– I - 4
Young Je mở tủ lạnh lấy chai nước suối rồi quay lại ghế. Y uống một hơi cạn nửa chai.
Ha Young đang ở đâu nhỉ? Đống tài liệu nhiều như vậy, cô ta làm cách nào mà thu thập và bảo quản được, để rồi đem ra trước tòa như thế? Có một điểm chắc chắn, đó là nội dung băng ghi âm mà Ha Young đưa ra là những việc trong hai năm gần đây. Giấy chẩn đoán sảy thai đã chỉ rõ cụ thể thời điểm bắt đầu ghi âm. Vụ việc con mèo xảy ra vào mùa xuân năm kia. Young Je cắt nhỏ từng giây phút của ngày hôm đó ra, để dưới kính hiển vi của trí nhớ.
Young Je không giỏi giao thiệp với người khác. Hội đồng môn không đi, golf cũng không chơi, mấy chỗ ăn nhậu cũng không hợp. Hoạt động xã hội nếu phải làm, thì một tháng một lần, cùng với các bác sĩ ở trung tâm y tế đi làm khám bệnh từ thiện, tất cả chỉ có thế. Young Je chỉ lui lới mấy nơi như trại dưỡng lão, trung tâm phục hồi, trại giáo dưỡng thiếu niên hay nhà tù… Thời gian còn lại, Young Je ngồi trước bàn làm việc đặt trong căn phòng ở tầng hầm, tạo ra một thế giới nhỏ bé và tinh xảo. Công việc đó bắt đầu từ việc mỗi năm vào mùa xuân, Young Je sẽ vào khu rừng Biệt thự, đốn về một cây bách dáng đẹp, rồi chia thành từng đoạn dài theo ý muốn, bóc vỏ và phơi trong bóng râm cho khô. Khi những khúc gỗ đã khô hẳn, đem cắt ra thành những thanh nhỏ như que tăm. Trong toàn bộ quá trình, đó là giai đoạn duy nhất dùng đến máy móc. Cuối cùng, chuẩn bị hộp dụng cụ với một tấm gỗ thông có độ lớn thích hợp, hồ dán, nhựa thông, như vậy là có thể thể hiện thế giới mà mình muốn. Rừng cây, tường rào, túp lều, nhà thờ, cây cầu… Tất cả những thứ đó tập hợp lại, trở thành ngôi làng trong chuyện cổ tích, và thành trì nơi công chúa và hoàng tử sinh sống. Việc này Young Je bắt đầu làm từ sau ngày Se Ryung được hai tuổi. Đây là công việc đòi hỏi khả năng cảm nhận về nghệ thuật, sự nhẫn nại, thời gian và sự tập trung. Ngày ra mắt tác phẩm là đêm Giáng sinh hàng năm, khuôn mặt mang đầy vẻ sùng kính của Ha Young và Se Ryung quá đủ để bù lại cho ba mùa vất vả, cực khổ làm ra tác phẩm của Young Je. Young Je thấy thật hạnh phúc. Tác phẩm luôn được trưng bày phía dưới bức ảnh gia đình trong phòng khách. Vào mùa xuân năm sau, khi bắt đầu làm tác phẩm mới, tác phẩm cũ sẽ được cất đi và bảo quản trong nhà kho của biệt thự.
Ba năm trước, Young Je dựng một mái vòm giống như lều tuyết. Bên trong đặt một thành phố. Có nhà cửa, có tòa nhà cao tầng, đường phố, công viên, và một gia đình đang ngồi trên một băng ghế. Người chồng đang ôm đứa con trai nhỏ, bên cạnh là người vợ và đứa con gái đáng yêu. Đó là những hình người do đích thân Young Je cắt gọt, chạm khắc từng biểu cảm rồi sơn màu để khô. Trên ngọn đèn đường đang chiếu xuống gia đình này, có gắn một bóng đèn nhỏ. Trên trần mái vòm, Young Je dùng đèn nhấp nháy sắp xếp thành những chòm sao. Phải nói rằng đó là một trong những tác phẩm đẹp nhất trong số các tác phẩm từ trước tới giờ. Trong tác phẩm đó, là gia đình hoàn mỹ mà Young Je hằng mơ ước.
Đêm trước ngày ra mắt tác phẩm, Young Je lâng lâng đến không ngủ được. Young Je cảm thấy mấy năm gần đây, phản ứng của Ha Young và Se Ryung với tác phẩm của mình có phần không còn hào hứng. Nhìn bề ngoài vẫn giống như trước đây, nhưng Young Je không phải là người không phân biệt được khen ngợi cho xong chuyện và khen ngợi thực sự. Y là người nhạy cảm. Young Je kỳ vọng có thể chính lần này đây, y sẽ làm cho Ha Young và Se Ryung phải dành cho mình những lời ngợi khen chân thành. Chỉ tưởng tượng đến cảnh tượng ra mắt thôi cũng đủ làm cho tim đập nhanh hơn rồi. Vậy nhưng, khi mở nắp hộp ra thì phản ứng thật nhạt nhẽo. Không, phải nói là không thể nào tệ hơn mới đúng. Tiếng vỗ tay của Se Ryung thì rời rạc. Nụ cười của Ha Young thì gần như vì phép lịch sự. Miệng cười mà mắt chẳng cười một chút nào. Young Je hỏi không thích hay sao, thì Ha Young chỉ bảo: “Không phải vậy” nhưng nghe như “Trông thật chẳng ra gì.”
