
“Vâng, thưa cô,” cô hầu bàn nói.
“Anh chàng hồi nãy anh thấy đi với em chỉ là bạn thôi. Thậm chí còn không phải bạn mà chỉ học chung đại học. Hồi nãy anh ấy hôn em là hôn lên má. Bình thường thôi,” Rosa nói. “Người ta vẫn hay làm vậy.”
Chucho Flores phá lên cười và lắc đầu từ bên này qua bên kia mà không bỏ tay ra khỏi mặt.
“Dĩ nhiên, dĩ nhiên,” anh ta nói. “Bình thường thôi, anh biết. Anh xin lỗi.”
Cô hầu bàn quay lại cầm theo bình cà phê và một cái tách cho Chucho Flores. Đầu tiên cô ta rót cà phê vào tách của Rosa rồi thì đến tách kia. Khi cô ta quay đi, mắt cô ta gặp mắt Rosa và cô ta ra hiệu gì đó, hoặc về sau Rosa nghĩ vậy. Một dấu hiệu bằng lông mày. Cô ta cong mày lại. Hoặc cũng có thể cô ta mấp máy môi. Một lời thốt ra trong im lặng. Rosa không nhớ. Nhưng cô ta muốn nói gì đó với cô.
“Anh uống cà phê đi,” Rosa nói.
“Anh uống đây,” Chucho Flores nói, nhưng vẫn ngồi im, hai tay bưng mặt.
Một người đàn ông vừa đến ngồi gần cửa. Cô hầu bàn đang đứng nơi bàn anh ta và họ đang nói với nhau. Anh này mặc áo khoác vải chéo rộng thùng thình và áo thun đen. Anh ta gầy gò, không thể quá hăm lăm tuổi. Rosa nhìn anh ta và người đàn ông biết cô đang nhìn mình, nhưng anh ta uống mà không buồn bận tâm đến cô và không nhìn lại cô.
♣ ♣ ♣“Ba hôm sau đó thì hai ta gặp nhau,” Rosa nói.
“Sao em đến xem trận đấu?” Fate hỏi. “Em có thích quyền Anh không?”
“Không, em đã bảo anh đây là lần đầu em đến xem một buổi đấu kiểu này, nhưng chính Rosa đã thuyết phục được em đến.”
“Cô Rosa kia,” Fate nói.
“Vâng, Rosita Méndez,” Rosa nói.
“Nhưng sau trận đấu em đã đi làm tình với thằng cha đó,” Fate nói.
“Không,” Rosa nói. “Em nhận cocain anh ta đưa, nhưng em không định lên giường với anh ta. Em không chịu nổi đàn ông hay ghen, nhưng em có thể tiếp tục làm bạn anh ta. Em với anh ta đã nói chuyện ấy qua điện thoại và anh ta có vẻ hiểu. Nhưng dù thế nào thì em thấy anh ta cư xử lạ thật. Trong xe, khi đi tìm nhà hàng, anh ta muốn em thổi kèn cho anh ta. Anh ta nói: thổi kèn cho anh lần cuối đi. Cũng có thể anh ta không nói thế, bằng lời thì không, nhưng ít nhiều anh ta cũng muốn nói thế. Em hỏi anh ta có điên không thì anh ta cười to. Em cũng cười to. Tất cả nghe cứ như đùa. Hai hôm rồi anh ta cứ liên tục gọi điện cho em, còn khi nào không phải anh ta thì là Rosita Méndez gọi chuyển tin giùm anh ta. Cô ấy khuyên em đừng bỏ anh ta. Bảo em anh ta là mối tốt. Nhưng em bảo cô ấy em coi như chuyện tình ái bồ bịch hay gì đấy giữa em với anh ta thế là chấm dứt rồi.”
“Anh ta hiểu mọi chuyện giữa anh ta với em chấm dứt rồi,” Fate nói.
“Anh ta với em nói chuyện đó qua điện thoại rồi, em giải thích là em không ưa đàn ông cả ghen, em là em không ghen,” Rosa, “em không chịu được cái đám hay ghen.”
