← Quay lại trang sách

– II - 7

Một tiếng sau, cánh tay vẫn chẳng có chuyển biến gì, vẫn cứ thõng xuống như vậy. Hyun Soo thấy thấp thỏm không yên. Anh không biết phải làm sao. Cách chữa đối chứng thời gian vừa qua, giờ không còn tác dụng nữa. Lúc hết giờ, chủ nhiệm Park rút con dao cắt giấy ra. Rồi không nói một lời, chủ nhiệm giữ chặt bàn tay trái Hyun Soo trên đùi mình, rồi lấy mũi dao chích vào ngón giữa. Máu đen nhỏ tong tong. Hyun Soo chưa kịp ngạc nhiên thì đã thấy cảm giác ở tay đột nhiên trở lại, như thể có một dòng chảy đi qua khuỷu tay. Vài phút sau, khả năng co bóp cũng hồi phục. Hyun Soo cúi nhìn cánh tay, thử co duỗi mấy ngón tay. Vừa thấy ngượng, vừa thấy thật thần kỳ.

“Sao cậu lại biết cái này?”

Nghe Hyun Soo hỏi, chủ nhiệm Park nhún vai.

“Mẹ tôi thỉnh thoảng cũng bị như vậy. Không phải ở tay, mà là ở chân. Vì bố tôi mà mẹ tôi lúc nào cũng sôi sục trong lòng, giận quá sinh bệnh. Mỗi khi phát bệnh là ngón chân không sao nhúc nhích được, những lúc đó, có thuốc thang hay gì nữa cũng vô ích. Chỉ có cách châm vào ngón chân cho máu chảy ra là tốt nhất. Thấy anh như vậy, tôi chẳng đặng đừng nên mới dùng con dao. Sau này bất cứ lúc nào cần anh hãy nói với tôi. Tôi sẵn sàng chích giúp anh.”

Chủ nhiệm Park cất con dao vào ngăn kéo, rồi đột nhiên nghiêng đầu quay lại nhìn.

“Nhưng mà Đội trưởng cũng có tâm bệnh à?”

Hyun Soo mở tủ đồ trong phòng tắm, lục lọi trong hộp cứu thương. Chẳng có thứ gì dùng được. Kéo, kẹp tất cả mũi đều đã cùn. Cánh tay anh vẫn thõng xuống như một con rắn chết. Bên ngoài có ai đó gõ cửa phòng tắm, xa hơn một chút, có tiếng Seo Won đang hát.

“Bố ơi, 25 phút rồi.”

Hyun Soo để bàn tay nằm trên máy giặt, rồi lấy chiếc cốc đánh răng đập vào thành bồn rửa mặt. Chiếc cốc sứ vỡ tan, mảnh sắc văng tung tóe trên bồn rửa và sàn nhà. Hyun Soo nhặt một miếng trong số đó, rồi đâm sột một phát vào đầu ngón giữa. Máu phun ra thành dòng, chảy xuống kẽ giữa các ngón tay. Hyun Soo bất giác rên lên. Cảm giác như có cái gì chặn trong huyết quản vừa theo dòng máu thoát ra ngoài cơ thể. Thậm chí anh còn cảm giác một khoái cảm kỳ dị, tựa như được xả hết ra sau khi nhịn tiểu thật lâu vậy. Anh cũng thấy bàn tay đang có cảm giác trở lại. Chỗ bị mảnh sứ đâm đang đau buốt. Bên ngoài lại có tiếng gõ cửa. Hyun Soo lấy chiếc băng cá nhân trong hộp cứu thương ra, băng ngón tay lại. Anh dội nước rửa sạch vết máu, dọn hết chỗ mảnh vỡ bỏ vào thùng rác. Vừa mở cửa thì có ai đó lao vào như một tia chớp. Là Seung Hwan.

“Tôi đợi ở ngoài nhé?”

Hyun Soo dựa cửa, hỏi. Từ trong phòng tắm, Seung Hwan lấy hết sức đáp vọng ra.

“Anh cứ đi trước đi.”

