– II - 3
Young Je đi vào văn phòng Quản lý khu vườn ươm. Có chiếc xe thứ hai. Dừng lại hai mươi phút rồi rời đi. Như vậy giả thuyết mà y dựng lên giờ đang lung lay. Cần phải tổ chức lại kịch bản. Từ trong hồ sơ đăng ký người thuê nhà, Young Je lấy được số chứng minh nhân dân của gã khờ phòng 102. Dẫu sao thì hãy cứ đào sâu tìm hiểu từ gã này đã, trực giác đang mách bảo y như vậy.
Lúc này đang là thời gian Seung Hwan bị đày đi trực đêm. Từ 6 giờ tối qua đến 8 giờ sáng nay, Seung Hwan phải trực một mình ròng rã suốt 14 tiếng đồng hồ. Trong số sáu nhân viên bảo vệ, một người làm bên phòng bảo vệ cửa đập, Đội trưởng thì phụ trách chung. Còn lại bốn người được phân về phòng bảo vệ ở cổng chính của Ban Quản lý. Cuối tuần, ban đêm, ngày nghỉ, cứ lần lượt mỗi người hai ngày, mỗi ngày hai ca. Kể từ mùa xuân vừa rồi, sau khi lắp đặt hệ thống máy tính, không còn ca trực đêm bên Ban Quản lý nữa. Những vấn đề như cửa đập hay lưu lượng xả đều do hệ thống máy chủ quản lý từ xa.
Theo như lịch trình, Seung Hwan nghỉ hai ngày thứ Sáu, thứ Bảy, và phải đi làm ca cuối tuần vào Chủ nhật. Khác với lịch trình, hôm nay anh lại phải trực ca đêm, do buổi tối người trực đêm gọi cho anh. Hình như là bị tai nạn xe hơi. Người đó thì không sao, nhưng người lái xe bị thương nên anh ta phải ở lại giải quyết mọi việc. Seung Hwan trả lời “À, vâng”, người kia liền bảo “Tôi sẽ trực thay Chủ nhật cho anh nhé”. Ẩn sau câu đó là ý này. Cậu trực đêm thay tôi đi. Vì tôi sẽ trực cuối tuần cho cậu rồi mà.
Hồ Se Ryung ban đêm thật quá sức tĩnh mịch, quá sức tối tăm, và quá sức rảnh rang. Nếu có nghe thấy âm thanh gì, thì cũng chỉ có tiếng côn trùng và tiếng nước ở cửa đập. Ngoài việc đi tuần quanh toà nhà Ban Quản lý ra thì chẳng còn việc gì để làm. Thường ngày, Seung Hwan sẽ cố gắng đọc sách, lên mạng hay viết lách cho qua đêm. Nhưng vào đêm cuối tuần trực thay này, có một chi tiết thú vị chen vào.
Quanh hồ có lắp đặt tất cả tám camera giám sát. Khu vực lắp lưới chặn rác bốn chiếc, trên tường tháp lấy nước một chiếc, bến tàu, đảo Hansoldeung, điểm phong tỏa trên con đường ven hồ… mỗi nơi một chiếc. Nội bộ Ban Quản lý lại khác với khu cửa đập, vẫn dùng loại camera đời cũ từ mười năm trước. Trời tối là màn hình camera trong hồ cũng chuyển tối om. Cùng lắm cũng chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy ánh đèn xe đi vào con đường ven hồ. Hình ảnh giống như màn hình radar, trên nền tối đen, có hai điểm sáng di chuyển dọc theo con đường ven hồ. Thường là xe đi nhầm đường, vào đến điểm phong tỏa trên con đường ven hồ là chuẩn bị quay ra. Chưa bao giờ thấy có tình huống xuất hiện kiểu ánh đèn nào khác. Chi tiết thú vị mà Seung Hwan thấy, chính là “tình huống hiếm có” đó.
Khi đó là hơn 10 giờ một chút. Seung Hwan pha một cốc cà phê, đang ngồi trước bàn làm việc thì thấy trên màn hình khu vực bến tàu lóe lên một điểm sáng. Ánh sáng lờ mờ đến mức không đáng bận tâm, cứ thế bỏ qua cũng được. Seung Hwan nín thở, nhìn dán mắt vào màn hình. Điểm sáng đó cứ dừng rồi lại di chuyển mấy lần, quét qua quét lại trong không gian tối đen rồi lại biến mất. Một lúc sau, điểm sáng đó xuất hiện trên màn hình khu vực tháp lấy nước, rồi lại biến mất, một lát sau nữa, điểm sáng lại xuất hiện ở màn hình khu vực lối vào số 1, rồi hoàn toàn biến mất.
