← Quay lại trang sách

– II - 8

Tuyển thủ ngả lưng ra sau, lẳng lặng cười.

“Tôi cũng phải học cái tài đó một chút mới được. Bí quyết nào để tát một cái mà gẫy xương chậu, trật xương cổ, đầu biến thành túi máu như thế nhỉ? Từ chuyên môn gọi là xuất huyết dưới nhện hay cái gì gì đó đấy.”

Young Je đờ người ra một lát.

“Có kết quả khám nghiệm rồi sao?”

“Có đêm qua rồi.”

“Những gì anh nói vừa rồi là kết quả khám nghiệm phải không?”

“Đúng vậy.”

“Vậy ý anh nói là con gái tôi bị xe tải đâm rồi bỏ chạy?”

“Cần gì phải xe tải. Xe BMW là đủ rồi.”

“Không phải anh định nói tôi lái xe tông chết con tôi đang bỏ chạy, rồi ném xác nó xuống hồ đấy chứ?”

“Lý do gây tử vong thì lại khác. Do bị ngạt.”

“Anh nói tôi ném con bé còn sống xuống dưới hồ?”

“Dùng xe đâm là con bé gần chết rồi, sau đó bịt chặt đường thở đến chết mới thôi, ý tôi là thế đó. Dùng sức mạnh khủng khiếp, ấn chặt đến mức xương cổ con bé vặn ngược ra đằng sau.”

Young Je mím chặt miệng. Tiếng thở hộc lên từ cổ họng. Cảm giác như vừa lĩnh trọn một loạt những cú phản đòn liên tiếp. Tuyển thủ nói tiếp.

“Nào, quay lại câu chuyện đang nói dở. Trước hết là tình huống cô bé bỏ trốn đêm hôm đó.”

Tông xe rồi bịt đường thở. Bàn tay mạnh đến mức xương cổ vặn ra sau. Young Je nghĩ ngay tới lý lịch của Seung Hwan. Nếu là xuất thân SSU thì cũng có thể được huấn luyện đến mức như vậy. Tiếp theo, y nghĩ tới lời Đội trưởng điều hành nói về đoạn phim CCTV đã xem. Lúc 10 giờ 40 phút. Ánh đèn chiếc xe thứ hai lao tới rất nhanh rồi dừng lại ở một chỗ khoảng 20 phút, sau đó biến mất.

“Bác sĩ.”

Tuyển thủ giục Young Je tường thuật lại. Trước hết, Young Je xác nhận lại điều y muốn biết.

“Không có dấu vết xâm hại sao?”

“Bác sĩ lo lắng về việc đó sao?”

Young Je lờ đi sắc thái kỳ dị ẩn chứa trong câu hỏi đó.

“Lúc tìm ra, xác con bé ở trần mà.”

“Nói chính xác thì nó có mặc đồ lót đấy chứ. Áo ngoài là bị dòng nước cuốn nên tự tuột ra. Vì là áo người lớn, không tay, ngực áo lại xẻ sâu.”

“Vậy là không có dấu vết bị cưỡng bức?”

“Đúng vậy. Tôi thì lại rất quan tâm đến bề ngoài cô bé lúc tìm thấy xác. Lý do gì mà nó lại mặc chiếc áo người lớn gợi cảm như vậy, lại trang điểm đậm như vậy? Không rõ bác sĩ có biết vì sao không?”

Tuyển thủ tì cả hai cùi chỏ lên mặt bàn, nghiêng người về phía trước. Ánh mắt đầy vẻ chờ đợi nhìn chọc thẳng vào mắt Young Je. Young Je để mặc cho tuyển thủ chờ đợi. Y cần phải suy nghĩ. Nếu không phải là Seung Hwan thì là ai chứ? Chắc không phải người quanh đây. Nếu như không có việc gì đặc biệt, giờ đó chẳng ai lái xe vào con đường ven hồ cả. Nhiều khả năng là người nơi khác đến. Bị lạc đường nên chạy lòng vòng. Chiếc Matiz, bộ xương cười.

“Hình như thỉnh thoảng tôi cũng thấy trong tiểu thuyết ấy. Có những ông bố biến thái, bắt con gái nhỏ mặc áo người lớn rồi trang điểm. Không biết bác sĩ có thích tiểu thuyết không?”

“Anh muốn nói gì?”

“À… chỉ là tôi tò mò về sở thích văn học của bác sĩ nên thử hỏi thôi.”

Young Je đổi ý. Y sẽ nhanh chóng kết thúc buổi thẩm vấn này. Y muốn được một mình sắp xếp lại mớ hỗn độn trong đầu.