“Anh ta nghĩ đã mất em rồi,” Fate nói.
“Chắc vậy,” Rosa nói, “nếu không thì anh ta đã chẳng yêu cầu em thổi kèn cho anh ta. Em chẳng bao giờ làm vậy hết, nhất là giữa đường giữa phố, dù là đang đêm.”
“Nhưng anh ta không có vẻ buồn,” Fate nói, “hay ít nhất là tôi không có ấn tượng ấy.”
“Không, anh ta có vẻ vui,” Rosa nói. “Anh ta lúc nào cũng vui vẻ.”
“Ừ, tôi cũng nghĩ thế,” Fate nói, “một người vui vẻ đang vui chơi với cô bồ và các bạn mình.”
“Anh ta đang phê,” Rosa nói, “anh ta chơi thuốc suốt mà.”
“Tôi thì không có cảm giác anh ta đang phê,” Fate nói, “tôi thấy anh ta đúng là hơi lạ, kiểu như anh ta có cái gì đó quá to trong đầu. Và kiểu như anh ta không biết làm gì với cái mình có trong đầu, mặc dù rốt cuộc thì nó rồi sẽ nổ tung lên bên trong anh ta.”
“Vì vậy mà anh ở lại à?” Rosa hỏi.
“Có thể,” Fate nói, “thật ra thì tôi không biết, lẽ ra giờ này tôi phải ở bên Hoa Kỳ hoặc đang ngồi viết bài. Thế mà tôi lại ở đây, trong nhà nghỉ, nói chuyện với em. Tôi không hiểu nữa.”
“Anh có muốn lên giường với bạn Rosita của em không?” Rosa hỏi.
“Không,” Fate nói. “Hoàn toàn không.”
“Anh ở lại vì em à?” Rosa hỏi.
“Tôi không biết,” Fate nói.
Cả hai đều ngáp.
“Anh phải lòng em rồi à?” Rosa hỏi với vẻ tự nhiên lôi cuốn không gì cưỡng nổi.
“Có lẽ,” Fate nói.
♣ ♣ ♣Khi Rosa thiếp đi rồi, y cởi đôi giày cao gót của cô rồi lấy chăn đắp cho cô. Y tắt đèn rồi đứng nhòm qua bức mành mành nhìn bãi đỗ xe và ánh đèn trên xa lộ. Đoạn y mặc áo khoác rồi khẽ khàng ra khỏi phòng. Nơi quầy lễ tân tay lễ tân đang xem tivi và mỉm cười khi thấy y lại gần. Họ nói chuyện chốc lát về các chương trình tivi của Mexico và của Bắc Mỹ. Tay lễ tân nói các chương trình của Bắc Mỹ được làm tốt hơn nhưng của Mexico thì nhộn hơn. Fate hỏi họ có cáp không. Tay lễ tân nói cáp chỉ dành cho dân giàu hay tụi bóng. Chứ đời thực thì ở trên các kênh miễn phí và phải lên đó mà tìm. Fate hỏi liệu anh ta có tin rằng xét cho cùng chả có gì là miễn phí hết, thì tay lễ tân liền cười rộ mà rằng anh ta biết Fate đang muốn dẫn dắt đến đâu nhưng y sẽ không thuyết phục được anh ta đâu. Fate nói y không định thuyết phục gì anh ta cả, rồi y hỏi anh ta có cái máy tính nào có thể dùng để gửi email không. Tay lễ tân lắc đầu bảo không rồi bắt đầu lục trong một tập hồ sơ trên bàn cho đến khi tìm thấy danh thiếp của một quán cà phê Internet ở Santa Teresa.
“Chỗ ấy mở suốt đêm,” anh ta nói, khiến Fate ngạc nhiên, bởi ngay cả ở New York y cũng chưa bao giờ nghe nói tới những quán cà phê Internet mở suốt đêm.
