← Quay lại trang sách

– II - 4

Các giác quan đã được phục hồi, nhận thức của Hyun Soo bây giờ gần như một chiếc kính vạn hoa. Cùng một khoảnh khắc, cảm nhận của mỗi giác quan khi nhớ về khoảnh khắc đó lại khác nhau. Những thứ đó cứ thay phiên nhau thình lình soi rọi và gợi nhớ lại sự việc đó. Nếu không điều chỉnh lại cảm giác, thì xem ra không có con đường nào thoát ra khỏi đó. Hyun Soo lao ra khỏi nhà tắm. Vừa chạy ra thì đụng ngay phải Eun Joo. Cô ấy vừa bước vào phòng khách, tay đang cầm thùng rác thực phẩm. Hyun Soo bất giác giấu bàn tay trái ra sau lưng.

“Đi đâu về thế?”

Hỏi xong Hyun Soo thấy hối hận. Hỏi gì mà vớ vẩn, có phải cô ấy đang cầm trên tay cái túi xách đâu. Eun Joo bước ngang qua Hyun Soo, đi ra ngoài ban công. Ánh mắt cô nhìn xuống, tiếng bước chân thình thịch. Từ thứ Bảy tuần trước, cô ấy đã duy trì một cách nhất quán thái độ như thế này rồi. Hyun Soo đi làm mà như chạy trốn khỏi nhà. Đến phòng bảo vệ cổng chính, Hyun Soo nhìn vào gương thì thấy râu đã phủ đen dưới cằm. Nghĩ lại thì anh còn chưa đánh răng, rửa mặt. Seung Hwan đến trước anh, thấy vậy vừa cho anh mượn dao cạo râu vừa lẳng lặng cười. Vẻ mặt như muốn nói – vậy là anh bị bắt gặp rồi hả.

“Từ ngày mồng 1, tôi làm bên cửa xả nước. Hôm thứ Bảy, tôi trực đêm thay nên ngày mai tôi được nghỉ. Sau này lúc lên lịch tháng Chín, anh nhớ giúp cho.”

Nghe Seung Hwan nói, Hyun Soo gật đầu. Vài tiếng đồng hồ bận rộn trôi qua. Họp các thành viên, đến chào Ban Quản lý, nghe hướng dẫn chung về nghiệp vụ, về cấu trúc nội bộ tòa nhà và các trang thiết bị của đập nước. Phải đến 11 giờ, Hyun Soo mới có chút thời gian.

Hyun Soo lôi chùm chìa khóa trong ngăn kéo ra.

“Anh đi đâu đấy?” Seung Hwan hỏi.

“Đội trưởng điều hành gọi tôi ra ngoài đập.”

“Để tôi đi cùng với anh.”

Hyun Soo giật mình, vội xua tay. “Không cần. Tôi đi một mình được rồi.”

Hyun Soo phải đi một mình. Anh muốn bình tĩnh nhìn lại hiện trường vụ tai nạn. Anh muốn xác nhận tận mắt rằng mình không để rơi rớt lại thứ gì ở chỗ đó. Lại phải đối diện với ký ức một lần nữa, điều này thật đáng sợ, nhưng anh cần phải rũ sạch mọi nỗi bất an. Anh cũng nhẩm tính trên đường đi sẽ xem xét phía hồ nước xem thế nào. Hình ảnh con bé nổi lên trên mặt nước cứ luẩn quẩn trong đầu anh. Vậy nhưng không như quyết tâm của anh, Hyun Soo không đến xem hồ cho đàng hoàng được. Vừa nhìn thấy đỉnh tháp lấy nước xa xa, Hyun Soo đã thấy khó thở. Bước chân dần chậm lại. Tâm trạng không muốn đi và tâm trạng muốn xác nhận lại mọi việc, hai tâm trạng này đang cao giọng tranh cãi với nhau. Vậy nên anh không để ý nhận ra ai đang đứng trước khu lối vào số 1. Phải đến lúc mặt đối mặt rồi, anh mới nhận ra đó là Oh Young Je.

“Hình như anh đến xem đập thì phải?”

