– II - 5
Young Je ngồi lên bậc thang trước nhà. Y nhìn chằm chằm vào chiếc BMW của mình đang đậu cạnh chiếc Matiz. Matiz, bộ xương… xe rơ mooc. Chút ký ức vì quá nhỏ nhặt nên đã trôi qua mất đó, cuối cùng Young Je cũng đã chạm trán được với nó. Ba chiếc xe rơ mooc chở thép tấm, chiếc xe Matiz phía trước xe y tránh đường, y vừa bấm còi vừa vượt lên. Trong cửa kính xe tối đen, có một bộ xương dạ quang đang cười. Đó là con đường gần Trạm dừng chân Se Ryung. Như vậy, gã to con nhà 101, y gặp lần đầu tiên không phải ở ngoài vườn ươm, mà là trên đường cao tốc. Lần gặp đầu tiên không phải buổi sáng Chủ nhật hôm gã to con chuyển nhà đến, mà vào cái đêm Se Ryung chết, đêm thứ Sáu.
Young Je đứng dậy. Vậy điều đó có nghĩa là gì? Đâu có bao nhiêu xe chạy qua Trạm dừng chân Se Ryung đâu?
Hôm đó, có hai chiếc xe chạy vào con đường ven hồ. Chiếc xe thứ hai chạy đến với tốc độ rất nhanh rồi đột nhiên dừng lại, đậu ở đó khoảng 20 phút rồi biến mất. Trong 20 phút đó, người lái xe đã làm gì?
Đột nhiên, y nghĩ tới hình ảnh Se Ryung hoảng loạn hét lên rồi cố chui ra ngoài qua khe hở dưới cánh cổng. Áo bị góc cổng giật rách, còn Se Ryung bắn ra ngoài mặt đường, đúng lúc đó thì chiếc xe lao tới…
Young Je lại đi xuống trục đường chính trong khu vườn ươm. Đây là một câu hỏi đáng để suy nghĩ. Y đi ra khỏi cổng sau, tới chỗ con đường ven hồ. Trăng tròn màu vàng đỏ treo trên nền trời tối đen. Triền dốc ven hồ đỏ rực lên như một cánh đồng trong buổi chiều tà. Từ dưới những lùm dây leo, sương dâng lên cũng nhuốm sắc đỏ. Trời đêm lảng bảng cũng một màu đỏ ối, Young Je chầm chậm bước đi trong màn đêm đó. Bước vào thế giới tĩnh mịch, chỉ nghe tiếng nước chảy và tiếng bước chân mình.
Seung Hwan bước vào bên trong bến tàu. Anh định kéo dây xích và ổ khóa vào bên trong rồi khóa lại như mọi lần, nhưng rồi lại thôi. Lâu thì cũng 1-2 phút là xong việc. Đến cuối cầu phao, anh dừng lại nghe ngóng. Có tiếng một con ve đang kêu rền rĩ.
Seung Hwan quỳ xuống sàn cầu phao, khom lưng đưa tay quờ phía dưới cây cột cầu. Chẳng túm được gì cả. Ngực anh đột nhiên thắt lại. Anh thử lần tìm phía dưới những cây cột còn lại. Anh nhớ chính xác vị trí nhưng có thể biết đâu đấy. Nhưng cũng không thấy. Anh thử thò hẳn tay xuống nước khoắng. Nhưng vẫn không sờ thấy gì. Anh bật đèn pin rồi chiếu xuống dưới mặt nước. Không thấy.
Seung Hwan sững sờ ngồi phịch xuống. Trong số những việc xảy ra suốt ba ngày qua, đây là việc tồi tệ nhất.
Seung Hwan vừa mới nhớ ra sợi dây câu được nửa ngày nay. Ngay cả lúc theo dõi quá trình tìm kiếm của đội lặn 119 qua CCTV, anh cũng không hề nghĩ ngợi gì. Anh chỉ quan tâm tới vấn đề tìm thấy Se Ryung khi nào và ở đâu. Xét theo dòng chảy thì sẽ phải tìm thấy Se Ryung ở gần lưới chắn rác. Nếu đội lặn đã đến gần tháp lấy nước rồi mà vẫn không tìm thấy xác, thì có nghĩa là cô bé đã chìm thẳng xuống ngay tại điểm mà Se Ryung gặp cô bé. Nơi đó là ở chân ngọn Hansoldeung, nơi kết thúc lãnh địa của làng Se Ryung cũ, nơi anh đã bỏ ý định quay trở lại con đường đã bơi qua, cứ thể nổi thẳng lên mặt nước. Seung Hwan thất thần mất một lúc. Anh đã quên béng mất cái đêm gặp Se Ryung, đến tận lúc đó anh mới nhận ra “cái gì đó” mà mình đã bỏ sót là thứ gì. Đó là sợi dây câu mắc dọc theo con đường làng Se Ryung dưới nước.
