← Quay lại trang sách

– I - 5

Young Je nhìn lên phía cây cầu số 1. Mỗi nhịp lan can đều có đèn đường, nhưng ngoài quầng sáng đèn ra thì chẳng thấy gì khác. Sương mù dày đặc như bê tông đang phủ kín cây cầu.

“Tôi thử lên cầu số 1 liệu có được không?”

Nghe Young Je hỏi, chủ nhiệm Park vẻ mặt khó hiểu, càu nhàu.

“Một đứa bé gái giữa đêm hôm khuya khoắt thì lên đó làm gì.”

Young Je thấy bực mình. Cái gã này, không trả lời một câu thẳng vào vấn đề được hay sao.

“Tôi nhờ chủ nhiệm hạ dây xích sắt chỗ đường dẫn lên cầu, để tôi còn lái xe vào.”

Chủ nhiệm Park lắc đầu.

“Tôi không hạ được đâu. Không thể bỏ trống phòng bảo vệ được.”

Cái tay này, đến thái độ trả lời cũng khó ưa. Vẻ mặt như thể hiểu chuyện lắm, ánh mắt thì liếc ngang, cách nói như đang nói chuyện với ông chủ tiệm thuốc lá trong xóm vậy. “Tao là ông chủ cho mày thuê nhà đấy nhá”, Young Je những muốn dạy cho người này sáng mắt ra, nhưng gắng gượng kìm lại. Y cố nén cơn giận đang dâng lên, quay xe trở ra. Trên đường lên phía cổng sau khu vườn ươm, Young Je dừng xe ở đường dẫn lên cầu số 1. Young Je đi bộ lên cầu. Chẳng có gì trên đó cả. Đứng trước phòng bảo vệ cửa đập đã tắt đèn, Young Je lại gọi cho ông già Lim. Ông già cho biết vẫn đang lùng sục trong rừng, nhưng chưa tìm thấy. Chỉ còn lại một chỗ chưa tìm thôi. Đó là con đường ven hồ.

Young Je nghĩ biết đâu đấy thôi. Chứ không bị điên thì có lý gì lại đi vào con đường đó. Với ý định phải xác nhận cho chắc chắn, Young Je bắt đầu cho xe chạy. Bật cả đèn pha lên rồi mà tầm nhìn cũng chưa được tới chục mét. Sương mù dày hơn gấp nhiều lần so với khu phố trung tâm. Mưa đang lặng lẽ rơi. Young Je dán chặt mắt vào kính chắn gió, vừa quan sát xung quanh vừa cua xe ở lối vào số 1 và khúc quanh đầu tiên. Khi đến gần tháp lấy nước, Young Je nhìn thấy thứ gì đó. Một bóng trắng thoáng hiện ra trong ánh đèn xe. Mà không, không phải cái bóng, mà gần với một chuyển động hơn. Young Je đạp chân ga. Nếu mặc áo trắng mà chuyển động trong sương, thì đương nhiên là khó nhìn thấy rõ hình hài rồi. Giống như con cá chạch lẩn trong bùn vậy.

Xe đã chạy đến khúc cua thứ hai. Con đường cong hình chữ S, Young Je không hề giảm tốc, cứ thế phóng qua. Sắp ra đến cổng bến tàu. Và rồi trong giây lát, chỉ một giây lát thôi, do một mảnh nến vụn rơi vào mắt, Young Je đưa tay lên dụi. Thế là y mất dấu chuyển động vụt qua đó. Những gì còn lại trong tầm mắt chỉ có sương đêm bị gió thổi cuộn lên như cuồng phong. Cho đến tận khi tới con đường dẫn vào nông trại Se Ryung – khu vực bị phong tỏa trên con đường – vẫn chẳng thấy gì ngoài sương đêm. Young Je miết túi đá lên vùng trán đã bắt đầu tróc da, cố khôi phục khả năng phán đoán của mình. Liệu có phải Young Je đã nhìn nhầm chăng? Phải chăng Young Je đã nhìn nhầm sự chuyển động của dòng sương đêm kia? Nếu là người thì không thể biến mất theo cách như thế được. Mà cũng không có chỗ nào để biến vào. Một bên là hàng rào lưới thép, một bên là sườn núi toàn những vách đá nhô ra thẳng đứng. Con đường có thể chạy được, duy nhất chỉ có một nơi bị bao trùm trong màn đêm tối đen và khối sương đêm mù mịt – đó là nông trại Se Ryung.