Sáng ngày hôm sau, Young Je cất mái vòm đó đi. Y lấy miếng vải phủ lên mái vòm rồi nhét thật sâu trong nhà kho, sau đó quay ra, không ngoái lại nhìn lấy một lần. Thay vào đó, Young Je lên đỉnh Se Ryung chặt những cành trăn tươi, làm thành roi rồi treo khắp nơi trong nhà.
Đông qua rồi xuân tới. Vào buổi sáng nắng ấm ngày đầu tiên của tháng Tư, Young Je mở cửa căn nhà kho đóng im ỉm suốt mùa đông. Đã đến lúc bắt đầu làm tác phẩm mới. Lúc này, Young Je đã quên vết thương lòng từ Giáng sinh năm trước, lại gắng sức sáng tạo một thế giới mới trong tác phẩm của mình. Vừa huýt sáo, Young Je vừa lôi cái thang xếp ra. Y hạ chiếc xe kéo tay nhỏ dựng trên tường xuống, rồi lấy chiếc rìu trong thùng đồ nghề ra. Đúng lúc đó, Young Je nghe thấy ở đâu đó vọng tới âm thanh lạ. Vừa như tiếng rên rỉ, vừa như tiếng meo meo. Young Je dừng tay, chăm chú lắng nghe. Là từ phía cái mái vòm năm ngoái.
Young Je tay cầm rìu, im lặng tiến đến gần. Y đưa một tay giật miếng vải ra. Trong mái vòm là một con mèo trông giống như mèo hoang. Con mèo đuôi dựng ngược, cả người cong vồng lên như cung tên, miệng kêu “Grào…” như đe dọa. Sau lưng nó là ba đứa con đang ngọ nguậy. Cửa vào mái vòm đã bị vỡ, giờ chỉ còn là một cái lỗ. Vách mái vòm đôi chỗ đã bị nứt toác, trần mái vòm thì sụp một góc. Thành phố bên trong bị giẫm nát không còn ra hình thù gì. Gia đình mấy người ngồi trên băng ghế thì bị chân bọn mèo con đạp vào, nằm lăn lóc.
Đó là giây phút Young Je nổi cơn cuồng nộ của người làm sáng tạo. Cảnh tượng này không thể dung thứ được. Những kẻ này không thể dung thứ được. Kẻ đã động vào tác phẩm của ta, dù là người hay thú đi chăng nữa, đều phải nhận hình phạt như nhau. Young Je thò tay vào trong mái vòm, túm lấy một con mèo con. Vụt một cái, móng vuốt sắc nhọn của con mèo mẹ xuyên qua tay áo vải, cắm phập vào bắp tay. Cảm giác đau buốt bỏng rát chạy dài, cả vải áo và da tay đều rách toạc. Theo phản xạ, Young Je lập tức buông con mèo con ra, rụt tay lại. Trên tay y là một vết rạch dài, máu bắt đầu nhỏ từng giọt từng giọt. Con mèo mẹ đang chuẩn bị tấn công lần hai. Lưng lại cong lên, răng nanh nhe ra, “Grào…”
Nhìn thấy máu lập tức cơn hiếu chiến của Young Je bùng lên. Young Je chụp lấy mái vòm, ném ra đằng sau. Cùng lúc đó, con mèo mẹ nhảy bật lên, phi tới ngực của Young Je. Chiếc rìu vung lên trong không trung. Con mèo rơi độp xuống đất. Người con mèo bị chém ngang khoảng hai phần ba. Áo sơ mi và mặt Young Je vấy đầy máu con mèo bắn ra còn nóng hổi. Bọn mèo con trong lúc đó không biết đã biến đi đâu mất dạng.
Young Je túm lấy đuôi con mèo, rồi quay ra phía cửa. Trước cửa, Ha Young và Se Ryung đang đứng đó. Vẻ mặt cả hai người tái nhợt, không rời mắt khỏi con vật Young Je đang túm chặt trên tay, ánh mắt hai người giống hệt nhau. Young Je cất bước đi nhưng rồi lại chần chừ dừng lại. Cứ nhìn ánh mắt và cử chỉ của họ, thì cái thứ mà Young Je đang xách trên tay không phải xác mèo, mà như thể xác người vậy. Young Je quẳng cái xác chết đó xuống khoảnh sân trước nhà kho.
“Gọi lão Lim đến đây!”
Ha Young không trả lời. Cũng không nhúc nhích. Se Ryung bên cạnh mẹ trên con đường trước khu biệt thự, cũng chỉ đứng trân trối nhìn bố. Young Je tưởng mình đã dạy dỗ hai người này đủ nhiều rồi chứ. Đã dạy là đừng có nhìn Young Je trừng trừng bằng ánh mắt như thể đang nhìn một “thằng khốn nạn” như vậy. Đã dạy là phải trả lời “Vâng”. Đã dạy là trong vòng 10 giây là phải thực thi việc được giao. Quy định đơn giản này, Ha Young và Se Ryung rất hay quên. Cái đồng hồ trong đầu Young Je kêu tích tắc tích tắc đếm số giây còn lại. Bốn, ba, hai…
Hai mẹ con nhà này vẫn còn tốt số. Từ trong khu rừng Biệt thự, như thể nhận được tín hiệu thần giao cách cảm, lão Lim – người trông coi khu vườn ươm xuất hiện. Nếu không có lão Lim, có lẽ hai mẹ con đã phải đích thân đào đất bằng những đôi bàn tay xinh đẹp kia rồi. Young Je lật tung cả cái nhà kho lên thì tìm thấy hai con mèo con. Lão Lim chôn bọn chúng cùng với con mèo mẹ trong cái hố mới đào. Con mèo con còn lại, rốt cuộc vẫn không tìm ra. Con mèo con cũng tốt số giống như hai mẹ con nhà này vậy.