Tấm danh thiếp quán cà phê Internet của Santa Teresa màu đỏ sậm, đỏ đến nỗi khó mà đọc được chữ in trên đó. Mặt sau, màu đỏ nhạt hơn, có vẽ bản đồ chỉ rõ quán cà phê nằm ở đâu. Y nhờ tay lễ tân dịch cho nghe tên của chỗ này. Tay lễ tân cả cười nói nó được gọi là Lửa, Đi Với Ta.
“Nghe như tên phim của David Lynch ấy nhỉ,” Fate nói.
Tay lễ tân nhún vai nói cả nước Mexico này là một sự lắp ghép những cái tên gợi nhớ đến đủ mọi thứ trên trời dưới biển.
“Mỗi một thứ ở xứ này đều để gợi nhớ đến mọi thứ trên thế giới, kể cả những thứ chưa xảy ra bao giờ,” anh ta nói.
Sau khi anh ta chỉ đường cho Fate tới quán cà phê ấy, họ trò chuyện một lát về phim của Lynch. Tay lễ tân xem hết các phim ấy rồi. Fate mới xem ba bốn phim. Theo tay lễ tân thì hay nhất của Lynch là series truyền hình Twin Peaks. Fate thích Người voi nhất, có lẽ vì y thường cảm thấy mình giống người voi, muốn giống người khác song đồng thời cũng thấy mình khác họ. Khi tay lễ tân hỏi y có biết Michael Jackson đã mua hoặc định mua bộ xương của người voi không, Fate nhún vai nói Michael Jackson bệnh mà. Tôi không tin, tay lễ tân nói, anh ta còn mải xem gì đấy có vẻ rất quan trọng đang chiếu trên tivi lúc đó.
“Theo ý tôi,” anh ta nói trong khi mắt vẫn dán vào màn hình chiếc tivi mà Fate không thấy được, “Michael biết những điều chúng ta không biết.”
“Chúng ta ai cũng biết những điều mà ta nghĩ không ai khác biết,” Fate nói.
Đoạn y nói tạm biệt, đút tấm danh thiếp quán cà phê Internet vào túi rồi quay về phòng.
♣ ♣ ♣Fate đứng một hồi không bật đèn, nhòm qua bức mành nhìn bãi sỏi và những ánh đèn xe tải không ngừng chạy trên xa lộ. Y nghĩ tới Chucho Flores và Charly Cruz. Y thấy bóng ngôi nhà của Charly Cruz hắt lên lô đất trống bên cạnh. Y nghe ra tiếng cười của Chucho Flores và thấy Rosa Méndez nằm trên giường trong một căn phòng hẹp và trơ trụi giống như trai phòng tu sĩ. Y nghĩ về Corona, về cái nhìn của Corona, về cái kiểu Corona nhìn y. Y nghĩ đến gã để ria mép đã nhập bọn với họ vào phút chót và chả nói năng gì, rồi y nhớ lại giọng gã khi y và Rosa bỏ trốn, cái giọng the thé như vẹt. Khi đã đứng mỏi y liền kéo một cái ghế lại gần cửa sổ, tiếp tục nhìn. Đôi lần y nghĩ đến căn nhà của mẹ y và nhớ lại những khoảnh sân trong lát xi măng nơi lũ trẻ con chơi đùa la hét. Nhắm mắt lại y có thể thấy một chiếc váy trắng được làn gió trên những con phố Harlem nâng lên trong khi tiếng cười không gì địch nổi đổ xuống dọc các bức tường, chạy men vỉa hè, mát rượi và ấm áp như chiếc váy trắng ấy. Y cảm thấy cơn buồn ngủ ri rỉ vào tai y hoặc dâng lên từ ngực y. Nhưng y không muốn nhắm mắt lại, y muốn cứ tiếp tục nhìn cho thật kỹ mảnh sân đó, hai ngọn đèn soi sáng mặt trước nhà nghỉ, những bóng đen do các ánh đèn xe hơi hắt ra, giống như đuôi sao chổi trong bóng tối.
