- 2 -
Điện thoại cạnh cửa phòng bắt đầu đổ chuông. Chúng tôi cùng tỉnh giấc, chú nhấc ống nghe.
“Nhà văn ơi, có chuyện rồi. To chuyện rồi.”
Tiếng Hội trưởng hổn hển tuôn ra một tràng. Chú chỉ nói đúng ba câu. “Đã gọi cho 119 với cảnh sát rồi ạ?”, “Bây giờ ở đâu ạ?”, “Tôi đi ngay đây.” Tới mức độ đó thì quá đủ để đoán được tình hình rồi.
Tôi nhỏm dậy, bật đèn.
“Có tai nạn.” Chú bảo.
Chú mở cái tủ vải, lôi ra ít đồ mặc bên trong với bộ đồ lặn mùa đông.
“Tìm được ba người, còn người quay phim nghe nói chưa tìm thấy.”
“Nhưng sao chú phải đi chứ?” Tôi muốn hỏi chú như thế. Tôi muốn giấu hết chỗ thiết bị lặn đi cho rồi. Tôi mong chú đừng làm gì cả. “Làm gì đó” cũng giống như là sẽ “đánh mất gì đó”. Cái gì đó ở đây là thứ khó khăn lắm mới giành được, thứ nơm nớp giữ gìn, là giấc mơ mà tôi mới vừa nhen nhóm.
“119 khu này không có người bên đội lặn, đợi cảnh sát biển bên Mokpo qua mới cứu hộ thì lúc đó quá muộn rồi.”
Một lời giải thích như nhìn thấu tâm trí tôi. Tôi cũng mặc bộ đồ bó bên trong, rồi khoác bộ đồ lặn ra ngoài. Chú kéo khóa bộ đồ lặn rồi dừng lại nhìn tôi, vẻ mặt như hỏi “Cháu ra đó làm gì?”
Tôi mới bắt đầu học lặn sâu được một năm. Chú là một người thầy nghiêm khắc, và rất xem trọng việc nắm vững căn bản. Trong phạm vi liên quan đến việc lặn, chú chưa từng khen tôi một lần. Với tư cách bạn lặn, chắc đánh giá cũng thấp. Hơn nữa, tôi chưa có kinh nghiệm về tình huống này bao giờ. Nhưng dù vậy đi nữa, so với việc để chú đi một mình thì có tôi không phải sẽ tốt hơn sao. Vì tôi cũng biết chút ít về chỗ vách đá ngoài đảo đó.
“Đúng thế không chú?” Tôi nhìn chú với ánh mắt đang nói lên điều đó. Mắt chú thoáng chút trăn trở, rồi lên tiếng đáp lại, bảo tôi chuẩn bị bộ dây buddy line [4]. Tôi chuẩn bị cả bình dưỡng khí cầm tay với mặt nạ ôxy, rồi trèo lên chiếc Bongo. Tôi có cảm giác sẽ cần đến mấy thứ này.
4. Dây để nối cơ thể từng cặp bạn lặn dưới biển với nhau.
Trong vòng một phút chúng tôi đã đến ngọn hải đăng. Vừa xuống xe, đã thấy từ chân vách đá, có bóng người lao tới như một con tê giác. Người đó làm một cú phi thân như đạp chốt trên sân bóng chày, bay ra chỗ chiếc Chevrolet. Là gã Rayban. Dưới chân vách đá, Hội trưởng đang gào lên.
“Cậu sinh viên, một mình cậu chuồn mất như thế thì mấy đứa này tính sao hả?”
Tôi với chú chạy xuống con đường dẫn tới vách đá. Hội trưởng đang đứng ở mép nước, buộc dây neo chiếc thuyền máy. Trong thuyền, có hai người nằm sõng sượt. Một người còn đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Người kia thì vừa đạp chân tứ tung vừa la hét ầm ĩ. Nhìn qua có vẻ là triệu chứng của bệnh giảm áp [5], chắc đang rơi vào cơn hoảng loạn. Nói gì cũng chẳng hiểu. Cũng không đứng nổi dậy mà đi nữa.
