← Quay lại trang sách

– I - 2

Chào mừng bạn. Đây là làng Se Ryung.

Cây cột đá đầu làng chào đón Seung Hwan với hàng chữ đó. Bên cạnh cột đá là trạm dừng xe buýt. Seung Hwan buộc sợi dây câu một vòng quanh cột biển báo rỉ sét. Một vòng dây nữa ở nhà chờ xe buýt đã vỡ hết kính, chỉ còn trơ lại bộ khung. Rồi lại thêm một vòng quanh thân cây thờ thần đầu làng. Một nhà máy xay xát gạo đã bong ván tường, mấy loài cây thủy sinh xuyên cả qua mái nhà mọc lên, lẫn trong đám cây, đủ loại cá lớn nhỏ bơi qua bơi lại. Trên mặt đường, một cột điện nằm dài, cùng bộ khung máy cày đóng rỉ ố đỏ bị kẹt dưới con mương. Vừa quấn dây câu nối từng vật đó với nhau, Seung Hwan vừa tiến sâu vào trong làng. Những bức tường đá đổ sụp, ván lợp mái treo lủng lẳng, những bức tường lộ cả cốt sắt, những cây cột cửa bị gẫy, những viên ngói nằm vung vãi, cây cối gãy đổ giờ đã mục nát, một chiếc xe nôi em bé rơi mất bánh, một cái giếng đậy nắp mạ kẽm. Sau khi con người biến mất, cảnh tượng thế gian mang dáng vẻ như thế này sao? Atlantis của Seung Hwan dù hoang phế nhưng vẫn đẹp. Dù u buồn nhưng vẫn đầy quyến rũ. Chỉ một lần tao ngộ cũng đủ mê hoặc toàn bộ thần trí của anh.

Seung Hwan lượn lờ sục sạo quanh con đường, cây cầu và những bức tường đá, lang thang hệt như một con cá. Trên khu đất nền chỉ còn sót lại bức tường, anh như được thấy bữa tối thư nhàn của đôi vợ chồng già, nghe thấy mấy người ngồi đợi xe ở trạm xe buýt nói chuyện, cả câu chuyện tình yêu của người mẹ trẻ đẩy xe nôi. Từng mảnh, từng mảnh của trí tưởng tượng đang được lưu giữ trong máy ảnh. Ghép lại từng mảnh đó, dường như có thể dệt nên một câu chuyện kỳ lạ. Có lẽ lần này anh sẽ viết được câu chuyện đó.

Thời gian ở dưới nước trôi qua cũng thất thường y như dòng chảy ngầm. Có lúc như đứa trẻ ba tuổi đạp xe ba bánh, có lúc như bọn đua xe phóng mô tô. Thời gian ở Atlantis[18] giống như bàn tay phù thủy. Giây phút phù thủy vung bàn tay lên, một tiếng đồng hồ sẽ thu lại thành một cục nhỏ mất hút trong ống tay áo. Thân nhiệt đã xuống đến mức nguy hiểm, trên da gần như không còn cảm giác gì nữa. Không có sóng mà trước mắt cứ chao đảo. Phong cảnh ngôi làng lẽ ra phải không màu, giờ lại bắt đầu phủ lên những sắc màu tươi sáng. Tâm trạng anh hưng phấn đến mức nguy hiểm. Có tín hiệu cảnh báo anh đã bị mắc chứng say ni-tơ.

18. Lục địa huyền thoại được giả thiết là chìm dưới đáy đại dương, được đề cập trong tác phẩm của Plato.

Đến đây xong rồi thôi, anh nghĩ vậy rồi đưa camera lên biển tên trên cột cửa của ngôi nhà. Đây là ngôi nhà trên vùng đất cao nhất làng Se Ryung. Anh bấm máy, ánh đèn flash lóe lên trên những chữ cái màu đen trên biển tên. Dưới ánh đèn, cái biển tên biến mất, chỉ còn lại dòng chữ hiện lên như chạm nổi. Oh Young Je.

10 giờ 45, lượng khí còn lại là 120 bar[19]. Seung Hwan vội vã rời khỏi ngôi làng. Anh xả khí từ thiết bị điều chỉnh sức nổi, rồi bắt đầu nổi lên. Không còn thời gian đạp ngược lại con đường đã đi qua lúc đến đây, Seung Hwan đành cứ thế nổi thẳng lên phía trên ngôi nhà biệt lập này. Trong khi đang nổi lên với tốc độ 9 mét/phút, Seung Hwan ngoái lại nhìn ngôi làng bỏ lại sau lưng. Cảnh vật chầm chậm trở thành một bức ảnh đen trắng như cũ. Ký ức của anh chạm tới cái biển tên trên cột cửa ngôi nhà biệt lập kia. Anh nhớ ra một người đàn ông. Anh cũng nhớ tới một đứa bé gái xinh đẹp đến rùng mình.