Seung Hwan viện một cái cớ nghe có vẻ hợp lý với chủ nhiệm Park, rồi lao ngay ra hồ. Chạy ra vậy chứ anh cũng chưa biết phải làm gì. Dân làng tất cả đang tụ tập ở đó nên sợi dây đó có bị sao không, chuyện đó không cách nào xác nhận được. Lỡ đội lặn lại lo chuyện bao đồng kéo cả sợi dây đó lên, thì cũng chẳng cách nào ngăn cản được. Nhưng không thể cứ ngồi yên đó, nên Seung Hwan đành phải chạy ra.
Đội trưởng mới đang đứng trên triền dốc bờ hồ. Mặt anh ta trắng bệch, mồ hôi ròng ròng, hai mắt không rời mặt hồ. Seung Hwan chợt nhận ra Đội trưởng đang trong tình trạng thế nào. Người đàn ông trông e sợ đến mức yếu nhược kia đang phải đương đầu với một hiểm họa nội tại to lớn ngang ngửa với vóc dáng của mình. Trong tình trạng như thế, anh ta đã chạm phải ánh mắt của cái xác, và rõ ràng ngày hôm đó, anh ta đã bị giáng một đòn chí mạng. Trước đây, Seung Hwan cũng đã từng gặp những người như vậy. Những người bất cẩn mải xem cảnh vớt xác mà lơi lỏng bức màn bảo vệ hồn vía của mình. Đó là những trường hợp người ta thường nói là bị ma nhập.
Seung Hwan muốn đưa tay che mắt Đội trưởng lại. Không thể làm thế được nên cuối cùng đã xảy ra chuyện. Đội trưởng đã bị cái xác mới vớt lên cướp mất đôi mắt, và bị quất cho một cú choáng váng đúng như dự đoán. Anh ta rơi vào trạng thái khủng hoảng thụ động, thực tại biến mất, toàn bộ ý thức chỉ còn tập trung tại một điểm duy nhất. Khi đó, linh hồn của Đội trưởng chỉ mở ra và hướng về một mình Se Ryung. Như thể bản thân mình là cha của Se Ryung vậy.
Cái mà Seung Hwan không thể dự tính trước, đó là phản ứng của “bố thật” Se Ryung. Trong suốt quá trình tìm kiếm, Young Je theo sau người cầm dây, mắt nhìn chằm chằm xuống hồ nước. Ánh mắt thản nhiên, còn vẻ mặt thì lạnh băng. Vậy nhưng khi cái xác được vớt lên, thái độ của Young Je lập tức thay đổi. Trông gần như giống với phản ứng của Đội trưởng. Phản ứng của một người cha điển hình rơi vào cơn khủng hoảng vì mất đi con gái.
Seung Hwan thấy tò mò. Lạnh lùng và khủng hoảng, bên nào mới là diễn kịch đây? Nếu như là vế sau, thì Young Je không phải là bác sĩ nha khoa, mà phải là diễn viên mới đúng. Còn giả sử cơn khủng hoảng đó là thật, tuy không thể nào hiểu được, nhưng dường như có thể lý giải được. Đó là kiểu tính cách thương con gái bằng nắm đấm.
Seung Hwan kéo Đội trưởng đang mất hồn kia ra khỏi chỗ đó. Trong lúc đi lên phòng bảo vệ ở cổng chính, anh cảm thấy hoàn toàn kiệt sức. Cảm giác như đang vác cả một cái tàu điện hỏng trên vai mà đi. Trong hai ngày qua, đây là lần thứ hai rồi. Nếu có điều gì an ủi, thì là việc sợi dây câu vẫn chưa bị phát hiện. Mà thực ra thì, có đội lặn nào đang tối mắt tối mũi vì bị buộc phải lặn tìm kiếm tới bốn giờ đồng hồ liên tục lại rảnh rang nhàn nhã đi bận tâm tới một sợi dây câu chứ.
Seung Hwan đợi đến đêm. Anh mặc nguyên đồng phục bảo vệ mà đi. Để trong trường hợp lỡ gặp ai đang theo dõi, thì có thể tạo ấn tượng là mình đi “vì công việc”. Cũng vì thế mà anh rời khỏi chỗ làm muộn hơn hai tiếng. Kế hoạch của anh rất đơn giản. Đi vào bến tàu, giật đứt sợi dây câu. Như vậy là đủ rồi. Vì sợi dây có buộc con chì sẽ nhẹ nhàng chìm xuống đáy hồ. Sợi dây còn bị buộc vào đủ chỗ dọc theo con đường làng Se Ryung, nên sẽ không tự nổi lên được.
Nhưng không thấy sợi dây đâu cả.