Young Je mở lời. Hyun Soo hắng giọng. Cổ họng anh đang trở nên nghẹn cứng. Đúng là ở cái địa điểm không muốn gặp nhất lại chạm trán phải cái người mình không muốn gặp nhất. Hyun Soo đảo mắt, làm bộ nhìn quanh khu lối vào. Ở khung cửa lưới thép, có quấn dây xích và móc một ổ khóa. Có một con đường nối từ trong cửa đến chỗ hồ nước, con đường được đóng từng bậc bằng gỗ như cầu thang. Trên cây cột sắt lắp lưới chắn rác, có gắn bốn chiếc camera giám sát hướng ra bốn phía Đông Tây Nam Bắc. Ngang mặt hồ nổi một hàng những quả bóng xốp màu huỳnh quang, báo hiệu khu vực có lưới chắn rác.

“Anh có chìa khóa lối vào không?”

Young Je hỏi. Hyun Soo thấy lạ nhưng không hỏi tại sao Young Je lại hỏi thế. Không hiểu sao anh có cảm giác như thể không được hỏi như thế vậy.

“Anh nghĩ thứ kia là cái gì?”

Young Je chỉ về phía hồ nước. Mấy ngón tay trắng trẻo, vừa mảnh vừa dài bám lên cạnh lưới chặn rác. Ở cách cây cột sắt gắn máy camera một đoạn, một vật thể trăng trắng nổi trên mặt hồ.

“Để tôi nói suy nghĩ của tôi nhé. Về thứ đó ấy.”

Young Je nhìn qua cái lưới thép, vẻ mặt không biểu lộ gì.

“Là áo của con gái tôi đấy.”

Hyun Soo cảm thấy dưới nách mình lạnh cóng. Người này có con mắt diều hâu hay sao vậy.

“Trước khi gọi cảnh sát chúng ta xuống xác nhận lại đi.”

“Anh bảo tôi xuống đó với anh ấy hả?”

Tự nghe, Hyun Soo cũng thấy giọng mình lẩy bẩy đến khó chịu.

“Đội trưởng bảo vệ thì phải dẫn đường chứ. Tôi là dân thường thôi mà.”

Hyun Soo mở cổng rồi đặt chân vào bên trong như thể bị ai đẩy vào. Anh cùng Oh Young Je bước xuống bậc thang triền dốc phủ đầy dây leo. Vừa xuống đến bờ hồ, Young Je bẻ một cành cây dài rồi cầm đi về phía cây cột sắt. Vật màu trắng đó đang mắc vào một quả bóng phao cách cây cột sắt khoảng hai mét. Young Je một tay bám cây cột sắt, một tay cầm cành cây chìa ra ngoài mặt nước. Mảnh áo tưởng như đã chạm vào cành cây rồi nhưng mãi vẫn không mắc vào. Thân hình Young Je nghiêng dần về phía mặt nước. Lúc miếng vải áo mắc vào đầu cành cây, cả thân người Young Je chỉ còn treo trên mấy đầu ngón tay bám ở cây cột sắt. Tư thế thật nguy hiểm, chỉ cần một búng ngón tay là có thể rơi ngay xuống hồ. Hyun Soo cảm thấy một sự thôi thúc đáng sợ dâng lên trong ngực. Cơn thôi thúc đẩy một cú vào lưng Young Je xuống hồ. Cơn thôi thúc tống khứ người đó xuống đáy hồ sâu, như thế sẽ chẳng phải gặp lại nữa. Miệng Hyun Soo đắng nghét. Bàn tay trái như lên cơn co giật, run bần bật từng hồi. Lúc đó, một vật màu trắng rơi bộp dưới chân Hyun Soo. Anh hốt hoảng lùi về sau một bước. Young Je đã bước tới đứng đó từ lúc nào. Trên trán, nổi hằn lên động mạch hình mỏ chim. Khóe miệng nhếch lên một cách kỳ dị, y hạ giọng nói lạnh băng.

“Giờ chúng ta báo cảnh sát thôi.”

Mất khoảng 20 phút thì 119 đến. Lập tức có sự đồng ý của Ban Quản lý cho phép tìm kiếm. Công tác tìm kiếm được tiến hành từ trước lưới chặn rác, nơi tìm thấy chiếc áo, rồi lần ngược trở lại về hướng bến tàu. Đội cứu hộ có sáu người, trong đó bốn người bên đội lặn. Hai người còn lại giữ vai trò kéo dây ở hai bên bờ hồ. Trên sợi dây thừng căng ngang mặt hồ dài mấy chục mét, có buộc bốn cái vòng như bốn cái thòng lọng. Đấy là chỗ bốn thợ lặn buộc cố định cổ tay vào đó rồi đồng loạt lặn xuống hồ.