19. Bar: đơn vị đo áp suất.

Hôm đó là đêm cuối tuần đầu tiên kể từ sau khi Seung Hwan xuống làm việc ở hồ Se Ryung. Đội trưởng tông đồ đã về nhà ở Seoul, Seung Hwan một mình ở lại. Khoảng nửa đêm, đúng lúc mắt chuẩn bị díp lại, Seung Hwan nghe thấy một tiếng thét xé tai. Mở mắt ra thì lại thấy xung quanh tĩnh lặng. Chắc là mình nghe thấy trong mơ, nghĩ vậy, Seung Hwan lại nhắm mắt lại. Một lát sau, có tiếng nức nở, nghẹn ngào, làm anh tỉnh hẳn. Dù mơ hồ nhưng vẫn xác định được phía phát ra âm thanh đó. Là bên ngoài cửa sổ. Anh lấy đèn pin thợ lặn ra rồi mở cửa sổ. Dưới bóng cây bách có hai cành cong chéo nhau, một đứa bé gái đang trốn ở đó. Trong ánh đèn pin, con bé đang ôm hai tay che trước ngực, trên người chỉ có chiếc quần lót. Con bé co rúm người, nức nở.

“Đừng nhìn. Chú đừng nhìn…”

Giọng đứa bé thẫm đấm nỗi tủi nhục. Seung Hwan quyết định làm theo lời cô bé. Dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cứ coi như không biết, có lẽ sẽ tốt hơn. Nếu cô bé không ngất đi, thì đã không có chuyện trong đúng một giây Seung Hwan đổi ý, lao vọt ra ngoài cửa sổ. Bộ dạng cô bé trông như thể vừa gặp cướp trong rừng. Mũi sưng to như bánh bao, mỗi khi hít vào lại có tiếng đờm kéo lên ở cổ. Trên người cô bé hằn rõ vết roi. Có cả những chỗ toạc cả da. Seung Hwan lấy chiếc chăn mỏng quấn che thân cho cô bé, rồi ôm cô bé chạy ra phía cổng chính khu vườn ươm. Anh vừa nhớ ra ở khu trung tâm buôn bán trước cổng chính có Trạm y tế. Việc tìm hiểu xem đấy là con gái nhà ai, bị kẻ nào bạo hành như thế… để sau hẵng tính.

Đêm cuối tuần nhưng ở trạm xá vẫn có bác sĩ. Bác sĩ còn trẻ, tóc cắt sát da đầu y như quân nhân, bác sĩ chụp X-quang xong rồi bảo xương mũi bị lõm. Sau đó, bác sĩ hỏi Seung Hwan một chuyện mà anh không thể trả lời được.

“Mọi chuyện là thế nào vậy?”

“Tôi không rõ. Con bé ở trước cửa sổ phòng tôi, rồi đột nhiên ngất xỉu.”

Tuần cảnh nhận được thông báo liền đến trạm xá, viên tuần cảnh bảo rằng biết cô bé đó. Đấy là con gái của người chủ khu vườn ươm, tên là Se Ryung, 12 tuổi. Họ có cả số liên lạc của cha đứa bé. Viên tuần cảnh rút điện thoại ra, gọi đi đâu đó. Một lát sau, xuất hiện một người đàn ông mặc bộ vest xanh đen, đi giày bóng loáng.

“Hình như không phải ông đi từ bên vườn ươm sang đây?”

Viên tuần cảnh hỏi.

“Tôi đang trên đường từ ngoài về thì nhận được điện.”

Người đàn ông trả lời, mắt không buồn liếc về phía con gái. Y cố đứng lì ra như chắn ngang cửa, nhìn Seung Hwan. Lòng đen trong mắt ông ta rất lớn. Đôi mắt nhìn giống như không có lòng trắng vậy.

“Anh là ai?”

Người đàn ông hỏi. Seung Hwan hắng giọng một cái.

“Tôi ở bên nhà 102.”

“Anh sống bên đó từ khi nào? Tôi chưa gặp anh bao giờ.”

Seung Hwan cảm thấy khó thở. Đây là triệu chứng mỗi khi anh thấy căng thẳng. Bởi anh nhìn thấy điều gây khó chịu từ trong đôi mắt của đối phương. Thứ mà người ta thường gọi là “sự khiêu chiến”.

“Được vài ngày rồi.” Để điều chỉnh lại hơi thở, Seung Hwan từ tốn đáp lại. “Tôi không biết cô bé là con gái anh.”

“Con gái tôi sao anh lại đưa đến đây, anh làm ơn nói rõ cho.”