Căn nhà cả ngày chìm trong sự trầm lặng. Nỗi oán hận của Young Je bị đẩy lên cao độ. Từ trước tới giờ, hai mẹ con cô ta không bao giờ đóng góp gì vào việc vun vén cho sự yên ấm, hạnh phúc trong ngôi nhà này – điều mà Young Je luôn coi trọng nhất. Đêm hôm đó còn tệ hại hơn. Hai mẹ con dường như kết bè kết đảng với nhau để làm huyết áp của Young Je tăng lên vậy. Se Ryung chỉ cần chạm phải ánh mắt bố là nấc lên. Young Je mà chạm vào người là con bé vừa run lên bần bật như bị co giật, vừa lùi lại phía sau. Đến đêm, Ha Young xem ra cứ nhất quyết phải động đến đặc trưng tính cách bẩn thỉu lừng danh của Young Je. Thời gian đáng lẽ phải đợi ở trên giường, thì cô ta lại đi nói chuyện điện thoại trong phòng đọc sách. Ha Young trả lời điện thoại “Tôi sẽ thử làm xem sao”, trên mặt cô, sinh khí đã trở lại. Vẻ mặt đó, mấy năm gần đây, Young Je không hề trông thấy.
“Định thử làm gì thế?”
Young Je đứng ở cửa, hạ giọng hỏi. Nhìn lưng Ha Young, y thấy cô vừa giật mình căng thẳng.
“Không có gì đâu ạ.”
Ha Young cúp điện thoại, quay lại trả lời. Young Je cảm giác máu đang dồn lên não. Y thấy mình như vừa nghe thấy câu trả lời “Anh không cần phải biết”. Young Je thấy đã đến lúc lại phải “điều chỉnh” lại cách cư xử của cô ta rồi. Young Je quyết định lần này phải làm mạnh tay. Y sẽ dùng phương pháp có thể khiến người đàn bà ngu ngốc đó nhớ tương đối lâu một chút những câu nào, câu nào không được phép nói với chồng.
“Cô nói cái gì hả?”
“Không có gì đâu…”
Ha Young bỗng trợn mắt lên. Vẻ mặt của người nhận ra mình vừa nói gì. Tất nhiên là đã quá muộn. Young Je tiến lại một bước, thoi một cú đấm vào mặt Ha Young. Cú đấm mạnh hết sức, đến mức Ha Young đập cả bụng vào góc bàn, ngã lăn ra sàn.
“Nói lại xem nào.”
“Hội phụ nữ… khu ký túc… nhờ dạy họ cách nướng bánh táo…”
Young Je túm tóc Ha Young kéo dậy, rồi nện bụng cô vào cạnh bàn thêm một lần nữa. Nói dối thì không thể tha thứ được. Young Je mở điện thoại của Ha Young, xem chi tiết cuộc gọi. Là cuộc gọi không hiển thị số người gọi.
“Là ai hả?”
Ha Young ngậm chặt miệng. Ánh mắt trống rỗng. Sự im lặng và ánh mắt trống rỗng đó là phương thức thích nghi đặc biệt của Ha Young. Từ hồi yêu nhau, đó đã là kiểu đối phó khiến Young Je phát điên. Đó cũng là con đường thoát ra khỏi quyền thống trị của Young Je. Là cách giải quyết duy nhất. Sau khi đánh thêm vài cái cho hả giận, là đến việc dùng roi để thức tỉnh cô ta. Lột trần rồi quất roi, việc đó tuy không gây ra nội thương trên thân thể, nhưng đó là công cụ khiến cô ta đau đớn và phải ôm nỗi nhục nhã. Đó là sức mạnh khiến cô ta phải mở cái miệng vốn khóa chặt, và khai ra những lời mà Young Je muốn nghe. Đó là sức mạnh khiến cô ta phải cầu xin “Hãy tha cho tôi”. Đương nhiên không phải đến đó là tha thứ được. Vẫn còn một thủ tục điều chỉnh buộc cô ta phải khuất phục đến tận xương tủy, đó là “cưỡng hiếp”.
Ngày hôm đó cũng trải qua những thủ tục giống như vậy. Young Je đã lột trần Ha Young và dùng hết một bó roi. Nếu có gì khác với thường ngày, thì thay vì khai ra sự thật, Ha Young lại bị ra máu. Thay vì van xin tha thứ, cô chỉ ôm ghì lấy bụng mà kêu la đau đớn. Phải đến sau khi Young Je làm xong hành vi của mình, y mới nhận ra đấy không phải là giả bộ. Tình hình đúng là phải đưa đến bệnh viện.