Hay là tự nó tuột ra rồi chìm xuống đáy hồ rồi cũng nên. Hay là trong đội tìm kiếm trong làng, có một tay nghiện câu cá đã thu mất rồi. Hay là Seung Hwan đã bỏ nó vào ba lô rồi gửi đi Suwon…
Đủ các kiểu “hay là” xuất hiện trong đầu, nhưng anh đã biết trước câu trả lời là gì. Sợi dây đã rơi vào tay Oh Young Je rồi. Chắc là đội tìm kiếm phát hiện ra. Nếu không thì có liên quan tới ánh đèn pin xuất hiện trong đoạn phim CCTV đêm thứ Bảy chăng? Anh cũng đoán có khả năng Young Je đã bứt đi đoạn dây câu phía trên, dài khoảng ba mét. Đấy là đoạn dây còn lại sau khi buộc vào cái cây hai gốc. Seung Hwan tự hỏi không biết Oh Young Je đã tìm hiểu ra vật đó là gì chưa. Cả tác dụng của sợi dây câu, cả người buộc dây, liệu y đã tìm hiểu ra cả hai chưa. Giả sử Young Je nhìn thấy cảnh mình đi xuống làng Se Ryung… Vừa giả định sự “nhìn thấy” đó, Seung Hwan đã thấy hiện ra một kịch bản khủng khiếp.
Người ta tìm thấy xác của Se Ryung. Xét theo tình hình, cảnh sát sẽ chỉ ra Young Je là kẻ bị tình nghi số 1. Young Je thừa nhận đã bạo hành đối với Se Ryung. Sau đó, y sẽ đề xuất khả năng Se Ryung vì bị đòn mà bỏ trốn, trong cơn trốn chạy thì bị kẻ nào đó bắt lại, cưỡng hiếp, sát hại rồi vứt xác. Y sẽ đề cập đến chuyện trước đây có xích mích với người đàn ông ở nhà bên, rồi sau khi bị coi là nghi phạm, y bèn đưa ra sợi dây câu làm bằng chứng. Tiếp đó, y cho biết người đàn ông nhà bên là người thích lặn đêm, vậy nên mới buộc sợi dây câu ở cầu phao khu bến tàu, đêm hôm đó, người đàn ông kia có mặt ở khu bến tàu, Se Ryung thì trốn ở khu bến tàu và xảy ra chuyện… Young Je kể đến đó là câu chuyện hoàn tất.
Seung Hwan muốn đạp đất kêu trời. Đầu óc anh quay cuồng. Anh nghĩ đến cảnh Young Je để sợi dây câu trước mặt nghiên cứu các tình tiết. Chắc giờ chỉ còn lại một việc là gọi cho cảnh sát thôi.
Nhấc tấm thân rã rời đứng dậy, Seung Hwan suýt nữa thì hét lên. Oh Young Je đang đứng ngay sau lưng anh.
“Anh làm gì ở đây vậy?”
Đầu nghiêng qua một bên, hơi lắc lư, Young Je hỏi. Seung Hwan không đáp. Họng anh nghẹn lại. Mạch máu hai bên thái dương đập thình thịch, toàn thân như bị sương giá bao phủ. Anh không hét lên đã là một kỳ tích rồi. Nếu mở cuộc thi làm người khác hết hồn, thì đại diện cho Đại Hàn Dân Quốc đi thi chắc chắn phải là người đàn ông này.
“Ban đêm anh cũng đi câu à?”
“Tôi đang đi tuần đêm. Theo chỉ thị từ Ban Quản lý.”
“À. Nhưng mà anh định đi tuần cả ở dưới nước sao?”
Oh Young Je đứng chặn trước mặt Seung Hwan.
“Anh lom khom ở đằng kia, rồi thò tay xuống khua khoắng, thế có thấy được gì không?”
Seung Hwan sửa lại chiếc mũ bảo vệ trên đầu. Giây phút giật mình vừa trôi qua thì cảm giác xấu hổ và bối rối cùng ập đến. Oh Young Je đã bám đuôi anh. Để rồi tung ra cái thòng lọng siết chặt không thể nhúc nhích này. Phải như thế thì mới nên chuyện. Chứ giờ này, tại một nơi như thế này, xác suất chạm trán ngẫu nhiên được bao nhiều phần trăm chứ.
“Ngày xưa, thời chưa có 119, tức là hồi thế kỷ 20 vừa rồi, có một tộc người chuyên làm nghề vớt xác người chết đuối.”
Seung Hwan nhìn thẳng vào Oh Young Je và cất tiếng. Oh Young Je đút tay vào túi quần, thản nhiên đứng nghe.
“Chúng tôi gọi đó là ‘cá sấu’.”
Bố Seung Hwan dạy anh rằng, nếu gặp cướp thì cứ ném ví lại rồi chạy. Đó là cách thiết thực nhất để tránh gặp phải chuyện không may. Vậy nên chuyện mà Oh Young Je muốn xác nhận, anh quyết định sẽ quẳng cho hắn luôn.
