← Quay lại trang sách

– I - 6

Hyun Soo dừng lại. Một cơn rùng mình ớn lạnh lan khắp sống lưng. Những ý nghĩ vừa rồi không phải chỉ là những suy nghĩ đâu đâu. Chúng mang tính định hướng cho một khả năng nào đó. Hyun Soo ngoái nhìn lại đằng sau. Cô bé vẫn nằm vắt ngang con đường. Vị trí đó, nếu có người đi qua con đường này thì không thể không nhìn thấy được. Câu hỏi mà nãy giờ anh lẩn tránh, giờ nhảy bật ra trong đầu. Lỡ trước khi anh ra khỏi được con đường này, anh gặp phải ai đó thì sao? Một chiếc xe vụt qua trong sương mù như xe của anh, liệu người đó có nhớ ra được biển số của nó không?

Giọng nói quen thuộc kia lại cất lời khuyên nhủ lần thứ hai. Ê này, Tay Rồng. Vậy còn quả bóng thì sao, quả bóng của cậu ấy.

Giọng nói đó vang lên thật đáng sợ. Giọng nói luôn ủng hộ quyết định của Hyun Soo trong mọi tình huống. Giọng nói của một người trợ tá, luôn nhìn ra lý do cho mọi hành động của Hyun Soo.

Hyun Soo bước lại phía cô bé. Anh quỳ một chân, ngồi xuống bên cạnh cô bé. Đập vào mắt anh là một khuôn mặt hãi hùng và kỳ dị. Cô bé trang điểm rất đậm. Mascara trên mi mắt loang ra, nhìn mắt giống như hai cái lỗ đen trên mặt. Đôi môi dập nát để lộ phần lợi màu hồng không còn răng cửa. Ngồi bên cạnh cô bé là anh, người đang lao thẳng tới bờ vực của sự sụp đổ. Không giấy phép, uống rượu lái xe, gây tai nạn chết người…

Không đúng. Như vậy thật không công bằng. Cho đến tận bây giờ, anh còn chưa từng giết đến một con chuột. Anh chưa từng phạm tội gì để phải đi tù, cũng chưa từng hiểm ác đâm chọc sau lưng ai. Mà anh cũng chưa từng mong mỏi điều gì to tát. Chỉ mong lo được cho gia đình ngày ba bữa cơm, nuôi dạy con nên người, nếu thích thì lại có thể làm một ly soju – như sự may mắn hiện nay anh đang được hưởng. Đòi hỏi như vậy cũng là quá đáng sao? Ẩn dưới nỗi sợ hãi, một cơn phẫn nộ chợt lóe, rồi bùng lên thành ngọn lửa, vụt lan sang cô bé.

Rốt cuộc mày là ai? Nếu muốn chết thì phải ra hồ mà nhảy chứ. Sao lại nhảy vào xe của một người vừa cố sống cố chết qua cơn vật lộn, trong tay còn đang cầm một quả bóng thủy tinh như thế này.

Hyun Soo đưa tay về phía cô bé. Giây phút anh đưa tay xuống dưới lưng định bế cô bé lên, chiếc điện thoại trong túi áo ngực bắt đầu đổ chuông. Uỳnh, uỳnh, uỳnh, uỳnh… Bản “Beethoven Virus” dội lên trên lồng ngực như bom nổ. Toàn thân Hyun Soo cứng lại, nhịp tim chớp mắt tăng vọt lên cùng với nhịp nhạc mạnh dần. Cùng lúc đó, đôi mắt hệt như hai lỗ đen trên khuôn mặt cô bé chợt chớp chớp rồi mở ra. Từ đôi môi bầm dập, vang lên một tiếng gọi.

“Bố.”

Hyun Soo bất giác đưa tay ra bịt miệng cô bé lại. Tiếng chuông điện thoại vẫn dộng thẳng vào tim anh như sấm dậy. Bóng tối nuốt chửng mọi vật xung quanh. Từ một nơi xa xôi nào đó, dội lại tiếng gọi của cô bé. Bố…

Khi tiếng vọng đó tắt hẳn, thì Hyun Soo đang đứng trên cây cầu ở tháp lấy nước. Hai tay Hyun Soo thõng xuống, run lẩy bẩy. Anh nghe thấy tiếng răng mình va vào nhau lập cập. Vừa rồi anh và cô bé đang ở cách tháp lấy nước khoảng 100 mét. Trong mấy phút anh di chuyển từ đó ra đến cây cầu này, đã xảy ra chuyện gì nhỉ? Mà không, đúng ra là trước lúc đó đã xảy ra chuyện gì nhỉ? Giọng nói người trợ tá trong đầu vang lên đáp lại.

Vào một đêm mà số phận đột nhiên tung một cú breaking-ball[25], một đêm thứ Sáu trời đổ mưa và sương mù dày đặc, bên bờ hồ tối đen không một bóng người, vào lúc con bé tưởng như đã chết lại đột nhiên mở mắt và cất tiếng thì thào gọi bố, vào cái giây phút mà chuông điện thoại gọi đến tìm mình cứ dội thẳng vào tim… trong trạng thái “hỗn độn” mà người ta thường gọi là vô thức đó, chuyện gì có thể xảy ra nhỉ? Để tôi chỉ cho cậu xem nhé?