“Nó chơi trò đóng giả làm mẹ nó. Hôm trước, tôi cũng đã mắng nó vì chuyện đó, vậy mà nó vẫn tiếp tục chơi.”

“Vì vậy mà anh nổi giận?”

“Tôi không thích con tôi đóng giả vợ tôi. Tôi đã nói rõ ràng với nó về điểm này. Hôm đó, có vấn đề nghiêm trọng hơn. Nó làm bộ dạng kỳ dị như thế, châm nến để đó rồi ngủ. Mái tóc dài đến lưng, nó để xõa tung ra. Tình huống lúc đó, lửa có thể bén vào người nó. Đốt lửa trong nhà là vấn đề thứ hai. Tôi không kiềm chế được cảm xúc của mình. Như đã nói, tôi động tay động chân với nó một chút. Con bé chụp lấy cốc đốt nến đang cháy ném vào tôi, rồi bỏ trốn.”

“Tình huống lúc đó gần như có chiến tranh xảy ra đến nơi, vậy mà không có ai ra xem sao?”

“Ở đây, trời tối là người ta không ra đường nữa. Đóng cửa, lo việc của mình – đấy là phong tục của khu vườn ươm chúng tôi.”

“Ôi trời, đúng là thuần phong mỹ tục nhỉ. Đứa bé hàng xóm có bị bố đánh đến chết hay không, có bị xe tông hay không, có bị bóp nghẹt thở mà chết hay không… cũng chẳng bận tâm. Nghe nói vợ bác sĩ cũng vì vậy mà chạy trốn rồi đâm đơn ly hôn. Cái bàn tay nóng như lửa của bác sĩ ấy mà, đấy là bí mật cả khu này đều biết. Người ta còn biết cả chuyện hôm đó, anh đã bị thua trong phiên tòa xử ly hôn lần một. Tin đồn lan nhanh thật, đúng không?”

Young Je nhìn vào hàm răng đang nhe nhởn của Tuyển thủ. Y muốn nhổ hết toàn bộ, rồi thay vào đó một hàm răng giả gọn ghẽ.

“Tôi không bận tâm đến những tin đồn thổi sau lưng. Quan trọng là gia đình tôi. Tôi có nghĩa vụ bảo vệ vợ con tôi, cho họ cuộc sống hạnh phúc, và tôi đã cố gắng hết sức theo cách của tôi. Tôi không thể chấp nhận việc anh bỏ qua cách thức của tôi rồi bảo tôi phải thế nọ thế kia.”

“Nghe sợ thật. Được rồi, không chấp nhận được thì anh định thế nào?”

Tuyển thủ gõ cây bút bi cộp cộp lên lưng bàn tay mình.

“Mong anh giữ phép lịch sự cho. Tôi đến đây với tư cách bố của đứa trẻ. Nếu anh định đối xử với tôi như người bị tình nghi, thì anh phải đưa ra đủ chứng cứ.”

“Thế chuyện này thì sao? Theo camera an ninh, tối hôm đó, xe anh chạy vào con đường ven hồ hai lần.”

“Chỉ có một lần thôi. Tôi đã nói rồi đấy, tôi dừng xe một lần ở trước nông trại Se Ryung, một lần trước bến tàu. Lúc tôi chạy ra khỏi con đường đó là 10 giờ 02 phút, khi về đến khu vườn ươm là 10 giờ 35 phút.”

“Chính xác thật. Mỗi lần di chuyển anh đều kiểm tra thời gian như thế sao?”

“Lúc đó thì tôi không biết. Sau đó tôi mới kiểm tra lại. Vì khu vườm ươm chúng tôi cũng có camera an ninh. Cổng trước, cổng sau, trục đường chính cứ cách một đoạn lại có, rồi bên khu rừng biệt thự, sân chơi trẻ em. File ghi hình bên Phòng quản lý đang giữ. Sương dày nhưng vẫn đọc được biển số xe. Vì tính năng tốt hơn so với camera bên Ban Quản lý đập, và buổi tối ở trục đường chính có bật đèn đường rất sáng. Điều này đã giúp tôi xác nhận lại thời gian di chuyển của mình.”

Tuyển thủ gật gù.

“Vậy sau đó, anh làm gì?”

“Tôi về nhà đợi. Vì tôi nghĩ có thể con bé sẽ tự chân nó quay về. Tôi không biết thời gian dự đoán tử vong của con gái tôi được tính thế nào, nhưng nếu như sau đó tôi có di chuyển thì chẳng phải sẽ bị camera ghi hình lại hay sao?”

“Tôi nghe nói, phía con đường phía sau khu rừng biệt thự không có camera đấy.”