Seo Won đang đeo cặp đứng trước sảnh. Eun Joo thì khom lưng rửa bát đĩa. Đến tận lúc anh thay áo rồi đi ra, cô vẫn lờ đi, coi như không thấy. Thà cứ như vậy có khi lại tốt hơn. Đến chiều ngày thứ Hai thì anh hoàn toàn không còn ý định nói thật mọi chuyện với cô. Nói ra chỉ tổ cảm thấy nỗi ân hận vô ích. Ân hận rằng dù cho có phải nghỉ việc đi nữa, đáng ra cũng không được đến nơi này. Cái suy nghĩ rằng dù thế nào mình cũng có thể vượt qua mọi chuyện – quá ư tự tin và ngộ nhận.

Đứa bé đó cứ thình lình không biết từ đâu lao ra. Hình hài đẫm máu, tiếng gọi “Bố ơi”, cảm giác thân hình con bé giãy giụa dưới bàn tay trái của Hyun Soo. Mỗi ngày, mỗi giây phút, Hyun Soo lại được cảnh tỉnh rằng ai là người đã gây ra việc đó. Những lúc tỉnh táo cảm giác như phát điên, giây phút muốn phát điên đó trôi qua rồi thì những giây phút đờ đẫn lại tới. Những giây phút đờ đẫn đó là một tên gọi khác của nỗi hoảng sợ. Nỗi sợ bản thân, sợ tương lai, sợ không biết sau này còn có thể gây ra chuyện gì, sợ cuộc đời nát bét rồi không thể nào cứu vãn được nữa…

Nếu không có rượu, Hyun Soo khó lòng chịu đựng được những phút giây đau buồn và đáng sợ đó. Cảm giác mình tựa như một túp lều đứng trơ trọi giữa một vùng đất hoang vu. Chỉ cần Eun Joo hỏi một câu “Bố Seo Won à, có việc gì thế?”, chắc anh sẽ quỳ sụp xuống mà kể hết mọi chuyện. Có lẽ anh chỉ biết hỏi “Anh phải làm sao bây giờ?” Nếu cô nói “Anh cứ chết luôn đi cho rồi”, có khi anh cũng chết luôn được. Nhưng nếu cô bảo anh đi tự thú, thì anh không thể làm được. Sau này, người cha trong ký ức Seo Won lại là một kẻ sát nhân, điều này còn kinh sợ hơn cả cái chết. Phía sau cái tên Choi Seo Won sẽ gắn thêm cái mác “Con trai tội phạm giết người” – điều này còn khiếp hãi hơn cái chết. Còn nếu như tất cả cùng chết… Anh thậm chí không muốn tưởng tượng đến chuyện đó. Thà cứ chiến đấu với đứa bé gái cứ thình lình xuất hiện rồi gọi mình là bố ấy còn hơn. Giống như hồi nhỏ, anh đã chiến đấu với tiếng gọi “Hyun Soo à” vọng lên từ dưới đáy giếng. Thời gian, thời gian sẽ giải quyết mọi chuyện.

“Đi thôi.”

Hyun Soo đội mũ đồng phục lên. Seo Won cũng đội cái mũ bóng chày đang cầm trên tay lên đầu.

“Còn chú thì sao ạ?”

“Chú bảo mình đi trước đi.”

Buổi sáng sương mù dày đặc. Đèn đường trước nhà vẫn còn sáng. Dưới ngọn đèn, chiếc xe đang đậu ở đó, có hai người đàn ông lạ mặt đang xem xét chiếc xe. Người có tuổi thì ngó vào cửa sổ xe, người trẻ hơn thì đang xem cái giảm sốc đằng trước. Hyun Soo lập tức hiểu ra hai người đó là ai. Nỗi bất an dồn tới, cơn giận dâng lên. Chưa được phép mà sao các người nhòm ngó xe người khác thế kia?

“Con đợi ở đây.”

Hyun Soo để Seo Won đứng dưới bậc thang trước nhà rồi băng qua đường. Anh đứng trước mặt người trẻ tuổi.

“Anh làm gì xe tôi vậy?”

“À, tôi chỉ xem một chút thôi.”

Người trẻ tuổi đáp lại. Anh ta chìa ra cái thẻ cảnh sát.

“Xem một chút ấy à?”