“Chuyện đó chính tôi cũng đang muốn hỏi. Con gái anh sao lại ngất dưới cửa sổ phòng tôi?”

Người đàn ông quay sang hỏi bác sĩ.

“Có dấu hiệu bạo hành phải không?”

Bác sĩ nhắc lại những lời lúc nãy.

“Xương mũi bị lõm. Có cả vết thương giống như vết roi…”

“Mắt bác sĩ chỉ nhìn thấy thế thôi sao? Còn mắt tôi thì thấy con gái tôi bị lột trần đang nằm trong trạm xá, với người đàn ông đêm hôm đưa con gái tôi đến đây đấy.”

Seung Hwan đờ ra nhìn người đàn ông. Đúng là một cú đấm móc không thể ngờ được. Bác sĩ gập bảng theo dõi lại đánh “cộp”. Khuôn mặt tròn trịa nhuốm vẻ khó chịu.

“Vậy mắt ông không thấy là tuần cảnh đã nhận được thông báo và đến đây hay sao?”

Viên tuần cảnh đang cúi nhìn Se Ryung. Se Ryung đã tỉnh, đang lén đưa mắt nhìn trộm bố. Người đàn ông cũng nhận ra là con gái mình đã tỉnh.

“Người này có làm gì không?”

Người đàn ông đưa tay chỉ Seung Hwan.

“Có đánh không? Có sờ mó không?”

Seung Hwan nuốt khan. Se Ryung đáp lại như thì thầm.

“Dạ không.”

Viên tuần cảnh hỏi.

“Vậy cháu bị thương ở đâu?”

Ánh mắt Se Ryung đi qua viên tuần cảnh và bác sĩ, dừng lại ở Seung Hwan, rồi lại quay ngược lại viên tuần cảnh. Cô bé có vẻ hết sức tránh nhìn vào ánh mắt của bố mình. Đôi mắt to, đuôi mắt hơi xếch lên như mắt mèo, loang loáng như ướt nước. Nhìn như nước mắt nhưng lại không phải nước mắt. Seung Hwan sẵn sàng đặt cược một tháng lương rằng, trong đôi mắt đó chính là nỗi khiếp sợ.

“Anh là Ahn Seung Hwan phải không? Anh ra ngoài này một chút.”

Viên tuần cảnh nói. Seung Hwan không thể làm thế được. Số phận anh còn đang treo trên cái miệng nhỏ xíu kia của cô bé, vậy mà lại bảo ra ngoài là ra thế nào.

“Cả Viện trưởng Oh cũng ra cho.”

Người đàn ông được gọi là “Viện trưởng Oh” mắt vẫn không rời con gái, đứng im không nhúc nhích.

“Hai vị không nghe thấy tôi nói sao?”

Viên tuần cảnh giục hai người. Seung Hwan và người đàn ông nhìn nhau, rồi cùng bước ra phía cửa.

“Xin đừng đi đâu xa. Sắp xong rồi đây ạ.”

Người đàn ông ngồi ở ghế đợi ngoài cửa. Y dựa người vào chỗ để tay, đầu ngả ra sau, hàm hất lên, chằm chằm nhìn Seung Hwan với vẻ mặt vô cảm. Đồng tử mắt đen thui, hai vai u lên như thể đang gồng mình, trông hệt một con mãnh thú đang thủ thế. Seung Hwan ngồi xuống ghế phía đối diện. Anh cố hết sức để tỏ ra điềm tĩnh, gắng xua cơn căng thẳng và duy trì vẻ mặt vô cảm. Nhưng không được. Những ý nghĩ không ngừng tuột ra khỏi tâm trí. Thế vào đó là cơn phẫn nộ, sự khinh bỉ và nỗi bất an. Hơi thở anh bắt đầu gấp gáp. Anh cần hút thuốc gấp, nhưng không thể rời chỗ này mà đi được. Không có anh ở đó, làm sao biết được những người còn lại có thể câu kết với nhau làm những trò gì. Không thấy tiếng động nào vọng ra từ phòng điều trị. Hơn hai mươi phút trôi qua mà như thể hai mươi tiếng đồng hồ vậy. Ngay khi Seung Hwan cảm giác như sắp nghẹt thở đến nơi, thì cánh cửa phòng điều trị chợt mở, viên tuần cảnh bước ra.

“Cô bé nói mình chơi trò ‘Hoa bất tử nở rồi’[20] với con mèo gặp trong rừng, rồi bị va vào cây.”

20. Một trò chơi dân gian của trẻ em Hàn Quốc. Hoa bất tử là quốc hoa của Hàn Quốc.

Viên tuần cảnh đứng giữa Seung Hwan và người đàn ông.