25. Cú ném bóng xoáy trong bóng chày, rất khó đỡ.

Hyun Soo thấy trong không gian tối đen, bàn tay mình đã chuyển màu trắng bệch. Bàn tay này vừa rồi đã định bế con bé dậy, cái bàn tay trái to như con cá mập trắng, vừa khỏe vừa dữ dội, bàn tay đó trong một giây lát mất kiểm soát, đã ấn xuống bịt chặt miệng con bé không hở một chút nào. Dưới bàn tay đó, con bé vùng vẫy như một con thỏ con. Một lát sau thì con bé lặng dần. Đầu ngoẹo sang một bên, tay chân thõng xuống.

Hyun Soo lắc đầu. Anh nghẹn ngào nức nở như đứa trẻ. Không, cái tay kia không phải tay tôi.

Giọng nói người trợ tá hỏi lại. Vậy để tôi chỉ thêm cho cậu thấy nhé?

Hyun Soo thấy hình ảnh mình cúi xuống, bế thân hình nằm thõng thượt của cô bé lên rồi bước đi trong sương đêm. Anh thấy hình ảnh cuối cùng của cô bé khi rơi từ lan can cầu ở tháp lấy nước xuống dưới hồ. Từ dưới hồ, anh nghe vọng lên tiếng thì thào.

“Bố ơi.”

Đến vùng nước ấm dần thì Seung Hwan ngừng nổi lên. Không phải men theo sợi dây câu quay trở ra, nên anh không thể xác định được vị trí chính xác của mình. Do nổi thẳng lên từ ngôi nhà biệt lập cuối làng nên cũng khó đoán được độ sâu hiện tại. Anh hoàn toàn dựa vào trực giác để quyết định địa điểm dừng để giảm áp, rồi nhìn đồng hồ. 10 giờ 50 phút. Máy đo ở bình hơi cho biết lượng khí còn lại cầm cự được hơn 7 phút nữa. Seung Hwan nhẹ cả người, lấy tư thế đứng rồi nhắm mắt lại. Anh định sẽ nán lại cho đến khi dùng hết lượng khí đó.

Dưới nước, vận tốc truyền âm thanh nhanh hơn trong không khí tới bốn lần. Chính vì thế khi ở dưới nước, không thể nắm được vị trí phát ra của âm thanh. Nếu có ngoại lệ, thì đó là trường hợp bản thân âm thanh đã tự cho biết về vị trí và tình huống của nó. Như tiếng còi xe cứu hỏa chẳng hạn.

Âm thanh mà Seung Hwan vừa nghe thấy thuộc loại đó. Sau khi dừng để giảm áp khoảng 5 phút, thì anh nghe có tiếng động từ đâu vọng tới. Một tiếng động nhỏ và khẽ. Tiếng động chỉ vang lên đúng một lần nhưng lập tức khiến người ta căng thẳng. Đó là âm thanh mà Seung Hwan biết rất rõ. Chủ thể của tiếng động là một trong ba thứ này.

Thợ lặn, xác chết bị ném xuống hoặc đồ vật bị vứt đi.

Bằng chứng là sau khi rơi xuống nước, không hề có tiếng động nào tiếp theo nữa. Nếu là sinh vật sống không may ngã xuống nước, theo bản năng sẽ phải vùng vẫy. Dù là nhảy hồ với mục đích tự tử đi nữa, đương nhiên cơ thể vẫn cứ quẫy đạp một cách vô thức. Nếu bị ai đó đẩy xuống lại càng không cần phải nói gì thêm.

Âm thanh đáng lo ngại đó giúp Seung Hwan phán đoán được vị trí của mình. Tõm, âm thanh dưới nước như vậy nghĩa là vị trí xuất phát của vật bị rơi khá cao. Ít ra cũng phải cao hơn cầu phao ở bến tàu. Seung Hwan chắc chắn vị trí đó là cây cầu tại tháp lấy nước. Dù là thân mình hay thân người khác, dù là con vật hay rác thải… ở cái hồ này, chỗ có thể ném xuống, duy nhất chỉ có chỗ đó. Vậy nên anh đang ở khu vực gần tháp lấy nước, phía trên tầng nước biến nhiệt.

Seung Hwan mở mắt nhìn lên. Ngọn đèn thợ lặn của anh chiếu thẳng lên khoảng không trên đầu. Ngay chính giữa luồng sáng đó, một vật thể đang phấp phới như một cánh buồm căng gió. Linh tính mách bảo anh vật thể đó có liên quan tới âm thanh “Tõm” mà anh vừa nghe thấy.

Seung Hwan không nghĩ mình là người thông đạt mọi điều về tai nạn dưới nước. Dù vậy, anh cũng chưa bao giờ nghĩ mình là người không có kinh nghiệm. Anh luôn tự hào mình có đủ tư chất và năng lực mà nước đòi hỏi. Nhưng chưa tới vài giây trôi qua, niềm tự hào đó chợt biến thành nỗi bàng hoàng. Trong đầu anh chợt trống rỗng, ánh mắt anh dính chặt vào “thứ gì đó” đang chìm dần xuống phía mình. Mái tóc đen xõa theo dòng chảy, rập rờn phía sau đầu, khuôn mặt trắng toát, chiếc áo trắng cuốn quanh cơ thể, đôi chân duỗi ra, hướng lên phía trên như đang đạp nước. Là người. Là một đứa bé gái, đầu hướng xuống dưới, đang chìm dần chìm dần.