“Anh nói là trước khi chết, con bé bị xe tông cơ mà. Nếu tôi định đi con đường phía sau, thì tôi phải đi qua sân sau nhà tôi rồi qua lối ra vào ở chỗ tường rào. Khu rừng sau nhà tôi với cái cửa ngách đó, chẳng có xe hơi nào có thể đi qua cả.”

“Cũng chưa biết nữa, phải xem xe rồi mới trả lời được.”

Tuyển thủ nhếch môi cười như một con dê đang nhai cỏ. Young Je lấy chìa khóa xe ra, đặt lên bàn rồi hỏi.

“Khi nào tôi có thể nhận thi thể con bé?”

“Khám nghiệm xong rồi nên có thể nhận ngay bây giờ, không phải sao?”

Young Je ra khỏi đồn. Xe của y đã bị kéo đi rồi. Chỉ còn chiếc Matiz đang đậu dưới ngọn đèn đường. Hình như chủ chiếc xe đi bộ đi làm. Mấy ngày nay, chiếc xe vẫn cứ ở nguyên chỗ đó. Young Je đứng nhìn bộ xương cười một lúc, rồi gọi điện đến trung tâm sửa xe, tìm gặp nhân viên bảo dưỡng xe.

“Toàn bộ phần trước được làm mới đấy ạ.”

30 phút sau, nhân viên bảo dưỡng xe xuất hiện và trả lời.

“Được khoảng bao lâu rồi?”

“Cũng không chắc, nhìn màu sơn hình như là mới đây thôi.”

“Không biết được ngày chính xác sao?”

“Nếu muốn biết cái đó, phải đến nơi sửa mà xem lại sổ sách chứ ạ.”

Nhân viên đó đi rồi, Young Je xuống phòng làm việc dưới hầm.

Tông xe khiến con bé gần chết, bịt miệng đến mức gẫy cả cổ cho chết hẳn, sau đó vứt xác xuống dưới hồ…

Young Je bôi keo dán vào một mảnh gỗ rồi dán lên mô hình tường thành. Trên tường thành, lởn vởn khuôn mặt Se Ryung. Ngón tay y run lên bần bật. Mày cố sống cố chết chạy trốn, để rồi cuối cùng chết như vậy hả?

Y dán thêm một mảnh gỗ nữa. Seung Hwan không có xe. Chưa bao giờ thấy anh ta lái xe cả. Theo như hồ sơ thì anh ta có bằng lái. Nhưng không thể tông vào người khác bằng cái bằng lái được. Chi tiết này nằm ngoài trọng tâm của vụ việc. Còn câu chuyện mơ hồ về Cá sấu có thể giải thích như sau. “Đúng là thỉnh thoảng tôi có đi lặn. Nhưng hôm đó thì không.” Giờ đây, căn cứ duy nhất cho sự nghi ngờ Seung Hwan dường như chỉ là sự cố chấp của bản thân Young Je, sự cố chấp rằng không có lẽ nào lại không phải là Seung Hwan. Young Je dẹp sự cố chấp đi một lát, bắt đầu rà soát lại câu chuyện từ đầu.

Young Je đi qua giao lộ Se Ryung vào lúc 9 giờ 20 phút. Theo đó, nếu suy đoán dựa trên thói quen lái xe hàng ngày của Young Je – luôn quét sạch toàn bộ xe chạy phía trước – thì Young Je ước chừng thời điểm gặp chiếc Matiz là khoảng 9 giờ 15. Trên CCTV, chiếc xe thứ hai xuất hiện vào khoảng 10 giờ 40 phút. Địa điểm gặp nhau và địa điểm tai nạn quá gần nhau, không thể giải thích cho quãng thời gian chênh lệch hơn một tiếng đồng hồ. Vậy giả sử chiếc xe đó chạy đi đâu đó rồi quay lại thì sao? Nếu như chiếc xe đó mới đi con đường này lần đầu thì sao?

Con đường dẫn tới hồ Se Ryung là kiểu đường mà người mới đi lần đầu thế nào cũng chạy quá mà không biết. Vào một đêm sương mù dày đặc thì càng không còn gì để nói. Giả sử người đó chọn nhầm đường ở chỗ nhánh rẽ về phía hồ điều tiết cho hồ Se Ryung… Nếu vậy, điều này có thể giải thích được cho khoảng thời gian chênh lệch hơn một tiếng đồng hồ kia. Có một điều chưa rõ là tại sao người đó lại chạy vào con đường ven hồ vào giờ đó? Theo lời gã khờ ở nhà 102 thì hôm đó gã to xác nhà 102 không đến xem nhà trước. Nếu có chi tiết nào mà gã khờ đó không biết, thì điều này cũng có thể giải thích được. Đấy là, gã to con xuống để xem nhà, nhưng lạc sang đường dẫn sang hồ điều tiết nên bị muộn giờ, đến lúc quay lại con đường khu vực hồ Se Ryung rồi vẫn không tìm được khu vườn ươm, cứ thế chạy thẳng vào con đường ven hồ.