Thỉnh thoảng y quay lại liếc nhìn Rosa đang ngủ. Nhưng đến lần thứ ba hay thứ tư thì y hiểu mình không cần quay lại nhìn nữa. Chỉ là không cần thiết. Trong một thoáng y nghĩ mình sẽ không bao giờ buồn ngủ nữa. Đột ngột, trong khi y đang dõi theo vệt đèn hậu của hai chiếc xe tải dường như đang đua nhau thì điện thoại reo. Khi nhấc máy y nghe giọng tay lễ tân và biết ngay đây chính là điều y đang chờ đợi.
“Ông Fate à,” lễ tân nói, “có người vừa gọi hỏi tôi có phải ông đang trọ ở đây không.”
Y hỏi ai gọi.
“Một cảnh sát, thưa ông Fate,” lễ tân nói.
“Cảnh sát? Cảnh sát Mexico à?”
“Tôi vừa nói chuyện với ông ấy. Ông ấy muốn biết ông có phải khách ở đây không.”
“Rồi anh bảo sao?” Fate hỏi.
“Sự thật, rằng ông đã ở đây, nhưng ông đi rồi,” lễ tân nói.
“Cảm ơn,” Fate nói rồi cúp máy.
Y đánh thức Rosa dậy rồi bảo cô đi giày vào. Y gói ghém ít món đồ đã lấy ra rồi cho vali vào cốp xe. Bên ngoài trời lạnh. Khi Fate vào lại trong phòng thì Rosa đang chải tóc trong buồng tắm và y bảo cô không còn thì giờ chải tóc đâu. Họ chui vào xe, lái đến chỗ lễ tân nhà nghỉ. Tay lễ tân đang đứng dùng đuôi áo sơ mi đánh bóng mấy cái cốc hình chai Coke. Fate rút một tờ năm mươi đô đẩy qua mặt quầy.
“Nếu họ tới thì bảo tôi về nước rồi,” y nói.
“Họ sẽ đến,” lễ tân nói.
Khi họ lái xe ra xa lộ, y hỏi Rosa có mang theo hộ chiếu không.
“Dĩ nhiên là không,” Rosa nói.
“Cảnh sát đang tìm tôi,” Fate nói, rồi kể cho cô nghe lễ tân đã nói gì.
“Sao anh lại tin chắc đó là cảnh sát?” Rosa nói. “Đó có thể là Corona, hoặc Chucho.”
“Em nói đúng,” Fate nói, “có thể đó là Charly Cruz hoặc là Rosita Méndez giả giọng đàn ông, nhưng tôi không định ở lại tìm hiểu đâu.”
♣ ♣ ♣Họ lái xe quanh khu phố để kiểm tra xem có ai đang nằm phục đợi họ không, nhưng tất cả đều tĩnh lặng (cái tĩnh lặng của thủy ngân hoặc cái tĩnh lặng thường báo trước cái màu thủy ngân của bình minh nơi biên giới), và lần thứ hai vòng quanh khu phố họ đỗ xe lại dưới một bóng cây trước một nhà hàng xóm. Họ ngồi trong xe một lát, căng mắt căng tai trước bất cứ dấu hiệu nào, bất cứ động tĩnh nào. Khi băng qua phố họ cẩn thận tránh xa ánh đèn đường. Rồi họ nhảy qua hàng rào tiến thẳng đến sân sau. Trong khi Rosa tìm chìa khóa thì Fate trông thấy cuốn sách hình học treo trên một dây phơi quần áo. Không nghĩ gì, y lại gần chạm đầu ngón tay vào nó. Sau đó, không phải vì tò mò mà là để xua tan căng thẳng, y hỏi Rosa Kinh thánh hình học có nghĩa là gì, Rosa liền dịch ra cho y mà không bình luận gì thêm.
“Cũng lạ, có người lại đem sách ra treo cứ như treo áo,” y thì thầm.
“Kiểu của bố em là thế.”