Đương nhiên thời điểm đó rồi cũng sẽ đến. Thời điểm mà đôi mắt đang trợn lên vì bàng hoàng của Seung Hwan chạm phải đôi mắt mở trừng trừng của đứa trẻ. Seung Hwan cảm thấy nhịp thở của mình rối loạn. Ánh mắt của đứa trẻ xuyên qua khuôn mặt anh, rồi đi ra ở phía dưới cổ. Cánh tay mảnh mai sượt nhẹ qua máy thở của anh. Đôi chân trần bé nhỏ vướng vào vai anh rồi trượt ra, chìm dần xuống. Anh đã nhớ ra rồi. Là đứa bé đó.

Seung Hwan cảm giác như cơ thể mình đang bị cuốn phăng vào giữa một dòng xoáy. Ý nghĩ của anh vụt dồn vào một mục tiêu – Lặn xuống xác định xem có đúng không.

Seung Hwan đảo đầu xuống phía dưới rồi bắt đầu đạp nước. Trong giây lát, anh quên mất là mình đang dừng lại để giảm áp. Anh cũng không còn để tâm đến việc điều chỉnh sức nổi nữa. Thậm chí anh còn không xác nhận lại lượng không khí còn lại. Tay mò mẫm xung quanh, anh lặn xuống dưới làn nước âm u. Mắt anh chợt nhìn thấy thứ gì đó vừa dài vừa đen, trông như một lùm rong rêu. Là mái tóc của đứa trẻ đó. Vừa rồi, cô bé còn chúc đầu chìm xuống, vậy mà giờ đã chuyển sang tư thế đứng thẳng trong nước. Trong chưa tới vài giây chìm từ trên kia xuống đây, cơ thể cô bé dường như quay một nửa vòng, giống như một cái kim giây đồng hồ. Seung Hwan đưa tay túm lấy mái tóc rồi kéo lên. Khuôn mặt nhỏ nhắn bị kéo vụt lên, đối diện với Seung Hwan.

Đúng là Se Ryung rồi. Mặc dù mi mắt đen ngòm, mặc dù bị mất hai răng cửa, mặc dù môi trên bị rách, nhưng đúng là Se Ryung, không sai vào đâu được. Một cảm giác tồi tệ bất chợt ập xuống Seung Hwan, gân cốt anh như bủn rủn. Tay anh rã rời không còn một chút sức lực nào, mái tóc từ từ tuột ra. Khuôn mặt Se Ryung tan biến vào làn nước âm u, như thể một viên đá tan ra trong nước. Trong tay Seung Hwan chỉ còn sót lại một vật bằng kim loại. Anh không còn thời gian để xem đó là vật gì. Anh lại bắt đầu ngạt thở. Không phải chỉ là anh cảm giác như thế. Cũng không phải vì trở kháng của bộ điều áp. Nãy giờ thực ra anh không còn hít thở bằng không khí nữa. Không khí đã cạn sạch rồi.

Phải đến lúc đó, Seung Hwan mới hoàn hồn. Chỉ ngay việc kịp hoàn hồn trong lúc còn có thể xoay xở được, anh đã thấy phúc đức lắm rồi. Anh cởi thắt lưng lặn, ngửa đầu ra sau, miệng ngậm máy thở, mở đường thở xong là hướng lên mặt nước, bắt đầu mở phao khẩn cấp. Anh đạp chân vịt, lấy đà nổi lên hết tốc lực. Có vẻ như anh lặn xuống sâu hơn mình nghĩ. Không khí vắt ra từ máy thở, anh phải dùng đi dùng lại mấy lần mới đủ để lên đến mặt nước. Một làn mưa lạnh lẽo đổ xuống đầu anh.

Thay máy thở bằng ống thở snorkel xong, anh gục xuống trên mặt nước. Cả người anh cứng đơ. Hai hàm răng va vào nhau lập cập. Trên cơ thể đã đông cứng, chỉ có bàn tay vừa rồi nắm lấy tóc cô bé là đang nóng bừng bừng. Trong đầu anh vô cùng quay cuồng hỗn loạn. Nãy giờ mình đã làm gì dưới nước vậy? Mình đã nhìn thấy cái gì vậy? Seung Hwan cầm đèn pin soi xung quanh. Sương mù dày đặc nên chẳng nhìn thấy gì. La bàn cho biết anh đang ở sau lưng bến tàu.

Seung Hwan quay người lại rồi bắt đầu bơi. Anh không làm sao bơi nhanh được. Cảm giác như anh đang quơ mấy cây gậy sắt, chứ không phải đang sải tay nữa. Lúc đến chỗ cầu phao, anh xem lại đồng hồ. 11 giờ 15 phút. Anh không thể tin nổi là mình mới chỉ ra khỏi nhà một vài tiếng. Cảm giác như tới hơn hai mươi tiếng đã trôi qua vậy.