Người đến xem bắt đầu tụ tập tại khu gần lối vào hồ và trên triền dốc. Vừa lộn xộn vừa ồn ào. Người lặn chỉ có bốn mà quân sư đứng mách nước trên bờ có tới hơn bốn chục người. Có cả tiếng người già quát lên là không được xuống dưới hồ đâu đấy. Rồi có cả tiếng mấy người đàn ông lôi người già kia ra.

Đội lặn cứ năm phút lại nổi lên mặt nước, trao đổi tín hiệu bằng tay xong rồi lại lặn xuống. Hai người kéo dây hai bên bờ di chuyển theo hướng đã định của bốn người kia, sao cho giữ một khoảng cách nhất định. Hyun Soo cũng đi theo hướng di chuyển của những người đó. Trong đầu anh liên tục ầm ĩ hai giọng nói. Một giọng khuyên lập tức rời khỏi đây, lên xe rồi phóng đi hết tốc lực. Giọng kia bảo cứ bình thản mà quay về phòng bảo vệ rồi tiếp tục làm việc. Cả hai chuyện đó đều không thể.

Mỗi khi đội lặn nổi lên, adrenaline lại vụt tuôn trào trong huyết quản Hyun Soo. Khi đội lặn biến mất dưới làn nước, anh lại ngửi thấy mùi mồ hôi đầm đìa chua nồng, mắt anh nhìn trừng trừng xuống mặt nước. Anh không còn ý thức về sự tồn tại của Young Je nữa. Seung Hwan đến bên cạnh, anh vẫn không hay biết gì, cho đến tận khi anh nghe thấy Seung Hwan nói “Anh mà nhìn như thế không được đâu”. Đương nhiên anh không thể hiểu nổi anh ta đang nói cái gì. Mà anh cũng không có ý định hiểu. Seung Hwan kiên nhẫn thì thầm, như thể giải thích cho trẻ con vậy.

“Nếu nhìn vào mắt của xác chết rồi thì không còn có nơi nào trốn được đâu. Nghe nói sẽ bị bám chặt lấy không nhúc nhích nổi, rồi sẽ bị bỏng đấy. Anh thử nhìn ra đằng xa kia xem. Phía bên kia hồ hoặc bầu trời…”

Đột nhiên trời tối sầm lại. Mặt trời biến mất, từ phía Nam bầu trời, mây đen và cơn gió ẩm ướt nổi lên. Chỗ Hyun Soo đang đứng không còn là bờ hồ nữa. Anh đang cùng mẹ đứng trước cái giếng lâu năm nằm giữa cánh đồng cao lương. Trong giếng chẳng có chút dấu hiệu gì. Chỉ có sợi dây thừng buộc lưng thợ lặn thả xuống lòng giếng sâu hút vô tận. Trên bờ giếng, người đàn ông giữ dây thừng liên tục lau mồ hôi. Bầu không khí nhớp nháp, mùi thân cây cao lương cháy thật lợm giọng. Sau lưng, có tiếng người làng xì xào với nhau.

“Tôi biết thể nào cũng có ngày xảy ra chuyện mà.”

“Cái giếng kia đáng ra phải cho lấp đi từ lâu rồi mới phải.”

“Ơ, cái giếng nó có làm gì đâu. Nốc rượu cho lắm rồi làm trò mèo nên mới trượt chân xuống đấy chứ.”

“Nói gì thế, có thằng ngu nào lại đến bên thành giếng cởi quần áo rồi trượt chân ngã xuống chứ?”

“Ông ta đâu phải loại người dám tự kết liễu đời mình. Mà là bị cái giếng ma quỷ kia nó ám thôi. Chắc chắn là nhìn cái giếng thành cái hồ nước, không sai vào đâu được. Vậy nên mới nhảy vào để tắm thôi.”

“Nói gì đi nữa thì mẹ Hyun Soo giờ biết tính làm sao? Đàn con tới bốn đứa chứ ít ỏi gì.”

