← Quay lại trang sách

– I - 3

Hyun Soo tức tốc rời quán. Anh không ý thức được mình đang lái xe sau khi uống rượu. Cho đến khi bị cảnh sát giao thông chặn bắt ở gần bệnh viện, Hyun Soo mới nhớ ra là mình vừa uống rượu. Anh xin viên tuần tra chiếu cố hoàn cảnh con trai đang bị ốm. Câu trả lời nhận được là “Có tin được anh không đấy?” Không có cách nào thoát khỏi việc thở vào máy nhận biết nồng độ cồn. Cái máy kêu “Píp” một tiếng. Đó là chuyện đương nhiên rồi. Vì thứ chứa trong bụng anh không phải ruột gan mà là cái thùng rượu thì đúng hơn.

Viên tuần tra lập tức mở cửa xe, ngồi vào ghế bên cạnh anh. Anh ta bảo anh đánh xe sát vào lề đường. Anh gắng sức kìm lại cơn kích động muốn quăng cái xe chở viên tuần tra đó lại rồi bỏ chạy luôn cho rồi. Bên lề đường, chiếc xe Bongo có lắp máy đo độ cồn đang đứng đợi. Kết quả đo là 0.097. Anh được chuyển cho sở cánh sát gần đó. Chuyện con ốm ở đó cũng chẳng ai chịu nghe. Kiểu gì cũng phải viết bản tường trình, không thoát đi đâu được. Giữa lúc rối ren như thế, thì nhận được điện thoại của Eun Joo.

“Khi nào anh đến? Anh định làm tôi nổi điên lên thật đấy hả?”

Tiếng Eun Joo vỡ ra, lạc cả đi. Hyun Soo nhỏ giọng đáp lại.

“Tôi đang đi. Sắp đến rồi. Bác sĩ bảo sao?”

“Họ bảo có thể bị viêm màng não, phải đi bệnh viện có trang bị máy chụp CT với chuyên khoa Nhi, vậy nên anh…”

Lần này thì đến lượt Hyun Soo quát lớn.

“Vậy thì phải đi đi chứ, anh anh cái gì nữa.”

“Anh làm được cái trò trống gì mà nổi cáu với tôi. Tôi là con ngốc chắc? Tôi đã gọi taxi, giờ đang trên đường đến bệnh viện Nhi rồi, tôi gọi để bảo anh qua đấy thôi.”

Cảnh sát nghe nội dung cuộc điện thoại, hình như đoán được tình hình. Họ nhanh chóng xử lý mọi việc giúp anh. Hyun Soo nhận giấy phép lái xe tạm thời có hiệu lực hai ngày, rồi bắt taxi đi ngay.

Seo Won đang nằm trên giường ở tận góc trong cùng phòng cấp cứu. Eun Joo đang ngồi cạnh, cầm tay thằng bé. Thằng bé nhìn thấy Hyun Soo từ xa. Giọng nói yếu ớt, gọi “Bố ơi”. Câu đầu tiên của Eun Joo là “Ha, không uống rượu cơ đấy?”

“Sao lại thế này?”

Hyun Soo nhìn con trai nằm trên giường, hỏi Eun Joo. Anh muốn đến bên cạnh Seo Won nhưng không vào được. Người khổng lồ cao 1m91, nặng 110 kg như anh, khoảng cách giữa các giường bệnh quá nhỏ, anh không lách vào được. Cái thân hình to lớn đó, ra khỏi sân bóng chày là chẳng dùng được vào việc gì nữa.

“Anh bảo khi nào tới mà đến giờ mới tới hả?”

Eun Joo lại hỏi lại lần nữa.

“Tôi đang hỏi cô sao lại thành ra thế này?”

“Không có anh ở nhà nên thế chứ sao. Người ta bảo phải chọc hút tủy kia kìa.”

“Chọc hút tủy? Cái đó là cái gì?”

“Từ trong cột sống ấy, người ta…”

Eun Joo thoáng nhìn Seo Won, đang nói lại thôi.

“Người ta bảo không có gì nguy hiểm, rồi bảo tôi điểm chỉ vào bản cam kết. Phải cam kết là dù có chuyện gì xảy ra với Seo Won, cũng không được truy cứu trách nhiệm đối với bệnh viện. Họ nói vậy làm sao mà tin được. Cam kết kiểu đó làm sao tôi tự ý viết được.”

“Sao lại không tự quyết được. Cô là người việc gì cũng tự mình giải quyết hết cơ mà.”

Hyun Soo chỉ muốn gầm lên như vậy, nhưng anh cố nén lại. Anh to cao thế này, lại đầy mùi rượu, giờ mà gào lên nữa, kết quả sẽ thế nào, anh biết quá rõ rồi.