Seung Hwan đoán đó là ánh đèn pin. Có ai đó đã đi vào khu bến tàu. Ai được nhỉ? Suy nghĩ của Seung Hwan tự nhiên trôi về phía lộ trình mình đã đi đêm qua. Anh có thể đoán được trên màn hình sẽ xuất hiện điểm sáng vẽ lên dấu vết tương tự như vậy. Chắc cũng sẽ xuất hiện cả ánh đèn xe hơi nữa. Vì Oh Young Je sẽ không nhét con gái vào túi quần mà đem đi vứt được. Mà liệu chủ nhiệm Park có nhìn thấy hai loại ánh sáng đó không nhỉ?
Seung Hwan đi đi lại lại trước cửa phòng Quản lý Hệ thống. Anh muốn vào bên trong mở đoạn CCTV đêm qua lên xem lại. Thứ đang ngăn cản anh vào là cái camera giám sát của phòng Quản lý. Nếu cái camera đó quay được hình ảnh anh đang xem CCTV, thì sáng thứ Hai tới nhân viên cả Ban Quản lý sẽ đều thấy hết.
Phải đến nửa đêm, Seung Hwan mới thôi luẩn quẩn suy nghĩ về cái CCTV. Kể cả có xem để xác nhận lại cũng chẳng có đối sách gì tiếp theo, điều này đã dẹp đi mong muốn cấp thiết đó của anh. Seung Hwan buông mình ngồi phịch xuống cái ghế trước bàn làm việc. Anh nhớ lại hồi sáng, theo sau ông già quản lý khu vườn ươm tay cầm cái máy phát hiện rò điện, Oh Young Je đã vào sục sạo trong ngôi nhà số 102. Rõ ràng không phải đến để kiểm tra rò điện. Nếu như Oh Young Je không giết Se Ryung, thì y đã kết luận là Seung Hwan đang che giấu Se Ryung nên mới tìm đến như thế. Còn nếu như y giết Se Ryung, thì đó mới là màn mở đầu cho một màn trình diễn tội ác hoàn hảo. Hồi 1, cảnh 1 của màn trình diễn mà anh đã xem có tiêu đề – Young Je cả ngày liên tục tiến hành tìm kiếm Se Ryung.
Đến sáng, trời tạnh mưa. Lúc Seung Hwan hết giờ làm, đang định quay về khu vườn ươm thì sương cũng bắt đầu tan. Cửa đập hơi mở rộng hơn so với bình thường một chút. Không biết có phải do tăng lưu lượng xả không mà bề ngang các dòng chảy nhánh có vẻ rộng hơn bình thường. Seung Hwan chỉ cúi đầu, nặng nề bước đi, đến cổng sau thì anh chạm trán Se Ryung.
TÌM CON
Tên: Oh Se Ryung
Giới tính – tuổi: Nữ/ 12 tuổi/ Lớp 5 trường Tiểu học Se Ryung
Đặc điểm: tóc dài ngang lưng, da trắng. Bên cổ trái có vết bớt bằng đồng xu.
Thời gian mất tích: Đêm thứ Sáu, ngày 27 tháng 8, lúc 9 giờ 40 phút.
Quần áo mặc lúc mất tích: Áo cánh sát nách màu trắng, nhìn giống như váy đầm.
Liên lạc với Phòng quản lý khu vườn ươm Se Ryung. Điện thoại: 000-****, điện thoại di động: 000-000-****
Bức ảnh Se Ryung vừa to vừa rõ, trông như áp phích vận động tranh cử. Đấy là bức ảnh giống cô bé múa ba lê treo trong phòng Se Ryung. Phía trên bức ảnh, lởn vởn hình bóng Se Ryung mà Seung Hwan gặp ở dưới hồ. Seung Hwan vội vã quay đi khỏi bức ảnh. Anh chạy hết tốc lực xuống phía trục đường chính của khu vườn, rồi lao về nhà. Bởi giờ anh mới nhận ra là mình còn việc phải xử lý. Ở nhà, có những thứ có thể sẽ kéo anh xuống địa ngục. Bộ đồ lặn nhét trong máy vắt quần áo, chiếc camera dưới nước để trong ba lô và các thiết bị lặn. Cuộc tập kích của Young Je kết thúc mà không tìm ra thứ gì, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể có ai đó xông vào. Trước mắt, gia đình Đội trưởng mới bổ nhiệm dự định hai tiếng nữa sẽ đến đây.