Young Je lấy đèn pin ra, xuống xe rồi chạy lên con đường dẫn vào nông trại. Sương đêm che phủ tầm nhìn, những giọt mưa lạnh buốt quất vào mặt. Chạy qua rừng cây trăn là tới trước ngôi nhà hoang của nông trại, sự u tịch đến khó chịu và không khí thê lương như bóp nghẹt cổ họng. Ngôi nhà mái đã sụp xuống hoàn toàn. Không có lý gì mà con bé lại đến đây cả, nghĩ vậy nhưng Young Je vẫn đi lên phía chuồng gia súc bỏ hoang. Vừa mở cửa chuồng, Young Je bị tấn công bởi một loạt những thứ ghê sợ và mọi rợ. Mùi nước tiểu hôi thối, mùi phân thú lưu cữu, rồi cả một đàn muỗi to như chim én. Không thấy Se Ryung đâu cả.

Young Je quay lại xe. Y điên cuồng cho xe lùi ra phía bến tàu. Đến chỗ cửa sắt, cho quay đầu xe xong, Young Je cầm đèn pin xuống xe. Đây là chỗ cái bóng trắng chuyển động kia biến mất. Trên cửa sắt không treo ổ khóa. Young Je dùng chân thử đẩy cửa. Cửa khóa bên trong. Phía dưới cửa là một khoảng hở chừng ba chục phân. Nếu là vóc người của Se Ryung thì có lẽ sẽ chui qua được.

Young Je dùng đèn pin chiếu vào bên trong cánh cửa sắt, dọc theo suốt con dốc dẫn xuống hồ. Đám dây leo che phủ không chỉ mặt đất, mà còn leo tràn lan lên những cụm cây dại. Giả sử Se Ryung có trốn vào dưới đám dây leo này, thì không thể nào tìm được. Triền dốc ven hồ này chạy dài từ bến tàu ra đến đập nước, chiều dài chắc chắn phải hơn một cây số. Nếu định lật tung toàn bộ quãng đường đó lên, thì chắc sẽ đánh thức tất cả dân làng này mất. Dù vậy, cứ thế bỏ cuộc thì cũng thật không đành lòng. Young Je cất tiếng gọi Se Ryung.

“Con gái của bố, hóa ra con ở đây hả?”

Đúng như dự đoán, không hề có tiếng đáp lại.

“Nếu con sợ nên trốn ở đó thì bây giờ con ra đây được rồi. Vì nếu con nhận lỗi, bố sẽ không mắng con nữa.”

Young Je dùng hết sức bình sinh, cố dịu giọng nói tiếp.

“Hôm nay, bố gặp phải chuyện phức tạp và đau đầu lắm, con biết không?”

Làn gió ẩm ướt từ phía hồ thổi tới. Những cây dây leo khua lá xào xạc. Young Je sải một bước dài, đứng sát vào hàng rào lưới thép. Y khua cây đèn pin như thể đó là một ngọn đèn pha, rồi tiếp tục nói.

“Vậy mà vừa về đến nhà thì bố đã thấy chẳng có cái gì ở đúng chỗ của nó cả. Mà bố thì đang muốn nghỉ ngơi…”

Young Je chợt ngậm miệng lại. Nói rồi mới thấy cơn giận điên cuồng sôi lên sùng sục. Mình đang làm trò gì thế này? Chỉ vì một con nhãi con bé như cái kẹo mà phải lê thân xác mệt mỏi này lang thang trong sương đêm, rồi bây giờ còn phải đứng trong mưa mà xuống nước đóng khổ nhục kế với nó. Lần này Young Je lại mở miệng, và những lời thực sự muốn nói vọt ra.

“Mày làm tao bực rồi đấy, con chó chết ạ!”

Young Je ngậm cây đèn pin vào miệng, rồi dùng cả hai tay bám vào hàng rào lưới thép. Y tì mũi giày lên lỗ mắt cáo ở lưới thép, nhô vọt hẳn người lên. Nếu như Se Ryung nhìn thấy, con bé sẽ phải nghĩ rằng chắc bố sắp trèo qua hàng rào đến bắt mình. Phía bên trong hàng rào, mọi vật vẫn tĩnh lặng. Young Je đợi thêm vài giây nữa, nhưng vẫn vậy.

Young Je buông tay ra, nhảy xuống dưới chân hàng rào. Y không muốn trèo qua mớ dây thép gai chằng chịt trên đỉnh hàng rào. Như thế vừa phải khổ sở làm việc mình không quen, vừa phải chịu nguy cơ rách quần mà khả năng bắt được Se Ryung lại quá thấp. Rất ít khả năng giữa đêm hôm khuya khoắt, trời mưa gió, một con bé 12 tuổi đầu lại trốn ở khu ven hồ không một ánh đèn đường thế này. Nói tóm lại, với tư cách là bố đánh giá về con gái, dù cho là đứa trẻ to gan đi nữa, thì gan cũng không thể to đến mức dám trốn ở triền dốc ven hồ kia được. Nếu xét về khả năng, thì trốn ở trong rừng khu nông trại còn cao hơn. Young Je xoa tay lên đùi, rồi cất tiếng gọi “Oh Se Ryung! Trước khi tao đếm đến ba thì mày phải ra đây. Như vậy, tao sẽ coi như chưa có chuyện gì. Một, hai.”