“Bác sĩ đang ở đâu?”

Eun Joo nheo mắt lại, chỉ về phía phòng y tá giữa phòng cấp cứu. Hyun Soo nuốt cơn bực tức đang dâng lên, đi ra chỗ bác sĩ. Bác sĩ khoa Nhi nói có thể là viêm màng não. Họ đã cho dùng steroid nên tình hình tạm ổn, nhưng vẫn sẽ cần phải chọc hút tủy. Họ sẽ dùng một cái kim dài, chọc vào cột sống, hút dịch tủy ra. Mục đích là để điều chỉnh não áp và lấy mẫu làm xét nghiệm. Phải đến lúc có kết quả là do vi khuẩn hay virus thì mới biết được.

“Do vi khuẩn thì sao, mà do virus thì sao?”

Hyun Soo hỏi.

“Nếu do virus thì chỉ cần chữa trị tốt sẽ không sao.”

Bác sĩ trả lời.

“Nếu do vi khuẩn thì sẽ thế nào?”

“Có thể sẽ có di chứng. Như là bị khiếm thính, chậm phát triển, động kinh…”

Khiếm thính, chậm phát triển, động kinh ư… Trước mắt Hyun Soo tối sầm lại. Sức lực như rút hết khỏi thân thể, chân anh bắt đầu run lẩy bẩy. Anh không đọc nổi nội dung bản cam kết. Anh không làm sao viết được tên mình cho đàng hoàng, chiếc bút trong tay đánh rơi tới bốn năm lần.

Seo Won được chuyển sang phòng điều trị. Eun Joo ở lại bên ngoài, còn Hyun Soo đi theo vào. Người đàn ông có vẻ như phụ tá cởi áo ngoài của Seo Won, rồi cho thằng bé nằm nghiêng, lưng cong lại như con tôm. Bác sĩ bôi thuốc sát trùng lên phía dưới sống lưng của Seo Won, rồi đắp gạc khử trùng lên. Lúc này đột nhiên Seo Won bắt đầu vùng vẫy. Viên phụ tá dùng cả người đè lên, giữ chặt Seo Won, nhưng không đủ sức khống chế thằng bé bắt đầu lên cơn khiếp sợ. Lúc nãy, trên đường vào phòng điều trị, Seo Won đã nhìn thấy cây kim tiêm vừa to vừa dài, nên bác sĩ vừa bôi thuốc sát trùng lên lưng, thằng bé nghĩ chắc cái kim khủng khiếp kia sắp chọc thẳng vào lưng mình rồi. Seo Won nhìn bố trân trối, đôi mắt cầu cứu đầy khẩn thiết. Bác sĩ cũng nhìn Hyun Soo với đôi mắt như vậy.

“Anh xem bảo cháu thế nào đi. Đang điều trị mà cử động thế này thì phiền lắm.”

Hyun Soo co người lại, ngồi thu lu xuống bên chân giường Seo Won. Tấm thân ướt đẫm mồ hôi của anh nhét chật cứng khoảng trống giữa tường với giường bệnh. Anh lập tức thấy khó thở. Cảm giác như muốn phát điên lên vì sợ hãi vậy.

“Seo Won à. Bố nói mỗi khi sợ hãi thì làm gì nhỉ?”

Seo Won ngừng giãy giụa. Hyun Soo hỏi lại một lần nữa.

“Bố nhắc giúp rồi mà con không nhớ ra à?”

Seo Won nhìn bố, rồi môi làm điệu bộ giống như đang huýt sáo.

“Chính nó đấy. Hai bố con mình đã làm thế còn gì. Bố huýt thành tiếng, còn Seo Won huýt sáo trong đầu. Huýt sáo xong thì việc đáng sợ cũng kết thúc. Đúng vậy không, thưa bác sĩ?”

Bác sĩ vừa dùng kim tiêm rút thuốc gây tê cục bộ, vừa đáp “Đương nhiên rồi.” Hyun Soo hỏi Seo Won.

“Mình huýt bài gì bây giờ nhỉ?”

Seo Won không trả lời, mà giơ thẳng hai ngón trỏ và giữa lên. Hyun Soo nhớ lại cảnh đầu tiên trong bộ phim mình thích, “Cầu sông Kwai.” Trong cảnh đó, quân Anh bị bắt làm tù binh, họ vừa huýt sáo bài “Hành khúc Đại tá Bogey” vừa hành quân tiến vào trại giam của quân Nhật. Seo Won mặc dù không hiểu nội dung phim, nhưng xem đi xem lại cảnh đó tới hàng chục lần. Tới mức sợi băng video rão ra như sợi mỳ.

