← Quay lại trang sách

Hồ Se Ryung – II (1)

Tiếng chuông báo thức làm Hyun Soo tỉnh giấc. Anh hơi rùng mình ngẩng đầu dậy. Hyun Soo đưa tay quờ quạng khắp nơi, rồi mới nhận ra tiếng bản nhạc giao hưởng đang dội ra từ túi áo sơ mi. Anh cũng nhận thấy chiếc cúc ở túi áo sơ mi cài chặt cứng như thể két sắt ngân hàng vậy. Hyun Soo điên cuồng giật bung cúc, rồi lôi điện thoại ra. Tắt chuông báo thức xong là anh lập tức quăng ngay điện thoại sang bên cạnh. Như thể anh vừa cầm phải một cục than cháy đỏ vậy. Tay anh nóng rực, toàn thân đầm đìa mồ hôi, hơi thở hổn hển. Một lát trôi qua sau đó, anh mới bắt đầu nhìn thấy cảnh vật xung quanh.

Trời đang mưa. Không phải mưa như trút, mà là mưa bụi, lãng đãng như sương mù. Trong không gian mờ mịt, xe cộ chạy qua lác đác, khách bộ hành cầm ô đi ngang qua. Hyun Soo đưa mắt lờ đờ nhìn sang phía khu chung cư bên ngoài cửa sổ xe. Đúng lúc đó thì anh nhận ra mình đang ở đâu. Ilsan. Anh đang ở con đường phụ cận công viên khu phố đối diện với “căn hộ 100 mét vuông”. Và đang ngồi bên tay lái chiếc xe Matiz.

Trong ngăn đựng găng tay[27] trên xe, có biên lai khi qua trạm thu phí. Theo như biên lai thì thời điểm anh đến giao lộ Se Ryung là vào lúc 11 giờ 8 phút. Đồng hồ trên bảng điện tử chỉ 5 giờ 10 phút. Khoảng 6 tiếng đã trôi qua. Trong khoảng thời gian đó, anh đã làm gì? Tại sao lại đến chỗ này?

27. Nguyên tác: “Glove box”

Xuống xe mới thấy, áo sơ mi của anh dính đầy máu. Bàn tay, cánh tay, và cả bên trong thắt lưng quần cũng nhuốm đầy vết máu khô đen. Mui xe bẹp rúm, kính chắn gió rạn nứt chằng chịt như mạng nhện, đèn phía trước bên phải đã vỡ. Hyun Soo không thể tin nổi. Có thật là mình đã lái cái thứ này, trong bộ dạng người ngợm đầy máu thế này, chạy trên đường cao tốc, vượt qua giao lộ mà đến tận đây sao?

“Tại sao?” – câu hỏi đó hiện lên khó nhọc. Hyun Soo không thể không nhìn lại những sự việc đêm qua. Ký ức của anh bị cắt thành từng đoạn, từng đoạn. Mỗi đoạn lại gieo rắc một cơn ác mộng. Sương mù, mưa, đứa bé gái bay tới như một bóng ma, tiếng phanh gấp, tiếng con bé thì thào gọi “Bố”, hình ảnh anh bế con bé bước đi trong mưa, cái tháp lấy nước. Tới đó thì ký ức cất cánh bay thẳng vào vùng vô thức mịt mờ như đám mây đen. Thế rồi nhờ vào tiếng chuông báo thức điện thoại, ký ức hạ cánh trước ngôi “nhà riêng” vĩ đại này, và đánh thức anh dậy.

Trời mưa nên trong công viên không một bóng người. Hyun Soo mở cốp xe đằng sau, lôi đồng phục đi làm ra. Trước tiên anh phải tỉnh táo tư duy lại đã. Đầu anh đang cố suy nghĩ một cách thực tế nhất. Việc nghĩ ngợi tạm lùi lại sau, giờ phải vào nhà vệ sinh nơi mấy gốc ngân hạnh đằng kia, giải quyết từng vấn đề một.