Vẫn yên lặng.

“Tốt thôi. Cứ thử xem sao. Để xem con gái bố bản lĩnh đến đâu, chịu đựng được đến bao giờ.”

Young Je quay đi, rời khỏi khu bến tàu không một chút lưu luyến. Lão Lim với bảo vệ Kwak, nhân viên bảo vệ khu ký túc xá, hai người thông báo kết quả nghe thật nản lòng. Họ đã lật tung đến cả cái phòng ngầm dưới tầng hầm mà vẫn không thấy gì. Như thể con bé đã được mẹ nó truyền thụ cho bí quyết biến mất vậy. Young Je chỉ thị cho hai người đợi ở phòng bảo vệ khu ký túc xá, còn mình thì đánh xe về phía khu biệt thự. Young Je định quay về nhà rồi từ từ rà soát ngược lại mọi việc. Để xem đã mất dấu ở đâu, đã bỏ qua những chỗ nào.

Khác với dự định, Young Je lại dừng xe trước cửa nhà số 102. Nhà đó vẫn sáng đèn. Hình như bây giờ Young Je đã biết Se Ryung đang ở đâu rồi. Nếu đã bị dồn vào đường cùng, thì chỉ cần có ai đó có lòng tốt che chở thì sẽ lao vào lòng người ấy – đó chẳng phải bản năng của mọi sinh vật sống hay sao. Young Je nhón chân đi lên cầu thang trước hiên nhà, rồi bấm chuông cửa. Không có ai trả lời. Young Je lại bấm lần nữa. Hai lần, ba lần… tất cả vẫn yên lặng như tờ. Young Je bước xuống phía bồn hoa, nghiêng tai về phía phòng khách, lắng nghe. Có tiếng tivi lọt ra loáng thoáng. Như vậy là có người trong nhà. Biết đâu có khi trong nhà, hai người đang nín thở, lén nhìn ra theo dõi bên ngoài. Mà không, không có lẽ… không phải cái thằng ngu nhà 102 đã động vào Se Ryung rồi đấy chứ? Giả sử như thế thật, nhất định phải chôn xương nó trên đỉnh Se Ryung. Còn nếu nó định che giấu con bé, thì với tội bắt cóc trẻ em, phải cho nó sau này ăn cơm tù mười năm mới được.

Young Je đi vào sân sau nhà 102. Cửa sổ phòng phía sau đang đóng nhưng không cài then, bên trong tối om. Young Je mở tung cửa sổ ra rồi nhảy lên bậu cửa sổ. Căn phòng trống không. Trong phòng không bật đèn, nhưng qua cánh cửa phòng khép hờ, để lọt vào ánh đèn từ phòng khách. Young Je cởi giày để lên bậu cửa sổ rồi đi vào phòng khách.

Trên chiếc bàn bên cửa sổ là một chiếc máy tính xách tay đang mở mấy trang mạng, cùng đủ thứ đồ lặt vặt. Vỏ lon bia đã uống hết, lọ thủy tinh đựng đầu mẩu thuốc lá, ví tiền và bút bi, rồi điện thoại di động. Tivi trong phòng khách đang tự nói một mình. Từ phòng ngủ, ban công, phòng tắm, phòng tầng hầm, cho đến cả tủ áo, Young Je lục soát không sót một chỗ nào.

Không có ai cả. Rõ ràng vừa rồi nhìn cảnh tượng còn như có người ở nhà… Trong giây lát, trong đầu Young Je chợt nghĩ tới một tình huống có nhiều khả năng xảy ra. Đó là thằng ngốc đó lại đưa Se Ryung đến trạm y tế như lần trước.

Lần này chắc không gọi cảnh sát đâu nhỉ. Chắc nó sẽ lẳng lặng chữa trị rồi lại đưa con bé về đây. Young Je rút một nắm giấy Kleenex trên bàn ăn, lau sạch những vệt nước mưa và dấu chân mình vương vãi khắp trong ngôi nhà, sau đó lại trèo qua cửa sổ, ra ngoài.

Young Je quay về nhà. Y chốt cửa sổ phòng Se Ryung lại, tắt hết đèn trong toàn bộ ngôi nhà. Rồi Young Je đem ghế lại bên cửa sổ và ngồi ở đó. Young Je định sẽ thoải mái ngồi đây, yên tâm đợi hai người kia quay về.