Seung Hwan cởi mũ, mặt nạ và chân vịt nhét vào ba lô. “Cái gì đó” khó chịu đang nằm lại sau lưng, nhưng anh không muốn quay lại nhìn. Anh nhanh chóng rút chìa khóa ra, rồi mở ổ khóa với dây xích treo phía trong cánh cổng bến tàu. Ra đến ngoài, anh khóa cửa lại như cũ rồi lập tức rời khỏi bến tàu. Vừa loạng choạng bước đi trên con đường mưa, anh vừa nhớ lại cảnh vừa thấy lúc nãy. Mặc dù đã cố gắng hết sức, nhưng anh vẫn không đủ can đảm đi báo cảnh sát. Chỉ cần nghĩ đến mối ác duyên với Oh Young Je, là đã hiện ra những tưởng tượng khiến anh rùng mình ớn lạnh. Nghi phạm số một – Ahn Seung Hwan. Cảnh sát sẽ hỏi, đêm hôm khuya khoắt, anh làm gì ở khu vực hồ nước cấm ra vào. Mà so với chuyện bị hàm oan tội cưỡng bức, chuyện đó vẫn còn là chuyện nhỏ. Giả sử anh đừng lặn xuống để xem lại cái xác, thì mọi việc sẽ thế nào nhỉ? Giả sử anh làm xong mọi việc, rồi rời khỏi khu bến tàu theo đúng thời gian đã định. Giả sử đêm nay anh đừng có ra hồ, giả sử anh không biết đến ngôi làng Se Ryung, giả sử anh không nghe thấy những gì chủ nhiệm Park nói… Sau mỗi từ “giả sử”, chỉ toàn là nỗi hối hận. Không nhìn thấy gì thì mọi việc đều tốt đẹp. Việc gì khuất mắt cũng coi như không xảy ra. Ít nhất đối với bản thân anh thì là như vậy.

Khu rừng biệt thự thật yên tĩnh. Cửa sổ phòng Se Ryung đã đóng. Rèm cửa đã buông xuống, trong phòng tối om. Giống như lúc đi ra, Seung Hwan đi qua cái cửa sổ đó, về phòng mình. Anh bỏ bình khí và ba lô xuống, rồi đi ra ban công. Trước nhà số 101, một chiếc BMW màu trắng đang đậu ở đó. Trong nhà không thấy hắt ra một tia sáng nào. Seung Hwan sắp xếp lại các chi tiết.

Con bé giờ đã thành cái xác trôi dạt dưới hồ, cửa phòng vốn lúc trước mở giờ đã đóng lại, xe của bố con bé thì đậu trước nhà, trong nhà vừa tối vừa yên lặng.

Tới đây, ý kiến chủ quan của anh xen vào, tạo thành một câu văn thế này.

Oh Young Je đánh con gái một trận mềm xương, sau khi con bé chết, y đã đem xác ném xuống hồ.

Seung Hwan đi vào phòng khách, ngồi sụp xuống như thể ngã vật ra chiếc ghế sofa. Anh vẫn không có ý định đi báo cảnh sát. Con bé đã chết rồi. Dù có báo cảnh sát, nó cũng không sống lại được. Và nếu dưới nước không xảy ra chuyện gì đặc biệt, năm sáu ngày nữa, cái xác sẽ nổi lên. Còn thủ phạm thì bên điều tra chắc chắn người ta sẽ tự biết cách truy bắt. Đối với những chuyện đau đầu, cứ trút hết sang mấy bác sĩ tư vấn, hoặc đi ngủ là tốt nhất. Vậy nhưng có cái gì đó cứ canh cánh trong lòng anh. “Cái gì đó” là gì, anh không sao hiểu nổi.

Seung Hwan vào phòng, cầm điện thoại di động lên. Biết đâu lại có manh mối về “cái gì đó” đang vướng mắc trong lòng. Có hai cuộc gọi nhỡ. Từ một số điện thoại không có trong danh bạ. Thời gian gọi là 9 giờ 3 phút và 10 giờ 30 phút. Trông giống số của đội trưởng tiền nhiệm nhưng Seung Hwan không kiểm tra lại. Phiền phức quá. Tay thì nhức buốt, còn sống lưng thì đau không thể chịu được. Không khí trong nhà khá oi bức, nhưng cũng không thể xua đi hơi lạnh trên người anh.

Seung Hwan xả nước ấm vào bồn tắm, rồi cởi bộ áo phao lặn BC ra. Anh cho tay vào túi, lôi ra chiếc la bàn. Rơi ra theo là một chiếc cặp tóc gắn ngôi sao pha lê. Anh đờ ra một chút. Sao thứ đồ này lại ở đây được nhỉ? Trên lòng bàn tay anh, lơ thơ vương mấy sợi tóc dài. Đúng rồi. Là cặp tóc của Se Ryung. Hình như lúc đó anh không nhìn kỹ, cứ thế vô thức bỏ luôn vào túi.