Sau khi lưu đoạn phim quay làng Se Ryung trong camera vào ổ cứng trên web, Seung Hwan xóa luôn file trong máy. Đồ lặn để ở trong phòng khách và bộ đồ lặn, anh cho hết vào ba lô rồi bỏ ba lô vào thùng giấy. Định sẽ gửi cho ông anh trai thứ hai ở Suwon, Seung Hwan viết địa chỉ lên thùng rồi nhét vào trong tủ tường, vừa làm xong thì điện thoại di động đổ chuông. Là viên tuần cảnh anh gặp hôm đưa Se Ryung đến Trạm y tế. Ông ta bảo có chuyện muốn hỏi Seung Hwan, nhưng hiện tại không thể vì quan hệ công việc của mình mà bỏ vị trí được, nên nhờ Seung Hwan lên đồn giúp.
“Không biết hôm thứ Sáu anh có thấy Se Ryung không?”
Seung Hwan vừa ngồi xuống ghế thì viên tuần cảnh hỏi.
“Không ạ.” Seung Hwan trả lời.
“Anh sống ngay cạnh nhà. Vậy mà không thấy hả?”
“Con bé tại sao lại biến mất lúc nửa đêm, ông thử hỏi bố con bé chuyện này trước tiên đi đã. Đừng có gọi người vô tội đến rồi đâm chọc ngang hông như vậy.”
Viên tuần cảnh để cái bút bi đánh cạch một phát xuống bàn.
“Con bé giờ không thấy đâu kia kìa. Từ chiều thứ Sáu đến giờ cũng chẳng ai thấy nó. Bố con bé tâm trạng sẽ thế nào chứ? Là người mà anh không thấy thương cảm hay sao?”
Thương cảm ư? Đáng sợ ấy chứ. Cứ thử nghĩ đến những gì thành phần ưu tú thông minh, bảnh bao đó đã làm với con gái mình xem. Seung Hwan đưa mắt nhìn xuống.
“Thật sự anh không nhìn thấy chứ.”
Viên tuần cảnh tiếp tục xoay Seung Hwan thêm khoảng 30 phút nữa. Seung Hwan bắt đầu thấy sốt ruột. Gia đình Đội trưởng mới dự định sẽ đến lúc 10 giờ, mà đồng hồ trên trường đã chỉ 10 giờ 20. Seung Hwan đút tay vào túi quần. Cái điện thoại đáng lẽ phải ở đó thì lại không có trong túi. Chắc anh để quên ở nhà rồi đến đây. Viên tuần cảnh nheo mắt nhìn một lúc, rồi tỏ ra vô cùng rộng lượng.
“Xem ra anh có việc bận, vậy hôm nay đến đây thôi.”
“Không phải ý ông là còn định gọi tôi lên nữa đấy chứ?”
“Không có chuyện tôi gọi anh nữa đâu. Vì chiều nay đã chuyển vụ việc lên văn phòng chính rồi. Nếu phải khuyên anh một điều, thì tôi khuyên anh tốt nhất đừng đi đâu xa hay rời khỏi đây. Nếu như anh không định mua thêm mối bận tâm vô ích.”
“Lại còn có ý gì nữa đây?”
“Khuyên thế nào thì ý thế đấy. Anh là người nơi khác đến, mà hôm trước cũng đã xảy ra chuyện rồi.”
Thật là một lời khuyên không lành. Kiểu này tình hình giống như sẽ quyết định “ông chú nhà bên” là phạm nhân rồi. Nếu lúc đó anh đi báo cảnh sát thì sẽ thế nào nhỉ? Sau hai ngày thẩm vấn tái hồi, có khi giờ đã là giây phút có được đáp án rồi. Vì cái thực tế rằng anh là ông chú nhà bên, là người nơi khác đến và lại gặp nhau trong tình huống chẳng ra gì nên sự thật là anh đã bị dày vò suốt 30 phút qua. Nếu anh thay đổi lời khai thì sẽ xảy ra chuyện gì, điều này rõ ràng chẳng cần phải tưởng tượng làm gì.