Hyun Soo liên tục dụi mắt. Cứ mở cửa sổ xe ra, nước mưa lại tạt vào, đóng cửa sổ lại thì gà gật buồn ngủ. Tiếng máy điều hòa kêu như tù và cũng không giúp được gì. Ý thức và các giác quan cứ chực tuột ra ngoài khả năng kiểm soát của Hyun Soo. Kim đồng hồ tốc độ lúc nào cũng trên 120 cây số, nhưng Hyun Soo lại cảm giác xe đang chạy vô cùng chậm. Cảm giác như đang túm lấy một chùm bóng bay rồi trôi vào vùng không trọng lực vậy. Chữ trên bảng chỉ đường vụt qua giờ chỉ còn là những ký hiệu vô nghĩa.

Chính vì thế mà sau khi vào đến khu giao lộ Se Ryung, Hyun Soo đã đi quá mất con đường dẫn vào hồ Se Ryung. Hyun Soo chẳng nghĩ ngợi gì, cứ thế phóng xe đi, khi đến nơi thì hóa ra lại là hồ Paryoung – một hồ điều tiết nước của hồ Se Ryung. Quay xe trở lại khu giao lộ Se Ryung thì cũng đi tong một tiếng đồng hồ.

Vào đường dẫn đến hồ Se Ryung, Hyun Soo thử liên lạc lại lần nữa với Seung Hwan. Điện thoại di động không nghe, điện thoại nhà cũng không nghe. Nếu không có ai ở nhà mà Hyun Soo lại đến tận đây thì đúng là công cốc. Trong số những việc mà Eun Joo sai anh, việc anh có thể làm cũng chỉ đến mức độ là nắm vững cấu trúc ngôi nhà. Nghĩ kỹ thì thấy thà rằng như vậy có khi lại được việc. Không phải tiến hành cuộc nói chuyện chẳng thích thú gì với Seung Hwan qua điện thoại, như thế cũng tốt, rồi có lý do để trình bày lại với Eun Joo, như thế càng tốt hơn. Vì bảo đến thì đã đến rồi đấy, nhưng “cậu độc thân” đó đã nhắn lại mật mã mở khóa cửa rồi đi ra ngoài mất. Vậy nên Hyun Soo chỉ có thể đi vòng quanh xem nhà thôi.

Hyun Soo bỏ điện thoại vào túi áo sơ mi, rồi cài khuy túi áo lại. Xe đang chạy vào khu phố trung tâm buôn bán. Cửa hàng chẳng có mấy, đã thế tất cả đều đã đóng cửa. Trên đường không một bóng người, chỉ có sương đêm buông dày. Hệt như một sinh vật đang quằn quại, sương đêm điên cuồng chặn đứng cả tầm nhìn một cách đầy khiêu khích. Vì vậy mà Hyun Soo không nhận thấy ngay đầu khu phố buôn bán là cổng chính của khu vườn ươm.

Cuối con phố hiện ra một cây cầu. Là cây cầu số 3. Phía bên kia cầu, sương mù che phủ nên không nhìn thấy gì. Ở đầu cầu, đập vào mắt là một tấm bảng điện tử to đùng, hiển thị thông tin cho biết mức nước hiện tại ở đập, lưu lượng xả, lượng mưa… Trong sương đêm, bảng điện tử nhấp nháy đỏ quạch. Dưới đó có gắn tấm biển chỉ đường mà Hyun Soo đang tìm kiếm đến cháy ruột cháy gan. Nếu đến Ban quản lý đập và khu cửa cống thì qua cầu số 3 rồi rẽ phải, nếu tới cổng sau khu vườn ươm thì rẽ phải ngay trước cầu số 3. Hyun Soo rẽ phải trước cầu số 3.

Đường đi bắt đầu dốc ngược. Sương mù bây giờ không còn ở mức quằn quại nữa. Mà từ trên không trung tối đen, sương mù đang đổ sập xuống như núi lở. Tầm nhìn thực sự không còn gì cứu vãn, những thứ cần phải thấy cũng không thể thấy được. Những cây đèn ven đường trở thành vô dụng. Hyun Soo cố đưa đôi mắt lờ đờ vì rượu tìm kiếm bảng chỉ đường vào cổng sau khu vườn ươm. Rồi đúng lúc Hyun Soo thấy đường đi đột nhiên tối sầm và hẹp hẳn lại, thì một khúc cua gấp hiện ngay ra trước mũi. Đoạn đường gần như hình bán nguyệt, bề ngang chỉ một làn xe chạy nhưng Hyun Soo vẫn cố giữ nguyên tốc độ lái xe của con sâu rượu. Vận tốc là 120 cây số một giờ. Chiếc xe rú lên ầm ĩ, lao qua khúc cua. Trong tình trạng lắc lư, lảo đảo vì không thắng nổi lực ly tâm, chiếc xe vẫn lao vun vút. Rồi khúc cua thứ hai hiện ra. Hyun Soo vội đạp phanh gấp và đánh vô lăng sang hướng ngược lại. Vậy nên anh không kịp nhận ra có một vật thể màu trắng lao vụt ra từ trong sương mù. Lúc nhìn thấy thì vật thể đó đã bay thẳng vào trước mui xe của anh.