Seung Hwan ngồi vào bồn tắm, gân cốt bắt đầu từ từ giãn ra. Đầu anh cũng bắt đầu động não. Ý nghĩ của anh lần đuổi theo con đường mà xác Se Ryung sẽ trôi qua. Theo dòng chảy ngầm dưới hồ, Se Ryung sẽ trôi về hướng con đập, và mắc lại ở lưới chặn rác. Còn giả sử cô bé chìm xuống ở phía chân tường phần ngập dưới hồ của tháp lấy nước…

Đập Se Ryung, đường hầm dẫn nước không phải ở cửa đập, mà ở dưới chân tường xây chìm trong nước của tháp lấy nước. Tuy Seung Hwan chưa tận mắt nhìn thấy, nhưng nghe nói đường kính của đường hầm là hơn mét rưỡi. Buổi sáng sớm, người ta mở cửa đường hầm, quanh khu vực đó, sức nước sẽ như thế nào, chẳng cần dùng đến đầu óc cũng có thể đoán được.

Seung Hwan trượt hẳn xuống bồn tắm, chìm cả mặt vào trong nước. Đâu đó trong cơ thể, anh nghe thấy vang lên một lời thề. “Hôm nay, mày không nhìn thấy gì hết.”

Rốt cuộc, anh vẫn không sao nhớ ra nổi “cái gì đó” đầy khó chịu kia là cái gì.

Điện thoại của Hyun Soo đang tắt máy. Kể từ sau khi Eun Joo cố liên lạc thông qua Kim Hyung Tae, điện thoại của Hyun Soo cứ như thế suốt. Ý anh ta đang muốn nói là “Vì cô mà không ra cái thể thống gì cả”. Đàn ông đàn ang, 37 tuổi đầu rồi mà còn cư xử nông cạn như mấy thằng nhóc mặt mụn mới dậy thì. Eun Joo lại gọi cho Kim Hyung Tae.

“Cậu ấy bảo đi hồ Se Ryung rồi.” Kim Hyung Tae trả lời.

Eun Joo bất giác buột miệng một câu. “Nếu đã vậy thì cũng phải gọi điện cho người ta chứ.”

“Cô lo cái gì không biết. Ngoài thần chết ra thì chả có ai bắt cóc được Choi Hyun Soo đâu mà.”

Câu nói như đùa mà không phải đùa. Hyung Tae vốn tính hay giữ kẽ, giờ cũng phải bực mình. Nhưng Eun Joo cứ lờ đi.

“Thật sự không phải là anh đang ở cùng bố Seo Won đấy chứ?”

Một tiếng thở dài đánh thượt, rồi chừng lát sau có tiếng trả lời.

“Thím nó đừng có như thế nữa, cứ sang đây luôn đi cho rồi. Sang xác nhận cho rõ, rồi làm một chén với tôi luôn.”

Chồng cũng chỉ vì rượu chè mà không thèm nghe điện thoại. Cứ rượu vào là không thấy bóng dáng tăm tích ở đâu. Đấy là cái tật mà Eun Joo ghét nhất. Thói tật đó đã ăn vào máu, Eun Joo có riết róng chì chiết cũng chẳng thể nào sửa được.

“Anh Hyung Tae đã nói không phải thì là không phải rồi.”

Eun Joo cúp máy. Cố xua đi cơn bực mình, Eun Joo nhắm mắt lại một chút rồi lại mở mắt ra. Hyun Soo có đi hồ Se Ryung không nhỉ, hay lại vào một quán rượu nào rồi? Giờ chẳng biết hỏi thêm ở chỗ nào nữa. Sau khi bắt đầu cuộc sống làm công ăn lương, bạn bè Hyun Soo hay chơi chỉ có mình Kim Hyung Tae. Đồng đội thời còn làm cầu thủ bóng chày, hầu hết đã sống tản mát ở các tỉnh. Nghĩ là biết đâu đấy, nên Eun Joo gọi điện về nhà. Seo Won nghe máy.

“Bố vẫn chưa về ạ. Điện thoại cũng không thấy gọi.”

Eun Joo cầm điện thoại, đi vào thang máy trong tòa nhà chung cư. Đến tầng 19, cô ra khỏi thang máy rồi dừng bước trước cánh cửa sắt màu men ngọc. Số 1901. Đứng nhìn tấm biển số nhà trước cửa, trong chốc lát, Eun Joo tạm quên mất Hyun Soo. Cơn giận chồng giây phút cũng lắng xuống. Thứ quý giá hơn chồng đang ở trước mắt cô.

Cái ngày bước vào căn nhà này lần đầu tiên, Eun Joo đã lập tức nhận ra ngay. “Đây sẽ là nhà riêng của mình.” Đây là lần đầu tiên Eun Joo đến căn “nhà riêng của mình” này với tư cách chủ nhân. Chủ trước của ngôi nhà, chiều nay sẽ dọn đi. Dự định là sáng mai, người thuê nhà sẽ chuyển vào, nên mấy tiếng còn lại của đêm nay, căn nhà này sẽ hoàn toàn là của Eun Joo.