“Đối với Cá sấu, có ba điều cấm kỵ. Thứ nhất, không xuống nước vào đêm mưa. Thứ hai, không xuống nước sau khi uống rượu. Thứ ba, không được động vào xác chết đứng thẳng.”
“Nghe thú vị nhỉ, xác chết đứng thẳng cơ đấy…”
Ánh trăng chiếu trên trán Oh Young Je đỏ quạch. Đôi mắt đen thui đang trừng trừng xoáy thẳng vào anh.
“Đấy là điều cấm kỵ đặc biệt của những người làm việc với xác chết. Người ta bảo nếu mờ mắt vì tiền mà động vào xác chết đứng thẳng, thì Cá sấu sẽ không qua nổi một ngày mà chết. Và sẽ được tìm thấy xác trong trạng thái đan tay với xác chết. Người ta còn bảo xác chết đứng thẳng là ma nước đang đợi những người mới đến để trao lại vị trí của mình. Loại xác chết đó chắc chắn mang lại tai tương cho Cá sấu.”
“Vậy Cá sấu đã làm thế nào?”
“Nói để anh biết, tôi là con trai của một người Cá sấu. Một đêm nọ, tôi đang xem bóng chày và uống bia ở phòng khách. Lúc hết trận bóng chày thì trời bắt đầu mưa.”
Seung Hwan bắt đầu đi về phía cổng bến tàu. Young Je cũng không đứng chắn trước mặt anh nữa. Y cũng không hỏi gì thêm, trông như đang mải suy nghĩ, xem có hàm ý nào ẩn sau mối quan hệ giữa ba thứ – sợi dây câu, Se Ryung và Cá sấu. Lúc ra khỏi cây cầu phao, tiếng Young Je làm Seung Hwan đứng lại.
“Để tôi thử hỏi anh một việc.”
Seung Hwan quay lại, Young Je bước đến đối mặt với anh.
“Đêm hôm đó, không rõ Đội trưởng mới của anh có đến đây không?”
Thật là một câu hỏi nằm ngoài dự tính của Seung Hwan. Và cũng là một câu hỏi đáng ngờ. Không biết trong đầu con người này đang nghĩ cái gì. Young Je nói thêm.
“Ví dụ như đến trước để xem nhà…”
“Không có.” Seung Hwan đáp lại.
“Vậy anh ta là người quanh vùng này?”
“Sao anh lại hỏi chuyện đó?”
“À. Vì tôi có tình cờ gặp anh ta một lần.”
“Anh đi mà hỏi anh ta. Chỉ có bọn khốn mới đi đánh hơi lòng vòng như vậy.”
Seung Hwan lập tức quay đi rồi ra khỏi bến tàu. Đấy là hành động của người theo chủ nghĩa thực dụng, đánh một cú rồi tránh ngay ra khỏi tầm bắn. Young Je không ra theo. Seung Hwan khóa cánh cổng lại từ bên ngoài. Thằng khốn còn đang ở bên trong ấy, nó muốn chui ra dưới cổng thì chui, muốn trèo tường thì trèo.
Lúc đến trước tháp lấy nước, Seung Hwan móc túi áo sơ mi, lấy ra cuốn sổ tay và chiếc bút bi. Trong ánh trăng màu đỏ, anh đứng viết.
Đội trưởng và Oh Young Je có chạm trán nhau ở gần khu này. Nhưng là khi nào?
Seung Hwan đưa mắt xem lại những dòng ghi nhớ được viết một cách tản mạn. Dường như cần phải sắp xếp lại mọi thứ theo trình tự rồi. Từ cái lần cuối cùng nhìn thấy Se Ryung vào chiều hôm thứ Sáu, cho đến tình huống mới đây, rồi cả những gì đã thấy, đã biết, đã nghe, và cả những cảm nhận lẻ tẻ nữa. Trước hết là để bảo vệ thân mình, tiếp đó là để thấy được bức tranh toàn cảnh của vụ án này.
“Sao cậu về có một mình?” Vừa bước vào nhà thì Kang Eun Joo hỏi. “Bố Seo Won đâu?”
Seung Hwan khựng lại ở trước sảnh. Nhìn vẻ mặt của cô ấy, thì việc anh về một mình giống như một hành động có vấn đề vậy. Mặc dù cô ấy cười nhưng ánh mắt đang nhìn anh lại chẳng cười chút nào. Seo Won đang đứng sau lưng Eun Joo. Thằng bé đưa ngón tay lên vành tai làm sừng, rồi chớp một mắt như đang nháy mắt. Hình như ra hiệu cách đối phó cho Seung Hwan. Rằng mẹ đang giận đấy, chú liệu mà bao che cho bố đi nhé.
“À vâng, anh ấy có chút việc nên về muộn.”
“Tôi lại cứ tưởng hai người đi cùng nhau. Bố Seo Won không nghe điện thoại, cậu Seung Hwan cũng không liên lạc được.”