Trong tích tắc, đầu Hyun Soo hoàn toàn trống rỗng. Chân anh theo phản xạ, đạp xuống bàn phanh khẩn cấp. Vậy nhưng đã muộn. Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, anh nghe thấy tiếng ma sát bánh xe cày cháy mặt đường. Đôi mắt anh vốn có khả năng truy theo vật thể chuyển động, vốn được rèn luyện với những trái bóng chày bay tới với vận tốc một trăm vài chục cây số, bây giờ, đôi mắt đó đang nhìn lại từng mảnh từng mảnh của cái khoảnh khắc mà cả đời anh không thể nào quên đó.

Cái vật thể dài và trắng toát kia đâm thẳng vào phía bên phải xe của anh, người cong gập, dính đét vào trên mui xe. Mái tóc rũ rượi xòa cả lên cửa kính xe. Do phản lực, cả thân người vừa dính vào mui xe lập tức bị đẩy bắn ra một góc 45 độ, văng xuống mặt đường. Bụi nước tung vọt lên trắng xóa, y như một vụ nổ. Thân người đó lăn lông lốc trên con đường mưa, đến chỗ gần khuất tầm nhìn của Hyun Soo thì dừng lại.

Hình như Hyun Soo đã nghe thấy một tiếng hét đột ngột. Mà biết đâu, có khi đó chính là tiếng hét của bản thân anh cũng nên. Chiếc xe đâm thẳng phần giảm sốc phía trước vào hàng rào lưới thép rồi khựng lại. Đầu anh vật qua lưng ghế rồi bắn ngược lại phía vô lăng. Dây an toàn lún sâu vào phía dưới xương sườn, ghì chặt lấy tấm thân bị bắn về phía trước của anh. Hơi thở nghẹn cứng, còn trước mắt đột nhiên chao đảo như thể đang cưỡi trên sóng dữ. Phải mất một lúc, cơ thể anh mới dần thoát khỏi cơn chấn động. Và phải mất gấp đôi số thời gian đó, anh mới ngẩng được đầu lên. Ngay chính giữa ánh đèn xe phía trước, là vật thể đó. Vật thể đã bay thẳng vào xe anh rồi bị đẩy bắn ra, thân người dài và trắng toát ấy giờ đang nằm đó, vắt chéo án ngữ trên con đường.

Hyun Soo nắm chặt vô lăng, không động đậy. Lúc này, anh không nhìn hình hài trắng toát trước mắt kia. Anh đang nhìn thế giới sụp đổ tan tành của một con người. Trước mắt anh, cái ngày của sáu năm về trước đang hiện về.

Sân bóng Jamsil, nửa đầu hiệp 9, đội tấn công bị loại một người, tay chạy gôn đang ở chốt số 1. Đội Fighters bị dẫn trước 3 điểm, lúc này đang cố gắng san bằng tỷ số. Huấn luyện viên đã cho cầu thủ bắt bóng chính rời khỏi vị trí đánh bóng. Rồi cả hai người chạy gôn cùng bị loại. Tấn công kéo dài, vậy mà chỉ một phát là kết thúc. Cuối hiệp 9, bước vào phòng ngự, huấn luyện viên thay cả cặp cầu thủ ném bóng và cầu thủ bắt bóng cùng một lúc. Có tiếng loa trên sân.

“Cầu thủ ném bóng – Lee Sang Chul; cầu thủ bắt bóng – Choi Hyun Soo.”

Ra sân mà trên vai Hyun Soo đè nặng niềm kỳ vọng và nỗi sợ hãi. Đứng trước gôn nhà, anh ngước nhìn lên khán đài. Lần đầu tiên kể từ khi khai mạc mùa giải, chồng mình được lên đội hình bắt bóng chính thức, Eun Joo đã lặn lội đường xa đến xem. Seo Won, thằng bé mới 6 tuổi, đang đứng hò reo bên cạnh mẹ. Tiếng gọi hổn hển xuyên qua tiếng ồn trên khán đài, ghim thẳng vào tai anh.