Eun Joo lôi từ trong túi quần jean ra miếng giấy gấp làm mấy lần. 2656940. Đây là mật mã khóa cửa mà chủ cũ đưa cho cô. Eun Joo đưa ngón tay dò theo từng con số, bấm bảng số rồi bấm phím sao. Bíp một tiếng, ổ khóa mở ra. Bước vào trong, đèn cảm ứng tự động bật sáng. Như một diễn viên được khán giả vỗ tay mời ra một lần nữa, Eun Joo đứng im nhìn xung quanh cho đến khi đèn cảm ứng tự động tắt. Giữa cửa chính và cửa kính tiền sảnh là một khoảng trống nhỏ. Để xe đạp của Seo Won là vừa đẹp. Nếu đặt một chậu cây đa thì trông còn đẹp hơn.

Eun Joo mở cửa kính ở tiền sảnh. Cô mò mẫm trên tường lần tìm công tắc rồi bật đèn trong phòng lên. Trên sàn nhà vẫn còn chi chít dấu giày. Eun Joo cũng không cởi giày, cứ thế đi vào trong nhà. Bên cạnh công tắc đèn là phòng tắm. Gạch lát phòng tắm màu hoa oải hương, bồn tắm, vách ngăn bên cạnh vòi hoa sen. Một nhà tắm với phẩm cách tương xứng với tầng lớp trung lưu của Đại Hàn Dân Quốc thế kỷ 21. Phòng gần cửa ra vào dự định sẽ cho Seo Won làm phòng học. Có một cửa kính nhìn ra ban công phía trước, phong cảnh cũng đẹp. Phòng khách kéo dài ra tận ban công, vừa rộng rãi vừa gọn gàng.

Eun Joo dành thời gian xem qua mọi ngóc ngách trong nhà. Phòng ngủ, nhà vệ sinh phòng ngủ, ban công phía sau, nhà bếp, quầy bếp có lắp máy rửa bát đĩa… “Nhà riêng của mình” thật vừa ý. Thật cảm động. Thật dư sức bù đắp lại công sức vất vả hai tiếng đồng hồ vừa đi tàu điện vừa đi xe buýt lặn lội đến đây. Chủ trước chuyển đồ xong, dọn dẹp cũng thật gọn gàng. Cửa sổ được đóng cẩn thận, trong nhà không có chỗ nào bật đèn bừa bãi.

Eun Joo để túi lên quầy bếp rồi ra ngoài ban công. Phía dưới cửa sổ, xa xa là sân chơi có đèn chiếu sáng. Jungle gym, bập bênh, xích đu, xà đơn, hố cát. Đương nhiên là giờ đó không thấy bóng đứa trẻ nào. Bãi cát mà bọn trẻ sẽ lăn lộn ở đó, không hiểu sao trông thật buồn. Eun Joo nghĩ tới khu phố núi ở Bongcheon-dong. Cô nhớ tới cái xích đu ở sân chơi, khi ấy, phải sau khi mặt trời lặn mới có thể chiếm dụng được cái xích đu đó.

Eun Joo là một đứa trẻ quen với sân chơi vào những buổi hoàng hôn. Cô cũng quen với bọn trẻ, và quen với nơi mà chúng giải phóng mọi năng lượng. Ngồi trên chiếc xích đu trong sân chơi tối tăm, ru đứa em út trên vai ngủ – đó là công việc thường ngày của cô khi ấy, một đứa bé gái mới vừa 8 tuổi. Đứa em gái 5 tuổi, Young Joo, đang một mình chơi đồ hàng dưới ngọn đèn đường, còn Ki Joo 2 tuổi thì cứ đưa bàn tay bé như cái kẹo ra giựt tóc chị không thương tiếc. Khoảng thời gian tẻ nhạt và buồn bã đó, Eun Joo đã dành để cầu nguyện thật tha thiết. Cầu sao cho thời gian nhảy vọt một cú điên cuồng, cầu cho mình trở thành người lớn ngay lập tức, có như thế mới thoát ra khỏi căn nhà ghê tởm này – một quán rượu gạo được cải tạo lại từ một chiếc xe buýt phế thải, bày thêm mấy cái bàn rồi bán rượu makkolli – nếu cái thứ như vậy có thể gọi là “nhà”.

Ji Ni – bà chủ “Quán rượu nhà Ji Ni” – là một cao thủ chơi nhạc bằng đũa. Người đàn bà đó ca bài “Nước mắt Mokpo” còn ngọt hơn cả Lee Nan Young. Người đàn bà có bộ ngực khó quên, to đến mức bung cả cổ áo hanbok. Người đàn bà đó, đàn ông có nhét tay hay nhét tiền vào ngực cũng chẳng bao giờ từ chối. Người đàn bà đó thường nhăn mũi lại rồi cười hở cả lợi. Người đàn bà đó mông vểnh ra đằng sau, dáng đi lạch bạch như con vịt. Người đàn bà đó thỉnh thoảng lại túm tóc đánh nhau với mấy bà trong xóm. Đứa con gái bé tí còn chưa lo nổi thân mình, người đàn bà đó đã chất lên lưng nó một đứa em gái với một đứa em trai mới sinh, mỗi đứa mang một họ khác nhau. Đó là người đàn bà đã sinh ra Eun Joo.