Seung Hwan vừa bối rối, vừa ngượng nghịu. Anh thấy vừa rồi cảm giác giống như bị ăn mắng vậy. Mà vừa mới sống cùng nhà với nhau được hai ngày. Seung Hwan đút tay vào túi quần. Điện thoại anh đang tắt. Đột nhiên anh nhớ ra trước khi vào đến con đường ven hồ, anh đã tắt điện thoại. Trên một con đường tối đen như mực, còn gì đáng sợ hơn tiếng chuông điện thoại reo. Anh mở nguồn, thấy có hai cuộc gọi nhỡ. Cả hai đều là điện thoại ở nhà.
“Ra là tôi tắt điện thoại.”
“Cậu không biết bố Seo Won ở đâu sao?”
Eun Joo không có dấu hiệu tránh ra cho anh vào.
“Mẹ ơi, chắc chú đói bụng rồi.”
Seo Won vừa kéo tay mẹ vừa nói. Eun Joo gạt tay con ra. “Đợi bố về rồi hẵng ăn chứ.”
Bữa tối hôm trước cũng là cuộc đối thoại này. Seung Hwan coi như đó là ý bảo mình ra ngoài tìm Hyun Soo về. Theo Seung Hwan thấy, hình như trước khi chuyển đến, hai vợ chồng đang giận nhau. Chưa thấy hai người nhìn vào mắt nhau lần nào. Hôm qua Seung Hwan và Seo Won đã phải đi tìm Đội trưởng ở trên Trạm dừng chân. Hôm nay xem ra muốn được cho ăn cơm thì lại phải đi tiếp rồi.
“Để tôi đi tìm thử xem sao nhé?”
Seung Hwan vừa hỏi thì Eun Joo quay người, đi về phía nhà bếp.
“Cứ đợi là anh ta về thôi.”
Cách nói chuyện của Eun Joo quả là tài tình. Chẳng cần phải trực tiếp nhờ vả mà vẫn khiến người khác phải làm theo ý mình, về mặt này cô đúng là một tài năng. Seung Hwan quay ra mở cửa. Seo Won nhanh nhẹn ra theo.
“Mẹ, con đi theo chú nhé.”
“Đi đâu mà đi hả?”
Eun Joo quay ra, quát lên. Nhưng Seo Won đã chạy vù xuống con đường phía trước khu biệt thự mất rồi.
Con đường ngách bên Trạm dừng chân còn tối hơn cả con đường ven hồ. Vì cả đèn đường, cả nhà dân đều không có. Phía trên đồi Se Ryung, chỉ thấy đỉnh chóp của Trạm dừng chân đang tỏa ánh sáng xanh nhạt.
“Hôm nay mẹ cháu giận lắm hả?”
Seung Hwan vừa bật đèn pin vừa hỏi. Seo Won vừa bám chặt lấy anh vừa trả lời.
“Tại bố lại không giữ lời hứa đấy.”
“Lời hứa gì?”
“Hứa là không uống rượu nữa ấy ạ. Mẹ bảo là số chai rượu mà bố uống dư sức xây được một tòa thành.”
Giọng Seo Won ỉu xìu hẳn. Seung Hwan chuyển đề tài.
“Ở trường thế nào? Thích không?”
“Mỗi khối chỉ có một lớp thôi ạ.”
Câu trả lời không nói rõ “thích, không thích”. Đây là thói quen nói chuyện như thể đã ăn sâu trong người thằng bé.
“Mỗi lớp có mấy bạn?”
“Lớp Năm thì có mười ba bạn ạ.”
“Trường cháu nhỏ nhỉ. Vậy thì sẽ thân nhau đấy.”
“Cũng không phải thế đâu ạ. Bọn trẻ con trong làng với trẻ con trong khu ký túc không chơi với nhau. Không ăn cơm chung, cũng không nói chuyện với nhau. Cháu chẳng biết phải chơi với bên nào nữa.”
“Không có bạn nào nói chuyện với cháu sao?”
Seo Won gật đầu.
“Bọn nó gọi cháu là trẻ con bên khu biệt thự.”
Seung Hwan thần người suy nghĩ. Se Ryung cũng bị gọi là trẻ con bên khu biệt thự.
“Vậy cả ngày cháu làm gì?”
“Cháu đi xem xung quanh thôi. Trên bảng tin có bức tranh do một bạn tên là Se Ryung vẽ. Tiêu đề là ‘Hoa bất tử nở rồi’, không hiểu sao cháu thấy vừa sợ vừa buồn. Bức tranh đó, theo cháu nghĩ, có vẻ rất… nghệ thuật.”
Seung Hwan bất giác mỉm cười.
“Vậy hả? Bức tranh như thế nào?”