“Bố ơi!”

Hyun Soo đeo mặt nạ cầu thủ bắt bóng lên. Lee Sang Chul bắt đầu ném thử.

Hyun Soo đã từng là cầu thủ bắt bóng chính cố định với ưu điểm là thể lực bẩm sinh và con mắt đọc được thế trận trên sân. Nhưng anh bị chê bởi điểm yếu là thiếu bản lĩnh và phòng vệ kém. Người ta bảo nếu anh phát huy điểm mạnh và khắc phục điểm yếu, thì anh sẽ trở thành một tay bắt bóng không tồi. Nhưng chuyện đó chỉ kéo dài trong đúng thời kỳ học Đại học. Sau khi gia nhập làng bóng chuyên nghiệp, anh bắt đầu sa sút trầm trọng. Ưu điểm ngày càng suy yếu, chỉ có nhược điểm là ngày càng rõ rệt hơn. Đặc biệt, trong những thời khắc quyết định, anh lại phạm phải những sai lầm về phòng thủ, điều này đã đẩy anh rơi xuống tận đáy sâu. Tất cả là tại triệu chứng tê liệt cánh tay trái cứ thoắt xuất hiện rồi biến mất. Triệu chứng này từ hồi học phổ thông đã thỉnh thoảng xuất hiện, khi nhập ngũ lại càng nghiêm trọng hơn, rồi sau khi gia nhập làng bóng trở thành bệnh mãn tính nan y. Trong những trận đấu quan trọng, những tình huống quyết định thắng bại, anh thường xuyên bắt trượt bóng. Những lúc như thế, cả chụp bóng và ném bóng đều không thể. Hyun Soo chỉ có thể làm một việc duy nhất là cuống cuồng vồ lấy quả bóng vừa để trượt mất. Đối với cả huấn luyện viên và đồng đội, sai sót đó đều không thể hiểu nổi. Với Hyun Soo, đó là dấu hiệu của nỗi sợ hãi, và giống như một sự trừng phạt buộc phải giấu kín. Bác sĩ ngoại khoa chỉnh hình cũng không giải thích được hiện tượng này. Bác sĩ khoa thần kinh thì chẩn đoán là hiện tượng chuyển thể bắt nguồn từ những ức chế về tâm lý. Trong đơn thuốc, bác sĩ có nói anh tránh để bị stress. Kê đơn thuốc như thế cũng đồng nghĩa với việc bảo anh cởi bỏ mặt nạ bảo vệ của cầu thủ bắt bóng. Các tay ném bóng trong đội không còn tin tưởng Hyun Soo. Mấy tay bắt bóng thì cứ thấy anh đeo mặt nạ lên là vẻ mặt căng thẳng thấy rõ. Cổ động viên của đội Fighters gọi anh là “Tay Rồng”. Huấn luyện viên hiếm khi gọi anh ra làm tay bắt bóng chính thức nữa. Để được gọi ra bắt bóng, Hyun Soo đã cố gắng hết sức mình. Bắt bóng ở vị trí dự bị, là phải nghiến răng chịu đựng cảnh ngồi trên băng ghế trống huơ trống hoác không có mái che ở sân bóng, chịu cái nắng như đổ lửa, phải chịu cảnh thu nhập thiếu thốn, phải chịu nỗi bất an rằng mình có thể sẽ bị bán cho đội khác hay bị đuổi. Anh gắng sức như vậy, không phải vì mong ước từ ngày xưa rằng mình phải trở thành người giỏi nhất. Trong lòng anh, thay vì ngôi sao danh vọng, là hình ảnh của Seo Won. Seo Won đã biến anh thành một chiến binh. Hyun Soo muốn cho Seo Won thấy, bố đã trở thành tay bắt bóng chủ lực. Anh muốn được hướng về phía Seo Won mà làm nghi thức ăn mừng cú home-run. Anh muốn tặng cho con cảnh tượng chiến thắng đó. Cuối cùng, anh cũng đã nắm được cơ hội biết đâu có thể mang lại tia hy vọng cho chuyện đó. Anh cần phải tập trung.