Hyun Soo vào buồng vệ sinh thay quần áo. Chiếc áo sơ mi dính máu, anh nhét thật sâu xuống đáy thùng rác, còn vết máu trên người, anh ra bồn rửa mặt cọ sạch. Sau khi chắc chắn đã gọn gàng, tinh tươm, Hyun Soo đi ra khu cửa hàng mua thuốc lá. Quay trở lại dưới tán cây công viên, anh châm lửa hút thuốc. Do Eun Joo khó chịu nên anh đã cai thuốc được nửa năm nay, nhưng giờ đây, giây phút này, anh thấy cần làn khói thuốc nóng sực và cay xè này vô cùng. Hyun Soo cúi đầu, nuốt một hơi thuốc dài. Mặt đất rung rinh, mờ ảo. Cơ thể anh dường như cũng đang run lên. Hyun Soo đứng dựa lưng vào thân cây, một loạt những câu hỏi “giả sử” đổ ập xuống anh tựa như một dòng nước xiết.

Giả sử mình không tới hồ Se Ryung thì sao? Giả sử mình không uống rượu? Giả sử mình có bằng lái xe… liệu mình có làm việc đó không, việc đem đứa trẻ mình tông xe chết quẳng xuống hồ rồi chạy trốn ấy? Gây tai nạn chết người, quẳng xuống hồ. Tai nạn, hồ… Cơn run rẩy làm toàn thân Hyun Soo rung chuyển. Điếu thuốc lá tuột khỏi tay. Đến tận lúc đó, Hyun Soo mới tự nhận thức được vấn đề. Giờ thì anh thực sự đang ở khoảng giữa “tai nạn” và “hồ nước”. Ký ức khủng khiếp dồn về đến nghẹt thở, sự thật không thể nào chấp nhận nổi, và cả “cái gì đó” mà bản thân anh cố tình bỏ sót. Thứ đó vừa mắc vào ngưỡng cửa của ý thức là lập tức cơn choáng váng phình lên gấp đôi, đổ ụp xuống đầu anh.

Hyun Soo đi ra xe như thể đang chạy trốn. Anh chụp lấy điện thoại vứt trên ghế, xem lại cuộc gọi nhỡ. Đêm qua, Eun Joo gọi mười hai cuộc. Trong số đó, cuộc số bảy gọi vào lúc 10 giờ 48 phút. Cuộc tiếp theo vào lúc 10 giờ 50 phút.

Hyun Soo dần nhớ lại mọi việc rõ hơn một chút. Lúc đó chuông điện thoại cứ reo không ngớt, còn Hyun Soo dùng tay đè chặt con bé đến khi chuông điện thoại ngừng mới thôi. Tại sao mình lại làm thế chứ? Nếu như sợ ngộ nhỡ có ai đó nghe thấy tiếng chuông mà chạy đến, thì đáng lẽ ra phải tắt điện thoại chứ. Vậy nhưng Hyun Soo lại bịt miệng con bé. Hay tiếng gọi “Bố” của con bé còn to hơn cả tiếng chuông điện thoại?

Hyun Soo tắt điện thoại đi. Chuyện đó giờ không thể quay lại được nữa. Cũng không thể cứu vãn hay thay đổi được gì. Mình phải tìm ra cách nào đó. Cách nào đó để làm cho đêm qua biến mất khỏi cuộc đời này, cách nào đó để không mất tất cả và tiếp tục cầm cự được, cách nào đó để không phải chuyển đến hồ Se Ryung mà cứ ở lại căn hộ hiện tại, cách nào đó để có thể tiếp tục sống như từ trước tới nay.

Không có cách nào cả.

Tất cả đều đã lâm vào ngõ cụt. Đến ngày mai là nhà anh phải dọn ra khỏi ngôi nhà đang thuê theo năm. Sáng nay, người thuê nhà theo tháng chắc đã chuyển đến ngôi “nhà riêng” ở bên kia đường rồi. Từ hôm qua, chỗ làm của anh ở trụ sở chính công ty đã không còn. Tới giờ thì không còn con đường nào để tránh khỏi việc chuyển đến công tác ở hồ Se Ryung nữa. Không đến hồ Se Ryung nữa, như vậy cũng đồng nghĩa với chuyện thôi việc ở công ty. Mà thôi việc cũng có nghĩa là cuộc sống sẽ bị chao đảo đến tận gốc rễ.