Trên phố, chỗ nào cũng thấy dán tờ rơi tìm Se Ryung. Không muốn nhìn nên Seung Hwan cứ thế cúi đầu bước đi. Trong đầu anh hỗn loạn những ý nghĩ mâu thuẫn. Nếu không phải bố con bé, thì ai là người đã giết con bé đang ngủ trong phòng rồi ném xác xuống hồ? Hay trong lúc khoắng đồ trong tòa thành của hoàng đế, vì con bé tỉnh giấc mà một tên trộm vặt nào đó đã đột ngột biến thành kẻ cướp của giết người? Tên cướp của giết người đó sát hại con bé xong, liệu có khổ sở mà kéo cái xác ra tận hồ không? Còn ông già quản lý khu vườn ươm, người đầy oán hận với ông chủ bẩn tính đó thì sao? Seung Hwan đã từng nhìn thấy ông già cùng với Se Ryung trong khu rừng biệt thự. Lúc đó ông già đang dùng kéo làm vườn tỉa cành cây. Se Ryung đang ngồi bệt dưới chân ông, nói chuyện gì đó. Lắng nghe một lúc, ông già cởi chiếc găng tay sợi bông đang đeo ra, đưa cho Se Ryung. Se Ryung lấy găng tay lau nước mắt, xì mũi, nấc lên một tràng, rồi đưa trả lại ông chiếc găng tay. Ông già nhận lấy, đeo lại rồi lại lặng lẽ tiếp tục tỉa cây. Ông lão có thể đeo cái găng tay chùi mũi của con bé, lại có thể giết chết con bé sao?
Bước vào cổng chính khu vườn ươm, Seung Hwan dừng bước. Trước bảng tin công cộng bên trục đường chính, một cậu bé lạ mặt đang đứng đó. Tay cậu bé móc vào con đỉa ở thắt lưng quần jean, hơi ngả người ra sau để nhìn lên bảng tin. Chắc cậu bé đang xem bức ảnh Se Ryung trên tờ thông báo tìm người, Seung Hwan đoán vậy. Ngoài Se Ryung ra, chẳng có gì đáng lọt vào mắt cậu bé cả. Bên cạnh tờ thông báo, chỉ dán mỗi tờ quảng cáo tìm bảo vệ cho khu ký túc. Bên kia đường, Oh Young Je đang khoanh tay đứng đó. Cậu bé thì đang đứng nhìn Se Ryung, còn Oh Young Je đang đứng nhìn chằm chằm sau lưng cậu bé, và Seung Hwan thì đứng cách đó khoảng mười bước, đang nhìn cảnh tượng đó.
“Này nhóc.”
Oh Young Je lên tiếng phá vỡ sự yên lặng. Cậu bé hơi quay lại, ngoái nhìn Oh Young Je.
“Cháu làm gì ở đây thế? Hình như cháu không phải là trẻ con trong khu vườn ươm nhà chú.”
Cậu bé quay lại, đối diện với Oh Young Je.
“Đây không phải chỗ bất cứ ai cũng vào được đâu. Cháu ra giúp cho.”
Ánh mắt hai người giao nhau ở giữa con đường. Giữa hai người, sương đang trôi nhẹ. Seung Hwan lấy thuốc lá ra rồi lại đút vào. Anh thận trọng không muốn tiếng bật lửa phá vỡ cảnh huống này. Anh muốn xem cậu bé đáp trả như thế nào.
“Bố cháu là Đội trưởng đội bảo vệ đập Se Ryung, cháu không phải là ‘bất cứ ai’ đâu ạ.”
Cậu bé trả lời. Đúng như dự đoán, cậu bé là con trai của Đội trưởng mới. Một cậu bé thường thấy ở thành phố. Mũ bóng chày đội lệch, áo phông trắng, quần jean, dáng người mảnh khảnh vẫn còn chưa rõ nét con trai.
“Chú là ai ạ?”
Giọng cậu bé vẫn điềm tĩnh, vẻ mặt bình thản như không. Nghe nói là học lớp 5, vậy nhiều nhất cũng chỉ 12 tuổi, vậy mà đấu khẩu với người đáng tuổi cha mình, cậu bé không hề tỏ ra nao núng. Thần thái đó thuộc loại năng khiếu bẩm sinh, và là sự can đảm. Trên mặt Oh Young Je như viết dòng chữ “Nhìn đây, thằng nhóc”. Mặc dù không nhìn thấy rõ vẻ mặt của y, nhưng có thể tưởng tượng y đang nhìn cậu bé trừng trừng theo một cách nào đấy.
“Thật là một cậu nhóc dễ thương.”
Cậu bé đáp trả lại sự châm biếm của Young Je.