Căn nhà mặc dù có bố và con gái sống chung song vẫn mang bầu không khí nữ tính rõ rệt. Nhà sực mùi hương trầm và thuốc lá sợi vàng. Rosa bật đèn và họ ngồi một lát trong ghế bành, quấn chăn Mexico nhiều màu sắc, không ai nói một lời. Sau đó Rosa pha cà phê, và khi cô đang ở dưới bếp thì Fate thấy Óscar Amalfitano xuất hiện nơi ngưỡng cửa, chân trần, mặc sơ mi trắng nhàu nhĩ và quần jean, như thể ông mặc nguyên quần áo mà đi ngủ. Trong một thoáng hai người nhìn nhau không nói năng gì, như thể cả hai đều đang ngủ và giấc mơ của họ hợp lưu vào cùng một mảnh đất chung, nơi âm thanh là thứ xa lạ. Fate đứng dậy nói tên mình. Amalfitano hỏi y có nói được tiếng Tây Ban Nha không. Fate xin lỗi và mỉm cười, Amalfitano liền nhắc lại câu hỏi bằng tiếng Anh.
“Tôi là bạn của con gái ông,” Fate nói, “cô ấy mời tôi vào.”
Từ dưới bếp vọng lên giọng Rosa, bảo bố cô bằng tiếng Tây Ban Nha là đừng lo, anh ấy là nhà báo ở New York đến. Đoạn cô hỏi ông có muốn uống cà phê không và Amalfitano liền nói có mà không rời mắt khỏi người lạ. Khi Rosa đi lên bưng theo khay, ba tách cà phê, một bình sữa nhỏ và hũ đường, bố cô hỏi đã xảy ra chuyện gì. Ngay bây giờ thì không có gì, Rosa nói, nhưng đêm rồi đã xảy ra những chuyện lạ. Amalfitano liền nhìn xuống sàn ngắm nghía hai bàn chân trần của mình. Ông cho sữa và đường vào tách cà phê rồi yêu cầu con gái giải thích mọi chuyện. Rosa nhìn Fate và dịch những gì bố cô vừa nói. Fate mỉm cười và ngồi lại xuống ghế. Y lấy một tách cà phê và bắt đầu uống từng ngụm nhỏ, trong khi Rosa kể cho bố nghe, bằng tiếng Tây Ban Nha, những gì đã xảy ra đêm qua, từ trận đấu quyền Anh cho đến lúc cô phải rời khỏi nhà nghỉ nơi tay người Mỹ này đang ở. Khi Rosa kể xong thì trời bắt đầu rạng và Amalfitano, vốn nãy giờ chỉ ngắt lời con gái đôi lần để hỏi thêm hoặc yêu cầu giải thích thêm, liền đề nghị họ gọi điện đến chỗ nhà nghỉ kia hỏi lễ tân xem cảnh sát đã đến đấy chưa. Rosa dịch cho Fate nghe đề nghị của bố cô, và Fate, do lịch sự hơn là do cảm thấy làm vậy sẽ có ích, liền quay số của nhà nghỉ Las Brisas. Không ai nhấc máy. Óscar Amalfitano đứng dậy khỏi ghế lại gần cửa sổ. Đường phố có vẻ tĩnh mịch. Tốt nhất anh đi đi, ông nói. Rosa nhìn ông không nói một lời.
“Anh mang theo con bé sang Hoa Kỳ rồi đưa nó đến sân bay cho nó bay sang Barcelona được không?”
Fate nói được. Óscar rời cửa sổ rồi biến mất vào phòng mình. Khi quay lại ông đưa cho Rosa một cuộn tiền. Chỗ này không nhiều nhưng đủ để con mua vé và sống mấy ngày đầu ở Barcelona. Con không muốn đi bố ơi, Rosa nói. Phải phải, bố biết, Amalfitano nói và buộc cô phải cầm tiền. Hộ chiếu của con đâu? Đi lấy đi. Rồi sửa soạn hành lý. Nhưng mà nhanh lên, ông nói, đoạn ông quay về vị trí của mình nơi cửa sổ. Đằng sau chiếc Spirit của nhà hàng xóm phía bên kia đường, ông thấy chiếc Peregrino đen mà ông đang tìm. Ông thở dài. Fate đặt tách cà phê lên bàn rồi lại chỗ cửa sổ.
“Tôi muốn biết chuyện gì đang diễn ra,” Fate nói. Giọng y khản đặc.