Hyun Soo nghĩ tới Eun Joo. Quan trọng nhất là phải thuyết phục được cô ấy. Nếu đã vậy thì trước hết phải nói ra chuyện kia.

Ê này, ê này. Người trợ tá trong đầu lại cất tiếng gọi anh. Cậu định sẽ nói thế nào hả? Cậu sẽ kể là lúc đó đang định đi xem nhà nhưng không hiểu thế nào lại tông xe vào một đứa bé gái, đứa bé đó cứ luôn miệng gọi bố nên cậu bịt miệng nó đến chết, nó chết rồi, cậu liền đem xác nó ném xuống hồ rồi chạy trốn, vậy nên giờ nhà chúng ta đừng chuyển đến đó nữa… cậu định nói thế hay sao hả? Eun Joo liệu có hiểu cho không hả?

Hyun Soo lắc đầu. Chắc chắn cô ấy không hiểu rồi. Nhưng có thể cô ấy có cách giải quyết. Chẳng phải cô ấy là người có tới năm tài khoản tiết kiệm bí mật đó hay sao? Biết đâu lần này cô ấy cũng đưa ra năm cách giải quyết rồi bảo anh chọn đi thì sao. Biết đâu cô ấy sẽ cùng anh nghĩ cách. Biết đâu thậm chí cô ấy còn thấy có chút thương hại anh. Mà không, chắc chắn sẽ như vậy. Dù cho không phải kiểu vợ chồng yêu nhau điên cuồng gì, nhưng chẳng phải cũng sinh con đẻ cái, đầu gối tay ấp, sống với nhau mười hai năm trời hay sao?

9 giờ sáng, Hyun Soo đem xe qua trạm sửa gần đó. Người ta bảo khoảng 3 giờ chiều có thể quay lại lấy xe. Trong khoảng thời gian đó, Hyun Soo vào một nhà tắm hơi quanh đó cho qua thời gian. Bụng rỗng nhưng anh nốc tới ba bốn chai soju, rồi lăn ngay ra ngủ ngay lập tức. Lúc tỉnh dậy đã 5 giờ chiều. Chiếc xe, chỉ riêng phần trước thôi đã thành xe mới rồi. Đèn xe, cửa kính, giảm sốc và mui xe, nhìn đâu cũng không thấy còn lại chút dấu vết nào của vụ tai nạn. Nhìn chiếc xe nguyên vẹn, lành lặn, cảm giác như nỗi tuyệt vọng vốn liên tục giày vò Hyun Soo giờ đang dần dần nguôi ngoai. Và như thế, vụ tai nạn dường như cũng được xoa dịu hoàn toàn. Vậy là hết bằng chứng rồi nhé? Tiền sửa xe vô cùng tốn kém nhưng Hyun Soo vẫn sẵn sàng rút thẻ bí mật của mình ra.

Ở công ty của Hyun Soo, mấy thứ tiền phụ cấp như tiền làm thêm giờ hay tiền trợ cấp nghỉ phép, người ta không trả chung một cục vào tài khoản lương. Với cách quản lý thể hiện sự quan tâm đến những nhân viên có vợ nắm tay hòm chìa khóa, công ty sẽ chuyển tiền đó vào tài khoản riêng theo ý muốn của nhân viên. Hyun Soo cũng có một tài khoản như thế. Đối với người như Hyun Soo, mỗi ngày nhận 10 ngàn won tiêu vặt, thì tài khoản đó giống như một vườn rau diếp tăng gia vậy. Đến giờ thì tài khoản đó đã thành Chúa cứu thế của Hyun Soo. Anh cũng có khả năng tự giải quyết nhiều việc đấy chứ, y như một phép màu vậy. Khi về đến nhà, anh thậm chí còn mang theo một niềm tin vô căn cứ. Rằng Eun Joo sẽ có cách giải quyết giúp anh. Anh tin rằng, dù có ai nói gì đi nữa, Eun Joo vẫn đứng về “phe ta”.