“Vậy nên cô bé định về nhà, nhưng vì tối quá nên nhầm sang nhà bên cạnh, rồi vì bị chảy máu mũi nên chóng mặt quá ngất đi. Chú nhà bên cạnh mặc dù hôm nay mới gặp lần đầu, nhưng đã bế cô bé đưa vào trạm xá, chú là người cô bé biết ơn, chú không đánh cũng không sờ soạng gì cả, cô bé bảo nhất định phải nói lại với bố như thế.”

Seung Hwan đứng bật dậy. Cơn phẫn nộ như một dòng nước nóng bỏng đang chảy xuống thực quản.

“Anh nói một đứa bé gái giữa đêm khuya, mặc độc cái quần lót rồi chơi trò ‘Hoa bất tử nở rồi’ với mèo. Như thế mà tin được sao?”

“Cô bé bảo con mèo tên là gì nhỉ, dù sao thì cô bé có nói đấy là trò chơi mà con mèo thích nhất.”

“Vậy còn vết roi trên người cô bé thì giải thích thế nào? Bả vai cô bé còn toạc cả ra kia kìa.”

“Cô bé bảo là vết mèo cào. Xem ra chơi đùa cũng khá là ác đấy. Dù sao bác sĩ cũng đã kết luận rồi. Việc có bị xâm hại hay không, khó mà chẩn đoán cho đương sự được. Còn theo như kết quả chụp X-quang, thì đúng là sống mũi bị lõm.”

Lần này đến lượt người đàn ông đứng dậy.

“Vậy nên nếu muốn xác nhận phải đi gặp bác sĩ bên khoa Sản phải không?”

“Nếu là tôi, tôi sẽ đưa cháu đi bác sĩ khoa Tai-Mũi-Họng trước đã. Chẳng phải cái mũi xinh xẻo của cô bé giờ bị vẹo rồi hay sao? Việc điều tra chính thức thì sau này anh lên đồn yêu cầu cũng chưa muộn.”

Người đàn ông bỏ vào bên trong, rồi ôm cô bé đang quấn kín trong cái chăn đi ra. Y chẳng nói chẳng rằng, nhìn Seung Hwan từ đầu đến chân bằng ánh mắt như thể muốn nện cho anh một trận thừa sống thiếu chết, rồi ra khỏi trạm y tế. Viên tuần cảnh túm lấy khuỷu tay Seung Hwan.

“Mời anh Ahn Seung Hwan đi cùng tôi về đồn.”

Seung Hwan giằng tay lại. Sự thể thật không sao hiểu nổi. Cho dù Seung Hwan mù tịt về luật pháp đi nữa, nhưng anh cũng biết chẳng ai lại đi đưa một đứa trẻ bị thương đến trạm y tế để rồi bị bắt giải lên đồn như thế này. Thêm vào đó, chẳng phải đứa bé đã cởi bỏ mọi nghi ngờ cho anh rồi hay sao?

“Mời anh đi theo cho. Chính anh là người thông báo vụ việc, nên anh phải viết bản tường trình chứ, không đúng sao?”

Viên tuần cảnh dẫn đường đằng trước, cả hai rời khỏi trạm y tế. Seung Hwan theo sau, tới viết bản tường trình. Anh chỉ muốn quăng cây bút bi đi cho rồi, nhưng cố kìm lại, đến mức chuột rút cả mấy ngón tay cầm bút. Đầu anh đang quay cuồng, cố gắng lý giải những động thái không thể nào hiểu nổi của cô bé, của cái gã tự xưng là bố kia, và của viên tuần cảnh. Tại sao cô bé lại nói dối? Tại sao bố của cô bé lại bắt người vô tội? Còn viên tuần cảnh, tại sao lại không hề quan tâm đến việc tìm bắt thủ phạm bạo hành cô bé?

Seung Hwan tin chắc rằng, trừ mình với bác sĩ ra, trong hành động của ba người đó, có một quy ước ngầm về việc giữ im lặng. Anh tin những người đó biết kẻ gây bạo hành là ai. Không phải bố của cô bé nhận được điện thoại trên đường về nhà. Viên tuần cảnh có vẻ cũng biết điều đó. Seung Hwan thử dựng lại câu chuyện trong đầu mình.