Sợi dây thừng vắt trên thành giếng giật giật hai phát. Tiếng xì xầm của mọi người im bặt. Sương đang tràn vào những luống cao lương. Một cơn gió từ đâu thổi tới, làm cuộn sóng cả cánh đồng cao lương màu đỏ máu. Mẹ nắm chặt cánh tay Hyun Soo. Hyun Soo cảm thấy chóng mặt. Cảnh vật trước mắt méo mó và vỡ vụn. Qua những khe nứt vỡ đó, hiện thực trườn vào. Hyun Soo nghe thấy tiếng người giữ dây bên thành giếng.

“Tìm thấy rồi.”

Đội lặn hai người nổi lên mặt nước. Họ bơi bằng một tay về phía Hyun Soo đang đứng. Giữa hai người kéo lê rập rờn một mái tóc đen dài tựa như một đám rong rêu. Vì đứng gần nên Hyun Soo có thể nhìn thấy cánh tay mảnh dẻ mà hai người thợ lặn đang giữ. Rồi cả vai và lưng cũng nổi lên trên mặt nước. Tiếp theo là mông, rồi chân. Tất cả những cái đó tạo thành hình hài đứa bé gái vừa được kéo lên trên triền dốc bờ hồ. Con bé ở trần, chỉ còn chiếc quần lót trắng trên người. Người trong đội lặn mở chiếc túi đựng xác màu đen rồi đặt con bé vào bên trong. Đầu con bé ngoẹo sang một bên, khuôn mặt mà Hyun Soo vẫn còn nhớ hướng thẳng về phía anh. Đôi mắt trống rỗng như hai cái lỗ đen nhìn thẳng vào mắt anh. Đôi môi sưng vù bầm tím thì thầm.

“Bố ơi.”

Hơi thở Hyun Soo như ngừng lại. Cả thế giới như ngừng lại. Cả âm thanh, cả chuyển động, cả con người. Trong khoảnh khắc đáng sợ mà mọi vật đều ngừng lại đó, chỉ có bàn tay trái của anh là co giật như một con cá đang giãy. Ký ức đó, cái ký ức mà Hyun Soo đã gắng hết sức để quên đi, giờ đang lao thẳng về phía anh như một đoàn tàu hỏa. Hyun Soo từ từ lùi lại phía sau. Anh chớp mắt điên cuồng. Mắt anh nóng rực như lửa đốt. Đôi mắt con bé như đang đóng dấu bằng sắt nung đỏ thẳng vào mắt anh, không để cho anh cố tình quên đi một lần nào nữa, khiến anh không thể nào bỏ qua sự thật, dù là trong phút giây vô thức. Ngươi đâu có gây tai nạn. Ngươi đã giết người đấy chứ.

“Đúng là con gái tôi.”

Từ đâu vang lên tiếng của Young Je. Câu nói đó kéo Hyun Soo ra khỏi nơi hành hình bằng sắt nung đỏ đó. Young Je đậy miếng vải trắng lại lên người đứa trẻ rồi đứng dậy. Mắt Young Je đỏ rực như mặt trời chiều tối. Hai đồng tử đen thui trống rỗng. Giống hệt đôi mắt của đứa trẻ đã chết kia.

“Anh hút một điếu không, bác sĩ?”

Viên cảnh sát hình sự rút thuốc lá ra mời. Young Je đáp.

“Tôi không hút.”

“À…” Viên cảnh sát ngậm một điếu thuốc rồi ngồi xuống trước mặt Young Je. Young Je dựa lưng vào thành ghế, nhìn viên cảnh sát đang tìm bật lửa, trạc ngoại tứ tuần, cả người toát ra vẻ “tuyển thủ”. Tóc cắt ngắn, trán dô, mũi như cửa cống đập nước, răng cửa chắc khỏe. Trông anh ta còn sung sức hơn cả tay lính mới đứng sau đưa bật lửa qua vai cho anh ta. Tuyển thủ nhả một làn khói dài về phía Young Je. Như thể muốn nói giờ chúng ta bắt đầu nào.