Young Je đoán có thể ngày gã to xác sửa xe là vào thứ Bảy. Vì vụ việc xảy ra vào đêm thứ Sáu, còn ngày mà gã to con đó chuyển nhà là vào Chủ nhật. Cần phải tìm hiểu thêm về gã to con này. Y cũng muốn xác nhận lại CCTV đặt ở giao lộ Se Ryung. Tất nhiên, không phải tất cả xe đi qua đó đều sẽ tới hồ Se Ryung. Sẽ có xe lên phố, sẽ có xe đi về phía hồ điều tiết, cũng sẽ có xe đi quốc lộ về hướng Bosung hay Jangheung. Nhưng nếu có mục tiêu rồi thì hướng điều tra sẽ khác. Dù lượng xe lưu thông có nhiều đến đâu đi nữa, việc tìm ra chỉ còn là vấn đề thời gian. Có điều, y không thể có được băng ghi hình CCTV ở đó. Nhiều khả năng cảnh sát đã sớm có băng ghi hình đó và làm công tác xác nhận rồi. Mặc dù tìm mà chẳng biết là tìm gì, nhưng cuối cùng họ cũng sẽ tìm ra. Chẳng phải bọn họ là những cao thủ trong việc săn lùng sao. Young Je phải tìm ra trước bọn họ.

Young Je đi lên phòng khách, gọi điện cho bên “Supporters”. Một giọng nói quen thuộc vang lên “Vâng, tôi nghe đây, Viện trưởng”.

“Tôi có hai việc cần tìm hiểu…”

Eun Joo đặt nồi cơm, xào bí ngòi rồi cắt đậu phụ bỏ vào nồi canh tương. Cô lấy khăn lau sạch bàn ăn. Mỗi lần tay cô cử động là vai lại đau nhoi nhói. Cũng chỉ tại giờ ăn trưa, cô ra siêu thị trên phố, mua về cả một núi đồ. Mì gói, trứng, cá hộp, đồ ăn vặt của Seo Won, nguyên liệu làm món phụ…

Nếu đi làm thì phải chuẩn bị trước đồ ăn cho ba người đàn ông trong nhà. Về chuyện đi làm bảo vệ khu ký túc, cô định sẽ thông báo lúc ăn tối. Cô thấy hơi áy náy với Seung Hwan, nhưng rồi quyết định sẽ không mang cảm giác có lỗi gì đó nữa. Đã quyết tâm đi làm mà còn thấy có lỗi thì chỉ càng khó chịu trong lòng. Nếu chỉ là chuyện cơm nước thì anh ta tự lo ăn được chứ. Mười ngón tay, anh ta có thiếu ngón nào đâu.

Đúng lúc cô vừa định xem nồi canh thì có người mở cửa vào. Là chồng cô. Tâm trạng đang phấn khởi liền biến mất, cơn bực bội lại dâng lên. Xem ra từ chập tối đã vội làm vài ly rồi cơ đấy. Eun Joo khoặm mặt xuống. Cô quay đi, cho thìa vào nồi canh. Đúng là đồ nát rượu hết thuốc chữa.

“Cô gặp tôi một chút. Tôi có chuyện cần nói.”

Tay nát rượu đứng đằng sau cô lên tiếng. Xem ra đến giờ anh ta mới nghĩ tới việc xin cô tha thứ. Từ thứ Bảy đến giờ, sáu ngày trôi qua rồi, đến tận tối hôm nay cơ đấy. Tất nhiên, Eun Joo định sẽ không chấp nhận lời xin lỗi. Cô gác thìa lên mặt bếp, cởi dây buộc tóc ra rồi túm cao tóc lên, buộc thật chặt đến mức xếch cả mắt lên, sau đó cô lấy phong bì trong ngăn kéo ở bồn rửa ra. Đấy là đơn ly hôn cô đã chuẩn bị sẵn phòng khi có ngày như thế này. Đấy chính là con át chủ bài – theo như cách nói mà cô nhặt được ở đâu đó.

Chồng cô đi vào phòng ngủ. Cô đi vào theo, khoanh tay trước ngực đứng trước mặt anh. Con át chủ bài cô đang giấu bên sườn. Nào, Choi Hyun Soo. Quỳ xuống mà cầu xin đi.

“Cô đừng đi làm bên ký túc.”