“Có người bảo những từ như ‘dễ thương’ chỉ dành cho mấy con như con vịt thôi ạ.”
“Ai là người nói câu danh ngôn đấy thế?”
Như thể đáp lại câu hỏi đó, từ phía cổng sau xuất hiện một chiếc Matiz màu trắng. Cậu bé quay lại nhìn chiếc xe. Ánh mắt Young Je cũng hướng tới chiếc Matiz. Seung Hwan bắt đầu đi lại phía cậu bé. Chiếc Matiz dừng lại trước Young Je. Từ ghế tài xế, một người đàn ông bước xuống. Một người vô cùng cao lớn. Cảm giác như không phải anh ta vừa xuống xe, mà là anh ta vừa cởi một cái áo khoác có hình chiếc xe vậy. Cậu bé cất tiếng gọi người đàn ông.
“Bố ơi.”
Người đàn ông cắt tóc ba phân, khuôn mặt đỏ ửng, hai vai tựa như vách đá. Ra xuất thân là dân thể thao, Seung Hwan nghĩ. Không thể lẫn vào đâu được.
“Bố gặp chú ấy chưa ạ?”
Cậu bé hỏi. Đội trưởng mới bước ba bước là đã băng qua con đường.
“Vẫn chưa.”
Đội trưởng nhìn tờ thông báo rồi lập tức quay sang phía Seung Hwan. Seung Hwan cúi đầu chào. Đúng lúc định nói “Tôi là Ahn Seung Hwan” thì không biết từ bao giờ, Young Je đã băng qua đường và chen ngang.
“Tôi là chủ khu vườn ươm, Oh Young Je.”
Đội trưởng không nói gì, vẻ mặt đờ ra đến mức lạ lùng. Khó khăn lắm anh ta mới đáp lại được hai tiếng “À, vâng”, sắc mặt tái nhợt đi. Như một nhân viên giao hàng không tìm ra địa chỉ nhận hàng, ánh mắt anh ta dáo dác nhìn xung quanh. Nhìn Seo Won, Seung Hwan, nhìn đèn đường, hàng rào, khu rừng, cổng chính, bầu trời, rồi lại trở lại nhìn Seo Won.
“Vừa rồi có xe tải chuyển đồ đến, không rõ có phải của anh không?”
Young Je hỏi. Đội trưởng không trả lời. Seo Won vẻ mặt như đang hỏi “Bố, sao thế?” Mũi tên chuyển hướng chĩa sang Seung Hwan.
“Anh giải thích được không? Người này là ai vậy?”
Seung Hwan nhìn thẳng vào Young Je. Anh muốn xem y đang tính toán cái gì. Khiếm nhã với cậu bé và Đội trưởng như vậy, y sẽ được lợi ích gì. Anh quyết định hỏi thẳng.
“Sao anh lại hỏi chuyện đó?”
Young Je nhướng lông mày.
“Tôi đang muốn nói tôi là chủ nhà mà không biết người chuyển đến nhà tôi là ai đây này.”
“Anh lên phòng Quản lý mà hỏi. Trên đó sẽ có người báo cáo với anh cơ mà.”
“Này, anh bạn trẻ…”
“Tôi là Đội trưởng bảo vệ mới đến của Ban Quản lý đập.”
Có tiếng Đội trưởng cắt ngang. Giọng anh ấy ấp úng như người mới ngủ dậy.
“Hôm nay chúng tôi dự định chuyển đến nhà 102.”
“Anh đã báo cáo về việc chuyển đến với phòng Quản lý chưa?”
Young Je hỏi. Ánh mắt Đội trưởng lại nhìn mông lung đi chỗ khác. Ánh mắt chao đảo đầy bất an. Mặt vẫn trắng bệch như thế, mồ hôi chảy ròng ròng hai bên thái dương. Khuôn mặt anh ta nhìn giống như que kem đang chảy ra vậy. Không biết anh ta có vấn đề gì về sức khỏe không. Nếu không phải vì sức khỏe, thì vì anh ta nhút nhát chăng? Trong ánh mắt cậu bé thấp thoáng điều gì đó thật phức tạp. Giận dữ, thất vọng, cảm giác bị sỉ nhục. Dường như cậu bé tin rằng bố mình sẽ túm cổ con người vô lễ này mà lắc cho đến rơi cả mắt ra ngoài luôn. Đã tưởng Đội trưởng lại nín thinh rồi, thì anh ta đáp.