Người trung tuổi tiến đến đứng cạnh người trẻ tuổi. Anh ta ném một cái nhìn sắc như dao, găm chặt vào mắt Hyun Soo.

“Đồ trang trí thú vị thật đấy, cái bộ xương đang cười toác miệng kia kìa.”

Hyun Soo cố tỏ ra bình thản mà không được. Mi mắt anh tự nó như lên cơn co giật.

“Đấy là quà của con tôi.”

“À, là đứa bé kia hả?”

Người trung tuổi đưa tay chỉ Seo Won. Hyun Soo không trả lời. Chỉ trỏ như thế thật khó ưa.

“Nhưng anh nói anh chuyển đến hôm nào nhỉ?”

“Tôi đã nói là tôi chuyển đến từ hôm chủ nhật rồi.”

“Nói với tôi á?”

“Nói với hai cảnh sát hình sự khác.”

“À…”

Người trung niên đưa tay lên gãi mũi rồi hỏi.

“Anh chính thức đi làm từ khi nào?”

“Từ thứ Hai.”

“Vậy là ngày 27 tháng 8…”

“Là ngày 30 tháng 8.”

“Trước đó, anh không đến đây sao?”

Hyun Soo đưa mắt liếc nhìn Seo Won. Thằng bé vẫn đứng im ở đó.

“Đúng vậy.”

“Vậy cũng lạ nhỉ. Thường thì khi chuyển nhà, chẳng phải người ta sẽ đến xem nhà trước hay sao?”

“Tôi không đến.”

“Anh sửa xe từ khi nào thế?”

Hyun Soo gắng sức kìm nén hơi thở hổn hển trong cổ họng. Vậy nên anh bỏ lỡ mất thời điểm để trả lời.

“Anh bị tai nạn xe à?”

“Cũng được vài tháng rồi.”

“Oa, kỹ thuật của trung tâm sửa xe đúng là đỉnh cao đấy nhỉ. Xe sửa từ mấy tháng trước mà trông như xe mới sửa được ba bốn ngày vậy. Chỗ đấy là chỗ nào vậy? Cho tôi biết đi. Tôi sẽ làm khách quen ở đó luôn.”

“Giờ tôi phải đi làm rồi.”

Người trung tuổi gật gù như thể biết rồi, và vẫn không tiếp tục hỏi.

“Nhưng mà con bé đó ấy mà. Không rõ, anh có thấy nó trước khi nó chết không?”

Trong lòng Hyun Soo chỉ muốn gào lên. Tiếng anh cất lên gần như tiếng hét.

“Anh hỏi thế là sao hả?”

“Sao là sao?”

“Tôi đã nói tôi bắt đầu làm việc từ ngày 30 rồi cơ mà.”

“À… đúng rồi nhỉ.”

Người trung tuổi đưa ngón tay gõ gõ vào đầu mình.

“Anh còn trẻ mong anh hiểu cho. Chúng tôi có tuổi rồi nên cái này thành ra bã đậu hết.”

“Có thể coi như thế nghĩa là không phải gặp lại các anh nữa, đúng không?”

“Cũng chưa rõ, cái đó tôi không đảm bảo được. Lùng sục khắp nơi là công việc của chúng tôi mà.”

Hai viên cảnh sát hình sự quay người đi xuống chỗ trục đường chính. Hyun Soo đang quay lại nhìn Seo Won thì đột nhiên khựng lại. Câu lẩm bẩm một mình của tay cảnh sát trung tuổi vừa lọt vào tai anh.

“Thằng chó, chính nó giết hay sao thế? Sao nó lại trắng bệch mặt mũi rồi nổi cơn điên như thế chứ?”

Xét âm lượng giọng nói thì đấy tuy là câu lẩm bẩm một mình nhưng cố tình để Hyun Soo nghe thấy mấy tiếng “thằng chó”. Hyun Soo cảm thấy như máu rút hết khỏi mặt mình. Anh lén cúi nhìn vào cửa sổ xe. Trên kính cửa sổ, anh thấy khuôn mặt mình nhưng không thấy được màu sắc. Hyun Soo không sao hiểu nổi. Khi đó anh đâu có mặt ở hồ Se Ryung. Ít nhất thì một cách chính thức là như vậy. Anh phải là người đầu tiên được loại khỏi danh sách nghi vấn mới đúng chứ. Vậy nhưng tại sao cảnh sát hình sự cứ liên tục lảng vảng quanh đây vậy? Hai người kia vẫn chưa ra khỏi tầm mắt Hyun Soo. Tay cảnh sát trung tuổi vừa chầm chậm bước vừa châm thuốc lá. Người trẻ tuổi vừa nhìn xung quanh vừa nhắc đi nhắc lại “Cảnh quan ở đây đỉnh thật”.