Se Ryung, vì “lý do nào đó”, bị bố lột quần áo rồi lấy roi đánh. Nhân lúc có cơ hội, cô bé liền chạy trốn, nhưng rồi lập tức rơi vào tình cảnh không biết phải làm sao. Chạy vào rừng thì sợ, chạy ra con đường chính thì trên người lại không có quần áo. Vậy nên, cô bé trốn dưới gốc cây gần sát bên cạnh cửa sổ căn phòng phía sau nhà bên cạnh. Cái gã xưng là bố kia chạy đi tìm con gái. Đúng lúc đó thì người hàng xóm hay lo chuyện bao đồng chen ngang. Y nhìn thấy người hàng xóm bế cô bé vào nhà rồi theo dõi cho đến tận sau khi anh ra khỏi nhà và chạy đến trạm y tế. Một lát sau, y nhận được điện thoại của viên tuần cảnh. Viên tuần cảnh biết cô bé thường xuyên bị đánh đập. Và cũng đoán được người hàng xóm vô tình vướng phải tình huống nhạy cảm này. Dù vậy, viên tuần cảnh vẫn xử lý theo nguyên tắc coi như không hề hay biết.

Theo Seung Hwan thấy, sự thật rất đơn giản. Bố của cô bé muốn lợi dụng người hàng xóm để tung hỏa mù che giấu sự bạo hành của mình. Sự việc đó cũng không thể hiểu nổi. Đại Hàn Dân Quốc đâu phải là một xã hội tiên tiến đến mức bỏ tù bố mẹ nào đánh con gái mình. Nếu có cũng chỉ bị lối xóm đánh giá xấu đi một chút thôi. Nếu so với kết quả nhận được, thì sự đề phòng của người đàn ông đó quá mức không cần thiết. Đúng kiểu dùng dao mổ trâu để giết gà. Một nước cờ vô lý, khiến y phải gánh nguy cơ bị kiện vì tội vu cáo. Tại sao lại như thế nhỉ – Seung Hwan thắc mắc.

Chủ nhiệm Park – người tinh thông lịch sử vùng này – đã cho Seung Hwan manh mối để giải tỏa nỗi thắc mắc đó. Người đàn ông đó đang làm thủ tục ly hôn. Y cũng đang tiến hành đấu tranh giành quyền nuôi con. Cách gọi mà viên tuần cảnh dùng với y – “Viện trưởng Oh”[21] – không phải với nghĩa là chủ nhân khu vườn ươm. Người đàn ông đó là nha sĩ tư, sở hữu một tòa nhà gọi là “Medical Centre” ở thành phố S. Tòa nhà đó chuyên về khám chữa bệnh, là nơi làm việc của các bác sĩ tư thuộc mười một khoa, trong đó có khoa Nha của y. Mà đâu phải chỉ có thế. Trước khi con đập được xây dựng, có một đại địa chủ thao túng cả một vùng trăm dặm bên sông Se Ryung này, viện trưởng Oh là con trai duy nhất của đại địa chủ đó, y là chủ nhân hiện tại của vùng bình nguyên Se Ryung – nguồn sống, kế sinh nhai của dân làng Đất Trũng.

21. Trong tiếng Hàn, “Viện trưởng” (đứng đầu bệnh viện) và “Viên trưởng” (chủ khu vườn) đồng âm.

Seung Hwan có thể hiểu được thái độ của viên tuần cảnh. Một bên là “Viện trưởng Oh”, bên kia là nhân viên bảo vệ đập; một bên là dân gốc ở đây, bên kia là dân nơi khác đến. Hai bên có sự khác biệt quá lớn về quyền lực và danh tiếng. Hơn nữa, thông điệp của “Viện trưởng Oh” cũng có thể đọc được – “Đừng có can thiệp vào việc trong nhà tôi.”

Đến tận cuối tháng Tám, vẫn chẳng có điều tra gì từ phía “đồn cảnh sát”. Trong thời gian đó, có vài lần Seung Hwan nghe thấy tiếng Se Ryung hét. Anh cũng nghe thấy tiếng kêu “Bố” đầy khẩn thiết. Tiếng kêu vọng qua khe cửa sổ mở mà anh nhìn thấy lúc ra khỏi nhà.

Căn nhà đó, căn nhà số 101, trên bảng số nhà có đề tên Oh Young Je.

Điện thoại di động đổ chuông. Hyun Soo xem số gọi đến. Là Eun Joo. Đây là lần gọi thứ năm của cô ấy trong vòng một tiếng đồng hồ. Chưa kể chốc chốc cô ấy lại gửi tin nhắn.

“Bố Seo Won, nghe máy đi chứ.”

“Anh đang trên đường đi, hay đến nơi rồi?”

“Anh không đến đó mà lại ra quán nhậu với bạn bè phải không? Lại uống rượu phải không?”