Ha Young đang có thai 11 tuần. Bệnh viện nói cô ta bị sảy thai. Bác sĩ hỏi cô ta không biết hay sao. Ha Young nói chu kỳ của cô ta không đều nên cô ta không biết. Nhìn vẻ mặt choáng váng của cô ta, có lẽ chuyện đó là sự thật. Young Je hỏi giới tính của đứa trẻ. Bác sĩ đáp vẫn chưa thể biết được.
“Nhưng mà đã được 11 tuần rồi thì…”
Bác sĩ vừa đứng lên khỏi ghế vừa trả lời.
“Không phải con gái thì là con trai thôi.”
Không phải con gái thì là con trai… Ha Young vào phòng phẫu thuật. Young Je ngồi ở ghế đợi bên ngoài. Young Je cũng bị vây bủa trong cơn choáng váng không kém gì Ha Young. Mà không, nếu nói về mức độ choáng váng, thì Ha Young còn không thể nào so sánh nổi.
Trong cuộc đời Young Je chỉ có thiếu duy nhất một thứ. Đó là một đứa con trai. Gần chín năm nay là quãng thời gian Young Je nỗ lực lấp đầy sự thiếu vắng đó. Vậy nhưng đừng nói đến con trai, ngay cả việc mang thai cũng không thành. Bệnh viện nói cả hai không có gì bất thường, và bảo cứ yên tâm chờ đợi. Cho đến gần đây, Young Je gần như đã bỏ cuộc. Và không ngờ rằng lại được biết đến sự tồn tại của đứa bé thông qua cái tin rằng nó đã chết. Nghe tiếng máy thở từ trong phòng phẫu thuật vọng ra, Young Je rùng mình. Y cảm thấy đau đớn như toàn thân đang đứt thành từng khúc vậy. Trong nỗi đau đớn ấy, y cảm thấy một niềm tin chắc chắn – đứa trẻ đã chết là con trai.
Sau khi đón Ha Young về nhà, Young Je nói rõ về phần đó. Nói rõ rằng đứa con trai của mình, vì sự thiếu thành thực và bất cẩn của Ha Young mà nó phải chết. Nói về cơn choáng váng, sự tổn thương và cảm giác bị phản bội mà y phải một mình gánh chịu khi ở bên ngoài phòng phẫu thuật, khi mà Ha Young đang ngủ mê mệt vì thuốc gây mê. Nếu như theo báo cáo của luật sư, thì ngay đoạn ghi âm đầu tiên có chứa chính đoạn “nói rõ” đó.
Sau đó, có thay đổi trong thái độ của Ha Young. Cô nói nhiều hơn. Cô dùng thể văn viết, chứ không dùng khẩu ngữ. Giống như đang thuyết minh dẫn chuyện trong những cảnh không thấy người. Chuyện đó được ghi lại ở đoạn ghi âm cuối cùng. Ở phần cuối bản tường trình, Ha Young đã viết thế này.
Cuộc sống hôn nhân đáng sợ này kéo dài tới 12 năm, vì nỗi sợ rằng, nếu tôi yêu cầu ly hôn hay mang con đi trốn, thì cả hai mẹ con có thể sẽ chết trong tay chồng tôi. Còn bây giờ, tôi quyết tâm ly hôn bởi tôi nhận ra rằng, nếu cuộc sống hôn nhân này không kết thúc, thì hai mẹ con tôi thực sự sẽ chết.
Quả thật, Young Je đã không hiểu gì về Ha Young. Thật ngỡ ngàng. Ha Young mà Young Je biết tính cách không lạnh lùng và sắc sảo như thế này. Cũng không ghê gớm tới mức vì muốn thắng kiện mà dùng đến cả con gái mình. Nếu một mình bỏ trốn, việc gì sẽ xảy ra với Se Ryung, bản thân Ha Young cũng biết rõ không kém gì Young Je. Người đàn bà như thế, một ngày nọ, thình lình đã đột biến thành một dạng tồn tại không thể hiểu nổi, hệt như những hóa thạch từ hàng triệu năm trước. Làm sao mà việc như thế này có thể xảy ra chứ? Giữa “nỗi sợ” và sự “nhận ra” của Ha Young, giữa khoảng cách bao la như Thái Bình Dương đó, đã xảy ra chuyện gì? Ai là người đã làm cho cô ấy hành động như vậy?
Chỉ có bố vợ của Young Je thôi. Người có thể nghe Se Ryung kể mọi chuyện, chỉ có nhà ông già đó thôi. Se Ryung là đứa trẻ kín miệng. Young Je đã dạy con bé như thế. Khi đó, Young Je cũng tin chắc rằng bố vợ có can thiệp, nhưng vì chỉ dẫn của luật sư nên cứ để yên theo dõi. Giờ thì không cần như thế nữa. Vì phiên tòa đã kết thúc, luật sư thì cũng sa thải rồi.
Young Je ra khỏi khách sạn, rồi lái xe về hướng Yong-in. Khu phố bán hàng điện tử thật im ắng. Trung tâm sửa chữa đồ điện còn đìu hiu hơn. Bố vợ Young Je đang nói chuyện điện thoại với ai đó, đúng lúc Young Je bước vào là cúp máy ngay. Vẻ mặt ông lộ rõ sự căng thẳng. Young Je ngồi xuống ghế, vắt chân chữ ngũ.