Một tiếng sau khi Se Ryung được vớt lên thì cặp tuyển thủ và lính mới xuất hiện. Cả hai là cảnh sát hình sự thuộc Sở cảnh sát thành phố S, về mở cuộc điều tra sơ bộ ở đồn cảnh sát Se Ryung. Nhìn cái kiểu chỉ có hai người được điều về thế này, dường như họ vẫn chưa nhận định được là Se Ryung chết do bị giết hay do tai nạn. Mặc dù bản thân cái xác đã tự chứng minh việc bị giết rồi.

“Cô bé tại sao lại ra khỏi nhà vào thời gian đó?”

Tuyển thủ lên tiếng.

“Lúc đi báo mất tích, tôi đã nói rồi.”

“Chúng ta làm lại thêm một lần nữa nhé. Mặc dù không dễ dàng gì, nhưng anh thử nhớ lại xem, tới cả những chi tiết nhỏ nhất ấy.”

Young Je quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặt trời đang lặn. Mất vài tiếng nữa trời mới tối hẳn.

Tầm 4 giờ chiều, hai người kéo dây của đội lặn đã đến cách mặt trước của tháp lấy nước khoảng 100 mét. Young Je vừa di chuyển theo người kéo dây, vừa đưa mắt nhìn Ahn Seung Hwan đang đứng cạnh Đội trưởng bảo vệ. Suýt chút nữa Young Je đã túm cổ người đó mà đẩy xuống hồ. Mày xuống đó mà tìm đi.

Sáng sớm nay, Young Je nhận được một bản fax từ “Supporters”. Mấy gã đó đến tận bây giờ vẫn chưa túm được đuôi của Ha Young. Tuy vậy, với vụ việc mà Young Je mới giao, mấy gã đó lại tỏ ra được việc. Trong một ngày đã gửi được fax, trong bức fax có cả thông tin về cỡ giày của Ahn Seung Hwan. Có nhiều chuyện thú vị trong bản fax, nhưng có hai chi tiết lọt vào mắt Young Je.

• Con trai của thợ lặn chuyên nghiệp, bắt đầu lặn từ năm 12 tuổi.

• Lực lượng SSU[29], đã giải ngũ.

29. Special Salvage & Rescue Unit: Lực lượng cứu hộ trên biển, thuộc Hải quân.

Young Je gạch dưới phần đó. Là thợ lặn con nhà nòi, lại xuất thân từ lực lượng đặc nhiệm…

Mặc dù không biết lặn, nhưng Young Je cũng biết đôi chút về xác người chết đuối. Chẳng phải y là người dân gốc sinh ra và lớn lên bên bờ sông Se Ryung sao. Nếu để nguyên như vậy, xác người chết đuối sẽ nổi lên trên mặt nước ba lần. Lần nổi đầu tiên là từ khoảng ba đến năm ngày. Vậy nên từ sáng sớm, Young Je đã canh trước lối ra vào số 3 như vậy. Vì hôm nay vừa tròn ba ngày Se Ryung mất tích. Y đoán điểm nổi lên sẽ là chỗ lưới chặn rác. Y đoán, chỉ cần không bị buộc đá vào cổ chân, thì con bé sẽ theo dòng nước trôi đến và mắc ở đó. Chỉ có chiếc áo mắc ở đó, nên xem ra đúng được một nửa. Điều này có nghĩa là “Se Ryung đang ở trần, trôi dạt đâu đó trong hồ”. Young Je đã phán đoán sự việc trải qua các bước – cưỡng hiếp, sát hại và vứt xác, giây phút đó, phán đoán này đã được chuyển thành khẳng định.

Sức mạnh của lý trí khiến Young Je không động chạm gì đến Ahn Seung Hwan. Sợi dây câu cũng không chứng minh được điều gì. Kể cả sợi dây câu có được chứng minh là do tay nghề của Seung Hwan làm đi nữa cũng chẳng có gì khác biệt. Vẫn không thể làm căn cứ chứng minh rằng Seung Hwan đã ở tại nơi đó vào ngày đó, giờ đó. Phải chờ đợi. Bây giờ chỉ vừa mới bắt đầu cuộc tìm kiếm cái xác. Cần phải tóm được bằng chứng xác thực, chứ không chỉ có niềm tin đơn thuần. Cái cần ở đây là sự tự thú, chứ không phải là suy luận. Sau đó, sẽ nện cho hắn ta một trận. Tất nhiên, không phải chỉ nện một trận là xong.