Lượt đánh bóng của bên đối phương bắt đầu từ số 1. Hyun Soo ra hiệu một cú slider gần về phía cầu thủ đánh bóng. Trái bóng sượt qua mũ sắt của cầu thủ đánh bóng, bay ra phía sau. Cái giá phải trả là cho không chốt số 1. Cầu thủ đánh bóng tiếp theo nắm chặt gậy, vào tư thế dùng gậy chặn bóng. Từ băng ghế huấn luyện, có tín hiệu thay người. Vị trí chặn ngắn chuyển về phía chốt 2. Cầu thủ giữ chốt 2 đứng gần về phía chốt 1. Đây là một chiến thuật phòng thủ nhằm loại cầu thủ runner trước đó. Hyun Soo ra hiệu gọi một cú bóng cong mé ngoài. Bóng của Lee Sang Chul không đến như yêu cầu. Từ khu vực strike zone, bóng liên tục bị ném lệch rõ ràng. Tình huống fourball[24] rồi. Trong chớp mắt, đã sang tình thế no-out, cầu thủ đánh bóng đứng ở chốt 1, 2. Ở khu vực đánh bóng bên trái, cầu thủ đánh bóng số 3 đã vào vị trí. Anh ta lấy mũi giày nện xuống đất, tay vung thử chày một vài lần, Hyun Soo đưa mắt liếc nhìn anh ta. Đó là một cầu thủ đánh bóng ưa va chạm, sẵn sàng vung chày lên với những cú bóng nhanh. Có tín hiệu yêu cầu phải dứt điểm từ khu ghế huấn luyện viên. Đương nhiên là phải thế rồi. Nếu xét tới việc lượt đánh tiếp theo là của cầu thủ đánh bóng số 4, vừa mạnh như đại bác vừa chính xác. Vấn đề là tình trạng của Lee Sang Chul thế kia thì không thể thắng nổi. Lee Sang Chul không làm sao đưa bóng được tới vị trí chỉ định. Chỉ đưa được hai phát liên tiếp. Đã thế, quả thứ hai lại là bóng chạm đất. Bóng đập xuống đất rồi nảy lên, khi Hyun Soo dùng ngực chặn bóng và đứng dậy chụp, tâm trí anh trở nên tối sầm.

24. Ném bóng không chính xác 4 lần.

Tình thế thật đáng sợ. Đã đến lúc phải bước lên ụ ném bóng. Phải làm cho Lee Sang Chul bớt kích động, và chấm dứt tình thế này. Vậy nhưng tâm trí Hyun Soo lại hướng về cánh tay trái của anh, chứ không về phía cầu thủ ném bóng. Mấy tay chặn bóng vẻ mặt đầy bất an không biết có phải “Tay rồng” lại xuất hiện không. Dường như tất cả những cặp mắt trên khán đài đều đang nhìn xoáy vào cánh tay trái của Hyun Soo.

Hyun Soo ra hiệu một cú change-up. Quả bóng phân thắng bại của Lee Sang Chul bay tới như một cú bóng thẳng, nhưng tới trước home-plate thì đột nhiên rơi độp xuống như biến mất. Cây gậy đánh bóng vung lên không thương tiếc. Vèo một tiếng, bóng bay về phía bên cạnh cầu thủ chặn bóng giữa sân. Đó là một cú bóng ngắn an toàn, nhưng runner chốt 2 tới được chốt 3 không khó khăn gì. Cầu thủ giữa sân ném bóng, trái bóng bay về phía găng tay của Hyun Soo – lúc đó đang đứng chắn trước gôn nhà. Cùng lúc đó, runner chốt 2 đá một chân lên rồi làm động tác sliding trượt tới. Trong khoảnh khắc, trước mắt Hyun Soo tối sầm lại. Một cú bóng strike đang đà tốc độ đâm thẳng vào vai anh. Hyun Soo ngã văng ra trên sân. Bóng tuột ra khỏi găng tay. Anh không sao giữ quả bóng lại được. Cánh tay anh không cử động được nữa. Tựa như có một cái móc sắt nung đỏ thọc vào vai anh, ghì chặt anh xuống vậy. Cả khán đài lặng đi.

Chưa có giây phút nào Hyun Soo quên được. Thời khắc ngắn ngủi chỉ vừa một giây, mà có khi còn chưa được một giây, khoảnh khắc như kéo dài vô tận đó, khoảnh khắc mà cả vai Hyun Soo, cả niềm ao ước và hình tượng người chiến binh cuộc sống đều tan nát… trong khoảnh khắc đó, cả thế gian chìm trong một sự tĩnh lặng không thể nào quên. Hyun Soo cũng không thể nào quên, giữa sự tĩnh lặng đó, vọt lên tiếng thét của Seo Won.

“Bố ơi!”

