← Quay lại trang sách

– II - 6

Eun Joo cảm giác cơn tức giận vì Bóng bowling giờ lại đang quay lại. Young Joo vốn lúc nào cũng đã thế này. Toàn gạt chuyện làm rõ đúng sai sang một bên rồi đứng về phía anh rể mình. Young Joo hợp với anh rể – vốn cùng tuổi với mình – hơn là với chị mình. Đối thoại, tính cách, suy nghĩ, tất cả mọi mặt đều cứ gọi là “hợp rơ”. Vậy nên cơn giận giờ đang quay lại không đơn thuần chỉ bắt nguồn từ việc Young Joo đứng về phía anh rể mình.

Eun Joo gặp Hyun Soo là vào mùa hè năm cô 28 tuổi. Người làm mối không phải ai khác, chính là Young Joo. Tất nhiên, từ đầu Young Joo không có ý định như thế. Lúc đó, Young Joo mới trở thành cô giáo tiếng Anh, những lời đề nghị hẹn hò thì có cả một danh sách dài, còn lịch xem mặt thì dồn dập. Young Joo đang ở cái tuổi bừng nở như hoa, lại xinh xắn, chưa kể lại có một công việc đắt giá hơn cả hoa, thì làm sao lại không như thế được. Trong khi đó, người ngay cả cuối tuần cũng rỗi dài ra là Eun Joo thì chỉ còn biết ngưỡng mộ khả năng quản lý thời gian biểu của Young Joo. Vào dịp nghỉ hè, Young Joo đi du lịch ở đảo Jeju ba ngày hai đêm với một “thằng” chả biết ở đâu ra. Hôm đó là thứ Hai, Eun Joo cũng được nghỉ hè, đang nằm bò ra trước quạt máy. Khoảng giờ ăn trưa, đang đắn đo không biết nên nấu mì gói hay nấu sủi cảo ăn thì có điện thoại của Young Joo. Con bé nói đang ở sân bay Jeun Joou. Lên đến máy bay rồi mới nhớ tối nay có cuộc hẹn xem mặt. Mà chiếc Boeing 747 thì không thể quay lại theo ý mình, cứ thế bay một mạch đến nơi rồi, vậy nên nhờ chị giải quyết sự việc giúp. Con bé bảo đấy là cầu thủ bóng chày nhà nghề. Anh ta vừa giải ngũ, là lính mới trong làng bóng chày nên còn ở nhóm dưới, nhưng sẽ lên nhóm trên sớm thôi, mặc dù hiện giờ chưa có gì trong tay, nhưng nghe nói tương lai rất có “triển vọng”. Mặc dù mù tịt về bóng chày, Eun Joo cũng hiểu “triển vọng” là thế nào. Nghĩa là phải tưới nước, bón phân rồi chăm sóc, thì mới thành cây được. Anh ta lại còn kém cô ba tuổi.

“Vậy là em bảo chị đi gặp trẻ con à?”

“Chị, dạo này trai trẻ đang là mốt đấy. Người ta là cầu thủ bóng chày chuyên nghiệp đấy. Chị không thấy hiếu kỳ hay sao?”

Hiếu kỳ chứ. Eun Joo cũng thắc mắc không biết cầu thủ bóng chày nhà nghề là giống loài như thế nào. Anh ta xuất thân từ trường Đại học có tiếng, đó cũng là một điểm hấp dẫn. Dù cho được đặc cách vào vì thành tích thể thao, nhưng dẫu vậy đi nữa, chẳng phải cái bằng tốt nghiệp vẫn giống y như người khác sao.

Buổi tối, Eun Joo ngồi ở quán cà phê trong khách sạn dưới chân núi Mudeung. Cô định nếu có ai đến tìm cô Kang Eun Joo thì sẽ chỉ duyên dáng giơ tay lên ra hiệu. Vậy nhưng khi “ai đó” xuất hiện, cô lại quên mất cái động tác đơn giản này. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, cô chưa từng thấy người đàn ông nào cao đến vậy. Cảm tưởng như cả cây cột của quán cà phê đang sải bước tiến về phía cô vậy.

“Xin lỗi… Cô là Kang Young Joo phải không ạ?”

