← Quay lại trang sách

– II - 2

Young Je cúp máy. Cũng chẳng còn gì đáng để nghe nữa. Theo lời ông bố vợ khai sáng, thì Se Ryung chưa về nhà ngoại bao giờ. Nhà nội cũng thế. Bố mẹ y để lại cho y mảnh đất mênh mông này, trước khi Se Ryung ra đời, họ đã được chôn trên mảnh đất đó, còn Young Je là con trai độc đinh ba đời. Cuối cùng, Young Je thử liên lạc với công ty xe buýt. Phương tiện giao thông công cộng đi qua hồ Se Ryung chỉ có chuyến xe buýt nội thành thành phố S, một tiếng có một chuyến, nếu một đứa bé gái chân trần, váy trắng, phấn son đầy mặt… sáng sớm đã bắt xe, thì tài xế cũng khó lòng quên được. Nhưng không một tài xế nào nhìn thấy Se Ryung cả. Giờ đây, Young Je có thể rút ra kết luận một cách chắc chắn. Se Ryung vẫn còn trong làng Se Ryung.

Từ giờ trở đi phải làm gì tiếp theo, Young Je biết rất rõ. Trước hết, gọi đến Giám đốc bệnh viện, báo rằng có việc không đi làm được. Không có Young Je vài ngày, bệnh viện cũng vẫn vận hành không vấn đề gì. Đã có Giám đốc dạn dày kinh nghiệm và các bác sĩ làm việc ở đó. Các bệnh nhân hẹn khám bệnh với viện trưởng có thể sẽ nổi giận, nhưng với Young Je, phải ưu tiên Se Ryung trước hết. Bước tiếp theo, đi báo có người mất tích. Young Je không kỳ vọng gì ở đội tìm kiếm của bên cảnh sát. Y cũng không có ý định đợi họ. Young Je cho in tờ rơi dán khắp nơi trong làng, và trực tiếp tổ chức đội tìm kiếm. Dân làng hai mươi người, hai con chó béc-giê chuyển bằng máy bay từ trường huấn luyện chó tới, tất cả chia thành hai nhóm, một nhóm tìm kiếm xung quanh bờ hồ Se Ryung. Được sự hợp tác của Đội trưởng điều hành bên Ban quản lý đập, nhóm còn lại xem xét bên phía bến tàu.

Trong số nhân viên Ban quản lý đập, Đội trưởng điều hành là người duy nhất mà y giao thiệp. Hai năm trước, Đội trưởng đưa con gái đầu đến phòng khám răng của Young Je, thế là bắt đầu mối nhân duyên. Con nhãi đó có hàm răng như tinh tinh. Phí chỉnh nha hàng mấy triệu won, nhưng Young Je chỉ tính giá rẻ như cho. Giữ mối đi lại với quản lý cấp trung của Ban quản lý, chắc sau này sẽ có việc cần tới. Ví dụ như vấn đề mâu thuẫn với Ban quản lý quanh việc hàng năm điều chỉnh giá cho thuê khu ký túc xá, hay chuyện đối phó với những bất bình vớ vẩn của dân khu ký túc. Nhưng thực tế thì chưa giúp được chuyện gì cả. Hôm nay, Đội trưởng cho mượn chìa khóa vào khu bến tàu, coi như là lần đầu tiên bù lại được khoản phí chữa răng rẻ như cho đó. Young Je đánh một bản sao của chiếc chìa khóa. Y không muốn phải nhìn thấy bản mặt láu cá của Đội trưởng, và cũng không muốn lại phải nói khó để mượn chìa khóa thêm lần nữa.

Cuộc tìm kiếm kéo dài đến tận tối. Quanh làng, khu phố buôn bán, đường ven hồ, bến tàu, triền dốc quanh hồ… chẳng chỗ nào thấy dấu vết của Se Ryung. Mưa rơi liên tục hai ngày thành ra cản trở cuộc tìm kiếm. Lượng mưa dư sức xóa sạch mọi dấu vết cả một vùng. Chỉ tìm thấy một chiếc hộp gỗ gắn dưới sàn chuồng gia súc ở nông trại. Trong hộp có trải một cái chăn mỏng màu hồng dính đầy lông màu nâu, cùng một cái bát không và túi thức ăn cho mèo.