“Bố có sao không?”

Có tiếng Seo Won vọng lên ngay phía dưới sườn. Cả vị trí và thời điểm đều quá đột ngột, Hyun Soo bất giác hét lên.

“Bố cái gì chứ?”

“Dạ, không có gì.”

Seo Won hơi kéo cái vành mũ xuống, rồi nhìn thẳng đằng trước. Phía dưới vành mũ lộ ra một nửa gò má đang đỏ lên. Hyun Soo lập tức thấy hối hận. Lâu lắm rồi anh không lớn tiếng với Seo Won. Đây là lần đầu tiên kể từ sau khi Seo Won được 7 tuổi. Khi đó anh vừa xong chuyến công tác ở đập nước, quay lại trụ sở chính chưa được một tháng. Seo Won ra sân chơi, đến tận đêm cũng chưa thấy về. Hyun Soo với Eun Joo như sắp phát điên, lật tung khu vực quanh nhà lên. Rồi tìm thấy Seo Won ở bãi đất hoang tận cuối khu nhà. Trong bãi đất hoang quây bằng hàng rào lưới sắt, có ba cái thùng container to bằng cái nhà xếp thành một hàng. Dưới container có một khe hở đủ con mèo chui lọt, tiếng Seo Won từ dưới đó vọng lên.

“Bố ơi, con ở đây.”

Giọng thằng bé như ngọn nến sắp tắt. Hyun Soo rọi đèn pin vào trong cái lỗ đó. Dưới container có một khoảng trống bằng cái bồn tắm, Seo Won đang ngồi thu lu trong đó. Hyun Soo gọi “Seo Won à” rồi vội vã thò tay vào túm lấy thằng bé, thì tự nhiên thằng bé bảo “Bố, con buồn ị”. Vẻ mặt thằng bé như thể tin rằng vì giờ bố đến rồi, nên bố sẽ nhấc bổng cái container này lên mà lôi mình ra, rồi cho mình đi ị. Hyun Soo đờ người ra. Cái khe hẹp quá. Không nhấc cái container lên thì xem ra chẳng có cách nào lôi thằng bé ra được. Anh không hiểu thằng bé dùng tài năng gì lại có thể chui lọt vào qua cái khe đó. Theo lời Seo Won, thì hình như thằng bé chui vào theo con mèo con rồi bị kẹt luôn trong đó. Chui vào thì được nhưng chui ra không được. Eun Joo đi mượn đâu được cái xẻng, nhưng cũng vô ích. Có đào đất cũng không làm cái khe rộng ra được. Chỗ đó không phải đất đơn thuần, mà là một mặt nghiêng hẹp, xây bằng đá hộc lổn nhổn gồ ghề. Giữa những hòn đá, người ta đổ đất nện, mùa mưa nên đất lún sụt, tạo ra khe hở giữa container và mặt đất. Có vẻ như cái lỗ mà Seo Won chui qua cũng được hình thành như thế.

Khoảng hơn 10 phút sau thì đội cứu hộ 119 đến. Họ đặt túi hơi vào khe hở rồi bơm khí vào. Túi khí phồng lên như cây cột, cái thùng container bình thường dường như không có cần cẩu thì không thể nào nhấc lên được, giờ bắt đầu được nâng lên. Má Hyun Soo co giật liên hồi. Những ảo ảnh đáng sợ không ngừng ập tới. Cái giếng nước giữa cánh đồng cao lương, cái tiếng gọi “Hyun Soo à”, khuôn mặt sưng vù của thượng sĩ Choi được kéo lên khỏi giếng… Cái thùng container được kéo nghiêng ra phía sau khoảng 20 phân. Đột nhiên, ập tới cảnh tượng cột cao su kia nổ uỳnh một phát, chiếc thùng container rơi ụp xuống đầu Seo Won.