Người đó lại gần rồi hỏi. Nhìn gần mới thấy khổ người anh ta thật khủng khiếp. Mới nhìn thoáng qua thì thấy có vẻ mảnh dẻ, đấy là do chiều cao toàn thân của anh ta. Bắp chân dài bằng cả chân cô, đùi thì trông to hơn cả eo của Eun Joo. Anh ta đi tập xong rồi đến hay sao mà chiếc quần thể thao lấm đầy bụi. Dưới chiếc mũ màu đen, hai bên má ròng ròng mồ hôi. Trên vai anh ta đeo chiếc ba lô mà Eun Joo ngồi vào cũng vừa. Cô đứng dậy. Anh ta nói cái câu mà tất cả mọi người đều nói, với một thái độ thật khiêm nhường.

“Rất vui được gặp cô.”

Tựa như chào thầy cô giáo, anh ta bỏ mũ ra rồi cúi đầu. Anh ta cắt tóc đầu đinh, khuôn mặt trông trẻ như học sinh cấp ba. Thấy Eun Joo cứ nhìn mình chằm chằm lộ liễu quá, anh ta đội mũ lại rồi cười ngượng nghịu. Người đàn ông có nụ cười như cậu bé. Với một người to lớn như vậy thì xem ra anh ta có vẻ hơi nhạy cảm. Vóc dáng như vậy, cùng với vẻ mặt hiền lành chẳng ăn nhập chút nào đó thật ấn tượng. Ngồi xuống ghế rồi, Eun Joo định hỏi “Rốt cuộc là anh nặng bao nhiêu cân vậy?”, nhưng rồi vội sửa lời thành câu hỏi.

“Trọng lượng của anh là bao nhiêu thế ạ?”

Anh ta lại cười ngượng nghịu.

“Không phải là ba chữ số đấy chứ ạ?”

Anh ta đáp lại với giọng không mấy chắc chắn.

“À vâng. Chuyện đó… cho đến hồi học cấp Ba thì…”

Eun Joo thấy tò mò. Liệu hổ với mèo thì có thể lên giường với nhau không? Nếu mà ngủ với người đàn ông này, con mèo chắc thành ra một tấm thảm hoa văn quá.

“Tôi là Kang Eun Joo.”

Hyun Soo hơi đẩy vành mũ lưỡi trai lên. Vẻ mặt đầy ngờ vực. Eun Joo khẽ hắng giọng một cái. Chẳng hiểu sao cổ họng cô cứng lại, nói chẳng ra đầu ra đuôi gì.

“Tôi là chị của Young Joo. Con bé ấy… chiếc Boeing 747 thì nó chẳng thể nào dừng lại được… Tôi thì cũng vô cùng bận rộn… nhưng tôi vẫn đến thay nó.”

Hyun Soo chỉ phản ứng bằng câu “À, vâng” rồi thôi. Anh ta không hỏi về Young Joo, cũng chẳng hỏi về Eun Joo. Eun Joo hỏi câu nào thì anh ta trả lời câu đấy, hoặc là “Vâng”, hoặc là “Không ạ”, bầu không khí cứ thế tiếp diễn. Phải chăng người xuất hiện lại là một phụ nữ đáng tuổi chị mình nên anh ta mất hứng, Eun Joo nghĩ vậy nên thử theo dõi sắc mặt anh, nhưng hình như không phải vậy. Mấy lần cô bắt gặp ánh mắt anh lén nhìn cô dưới vành mũ. Lần nào chạm phải ánh mắt cô, anh cũng đỏ mặt rồi cười. Phải đến lúc chia tay, cô mới nghe Hyun Soo nói được một câu trọn vẹn.

“Chuyện là, ngày mai tôi có trận đấu lúc 1 giờ.”