Young Je biết rõ cái chăn màu hồng này. Đó là đồ vật gắn bó với Se Ryung một cách bệnh hoạn. Dù ở nhà, ở vườn trẻ, hay lúc đi du lịch… ở đâu con bé cũng kéo cái chăn theo như tùy tùng. Sau khi bắt đầu đi học ở trường, cái chăn được bỏ vào túi xách theo đến trường. Thói quen đó, biện pháp “điều chỉnh” của Young Je cũng không làm gì được. Đòn roi, hình phạt đều không có tác dụng. Nếu cưỡng ép cố tình tước mất cái chăn, mắt con bé sẽ trợn ngược, không thở được nữa, phải lập tức đưa ngay đến bệnh viện. Cái ngày con bé lên cơn lần thứ ba, Ha Young run lẩy bẩy đưa ra lời cảnh cáo với Young Je – nếu y còn động vào cái chăn thêm một lần nữa, cô ta sẽ chết cùng với Se Ryung luôn. Young Je đành phải nhượng bộ. Không phải vì sự uy hiếp ngớ ngẩn của vợ, mà vì Young Je muốn “điều chỉnh” con gái mình, chứ không phải là giết chết nó. Thế rồi một ngày nọ, không thấy cái chăn đâu nữa. Ha Young bảo Se Ryung tự mình vứt đi rồi, Young Je cũng tin là vậy. Y không thể tưởng tượng nổi lại có chuyện cái chăn đó được đem trải dưới sàn chuồng gia súc thế này.

Cái hộp dưới sàn chuồng đó chắc chắn là nơi ẩn thân của con mèo tối qua đột nhiên xuất hiện trên bậu cửa sổ – Young Je tin là như vậy. Y cũng tin chắc rằng Se Ryung đã lén mình chăm sóc cho con mèo. Nếu không phải như vậy, chẳng có lý do gì con mèo đó lại trèo qua cửa phòng Se Ryung cả. Và cũng chẳng có lý do gì cái chăn hồng kia lại xuất hiện ở chuồng gia súc. Đây là bí mật mà Ha Young cũng biết. Hai mẹ con đã có mối đồng cảm kiểu gì mà quyết định nuôi con mèo, Young Je có thể hình dung khá rõ ràng. “Người đàn ông đã giết con mèo mẹ rồi chôn sống hai con mèo con đó, ông ta là giống loài khác với chúng ta” – hai mẹ con sẽ tự phụ như vậy, rồi nuôi con mèo coi như bù đắp lại cho tội ác của người đàn ông đó, trong lòng chứa chan cảm giác bề trên về đạo đức. Young Je ưỡn thẳng cái lưng cứng đơ, rồi đứng dậy. Sự phản bội của hai mẹ con nhà này liệu sẽ còn nhảy ra từ xó nào nữa, thật khiến người ta vô cùng hứng thú. Young Je để cái chăn hồng lại như cũ. Vì phải như vậy, con mèo đó mới yên tâm quay lại. Con mèo đó là mục tiêu số 2. Sau khi tìm được Se Ryung, sẽ đem thằng số 2 này xử lý trước sự chứng kiến của Se Ryung. “Số 1” là thằng đã che giấu Se Ryung.

Trời tối thì đội tìm kiếm được giải tán. Young Je quay lại khu vườn ươm. Y định xem lại tình hình đêm qua được ghi trong CCTV ở phòng quản lý. Có thể y đã bỏ qua chi tiết nào chăng. Young Je dừng xe trước phòng bảo vệ khu ký túc. Trong phòng, lão Lim đang ngồi đó. Bốn hôm trước, một nhân viên bảo vệ bị tai nạn giao thông phải vào viện nên lão Lim đang làm thay. Mặc dù đã cho đăng quảng cáo tìm người, nhưng chẳng tìm được ai ra hồn. Chỉ toàn thấy ùn ùn kéo đến mấy ông già trong làng, trông chẳng khác gì mấy con bù nhìn.

“Tìm thấy chưa ạ?”

Young Je vừa xuống xe là lão Lim hỏi ngay. Young Je hỏi ngược lại.

“Cái chuồng mèo ở bên nông trại ấy, là tay nghề của ông làm phải không ạ?”

Lão Lim nín thinh. Young Je gật gù. Đúng rồi phải không. Đúng thế chứ còn gì. Không có ông già này giúp, thì khó lòng mà chuẩn bị mấy thứ đồ bên đó. Young Je cảm thấy trong bụng ngùn ngụt bốc lửa. Lão Lim là ông già đã quản lý khu vườn ươm này từ đời cha của Young Je. Lão Lim với cha Young Je hai người như bạn bè, nhưng không phải vì thế mà lão Lim được giao công việc quản lý khu vườn ươm. Mà vì tất cả mọi mặt như tay nghề tạo cảnh trí, kiến thức về cây cối, tình yêu đối với khu vườn… đều không có ai bằng lão. Sửa nhà, sửa điện hay máy móc gì, lão cũng có khiếu hơn người nên chẳng cần thuê riêng nhân viên kỹ thuật làm gì. Nhưng dù có được việc đến đâu đi nữa, người làm công mà thông đồng với hai mẹ con kia sau lưng Young Je thì không thể để yên được. Lão già này là “Số 3”.