Hyun Soo đúng là đang uống rượu. Đúng là anh đã ở với đám bạn. Nhưng không phải anh không đến “nơi đó”. Không phải là Seoul hay đập Se Ryung, mà lại là một quán rượu ở Gwangju, trên đường đi, anh bị nhầm đường ở chỗ ngã rẽ, phải dừng lại xem thế nào. Vì thế nên anh không nghe điện thoại. Nếu báo cáo tình hình thì chỉ có ăn chửi. Anh tiếp tục chú tâm đến trận đấu bóng chày nhà nghề trên màn hình tivi. Đội Tigers và đội Lions đang đấu một trận ở sân Daegu. Trận đấu đang diễn biến theo chiều hướng đội Tigers bị đánh cho bò lê và sắp nằm thẳng cẳng rồi. Camera chiếu hình ảnh từ phía sau của cầu thủ bắt bóng đang đứng chống nạnh. Như thể muốn cho mọi người thấy, đây, thứ gọi là một cái mông hết thời chính là như thế này đây. Lúc này, bên Tigers vừa dâng tặng cho đối thủ một cú home-run trị giá 3 điểm.

Hyun Soo cũng từng có thời đứng ở vị trí đó. Phải nói là “đôi khi” được đứng ở vị trí đó thì chính xác hơn. Vì hầu hết mùa giải, anh chỉ ở vị trí bắt hỗ trợ hoặc dự bị cho HanSeung Hwanin Fighters – đội bóng bây giờ không còn nữa. Tháng 8 năm 1998, trận đấu với đội Bears ở sân Jamsil là trận đấu cuối cùng của anh.

Điện thoại di động lại bắt đầu đổ chuông. Lần này không phải Eun Joo, mà là người vào công ty cùng một đợt, Kim Hyung Tae.

“Giờ cậu đang ở đâu đấy?” Vừa bấm nút trả lời đã nghe thấy cái giọng khó chịu ấy hỏi dồn. “Mẹ Seo Won gọi điện cho tôi. Tôi đã nói không đi cùng với cậu, vậy mà cô ấy cứ khăng khăng bảo tôi chuyển máy cho cậu, điên hết cả người. Mà nghe nói hôm nay cậu định đến đập Se Ryung. Cậu không đến đó hay sao?”

“Đang trên đường đến.”

“Vậy thì cậu gọi điện nói cho cô ấy biết đi. Cậu không biết tính mẹ Seo Won hay sao mà còn thế hả?”

Hyun Soo thấy thắc mắc. Kang Eun Joo, người được gọi là “mẹ Seo Won” ấy, tính cách của cô ấy lừng lẫy đến mức nào? Tay vẫn giữ điện thoại bên tai, Hyun Soo đứng dậy. Điện thoại đã cúp rồi, nhưng anh cần một cái cớ để rời chỗ ngồi. Hai thằng bạn ngồi trước mặt hơi ngước lên nhìn. Anh đưa tay chỉ vào điện thoại. Như thể muốn bảo anh ra ngoài nghe điện thoại rồi sẽ quay lại.

“Có phải anh là cầu thủ Choi Hyun Soo không?”

Tiếng đàn ông từ phía chiếc bàn trước cửa ra vào vọng tới. Đang định đẩy cửa bước ra, Hyun Soo quay lại nhìn. Có người vẫn còn nhớ đến mình, thật là vừa kỳ diệu, vừa ngỡ ngàng.

“Tôi học khóa 45 trường cấp 3 Dae Il.”

Người đàn ông đứng dậy khỏi ghế, trông anh ta có vẻ cùng tuổi với Hyun Soo. Hyun Soo bỏ điện thoại vào túi áo sơ mi, rồi bắt tay người đàn ông kia. Người kia bảo muốn xin chữ ký cho con trai, Hyun Soo cũng ký vào tờ giấy ông ấy đưa. Hyun Soo từ chối ngồi uống cùng, mà chỉ đứng tại chỗ, nhận ly rượu rồi uống cạn một hơi. Anh muốn mau chóng ra khỏi quán rượu này. Anh không muốn phải nghe người bạn đồng môn thậm chí chưa hề biết mặt này hỏi nọ hỏi kia.

Vừa mở cửa xe thì lại có tin nhắn đến.

“Anh đang uống ở đâu vậy?”

Đây là một trong những câu hỏi ưa thích của Eun Joo. Câu hỏi yêu thích thứ hai là “Sao anh lại uống thế hả?” Hyun Soo chưa bao giờ trả lời cả hai câu hỏi đó. Đi hỏi một con sâu rượu là “uống rượu ở đâu, sao lại uống”, thì cũng giống như ra bãi tha ma, rồi hỏi các người sao lại chết vậy. Vì các quán rượu trên đời này vẫn hoạt động bình thường, và lý do để uống rượu cũng nhiều y như số lượng các quán rượu vậy. Tuy vậy, nếu như nhất quyết phải biết lý do, thì cũng có thể nói một câu thế này.