Nghe giọng điệu dường như muốn mời cô tới xem. “Ngày mai” là ngày nghỉ thứ hai. Không đi sân bóng chày thì còn biết đi đâu. Sân bóng chày có trận đấu của đội dự bị thì cũng buồn như phố đêm khi các cửa hiệu đều đã đóng cửa vậy. Khán đài thì vắng tanh, dưới cái nắng như thiêu như đốt, các cầu thủ chơi một trận đấu không có khán giả, không có tiếng hò reo và cũng không có lửa. Một mình Eun Joo ngồi trên khán đài không có mái che. Chẳng thể nào nhìn thấy mặt Hyun Soo. Khoảng cách thì xa, mà anh lại còn đeo mặt nạ của cầu thủ bắt bóng. Không biết luật chơi thì bóng chày thật chán, thật tẻ nhạt, nhưng Eun Joo vẫn ngồi trên ghế đến tận phút cuối. Vừa ngồi dưới ánh nắng chói chang vừa gà gật như con gà mái ăn no. Nếu như không có quả bóng từ đâu bay tới, rơi dưới chân Eun Joo thì có khi cô đã ngủ gục mất rồi. Cô giật nảy mình, mở choàng mắt thì thấy cầu thủ mang số 25 đang vừa nhìn về phía sân ngoài vừa chạy quanh chốt 2. Dù khoảng cách khá xa nhưng Eun Joo vẫn có thể nhận ra đấy là Hyun Soo. Anh giơ tay vẫy về phía cô rồi vượt qua chốt 3 với tốc độ kinh hồn. Dưới mỗi bước chạy của anh, mặt đất khô cong dưới ánh nắng gay gắt lại như thể nứt toác ra. Phải đến khi Hyun Soo về đích rồi, Eun Joo mới nhận ra quả bóng rơi dưới chân mình là quả bóng gì. Đấy là quả home-run kết trận, quả bóng đã kết thúc trận đấu này. Cô nhặt quả bóng lên.

Sau khi hết trận đấu, Hyun Soo lại chỗ khán đài ngoài trời.

“Cô đưa quả bóng đây.”

Hyun Soo chẳng chào hỏi rằng cô đã đến rồi đấy à, mà đột nhiên nói vậy. Eun Joo đờ người ra, đưa lại cho anh quả bóng. Hyun Soo lôi chiếc bút trong túi quần ra. Trong nháy mắt, anh ta đã đưa lại quả bóng cho cô.

“Giờ tôi phải lên xe của đội đây.”

Eun Joo không kịp hỏi lại anh nói gì cơ. Vừa ngẩng đầu lên thì Hyun Soo đã phi thân ra chỗ lối ra rồi. Trên quả bóng có viết dòng chữ như sau.

“I believe in the church of baseball. 8/1992. Choi Hyun Soo.”

Hai ngày sau đó, Hyun Soo không có liên lạc gì cả. Young Joo vừa về là Eun Joo cho xem ngay quả bóng có ký tên. Tất nhiên là những thứ như “I”, “believe”, “church”, “baseball” thì Eun Joo biết. Nhưng cô lại không biết mấy từ đó ghép lại nghĩa là gì. Young Joo đáp lại cô thế này.

“Chị. Anh chàng này là Tim Robbins[30] hả, hay là Kevin Costner[31]?”

30. Diễn viên, biên kịch, đạo diễn, nhà sản xuất và nhạc sĩ người Mỹ.

31. Diễn viên, ca sĩ, nhạc sĩ, nhà sản xuất và đạo diễn người Mỹ.

Câu hỏi này còn khó hơn cả cái câu tiếng Anh vừa rồi.

“Ý em là chị thấy tình hình thế nào. Định chọn bên nào hả?”

Câu hỏi này cũng chịu không thể trả lời được. Eun Joo chẳng nhớ Kevin Costner là ai. Tim Robbins là diễn viên trông mặt mũi thế nào, cô cũng chẳng biết. Cô cũng không hiểu sao Young Joo lại hỏi như thế. Young Joo nhìn Eun Joo đầy vẻ lạ lẫm.

“Chị thì xem ra không phải Susan Sarandon[32] rồi. Nhất là bộ ngực bằng quả mận thế kia.”

32. Nữ diễn viên người Mỹ.

Ừ đấy, ngực mày thì to rồi. Eun Joo cố nhịn cái điều muốn nói, chỉ nói những gì cần nói.

“Em không nói cho dễ hiểu một chút được à?”

“Thực ra ấy, cái chữ ký của anh ta, dịch từng chữ thì là ‘Tôi tin vào thánh đường bóng chày’. Nhưng cái này nếu chỉ xem đơn thuần theo câu chữ thì không được. Đấy là câu nói của nhân vật nữ chính trong bộ phim Người thứ mười chín[33].”