Buông tay ra khỏi vô lăng, ngồi trên ghế xe Hyun Soo như vẫn nghe thấy tiếng thét của Seo Won. Anh chùi lòng bàn tay nhớp nháp mồ hôi vào áo sơ mi. Trong cơn quay cuồng, anh vẫn không sao rời mắt khỏi cái hình hài màu trắng nằm phía trước kia. Anh mong mình nhìn thấy một dấu hiệu gì đó còn có thể hy vọng được. Giá như cái thứ bị xe anh đâm vào là cột chỉ đường hay thú hoang gì đó… Nhưng chẳng có một chút hy vọng nào. Vật thể màu trắng trước mắt kia là cái gì, anh đã biết trước rồi. Là một đứa trẻ mặc áo trắng. Một đứa bé gái, từ một nơi không thể tưởng tượng được, tóc tai rũ rượi, bay tới như một hồn ma.

Hyun Soo xuống xe. Không phải anh đã có quyết định rồi nên mới xuống xe. Anh thậm chí còn chưa nhận thức được phải làm gì bây giờ. Chỉ là cơ thể anh tự di chuyển như thế. Anh nghe thấy tiếng giày của mình giẫm trên nước mưa, lép nhép, lép nhép. Bước đi xuyên qua màn sương mù, anh ngửi thấy một mùi hương đã quên bẵng bao nhiêu năm tháng. Mùi mằn mặn, mùi của biển. Mùi hương đó như vừa kích hoạt ký ức của anh. Dưới ánh trăng, cánh đồng cao lương nhuốm màu đỏ máu đang nhấp nhô như sóng. Gió biển thổi vào bên trên những thân cao lương, phía bên kia dãy núi đá nơi cuối cánh đồng, ánh đèn hải đăng lấp lóa. Một cậu bé đang bước đi, tay cầm giày của bố và cây đèn pin.

Hyun Soo dừng chân. Cách đó ba bốn bước, cô bé đang nằm đó. Mái tóc xõa dài một nửa che kín mặt, một nửa chìm trong nước mưa, những sợi tóc đang rập rờn trong nước. Dưới lớp tóc đang rập rờn đó, máu đang chảy ra tạo thành một xoáy nước. Phía dưới vạt áo trắng, chỉ lộ ra một bắp chân. Chân kia co lại, bị đè bên dưới đùi. Cô bé hình như không thở nữa.

Cô bé chết rồi sao? Hyun Soo không sao xác nhận được. Anh không dám chạm vào cô bé. Ngay cả nhìn cô bé kỹ hơn, anh cũng không đủ dũng khí. Bệnh viện hay 119 nằm ngoài khả năng ý thức của anh lúc này. Ngực anh nghẹn lại đến khó thở, trong đầu anh, một giọng nói quen thuộc vang lên khuyên nhủ. Hãy quay lại và lên xe đi. Hãy vào số, rồi phóng hết tốc lực, thoát ra khỏi cơn ác mộng khó chịu này.

Hyun Soo nhìn quanh. Xung quanh không hề có một bóng người. Cả ánh đèn nhà dân hay ánh đèn xe cũng đều không có. Chỉ có ánh đèn xe anh đang chiếu sáng mặt đường. Hyun Soo quay lại nhìn chiếc Matiz. Nơi cửa kính chắn gió đầy vết nứt, Eun Joo và Seo Won đang ngồi cạnh nhau, đưa mắt ngước nhìn anh. Giống như cái ngày anh bị gãy xương vai, vẻ mặt họ bị bao trùm bởi nỗi choáng váng và đau buồn. Phía sau xe, một ngôi nhà đang đứng trong bóng tối. Ngôi nhà xây trên cát mà anh đã đánh đổi bằng tất cả những gì mình có. Ngôi nhà dưới chân cầu vồng, ngôi nhà nơi anh, Eun Joo và Seo Won sẽ sống.

Hyun Soo quay lại và bắt đầu đi về phía chiếc xe. Những ý nghĩ không ngừng xâm chiếm tâm trí anh. Hơi rượu vẫn còn sót trong huyết quản, cái bằng lái xe chỉ còn một tuần nữa là hết hạn đình chỉ, mưa và sương đêm, rồi tháp lấy nước. Anh cố hình dung lại thật chính xác con đường mà vừa rồi mình đã nhắm mắt nhắm mũi, không biết trời trăng gì lao qua. Tháp lấy nước là nơi duy nhất không có hàng rào lưới thép trên con đường này. Chân cầu nối từ con đường đến tháp lấy nước, chỉ có một sợi xích sắt chặn ngang. Con đập nơi anh công tác lần đầu, nó như thế nào nhỉ? Tuy không có hàng rào lưới thép, nhưng có đường hầm dẫn nước. Vào khoảng sáng sớm, nếu mở cửa đường hầm, nước hồ sẽ cuốn ào ào như thác lũ ngay phía bên dưới chân núi, dưới cánh đồng và mặt đường, đường hầm đó sẽ nhanh chóng trở thành đường ống nước ngầm của một đô thị nào đó.