“Dưới cửa sổ có một con mèo đang ngồi, nó đang lén đưa mắt liếc nhìn trộm phía sau mình. Đằng sau là cánh rừng, trăng rằm đang chiếu sáng rừng cây. Đằng sau một cái cây, chỉ thấy một mái tóc dài bay bay. Giữa mấy cái cây thì thấy chân cô bé đang chạy huỳnh huỵch. Đôi chân trần đang bước trên nền trời như thể đang trèo lên một cái thang trong không trung vậy. Cháu nghĩ chắc cô bé với con mèo đang chơi trò ‘Hoa bất tử nở rồi’ trong khu rừng sau nhà. Mái tóc dài, đôi chân, bàn chân trần, đấy là hình ảnh cô bé mà con mèo đang lén đưa mắt liếc nhìn.”
Seo Won im lặng một lát rồi ngước nhìn Seung Hwan.
“Bạn đó… chết rồi phải không ạ?”
Giọng thằng bé thì thầm như đang nói điều gì bí mật. Trên đôi má bầu bĩnh đang nổi da gà.
“Thực ra, cháu đã nhìn thấy bạn ấy đấy.”
Seung Hwan sững người. Anh nhớ là đâu có thấy Seo Won ở bờ hồ.
“Bọn trẻ trong làng thấy đội cứu hộ 119 ra bờ hồ, liền rủ nhau đi xem, nên cháu cũng đi theo. Ngày xưa cháu cũng đã từng được chú ở bên 119 cứu mà. Nhưng hôm nay là lần đầu tiên cháu thấy các chú thợ lặn. Cũng là lần đầu tiên cháu thấy người ta lặn.”
“Cháu xem hết đến tận lúc cuối à?”
Seo Won gật đầu, khuôn mặt tối lại.
“Cháu nhìn qua khe hở giữa đám đông, thì thấy bố với chú. Vậy nên cháu định lại chỗ chú, nhưng đúng lúc đó thì bạn ấy được vớt từ hồ lên.”
Seung Hwan thấy trán mình lạnh toát. Giống như lúc nhìn vào mắt Se Ryung dưới đáy hồ.
“Cháu cũng không biết lại là bạn ấy. Mặt bạn ấy trông sợ quá, cháu thấy như mình sắp nôn. Vậy nên cháu định về nhà, nhưng chân cháu không sao nhúc nhích được. Lúc đó, có chú nào sau lưng cháu che mắt cháu lại. Chú ấy bảo đừng cử động, cứ đứng im. Sau khi bạn ấy được đưa lên xe 119 đi rồi, chú ấy bỏ tay ra, rồi bảo đứa trẻ bị chết chính là bạn ấy.”
Seung Hwan ngước nhìn lên đỉnh chóp của Trạm dừng chân. Trong lòng anh rối bời.
“Hình như con mèo không biết bạn nó bị chết. Nó vẫn đợi dưới cửa sổ phòng bạn ấy.”
“Cháu thấy Earnie rồi à?”
“Tên nó là Earnie ạ? Sao chú biết?”
“Chú đã từng nghe thấy Se Ryung gọi nó. Nhưng sao cháu biết đấy là phòng Se Ryung?”
“Lúc nãy, khoảng 6 giờ, cháu nghe thấy tiếng mèo kêu. Cháu nhìn ra thì hóa ra là nó. Cháu nhận ra ngay. Trông nó giống y như trong tranh. Cháu thử kêu meo meo, nó liền đập đuôi bịch bịch xuống đất, nhìn cháu chằm chằm. Vậy nên cháu lén mẹ lấy hộp cá ngừ rồi đem qua đó. Lần đầu tiên cháu thấy con mèo như thế. Cháu đến gần, nó cũng không chạy, cá cháu cho, nó cũng ăn hết. Ở chỗ cháu sống hồi xưa, cứ đến gần bọn mèo là chúng nó chạy biến. Trong lúc con mèo Arnie Earnie gì kia đang ăn, thì cháu nhìn vào trong phòng. Cửa sổ đang mở hé hé, cháu ghé một mắt vào nhìn thì thấy bức ảnh bạn ấy. Bức ảnh như trên tờ thông báo tìm người ấy ạ. Bức ảnh được treo trên tường như một khung tranh. Vậy nên cháu biết là phòng bạn ấy. Cháu định không nhìn nữa, nhưng không sao ngưng được. Bạn ấy như thể đang nói gì với cháu vậy…”
“Chắc cháu sợ lắm nhỉ.”
Seo Won lắc đầu.
“Cháu nghĩ biết đâu đứa trẻ đã chết lại là người khác.”
Hai người đã đến trước Trạm dừng chân tự bao giờ. Seung Hwan dắt Seo Won ra phía Đài quan sát, vừa đi vừa hỏi.
“Sao cháu lại nghĩ thế?”
“Vì bạn ở trong ảnh ấy…”
Seo Won lưỡng lự một lúc rồi nói tiếp.
“…Bạn ấy thật đẹp. Như thể một thứ nhất định còn sống vậy.”
Ngọn đèn đường chiếu xuống khuôn mặt Seo Won. Hai má cậu bé đang ửng lên.