“Anh còn sống à? Tôi lại tưởng anh chết rồi chứ.”

Eun Joo ra mở cửa, câu đầu tiên cô ấy phun ra vậy đấy. Hyun Soo nhìn đống đồ đạc, hành lý đang chất đống trong phòng khách.

“Điện thoại không buồn nghe, tin nhắn chẳng buồn trả lời, nhà cũng không buồn về.”

Eun Joo khoanh tay trước ngực, đứng chặn trước mặt Hyun Soo.

“Anh Choi Hyun Soo vừa mới ra ngoài thì phải?”

Thân hình nhỏ bé, rắn rỏi của cô ấy như đang nói – trước khi tôi cho phép thì đừng hòng bước vào nhà một bước. Hyun Soo đành đứng đó lóng ngóng đáp lại.

“Mọi chuyện đúng là thành ra như vậy…”

Những lời định nói cứ luẩn quẩn trong miệng. Cô cho tôi vào chút đi. Tôi có chuyện muốn nói.

“Nghe nói anh không đến khu ký túc. Nghe nói anh hẹn người ta là sẽ đến, thế rồi rốt cuộc lại không đến.”

Hyun Soo giật mình, hỏi. “Cô gọi điện cho cậu đó rồi à?”

“Có gì mà tôi không làm được chứ.”

“Sao cô biết số điện thoại?”

“Đã muốn biết thì mấy thứ đó có gì mà không tìm cho ra được? Nhân thể gọi điện, tôi đã nói chuyện xong xuôi đâu đấy rồi. Cậu ấy bảo chuyển sang nhà bên cạnh thì hơi khó, cậu ấy sẽ ở chung phòng với Seo Won, nên tôi bảo vậy cũng được; cậu ấy bảo sẽ đóng tiền cơm, nên tôi cũng quyết định thêm bát thêm đũa là xong. Cấu trúc nhà với danh sách đồ cần mang, tôi cũng làm rõ hết rồi. Đơn giản như vậy mà sao anh không làm nổi cho tôi một việc nào thế? Đã bảo việc ấy quan trọng rồi, vậy mà anh vẫn muốn đi đi lại lại thế này sao? Anh có đúng là chủ nhà không đấy?”

Hyun Soo cảm thấy phía dưới cột sống như đông cứng lại. Cô bảo đã giải quyết hết qua điện thoại rồi phải không? Vậy thì tại sao lại bảo tôi đến đó? Cô có biết vì cô mà đã xảy ra chuyện gì không? Khuôn mặt Eun Joo như dần trôi ra xa. Chân Hyun Soo như rớt khỏi thực tại, toàn thân như vụt tan thành mây khói. Bàn tay anh bay thẳng vào má Eun Joo. Eun Joo ngã bắn vào đống đồ đạc. Sau lưng Eun Joo, Seo Won đang đứng đó. Đôi mắt choáng váng của thằng bé khiến Hyun Soo đang định nhảy vào trong nhà chợt khựng lại. Hyun Soo siết chặt nắm đấm, răng nghiến lại.

“Anh… anh vừa làm cái gì thế hả?”

Eun Joo ngẩng đầu lên hỏi. Một bên má cô đã bắt đầu sưng đỏ. Giống như vừa bị đánh bằng cả cái cần cẩu chứ không phải bằng tay nữa.

“Vừa rồi anh đánh tôi, đúng không? Bằng cái tay trái đó hả?”

Ánh mắt Eun Joo chao đảo đầy bất an. Giọng cô vừa nhỏ vừa chuyển tông cao run rẩy. Đó là dấu hiệu thường thấy mỗi khi cô quyết lao vào chiến đấu tới cùng. Hyun Soo đi như chạy trốn ra khỏi ngôi nhà. Anh sợ hãi không biết mình vừa gây ra chuyện gì. Lang thang vô định, cuối cùng chỗ dừng chân của anh là quán rượu trong khu phố. Vừa uống rượu vào thì Hyun Soo nhớ ra một người. Một gã to con quá cỡ thợ mộc, cứ rượu vào là lật tung đồ đạc, đánh vợ đập con thừa sống thiếu chết. Đấy là “thượng sĩ Choi” dũng cảm, người từ chiến trường trở về.