“Bố ơi.”

Tiếng gọi của Seo Won đã cứu anh ra khỏi cái địa ngục ảo ảnh đó. Một nhân viên cứu hộ đang thò tay vào cái lỗ, túm lấy người Seo Won kéo ra. Khác với sự lo sợ của mọi người, Seo Won hoàn toàn lành lặn. Má nó đỏ hồng, mắt long lanh. Thấy đội cứu hộ 119 đến để cứu mình, thằng bé phấn khích tới mức không biết phải làm sao. Thấy cảnh tượng đó, trong đầu Hyun Soo một cơn bùng phát từ đâu ập tới.

“Choi Seo Won!”

Hyun Soo túm chặt lấy hai cánh tay Seo Won lắc như điên dại. Thằng hư thân, thằng mất nết, những lời mắng mỏ đó vọt ra, theo sau là câu chửi rủa – nếu còn quay lại chỗ này, thì sẽ ném luôn xuống giếng thật sâu, thật sâu cho biết mặt. Seo Won òa khóc mà anh vẫn không dừng lại. Anh không cách nào dừng lại được. Anh không sao điều khiển được bàn tay trái của mình. Nếu nhân viên cứu hộ không lôi anh ra, có khi anh đã làm gãy tay thằng bé rồi.

Đêm hôm đó, Eun Joo đưa Seo Won vào phòng ngủ của hai vợ chồng rồi khóa cửa lại. Cô quát lên, bảo anh đừng có đến gần, đừng có động vào Seo Won. Cô cũng không nghe anh xin lỗi. Hyun Soo vào phòng của Seo Won, ngồi thu lu xuống một bên cái giường nhỏ. Đôi khi, trong anh có “cái gì đó” bùng phát thật đáng sợ. Anh chẳng thể nào kiểm soát được nó, điều này thật đáng ghét, thật đáng xấu hổ. Trong lúc anh như vậy, thì Seo Won đến an ủi anh. Lúc đó là khoảng một tiếng sau, thằng bé lén mẹ đi ra khỏi phòng.

“Con muốn ngủ với bố.”

“Con nói gì với mẹ mà ra được đây?”

“Con nói con đi ị.”

Seo Won che miệng cười khúc khích. Sự bộc phát khi ấy có một cái cớ của nó, đấy là “nỗi sợ hãi” của người làm cha mẹ. Vừa rồi anh quát thằng bé cũng chỉ vì quá căng thẳng. Thấy bố bị chửi mà không phản ứng được gì như thế, liệu Seo Won sẽ nhìn nhận thế nào? Mình chẳng làm gì mà bố cũng căng thẳng với mình, liệu thằng bé sẽ nghĩ về bố ra sao? Hyun Soo nuốt khan một cái rồi hỏi.

“Bố đưa con đến tận trường nhé?”

“Tùy bố ạ.”

Seo Won cúi đầu trả lời. Hyun Soo tháo cặp của Seo Won ra rồi xách một bên tay. Tay kia anh đặt trên vai Seo Won. Tay phải của Seo Won đang cầm cái túi đựng giày. Lưỡng lự một lát, rồi thằng bé len lén đút tay trái vào túi quần anh. Hyun Soo và Seo Won cùng đều bước đi xuống con đường trước khu biệt thự. Ngọn đèn đường chiếu vàng rực trong sương.

Vừa đi xuống trục đường chính thì thấy có một con mèo hoang băng qua đường. Seo Won mừng rỡ gọi.

“Ernie.”

Con mèo ngoái lại nhìn một cái, rồi biến mất về phía khu rừng biệt thự.

“Con mèo kia tên là Ernie à?”

Hyun Soo hỏi. Seo Won gật đầu.

“Chắc nó ở trong khu ký túc nhỉ?”

“Không ạ. Nó sống một mình. Ở chuồng gia súc trong nông trại Se Ryung.”

“Sao con biết?”

“Bọn trẻ trong làng bảo thế. Bọn nó bảo chuồng gia súc là nơi ẩn náu của nó. Người lớn trong khu này đi tìm bạn đó mới phát hiện ra.”