“Chuyển xong tôi sẽ báo.”
“Anh làm ngay cho. Vì còn phải giải quyết vấn đề ra vào khu vườn ươm với chuyện chỗ đậu xe nữa.”
Young Je nhìn chiếc Matiz đầy vẻ lưu tâm, rồi đi về phía lối dẫn lên khu biệt thự. Đội trưởng đưa mắt nhìn Seung Hwan. Vẻ mặt như muốn hỏi “Anh là ai vậy?”
“Tôi là Ahn Seung Hwan. Có chút việc nên tôi về muộn.”
“À. Tôi là Choi Hyun Soo.”
Đội trưởng đưa tay ra. Seung Hwan nắm lấy bàn tay ấy. Lòng bàn tay Đội trưởng ướt đẫm mồ hôi lạnh. Sau khi buông tay ra, bàn tay Seung Hwan cũng ướt sũng như khăn lau nhúng nước.
“Cháu là Choi Seo Won.”
Lần này là cậu bé chìa tay ra.
“À… Cháu là bạn cùng phòng của chú đây mà.”
Seung Hwan nắm lấy tay Seo Won, khẽ lắc.
“Dạ vâng. Cháu là bạn cùng phòng của chú đây ạ.”
Seo Won nhìn theo Young Je lúc đó vừa đi vào con đường phía trước khu biệt thự, rồi đột nhiên cậu bé cất giọng trong trẻo.
“Bạn cùng phòng của bố cháu là cầu thủ ném bóng Kim Kang Hyun đấy. Chú biết chứ ạ, là Tàu ngầm hạt nhân của đội Fighters ấy. Từ hồi cấp 3 đã cùng một cặp battery với bố cháu. Hồi ấy, cầu thủ Kim Kang Hyun là tay đánh bóng số 3, còn bố cháu là số 4 đấy.”
Đúng như ý đồ của Seo Won, Young Je dừng bước, ngoái nhìn lại phía họ. Seo Won từ từ làm tư thế ném bóng windup[28]. Một cú ném bóng thấp, tư thế hoàn hảo. Quả bóng vô hình rời khỏi tay Seo Won, bay về phía Young Je. Ai nhìn cũng có thể thấy đó là một cú ném chính xác cắm thẳng vào ngực Young Je.
28. Một trong hai tư thế ném bóng hợp lệ trong bóng chày.
“Với lại bố cháu là cầu thủ bắt bóng số 1 của đội Fighters đấy nhé. Vai bố cháu mà không bị thương thì bố cháu đã là thành Vua homerun rồi.”
Seo Won xoay lưỡi trai mũ ra đằng sau rồi nghếch cằm về phía Young Je. Đôi môi mím lại như đang nói một câu không thành tiếng. “Bố tôi là người như thế đấy, chủ khu vườn ươm thì đã là cái gì chứ?”
Young Je đứng im không nhúc nhích, đón nhận ánh mắt của Seo Won. Vẻ mặt y thật kỳ quái. Không phải tức giận, vậy nhưng cũng không có vẻ gì là thú vị cả.
“Con lên trước với chú đi.”
Đội trưởng đưa bàn tay to như nắp cống vỗ bộp bộp vào vai Seo Won.
“Bố đi làm làm thủ tục đăng ký rồi lên sau.”
Seo Won ngước nhìn bố rồi gật đầu. Khuôn mặt thằng bé đã bớt tức giận một chút. Seung Hwan ngay lập tức thấy thích thằng bé táo bạo này. Xa hơn nữa, anh nhận ra hai bố con chẳng hề giống nhau chút nào. Mặc dù anh chẳng phải bậc thầy về nhân tướng học, nhưng cũng có thể thấy hai người cả khuôn mặt và vóc dáng đều khác nhau căn bản. Còn khác biệt về tính cách thì vừa rồi anh đã được xác nhận rồi.
Đội trưởng lên chiếc xe Matiz. Seung Hwan thấy lo lắng. Anh ta có biết phòng Quản lý ở đâu không mà đi. Seung Hwan cứ kêu lên trước đã.
“Anh cứ đi về phía cổng sau. Trước khu ký túc là phòng bảo vệ, còn phòng Quản lý thì ở phía sau.”