Từ khi lớn lên, Hyun Soo luôn cố gắng quên thượng sĩ Choi. Cái ngày thượng sĩ Choi bước vào ký ức của Hyun Soo, là ngày mà biết bao nhiêu thứ đã bị va đập, đổ vỡ. Ông ta mà mở chai thì không chỉ nút chai, mà cả cổ chai cũng vỡ vụn, sờ vào bếp ga thì rơi cả nút vặn, cửa thì đóng mở một lần là rơi cánh. Đã từng có lần, tay trái ông ta cầm đồng xu 100 won rồi cuốn tròn lại như viên đạn. Theo như cách nói của Eun Joo, sức mạnh cánh tay trái không thể kiểm soát được của Hyun Soo là một con đười ươi hoang dại dư thừa sức mạnh. Trong người anh có gen di truyền của thượng sĩ Choi. Dù có đi đâu, làm gì, đó cũng là biểu trưng cho lời nguyền nhắc nhở rằng, anh là con trai của thượng sĩ Choi.

Nhưng dẫu có như vậy, Hyun Soo đã không sống như thượng sĩ Choi. Anh tin từ trước tới giờ, anh đã sống khác với ông ta. Anh tự tin là trừ khi bị điên, chứ không bao giờ có việc động đến vợ con. Thật ảo tưởng, thật quá tự tin. Không thì đúng là anh thực sự bị điên rồi. Nếu không như vậy, liệu anh có thể giết chết một đứa bé gái còn không biết mặt, rồi về nhà đánh vợ bằng bàn tay sát nhân đó chăng… liệu cái việc phi thực tế đó có thể xảy ra chăng? Lúc này, Hyun Soo không còn cách nào khác là buộc phải thừa nhận thực tế này.

Mình là một kẻ giết người. Và mình đang đứng trên con đường độc đạo dẫn tới hồ Se Ryung.

Vừa ngà ngà say là hiện thực từ đó vụt lùi về phía sau. Cảm giác tự trách mình và nỗi chán ghét cũng cụp đuôi lủi mất. Sống rồi mới thấy, việc gì cũng có thể xảy ra được. Chuyện đó chẳng phải cũng là cuộc sống hay sao? Lúc này, việc anh có thể làm là quay về nhà, tắm một cái rồi ngủ một giấc. Như thế biết đâu một thế giới tươi sáng lại đến. Biết đâu lại có thể đi tới hồ Se Ryung. Biết đâu lại có thể quăng thứ “ký ức bàn tay trái” cho chó gặm, rồi ăn ngon ngủ yên sống tiếp như chưa có gì xảy ra. Hẳn sẽ như thế rồi.

Từ quán rượu đi ra, Hyun Soo băng ngang qua đường, vừa đi vừa bắt đầu ư ử hát một mình.

Trở về từ chiến trường, thượng sĩ Choi đen thui giờ đã trở về rồi

Cái miệng mím chặt kia, cái mũ sắt nặng trịch kia…

Các em nhỏ chạy ra đón, sẽ được ôm vào lòng. Tất cả đều được ôm.

Young Je thức dậy trên ghế. Quãng thời gian cả đêm qua ngồi bên cửa sổ sao mịt mờ như một giấc mơ. Cảm giác như mở mắt ngủ, rồi mở mắt mà dậy vậy. Se Ryung với gã khờ bên nhà 102 cả đêm không quay về. Theo Young Je thấy thì đúng như vậy. Y đã không hề rời mắt khỏi con đường trước khu biệt thự, cũng không hề ngủ gật. Chỉ có đúng hai lần y rời khỏi ghế. Một lần để đi vệ sinh, một lần để uống nước. Chắc bảo vệ Kwak bên phòng bảo vệ ký túc với ông già quản lý Lim cũng đã về vị trí của mình, chăm chú theo dõi CCTV. Nếu có gì xuất hiện, họ đã lập tức gọi điện rồi. Rốt cuộc, vẫn không thấy gọi điện lần nào. Những khả năng còn lại không nhiều. Hoặc ba người cùng rời vị trí một lúc, hoặc hai người kia quay về theo ngả đường nào đó mà y không ngờ tới. Nếu là khả năng này, liệu có phải theo ngả cửa sổ phòng phía sau chăng?