“Bạn đó?”

“Bạn nhà bên cạnh ấy ạ.”

Họng Hyun Soo nghẹn lại. Đứa bé nhà bên cũng có nghĩa là đứa bé đã chết.

“Ernie cứ đến tối lại đến dưới cửa sổ phòng con. Con lén mẹ lấy trộm một hộp cá ngừ để lên bậu cửa sổ, thế là nó nhảy lên ăn. Vậy nên, bố mua thức ăn cho mèo cho con được không? Con mà cứ lấy trộm cá ngừ thế này, mẹ sẽ biết mất.”

“Thứ đó mua ở đâu được?”

“Trên phố có cửa hiệu thú cảnh đấy ạ. Giờ ăn trưa bố đi mua rồi cất vào tủ tường được không? Đừng để cho mẹ biết.”

“Lỡ mẹ mở ra thì sao?”

“Tủ tường là chú dùng nên mẹ không mở ra đâu.”

Hyun Soo gật đầu. Seo Won cười, đôi mắt nheo lại như nửa vầng trăng. Nụ cười đầy tình cảm và sự tin cậy. Hyun Soo thích nhất là vẻ mặt đó. Đó là ánh trăng giúp anh có thể chịu đựng được cuộc đời khốn khổ này.

“Ernie ấy ạ, nó là bạn của bạn ấy đấy.” Seo Won hơi ngần ngừ một chút rồi nói tiếp. “Nếu như không chết, có khi ở lớp bạn ấy đã được xếp thành một cặp với con rồi.”

“Như vậy là bạn đó ngồi cạnh con sao?”

“Giờ thì không còn chỗ cho bạn ấy nữa. Cô giáo để bàn ghế của bạn ấy riêng ra sau lớp rồi.”

“Vậy là con không có bạn cùng cặp sao?”

“Cô giáo bảo sau này sẽ đổi chỗ cho con.”

Hyun Soo dừng bước. Đột nhiên anh thấy cơn giận dâng lên. Giáo viên gì mà lại vô tâm như thế. Học sinh vừa mới chuyển đến, xếp ngồi đâu không xếp, lại xếp ngồi cạnh đứa bé đã chết sao. Dù có chuyển bàn đi chỗ khác rồi thì đấy vẫn là hành động không thể chấp nhận được.

“Cô nói khi nào thì đổi chỗ cho con?”

“Sớm thôi ạ.”

Seo Won hếch cằm lên nhìn Hyun Soo. Ánh mắt bất an như sợ bố lại nổi giận. Hyun Soo chợt nhớ ra một điều mà mình vừa quên mất trong chốc lát. Ai là người đã làm đứa bé đó phải chết như thế chứ?

“Con nghe bọn bạn xì xầm với nhau, bạn đó tội nghiệp lắm. Mẹ thì bỏ trốn đi rất xa, bạn đó thì bị bố đánh nên chạy trốn rồi bị chết. Chú đó là bố bạn đó phải không ạ? Chú cãi nhau với bố hôm mình chuyển đến ấy ạ? Chú ấy có vẻ đáng sợ thật. Bố đừng chơi thân với chú ấy nhé.”

Hyun Soo rơi vào cơn hỗn loạn. Ra là con bé chạy trốn bố rồi bị chết…

“Con ấy, con lo cho mẹ lắm. Mẹ định làm việc cho chú ấy đấy.”

Hyun Soo trợn mắt. Anh gần như giật bắn mình lên.

“Con nói thế là sao?”

“Hôm qua, con tan học thì thấy mẹ đi từ phía ký túc ra. Mẹ bảo đi tìm việc về. Là làm bảo vệ khu ký túc. Chắc là mẹ xem tờ thông báo trên bảng tin rồi tìm đến đó. Mẹ bảo vì mua nhà nên nợ nần nhiều, giờ phải kiếm tiền.”

“Con nói thật chứ?”

Seo Won gật đầu.

“Bố, bố làm lành với mẹ đi. Chắc bố nhận lỗi rồi năn nỉ là được mà. Mẹ hết giận rồi thì bố mới nói chuyện với mẹ được chứ. Chú kia đáng sợ lắm, bảo mẹ đừng có làm ở chỗ chú ấy.”