Đội trưởng đang chân trần đứng trên chỗ cao nhất của Đài quan sát. Trong tư thế nguy hiểm đó, anh ta tì bụng vào lan can, bất động, nhìn trừng trừng xuống bóng tối dưới chân. Seung Hwan dừng bước. Nếu là ban ngày, có vẻ như anh ta đang nhìn xuống hồ Se Ryung. Còn bây giờ thì sương đêm đã dâng lên đến tận đỉnh núi rồi. Seung Hwan thấy thắc mắc. Anh ta đang nhìn gì ở đó mà chằm chằm như vậy, giày anh ta vất ở đâu rồi? Seo Won gọi Đội trưởng.
“Bố ơi.”
Hai vai Đội trưởng rung bắn lên như thể giật mình. Một lát sau, anh ta mới từ từ quay lại nhìn phía sau. Mặt anh ta trắng bệch. Đôi mắt trợn lên, hướng về phía Seo Won. Nhưng đấy không phải là đôi mắt đang nhìn Seo Won. Đấy là đôi mắt khi nhìn thấy cái xác của Se Ryung lúc ở bên bờ hồ. Đấy là đôi mắt đang nhìn thấy ảo ảnh. Cái nhìn thật nguy hiểm. Đội trưởng đã hoàn toàn rơi vào trạng thái không còn phòng bị được gì.
Eun Joo mua táo ở xe bán dạo trên đường. Táo mới hái từ vườn quả về, một túi mười quả là 3 ngàn won. Giá này ở Seoul có tưởng tượng cũng không dám. Cô trả tiền rồi quay đi, cơn bực mình vừa rước phải ở phòng quản lý Trạm dừng chân, giờ đã trôi khỏi họng. Và cô cũng thấy đói nữa.
Eun Joo đi lên Đài quan sát. Cô để túi táo lên trên bàn dưới cái dù, rồi ngồi xuống. Cô chọn một quả táo chín đỏ, hấp dẫn, rồi lấy vạt áo lau sạch. Con ranh đó dám gọi ai là “bà cô” chứ. Cái đồ mất dạy…
Cô há miệng đến muốn rơi cả hàm, cắn một phát hết nửa quả táo. Nhằm đúng lúc đó thì điện thoại trong túi lại bắt đầu đổ chuông. Là Young Joo. Miếng táo trong miệng đột nhiên thành ra một đống khó xử. Nuốt vào thì to quá, nhổ ra thì tiếc. Eun Joo vừa nhai vừa bấm nút nghe. Rõ ràng đã cố nói “Chị đây” rồi mà chỉ phát tiếng gì như người đau răng đang rên. Ở đầu dây bên kia, Young Joo hỏi.
“Rốt cuộc chị nói cái gì thế?”
Eun Joo thấy thật bất công. Mắt cũng hai cái, tai cũng hai cái, lỗ mũi cũng hai, vậy mà sao lại chỉ có một cái miệng. Giả sử có riêng một cái miệng để nói, riêng một cái miệng để ăn, như vậy có phải tốt bao nhiêu không. Có một cái miệng đầy răng sư tử nữa để dành thì càng tốt. Cô sẽ cắn nát ngực con ranh ở phòng quản lý Trạm dừng chân cho xem.
“Xung quanh sao ồn thế? Đang ở ngoài à?”
Young Joo hỏi. Eun Joo mải mốt nhai nuốt rồi trả lời.
“Đang ở Đài quan sát bên Trạm dừng chân.”
“Sao lại lên đó? Hôm trước còn chửi như tát nước, bảo đấy là trại tập trung của mấy con sâu rượu cơ mà.”
Có lý do cả đấy. Dọn dẹp đồ đạc thì hôm thứ Hai là xong hết rồi. Kimchi với mấy món phụ thì từ trước khi chuyển đến đã làm đủ ăn, quét dọn lau chùi trong nhà cũng chẳng tốn mấy thời gian. Sáng thứ Ba, cô đến ngôi trường Seo Won mới theo học. Nhân tiện đến thì cô tìm hiểu luôn tình hình chỗ làm ở căng tin. Đầy kín người rồi. Có hai phụ nữ là dân ở đây làm giúp việc định kỳ cho người nấu bếp. Vậy nên Eun Joo mới ngồi viết đơn xin việc. Trong tờ rao vặt cô nhặt được ở chỗ thùng đựng đồ tái chế, có một chỗ có thể gửi đơn được. Đấy là vị trí thu ngân ở nhà hàng bên Trạm dừng chân. Làm ba ca, lương thì ba cọc ba đồng, nhưng được cái ở gần nhà. Những chỗ làm lương cao đa số đều ở trên thành phố S.
Sáng nay, Eun Joo cầm đơn xin việc đến Phòng quản lý Trạm dừng chân. Có một nhân viên nữ đang ngồi đó. Vẻ mặt như con cáo, mặc áo len đan màu đỏ, bộ ngực đồ sộ y như quả bóng bowling.