“Ha Young đâu rồi ạ?”
Bố vợ Young Je đứng dậy, lấy chiếc khăn khô lau màn hình tivi.
“Nó có liên lạc gì với tôi đâu.”
“Tôi đã cho bố kỳ hạn bốn tháng. Vì tôi đã tin tưởng bố là bậc người lớn trong nhà, có thể sẽ thuyết phục được Ha Young quay về. Tôi không nghĩ bố lại đích thân cầm gậy chỉ huy, bảo con gái phải ly hôn như vậy.”
Lúc đó, có khách hàng xách máy hút bụi bước vào cửa hàng. Young Je đứng dậy.
“Bố chuyển lời tới Ha Young giúp cho. Thời hạn là một tuần. Trong thời gian, đó nếu như không quay về, thì sẽ không gặp lại được Se Ryung đâu.”
Bố vợ Young Je quay lại nhìn, vẻ mặt chẳng biểu hiện gì. Young Je mỉm cười. Lão già này chắc phải nghe được kết quả xét xử nhanh hơn bất cứ ai rồi. Lại còn định tin vào pháp luật cơ đấy.
“Kết quả xét xử với tôi chẳng có chút ý nghĩa gì đâu. Nói thế có nghĩa là gì, Ha Young biết rõ đấy ạ.”
Young Je ra tới giao lộ Se Ryung. Y không có ý định kháng án. Y định thay vì tìm luật sư mới, sẽ cho bọn “Supporters” thêm một cơ hội. Mảnh đất Hàn Quốc này thì đương nhiên rồi, dù cho phải lật tung cả thế giới bên kia lên, Young Je cũng định cho người tìm bắt Ha Young bằng được. Và không được động vào một sợi tóc của cô ta. Đó là người đàn bà không ai được động vào. Ha Young là của Young Je. Phải quay về vị trí mà Young Je đã định, phải nhận hình phạt theo cách mà Young Je đã định. Còn trước hết, phải trừng phạt kẻ phản bội còn lại đang ở nhà kia.
Mưa mỗi lúc một nặng hạt. Lúc về đến nhà thì mưa to như vào mùa. Young Je xòe ô ra cầm tay, rồi từ từ bước lên bậc thang trước hiên nhà.
Vừa mở cửa, Young Je đụng phải một chiếc giày thể thao gập gót của Se Ryung. Chiếc còn lại thì dựa nghiêng trên bậc thềm phòng khách. Trông cảnh tượng như thể một con ngựa con xấu tính đá hậu để hất tung giày ra vậy. Young Je đưa mắt lần lượt nhìn đống đất cát rơi trên sàn tiền sảnh, dấu tay in trên gương ở tủ giày, cái túi đựng giày đi trong nhà với cặp sách bị vất dưới vách ngăn ngoài sảnh. Phía bên kia căn phòng khách chìm trong bóng tối, âm thanh từ hộp nhạc đang vang lên.
Young Je dựng ô cất đi, rồi bước vào phòng khách. Y bật công tắc đèn trong phòng. Young Je nhìn lại bảng ghi nhớ treo trên vách ngăn phòng khách. Chẳng có gì trên đó cả. Buổi sáng, ngay trước khi ra khỏi nhà, Young Je đã dán lên đây mười một miếng giấy ghi nhớ cơ mà. Không phải vì gió thổi mà bay mất. Cửa kính ban công và cửa sổ ở chiếu nghỉ cầu thang tầng hai đều đóng kỹ rồi. Rèm cửa phòng khách cũng được kéo vào cẩn thận. Bà giúp việc là người hiểu rõ ý thích của Young Je. Vấn đề thường là do Se Ryung thôi.
Young Je chỉ mất khoảng 10 giây để tìm ra số giấy ghi nhớ đó. Chúng được dán trên bức ảnh gia đình treo phía sau salon phòng khách, địa chỉ cụ thể là trên “khuôn mặt của bố”.
Ngay giữa trán là miếng giấy thứ nhất – “Đi Seoul dự hộ thảo. Dự định chiều mai về.”
Ở phía mi mắt bên trái, miếng thứ hai – “Mọi thứ phải ở đúng chỗ của nó.”
Ở phía mi mắt bên phải, miếng thứ ba – “Nghiêm túc tuân thủ mọi quy định.”
Tám miếng còn lại dán thành một hàng ngang trên cái miệng cười rộng.
“Bỏ giày ở ngoài rồi mới vào nhà.”
“Không được chống tay lên gương ở cửa ra vào.”
“Nghe điện thoại trước khi chuông reo lần thứ ba.”
“Không được chơi trò đóng giả làm mẹ.”
Trong bức ảnh, mí mắt Young Je sụp xuống như thể nắp túi, lưỡi thì xanh lè, thè ra dài đến tận rốn, trông giống một thằng đần đang cười. Young Je như nhìn thấy cảnh Se Ryung vui sướng trêu trọc cái thằng đần này. Đương nhiên, Young Je biết thế nào là hài hước. Nhưng hiện tại y không có tâm trạng để tán thưởng khiếu hài hước của cô con gái. “Hóa ra mỗi lúc mình vắng nhà, nó nghịch như thế này đây”, Young Je nghĩ thế, mạch máu sau gáy bắt đầu đập bừng bừng. Vợ thì đâm dao vào lưng chồng, còn con gái thì chế nhạo bố mình như thế này sao? Mẹ con nhà này giỏi thật.