Hyun Soo để hai tay lên hai thành giường, ngón trỏ và ngón giữa hai bên giơ thẳng lên. Rồi “Huýt” một cái, vang lên một âm sol. Đó là pháo hiệu thông báo bắt đầu hành quân mà chỉ hai người biết với nhau.

Huýt, huýt tu huýt tu huýt, huýt… Hyun Soo bắt đầu huýt sáo. Hai cặp ngón tay của anh biến thành hai đôi chân bước lên hành quân trên thành giường bệnh. Trong lúc hành quân, một đôi chân vấp vào chân người bên cạnh, ngã lăn ra, có lúc thì hai đùi xoắn quẩy như đang buồn tè, rồi lại còn nhịp nhịp chân lách tách theo tiếng huýt sáo. Cuối cùng thì trên gương mặt Seo Won cũng thoáng hiện lên một nụ cười.

“Chúng ta quay lại trại tập trung thêm một vòng nữa nhé.” Tiếng huýt sáo vừa kết thúc thì bác sĩ bảo vậy. Hyun Soo suýt nữa thoi một cú đấm vào cằm bác sĩ. Vậy là nãy giờ vẫn còn chưa làm xong sao?

Hút tủy xong thì Seo Won ngủ. Bác sĩ giải thích rằng não áp đã giảm nên cậu bé thấy dễ chịu hơn. Hyun Soo ngồi thu lu bên cạnh Seo Won, run lẩy bẩy từng cơn. Ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra với Seo Won thì sao. Ngộ nhỡ thằng bé không nghe được, không đi được, xe đạp cũng không lái được, trò jungle gym cũng không trèo lên được. Ngộ nhỡ thằng bé mắt trợn ngược, mũi khò khè rồi lên cơn động kinh. Ngộ nhỡ mọi chuyện thành ra như thế… Đêm đó thật là một đêm đáng sợ. Trong ba mươi bảy năm sống trên đời, chưa bao giờ Hyun Soo trải qua đêm nào hãi hùng như vậy. Ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt của Eun Joo, ánh mắt ngùn ngụt tuôn trào như dòng nước sông tối thẫm. Lẫn lộn cả căm ghét, oán hận và khiếp hãi đẫm trong nước mắt, giờ anh có tài thánh cũng chẳng dám cất lên một lời nào.

Kết quả xét nghiệm kết luận là do virus. Dù vậy, vẫn phải nhập viện tới gần một tháng. Vì não áp không phải nhanh chóng mà điều chỉnh được. Bác sĩ chọc hút tủy thêm khoảng hai lần nữa. Đủ thứ thuốc đổ vào người Seo Won. Hyun Soo chạy đi chạy lại như điên giữa nhà, bệnh viện và nơi làm việc. Mua đồ ăn cho hai mẹ con, xử lý mấy việc lặt vặt, đến đêm lại ở bên cạnh trông Seo Won. Trong khi đó, thời hạn treo bằng lái xe bị kéo dài lâu hơn. Anh chẳng có dịp nào để nói với Eun Joo chuyện đó. Cảm giác bất an khi lái xe không giấy phép dần dần cũng mờ nhạt. Cho đến khi Seo Won ra viện thì anh gần như quên mất chuyện bằng lái đó.

Chẳng có gì thay đổi cả. Eun Joo nghỉ một thời gian rồi lại bắt đầu làm việc ở căng tin trường tiểu học. Hyun Soo vẫn uống rượu rồi lại xem bóng chày, việc cần làm thì hết quên lại trì hoãn. Ngay cả thói quen uống rượu xong chẳng suy nghĩ gì, cứ thế cầm lấy vô lăng cũng không thay đổi. Cả hành động đã uống rượu thì sẽ không nghe điện thoại của Eun Joo cũng vậy. Cả việc phải để đến tận lúc cảnh sát bắt dừng xe lại, mới ý thức được là mình vừa uống rượu, giống như lúc này đây, cũng vậy.