Chồng cô nói. Eun Joo chớp chớp mắt. Mình vừa nghe thấy gì thế nhỉ?

“Cái gì cơ?”

“Cô cứ ở nhà nội trợ thôi.”

“Số tôi được ở nhà nội trợ từ bao giờ thế? Cứ ở nhà làm nội trợ rồi đi shopping, anh tưởng tôi không biết làm nên không làm hay sao? Anh đã bao giờ kiếm được đủ tiền cho tôi sống như thế chưa? Hay giờ anh có thể kiếm được tới mức đó rồi?”

“Ngoài tiền ra, cô sống cũng phải nghĩ đến những chuyện khác nữa chứ. Đến tận bây giờ mà cô vẫn muốn biến tôi thành thằng ngốc hay sao?”

Eun Joo không thích ầm ĩ, nhưng cũng không phải người tính cách lạnh lùng. Tính cô nóng như lửa, cứ bị chọc giận là bốc hỏa đùng đùng. Một khi đã cáu lên rồi thì trong giây lát cô quên hết mọi thứ. Vậy nên cô cũng tạm quên luôn cái đơn ly hôn. Mở miệng một cái là vọt hết ra bao nhiêu viên đạn đã lên nòng sẵn từ bao nhiêu ngày nay.

“A… ra đó là vấn đề hả? Nhưng với tôi, chuyện cơm ăn áo mặc quan trọng hơn thể diện của anh đấy. Từ khi anh thôi làm nghề cầu thủ bóng chày vớ vẩn đó rồi làm dân thất nghiệp, thì tôi đã ngộ ra cái chân lý ấy. Anh đã giúp tôi ngộ ra một lần nữa sự vĩ đại của kế sinh nhai đấy. Cái căn hộ sau này chuyển đến, anh có biết lãi suất tiền vay là bao nhiêu không? Anh không biết ba năm nữa chuyển đến rồi, chúng ta sẽ phải gánh hết chỗ nợ đó hay sao? Giờ không dành dụm thì mãi mãi sẽ không chuyển đến ở được, anh không biết hả? Và có phải chỉ thế thôi đâu. Còn tiền học của Seo Won thì phải làm sao? Anh định không cho nó học Đại học à? Chuyện đó liệu anh có gánh vác được hết không?”

“Đi ra.”

Giọng chồng cô trầm hẳn xuống. Eun Joo ngỡ mình nghe nhầm, bèn vặn lại.

“Sao hả?”

“Đi ra.”

“Ra hả? Giờ anh đang bảo ai đi ra cơ? Kết hôn mười hai năm qua với một cầu thủ bóng chày lương một năm có 8 triệu won, vậy mà tôi phải vào vai làm vợ như thể là của một người lương tháng 18 triệu won vậy. Tôi sinh con cho anh, căn cơ vun vén nhà cửa cho anh, rồi nai lưng ra ky cóp với làm việc để tậu cả nhà cho anh. Vậy mà anh bảo tôi đi ra. Choi Hyun Soo giờ bảo tôi đi ra cơ đấy?”

“Cô lấy hết đi. Cô giữ lấy hết rồi đi ra cho tôi.”

Eun Joo nghẹn họng. Cả người cô nóng rực lên như có lửa phủ trên lưng, không sao mở miệng ra được. Việc cô giữ lấy hết là chuyện quá đương nhiên rồi, nên khi nói ra miệng, tự bản thân câu nói đó sao mà lố bịch. Những lời còn lại cũng phải do cô nói mới đúng, chứ không phải là chồng cô. Đấy đâu phải là những lời có thể nói ra từ miệng một con thú tối nào cũng say xỉn đến bò lê bò lết. Còn bây giờ, nếu bảo là điên thì tình trạng chồng cô xem ra còn tỉnh táo quá. Anh ta cũng không gào lên vì kích động. Hình như anh ta không uống rượu. Giọng anh ta vụt trầm hẳn xuống, cách nói cũng từ tốn. Thậm chí còn có gì đó lạnh lùng. Mặt anh ta đỏ lên, nhưng không thể lấy đó làm bằng chứng rằng anh ta bị điên được. Eun Joo nghe thấy tiếng lẩm bẩm ngớ ngẩn buột ra khỏi miệng mình.

“Anh đúng là mất trí rồi.”

Chồng cô nhắc lại y như cũ, lần thứ ba. Như thể nói với người điếc, rành rọt từng từ.

“Đi ra.”