33. Tên gốc tiếng Anh “Bull Durham” – một bộ phim hài lãng mạn của Mỹ về đề tài bóng chày, với hai diễn viên chính là Kevin Costner và Susan Sarandon.

“‘Người thứ mười chín’?”

“Phim về bóng chày. Susan Sarandon vào vai một cô giáo Văn học Anh, nhưng sở thích lại là…”

Eun Joo dần dần thấy bất an.

“Sở thích là gì?”

“Là huấn luyện các cầu thủ lính mới ở trên giường.”

“Vậy ý nói cô lên giường với tôi một lần đi, phải không?”

Thấy Eun Joo tròn mắt nhìn, Young Joo cười phá lên.

“Không, không, không thể kết luận thế được. Vì có khi anh ta chỉ thích câu nói đó thôi, không liên quan gì đến ngữ cảnh cả. Nhân vật nữ đó đã thử qua đủ loại tôn giáo, đủ loại đàn ông, nhưng rồi chỉ tin ở bóng chày, cô ta thích bóng chày vì nó không áp đặt ý thức về tội lỗi, thích vì nó không bao giờ tẻ nhạt, tóm lại là như vậy. Cô ta hai tay cầm hai cái bánh mà so đo, hai cái bánh đấy là Kevin Costner với Tim Robbins. Vậy nên em mới hỏi là sẽ chọn bên nào.”

“Làm sao mà biết được, bánh nào chị cũng thấy ý bảo là chúng ta ngủ với nhau đi.”

“Đã bảo không nhất thiết là như vậy rồi cơ mà. Nếu chị để ý đến anh ta rồi, thì thử hôm nào dẫn em theo. Em sẽ đánh giá tình hình cho.”

Eun Joo nhìn vẻ mặt của Young Joo. Một bên là giảng viên Văn học Anh huấn luyện cầu thủ mới vào nghề ở trên giường, một bên là cô giáo tiếng Anh mỗi tuần đổi bạn trai một lần. Cô cố tìm ra điểm khác giữa hai người này. Mất tới ba mươi phút nghiền ngẫm mà cũng chẳng tìm ra đáp án.

Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, Eun Joo nhận được liên lạc của Hyun Soo. Anh bảo chiều nay sẽ di chuyển xuống Busan, hỏi không biết trước khi đi, có thể gặp cô một lát được không. Young Joo đứng bên cạnh nghe thấy, bèn bám theo đến tận hiện trường.

“Là Tim Robbins rồi.”

Young Joo nhìn Hyun Soo rồi thì thầm với Eun Joo. Hyun Soo vừa đi vào nhà vệ sinh là Eun Joo hỏi.

“Tim Robbins trông thế nào?”

Young Joo nói cô đọng trong ba ý. Cao 1m96, nụ cười như trẻ con, là một chàng khờ đáng yêu. Cô nói thêm, mặc dù mới chỉ là lính mới vào nghề, nhưng Tim được dự báo là gương mặt đáng chú ý, có tiềm năng vượt qua Kevin Costner.

Hyun Soo quay lại và ngồi xuống ghế. Eun Joo nhìn kỹ Hyun Soo từng ly từng tí. Mặc cho Hyun Soo có cảm thấy ngượng nghịu hay không, mặc cho bầu không khí có trở nên gượng gạo hay không. Nếu chỉ dựa trên những gì Young Joo nói thì có vẻ cũng giống. Còn nhìn quả bóng ký tặng kia thì lại có vẻ như một thằng ất ơ chẳng ra gì đang đeo mặt nạ thiếu niên.

Young Joo là người phá vỡ bầu không khí ngượng nghịu lúc đó. Cô cười tít cả mắt, rồi bắt đầu cất giọng nói như hát.