Young Je vào Phòng quản lý khu vườn ươm, xem lại CCTV. Theo lời của bảo vệ Kwak và lão Lim, cả đêm không hề có ai ra vào cổng chính. Cổng sau thì cứ 9 giờ là khóa nên không có gì để nói. Một sự hỗn loạn đổ ập lên Young Je. Se Ryung đi đâu nhỉ? Bộ dạng kỳ dị như vậy, nó có thể đi đâu được chứ? Ở chuồng gia súc không có. Đó là sự thực mà y đã đích thân xác nhận đêm qua. Nếu được gã khờ ở nhà số 102 giúp thì kiểu gì cũng phải để lại dấu vết ở đâu đó. Ở cái hồ Se Ryung bằng cái lòng bàn tay này mới được một ngày, không có nơi nào Se Ryung có thể ẩn náu được. Hay là Se Ryung trốn ở nơi mà đội tìm kiếm không thể tìm thấy được. Chẳng hạn như dưới hồ Se Ryung thì sao…

Điều này giả định một tiền đề rằng Se Ryung đã chết. Giả định đó có nghĩa rằng Young Je không còn có thể làm gì được nữa. Vậy nên không được nghĩ tới những giả định đó. Nhất định phải đưa tất cả về chỗ của mình. Cả Ha Young, cả Se Ryung.

Ra khỏi Phòng quản lý, Young Je lên xe. Trong giá để cốc trên xe là biên lai trạm thu phí ở khu giao lộ. Thời gian qua trạm là 9 giờ 20 phút ngày 27 tháng 8. Young Je đoán thời gian Se Ryung ra khỏi nhà là khoảng 9 giờ 40 phút. Young Je nhìn đồng hồ đeo tay. 9 giờ 20 phút. Y dừng xe trước nhà. Từ bây giờ, có một việc phải làm. Đó là tưởng tượng mình là Se Ryung. Tự mình trở thành Se Ryung, dò dẫm đi trên con đường Se Ryung đã đi. Đó là phương thức truy lùng y đã dùng khá hiệu quả mỗi khi Ha Young dẫn Se Ryung bỏ nhà đi.

Tại sao Se Ryung lại trang điểm rồi mặc áo của mẹ mà đi ngủ như thế? – Young Je biết câu trả lời. Mỗi khi nghĩ đến mẹ, con bé lại làm trò này. Trước đây, đã có lần con bé cũng làm bộ dạng đó rồi đi ngủ nên bị mắng. Hôm qua là sinh nhật Se Ryung. Chắc con bé càng nghĩ đến mẹ quay quắt hơn. Vì chẳng có đứa bạn nào để cùng mừng sinh nhật, còn ngôi nhà thì trống không, chẳng có một ai.

Young Je tìm đèn pin, nến và bật lửa rồi cầm vào phòng Se Ryung. Căn phòng đã được dọn gọn gàng, sạch sẽ. Vết máu bắn lên tường cũng đã biến mất. Bà giúp việc đã dọn dẹp, đó là một người có kỹ năng dọn dẹp xuất chúng. Giá như kỹ năng giữ mồm giữ miệng của bà ta cũng được như vậy thì tốt biết bao nhiêu. Young Je bắt đầu dùng bà giúp việc này kể từ sau khi Ha Young bỏ nhà đi. Cũng kể từ đó mà chuyện trong nhà bắt đầu bay ra ngoài. Những chuyện đó được khoác một cái tên là “đánh giá của xóm giềng” và được đưa lên tận tòa án. Mụ mõ già này sẽ là “Số 4”.

Young Je châm nến, rồi kéo rèm cửa sổ ra một nửa. Cửa sổ y cũng mở ra chừng đó. Y ngồi vào ghế và cởi tất ra. Đêm qua, Se Ryung cũng đi chân đất.

9 giờ 40 phút. Young Je nhảy qua cửa sổ. Lòng bàn chân y chạm phải mặt đất vừa ướt vừa lạnh. Mưa đến tận giờ vẫn chưa dứt, còn sương mù còn dày hơn cả đêm qua. Khu rừng tối đến mức không thể tưởng tượng được. Cứ bất chấp như vậy bước đi thì toàn thân sẽ tơi tả vì va phải những cây tuyết tùng. Dù vậy, Young Je vẫn không bật đèn pin lên. Vì Se Ryung cũng không có đèn pin. Young Je nhìn nhanh xung quanh. Phía trục đường chính hoàn toàn tối đen như mực. Nơi này quá xa, ánh đèn đường không chiếu tới. Phòng của gã khờ nhà 102 đã tắt đèn. Đêm qua thì chắc chắn có bật đèn, nhưng gã đó đã bị loại ra khỏi danh sách. Đó là hạng mục Young Je đã kiểm tra kỹ càng, và kết quả cũng chẳng có gì. Chỉ có phía cửa ngách tường rào là nơi tỏa ra ánh sáng lờ mờ. Bên ngoài cửa ngách là con đường tối đen đáng sợ.