5. Xảy ra khi người lặn nổi lên mặt nước quá nhanh, làm giảm áp suất đối với cơ thể một cách đột ngột. Triệu chứng có thể bao gồm đau khớp, ngứa ran tứ chi, đau đầu, đột quỵ, vỡ mạch máu phổi…
Chú dìu người đang nửa tỉnh nửa mê kia lên phía con đường dẫn tới vách đá. Hội trưởng thì tay xách nách mang đống thiết bị lặn của họ, đi theo chú. Còn tôi thì cõng cái tay bị giảm áp kia. Còn chưa bước được bước nào, đã biết ngay ai làm tướng ở đây. Hắn cứ rống lên như bò, vẫy vùng bất kể trời đất rồi bóp cổ cái phương tiện giao thông mà hắn đang cưỡi lên. Mấy lần tôi mất thăng bằng, suýt ngã xuống dưới vách đá. Chỉ cần ai đó cho phép thôi, là tôi đã quăng tõm cái tay đó xuống biển cho rồi. Hay là cứ quyết một bề rồi đá cho hắn một phát vào hạ bộ luôn cho rồi. Dù đang rên rỉ vì phải vác đống thiết bị nặng trịch, Hội trưởng cũng tóm tắt ngắn gọn chi tiết vụ tai nạn cho tôi nghe.
Nhóm Chevrolet xuống nước được khoảng 50 phút, Rayban đột nhiên nổi lên gần thuyền. Lúc đó đã quá giờ hẹn nổi lên 20 phút, Rayban bắt đầu mất bình tĩnh. Hội trưởng vừa hỏi những người khác tình hình sao rồi, Rayban đã quát ầm lên. Hắn bảo quay lại chỗ ngọn hải đăng ngay. Nghe nói vậy, Hội trưởng có thể đoán ra nhóm Chevrolet này xuống nước xong là tứ tán mỗi người một nơi. Và cũng hiểu ý hắn là giờ ông tự đi mà tìm từng đứa về. Người thứ hai, tìm được ở mũi phía Bắc của đảo. Người thứ ba tìm được ở khu đá ngầm phía Nam, vừa leo được lên đến thuyền là không còn biết gì nữa. Tay camera thì rút cuộc vẫn chưa tìm được. Hội trưởng đành quay thuyền về phía ngọn hải đăng. Không phải vì gã Rayban cứ sấn sổ đòi tự quay thuyền, mà vì Hội trưởng thấy tình hình nạn nhân đang ngất xỉu kia, giờ phải ưu tiên đưa vào đất liền ngay. Gọi cho chú xong, Hội trưởng mới gọi cho 119 và cảnh sát. Hội trưởng bảo, trong lúc cuống cuồng như thế, Hội trưởng chỉ nghĩ ra mỗi chú.
Lúc chúng tôi đến trước ngọn hải đăng, 119 và cảnh sát vẫn chưa tới. Rayban leo lên chiếc Chevrolet ngồi một mình. Hắn bật máy sưởi, trùm chăn kín đầu, thất thần nhìn chúng tôi đang mở cửa xe. Mắt hắn đầy vẻ khiếp hãi. Vẻ mặt hung tợn như thể chỉ cần động vào một cái là hắn sẽ cắn ngay. Hắn không lái xe trốn mất, có lẽ cũng là may rồi.
Tôi cho người bị giảm áp ngồi vào ghế. Chú cho người bất tỉnh kia nằm ra ghế sau, đeo mặt nạ dưỡng khí cho người đó rồi đến ngồi cạnh Rayban.
“Chuyện là thế nào?”
“Tôi chẳng có lỗi gì cả.”
Giọng hắn đáp lại cũng dữ tợn y như vẻ mặt. Chú túm vai Rayban lắc mạnh.
“Tôi hỏi cậu có chuyện gì, xảy ra ở đâu?”
“Đừng có động vào tôi. Tôi đang đau đầu, buồn nôn, cảm giác như chết ngay được đây này.”
Rayban xô vào ngực đẩy chú ra. Chú túm chặt lấy cổ rồi nhìn thẳng vào mặt hắn.
“Cậu có trả lời cho đàng hoàng không hả?”
“Buông ra, mẹ kiếp!”
Rayban vùng vẫy cố gỡ tay chú ra, thở hổn hển, vẻ mặt bắt đầu đỡ hung dữ hơn.
“Ở giữa khu tường đá ấy. Có cột nước lớn khủng khiếp ụp xuống đầu. Bọn tôi dựa vào sức nổi không để bị chìm sâu quá, rồi cố bám vào vách đá, nhưng đột nhiên bị bắn tung lên trên. Đủ chưa hả?”