Hyun Soo thất thần đáp “Được rồi”. Seo Won vẻ mặt yên tâm, chạy biến vào trong trường.

Seung Hwan bắt đầu làm bên bộ phận bảo vệ cửa xả nước từ hôm trước, giờ đang ngồi trong phòng bảo vệ khu cửa chính, nhìn chăm chú vào màn hình máy tính. Trên trang mạng, có tin về Se Ryung. Hyun Soo quay lưng lại màn hình, vừa đi về phía bồn rửa tay vừa hỏi.

“Sao cậu lại ở đây?”

Seung Hwan ngoái lại nhìn rồi đáp.

“Chủ nhiệm Park nhờ tôi trông giúp một lát. Hình như anh ấy ra bưu điện có chút việc.”

“À… đúng rồi, đợt này có yêu cầu cuối tuần cũng làm việc như ngày thường.”

“Yêu cầu từ Ban quản lý ấy ạ?”

Seung Hwan hỏi lại. Hyun Soo lấy dao cạo râu dùng một lần ra, cạo sạch xà phòng trên cằm.

“Chỉ cần cậu đồng ý là được. Vì tôi cũng có ý định làm cuối tuần mà.”

“Bọn họ được nghỉ, rồi nói bảo vệ phải làm việc như ngày thường sao?”

“Chắc dạo này cánh nhà báo với người ngoài hay ra vào nhiều nên họ không yên tâm. Công ty sẽ trả tiền làm thêm giờ mà.”

“Đội trưởng này, hôm đó sao anh không tới vậy?”

Thay cho lời đáp, Seung Hwan lại hỏi một câu chẳng ăn nhập gì. Hyun Soo nhìn Seung Hwan qua gương.

“Đột nhiên có chút việc nên tôi không xuống được, sao vậy?”

“Mấy hôm trước có người hỏi ấy mà. Hỏi Đội trưởng trước khi chuyển nhà có đến đây không.”

“Ai vậy? Cảnh sát hả?”

“Chủ khu vườn ươm ấy.”

Hyun Soo mở vòi nước rửa dao cạo râu. Anh thấy hoang mang. Không thể nào đoán được tại sao đột nhiên cả thế giới này lại muốn biết về mình như vậy.

“Thế cậu bảo sao?”

“Tôi bảo không đến, anh ta hỏi anh có phải người vùng này không.”

“Sao lại hỏi thế?”

“Anh ta bảo đã tình cờ gặp Đội trưởng ở đâu đó một lần.”

Gặp người đàn ông đó? Ở đâu cơ? Hyun Soo thấy thật lạ. Anh cũng có tai nên cũng đã nghe nói Oh Young Je là người như thế nào. Đấy là người sống trong một thế giới khác với anh. Xác suất anh gặp người đó còn thấp hơn khả năng Trái Đất và sao Diêm Vương gặp nhau. Vậy nhưng biết đâu đấy nên Hyun Soo thử dò dẫm nhớ lại. Tựa như giũ từng hạt cát, anh nhớ lại từng người từng người anh đã từng gặp hoặc đi qua. Kết luận vẫn như lúc đầu. Anh chưa từng gặp người đó. Đến trưa, anh đã có thể lạc quan. Người kia chỉ nói vậy thôi. Đấy cũng là chuyện xã giao nói khi chào hỏi nhau mà.

Trong lòng đã nhẹ nhõm hơn một chút, Hyun Soo đi mua đồ ăn cho mèo mà Seo Won nhờ. Đúng lúc có nhân viên trong Ban Quản lý đi lên phố có việc, Hyun Soo không cần phải quay về lấy xe để ở nhà nữa. Lúc quay về, anh đi taxi. Nếu chạm trán Eun Joo thì không biết phải làm sao, nhưng may là nhà không có ai. Giấu túi thức ăn vào trong tủ tường rồi, ra đến trước hiên nhà, Hyun Soo chợt dừng bước. Chiếc xe BMW của Young Je đang đậu trước xe của anh. Thình lình, những gì Seung Hwan nói bỗng trở lại.