Young Je giật mấy miếng giấy nhớ xuống, cầm vào phòng ngủ. Nhân lúc bố vắng nhà, Se Ryung toàn làm những việc không được phép, dấu vết táo bạo để lại khắp mọi nơi. Trên bàn trang điểm của Ha Young phủ mờ một lớp bụi phấn, đồ mỹ phẩm được sắp xếp một cách vụng về, phía dưới ghế trang điểm còn lăn lóc một lọ kem dưỡng da hàng mẫu. Young Je mở tủ áo của Ha Young ra. Trong tủ áo đầy những dấu vết của sự lục lọi, có một chiếc mắc áo trống không. Young Je móc chìa khóa xe và ví tiền ra, để lên bàn trang điểm. Rồi cởi áo khoác và cà vạt treo vào tủ áo. Young Je xắn gọn tay áo sơ mi lên, rồi đi sang phòng của Se Ryung. Mở cửa ra, Young Je đối mặt với một cảnh tượng từ trước tới giờ chưa bao giờ thấy trong nhà mình.
Nằm ngay trước ngưỡng cửa là một cái quần lửng của Se Ryung được vo viên như hình số 8. Trên sàn nhà là một cái áo sơ mi mà tay áo lộn ngược ra ngoài, một chiếc tất vo viên như quả bóng, rồi một đống những vỏ que pháo hoa, vụn giấy màu, bóng bay… nằm án ngữ trên sàn. Trên bàn là ba cây nến đang cháy, mấy con búp bê như đống bùi nhùi cháy rất đượm kia thì đang đội mũ sinh nhật ngồi chờ bên cạnh, trước mặt là mẹ của bọn chúng – chiếc bánh xe đu quay phát nhạc để mở sẵn – bánh xe đó giờ đang quay. Cái bánh xe đu quay đó vốn được cất rất kỹ bên phòng giặt. Mưa đang tạt vào qua cửa sổ nửa đóng nửa mở. Trên bậu cửa sổ là vòng hương muỗi đã tắt. Se Ryung đang ngủ trên giường. Mái tóc xõa ra, khuôn mặt đánh đầy phấn, mắt kẻ mascara thật đậm, môi tô son ánh hồng lấp loáng, trên người là chiếc áo cánh không tay của mẹ, chỉ vừa đủ che thân người, phía dưới lộ ra đôi chân trần. Se Ryung trông giống như cô gái làng chơi nhỏ tuổi trong bộ phim “Tài xế taxi”.
Young Je hít một hơi dài. Cảm giác bức bối và dữ dội quay cuồng trong ruột gan. Cảm giác như nốc rượu nặng vào người trong khi bụng rỗng vậy. Young Je tiến lại gần giường, cúi xuống, môi chạm vào tai Se Ryung.
“Se Ryung à.”
Không có tiếng trả lời. Dưới mi mắt đã khép, chỉ có cầu mắt hơi chầm chậm di chuyển. Vẻ mặt như thể vẫn đang lang thang trên khu vực ranh giới giữa mơ và thực. Young Je đưa bàn tay nắm gọn lấy cổ của Se Ryung. Ngón tay cái vuốt ve chỗ hõm vào ngay dưới cổ họng. Làn da con bé thật ẩm và mềm mại.
“Mở mắt ra đi.”
Cầu mắt của Se Ryung ngừng chuyển động.
“Bố về rồi này.”
Se Ryung run lên bần bật, Young Je đang nhìn chằm chằm vào mi mắt Se Ryung. Se Ryung thở hổn hển thấy rõ. Lớp lông tơ trên má dựng đứng lên như thể một làn sóng nhu động lông mao. Chỗ dưới ngón cái của Young Je, mạch máu cổ Se Ryung đập thình thịch. Cuối cùng, Se Ryung vẫn không chịu mở mắt.
“Oh Se Ryung.”
Young Je ấn mạnh ngón cái vào hõm dưới cổ họng Se Ryung. Đây là thông điệp báo rằng Young Je biết là con bé đã tỉnh giấc rồi. Rằng đừng trông mong vận may hão huyền. Là sự cảnh cáo rằng nếu không mở ngay mắt ra, Young Je sẽ dùng cách thức đặc biệt buộc Se Ryung phải mở mắt. Se Ryung mở mắt ra. Đôi mắt run rẩy đầy bất an, nhìn thăm dò khuôn mặt bố. Đôi mắt như đang tính toán xem không biết đêm nay mình có được toàn thây hay không.
“Chúc mừng sinh nhật. Bé xinh của bố.”
Tựa như kéo cần số xe hơi, Young Je túm chặt cổ Se Ryung lôi Se Ryung ngồi dậy. Rồi ngay lập tức bắt đầu “điều chỉnh”. Se Ryung ngồi thất thần, nhìn cú đấm bay thẳng vào mặt mình. Nhận nguyên cú đấm của Young Je, cả người Se Ryung bật nhào ra đằng sau, đổ vật ra giường. Trên lớp chăn màu trắng, lan ra những vệt màu đỏ. Young Je lại túm gáy, dựng Se Ryung ngồi dậy. Young Je buộc tóc con bé lại, rồi nâng khuôn mặt lên. Máu mũi đang chảy xuống cái cằm trái xoan của Se Ryung. Từ đôi môi mím chặt, bật ra những tiếng rên rỉ.