Young Je sang phòng Se Ryung. Trên tường và chăn đệm màu trắng, vết máu vẫn còn đó. Trên sàn nhà, tung tóe một đống nến chảy màu xanh lá, những mảnh kim loại và thủy tinh vỡ. Đây là cảnh mà đêm qua Young Je đã thấy. Nếu có phát hiện gì mới, thì là vết máu tìm thấy trên rèm cửa sổ. Nhìn vết máu đó, Young Je có thể thấy hình ảnh Se Ryung – con bé dùng bàn tay vừa chùi máu mũi vừa túm chặt lấy rèm cửa, rồi gắng sức trèo qua cửa sổ. Nếu như khi đó phát hiện ra, có lẽ y đã không phải nhọc sức lật tung cả khu này lên rồi chạy tới chạy lui tìm Se Ryung. Và cũng không có chuyện phải ngồi ở ghế canh chừng bên ngoài cửa sổ. Vì chỉ cần sang thẳng nhà bên cạnh là có thể tóm ngay được rồi.

Sao lại không thấy đâu nhỉ? Ngoài cái cớ “tầm nhìn bị hạn chế” ra, thì chẳng còn cách nào để thuyết phục bản thân. Mà không phải chỉ ở mức độ bị hạn chế nữa, lúc đó tầm nhìn chắc chỉ còn lại như đầu kim. Vì lúc đó, cả thân thể lẫn tâm trí Young Je đang bốc cháy bừng bừng vì nến chảy và cơn cuồng nộ. Nhờ thế mới cho gã khờ ở nhà bên cơ hội che giấu Se Ryung.

Vừa mở cửa sổ là xộc lên mùi cây cối ẩm ướt. Sương mù tựa như hơi nước tràn ngập khu rừng. Nhà bên cạnh yên lặng như tờ. Đèn cũng không thấy sáng. Chắc là đang ngủ. Young Je gọi điện cho ông già Lim.

“Ông mang máy phát hiện rò điện sang đây. Ngay lập tức.”

Như thường lệ thì cái “ngay lập tức” của ông già Lim tương đương với “10 phút nữa”. Nếu là 10 phút thì đủ thời gian cho Young Je đi tắm và thay áo sơ mi. Young Je vào nhà tắm. Vậy mà cái lão già như con nhái bén ấy thực tế lại đúng là “ngay lập tức” chạy sang. Thay vì bấm chuông, có vẻ như ông già đó lại mở khóa cửa đi vào, rồi nhìn quanh phòng Se Ryung. Lúc Young Je ra khỏi phòng tắm, ông lão đang đứng há hốc miệng trước cửa phòng Se Ryung. Trông vẻ mặt như muốn hỏi gì đó, nhưng rồi lại không nói gì. Young Je bỏ vào phòng ngủ, thay áo sơ mi rồi đi ra.

Gã khờ nhà 102 ra mở cửa, vẻ mặt như vừa ngủ dậy. Young Je trước hết vẫn giữ phép lịch sự. Y là một quý ông từ trong máu rồi.

“Xin lỗi, sáng sớm làm phiền anh.”

Gã khờ đưa đôi mắt lờ đờ, lần lượt nhìn Young Je và ông già Lim.

“Nhà này có tín hiệu rò điện, chúng tôi vào xem qua nhà một lát được chứ ạ?”

Young Je hất hàm chỉ về phía máy phát hiện rò điện mà lão Lim đang cầm. Đấy là đồ vật chặn đứng mọi lời từ chối đối với sự kiểm tra này. Gã khờ “à” lên một tiếng, rồi không một chút cản trở, tránh đường cho hai người.