“Cái thằng chơi cùng đội với tôi từ hồi cấp Ba ấy, nó vừa mở quán rượu.”

Kim Kang Hyun cởi bỏ áo cầu thủ sau Hyun Soo ba năm. Một thời, anh ta là tay ném bóng tầm thấp, từng được gọi là “Tàu ngầm hạt nhân” của Fighters, nhưng hai năm cuối sự nghiệp lại trôi qua trên bàn mổ và trung tâm huấn luyện phục hồi. Nếu không phải chơi quần quật quá sức, cùi chỏ tay anh ta đã không tàn tạ nhanh như vậy. Đội bóng đổi công ty chủ quản, rốt cuộc Kang Hyun cũng cởi áo cầu thủ. Chẳng có chỗ nào mua một chiếc tàu ngầm đã hỏng cả. Sau khi giải nghệ, Kang Hyun cũng xoay xở làm ăn chỗ này chỗ kia. Cứ mỗi lần động tay vào làm cái gì, thì lập tức phá sản rất nhanh, hệt như tốc độ bóng của anh vậy. Sân khấu tái xuất lần thứ năm của cậu ta là một quán rượu mở trong khuôn viên một trường Đại học ở Gwangju. Việc Hyun Soo ghé vào đó là chuyện đương nhiên, nhưng không phải lên kế hoạch trước. Hyun Soo cũng có ý định sau khi chuyển đến hồ Se Ryung, xem có cơ hội nào sẽ ghé qua. Người cho anh cơ hội là Eun Joo. Buổi sáng, lúc anh đi làm, cô ấy hỏi anh.

“Bố Seo Won, hôm nay anh sẽ xong việc ở đây hả? Xong việc sớm, đúng không?”

Hyun Soo chả nghĩ gì, hỏi “Sao thế?”

“Anh đến xem thử khu nhà ký túc của công ty đi. Tôi phải đến trường đến tận hôm nay mới xong.”

Lại “Sao thế?” thêm một lần nữa. Vẻ mặt Eun Joo như không còn gì để nói.

“Thì phải xem quy mô với thiết kế nhà thế nào để còn quyết định mang theo đồ đạc gì chứ. Làm sao kéo hết đến đó rồi lại vứt đi được.”

“Không có chuyện vứt đồ đi đâu. Diện tích cũng giống như ở đây thôi.”

“Những diện tích mấy chỗ như nhà nghỉ dưỡng trong khu vườn ươm thường nhỏ lắm. Kết cấu cũng khác với nhà cho hộ gia đình. Nếu như ở đó chỉ có hai phòng thì mọi chuyện sẽ hoàn toàn khác đấy.”

Đập Se Ryung có phải là cái hồ gần nhà đâu. Đấy là nơi chạy xe hơi năm tiếng đồng hồ mới tới. Tự dưng phải vất vả chạy tới tận nơi như vậy, lý do đó xem ra thật không được thỏa đáng cho lắm. Chắc cô ấy còn có ý định gì khác. Hyun Soo vừa đi giày vừa khẽ đưa mắt nhìn Eun Joo.

“Chỉ cần đến đó, xem nhà xong rồi về là được phải không?”

“Đừng có chỉ xem mỗi nhà, phải nói chuyện với cả người ta nữa chứ. Nghe nói nhà đó có một cậu độc thân đang ở còn gì. Vậy nên chuyện phòng ốc, sử dụng nhà tắm hay nhà bếp, chuyện tiền nong… mấy chuyện như thế cứ làm rõ hết ngay từ đầu, để sau này sống không có việc gì phải đỏ mặt lên nữa.”

“Vậy có nghĩa là cô bảo tôi ngồi mặt đối mặt với cậu ta, rồi bàn mấy việc như có dùng chung máy giặt hay không, rồi tiền nước mỗi bên chịu bao nhiêu… ấy hả?”

“Nếu đã như vậy, anh giỏi nói thì thử bảo cậu ta chuyển sang nhà bên cạnh luôn đi. Sống chung với chúng ta, cậu ấy cũng bất tiện cơ mà.”

Hyun Soo chăm chú nhìn Eun Joo. Người đàn bà này, sự trơ trẽn của cô ta không biết là tư chất bẩm sinh, hay là vũ khí có được do luyện tập nhỉ.

Anh làm gì có đủ tài cán mà bảo được cái “cậu độc thân” ấy chuyển sang nhà bên cạnh. Mà anh cũng không có ý định đó. Mặc dù nếu cậu ta tự mình nói là sẽ chuyển đi thì anh cũng chẳng ngăn lại. Dẫu sao thì anh cũng đã hẹn qua điện thoại rồi. Một công đôi việc, tranh thủ thời cơ, trên đường đi, anh nghĩ tới việc ghé vào quán của Kang Hyun. Lúc đến Gwangju là khoảng 6 giờ. Nếu theo đúng như kế hoạch, thì chỉ chuyển cái chậu hoa chúc mừng khai trương rồi ra ngay. Nhưng tại gặp phải ba cậu học cùng trường cấp ba, thế là cứ ngồi dính chặt ở ghế không đứng lên được.