Con đường trước khu biệt thự vừa gần vừa sáng, nhưng lại nguy hiểm. Vì “bố” sẽ lập tức xuất hiện ngay. Con đường phía sau bức tường rào lưới sắt tuy tối đen nhưng không có bố ở đó, con đường trước khu biệt thự tuy sáng nhưng lại có bố ở đó. Bóng tối và bố, một bên là sự uy hiếp về tinh thần, một bên là mối nguy hại về thể chất. Bên nào sẽ mạnh hơn? Câu trả lời là có thể bản năng của Se Ryung đã chọn cái thứ nhất. Có lẽ con bé đã lập tức chạy về hướng có thể sống sót. Thêm vào đó, cuối con đường đó, là nơi trú ẩn của con mèo mà Se Ryung đã chăm sóc hai năm nay. Biết đâu, có khi ngay từ đầu, đó đã là đích đến của Se Ryung cũng nên.

Young Je mở cửa cổng ngách của tường rào, rồi bước ra con đường phía sau. Tay lần theo tường, Young Je bước từng bước dài. Chắc Se Ryung cũng đã chạy theo cách này. Hóa ra không tốn nhiều thời gian như Young Je tưởng. Khi đến cuối con đường, Young Je xem đồng hồ, 9 giờ 55 phút. Young Je đã ra đến con đường ven hồ. Từ trước cửa số 1 dẫn vào hồ, Young Je bám theo tường rào lưới thép mà đi, sau khúc rẽ đầu tiên, tại khu gần tháp lấy nước, nơi Young Je đã nhìn thấy cái bóng chuyển động vụt qua, Young Je lại xem giờ. 10 giờ 02 phút. Young Je lấy điện thoại ra, tìm thông tin cuộc gọi cho lão Lim ở đầu cầu số 1 đêm qua. Cuộc gọi đó là vào lúc 10 giờ 01 phút. Lúc đó, gọi điện xong là Young Je lập tức chạy xe vào con đường bờ hồ, như vậy cả thời điểm và địa điểm đều không chênh lệch nhiều, nên chắc là đúng thế rồi – Cái bóng trắng vụt qua đó chính là Se Ryung.

Trong sương đêm, thấy chiếc xe chạy tới, hẳn Se Ryung đã tin chắc đấy là bố mình. Và không còn cách nào khác ngoài việc chạy hết tốc lực. Young Je lần theo tường rào chạy chầm chậm. Vừa đến ngã rẽ thứ hai thì ra đến đường lớn. Young Je có thể đoán được đến đoạn này, khoảng cách giữa ánh đèn xe và Se Ryung đã khá gần rồi. Vì Se Ryung làm sao là đối thủ với xe hơi được. Chắc Se Ryung linh tính được mình mà quẹo ở ngã rẽ thì sẽ bị ánh đèn xe hơi soi trúng ngay. Vậy nên con bé không chạy nữa, mà tìm nơi ẩn nấp.

Sau khi quẹo ở ngã rẽ, Young Je bật đèn pin lên. Y chỉnh độ sáng đèn ở mức thấp nhất, rồi vừa chạy vừa nhìn xung quanh. Trước mặt, cách hai bước là cổng vào khu bến thuyền. Đây là nơi mà Young Je đã để mất dấu cái bóng vụt qua đó. Young Je dừng chạy, tiến lại trước cổng. Liệu Se Ryung có nhìn thấy khe hở giữa mép dưới cánh cổng với mặt đường không nhỉ? Y cảm thấy không phải là lúc đấy Se Ryung mới nhìn thấy khe hở đó, mà có khi cả vị trí cái cổng và khe hở đó, con bé đã biết từ trước rồi. Nếu con bé thường xuyên lui tới chuồng gia súc ở nông trại Se Ryung để gặp con mèo, thì điều này hoàn toàn có thể. Mà biết đâu, con bé cùng với con mèo đã từng chui qua khe hở này rồi xuống hồ cũng nên.

Young Je mở ổ khóa ở cổng bến tàu, tháo dây xích rồi đi vào bên trong. Phòng khi có chuyện gì, y móc sợi dây xích và ổ khóa vào tay nắm phía trong cổng rồi khóa lại. Đứng quay lưng lại cổng, y bắt đầu tưởng tượng.

Se Ryung đã nằm bò xuống, chui qua khe hở kia. Thân người Se Ryung vừa lọt vào bên trong thì xe của Young Je chạy qua. Sau khi xe chạy qua… Se Ryung sẽ đi ra triền dốc ven hồ, hay đi về hướng cầu phao nhỉ?

Ven hồ đầy những dây leo mọc um tùm, bên trên lại còn một lớp sương mù dày gấp đôi che phủ. Young Je bước tới triền dốc, ngồi xuống giữa đám dây leo. Lúc ngồi đây, Se Ryung đã làm gì? Con bé có nhìn thấy chiếc xe chạy ra hướng nông trại không? Nếu vậy, chắc con bé đoán được là lúc đó Young Je quay lại. Và đoán được cả việc y đứng trước bến tàu nữa. Vì nông trại Se Ryung cách bến tàu không xa, và lối vào nông trại nằm ở cuối con đường. Theo như dự đoán của Se Ryung, Young Je sẽ quay lại, đậu xe trước bến tàu.