“Tôi tin vào linh hồn, và cũng tin vào thằng nhỏ của đàn ông, vào cái mông của phụ nữ, vào cú ném hanging curveball[34], vào bản tính mạnh mẽ, vào rượu scotch ngon, tin rằng các tiểu thuyết của Susan Sontag[35] là một mớ phóng túng được đánh giá quá cao, tin rằng Oswald[36] phạm tội một mình, tôi tin cần phải sửa lại hiến pháp để đưa cỏ nhân tạo và cầu thủ đánh bóng chỉ định ra ngoài vòng pháp luật. Tôi tin vào vị trí đánh bóng tối ưu, vào thể loại phim khiêu dâm nhẹ nhàng…”

34. Một kiểu ném bóng trong bóng chày.

35. Nhà văn, nhà làm phim, giáo viên và nhà hoạt động xã hội người Mỹ.

36. Lee Harvey Oswald, người được cho là đã ám sát tổng thống Mỹ, John F. Kennedy năm 1963 tại Texas, Mỹ. Có nhiều tranh cãi quanh việc Oswald hành động một mình hay có đồng phạm khác nữa trong vụ án này.

Eun Joo thấy mặt mình đang đỏ bừng lên. Con bé điên rồi hay sao. Con này nó hết chỗ bôi gio trát trấu nên trát lên mặt chị nó phải không, đã thế lại còn trước mặt Tim Robbins. Phản ứng của Hyun Soo thì lại khác. Vẻ căng thẳng vốn bao trùm khuôn mặt giờ biến mất, anh mỉm cười lễ phép như một cậu thiếu niên. Từ đôi môi tròn trịa của anh ta, cất lên những lời không thể tưởng tượng được.

“… Tôi tin rằng quà Giáng Sinh thì không mở vào đêm Giáng Sinh, mà phải mở vào sáng hôm sau, và tôi tin vào một nụ hôn có thể kéo dài tới ba ngày liền, một nụ hôn thật dài, thật chậm, thật sâu, thật dịu dàng, thật ẩm ướt.”

Young Joo đưa một tay lên má, làm bộ như sắp xỉu.

“Oh my…”

Đến lúc đó Eun Joo mới hiểu ra. Hai người họ đang cùng xướng lại lời thoại trong phim. Cô cố gắng mỉm cười nhưng rốt cuộc cười không ra cười. Cô làm gì đủ tài năng xoay chuyển tình hình. Cuộc đối thoại cứ thế xoay quanh hai người. Từ phim ảnh, bóng chày, cho tới luận bàn về cầu thủ bắt bóng. Theo như cách hiểu của Eun Joo, cầu thủ bắt bóng là “chân chạy vặt” chuyên bắt bóng cho các cầu thủ đánh bóng. Còn theo cách hiểu của Young Joo, cầu thủ bắt bóng là người như thế này.

Đó là đích ngắm sắt đá của các cầu thủ đánh bóng. Là người không được phép tránh quả bóng nào. Là người có đôi mắt của thần để đọc được thế trận, có sự ngoan cường của Rambo và có bộ ngực lớn chứa được cả dã thú bên trong. Là người có thể nhớ được ở vị trí đánh bóng vừa rồi ghi điểm nhờ vào cái gì, có thể quan sát được cái mà người đánh bóng đang tìm kiếm là gì. Là người có thể khiến đội đối phương đến tận sau trận đấu mới dám thở. Là người phải đeo một đống mặt nạ, đồ bảo hộ ống đồng, đồ bảo hộ hạ bộ, liên tục di chuyển không ngừng trong suốt chín hiệp đấu. Là người phải xả thân chặn các runner đang lao về phía home-plate.

“Tôi nghe nói, việc đầu tiên các cầu thủ bắt bóng được huấn luyện là dù cho bóng có đập vào mặt nạ thì cũng không chớp mắt, phải không ạ?”

Young Joo cười, hai má hiện hai cái lúm đồng tiền. Đấy là nụ cười thương hiệu Kang Young Joo, có thể khiến đàn ông buộc phải tha thứ tất cả mọi chuyện. Hyun Soo có vẻ cảm động. Eun Joo cảm giác dưới mông có thứ gì nhấp nhổm không yên. Cảm giác giận dữ, cảm giác bị ra rìa, nỗi mặc cảm tự ti bắt đầu quẫy đạp, và cả cơn bất an… tất cả xâm chiếm đầu óc cô. Young Joo là đứa trẻ mang nguyên vẹn đặc tính di truyền của Ji Ni. Nếu như thứ Ji Ni cho Eun Joo là bài học về cuộc sống, thì Young Joo lại thừa hưởng từ Ji Ni bộ ngực cỡ B và tài năng mê hoặc đàn ông. Con bé còn được học hành nhiều hơn Eun Joo, có công việc tốt hơn, đến cả tính cách cũng đáng yêu hơn. Con bé như thế giờ lại còn dùng đến cả lúm đồng tiền và tài mồm mép để mê hoặc Tim Robbins, làm sao trong lòng Eun Joo không sôi lên được. Cô túa mồ hôi lạnh chỉ vì muốn làm cho Young Joo mở mắt ra. “Người xem mặt ở đây là tao. Người nhận quả bóng ký tên cũng là tao. Không phải mày đâu nhá Young Joo.”