Se Ryung đã được vớt lên. Nơi phát hiện cái xác là ở chân đỉnh Hansoldeung, phần chìm trong nước, nghe nói con bé ở trần, nằm ngửa.

Cho đến tận khi đó, Young Je vẫn chỉ mải mê phân tích tình huống, chứ chưa hề nhận thức được bản chất sự việc. Dù cho mang dự cảm về cái chết lần theo dấu vết của con, nhưng trong y vẫn không tồn tại nhận thức về sự thật rằng “con gái tôi đã chết”. Phải đến khi đối mặt với Se Ryung, “cái chết” mới đổ ập vào nhận thức của y. Y cảm giác như vừa bị hất tung lên một cú. Thắt lưng chấn động, hai vai rung lên răng rắc. Cảm giác ức chế như muốn nghiền nát toàn thân, nỗi nhục nhã vì con gái mình phải nằm phơi tấm thân trần trước mắt đám người tụ tập nhìn ngó, cơn giận dữ vì thế giới của bản thân lại có thể bị tàn phá thế này, cảm giác bất lực vì có làm thế nào cũng không thể cứu vãn được tình hình, sự tự nhận thức rằng có lẽ mình đã mất khả năng điều khiển bản thân… tất cả những cảm xúc đó như một cơn cuồng phong rung giật toàn thân Young Je. Cơn choáng váng đó, suốt bốn mươi hai năm sống trên đời, y chưa bao giờ phải trải qua dù chỉ một lần.

Young Je nghiến răng, trừng trừng nhìn chiếc túi đựng xác đã được kéo khóa lại. Ở chân ngọn Hansoldeung phải không… Giờ thì để điều tra nguyên nhân cái chết, cái xác chắc đang nằm trên bàn mổ tử thi. Và nhân viên pháp y chắc đang rạch cái xác đó ra. Một cơn chấn động xâm chiếm, Young Je chỉ muốn lôi Se Ryung xuống rồi tát cho một phát. Bây giờ, mày phải mở mắt ra và đi về nhà ngay lập tức. Về nơi mà bố mày, Oh Young Je, đã định sẵn cho mày.

“Bác sĩ.”

Tuyển thủ cất tiếng gọi. Đôi mắt soi mói đang nhìn Young Je chăm chú.

“Kết quả giám định khi nào thì có?” Young Je hỏi.

“Nhanh thì hai ngày, muộn thì khoảng một tuần. Đến khi đó sẽ có kết luận là tai nạn hay án mạng.”

Tuyển thủ vẫn nhìn xoáy không rời mắt khỏi Young Je, chỉ động đậy môi đáp lại như vậy.

“Anh nghĩ là theo chiều hướng nào?”

“Tôi thấy có khả năng là án mạng, bác sĩ nghĩ sao?”

Young Je không đáp. Tuyển thủ hỏi.

“Liệu có khi nào anh biết trước là con bé bị ngã xuống nước? Theo như lời Đội trưởng đội bảo vệ, anh ta gặp anh ở nơi phát hiện ra chiếc áo.”

“Tôi chỉ đoán là nếu như con bé bị ngã xuống hồ thì sẽ bị mắc ở đó thôi.”

“Sao cứ nhất thiết phải là hồ? Cũng có thể đoán theo hướng khác mà. Giả sử như bắt cóc chẳng hạn.”

“Không biết anh có con gái không?”

Tay lính mới đang gõ laptop khẽ đưa mắt liếc nhìn. Tuyển thủ hỏi lại.

“Giác quan thứ sáu, có phải ý anh muốn nói vậy?”

“Đúng thế.”

“Vậy nên anh không đi làm, từ sáng đã đứng canh ở hồ?”

“Đúng vậy.”

Tuyển thủ gật gù.

“Chúng ta quay lại từ đầu nhé. Con gái anh ra khỏi nhà chính xác vào khoảng mấy giờ?”

“Vào khoảng 9 giờ 40 phút tối.”

“Trước đó con bé đang làm gì?”

“Nó ngủ ở trong phòng.”

“Đang ngủ mà lại bỏ đi khỏi nhà sao?”