Young Je tắt đèn pin đi. Trước mắt trở nên tối đen, mọi vật chìm trong tĩnh lặng. Nếu có nghe thấy gì thì chỉ là tiếng nước đang xả qua cửa đập. Có lẽ Se Ryung đã ngồi co ro tại cái nơi tối đen như thế này, run rẩy nghe tiếng bố ầm ĩ trước tường rào và nhìn ánh đèn pin quét qua quét lại trên lùm những cây dây leo. Vậy nên con bé chẳng còn tâm trí nào mà sợ cái hồ u tịch này. Phải đến sau khi giọng nói đầy đe dọa và ánh đèn đang sục sạo tìm kiếm mình kia rời đi rồi, nỗi sợ hãi mới quay trở lại.

Hay con bé cứ lao bừa ra ngoài đường lớn? Hay chạy tới chỗ chuồng gia súc ở nông trại? Hay con bé tìm chỗ ẩn trốn an toàn hơn? Young Je bật đèn pin lên, chỉnh độ sáng cao rồi chiếu quanh hồ nước. Bên cạnh cây cầu phao, con tàu Josung hiện lên trong ánh đèn.

Young Je đi xuống phía cây cầu phao. Ngồi nép trên boong tàu, từ phía đối diện với triền dốc ven hồ, y soi đèn ra xung quanh. Cổng ra vào, triền dốc, con đường dẫn xuống hồ, container, cây cầu phao. Ở góc cầu ngâm nước ố đen, có buộc vật gì trăng trắng. Hình như không phải giấy hay túi nylon. Young Je nhảy xuống cầu. Y quỳ một chân xuống sàn cầu, cúi sấp xuống kéo vật đó lên.

Đấy là một mảnh vải trắng bị xé rách. Ở bên dưới lóe lên một ánh sáng dị thường. Young Je chiếu đèn pin lại gần, thấy dưới nước có một vật thể màu dạ quang xanh lá nổi nghiêng trong nước. Vật đó dài và mảnh như ngón tay.

Young Je cúi người xuống thấp hơn nữa, thò tay xuống mặt nước. Tay y chạm ngay phải một sợi dây mảnh. Y nhẹ nhàng kéo lên thì thấy đấy là một sợi dây câu có buộc phao câu và con chì màu huỳnh quang, đang kéo lên thì sợi dây đột nhiên dừng lại. Hình như sợi dây bị mắc chặt vào vật gì đó dưới nước. Đầu sợi dây được buộc vào cây cột ở góc cầu phao. Young Je dùng hết sức kéo dây câu lên rồi cắn đứt, sau đó cởi đoạn buộc ở cột cầu ra. Đoạn dây câu dài khoảng 3 mét vậy là nằm trong tay y. Phao câu buộc trên dây 3 cái, mỗi cái cách nhau khoảng 50 phân, con chì cũng 3 cái. Không có lưỡi câu. Đoạn dây đã chìm xuống nước hình như cũng buộc phao câu và con chì theo cùng một cách thức như vậy.

Đây không phải đồ nghề đi câu. Được buộc vào cầu thế này nên cũng không phải là rác ở đâu trôi tới. Mặc dù cũng có thể là thiết bị do Ban quản lý đập hoặc công ty xử lý rác thải lắp đặt. Dù sao đi nữa, cũng cần phải xem lại. Young Je cầm sợi dây câu và miếng vải trắng rồi rời khỏi bến tàu. Cái dây xích lúc nãy quấn vào phía trong, giờ được quấn ra phía ngoài cổng và khóa lại.

Về đến nhà, việc đầu tiên là xem kỹ miếng vải. Là lụa trắng. Cái áo cánh của Ha Young mà Se Ryung mặc hôm trước cũng là lụa trắng. Đấy là cái áo cách đây một năm, Young Je đã cùng chọn với Ha Young vào ngày sinh nhật cô. Một chiếc áo cánh sát nách, dập ly từ cổ đến gấu áo, đằng sau có may khóa kéo. Young Je vẫn còn nhớ, vì tay Ha Young không với tới nên y đã phải kéo khít chiếc khóa đó giùm Ha Young. Đương nhiên, Se Ryung cũng không thể kéo cái khóa đó khít lên tận sau gáy được.

Young Je lại trở về khoảng thời gian ở bến tàu. Quay lại thời điểm ngay sau khi y bỏ đi.