“Xin cứ để ở đó.”
Ý cô ta là để đơn ở đó rồi đứng đó đợi, hay là để đó rồi đi về. Eun Joo thấy bối rối. Bóng bowling lại ngồi trát phấn lên cái mặt cáo, chẳng buồn nhìn đến Eun Joo. Đợi một lúc, Eun Joo lên tiếng.
“Này cô. Lúc nộp đơn thường có giấy biên nhận hay…”
Bóng bowling đóng nắp hộp phấn lại, ngẩng đầu lên.
“Bà cô cứ để đó rồi đi đi.”
Eun Joo nghe thấy tiếng đỉnh đầu mình phụt khói.
“Bà cô” ấy à? Cái từ “bà cô” mà Eun Joo biết, đấy là cách gọi pha trộn giữa sự khinh miệt ngấm ngầm dành cho phụ nữ đã có gia đình, sự ghét bỏ bất công đối với thứ sinh vật sống khỏe sống dai, và cả sự vô lễ giả danh thân mật của bọn trẻ. Từ “bà cô”, theo như từ điển quốc ngữ, là cách gọi hạ thấp đối với người phụ nữ ngang hàng với bố mẹ mình. Eun Joo không nghĩ mình còn trẻ đến mức có thể mặc đồng phục đi học được, nhưng cô cũng không nghĩ mình lại già đến mức trông như mẹ của cái thứ Bóng bowling đầu rỗng tuếch này. Cô cũng không sao tìm ra lý do vì sao Bóng bowling lại coi thường mình như vậy. Cô đâu phải ăn mày đến xin tiền. Cô là người tìm việc đến nộp đơn, là người của tầng lớp trung lưu, có “nhà riêng” ở Ilsan, và cả ngoại hình lẫn tính cách đều vẫn còn trẻ trung xuân sắc. Eun Joo cầm lại tờ đơn rồi tự giới thiệu mình với Bóng bowling.
“Nhìn đây này, cái cô ngực to kia. Tôi là Kang Eun Joo, không phải là ‘bà cô’ đâu nhé.”
Young Joo cười phá lên. Eun Joo hỏi “Trông chị giống bà cô lắm sao?”, Young Joo không trả lời. Thay vào đó, cô muốn biết tình hình chiến sự của hai vợ chồng chị mình hơn.
“Chị vẫn đang chiến tranh lạnh với anh rể à?”
“Thì vẫn cứ thế thôi.”
“Anh rể không xin lỗi à?”
“Chắc là điên rồi.”
“Theo em nghĩ thì chắc anh ấy sợ nên không dám thôi. Chị thử mở lời trước một lần xem.”
“Này này, anh ta là cái thứ tồi tệ nhất quả đất, nốc rượu cho lắm rồi đi qua đêm, về đến nhà thì đánh vợ. Anh ta có quỳ gối bò dưới chân chị còn chưa chắc đã bỏ qua hay không, làm gì có chuyện…”
“Phạm tội lần đầu mà. Với lại cũng chỉ là một phát tát thôi mà.”
Dù chỉ là một phát tát đi nữa thì cũng phải tùy từng cái tát chứ. Một phát tát của anh ta khiến Eun Joo bay thẳng từ ngoài sảnh vào phòng khách. Vậy nếu hai phát thì chắc bay luôn xuống suối vàng. Nếu bỏ qua thì có khác gì nói “có chết cũng chả sao”. Eun Joo nghĩ cái vụ “một phát” này tất cả đều là lỗi tại mình. Anh ta cứ năn nỉ là cô lại tha lỗi, biết là anh ta sẽ không giữ lời hứa vậy mà lần nào cũng tin, vậy nên mới làm thói tật của anh ta ngày càng tệ hại hơn. Giờ cô chỉ đang đợi đến lúc thôi. Chỉ cần chồng cô giơ tay đầu hàng rồi tiến đến, chỉ cần anh ta nói “Chúng ta nói chuyện chút đi”, thì nhân cơ hội đó, cô sẽ chỉnh đốn lại tất cả mọi chuyện. Từ chuyện ngày nào anh ta cũng nốc rượu bí tỉ, chuyện gần đây anh ta lại hút thuốc trở lại, tới chuyện hành vi vô trách nhiệm, rồi cả cái thói không chịu nghe điện thoại… tất cả những thứ đó, cô định sẽ lôi hết ra làm “một phát” cho dứt điểm.
“Nói thật, chị cũng chẳng đúng hoàn toàn. Việc có thể giải quyết qua điện thoại, sao chị cứ nhất định bắt anh ấy phải chạy đi chạy lại như thế? Với lại, cứ dội bom điện thoại tới chỗ nhậu như thế, đàn ông họ chúa ghét. Làm thế chỉ có biến chồng mình thành thằng ngốc thôi.”