Hyun Soo thò đầu ra ngoài cửa sổ xe, nhìn lên phía trước. Hai chiếc xe đang nối đuôi nhau đi ra đường dẫn lên đường cao tốc. Mấy chiếc xe phía trước Hyun Soo cũng chuyển bánh, phía trước quang hẳn ra. Hyun Soo nhẹ cả người. Không phải kiểm tra hay truy bắt người uống rượu. Mà là có tai nạn. Hình như xảy ra vụ đâm đuôi xe liên hoàn giữa hai xe hơi và một xe tải. Cảnh sát phong tỏa một làn xe để xử lý hiện trường vụ tai nạn. Nhận được tín hiệu cho qua của cảnh sát, Hyun Soo lái xe chạy qua trước mặt cảnh sát với một thái độ đáng ghi vào sách giáo khoa về lái xe chuẩn mực. Tất nhiên chỉ được một lát. Ra đến đường cao tốc, con sâu rượu lại tìm lại vận tốc trung bình của mình – 120km/giờ. Động cơ kêu ầm ầm, toàn thân xe rung lên bần bật mà Hyun Soo vẫn chẳng hề có chút cảm giác gì về tốc độ. Người anh mệt phờ. Tâm trạng rã rời không còn gì để tả. Cách đây không lâu, anh đã mua “nhà riêng”, mà không, đúng ra là cái “nhà riêng” do Eun Joo đứng ra mua, cái nhà đó bây giờ đang đè anh không ngóc đầu lên được.

Mười ngày trước, đột nhiên Eun Joo bảo sẽ mua nhà. Trước tiên, Hyun Soo nhìn sắc mặt Eun Joo. Có phải người đàn bà này đang bị bệnh ở đâu chăng? Nếu không phải vậy thì chẳng có lý do gì tự dưng lại lảm nhảm là sẽ mua một căn hộ rộng 100 mét vuông ở Ilsan cả. Eun Joo bảo có chỗ rao giá rẻ. Nhà đó chủ nhà gặp khó khăn trong làm ăn nên cho rao bán gấp. Ngôi nhà này vẫn còn chưa trả hết nợ, nên cũng không cần phải vay nợ để trả ngay một cục. Vị trí ở đó tốt, trường học tốt, điều kiện sinh hoạt cũng tốt.

Hyun Soo cũng đồng ý là như thế. Nếu Eun Joo đã nói tốt thì hẳn là tốt rồi. Có điều anh không thể đồng tình về vấn đề tiền nong như thế được. Theo tính toán của anh thì kiểu gì cũng không ổn. Căn nhà đang ở thuê theo năm, bây giờ có lấy lại tiền đặt cọc, rồi rút hết tiền tiết kiệm thêm vào thì vẫn thiếu 30 triệu won. Nếu định vay tiền để bù vào cho đủ, thì thà rằng bỏ cuộc còn tốt hơn. Thuế mua nhà thì tính thế nào, còn tiền lãi vay cắt cổ thì định cáng đáng kiểu gì. Rồi ba người trong nhà lấy gì mà ăn, mà sống. Định ở “nhà riêng” rồi mút ngón tay mà sống qua ngày à, vậy thà ở nhà thuê mà ngày được ăn ba bữa còn tốt hơn.

“Vậy nên đến bây giờ, anh cũng chỉ được đến bộ dạng như thế này thôi.”

Eun Joo nói. Cách tính toán của Eun Joo khác anh. Trước tiên, cô lấy năm cái sổ ngân hàng bày một loạt trước mặt Hyun Soo.

“Mấy cái này là sao?”

“Nhìn mà không biết hả?”

Sao lại không biết được. Là tiền. Là một khoản tiền lớn, đủ cho chỗ 30 triệu won còn thiếu và trả cả thuế mua nhà. Eun Joo không giải thích, mà trước hết giở cái điệp khúc mà cô vẫn kêu gào mỗi khi Hyun Soo uống rượu ra.

“Anh tưởng bấy lâu tôi ki cóp chắt bóp là để mình tôi ăn sung mặc sướng hay sao? Anh tưởng tôi nai lưng ra làm việc như trâu bấy lâu là vì tôi thừa hơi hay sao? Nếu mà anh chịu tu tỉnh, chí thú làm ăn thì chúng ta đã mua được nhà từ lâu rồi.”

“Tiền lãi đi vay thì tính sao?”

“Giờ đem căn hộ này cho thuê theo tháng là được.”

“Vậy chúng ta ở đâu?”

“Ký túc xá công ty.”

Đến sống ở khu ký túc cũng có nghĩa là bảo tự nguyện đi công tác vùng xa. Hyun Soo không muốn rời Seoul. Về chuyện này, anh có lý do riêng.