“Làm xong nhanh nhanh giúp cho. Tôi phải ngủ một chút.”

Không có Se Ryung. Lão Lim lấy chiếc máy kia làm vật dẫn đường, xới tung cả căn nhà lên, nhưng ngay cả một mẩu tóc của Se Ryung cũng không tìm thấy. Ngoại trừ việc có mặt chủ nhân, cảnh tượng ngôi nhà vẫn không có gì khác so với đêm qua. Nếu có gì mới xuất hiện, thì chỉ là cái ba lô cất trong tủ áo. Young Je bảo cho xem bên trong ba lô, vậy mà gã khờ kia lại đưa ra cái cớ thật khó chịu.

“Ba lô cũng phát ra tín hiệu rò điện sao?”

Young Je thấy cứ thế quay ra thì thật không cam tâm. Y tin chắc Se Ryung đang ở đây. Chắc chắn kiểu gì cũng đang ở đây. Y cố nán lại trước sảnh, rồi hỏi thêm một câu.

“Anh sống một mình à? Tôi tưởng anh sống hai người.”

“Đội trưởng cũ được phái đi Chungju. Ngày mai đội trưởng mới sẽ chuyển đến đây.”

Vừa đáp lại, gã khờ kia vừa đưa ngón tay quệt mồ hôi dầu đọng bên cạnh mũi, rồi chùi tay vào vạt áo may ô. Bẩn thỉu đến mức không thể nào giương mắt nhìn tiếp được. Young Je đưa mắt về phía phòng khách.

“Ở một mình chắc buồn lắm nhỉ.”

“Không có thời gian để buồn đâu. Tôi đang điên lên đây. Đội Tigers sắp chết về tay đội Lions rồi.”

“Tối qua anh đi đâu phải không?”

Gã khờ đứng dựa lưng ở ngưỡng cửa ngoài sảnh, hỏi lại.

“Tai anh có vấn đề à? Tôi vừa nói là tôi xem bóng chày còn gì.”

“Nhưng từ đêm qua đã có tín hiệu rò điện, nên chính tay tôi đã bấm cái này rất nhiều lần.”

Young Je đưa tay chỉ cái chuông cửa ở sảnh.

“Vậy nhưng chẳng có ai ra mở cửa cả.”

Seung Hwan từ tốn đáp.

“Hết bia nên tôi có đi mua ngoài Trạm dừng chân.”

Ánh mắt Young Je chạm phải mấy vỏ lon bia để bên cạnh laptop. Không còn gì để nói nữa. Đột nhiên một ý nghĩ nảy ra trong đầu Young Je. Biết đâu gã này đem Se Ryung gửi gắm cho đồng nghiệp cũng nên.

Điểm đến tiếp theo của chiếc máy phát hiện rò điện, không vòng vo gì nữa, sẽ là nhà số 103. Công toi cả một chuyến đi.

Young Je lái xe chạy đến Trạm y tế. Bấm chuông tới 5 phút, bác sĩ mới ra mở cửa, vẻ mặt còn chưa tỉnh ngủ. Bác sĩ bảo, từ sau 6 giờ chiều hôm qua, y là người đầu tiên tìm đến Trạm y tế này. Se Ryung không đến Trạm y tế này mà đi bệnh viện khác – khả năng này, Young Je cho rằng không thể có được. Seung Hwan không có xe hơi. Nếu gọi 119 thì y đã biết trước rồi. Young Je gọi lên công ty taxi thành phố S, hỏi xem có xe nào đến hồ Se Ryung từ đêm qua đến sáng nay không. Không có. Taxi tư nhân thì không có cách nào xác định được cả. Nghĩ biết đâu đấy, Young Je bèn đến hỏi thăm cửa hàng tiện lợi ở Trạm dừng chân.

“Tối qua, có người đàn ông nào đến mua bia không ạ, người đó còn trẻ, trông mặt rất khờ. Người tầm thước và hơi gầy. À, tóc anh ta cũng có sợi bạc nữa.”

Nhân viên cửa hàng trả lời ngay, như thể chả buồn nhọc công suy nghĩ.