Nghe thế là thừa hiểu rồi. Phía Tây đảo đá, ở độ sâu chín mét, có hệ thống gờ đá nhô ra dọc theo vách đá dưới biển. Phía dưới đó là vùng đáy biển đầy khe vực phức tạp như mê cung, men theo khe vực dưới biển này, xuôi về phía Nam là đến một vùng bốn mặt dựng đứng, trơn nhẵn y như vách tường nhà cao tầng. Đó là vùng tường đá mà Rayban nói. Đấy là vùng sâu nhất quanh đây, là nơi có hiện tượng dòng chảy ngầm. Dòng chảy này khi xuất hiện sẽ làm hình thành trên mặt nước những vệt dài, nên bằng mắt thường cũng có thể thấy được. Mặc dù có sức mạnh áp đảo, phạm vi ảnh hưởng của dòng chảy này có bề ngang chỉ khoảng tám chục phân, nếu cứ bám chặt lấy vách đá rồi di chuyển theo chiều ngang thì có thể thoát ra được. Lời cảnh cáo của chú lúc trước chính là ở chỗ này. Ban đêm, không thể nhanh chóng phân biệt được sóng biển với những vệt dài kia trên mặt nước. Nếu không biết rõ địa hình đáy biển thì khó mà thoát được. Không thoát được, có nghĩa là đã bị đẩy vào cái thang máy tạo thành từ cột nước kia, và thang máy đó sẽ đổ thẳng xuống vực sâu. Trong trường hợp điểm kết thúc của dòng chảy vượt quá 40 mét, người ở trong cái thang máy đó có thể sẽ đâm đầu thẳng xuống lớp đá tảng dưới đáy biển.
Mấy người đó chắc đã dựa vào sức nổi dương để chống lại sức mạnh đang ấn xuống họ dưới đáy biển. Vì toàn thân đã bị đẩy bắn đi như vậy thì khó lòng mà điều chỉnh được sức nổi cho ra hồn. Lúc đưa không khí vào trong bộ BC [6] để hạn chế sự chìm xuống, phải giữ tư thế phòng bị khẩn cấp, nắm chặt lấy van bộ lọc khí. Như vậy để ngay khi thoát ra khỏi dòng chảy thẳng đứng đó, có thể lập tức xả bớt khí ra. Trong trường hợp không làm được như vậy, cả người sẽ bị đẩy bắn lên mặt nước y như tên lửa. Chi tiết cưỡi tên lửa này là bằng chứng cho thấy Rayban là loại trưởng nhóm kiểu gì. Ngay cả một cái còi báo hiệu nguy cơ khi ở dưới nước cho các thành viên trong nhóm, hắn cũng còn chẳng mang theo bên mình.
6. Thiết bị điều chỉnh sức nổi.
“Từ giờ đến lúc xe cấp cứu đến, ngồi yên ở đây đợi đi. Đừng giở trò gì đấy.”
Chú buông cổ Rayban ra. Rayban khịt mũi, nhìn chú chằm chằm. Hội trưởng ngồi lại bên chiếc Chevrolet. Nếu cảnh sát hay 119 đến thì cũng phải có người giải thích được tình hình. Rayban đang chẳng còn thần trí gì thế kia, cũng không thể giao hai người bị thương cho hắn được.
Chú cầm lái con thuyền. Tôi thấy hoài nghi công việc cứu trợ này. Khả năng sống sót của người quay phim là cực kỳ thấp. Mặc dù, nếu như dòng chảy ngầm đó không ghim chặt người đó xuống đáy biển, hay nếu như người đó không bị say ni-tơ rồi đâm ra phởn chí quá mà tháo luôn máy thở tặng con cá thái dương nào bơi ngang qua, hoặc nếu như người đó có đủ can đảm và bình tĩnh… thì tình hình có thể khác đi chút ít. Đó là vận may duy nhất có thể hy vọng trong tai nạn này.
Con thuyền đã đến chỗ mũi phía Tây. Biển thanh bình như thể đang hỏi làm gì có tai nạn nào bao giờ đâu. Gió nhẹ, mặt nước không gợn sóng. Giai đoạn biển lặng, dòng chảy tạm ngủ yên thế này, chúng tôi phải tranh thủ tối đa. Vì nếu nước bắt đầu rút thì mọi việc sẽ khó khăn hơn.
Chú neo thuyền lại, rồi thả cái phao tiêu màu huỳnh quang ở đuôi thuyền. Đây là vật đánh dấu để chúng tôi thấy khi quay lên. Tôi ép chiếc BC thật phẳng, rồi giảm sức nổi. Chuẩn bị bình khí phụ và kiểm tra tình trạng máy thở xong, tôi buộc chặt dây chân vịt rồi nối dây buddy line với chú. Chúng tôi vào thế đứng, rồi nhảy xuống nước.