Sau khi bỏ chơi bóng chày, công việc đầu tiên anh kiếm được là ở công ty đang làm bây giờ. Đó là một doanh nghiệp an ninh khá vững, chuyên canh giữ những công trình trọng yếu của đất nước. Hyun Soo được tuyển vào làm chính thức, nơi làm việc đầu tiên là tại một con đập ở một vùng rừng núi thuộc tỉnh Chungcheong. Nơi đó không gian dễ chịu, môi trường xung quanh cũng thanh bình. Lại còn được ở nhà ký túc miễn phí. Nếu nói về vấn đề, thì có một điểm là, từ nhà trẻ mà Seo Won đi học cho tới siêu thị, tất cả những công trình dân sinh đều nằm ở xã bên kia núi. Eun Joo bỏ tiền túi ra mua cho anh một chiếc xe Matiz cũ. Biết ơn thì biết ơn thật, nhưng cách giải quyết vấn đề này của cô đã không đếm xỉa gì đến bộ khung xương đặc biệt của ông chồng. Cảm giác không phải là ngồi vào xe, mà là khoác thêm một cái áo giáp vậy. Phải đẩy ghế ra hết đằng sau mới lái xe được. Hyun Soo định bảo mua cái xe to hơn một chút, nhưng rồi lại thôi. Nếu nói ra, chắc chắn sẽ ăn chửi không ra gì. Anh chỉ biết ca cẩm trong lòng. Không hiểu vì lẽ gì mà những thứ vây bọc lấy cuộc đời mình, cái nào cũng bức bối, chật chội giống y như nhau thế này. Suốt một năm trời, cái xe Matiz được dùng làm xe cấp cứu. Vì Seo Won cứ đau ốm vặt liên miên. Từ viêm kết mạc cho đến bệnh sởi, cứ bệnh nào phổ biến là đổ lên thằng bé cho bằng hết. Nhiều lần giữa đêm khuya, Seo Won sốt bừng bừng, anh phải chở Seo Won vượt qua con đường đèo nguy hiểm. Ngày tuyết rơi như trút, cả nhà anh ba người cũng phải liều chết mà đi. Làm việc ở nơi hẻo lánh như vậy, vấn đề lớn nhất là cơ sở y tế.

“Phải sống ở đó khoảng bao lâu?”

Hyun Soo hỏi. Trong đầu anh trỗi dậy hai cảm xúc. Cảm giác êm ái mà mấy tiếng “nhà riêng” đem lại, và cả nỗi bất an về “nguy cơ” tương lai tiềm ẩn.

“Ba năm. Đến lúc đó thì cũng có thể trả xong một phần nợ rồi. Có chuyển vào ở thì cũng vẫn gánh được tiền lãi.”

“Đừng làm thế, mua cái nhà nào nhỏ thôi. Cô bớt tham đi một chút, thì nhà cũng mua được, mà chẳng cần phải làm chuyện vô lý thế này. Nhà chỉ có ba người, đâu nhất quyết phải cần đến 100 mét vuông chứ?”

“Cần chứ sao không.”

“Cái này là xây lâu đài trên cát đấy. Làm sao biết được ngày mai đột nhiên có chuyện gì xảy ra?”

“Ngày mai có chuyện gì, tôi biết.”

Eun Joo cười. Điệu cười của người đã nắm rõ tình hình, vẻ mặt cô tràn đầy thỏa mãn.

“Lúc đó chúng ta sẽ dùng đến hợp đồng ngôi nhà này.”

Eun Joo không có ý định thỏa hiệp chuyện này. Nhà rộng 100 mét vuông là tiêu chuẩn “gia nhập tầng lớp trung lưu” mà Eun Joo vô cùng khao khát. Đứng trước tiêu chuẩn đó, nỗi lo ngại của Hyun Soo chỉ là “nói nhảm”. Trong miệng anh ngập một cảm giác chua chát mang tên “bất an”, nhưng anh cũng phải cố nuốt cho trôi. Hyun Soo nộp đơn tự nguyện làm việc ở vùng xa. Tự nguyện một cái là có lệnh phân công ngay. Không có ai tự nguyện đi làm xa, còn người làm ở trụ sở chính thì chật kín rồi, vậy nên việc đó cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả. Nơi làm việc là đập Se Ryung, ngày nhận quyết định là ngày 30 tháng Tám. Eun Joo đã mua căn hộ kia rồi. Đến hôm đó, sẽ tìm người thuê căn hộ đang ở này. Bây giờ, trong mắt cô ấy, chỉ còn lại mỗi một chuyện khó chịu. Đó là cái cậu độc thân đang chiếm mất một phòng trong cái nhà ký túc hai phòng kia.

Hyun Soo nhìn đồng hồ. 9 giờ 3 phút. Đã quá một tiếng ba phút so với giờ hẹn với Ahn Seung Hwan – “cậu độc thân” theo như cách nói của Eun Joo. Anh móc điện thoại trong túi áo sơ mi ra. Vừa bấm nút khởi động nguồn thì thấy hiện lên bốn cuộc gọi nhỡ với một tin nhắn. Hai cuộc điện thoại của Eun Joo, với hai cuộc là do Ahn Seung Hwan gọi. Trong tin nhắn viết mật mã mở khóa cửa ra vào. Anh vội vàng thử gọi điện cho Ahn Seung Hwan. Không ai nghe máy.