Phải đợi đến khi thằng út Ki Joo ngủ rồi, Eun Joo mới quay về nhà được. Hôm nào Ki Joo chưa ngủ mà đã về, để nó khóc, kiểu gì cũng bị Ji Ni túm tóc. Phía sau cái xe buýt phế thải, có một căn phòng xép ngăn bằng ván ép, đấy là phòng ở của Eun Joo, Young Joo và Ki Joo. Đưa Ki Joo vào cái phòng xép đó, cho nó nằm lên chiếc chăn điện, thế là kết thúc nhiệm vụ của Eun Joo. Cuối cùng cũng đã đến khoảng thời gian của riêng Eun Joo. Khoảng thời gian Eun Joo có thể không cần để ý đến “Nước mắt Mokpo” đang tuôn trào bên kia bức tường. Khoảng thời gian để Eun Joo mơ về giấc mộng của mình. Sân khấu của giấc mơ đó là ngôi nhà của cô bạn thân Hyun Ah mà Eun Joo mới đến đúng một lần. Sạch sẽ, thơm tho, mỗi người đều có phòng riêng, đó là ngôi nhà hai tầng đẹp nhất cả khu Bongcheon-dong.

Giấc mơ đó không ai cho không cả. Giấc mơ đó, nếu chỉ có mặt đẹp, ngực to cũng không thể nào câu được. Mấy thứ đó chỉ có thể mang về một đám con mỗi đứa mang một họ. Ji Ni không phải là một nhân chứng sống đó sao. Eun Joo không muốn sống như Ji Ni.

Khi đó khoảng năm thứ ba trung học[26], hình như là vào tiết Đạo đức. Giáo viên viết lên bảng dòng chữ “Tự do ý chí” rồi nói thế này. “Những người có niềm tin vào tương lai sẽ bảo vệ được cuộc sống của mình.”

26. Năm thứ 3 trung học - Tương đương lớp 9 ở Việt Nam.

Hôm đó, Eun Joo đã cẩn thận xét lại mình. Vốn liếng mình có là những gì, liệu mình có làm nên trò trống gì không, những việc mình làm được là những gì, phải chuẩn bị những gì, liệu có chuẩn bị được không. Nhìn vào chiếc gương chỉ bé bằng lòng bàn tay, Eun Joo thừa nhận mình không có cơ may trở thành diễn viên. Nói về nét dễ thương thì cũng có, nhưng không đẹp đến mức chàng trai nào đi qua cũng phải ngất ngây. Nhìn bảng điểm là xác định được Eun Joo chẳng phải học sinh ưu tú gì. Qua các giờ học là Eun Joo nhận ra mình cũng chẳng có tài năng gì về nghệ thuật hay thể thao. Eun Joo mù nhạc, mù vận động, nhật ký một dòng cũng không viết cho ra hồn. Nhưng cô biết vì sao mình phải sống. Cô mang quyết tâm sẽ không sống như Ji Ni. Cô sinh ra bản tính đã thế rồi. Cô có lòng tự tôn, không cúi đầu trước bất cứ ai. Ở mức độ đó, có lẽ đủ để làm cơ sở cho niềm tin vào tương lai của mình. Eun Joo lập một kế hoạch.

Cô sẽ dính lấy cái quán rượu này cho đến khi 18 tuổi, tốt nghiệp cấp ba. Dù có ăn trộm cái áo ngực màu đỏ của Ji Ni đem bán, tay cô cũng phải cầm được cái bằng tốt nghiệp cấp ba. Cô sẽ kiếm đủ hết những bằng cấp cần thiết để tìm được một công việc. Tìm được việc rồi sẽ lập tức thoát ngay khỏi đây. Trong vòng ba năm, sẽ thuê được một căn phòng trả tiền theo năm, không quay lại cái xe buýt phế thải này nữa.

Eun Joo đã làm đúng như thế. Eun Joo tìm được công việc kế toán ở một xưởng dệt ở Gwangju, một nơi xa Seoul hết mức có thể, vừa tìm được việc, cô lập tức bỏ đi ngay trong đêm. Mặc dù trước mắt cô cứ hiện lên hình ảnh Young Joo bé dại với Ki Joo do chính tay cô chăm bẵm, nhưng cô đã một lòng quyết tâm bỏ trốn. Cô sống ở nhà ký túc dành cho công nhân, tích cóp tiền sau này dành đặt cọc thuê nhà theo năm. Theo đúng kế hoạch, sau ba năm, cô thuê được một căn phòng nửa hầm nửa trệt. Vậy nhưng niềm vui khi hoàn thành mục tiêu số một đó đã làm cô quên mất một điều. Cô hoàn toàn quên mất hạng mục cuối cùng của kế hoạch đó. Đêm đêm cô nghĩ tới mấy đứa em. Liệu Ji Ni có cho chúng nó ăn uống đàng hoàng không, Young Joo có học lên cấp ba không…

Cuối cùng, Eun Joo lại lên xe khách đi Seoul. Mua cho Young Joo chiếc váy, phần của Ki Joo là chiếc đồng hồ đeo tay, cô tìm đến cái xe buýt phế thải đó. Cô định chỉ bí mật đến gặp hai đứa thôi. Nhưng Young Joo hét lên “Chị ơi” rồi òa khóc, thế là bị Ji Ni tóm lấy, không thoát đi đâu được. Ji Ni gói hết đồ đạc của Young Joo rồi dúi vào tay cô. Còn Young Joo thì túm chặt lấy tay kia của Eun Joo. Vừa giữ tay chị vừa hỏi, vẻ mặt đầy bất an “Chị ơi, từ giờ em đi học ở Gwangju hả?”