“Khách hàng trông như thế, một ngày ở đây có tới vài chục người.”

Young Je cảm thấy đầu mình buốt nhói từng cơn. Cho đến tận sáng sớm nay cũng vậy, chẳng tìm thấy chút manh mối nào để nghi ngờ gã khờ nhà 102 đã can thiệp vào chuyện này. Cho đến giờ thì chẳng còn cơ sở nào nghi ngờ nữa. Young Je không hài lòng chút nào với tình hình như thế này. Có gì đó thật phẫn nộ, có gì đó thật khó chịu, tâm trạng không hiểu sao thật tồi tệ.

Young Je lại tới con đường ven hồ và khu nông trại. Rồi lần lượt chạy một vòng qua khu ký túc, làng Đất trũng, trường học. Không thu được gì cả. Sau giờ học, cũng chẳng có đứa trẻ nào thấy con bé. Ngay cả một người bạn bình thường để cùng chơi và trò chuyện, Se Ryung cũng không có. Theo như lời bọn trẻ, Se Ryung bị cả trường tẩy chay. Năm năm đi học ở trung tâm Mỹ thuật cũng trơ trọi một mình y như vậy. Hôm trước, Se Ryung còn không đến trung tâm. Tài xế xe đưa đón học sinh bảo Se Ryung nói sẽ làm tiệc sinh nhật nên không lên xe đi học.

Qua tìm hiểu, chỉ thu được đúng một điều. Đó là hình ảnh Se Ryung trong thế giới của Young Je và hình ảnh Se Ryung trong thế giới ngoài kia thật khác nhau một trời một vực. Se Ryung mà Young Je biết là bản sao thu nhỏ của mẹ nó. Một con bé cứng đầu, hung dữ và hỗn xược. Se Ryung thuộc thế giới ngoài kia lại là một đứa trẻ quá sức hướng nội. Luôn trốn tránh khỏi ánh mắt của thầy cô cũng như bạn bè, cũng không tạo mối quan hệ với ai. Mỗi người có cách diễn đạt khác nhau, nhưng tổng kết lại đều quy về một kết luận. Se Ryung là một con ngốc lạc loài.

Theo chi tiết trong điện thoại di động của Se Ryung, cũng chỉ biết thêm được một điều. Đó là ba tháng qua, con bé không dùng điện thoại. Các chi tiết lưu lại trong hai năm gần đây cũng không có gì lạ. Ngoài mẹ và nhà ra, con bé chẳng gọi điện đi đâu khác. Young Je thấy cơn giận từ từ dâng lên. Không phải giận Se Ryung, mà là giận Ha Young. Cô ta mải lo thủ tục ly hôn nên mất trí hay sao mà nuôi dạy con gái như thế này. Đứa con gái của Oh Young Je, đứa con gái đáng ra phải là công chúa, chứ không phải kẻ bị cô lập như vậy.

Young Je chỉ loại giả định “Se Ryung vẫn ở ngoài hồ Se Ryung” ra, còn tất cả tình huống ở các góc độ khác, y đều xem xét. Y lập một danh sách, liệt kê tới cả những việc mà y nghĩ không thể xảy ra, rồi dùng phương pháp loại trừ dần từng cái một. Trước hết, y gọi điện cho bố vợ. Lập tức từ điện thoạt vọt ra giọng nói y không muốn nghe tí nào.

“Giờ anh còn đánh đập ruồng rẫy cả con mình nữa hả?”

“Tôi chưa hề làm vậy.”

“Vậy sao lại hỏi tìm con bé ở chỗ chúng tôi?”

“Đưa trẻ con đi mà không cho bố mẹ nó biết, như thế là dụ dỗ bắt cóc đấy ạ. Mặc dù có thể bố cũng biết điều đó rồi.”

“Nếu anh mà là Se Ryung, anh sẽ đi đâu hả?”

Giọng của ông ngoại Se Ryung đang run lên lẩy bẩy.

“Đêm hôm như vậy, nó sẽ một thân một mình đến đây hay sao? Nó có biết nhà ông bà nó ở đâu không hả?”