“Sau khi tôi đánh thức nó dậy thì nó chạy trốn khỏi nhà.”

“Lý do chạy trốn là gì?”

“Chắc là nó ghét bị điều chỉnh.”

“Điều chỉnh? Điều chỉnh cái gì? Nó đang ngủ cơ mà.”

“Tôi đi dự hội thảo ở Seoul về thì thấy nó đang ngủ. Nhà cửa thì bừa bộn. Vậy nên tôi đánh thức nó dậy.”

“Anh đánh nó rồi đánh thức nó dậy, hay là anh đánh thức nó dậy rồi đánh nó?”

Young Je khoanh tay, nhìn xuống đầu gối một lúc. Đây là lúc phải nghĩ rồi hẵng nói.

“Là vế sau. Tôi nhớ có tát nó.”

“Tát thôi mà nó chạy trốn? Trong khi bố nó thì đang canh đằng trước, và giữa đêm khuya, con bé lại đi vào con đường ven hồ?”

“Con bé đó sợ bị đòn. Tính nó nếu sợ thì sẽ hung hăng lắm. Nó ném cốc thủy tinh đựng nến cháy vào mặt tôi, rồi nhảy qua cửa sổ. Tôi có ra theo ngay nhưng không tìm thấy.”

“Con bé là vận động viên điền kinh à?”

“Từ khu biệt thự tới cổng chính chưa tới 50 mét. Chỉ có cổng chính mở. Đương nhiên là nó sẽ chạy ra hướng đó. Tôi đánh xe chạy một vòng quanh làng, đến khi quay lại cổng sau vẫn không thấy nó. Vậy nên tôi cho rằng nó không ra khỏi cổng chính, cũng không chạy trốn vào trong làng.”

“Vậy nên anh đi vào trong con đường ven hồ.”

“Chỗ đó đàn ông con trai ban đêm cũng không dám vào. Chỉ là nghĩ biết đâu đấy nên tôi đi vào đó, chứ không trông mong gì. Đúng ra tôi đi vào để khẳng định là nó không có ở trong đó, nhưng khi đến khu vực tháp lấy nước, tôi nhìn thấy cái gì đó di chuyển. Tôi biết đấy là con bé nên đuổi theo, nhưng nửa chừng thì bị mất dấu. Tôi chạy đến chỗ đoạn đường bỏ hoang, nhưng không thấy con bé đâu.”

“Đến đó là anh lập tức quay ra ngay?”

“Trên đường quay ra, tôi có dừng lại đứng trước bến tàu một lần. Phía dưới cánh cổng bến tàu có một khe hở đủ để một đứa bé bằng Se Ryung chui vào. Như anh đã biết, xung quanh hồ có hàng rào lưới thép nên ở những chỗ khác không thể vào được. Tôi vừa chiếu đèn pin vừa thử gọi nó ra. Làm như thể đã tìm ra nó vậy.”

“Nó có ra không?”

“Nếu ra thì giờ này liệu có tìm thấy xác ở dưới đáy hồ không?”

“Không phải nếu ra thì có khi cũng chết đấy chứ?”

Young Je nhìn thẳng vào tuyển thủ. Nó vừa nói gì thế nhỉ, cái thằng chó này.

“Tôi phán đoán là nó không ở trong con đường ven hồ, và quyết định đợi nó tự quay về thì sẽ tốt hơn.”

“Vậy nhưng cả đêm nó không về. Thế rồi bác sĩ đã làm thế nào?”

“Tôi đi báo mất tích, và tổ chức đội tìm kiếm đấy thôi. Tôi huy động người làng với chó trinh sát lật tung khắp mọi ngóc ngách, từ khu vườn ươm, trong làng, rừng trăn trên núi Se Ryung, khu chuồng gia súc trong nông trại, bến tàu, cho đến tận bờ hồ.”

“Anh có tìm được gì không?”

“Không tìm được gì cả.”

“Không tìm được gì cả thì làm thế nào lại liên quan đến linh cảm con bé ngã xuống hồ, anh có thể giải thích một chút được không?”

“Nếu trên mặt đất không có thì còn chỗ nào khác ngoài dưới nước chứ? Theo như tôi biết thì con gái tôi không có tài bay trên trời.”