“Hóa ra ở nhà chơi vui quá nhỉ. Đúng không?”
Young Je dí mười một miếng giấy ghi nhớ vào tận mắt Se Ryung. Se Ryung lắc đầu.
“Làm gì lại có chuyện không vui. Mở hẳn một buổi tiệc hoành tráng thế này cơ mà, hả?”
Young Je quăng đầu Se Ryung nện vào tường. Se Ryung đập vào tường rồi văng bật ra, lăn thẳng từ trên giường xuống dưới sàn nhà. Từ trong cái miệng đang há hốc, bắn ra hai mẩu nhỏ như hai hạt lựu. Chắc là răng cửa, Young Je nghĩ vậy, rồi đi ra bật đèn trong phòng lên. Chẳng biết lăn đi đâu, nhưng không nhìn thấy mấy cái răng cửa nữa. Dẫu sao thì sau này cũng chẳng cần đến răng cửa làm gì. Young Je lấy ngón cái dụi tắt mấy ngọn nến. Rồi rút phích dây cắm của bánh xe đu quay phát nhạc ra. Cái bánh xe có độ nặng rất đằm, cầm chắc tay. Độ lớn cũng rất vừa phải.
Se Ryung lê mông lùi ra phía bàn học. Đôi môi bê bết máu run rẩy cố cười. Xin đừng làm thế. Bố ơi, xin đừng làm thế. Đôi môi con bé như van xin.
Bánh xe đu quay bay sượt qua má Se Ryung rồi đập vào góc bàn. Xoảng một tiếng, chiếc bánh xe vỡ tan thành từng mảnh, văng xuống đất. Se Ryung đang cố cười chợt đông cứng cả người lại. Một giọt nước mắt lăn xuống má. Giữa hai đùi, một dòng nước chảy ra, làm vạt áo cánh ướt sũng một màu vàng.
“Hình như tao đã nói là không được động vào đồ của mẹ mày. Dạo này mày quên mất rồi phải không?”
Se Ryung chỉ giật giật một bên mi mắt. Young Je suy nghĩ. Liệu con ranh này có biết hay không nhỉ. Liệu nó có biết cái bánh xe đu quay đúc bằng gang kia không phải vì nhờ may mắn mà ném trượt? Liệu nó có biết rằng đó là kết quả của việc bố nó đã phải dùng hết sức mình để phát huy khả năng kiềm chế?
“Nào, giờ tao phải kiểm điểm cho mày thấy những chỗ sai của mày chứ nhỉ. Đứng dậy!”
Young Je rút công cụ kiểm điểm ra. Đó là cái thắt lưng da màu đen đeo sẵn ở thắt lưng. Se Ryung lưng dính chặt vào tường, lẩy bẩy đứng dậy.
“Cởi áo ra.”
Một tiếng “bịch” vang lên từ phía cửa sổ. Young Je không hiểu có chuyện gì, quay lại nhìn. Một con mèo vừa nhảy lên bậu cửa sổ. Kẻ đột nhập bất ngờ này nằm dán người xuống, chân trước co lại như sắp nhảy bật lên, nhìn Young Je trừng trừng. Bộ lông ngắn dựng đứng như lông bàn chải. Cả kích thước, cả hình thù đều giống mèo rừng hơn mèo nhà. Nhìn con mèo này, Young Je liên tưởng đến con mèo mẹ chết cách đây đã lâu. Trong giây lát, Young Je nhớ ra con mèo con trốn thoát. Con mèo đó giờ tại sao lại xuất hiện ở đây chứ, trong lúc Young Je đang mải suy nghĩ, xảy ra một việc làm y sững sờ. Se Ryung đã kịp thò tay lên, chộp lấy mấy cái ly đựng nến trên bàn rồi ôm trên tay.
Young Je chưa kịp cất tiếng hỏi “Mày làm gì thế hả?” thì một cái ly bay vụt tới. Young Je vung tay lên gạt nhưng không trúng. Cái ly đựng nến phi thẳng vào trán, nước nến nóng chảy văng tung tóe đầy mắt. Ngay sau đó, quả tên lửa thứ hai tấn công thẳng vào sống mũi. Trong chớp mắt, Young Je cảm thấy như cả khuôn mặt mình bị luộc chín. Cảm giác như từ hai lỗ mũi chảy ra dòng dung nham. Dưới chân, mấy cái ly đã vỡ tan thành từng mảnh. Young Je ôm mặt, gầm lên một tiếng.
Không biết mất bao lâu. Young Je nhảy lên như điên dại, vừa moi nến trong mũi vừa gỡ nến dính trên mắt ra, không biết thời gian đó khoảng bao lâu. Cho đến khi Young Je định thần lại, Se Ryung đã không còn trong phòng nữa. Con mèo cũng không thấy đâu.
Young Je rút khăn giấy ra lau mặt. Mặt y vừa nóng vừa rát. Da mặt dính chặt vào khăn giấy như muốn lột sạch ra từng mảng vậy. Đã vậy lại còn không sao lau sạch được. Nến nóng chảy đã tạo thành một lớp màng mỏng trên da. Dưới lớp màng đó, nhiệt độ đang sôi lên bừng bừng.