“Đưa con gái tôi ra khỏi thành phố này và rồi quên hết mọi chuyện đi. Mà không, đừng quên gì hết, nhưng việc đầu tiên là đưa con gái tôi khỏi chỗ này.”
Ngay lúc đó Fate nhớ lại cái hẹn của mình với Guadalupe Roncal.
“Nó có liên quan đến những vụ giết người không?” y hỏi. “Ông nghĩ Chucho Flores có dính đến chuyện đó à?”
“Tất cả tụi nó đều dính líu,” Amalfitano nói.
Một thanh niên cao lớn mặc quần jean và áo khoác denim ra khỏi chiếc Peregrino rồi châm thuốc. Rosa nhìn qua vai bố.
“Ai vậy?” cô hỏi.
“Con chưa gặp hắn bao giờ à?”
“Không, con e là chưa.”
“Hắn là cớm,” Amalfitano nói.
Đoạn ông nắm tay con gái kéo cô vào phòng cô. Họ đóng cửa lại. Fate đoán họ đang tạm biệt nhau, bèn quay lại nhìn qua cửa sổ. Người trong chiếc Peregrino đang hút thuốc, tựa lưng vào ca pô xe. Thỉnh thoảng gã lại nhìn lên bầu trời đang càng lúc càng sáng. Gã có vẻ ung dung, không vội vã gì không bận tâm gì, sung sướng nhìn thêm một bình minh nữa ở Santa Teresa. Từ một trong mấy nhà hàng xóm một người đàn ông bước ra khởi động xe. Người trong chiếc Peregrino vứt mẩu thuốc hút dở lên vỉa hè rồi chui vào xe. Không một lần nào y nhìn về phía nhà này. Khi Rosa ra khỏi phòng, cô xách theo một vali nhỏ.
“Ta đi ra thế nào đây?” Fate muốn biết.
“Đi cửa trước,” Amalfitano nói.
Kế đó Fate thấy, như trong một bộ phim y không hiểu hết song bằng cách kỳ quặc nào đó lại lôi y trở lại với cái chết của mẹ y, cảnh Amalfitano ôm hôn con gái rồi sau đó bước ra ngoài phố bằng bước chân cả quyết. Đầu tiên Fate thấy ông đi qua sân trước, sau đó thấy ông mở cánh cổng bằng gỗ đã tróc hết sơn, sau đó thấy ông băng qua phố, chân trần, tóc tai chưa chải, về phía chiếc Peregrino đen. Khi ông đến nơi, người đàn ông trong xe liền quay kính xe xuống và họ nói chuyện một hồi, Amalfitano đứng giữa phố còn người đàn ông ở trong xe. Họ biết nhau, Fate nghĩ, đây không phải lần đầu họ nói chuyện với nhau.
“Đến lúc rồi, đi thôi,” Rosa nói.
Fate theo cô. Họ băng qua vườn rồi qua phố và thân thể họ hắt ra những cái bóng vô cùng sắc nét mà cứ mỗi năm giây lại bị một chấn động làm cho rung rinh, như thể mặt trời đang xoay ngược lại. Khi chui vào xe Fate ngỡ như nghe thấy tiếng cười sau lưng liền quay lại, nhưng chỉ thấy Amalfitano và gã thanh niên vẫn đang tiếp tục trò chuyện trong tư thế y như trước.