Trong đám bạn học đó, không còn ai chơi bóng nữa. Tất cả đều cứ thế ít nhiều già đi. Mọi người vừa ăn tối, vừa truyền tay nhau ly rượu. Mọi người lại lôi ra kể những hồi ức đã xưa cũ, tựa như bức ảnh thôi nôi ngày trước vậy. Từ chuyện những ước vọng trở thành đội bóng đỉnh nhất, những giấc mộng ngôi sao, rồi chuyện cái nóc nhà huấn luyện bốc mùi mồ hôi chua nồng, chuyện tay ném bóng Kim Kang Hyun đẹp trai, đi đâu cũng kéo theo một đám nữ sinh cấp ba, rồi đến cả chuyện mối tình đầu của Choi Hyun Soo – cầu thủ bắt bóng đã làm một cú three-run cuối cùng trong trận bán kết giải Bonghwangki. Rất nhanh, rượu hết một chai, rồi hết hai chai, rồi thành ra tám chai. Trong đó, một nửa là Hyun Soo uống.

Đến trạm thu phí ở Đông Gwangju, điện thoại lại bắt đầu kêu. Chỉ có thể là Eun Joo, không sai vào đâu được. Cô ấy sẵn sàng gọi liên tục, đến khi nào nghe máy mới thôi. Hyun Soo tắt luôn nguồn điện thoại. Ở phía bên kia trạm thu phí, xe đang dồn lại thành hàng dài. Liệu có phải tối thứ Sáu nên thế không, Hyun Soo thầm nghĩ. Đi qua trạm rồi mới thấy không phải như vậy. Ở đoạn dẫn vào đường cao tốc, xe cảnh sát đang tập hợp ở đó. Hyun Soo lạnh cả gáy. Anh đoán kiểu này bị tóm chắc chắn rồi, không thoát đi đâu được. Giờ mà cảnh sát kiểm tra thì cũng chẳng đào đâu ra giấy phép lái xe mà xuất trình. Anh bị phạt vì tội lái xe sau khi uống rượu, đình chỉ giấy phép đã được 93 ngày.

Ngày hôm đó, tình huống cũng giống như hôm nay. Từ việc uống rượu ở quán với đám bạn đồng nghiệp, đến việc xem bóng chày ở tivi ngoài quán, rồi đến cả việc Eun Joo gọi cho Kim Hyung Tae để tìm anh.

Khi đó, đúng lúc hơi men đang lên thì Kim Hyung Tae rút điện thoại của mình ra. Mắt anh ta cười cười, như đang bảo Hyun Soo “Cái thằng đần này…” Hyun Soo cảm thấy mặt mình nóng bừng và đỏ dừ lên. Eun Joo rất ghét Hyun Soo uống rượu. Ghét đến mức bệnh hoạn. Trong bàn tiệc, chỉ có mình Hyun Soo cứ một tiếng lại nhận một cú điện thoại hối thúc về nhà. Không biết từ bao giờ, Hyun Soo bỏ qua những cuộc điện thoại của Eun Joo gọi đến chỗ nhậu. Nhưng đến cả Kim Hyung Tae cũng phải móc điện thoại ra, thì anh không thể lờ đi không nghe được nữa. Vừa trả lời điện thoại “Tôi đây”, thì lập tức Eun Joo phun một tràng như bắn súng liên thanh.

“Rốt cuộc là anh làm cái gì ở đâu thế hả? Anh lại uống rượu phải không?”

“Ăn cơm thôi. Không uống.”

“Vậy sao anh không nghe điện thoại?”

“Tôi không nghe thấy chuông. Mà có vậy đi nữa, cô gọi đến đây thế này coi sao được.”

“Tại anh không chịu nghe điện thoại nên tôi mới thế chứ.”

Cô ta lại đang định bắt đầu cuộc nói chuyện luẩn quẩn không hồi kết. Hyun Soo nhanh chóng nhượng bộ một bước.

“Vậy có chuyện gì?”

“Seo Won bị ốm rồi. Nó bị nôn với sốt, vừa rồi còn nói sảng nữa. Nó bảo bố nói sẽ dẫn nó đi khu trượt tuyết, rồi đòi thay quần áo cho nó.”

Ngực Hyun Soo chợt thắt lại.

“Không đưa nó đi bệnh viện à?”

“Vừa gọi 119 rồi.”