Hyun Soo lại bỏ điện thoại vào túi áo. Anh mở cửa sổ xe ra một chút, rồi sửa lại tư thế ngồi. Bộ xương dạ quang treo ở kính chiếu hậu đung đưa trong gió. Bộ xương đang cười, cái miệng như thể bị xé làm đôi, bộ xương này là món quà sinh nhật Seo Won tặng anh năm anh 31 tuổi. “Happy Birthday”, cái giọng trẻ con líu lo vang lên bên tai như tiếng hát. Hyun Soo bất giác mỉm cười. Ngoại trừ việc thuận tay trái, thằng bé chẳng giống anh chút nào. Cũng chẳng giống Eun Joo. Thằng bé giống người mẹ đã mất của anh như tạc. Đó là điểm mà anh thích nhất. Bộ xương đang cười kia không đơn thuần chỉ là đồ trang trí trong xe. Đó là niềm tự hào về cậu con trai chẳng giống mình chút nào đó.

Khi đó, anh vừa chạy qua cột chỉ đường “Trạm dừng chân Se Ryung – 02 km”. Một chiếc BMW màu trắng thình lình xuất hiện phía sau, đèn xe bắt đầu nhấp nháy đòi vượt. Chỗ đó là đường đèo. Và lại đường đang lên dốc. Ở làn xe bên cạnh, bốn chiếc xe rơ mooc tải trọng lớn chất đầy thép tấm đang nối đuôi nhau chạy. Qua kính chiếu hậu, Hyun Soo nhìn trừng trừng về phía sau. Thằng điên, nó muốn anh phải làm sao cơ chứ.

Chiếc Matiz trắng vượt lên phía trước chiếc xe rơ mooc chạy đủng đà đủng đỉnh, hệt như một con chó vừa ngủ một giấc dài. Young Je lấy cả bàn tay đập lên còi xe, rồi vượt vèo qua bên cạnh chiếc Matiz. Nhận được tín hiệu phải tránh ngay ra chứ. Con xe ghẻ này đáng nhẽ nên chạy trên đường nhỏ hai làn xe mới phải. Qua gương chiếu hậu, Young Je liếc nhìn con Matiz. Phía trong kính chắn gió tối đen, một bộ xương dạ quang đang cười nhạt.

Young Je bỏ tay ở còi xe ra rồi đạp chân ga. Con Matiz dần xa khỏi tầm mắt. Và cũng dần ra khỏi mối bận tâm của y. Suy nghĩ của y quay lại chuyện Ha Young. Ly hôn, quyền nuôi dạy con, cấm đến gần dưới 100 mét, tiền bồi thường… Ai cho phép mà cô dám làm thế, cô cho phép hả?

Sáng nay, ở tòa án thành phố S đã tiến hành xét xử lần một. Đó là phiên xét xử với sự tham dự của người đại diện cho bị đơn Oh Young Je và nguyên đơn Moon Ha Young. Khi ấy, Young Je đang tham dự một cuộc hội thảo về chỉnh nha tổ chức ở một khách sạn gần Gwanghwamun. Ăn trưa xong, vừa lên đến phòng thì luật sư gọi điện đến. Luật sư nói một câu lạ lùng như thể cá vàng ăn thịt cá mập vậy. Đó cũng là câu nói mà trong đời Young Je chưa một lần từng nghe.

“Chúng ta thua rồi.”

Luật sư bên nguyên đơn có tỉ lệ thắng kiện cao và rất có danh tiếng. Danh tiếng thế nào thì ông ta nói nhiều y như vậy, tuôn một tràng về việc người bệnh tâm thần mang tên Oh Young Je, 12 năm qua, đã dùng những cách thức nào để ngược đãi vợ và con gái cả về mặt tinh thần và thể xác, những chuyện ông ta nói đủ để viết cả một cuốn sách. Ông ta còn đưa ra thêm nhiều tư liệu phong phú. Những bức hình chụp vết roi hằn rõ trên cơ thể Ha Young, những bó roi treo khắp nơi trong nhà và những thứ đại loại như thế; rồi bản tường trình do chính Ha Young viết; rồi đến cả giấy chẩn đoán sảy thai do bị bạo hành được lưu giữ theo ngày tháng. Thêm vào đó là những đoạn băng ghi lại nội dung những cuộc cãi nhau tệ hại giữa hai vợ chồng, cùng đoạn ghi âm Se Ryung tự mình tường thuật. Con bé nhỏ như cái kẹo nhưng trí nhớ rất tốt, kể lại hết sức tỉ mỉ chuyện bố đã “điều chỉnh” những lỗi của mẹ như thế nào, khi nào, ở đâu, dùng phương pháp nào. Lúc giãi bày nỗi mong mỏi hai mẹ con được sống riêng, giọng con bé đầy nước mắt.