Eun Joo đứng thất thần, nhìn tấm lưng của người chồng đang đi ra khỏi phòng. Cô thất thần đứng nghe tiếng cửa chính mở ra rồi đóng lại. Đó là giây phút cơn choáng váng lấn át cơn giận dữ. Tình huống đó giống như trong phim hoạt hình khoa học viễn tưởng vậy. Một tình huống không thể nào chấp nhận nổi. Cô không biết cái thằng ngốc ra vẻ vô cùng đàn ông rồi biến mất vừa rồi đó có đúng là Choi Hyun Soo không. Eun Joo ngồi sụp xuống cạnh giường. Chân cô run lẩy bẩy nên không thể nào đứng được.

“Thằng bé sống nội tâm lắm.”

Lần đầu tiên Eun Joo tới ra mắt trước khi kết hôn, mẹ chồng cô đã nói về Hyun Soo như vậy. Bà nói đúng. Nội tâm đến mức không thể nhìn thấy nội tâm anh ta nghĩ gì. Trong lòng anh ta, có những góc cấm không cho cô bước vào, không để cô nhìn thấy. Càng muốn tìm hiểu, những góc đó càng khóa chặt hơn. Anh ta là người chuyên tâm nhưng cũng thiếu sự linh hoạt. Trông có vẻ dịu dàng, nhưng cũng rất cố chấp. Thành thật nhưng cũng vô trách nhiệm. Nếu biết trước như vậy, đã chẳng có chuyện nhắm mắt nhắm mũi mà tính việc hôn nhân. Bất hạnh là ở chỗ, thời gian tìm hiểu nhau trước khi cưới lại quá ngắn nên chẳng thể nào biết hết được mọi chuyện. Tháng 8 gặp nhau thì tháng 12 đã cưới, thời gian chỉ được bốn tháng. Lúc đó trong bụng Eun Joo đã có Seo Won rồi.

Điều kiện mà Eun Joo yêu cầu khi cưới là Hyun Soo phải ngưng gửi tiền cho bên nhà chồng. Nếu không như thế, đứa bé sắp sinh sẽ không còn đường sống. Hyun Soo chẳng vui vẻ gì, nhưng cũng chấp nhận. Còn Eun Joo cũng chấp nhận một đám cưới khác xa với đám cưới mà cô mơ ước. Lễ cưới được bắc rạp tổ chức trong sân bóng. Tiệc cưới làm ở quán. Nhà tân hôn là căn phòng thuê nửa hầm nửa trệt của cô. Young Joo chuyển ra ở riêng. Du lịch tuần trăng mật là một nơi “xe hơi có thể đến được”. Giả sử bạn Hyun Soo không cho mượn xe, thì thậm chí có khi còn chẳng nghĩ đến chuyện đấy. Vậy nhưng Eun Joo vẫn thấy nở từng khúc ruột. Vì cô có hy vọng. Giữa mùa giải, Hyun Soo vào đội bóng, tích lũy được 12 cú home-run, huấn luyện viên đã đề cập đến chuyện mùa giải sau sẽ chọn anh vào nhóm trên. Mặc dù còn kèm theo điều kiện là phải xem thành tích đợt tập huấn mùa xuân thế nào đã.

Hai người lái xe xuyên qua Busan, chạy trên đường cao tốc dọc theo bờ biển phía Đông, lên tận Gangneung. Lúc đến Gyungpodae thì trời đã chạng vạng. Nườm nượp khách du lịch kéo đến xem hoàng hôn trên biển. Nhà nghỉ nào cũng kín hết phòng. Chồng cô định đánh xe vào trung tâm Gangneung, đang quay xe trước một con hẻm nhỏ. Đột nhiên, cảm giác như xe lật nghiêng rồi bay vụt lên không trung. Lúc hoàn hồn rồi mới thấy, hóa ra chiếc xe đang đứng cắm đầu xuống con mương ngăn giữa đường và bãi tắm. Nếu không có dây an toàn giữ lại, Eun Joo đã cắm đầu vào kính chắn gió đằng trước mà đứng cùng một tư thế với chiếc xe rồi.

Nguyên nhân là ánh hoàng hôn đã che mất con mương đó. Chồng cô tưởng là con đường nối với bãi tắm nên mới quay xe ở đó, vậy nên chiếc xe mới cắm đầu xuống mương như thế. Lúc đó, Hyun Soo chui ra trước rồi lôi cô ra sau. Anh hỏi cô có sao không mà mặt anh như hóa đá. Vẻ mặt như thể vừa nhìn thấy điều khủng khiếp nhất trên đời này. Eun Joo tin rằng vẻ mặt đó chính là “tình yêu”. Cô nghẹn lời, ôm lấy chồng. Và nói em không sao. Thực ra, ngoài việc bị hết hồn ra thì cô cũng không bị làm sao cả. Nhiệm vụ hàng đầu lúc đó là phải kéo cái xe lên.