Khi đó, Se Ryung đang rơi vào trạng thái hoảng loạn. Vì bị bố đuổi theo mà rơi vào bóng tối chưa từng thấy khiến con bé không còn hồn vía nào. Xung quanh như có gì đó thò tay ra, túm lấy gáy con bé mà lôi ra phía hồ nước. Se Ryung cố gắng không nghĩ linh tinh, nhưng con bé không chịu đựng được lâu. Khi cơn sợ hãi lên đến cực điểm, con bé thét lên và lao ra triền dốc bờ hồ. Con bé định lại chui qua phía dưới cánh cổng để ra ngoài, nhưng vì cuống cuồng trong cơn khiếp sợ mà không chui ra suôn sẻ được. Trong cơn bấn loạn, áo bị móc vào cạnh cổng, con bé cứ thế giằng giựt làm vạt áo rách bung, mảnh vải rách rơi ra, bị cơn mưa xối xả cuốn trôi xuống hồ, mắc vào cột cầu phao, trong khi đó, Se Ryung ở bên ngoài…

Liệu con bé có chui ra được ngoài không nhỉ? Nếu ra được thì nó đã biến đi đâu?

Young Je sửa lại giả thuyết của mình. Miếng vải áo không phải bị mưa cuốn trôi xuống hồ, mà ngay từ đầu, miếng vải đó đã lang thang trong hồ rồi mắc vào cây cột cầu phao, nếu vậy, có nghĩa là miếng vải đó đã bị tay ai đó xé ra. Lật lại vấn đề, điều đó có nghĩa là trong bến tàu, có người có thể xé được miếng vải này. Young Je nhớ lại hình ảnh cuối cùng của Se Ryung. Mái tóc xài xõa ra rũ rượi, mặt mũi đầy son phấn, chiếc áo cánh không kéo được hết khóa sau lưng, tuột sang để lộ một bên vai, đôi chân trần.

Thình lình, một câu hỏi chợt vụt qua trong đầu Young Je. Đêm qua, lúc y đậu xe trước bến tàu, trên cánh cửa có dây xích và ổ khóa không nhỉ? Không, không có. Y nhớ ra lúc đó còn tưởng là cổng mở nên đã thử đẩy cổng xem thế nào. Sáng nay, khi y đến đó cùng với đội tìm kiếm, cánh cổng đã được khóa từ bên ngoài. Mới đây, khi y đến đó, tự y đã mở ổ khóa và dây xích, sau đó khóa lại từ phía bên trong. Sau khi xem xét mọi việc rồi trở ra, y đã khóa lại cổng từ phía bên ngoài như cũ.

Mạch máu hai bên thái dương Young Je bắt đầu đập phập phồng. Khi ấy, đã có ai đó ở trong bến tàu. Một người có thể chạm tay vào chìa khóa của bến tàu. Vào thời điểm mà Young Je tưởng là cổng mở nên thử đẩy, đang có hai người bên trong bến tàu. Se Ryung đương nhiên không biết có ai đó đang ở trong đó rồi. Vụt cái, một giả thuyết đáng sợ được hình thành. Se Ryung bị cưỡng bức và sát hại, sau đó bị ném xác xuống dưới hồ.

Young Je cầm theo sợi dây câu, lái xe đến thành phố S. Y đến mấy cửa hàng bán đồ đi câu. Không ai biết thực ra sợi dây câu đó là gì. Nhưng ở một cửa hàng, Young Je tìm thấy một manh mối đáng kể. Ở đó, người ta xem mấy cái phao câu và con chì quét sơn huỳnh quang, rồi bảo trông giống như vật làm dấu tín hiệu mà thợ lặn ban đêm hay dùng dưới nước. Theo hướng đó, Young Je tìm đến câu lạc bộ lặn. Suy đoán của chủ nhân câu lạc bộ mới đóng cửa – giờ là chủ hiệu đồ câu cá – đã bổ sung thêm những thông tin cụ thể.

“Buộc phao câu và con chì cách nhau 50 phân thế này, có nghĩa vật này dùng làm thiết bị đo độ sâu. Ở những đập nước hay hồ nước nằm ở vùng núi, vật này rất có ích. Vì ở những hồ nước ngọt trên cao, đồng hồ đo độ sâu không hoạt động trơn tru được. Dù là đồng hồ điện tử, đồng hồ cơ hay đồng hồ mao quản đều như nhau. Cứ nhìn kiểu quét sơn huỳnh quang thế này, thì chắc là đồ dùng lặn đêm, đóng vai trò cột mốc chỉ đường.”

“Cột mốc chỉ đường ấy ạ?”

“Vừa lặn người ta vừa gỡ dây này ra rồi buộc từng đoạn từng đoạn vào những vật trên đường. Như thế, sẽ không bị lạc đường ở dưới nước, và có thể quay lại điểm trước đó đã xuống nước để lên bờ nữa.”

Young Je gật gù. Vậy nên lúc đó y mới không kéo sợi dây câu thêm được nữa.

“Vậy hóa ra không phải là đồ của dân mới vào nghề làm rồi.”