Chiếc Matiz biến mất dạng. Young Je vẫn đứng im như vậy ở nguyên chỗ đó. Seung Hwan cùng với Seo Won bắt đầu đi bộ về phía con đường trước khu biệt thự. Choi Hyun Soo… Cái tên không có trong trí nhớ. Mấy năm trước tuy Fighters có đổi công ty chủ quản, nhưng đã là tay bắt bóng chính thì ít ra anh cũng đã nghe tên chứ. Hay là cầu thủ backup? Hay là nhóm dưới? Kim Kang Hyun thì anh có biết một chút. Vì đó là một trong hai người trong cặp át chủ bài của Fighters, và từng là tuyển thủ cấp quốc gia. Anh định khi nào có thời gian, sẽ phải thử lên mạng tìm trên mấy trang bóng chày xem sao. Nếu là cùng cặp battery với Kim Kang Hyun từ thời cấp 3, thì có lẽ sẽ có thông tin.
Lúc đi qua trước mặt Young Je, Seung Hwan thoáng liếc nhìn. Đột nhiên anh thấy lạnh toát sau gáy. Đôi mắt đen thui kỳ dị của Young Je đang mở trừng trừng nhìn về phía Seo Won. Đôi mắt hệt như đường hầm ngầm dưới chân tháp lấy nước, con đường hầm có thể hút sạch bất cứ thứ gì.
Hyun Soo nhìn lên trần nhà. Từ trong cổ họng, một hơi thở nặng nề thoát ra. “Hyun Soo à”, có tiếng gọi đánh thức anh dậy rồi biến mất. Nhưng dư ảnh của giấc mơ vẫn còn vương vất. Cánh đồng cao lương ánh màu đỏ máu rập rờn trong cơn gió ngột ngạt, mùi tanh mặn của sương và gió biển, ánh đèn hải đăng lập lòe phía đường chân trời. Anh cứ nằm im chớp chớp mắt cho đến khi những cảnh tượng đó tan biến hẳn. Mất một khoảng thời gian không lâu, cũng không mau.
Phải một lúc lâu chừng đó nữa trôi qua, anh mới nhận ra mình đang nằm trên sàn phòng khách. Không gối cũng không chăn. Cả người ướt sũng mồ hôi, còn thắt lưng thì đau nhức. Và điều làm anh khó chịu hơn hết là bàn tay trái nằm thõng trên sàn nhà. Nếu như đúng mệnh lệnh từ trong đầu, thì anh đã phải siết chặt nắm đấm lại rồi. Vậy nhưng thực tế, mấy ngón tay vẫn nằm bẹp trên sàn nhà y như một con sao biển chết. Không có cảm giác, cũng không có một chút sức lực nào.
Hyun Soo ngồi dậy. Cánh tay trái dính ở khớp vai cũng được lủng lẳng kéo lên theo. Cảm giác không phải cánh tay mà như thể cái cọc dính ở đó vậy. Hyun Soo cảm thấy mồ hôi đột nhiên khô sạch. Một loạt những triệu chứng kỳ lạ này chỉ có thể báo hiệu một điều – Đó là “Tay Rồng” đã trở lại.
Gã “Tay Rồng” đó, sau khi giải nghệ bóng chày rồi biến mất sáu năm liền, giờ đã quay về. Nếu có gì khác với trước đây thì là sau khi mở mắt rồi, cơn tê liệt vẫn tiếp tục. Đây cũng là lần đầu tiên tỉnh giấc thì thấy triệu chứng “Tay Rồng” như thế này.
Trong nhà không có ai. Chỉ có bữa sáng đã chuẩn bị sẵn trên bàn ăn. Bên cạnh bàn là ngổn ngang đồ đạc hôm trước vẫn chưa dọn xong. Seung Hwan gọi khoảng không gian đúng bằng cái mai rùa này là phòng khách. Phía cuối phòng khách là nhà tắm.
Hyun Soo mở vòi hoa sen rồi chỉnh nhiệt độ lên thật nóng. Anh cởi áo sơ mi, ngồi lên thành bồn tắm rồi đưa bàn tay trái vào dưới vòi sen. Nào có ai đang đẩy mình xuống đâu, vậy mà duy trì tư thế đó thật chẳng dễ chút nào. Trọng tâm cơ thể cứ chực nghiêng về phía trước. Đầu anh quay quay, mũi ngạt cứng, toàn thân rùng mình ớn lạnh. Cũng chỉ tại anh đã uống đến khi không còn ra bộ dạng con người, rồi nằm lăn ra ngủ trên sàn nhà lạnh lẽo. Còn Eun Joo thậm chí chẳng thèm đắp cho anh cái chăn. Cô ấy toàn tự ý đối xử với anh như vậy. Phải cho anh cơ hội giải thích thì anh mới có thể nói được vài lời chứ. Bởi anh đã trải qua một ngày mà nếu tỉnh táo thì không thể nào chịu đựng nổi.