Mọi người kéo đến xem, thi nhau đưa ra lời khuyên thế này thế kia. Họ bảo nếu đợi xe cứu hộ đến kéo lên thì phải đợi cả tiếng đồng hồ. Mà lại còn tốn cả đống tiền nữa. Trong số đó, có người có ý tốt là sẽ dùng xe zeep của mình để kéo chiếc xe lên. Lại có ai đó nữa ủng hộ dây thừng với miếng ván vừa dài vừa chắc. Chồng cô lấy dây thừng nối đuôi chiếc xe zeep với đầu xe mình, rồi kê miếng ván làm đệm dưới bánh xe. Vậy nhưng kéo bằng chiếc zeep thì không đủ lực. Chiếc xe kia chỉ nhúc nhích nhấp nhô chứ không kéo lên được. Phía sau, xe buýt địa phương đang bấm còi. Tại đường hẹp mà chiếc zeep lại đang chắn ngang như vậy.

Tài xế xe buýt cáu tiết xuống xe. Chiếc zeep giơ cờ trắng đầu hàng, lùi lại đằng sau. Chồng cô liên tục xin lỗi. Tài xế kia có vẻ nóng tính. Thấy người đàn ông to như quả núi ròng ròng mồ hôi cúi đầu xin lỗi, ông ta lập tức nguôi giận cũng nhanh như lúc nổi giận vậy. Xe cứu hộ vậy là đổi từ xe zeep sang xe buýt. Dây thừng được thay bằng xích sắt. Tài xế cho khởi động chiếc xe buýt.

Lần này thì quá dư sức kéo. Chiếc xe lôi một phát là lên ngay, nhưng lại không dừng lại được đúng lúc. Sẵn đà kéo lên, chiếc xe trượt một đường bán nguyệt rồi rơi ập xuống Eun Joo lúc đó đang đứng bên vệ đường. Trong khoảnh khắc, Eun Joo không còn biết chuyện gì đang xảy ra. Cô đứng sững người, đờ ra nhìn chồng mình lao vào giữa mình và chiếc xe. Lúc chiếc xe dừng lại, chồng cô đã ngã lăn ra đường.

Chồng cô bị rách cơ đùi nên không tham gia được đợt tập huấn mùa xuân năm đó. Nếu coi như là cái giá cho việc lấy chân để chặn cái xe lại, thì đấy là một vết thương nhẹ, nhưng với một cầu thủ chơi nhóm dưới đang được hứa hẹn chọn vào nhóm trên, thì đấy là một chấn thương chí mạng. Nhờ chấn thương đó mà anh mới bảo vệ được vợ và giữ được đứa con. Cảnh tượng hai cha con lần đầu gặp nhau vẫn còn là những ký ức mạnh mẽ và tươi mới trong cô. Hình ảnh Hyun Soo đưa bàn tay to như cái nắp bồn cầu đang run lẩy bẩy chạm vào ngón tay đứa bé, với vẻ mặt lẫn lộn niềm hạnh phúc, nỗi sợ hãi và sự bất an, anh lẩm bẩm một mình. “Con trai tôi…”

Đúng vậy. Là “con trai tôi”. Chứ không phải là con trai chúng ta. Chồng cô chẳng để cô quyết định chuyện gì liên quan đến Seo Won. Đến cả giờ tắm của thằng bé, anh cũng định ra rồi bắt cô làm theo. Hết trận đấu về nhà, anh ta lại thức cả đêm ngồi nhìn thằng bé, cười với nó rồi nói những lời mà nó chẳng hiểu. Đến giờ cho bú, phải chuyển thằng bé cho cô, lúc đó vẻ mặt anh đau khổ như thể không hiểu sao mình lại không có sữa mà cho con bú. Lúc đi thi đấu xa, giữa đêm khuya, anh ta gọi điện về, đánh thức cô dậy rồi hỏi. “Seo Won đang làm gì thế?” Một đứa bé còn chưa thôi nôi thì giữa đêm khuya có thể làm được gì chứ? Ngoài mấy việc ngủ, ăn, khóc, rồi đi ị ra.

Lúc đầu, người chồng như thế, Eun Joo thấy biết ơn và có thể trông cậy được. Vài tháng trôi qua, sự độc chiếm đó bắt đầu làm mọi việc trở nên bất tiện. Seo Won cứ vào đến tay cô là lạ người rồi khó chịu. Nó khóc như thể lên cơn co giật, đưa cho bố bế thì nó lại cười toe toét. Đến lúc đó Eun Joo mới nhận ra. Rằng trong chuyến du lịch trăng mật, người mà chồng cô liều mạng bảo vệ không phải là cô. Có lần, cô đã nửa đùa nửa thật hỏi lại chuyện này.