“Chắc không phải nghiệp dư đâu.”

Young Je đón buổi sáng trong căn phòng làm việc dưới hầm. Y vừa lấy những thanh gỗ nhỏ xếp thành một pháo đài, vừa giải hàm lượng giác của tam giác tạo thành từ ba yếu tố – triền dốc ven hồ, bến tàu, dây câu. Y thay vào đây những từ khác. Se Ryung, hồ nước, thợ lặn.

Ở hồ Se Ryung, không được phép lặn Scuba. Chắc vì vậy nên người đó mới lặn vào ban đêm. Giả sử đêm qua, vào thời điểm Se Ryung xuất hiện ở hồ, người đó cũng đang ở dưới nước… Nếu như có thể xác nhận được suy đoán này là sự thật…

Young Je đi lên phòng khách. Y tắm, cạo râu rồi thay quần áo. Y đi bộ sang khu ký túc, và lên phòng 202. Hình như đúng lúc gia đình Đội trưởng điều hành đang chuẩn bị đi dã ngoại. Mọi người đều mặc đồ ra ngoài, trong phòng khách để đầy ba lô đủ loại lớn nhỏ.

“Hình như tôi đến không đúng lúc lắm thì phải.”

Young Je vừa ngồi xuống ghế sofa vừa nói. Vợ Đội trưởng đưa mấy đứa con gái về phòng. Lại còn nhìn đồng hồ đeo tay một cái, như thể bảo y kết thúc nhanh nhanh giúp cho. Young Je cũng nhìn đồng hồ. 9 giờ.

“Anh đã tìm thấy gì chưa?”

Đội trưởng ngồi xuống ghế đối diện và hỏi. Young Je lắc đầu.

“Trong số nhân viên của anh, có cậu nào lặn Scuba không?”

Đội trưởng tròn mắt.

“Không lẽ cháu nhà anh bị ngã xuống hồ?”

“Chưa thể kết luận được, nhưng cũng có thể là như vậy.”

Đội trưởng có vẻ hơi ngần ngừ một chút, rồi đưa ra ý kiến của mình.

“Anh đã thử nghĩ theo hướng bị bắt cóc chưa? Tiềm lực tài chính như của anh, khả năng đó…”

“Nếu vậy thì đã phải có tin tức gì từ phía bên đó rồi chứ. Đã hai ngày nay rồi. Tất cả các khả năng đều đang bỏ ngỏ. Vậy nên tôi mới mạo muội đến đây. Nhờ anh hỏi giúp có nhân viên nào có thể xuống hồ tìm giúp được không.”

“Tôi cũng không biết nữa. Hình như những đập nước khác thường có hội thợ lặn, nhưng bên tôi thì không có.”

“Vùng này gần biển nên có thể có nhân viên nào đó lặn theo sở thích chăng?”

“Nếu có thì lẽ nào tôi lại không biết. Ở đây mọi người còn biết nhà hàng xóm có mấy cái thìa nữa ấy chứ.”

Young Je gật đầu.

“Tôi nhờ anh thêm một việc nữa được chứ?”

“Việc gì…”

“Phiền anh cho tôi xem CCTV của bên Ban quản lý. Tôi muốn kiểm tra đoạn ghi hình con đường ven hồ vào đêm ngày 27, từ lúc 9 giờ 45 phút.”

“Chuyện đó hơi khó. File ghi hình thì bên Phòng Quản lý Hệ thống đang giữ. Bên đó là khu vực cấm người ngoài ra vào.”

“Tôi được biết khi có học sinh hay đoàn thể đến thăm quan, người ta vẫn cho xem bên trong Phòng Quản lý Hệ thống mà.”

“Trường hợp đó khác chứ. Nếu đăng ký vào tham quan một cách chính thức thì có thể xếp vào diện việc công rồi. Còn nếu vì việc riêng thì người ngoài không thể vào Phòng Quản lý được.”

“Con tôi mất tích mà cũng là việc riêng sao?”

“Tôi rất hiểu tâm tư của Viện trưởng. Vậy nên tôi mới đưa cả chìa khóa khu bến tàu cho anh.”

“Anh đã giúp thì…”

“Chỉ đưa chìa khóa bến tàu thôi mà tôi đã mang cảm giác như bị trừng phạt rồi đây.”

“Vậy bây giờ tôi đăng ký tham quan có thể vào được, đúng không?”

“Hôm nay là chủ nhật mà.”

Đội trưởng không có dấu hiệu nhượng bộ. Young Je đành phải nhượng bộ.

“Vậy Đội trưởng xem giúp đoạn ghi hình rồi truyền đạt lại cho tôi thì thế nào? Chỉ cần ở mức độ nhìn thấy cái gì, không nhìn thấy cái gì trong đoạn phim đó thôi.”

Trên mặt Đội trưởng bắt đầu thoáng vẻ khó chịu.