Lúc chia tay, Hyun Soo bắt tay Young Joo. Anh nói lâu lắm rồi mới vui như vậy. Còn với Eun Joo, anh nói thế này.

“Tuần sau tôi đi thi đấu suốt tuần. Thứ Bảy thì có một trận đấu quan trọng.”

Tối hôm đó, Eun Joo hỏi Young Joo.

“Em đã từng hẹn hò với cầu thủ bắt bóng rồi hay sao vậy?”

“Không. Hôm nay là lần đầu tiên em gặp một cầu thủ như vậy.”

“Vậy sao em biết rõ đủ thứ chuyện này chuyện kia về cầu thủ bắt bóng như vậy?”

Young Joo cười khúc khích. Tiếng cười tựa như tiếng chép miệng chê trách vậy.

“Người đó, từ đầu vốn là định hẹn xem mặt em mà.”

“Thì rõ là thế rồi.”

Eun Joo chua chát đáp vậy.

“Vậy nên em học thuộc trước một bài báo của chuyên gia bóng chày nào đó viết. Để đến lúc gặp thì lôi ra dùng thôi.”

Eun Joo ra cửa hiệu video, thuê bộ phim Người thứ mười chín. Dù cho cô chẳng thể nào học thuộc được hết một bài viết của chuyên gia bóng chày, thì chắc cô cũng phải biết được Tim Robbins là ai. Sau khi Young Joo ngủ, cô ngồi một mình trước tivi.

Durham Bulls – đội bóng thuộc giải đấu nhỏ Minor League, Nuke (Tim Robbins) – cầu thủ ném bóng có cánh tay trị giá triệu đô và cái đầu trị giá 5 xu, Crash (Kevin Costner) – cầu thủ bắt bóng kỳ cựu được đưa về làm huấn luyện viên cho Nuke, Annie (Susan Sarandon) – người phụ nữ có sở thích bồi dưỡng những ngôi sao đang lên. Bộ phim là một sự pha trộn vui nhộn giữa chuyện tình tay ba của ba người; quá trình trưởng thành của Nuke trên con đường trở thành cầu thủ đánh bóng siêu hạng, với sự tiếp sức từ quá trình huấn luyện của Crash; và cuộc chiến đấu cuối cùng của cầu thủ bắt bóng về vườn Crash.

Crash vốn chẳng hề tin vào số mệnh, Annie hỏi anh “Vậy anh tin vào cái gì?” Đoạn lời thoại mà Young Joo và Hyun Soo tung hứng chính là câu trả lời của câu hỏi này. Annie nghe Crash nói đến đoạn “nụ hôn kéo dài ba ngày” thì lắp bắp, vẻ mặt như thể sắp xỉu đến nơi. Rồi đến câu thoại mà Young Joo đã tung về phía Hyun Soo. Oh, my….

Eun Joo thấy thắc mắc. Khi nào thì người phụ nữ phắt một cái, phải lòng người đàn ông? Khi nào thì người đàn ông thoắt một cái, phải lòng người phụ nữ? Young Joo với Hyun Soo, hai người đó liệu có vừa nhìn thấy nhau đã vụt một cái, phải lòng nhau không? Hai người đó, liệu rốt cuộc có đúng là đã gặp được bạn tình của mình không?