Từ trước khi chuyển đến hồ Se Ryung, Hyun Soo luôn ở trong tình trạng kiệt sức. Thứ dũng khí đêm hôm trước, thứ quyết tâm trong hơi men rằng mình sẽ ăn ngon ngủ yên mà sống tiếp ở hồ Se Ryung… tất cả những điều đó, khi mặt trời vừa ló lên đã biến mất không còn vết tích. Việc đến hồ Se Ryung giống như đi vào chỗ chết vậy. Cảm giác như không phải đang chạy trên đường cao tốc, mà là đang buộc dây thừng vào cổ rồi nhảy từ trên cầu xuống. Sức tàn lực kiệt mới đến nơi, thì Seung Hwan lại không có nhà. Điện thoại cũng không nghe. Nhân viên bên trung tâm chuyển nhà không đợi mãi được, nên Hyun Soo đành mở cửa vào nhà. Sau đó lấy cớ đi đón Seung Hwan, Hyun Soo ra khỏi nhà. Ở nhà mà phải chịu đựng cái thói cáu kỉnh của Eun Joo thì thà ra ngoài lang thang ở một nơi lạ lẫm thế này còn dễ chịu hơn.
Ở cửa sau khu vườn ươm, Hyun Soo nhìn thấy tờ thông báo tìm con. Là đứa bé đó. Mặc dù bức ảnh và khuôn mặt trong trí nhớ của Hyun Soo hoàn toàn khác nhau, nhưng vừa nhìn là anh lập tức nhận ra ngay. “Nhận ra” là một cách nói khác của sự choáng váng. Đó là khoảnh khắc một sự hiện hữu trong quá khứ nhảy vọt ra ngoài thực tại và đối mặt với Hyun Soo. Chưa hết, đứa bé còn là con gái của chủ khu vườn ươm. Lúc gặp bố con bé trước bảng tin ngoài trục đường chính, cơn choáng váng của Hyun Soo lên tới trạng thái khủng hoảng. Và người đàn ông đó sống ở ngôi nhà bên cạnh.
Hyun Soo không lên phòng Quản lý khu vườn ươm. Anh phóng thẳng ra cổng sau. Anh không muốn phải đăng ký vào ở trong lãnh thổ của người đàn ông đó. Anh muốn phóng xe chạy trốn đi đâu đó. Bộ hài cốt đang cười treo ở kính chiếu hậu lên tiếng. Nó hỏi anh bằng giọng của Seo Won. Bố ơi, mình đi đâu thế?
Đi đâu bây giờ được? Chẳng có nơi nào để đi cả. Ra đến khu giao lộ, không quay xe thì cũng chẳng biết làm gì hơn. Hyun Soo đành quay xe về khu vườn ươm.
Ngày hôm đó đã trôi qua thế nào nhỉ. Hyun Soo nhớ là đã cầm lấy mẩu giấy và tiền mà Eun Joo đưa. Trên mảnh giấy có ghi những thứ nhu yếu phẩm như nước, túi đựng rác, sữa, bóng đèn, dây phơi quần áo… Hyun Soo theo con đường ngách mà Seung Hwan chỉ cho, lên Trạm dừng chân. Nhưng anh không nhớ mình có quay về không. Anh chỉ nhớ Seung Hwan với Seo Won đến tìm anh. Anh cũng lờ mờ nhớ ra là cả ba cùng ngồi ở đài quan sát, rồi Seung Hwan với Seo Won dìu anh đứng dậy.
Hình như có tiếng nói “Đội trưởng, anh cố đứng lên xem nào”. Hay cậu ấy nói “Ôi trời, chúng ta bị đè chết mất thôi” nhỉ.
Hyun Soo cúi nhìn bàn tay trái đang chìa ra dưới dòng nước nóng. Cảm giác đau buốt từ đầu ngón tay đang lan ra. Như thể đã có cảm giác trở lại, anh gắng sức co mấy ngón tay lại. Phút chốc, cùng với dòng nước, ký ức trôi tuột qua kẽ các ngón tay. Mà không, không phải là ký ức, mà là cảm giác thì đúng hơn. Cái cảm giác rắc một tiếng, một thứ gì đó yếu ớt và mềm như sụn vừa bị bẻ gãy dưới bàn tay anh.