Biển lạnh đến rùng mình. Cảm giác dưới nách như kết một lớp băng. Nhảy xuống nước rồi, tôi vừa làm kỹ thuật popping[7] vừa đáp xuống chỗ gờ đá. Trên gờ đá, lũ nhím biển ùa ra nhung nhúc. Rồi cả bọn lại kéo nhau núp vào vùng tối phía dưới gờ đá. Tầm nhìn chưa được tới 10 mét. Chú chỉ tay xuống hướng đó. Là tín hiệu lặn xuống. Tôi ra hiệu OK.
7. Giống như nuốt nước bọt, dẫn không khí vào phía trong màng nhĩ, cân bằng áp suất phía trong và phía ngoài tai.
Chúng tôi điều chỉnh sức nổi để kiềm chế tốc độ chìm, rồi trượt xuống phía dưới vách đá ngầm. Độ sâu 15 mét, 20, 25… rồi 32 mét, chú ra hiệu dừng lại. Tôi chuyển từ thế lặn thẳng đứng sang nằm ngang. Vượt qua chỗ tường đá mọc um tùm san hô đen, chúng tôi đang bơi về phía Nam thì thấy một nơi phát ra ánh sáng. Khoảng ba phút đã trôi qua chăng? Chú chỉ xuống dưới chân. Tôi thấy một mái vòm do nhiều tảng đá lớn chồng chất, dựa vào nhau tạo thành. Ánh sáng vừa rồi là từ trong đó hắt ra.
Vừa đi qua mái vòm đó là thấy hiện ra một không gian nhỏ gọn y như cái hang. Một ngọn đèn lặn đang chiếu sáng chính giữa hang. Một người nằm ngay ngắn ở đó, ngọn đèn lặn đeo trên trán, trông đúng là một cái xác. Vì người sống thì chẳng có lý gì đi lấy đáy biển làm giường mà ngủ cả. Chú co hai ngón trỏ và giữa, chạm vào lòng bàn tay kia. Nghĩa là bảo tôi quỳ xuống bên cạnh người kia. Tôi nghe theo chỉ thị. Người kia đang trong trạng thái vẫn mang trang thiết bị lặn như bình thường. Dây camera vẫn còn mắc ở cổ tay, mắt trợn ngược nhìn lên trên. Chú đưa hai ngón tay bắt chéo ngay trên kính lặn, ra hiệu bảo tôi đừng có nhìn vào mắt người đó, nhưng chậm mất một nhịp. Tôi đã kịp nhìn thấy. Cơn khó thở xuất hiện. Ngực tôi nghẹn lại giống như ngày xưa, khi tôi bị giam trong ánh mắt của một đứa bé gái.
Khi đó, không phải ở biển, mà ở hồ. Người kéo đứa bé gái lên là đội cứu hộ 119. Đứa bé gái đó tóc dài. Đôi môi dập nát há ra như đang cười, đôi mắt mở to như thể đang nhìn tôi. Cảm giác buồn nôn lúc đó, giờ đang sống lại nguyên vẹn. Tựa như lúc đi vào tầng nước biến nhiệt, cảnh tượng trong mắt tôi chao đảo lờ mờ. Trên đầu tôi như có đàn cá ăn đêm phát sáng đỏ lừ đang chầm chậm chuyển động. Những ngôi sao như đang hành quân. Giống như trên bầu trời đêm cái hôm tôi ở cùng cô bé đó. Ở đâu đó trên bầu trời, vang lên một giọng nói trong trẻo.
“Hoa bất tử nở rồi!”
Tiếng còi lặn phá tan ảo giác. Chú đang nhìn tôi. Tôi bắt đầu điều chỉnh lại nhịp thở. Một lát sau, tôi và chú mỗi người một bên, xốc nách người kia, dựa theo tốc độ nổi lên cho phép của đồng hồchuyên dụng, bơi lên mặt nước. Đến độ sâu 6 mét, tôi nhận được tín hiệu dừng lại của chú. Tổng thời gian ở dưới nước đã được 19 phút. Hai chúng tôi và người kia đứng thành một hàng, bắt đầu bước vào khoảng thời gian tạm ngừng nổi để giảm áp an toàn. Bảy phút sau, chúng tôi phi lên phía mặt nước. Tôi xem lại sức nổi ở túi BC, thay máy thở bằng ống thở. Trong giây lát, đã thấy ánh đèn hải đăng quét qua mặt nước. Từ xa, xe cấp cứu đang hú còi.