“Anh ta bảo đã tình cờ gặp Đội trưởng ở đâu đó một lần.”

Hyun Soo nhận ra điểm sai ở đây. Không phải là “gặp ở đâu đó”. Phải là “tình cờ chạm trán”. Nếu như Seung Hwan chỉ chuyển lời đúng như những gì người đàn ông đó nói, thì ý nghĩa của “gặp” và “chạm trán” có thể khác. Hyun Soo đi xuống, tiến lại phía chiếc xe BMW. Và chưa kịp đến bên cạnh chiếc xe, anh đã tìm ra câu trả lời. Đúng rồi. Đã từng chạm trán. Không phải là với người đàn ông đó, mà là với chiếc xe trắng toát kia. Chính cái đêm hôm đó, trên con đường gần Trạm dừng chân Se Ryung.

Hyun Soo thấy rùng mình ớn lạnh. Sao người đàn ông đó có thể nhớ được chi tiết đó? Y là thiên tài hay sao? Đến mức có thể nhớ cả biển số một chiếc xe vụt qua mình trên đường? Mà xe của anh chẳng phải BMW hay Benz gì. Chỉ là một chiếc xe có thể gặp đầy rẫy trên đường. Hyun Soo quay lại nhìn chiếc Matiz. Trong kính chắn gió, bộ xương dạ quang đang nhăn răng cười. Anh chợt nhớ tới lời viên cảnh sát trung niên gặp sáng nay lúc chuẩn bị đi làm.

“Đồ trang trí thú vị thật đấy, cái bộ xương đang cười toác miệng kia kìa.”

“Vậy cũng lạ nhỉ. Thường thì khi chuyển nhà, chẳng phải người ta sẽ đến xem nhà trước hay sao?”

“Nhưng mà con bé đó ấy mà. Không rõ, anh có thấy nó trước khi nó chết không?”

“Anh sửa xe từ khi nào thế?”

Một cơn bất an đen ngòm tràn vào tâm trí Hyun Soo. Có phải phía cảnh sát đã biết rồi không? Có phải người đàn ông đó đã nói ra? Nếu vậy, có phải cảnh sát không gọi lên đồn mà đến nhà nhòm ngó chăng? Có phải họ đã có manh mối từ camera an ninh ở hồ Se Ryung? Cái đó cũng không phải. Theo lời Seung Hwan thì camera khu vực hồ trong bóng đêm sẽ tối đen như mực. Nếu vậy chỉ còn camera ở khu giao lộ. Và đương nhiên, chắc không phải là lần ra theo biển số xe rồi.

Hyun Soo đứng im nhìn bộ xương đang cười. Mày có gì nói cho tao biết chăng?

“Chúng ta nói lại chuyện trước khi con gái anh chạy trốn nhé.”

Tuyển thủ vừa bấm nút máy thu âm vừa nói.

“Anh nói anh đang đánh nó phải không? Anh nói anh đang ‘điều chỉnh’? Khi đó là mấy giờ?”

Young Je ngồi ngả lưng, dựa sâu vào trong ghế. Hai bàn tay đan vào nhau, đặt trên đùi. Y lắng tai nghe tiếng kim giây tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường.

Ba giờ chiều, Young Je nhận được lệnh triệu tập lần hai của tuyển thủ. Ngoài Tuyển thủ và Lính mới, trong đồn còn có thêm một viên cảnh sát hình sự lần đầu thấy mặt. Nếu tính cả hai viên cảnh sát sáng nay đi vào cổng chính khu vườn ươm, thì tất cả lên đến năm người.

“Con gái anh bỏ trốn lúc mấy giờ, lúc đó anh đã nói gì mà con bé lại làm thế?”

Tuyển thủ hỏi.

“Khoảng 9 giờ 40 phút. Nó vi phạm quy tắc nên tôi phải chỉ ra cho nó thấy.”

“Anh đã nói là ‘chỉ ra lỗi’ kiểu gì ấy nhỉ?”

“Tôi dùng tay bình thường thôi.”

“Anh đã ‘chỉ ra lỗi’ ở những chỗ nào vậy?”

“Hình như tôi đã nói là tôi tát vào má nó một cái.”