“Sẽ chẳng nhìn thấy gì đâu. Camera ở hồ Se Ryung khác với camera bên khu vườn ươm. Camera đó không có hệ thống quay phim hồng ngoại nên trong bóng tối thành vật vô dụng hết. Giống như mắt của chúng ta vậy. Mà hôm qua thì sương mù dày đặc như thế.”

“Vậy nhưng chắc vẫn nhìn thấy ánh đèn. Ví dụ như ánh đèn pin chẳng hạn…”

“Anh đừng như vậy nữa, thử báo cảnh sát hay 119 xem sao. Như vậy tôi cũng dễ xử lý hơn. Nếu cảnh sát có yêu cầu về nghiệp vụ, tôi cũng có thể cho lặn xuống hồ hay cho xem băng ghi hình CCTV.”

“Tôi đã báo mất tích rồi. Tại không đợi được đến lúc cảnh sát vào cuộc nên tôi mới vậy. Nếu như con gái lớn nhà anh bị như vậy, anh sẽ cảm thấy thế nào? Anh sẽ đứng khoanh tay, đợi cảnh sát tìm cho hay sao?”

Đội trưởng hơi liếc về phía phòng ngủ. Đứa con gái lớn đang thò đầu ra ngoài cửa phòng.

“Anh xem giúp tôi khoảng thời gian một tiếng, kể từ lúc 9 giờ 50 phút, có được không?”

Một thoáng im lặng trôi qua, rồi Đội trưởng rút chìa khóa xe, đứng dậy.

“Chúng ta ra xe tôi đi.”

Đội trưởng cho Young Je xuống xe trước cửa phòng bảo vệ cổng chính, rồi đánh xe quay trở lại Ban Quản lý. Người đang trực ở phòng bảo vệ lại là chủ nhiệm Park. Young Je đi đến phòng bảo vệ, xin ly nước. Một lát sau, một ly giấy đựng nước được đặt trên bệ trước cửa sổ tò vò. Vừa cảm ơn, Young Je vừa thử bắt chuyện. Y hỏi ngày nghỉ thì chủ nhiệm Park làm gì. Câu trả lời nhận được là ngủ hoặc về nhà.

“Anh không có sở thích gì sao? Người bên Ban Quản lý nhiều người lặn Scuba lắm đấy.”

Chủ nhiệm Park nheo mắt nhìn Young Je. Như thể đang hỏi cậu muốn biết gì mà vòng vo như vậy hả. Young Je im lặng chờ đợi. Một lát sau, chủ nhiệm đáp.

“Vậy nên họ mới là người của Ban Quản lý, chứ chúng tôi không có sở thích tốn kém như vậy. Lương tháng ba cọc ba đồng, chỉ đủ ăn thôi cũng đã hết hơi rồi đây.”

“Còn anh bạn trẻ nhà 102 thì sao ạ?”

“Không rõ, tôi cũng chẳng bận tâm đến cả sở thích của cậu ta làm gì. Mà cậu ta cũng có mấy khi nói về mình đâu.”

Sau đó thì không nói thêm gì nữa. Young Je phải đứng đợi ở ngoài cửa sổ. Ngay cả một câu đãi bôi mời vào trong ngồi đợi, chủ nhiệm Park cũng chẳng buồn nói. Ngồi xem màn hình CCTV được một lát, chủ nhiệm đột nhiên đứng dậy khỏi ghế. Young Je quay sang nhìn về phía toà nhà Ban Quản lý. Y thấy Đội trưởng ra khỏi tiền sảnh rồi lên xe.

“Hình như hôm đó có xe ra vào khu này.”

Young Je vừa lên xe thì Đội trưởng nói vậy.

“Anh nhìn thấy xe ạ?”

“Màn hình CCTV thì đương nhiên tối om rồi. Vào lúc 10 giờ 02 phút thì có ánh đèn, xét cả tốc độ và hình dáng thì có vẻ là xe hơi.”

Young Je gật gật đầu. Thời gian đó, vị trí đó thì là xe của mình rồi.

“Nhưng mà có chuyện này hơi lạ. Ban đêm hiếm khi có xe qua lại con đường đó, vậy mà hôm đó lại có tới hai chiếc.”

Young Je nín thở. Đội trưởng vừa dừng xe lại trước khu ký túc vừa nói.

“Chiếc xe thứ hai xuất hiện vào khoảng 10 giờ 40 phút, tốc độ di chuyển rất khủng khiếp. Sau đó đột nhiên dừng lại khoảng hai mươi phút rồi đi tiếp.”

“Dừng lại ở cùng chỗ với chiếc xe thứ nhất ạ?”

“Không rõ nữa. Tôi cũng có phải chuyên gia phân tích video đâu.”

Đội trưởng đã đậu xong xe ở trước khu ký túc.

“Như vậy có giúp ích được gì cho anh không?”

“Cảm ơn anh.”