Buổi chiều cuối tuần, Eun Joo có hàng trăm lý do để đi đến trận đấu quan trọng của Hyun Soo. Vì chẳng có việc gì làm, vì cứ giam mình ở nhà thì thê thảm quá, vì muốn tìm câu trả lời cho những câu hỏi mình tự đặt ra, vì sợ không biết liệu Tim Robbins có đang được con gái thứ hai của Ji Ni huấn luyện ở trên giường không…

Cứ coi như trận đấu hạng 2 thì không có người xem đi, thì trận đại chiến này cũng chả khác gì ở Gwangju. Lúc Eun Joo đến nơi, trong sân bóng Hanbat vắng tanh, đội Fighters vừa bắt đầu tấn công ở nửa đầu hiệp 9. Hyun Soo vào sân, bỏ lại hai người chạy ở chốt 1 và chốt 2, làm một cú home-run ngay cú ném bóng đầu tiên. Bóng bay vượt qua khu vực sân ngoài rồi vọt ra khỏi sân. Đội Fighters thắng đội Eagles với tỷ số 7-4. Giống như hôm anh ký tặng quả bóng, Hyun Soo lại đưa tay vẫy cô. Vậy có nghĩa là anh có thấy cô đến. Sau khi trận đấu kết thúc, không giống lần trước, anh không lên xe của đội bóng. Anh bảo đã được huấn luyện viên cho phép ra ngoài.

Đêm hôm đó, cùng một lúc, Eun Joo biết được thêm nhiều điều. Biết được rằng, lần trước, quả bóng anh ký tặng cho cô là quả bóng home-run đầu tiên kể từ sau khi anh gia nhập làng bóng chuyên nghiệp. Bố anh mất năm anh 12 tuổi, mẹ anh mở quán ăn ở công trường và sống với ba đứa em. Anh sống ở ký túc xá cho cầu thủ. Lương cầu thủ hạng 2 là 8 triệu won một năm, đã thế phần lớn đều gửi về cho mẹ, bạn bè hối thúc nên anh cũng tới mấy cuộc xem mặt, nhưng vẫn chưa đủ điều kiện để nghĩ tới chuyện kết hôn. Xa hơn nữa, rốt cuộc cô cũng biết được rằng, thực tế thì mèo dù nằm dưới hổ cả đêm cũng không biến thành cái thảm hoa văn nào cả.

Đứa trẻ thành hình đêm hôm đó, sẽ được 12 tuổi vào hôm nay – một ngày hè nóng như thiêu, khi cô đang nói chuyện điện thoại với Young Joo đây, thì những chuyện xưa cũ lại làm cô như phát sốt. Vì sự ghen tị với Young Joo, cộng với việc phải nhìn lại sự tính toán của mình ngày xưa. Vốn chưa hề thấy người đàn ông nào ngoài em trai mình, khi đó Eun Joo đã quăng cả tấm thân mình ra đánh cược, để rồi người đàn ông cô giành được lại chẳng phải là Tim Robbins. Mà chỉ giống ở mỗi cái đầu trị giá 5 xu.

Eun Joo vừa nói chuyện điện thoại vừa đi từ trên Trạm dừng chân xuống tận khu vườn ươm, khi đến chỗ bảng tin ở trục đường chính thì cô dừng bước. Trên đó có dán thông báo tìm người làm bảo vệ khu ký túc. Hôm chuyển nhà đến, cô cũng đã nhìn thấy nhưng lúc đó cứ thế đi qua. Vì cô chưa bao giờ làm công việc bảo vệ, mà cũng không có ý định làm. Nhưng bây giờ thì khác.

“Young Joo à. Hai tiếng nữa gọi lại nhé.”

Eun Joo cúp máy rồi đọc kỹ tờ thông báo. Làm việc theo ca 24 giờ. Không biết có phải chuyện quá sức đương nhiên rồi hay không mà trong điều kiện tuyển dụng không có mục nào nói phải là nam giới. Chỉ có giới hạn về tuổi tác. “Dưới 50 tuổi”. Eun Joo đoán điều kiện này là lý do vì sao đến tận giờ vẫn chưa tìm được người. Ở cái xó nhà quê toàn ông già bà lão này, được bao nhiêu người đàn ông tầm 30, 40 tuổi đến xin vào làm bảo vệ chứ. Cũng chẳng còn gì phải suy nghĩ thêm. Eun Joo tin vào thánh đường của sổ tiết kiệm ngân hàng. Mà cái đó thì cô đã dốc sạch để mua nhà rồi. Cần phải có sổ tiết kiệm mới, và cấp thiết phải có một công việc để còn có tiền mà bỏ vào sổ tiết kiệm. Đúng lúc đang có hồ sơ xin việc trong tay, Eun Joo tiến thẳng vào phòng Quản lý khu vườn ươm.