Hai tiếng sau, Young Je ra khỏi đồn cảnh sát. Trên con đường làng Se Ryung vốn yên tĩnh, đám phóng viên đang tụ tập. Cùng với họ, bóng đêm cũng ập đến. Young Je rảo bước thật nhanh, đi qua đám người đó, vào khu vườn ươm. Y muốn được nghỉ ngơi, muốn đi tắm rồi uống một ly rượu mạnh, sau đó về giường. Y muốn làm nguội bớt cái đầu đang sôi sục vì choáng váng, ổn định lại trật tự trong suy nghĩ và hành động. Y muốn ít ra cũng đưa đầu óc quay trở lại trạng thái hoạt động như bình thường.

Chiếc xe Matiz đậu trước nhà số 102. Chiếc xe toàn thân đọng đầy nước, như thể bị phun bằng vòi hoa sen vậy, và chiếc xe nhỏ đến mức thảm hại. Có khi là xe của cô vợ có ánh mắt dữ tợn. Lúc đi qua trước đầu xe, Young Je chợt dừng bước. Trên kính chiếu hậu có treo một bộ xương dạ quang đang cười. Xe Matiz và bộ xương cười – bộ đôi này, Young Je đã nhìn thấy ở đâu nhỉ? Đấy là câu hỏi y đặt ra từ hôm trước. Kể từ sau buổi sáng Chủ nhật mà y gặp thằng nhóc con vô lễ đó.

Thằng bé không biết xấu hổ, cứ đứng nhìn Se Ryung trong hình. Đứng nhìn bộ dạng đó của nó, Young Je dần dần thấy bực mình. Y không ưa ánh mắt nhìn Se Ryung chằm chằm như thế. Cảm giác như gặp mấy thằng ất ơ trong xóm hay trêu ghẹo con gái mình vậy. Thằng bé lạ mặt trạc tuổi Se Ryung, chắc điều này cũng góp phần vào tâm trạng đó của y. Hay là để tao đá đít cho mày một cái. Mày tránh xa con gái tao ra.

Vừa lúc đó, chiếc Matiz chạy tới, Young Je nhìn thấy bộ xương đang cười kia. Y để ý tới chi tiết đó đến mức kỳ dị. Xe Matiz và bộ xương cười. Rõ ràng y đã nhìn thấy ở đâu rồi. Rất gần đây thôi.

Thằng bé đã gọi tay to con từ trên xe bước xuống là “Bố”. Young Je đâm ra tò mò. Y muốn biết thằng nhóc kia là ai. Y muốn xem người mà thằng bé gọi là bố là người như thế nào. Y muốn nhớ ra mình đã nhìn thấy chiếc Matiz và bộ xương đang cười đó ở đâu. Vậy nên y mới kiếm chuyện với Hyun Soo. Hóa ra tay đó chỉ được cái to xác. Trước mặt con trai, bị một người lạ hoắc xúc phạm mà tay đó cũng không biết đường nổi giận. Một kẻ chết nhát, chưa gì đã co rúm lại, mồ hôi mồ kê ròng ròng lẩy bẩy. Một kẻ bản chất kém cỏi đã ngấm vào tận xương tủy, chỉ biết khom lưng uốn gối mà sống. Nhưng thằng bé đã trả món nợ cho người cha như thế. Young Je cảm giác quả bóng mà thằng bé ném tới thực sự đã tống thẳng vào ngực mình.

Se Ryung đã bao giờ liều mình ủng hộ bố như thế chưa nhỉ? Young Je thôi không đào bới trí nhớ nữa. Đứng trước ngôi nhà tối đen không một bóng người thế này, rồi lại còn cố sức tìm căn cứ chứng tỏ con gái thương mình, đây là tình cảnh của y bây giờ sao? Ha Young có biết con gái mình chết rồi không? Vào một đêm cả thế gian đang xôn xao bàn tán về cái chết của Se Ryung như đêm nay, chẳng có một cuộc điện thoại nào từ người đàn bà làm mẹ đó cả. Cơn phẫn nộ chính đáng dâng lên, nhưng rồi một cảm giác hoàn toàn đối nghịch bao phủ lấy y. Tâm trạng y như bị đè bẹp dưới một cơn sóng lạnh lẽo, tròng trành chao đảo rồi tan tác khắp nơi.