“Anh lấy em vì muốn có đứa con, đúng không?”

Chồng cô tròn mắt nhìn cô không hiểu.

“Vậy sao anh lại độc chiếm con quá vậy?”

“Cái đấy không phải là độc chiếm.”

“Độc chiếm chứ còn gì. Thằng bé có ông bố cực đoan như vậy nên em mới không lại gần nó được. Thường thì đàn ông…”

“Từ hồi bé anh đã tự hứa rồi. Rằng anh sẽ không đối xử với con mình giống như bố anh.”

“Bố anh Hyun Soo làm sao?”

Nhưng cô không được nghe câu trả lời. Cứ nói đến chuyện của bố là Hyun Soo lại ngậm chặt miệng. Đấy là một trong những chuyện dù cố gắng thế nào cũng không thể chia sẻ được. Cô biết chuyện về “Tay Rồng” là vào năm Seo Won được 4 tuổi, hôm đó cô phát hiện trong túi áo chồng có túi đựng thuốc của bên khoa thần kinh. Anh đã giấu cô, lui tới bệnh viện được mấy năm. Bác sĩ nói nguyên nhân là do áp lực về thành tích thi đấu, và có lẽ sức ép tâm lý đã gây ra chứng bệnh ảo giác ở anh.

Mặc dù không phải là đã giải tỏa hết được mọi câu hỏi, nhưng đã làm rõ được thêm một điều. Đó là lý do tại sao đến tận khi đó, chồng cô vẫn không sao cởi bỏ được cái danh “tài năng chờ thời”, lý do anh không thể trở thành cầu thủ chủ chốt của nhóm trên. Tại áp lực thành tích, hơn nữa cơn tê liệt ở tay trái lại kéo tới, vì thế mà chơi hỏng, rồi vì chơi hỏng nên càng thêm áp lực, cái vòng luẩn quẩn quái ác đó cứ lặp đi lặp lại. Giây phút đó, cô khẳng định rằng, thứ gọi là sự hiền lành của anh chỉ là tên gọi khác của sự nhu nhược mà thôi.

Eun Joo nghĩ, stress chỉ là sự biện minh của kẻ hèn nhát. Mọi vật sống trên đời này đều phải đưa vai ra mà gánh lấy số phận đầy áp lực. Phải lăn xả chiến đấu đến đổ máu với những thứ đe dọa sự sinh tồn của mình, như vậy mới là hợp lẽ. Ít nhất cũng phải xắn tay áo lên mà vào cuộc chứ. Cái đó đối với cô mới là “cách sống cho ra sống”. Chồng cô thay vì quen với việc sống cho ra sống, thì lại ngã vào lòng cái thứ “Tay Rồng” đó. Anh ta vừa giải nghệ bóng chày là cái “Tay Rồng” đó cũng biến mất, đấy không phải bằng chứng cho việc đó thì là cái gì chứ.

Cũng phải đến sau khi chồng cô giải nghệ bóng chày, Eun Joo mới biết chồng mình đúng là một đứa trẻ thiếu tháng bẩm sinh. Anh ta không thể đi đâu vay nổi về 10 ngàn won. Anh ta chẳng có quan hệ quen biết với ai, đến cái chân huấn luyện viên ở trường tiểu học cũng không kiếm nổi. Cái bằng đại học danh tiếng ấy, mất nửa năm thất nghiệp mới kiếm chỗ làm ở một công ty bảo vệ. Đi làm rồi thì học ngay cái thói rượu chè, thuốc lá trước tiên. Đương nhiên, cô cũng có chút thương hại anh. Đàn ông sống đến 31 tuổi đầu thì bị đuổi ra khỏi thế giới vốn đã từng là tương lai của mình, cảm giác sẽ tuyệt vọng đến nhường nào? Nhưng không phải như thế thì có thể tha thứ cho sự vô tích sự và cái thói rượu chè của anh ta. Thất bại đó là do anh ta tự chuốc lấy. Dù có muộn màng cũng phải sống cho ra hồn – chỉ có cái đó mới là con đường để gỡ bàn thua của anh ta. Là trụ cột lo miếng cơm manh áo cho cả gia đình, vậy mà anh ta vô tâm đến mức uống rượu lái xe, rồi say xỉn đến lúc không còn biết trời đất gì mới mò về đập cửa đánh thức người khác, rồi còn khiến cả đồn cảnh sát trong khu gọi điện đến nhà bảo cô lên đón chồng về… những việc đó không thể chấp nhận được.