Eun Joo đưa Young Joo về sống chung được một năm, thì Ji Ni cho Ki Joo đi trước còn mình theo sau xông vào nhà cô. Mà không, đúng hơn phải nói là toàn bộ cái quán rượu nhà Ji Ni đã được chuyển vào căn phòng đơn nửa trệt nửa hầm đó của cô. Vào mùa xuân năm Eun Joo được 28 tuổi thì Ji Ni rời khỏi căn phòng. Năm đó, cuộc đời tàn tạ vì rượu và đàn ông của Ji Ni đi đến hồi kết vì căn bệnh ung thư. Năm đó, Young Joo trở thành cô giáo tiếng Anh trung học, Ki Joo thì nhập ngũ. Năm đó, Eun Joo kết hôn.

Chồng của Eun Joo, về mặt sinh học thì kém cô 3 tuổi, về mặt tâm lý thì là một đứa trẻ thua cô khoảng 13 tuổi. Một đứa trẻ thiếu tháng to xác, ngoài bóng chày ra thì không thích thứ gì khác, cũng chẳng biết làm trò trống gì. Sau khi giải nghệ bóng chày trở thành con sâu rượu, tối ngày say sưa. Con người như thế, Eun Joo đã phải túm lấy cổ mà tìm việc làm cho anh ta, dạy cho anh cách sống trong khu rừng rậm nhân gian này, vừa phải để mắt trông coi cái người mang tiếng là chồng kia, Eun Joo vừa phải làm đủ thứ nghề, không thiếu một việc gì. Nhân viên nhà hàng, thu ngân siêu thị, cấp dưỡng ở căng tin trường học…

Cưới nhau được tròn 12 năm rồi mới mua được căn nhà này, đối với Eun Joo, căn nhà này không đơn thuần chỉ là một căn nhà. 100 mét vuông cũng không phải chỉ là một không gian có thể định nghĩa được bằng khái niệm toán học, đó là căn cứ cho việc Kang Eun Joo không sống như Ji Ni. Đó là bằng chứng cho cuộc sống mà Eun Joo phải chiến đấu giành giật với cuộc đời chó má này. Đó là lời hứa của người mẹ đối với tương lai của đứa con trai Seo Won. Rằng Eun Joo sẽ không để con bị đẩy vào rừng rậm cuộc đời với hai bàn tay trắng như mình.

Eun Joo đóng cửa sổ ban công lại, rồi quay vào phòng khách. Dù vẫn còn nuối tiếc, nhưng đã đến giờ phải về rồi. Để Seo Won trông nhà một mình đến tận khuya thế này, cô thật không yên tâm. Đứng ở sảnh, cô đưa mắt nhìn quanh ngôi nhà một lần nữa. Cô nghĩ, ba năm nữa, mình sẽ trở lại ngôi nhà này. Cô sẽ làm tất cả để đợi đến ngày đó. Cô sẽ làm được hết. Bất cứ việc gì, ngoại trừ việc bán thân và đi ăn cướp ra.

Eun Joo lấy trong túi ra cây bút chì kẻ mắt, rồi ngồi xổm xuống trước ngưỡng cửa ở sảnh. Cô đưa tay lần tìm mép của miếng vải sơn lót sàn nhà, rồi lật lên. Trên nền xi măng, cô viết chữ thật to.

KANG EUN JOO, CHOI SEO WON

Lưỡng lự thêm một chút. Rồi cô quyết định viết thêm vào.

CHOI HYUN SOO

Eun Joo rời khỏi khu chung cư. Vừa ra khỏi thang máy, cô vừa mở điện thoại. Thay vì phải nghe thông báo tắt máy, thì lần này lại thấy có tín hiệu. Vậy nhưng Hyun Soo vẫn không nghe điện thoại. Cơn giận chồng vừa mới tạm quên được một lúc, giờ lại dâng lên. Niềm xúc động mà ngôi nhà đem lại, vừa ra khỏi khu căn hộ là biến mất. Eun Joo cảm giác như bốc hỏa lên đầu. Nếu cái trò này cũng được coi là một loại tài năng, thì đúng là anh ta có tài thật. Cái trò mà không cần động một ngón tay, không mở miệng lấy một lần, vậy mà biến vợ thành cái tàu hỏa bốc cháy như thế này.

Eun Joo đoán chồng mình mở điện thoại lên để gọi cho ai đó. Có thể là gọi cho Kim Hyung Tae, có thể là cho bạn cũ, mà cũng có thể cho ai đó mà cô không biết. Đến lúc này đây, điều đó không còn quá quan trọng nữa. Quan trọng là ở chỗ anh ta chỉ không nghe điện thoại của một mình cô.

Từ miệng cống dưới mặt đường, thổi lên một làn gió ngột ngạt. Eun Joo nhìn sang phía bên kia đường. Đồng hồ trên cột quảng cáo đang chỉ 10 giờ 50 phút. Được lắm, Choi Hyun Soo.

Để xem ai thắng ai. Eun Joo lại bấm nút gọi một lần nữa.