♣ ♣ ♣Guadalupe Roncal và Rosa Amalfitano mất không quá một phút để trải hết nỗi lòng cho nhau. Cô phóng viên đề nghị họ để cô dẫn đường đến Tucson. Rosa nói không cần mất công thế làm gì. Họ phân vân cân nhắc một hồi. Trong khi hai người nói với nhau bằng tiếng Tây Ban Nha, Fate nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng mọi thứ quanh Sonora Resort đều bình thường. Đám nhà báo đều đã đi cả, không ai còn nói gì về các trận đấu quyền Anh, những tay bồi có vẻ như đã thức dậy khỏi một cơn mê ngủ kéo dài và tỏ ra ít niềm nở hơn, như thể họ chẳng ưa gì lắm cái chuyện thức dậy này. Từ khách sạn Rosa gọi điện về cho cha. Fate quan sát cô đi về phía quầy lễ tân cùng với Guadalupe Roncal, và trong khi chờ họ quay lại y hút một điếu thuốc và ngoáy thêm vài ghi chú cho bài báo y vẫn chưa viết xong. Trong ánh sáng ban ngày những chuyện đã xảy ra đêm qua có vẻ như không thật, khoác một vẻ nghiêm trọng mang tính trẻ con. Trong khi đang lan man suy nghĩ, Fate thấy tay đấu tập Omar Abdul và tay đấu tập García. Y mường tượng thấy hai gã bắt xe buýt đi ra bờ biển. Y thấy hai gã xuống xe, y thấy hai gã đi mấy bước băng qua những bụi rậm trên cát. Làn gió như trong mơ thổi tung từng hạt cát dính vào mặt hai gã. Một bồn tắm bằng vàng. Thanh bình làm sao, Fate nghĩ. Tất cả thật đơn giản làm sao. Đoạn y thấy chiếc xe buýt và hình dung ra nó màu đen, như một cỗ xe tang đồ sộ. Y thấy nụ cười ngạo nghễ của Abdul, bộ mặt lạnh như tiền của García, những hình xăm kỳ lạ của gã, rồi y nghe có tiếng ồn đột ngột của bát đĩa vỡ, không nhiều, hay tiếng đùng đục của vài cái hộp rơi xuống sàn, và chỉ khi đó Fate mới nhận ra mình đang ngủ gục, liền đưa mắt tìm một tay bồi để gọi thêm cà phê nhưng chẳng thấy ai. Guadalupe Roncal và Rosa Amalfitano vẫn đang nói chuyện điện thoại.
♣ ♣ ♣“Họ là người tốt, dễ gần, hiếu khách, người Mexico siêng năng chăm chỉ, hết sức tò mò về mọi thứ, họ quan tâm đến người khác, họ gan góc và quảng đại, nỗi buồn của họ không hủy diệt sự sống mà mang lại sự sống,” Rosa Amalfitano nói trong khi họ băng qua biên giới sang Hoa Kỳ.
“Rồi đây em có nhớ họ không?” Fate hỏi.
“Em sẽ nhớ bố em và em sẽ nhớ mọi người,” Rosa nói.
♣ ♣ ♣Khi họ ngồi trong xe trên đường đến nhà tù Santa Teresa, Rosa nói ở nhà bố cô không ai trả lời điện thoại. Sau khi gọi cho Amalfitano mấy lần, Rosa gọi đến nhà Rosa Méndez nhưng ở đó cũng chẳng có ai. Em nghĩ Rosa chết rồi, cô nói. Fate lắc đầu như thể không tin được chuyện ấy.
“Chúng ta vẫn đang sống đây,” y nói.
“Chúng ta đang sống là bởi chúng ta không thấy và không biết gì,” Rosa nói.
Xe của cô nhà báo đi phía trước. Đấy là một chiếc Little Nemo màu vàng. Guadalupe Roncal lái xe cẩn thận, tuy thỉnh thoảng cô lại dừng, như thể không nhớ chính xác đường. Fate nghĩ có khi tốt nhất là không đi theo cô ta nữa mà tiến thẳng tới biên giới. Khi y đề nghị vậy, Rosa phản đối kịch liệt. Y hỏi cô có bạn bè gì ở thành phố này không. Rosa bảo không, rằng trên thực tế cô không có bạn bè gì. Chucho Flores và Rosa Méndez và Charly Cruz, song những người đó thì y sẽ không coi là bạn, đúng không?
“Không, họ không phải bạn,” Fate nói.
♣ ♣ ♣Họ thấy một lá cờ Mexico phấp phới giữa sa mạc, phía bên kia hàng rào. Một cảnh sát cửa khẩu bên phía Hoa Kỳ nhìn Fate và Rosa đầy xét nét. Anh ta tự h