Oh Young Je đang ngồi một mình trong phòng Quản lý. Y đang gọi điện thoại đi đâu đó. Eun Joo đứng ở cửa, để ý xem không khí trong phòng thế nào. Chuyện đáng sợ xảy ra với đứa con gái y, cô đã nghe Seo Won kể lại. Cô sợ mình lại thành ra vô ý động chạm đến nỗi đau của người khác thì khốn.

“Có chuyện gì thế?”

Oh Young Je gọi điện xong liền cất giọng hỏi. Trông không giống người vừa mất đứa con gái được vài hôm, vẻ mặt y lạnh băng, áo sơ mi xắn tay chỉnh tề. Eun Joo đưa hồ sơ ra.

“Tôi thấy thông báo tìm người nên đến đây.”

Oh Young Je chỉ nhìn, không đáp lại. Y nhìn cô chằm chằm thật lâu thật lâu, như muốn hỏi “Cô đang nói mơ đấy à?”, mãi sau y mới mở miệng.

“Công việc không dễ đâu.”

“Tôi biết.”

Young Je nhìn qua bản lý lịch. Sau đó bắt đầu phỏng vấn ngay tại chỗ. Từ vẻ mặt, thái độ, hành động… phương diện nào y cũng toát ra vẻ bài bản, chỉn chu. Nếu có gì không ổn, thì đấy là đôi mắt quá sức lạnh lẽo. Thậm chí đôi lúc còn vụt lóe lên nhưng tia ghê rợn. Tất nhiên, Eun Joo không bận tâm. Mắt y có trả lương cho cô đâu. Ở đây trả lương cao gấp đôi so với thu ngân siêu thị, vậy nên mắt y có như mắt cá đuối thì cũng liên quan gì.

“Khi nào thì cô đi làm được?”

Giám đốc hỏi. Suýt nữa thì Eun Joo đã trả lời “Làm ngay ngày mai cũng được”. Ở cái nơi khỉ ho cò gáy này, tìm được việc làm ngay cạnh nhà thế này, quả là may mắn. Có khi đây lại là điềm báo sau này công việc sẽ thuận lợi cũng nên. Nhưng dù như vậy, cũng phải giữ tư cách một chút. Eun Joo cụp mắt xuống, nghiêm trang trả lời.

“Tôi sẽ làm từ Chủ nhật.”

“Bố ơi, 8 giờ 20 rồi.”

Từ ngoài phòng tắm, có tiếng Seo Won kêu lên. Hyun Soo ngồi trên thành bồn tắm, đang thử đấu một trận với “Tay Rồng”. So với “Tay Rồng” cũ, phiên bản mới này gớm ghiếc và lì lợm hơn. Bốn ngày nay, nó đến tìm anh bốn lượt rồi, không tự hết được. Ngâm nước nóng, xoa bóp, chườm túi nóng… cũng đều không khá hơn. Dù cho có cảm giác trở lại, thì cũng phải mất tới nửa ngày mới khôi phục được khả năng co bóp.

Triệu chứng này xuất hiện ngay sau khi anh đến chỗ làm vào sáng hôm qua. Anh vừa pha cà phê rồi mang ra, đang định ngồi xuống trước bàn làm việc thì cánh tay trái đột nhiên không còn chút sức lực nào. Bàn tay trái vừa tì vào cạnh bàn lập tức rơi tuột xuống. Cốc cà phê rơi xuống sàn vỡ tan thành từng mảnh. Chủ nhiệm Park tròn mắt, hết nhìn cánh tay đang thõng xuống lại nhìn khuôn mặt của Hyun Soo. Hyun Soo đỏ bừng mặt, bắt đầu xoa bóp cánh tay. Vừa xoa bóp vừa cố phân bua một cách yếu ớt “Tôi không sao, thỉnh thoảng vẫn thế này. Sẽ đỡ ngay thôi”.