Thói quen bỏ nhà đi của Ha Young, rồi việc cô ấy không có khả năng kinh tế và khả năng nuôi dạy con… những tình tiết mà phía Young Je đưa ra đó không giúp sức được gì nhiều. Luật sư phía Ha Young đưa ra mấy tờ chứng nhận vớ vẩn để làm căn cứ cho khả năng kinh tế của Ha Young. Nào là thợ làm bánh, nào là đầu bếp nấu món Hàn… Theo như Young Je còn nhớ, Ha Young bắt đầu học ở trung tâm dạy nấu ăn trong xã từ hai năm trước. Cô ta bảo học cho vui. Thời gian vắng nhà cũng chính xác. Cô ta cùng với Se Ryung lên chiếc xe bên trung tâm mỹ thuật rời nhà, rồi lại cùng với Se Ryung quay về trên chuyến xe đó. Young Je cứ để yên cho làm. Vì hoàn toàn chẳng hề có một điểm gì bất tiện, chẳng hề có điểm gì đáng ngờ. Mà tay nghề nấu ăn của vợ lại khá lên, chẳng có gì xấu cả. Thật không thể tưởng tượng nổi chuyện đó lại là bài binh bố trận trước để chuẩn bị cho việc đưa đơn ly dị.

“Đấy chính là chân tướng của người phụ nữ mà trước đây anh không biết.”

Luật sư của Young Je sau khi kết thúc bài thanh minh dài dòng, đã nói như vậy. Young Je cảm thấy gáy mình đông cứng lại. Phía dưới cột sống như tê buốt. Nói vậy khác nào bảo y bấy lâu nay sống cùng với một cái xác hay sao. Gã luật sư bất tài này giờ lại còn định sỉ nhục thân chủ để lấp liếm thất bại của bản thân hả? Ngay cả cách gọi “người phụ nữ ấy” cũng làm Young Je khó chịu. Cho đến tận bây giờ, chưa có ai gọi vợ Young Je như thế cả. Young Je tuyên bố sa thải viên luật sư, quăng điện thoại lên giường rồi bỏ ra phía cửa sổ. Dưới kia, cách hai mươi tầng nhà, người và xe cộ đang di chuyển từng dòng theo đèn tín hiệu giao thông. Thế giới của Young Je cũng vận hành như vậy. Tất cả đều theo mệnh lệnh của Young Je, theo những quy tắc Young Je đặt ra, ngăn nắp và trật tự… và mới cách đây ba tháng, tất cả mọi việc vẫn còn như thế.

Cuối tháng Tư vừa rồi, Ha Young biến mất. Hôm đó là ngày đi du lịch Donghae nhân kỷ niệm ngày cưới. Ở một nơi nhìn xuống biển, Young Je và Ha Young ngồi ăn tối và uống rượu vang với nhau. Cho đến tận khi đó vẫn không có vấn đề gì. Mọi chuyện bắt đầu từ khi gọi lái xe thuê đến chở hai người về khách sạn. Gã lái xe đòi nhiều hơn số tiền ghi trên danh thiếp quảng cáo. Anh ta bảo gần đây tiền lái xe thuê đã tăng lên rồi. Đương nhiên lời qua tiếng lại chẳng hay ho gì. Young Je đâu phải thằng ngốc để gã tài xế kia muốn làm gì thì làm. Đúng lúc đó, Ha Young có một hành động lạ thường. Cô ta mở ví của mình, lấy tiền ra dúi vào tay gã tài xế. Vừa đưa tiền, cô ta vừa nói: “Xin lỗi, anh ấy hơi say”, vẻ mặt cô ta lúc đó choáng váng, xấu hổ như thể muốn chết đi cho rồi.

Lên đến phòng, Young Je dùng khăn tắm ướt đánh Ha Young một trận. Sau đó, Young Je lập tức trả phòng khách sạn rồi lái xe lên phía đèo Hankye. Lên đến đỉnh đèo, Young Je tước lấy ví tiền và điện thoại của Ha Young, rồi bắt cô ta xuống xe. Ý Young Je là cô hãy ở đây phản tỉnh lỗi lầm của mình. Chứ đâu phải là theo con đường đèo này, cô hãy bỏ nhà và đâm đơn ly dị chồng mình đi.