Young Je vốn không biết chạy. Bình thường y là người ít nói, làm gì cũng nhẹ nhàng. Nhưng bây giờ không phải lúc nhẹ nhàng nữa. Young Je nện từng bước ầm ầm rung chuyển cả trần phòng khách, y chạy ra phía bếp. Tay run bần bật, Young Je lôi đá trong tủ lạnh ra, đổ vào túi nhựa rồi chà xát lên mặt, Young Je lại chạy vào phòng ngủ. Y tìm chìa khóa xe rồi lao ra ngoài. Trong lúc chạy xuống cầu thang trước nhà, y bấm nút khởi động xe. Y không hơi đâu mà quay xe cho mất thời gian. Mà cũng chẳng còn tay nào để mà quay. Một tay cầm túi đá chườm lên má, tay kia cho xe về số lùi. “Uỳnh” một tiếng, chiếc xe trượt lùi xuống con đường nghiêng dốc phía trước khu biệt thự. Ra đến trục đường chính, Young Je cho quay xe rồi chạy về hướng cổng chính của vườn ươm. Chỗ Se Ryung có thể chạy đến chỉ có nơi đó thôi. Vì cổng sau đã bị khóa rồi.
Young Je vừa phóng xe đến là chiếc barie cổng chính mở lên. Chiếc xe lao vụt ra đường như muốn bay vọt lên khỏi mặt đất. Không phải Young Je chỉ nổi giận đơn thuần. Đầu Young Je như đang bốc cháy vì phẫn nộ và choáng váng. Ngọn lửa vàng rực bị đè nén đó giờ đang phụt lên tràn ngập trong huyết quản, ngọn lửa đó đốt sạch tình cảm, đốt sạch lý trí của Young Je, thiêu trụi tới cả những thứ tối hậu phân biệt phần người và phần con. Trước mắt Young Je chỉ còn nhìn thấy Se Ryung. Các giác quan chỉ lần tìm dấu vết của Se Ryung. Họng súng trong tâm trí chỉ chĩa vào một điểm, đó là “Phải bóp nát con ranh này ra thế nào đây?” Mạch Young Je đập nhanh như Carl Lewis[23] chạy vậy.
23. Cựu vận động viên điền kinh người Mỹ, đã giành 9 huy chương vàng Olympic và 8 huy chương vàng giải Vô địch Thế giới.
Young Je tấp xe vào con đường bên cạnh cổng chính khu vườn ươm, rồi xuống xe. Cổng trường Tiểu học Se Ryung còn đang khóa. Trung tâm y tế cũng đã tắt đèn. Có vài cửa hàng thì tất cả đều đã đóng cửa. Hình như vì đang đợt lễ Vọng hương tế mà mọi người đóng cửa sớm. Chỗ còn sáng đèn chỉ có trạm xăng và đồn cảnh sát. Trong văn phòng trạm xăng, một người mới học việc đang xem tivi. Trong đồn cảnh sát, một viên tuần cảnh già đang gác chân lên bàn ngủ gật. Không thấy Se Ryung đâu cả. Trời đang có sương dày và mưa rơi, nhưng không có gì trở ngại trong việc nhìn rõ cảnh vật. Có đèn đường chiếu sáng, khu phố buôn bán lại kéo dài thẳng ra phía cầu số 3, còn Young Je là người quen với sương mù ở hồ Se Ryung. Điều đó có nghĩa là không điều gì có thể lọt khỏi mắt Young Je được.
Young Je đi một vòng quanh làng Đất trũng. Cả một vùng tĩnh mịch một cách dị thường. Không một bóng người. Dường như trời không được đẹp nên bữa cỗ làng sau buổi lễ tế đã kết thúc sớm. Ra khỏi làng, đến chỗ đường dẫn lên cầu số 3, Young Je gọi điện cho lão Lim – người quản lý khu vườn ươm. Quả nhiên không sai vào đâu được, ông già lại đang uống rượu ở Trạm dừng chân. Young Je hỏi Se Ryung có lên đó hay không.
“Tôi không có thấy.”
Ông già trả lời, giọng khàn đục rề rà. Young Je vừa cho xe chạy về phía Ban quản lý đập, vừa bắt đầu ra chỉ thị cho ông già. Bây giờ, ông phải lập tức xuống khóa cửa chính khu vườn ươm lại, rồi cùng với bảo vệ khu biệt thự lật tung cả khu rừng lên tìm Se Ryung, nếu tìm được phải báo ngay tức thì cho Young Je.
Young Je dừng xe trước phòng bảo vệ Ban quản lý đập. Nhân viên bảo vệ này, Young Je có chạm mặt mấy lần trên con đường trước khu biệt thự, người này thò đầu qua ô cửa tò vò nhìn Young Je. Có phải là chủ nhiệm Park không nhỉ?
“Cho hỏi Se Ryung nhà tôi có qua đây không?”
“Cháu bé đêm hôm thế này qua đây làm gì?”
Chủ nhiệm Park hỏi lại. Young Je nhắc lại một lần nữa.
“Nó có đến hay không đến?”
“Cháu nó không đến.”