Hai ngày đầu, Young Je cũng chẳng bận tâm cho lắm. Nếu đã muốn thì Young Je bắt cô ta về lúc nào cũng được. Đêm hôm khuya khoắt, một mình trên đỉnh đèo, thân gái thì làm gì được. Ngoại trừ việc đánh điện collect-call[22] báo cứu trợ về ngôi nhà của bà mẹ đẻ bé tí tẹo ấy. Young Je cũng không thử gọi điện về bên nhà vợ. Young Je định để khi nào vợ tự chân mình quay về, van xin tha lỗi rồi nhận hình phát thích đáng, lúc đó mới tha cho.

22. Điện thoại người nghe trả tiền.

Một tuần trôi qua vẫn không thấy liên lạc gì, lúc đó, Young Je bắt đầu hành động. Những chỗ mà Ha Young có thể đi, Young Je rõ như lòng bàn tay. Young Je dự tính bắt được Ha Young rồi sẽ làm cho cô ta không đi nổi trong một tháng trời. Tuy nhiên, không thấy Ha Young đâu cả. Nhà mẹ đẻ, họ hàng thân thích, mấy người bạn ít ỏi của Ha Young, rồi những người có tên trong lịch sử cuộc gọi ở điện thoại của cô… Young Je đào bới không sót một ai, nhưng thậm chí còn chẳng có ai nhìn thấy Ha Young cả. Tại khách sạn ở Sokcho, Young Je tìm được một dấu vết còn sót lại của Ha Young. Người ta bảo cô ta gọi điện từ trung tâm tránh nạn khẩn cấp trên đèo Hankye về khách sạn, báo là có sự cố và nhờ gọi taxi giúp. Tài xế taxi đó vẫn còn nhớ Ha Young rất rõ. Chỉ cần không bị bệnh mất trí nhớ, thì đương nhiên là phải như vậy rồi. Khách đi đường trường từ đèo Hankye về đến Seoul, chạy xe cả năm liệu gặp được mấy người. Ha Young trả tiền bằng ngân phiếu trị giá 100 ngàn won. Young Je hỏi tài xế có ghi lại số ngân phiếu không. Tài xế hỏi lại – dạo này ngân phiếu trị giá có 100 ngàn thôi cũng được coi là ngân phiếu hay sao mà đòi ghi lại số.

Young Je thỉnh thoảng có dùng đến dịch vụ của một “Trung tâm giải quyết vấn đề” tên là “Supporters”, lần này Young Je cũng giao vụ này cho chỗ đó. Mấy thằng cha tự xưng là “Pro Supporters” suốt nửa tháng trời chỉ ăn hại tốn tiền, mà ngay một chút manh mối của Ha Young cũng chẳng đánh hơi ra.

Cuối tháng Năm, sau tròn một tháng bỏ nhà đi thì bắt đầu có tin tức về Ha Young. Tin đến thông qua tòa án, dưới hình thức giấy gọi ra tòa. Young Je cười như một người điên. Trước tiên là vì yên tâm rằng Ha Young chưa biến mất khỏi cõi đời này. Sau đó là vì nội dung giấy gọi quá sức lố bịch và khôi hài. Ai là người đã biến con gái một người thợ sửa đồ điện tử thành công chúa Lọ Lem chứ? Những thứ mà từ lúc sinh ra cô ta không bao giờ có thể có được, ai là người đã mang lại cho cô ta chứ? Ân huệ đó, giờ cô trả bằng cách đâm đơn đòi ly hôn hay sao?

Young Je không còn cách nào khác, đành phải tìm luật sư. Trước hết, phải thắng ở tòa đã. Sau đó sẽ tới việc bắt giữ Ha Young. Viên luật sư chuyên về những vụ lừa đảo hôn nhân, ngoại tình, kiện tụng ly hôn… đưa ra cho Young Je một vài chỉ dẫn. Ông ta bảo trước tiên Young Je đừng “điều chỉnh” Se Ryung nữa. Nếu trong khu Young Je sống, điều tiếng đánh giá của mọi người xấu đi thì vô cùng bất lợi. Young Je đã làm như vậy. Ít nhất thì cũng chưa bao giờ bị lộ ra ngoài. Ngoại trừ việc cái gã khờ sống ở nhà 102 tự dưng xía mũi vào, suýt nữa thì làm ầm ĩ mọi chuyện. Rồi đến cả cái hướng dẫn khó chịu của luật sư, rằng đừng có tìm Ha Young nữa, đừng ức hiếp bên nhà vợ nữa… tất cả Young Je đều chấp nhận. Vậy nên, Young Je chưa bao giờ tưởng tượng nổi là mình sẽ bị thua ở tòa.