← Quay lại trang sách

– II - 9

Eun Joo phải thừa nhận rằng, sai lầm lớn nhất đời cô là kết hôn với Choi Hyun Soo. Thừa nhận rồi, cô mới có thể chịu đựng được tất cả nỗi thất vọng và sự khốn khổ thực tại mà chồng cô gây ra. Thay vì oán thán gánh nặng phải mang, cô sẽ mang gánh nặng đó mà chọn hướng đi cho mình. Eun Joo là đấu sĩ bất khuất. Và hơn hết, cô là người hướng đạo cho cuộc đời mình. Giấc mộng mà cô từng nín thở ước mơ trong căn phòng xép ở chiếc xe buýt phế thải ấy, chưa giây phút nào cô quên cả.

Vậy nhưng, vẫn là cái từ “vậy nhưng” ấy, trên cái sân mà Kang Eun Joo đệ nhất thiên hạ này xây đắp giấc mộng của mình, trên con đường hoa mà cô đã dùng hết sức lực lát gạch trải đường, có một tên sâu rượu mất trí đang tiểu bậy lên đó. Anh ta tát cô, đắm chìm vào rượu chè, rồi lại còn dám đuổi cô đi ra nữa. Eun Joo nhìn xuống tờ đơn ly hôn trên tay. Giờ thì nó không còn là con át chủ bài nữa, mà coi như đã thành quân bài vô dụng rồi. Phải làm sao cho hả giận đây? Phải làm sao để bộ mặt đó tỉnh ra đây?

Có tiếng chuông cửa. Eun Joo tỉnh khỏi cơn hoài niệm, đứng dậy bước ra ngoài phòng khách. Một cảnh tượng trời ơi đang đợi cô. Trên bếp ga, cơm thì cháy khét, canh thì đang sôi trào cả ra ngoài. Trên bàn ăn, điện thoại của cô đang đổ chuông, ngoài cửa chuông cũng đang sốt ruột kêu inh ỏi. Eun Joo cuống lên như lửa bén vào đuôi. Cô vội vàng tắt bếp ga rồi nghe điện thoại. Trong điện thoại, vang lên giọng của Young Joo.

“Em đây.”

Eun Joo đáp “Biết rồi”, và đi ra ngoài cửa. Chẳng xem xem là ai gọi, cô cứ thế mở cửa luôn. Hai người đàn ông đang đứng trước cửa. Một người trông khoảng giữa tứ tuần, người kia hình như cỡ tuổi Seung Hwan.

“Xin lỗi chị.”

Người trẻ hơn rút thẻ cảnh sát đưa Eun Joo xem. Cô bỏ điện thoại ra khỏi tai.

“Có vài việc cần hỏi nên chúng tôi đến đây.”

Buổi sáng cuối tuần, 8 giờ 55 phút.

Seung Hwan cùng Đội trưởng đang đứng cạnh nhau trên bậc thang trước nhà. Hai người đang chuẩn bị đi làm thêm cuối tuần thì thấy một hàng xe nên dừng bước. Dẫn đầu là chiếc BMW màu trắng kéo rèm đen. Trên ghế đằng trước, Oh Young Je ngồi ôm ảnh của Se Ryung. Theo sau là đoàn xe tang gồm xe Cadillac, xe 16 chỗ, xe của Đài truyền hình, hàng xe nối đuôi nhau lần lượt đi tới.

“Cậu có bật lửa không?”

Đội trưởng ngậm điếu thuốc lá, vừa đưa tay lục túi quần vừa hỏi. Seung Hwan rút bật lửa ra châm thuốc. Gió làm ngọn lửa chập chờn. Đội trưởng đưa bàn tay quấn băng lên che gió, hít một hơi lấy lửa. Vẻ mặt anh ta cũng u uất giống như đoàn rước đám ma vừa rồi. Quầng thâm dưới mắt cũng sẫm lại.

“Sáng sớm nay trời mưa hả?”

Đội trưởng nhìn sương đang bốc lên trên mặt đường ướt nước.

“Mưa cũng khá to đấy, anh không biết à?”

“Tôi say nên ngủ mà… Đi thôi.”

Đội trưởng bước xuống bậc thang trước. Seung Hwan chớp chớp mắt rồi bước xuống theo. Hàng đèn trên trục đường chính nhất tề bật sáng, như thể làm lễ truy điệu vậy. Một làn gió ẩm ướt thổi giữa hai hàng cây trắc bá. Đội trưởng ngậm điếu thuốc, im lặng cúi đầu nhìn đường mà đi. Seung Hwan giữ cùng một tốc độ bước đi với Đội trưởng. Người đàn ông này có vấn đề gì thế nhỉ. Tay anh ta lại bị thương ở đâu thế? Ngón giữa của anh ta, hôm qua đã quấn ba cái băng cá nhân, hôm nay thì băng kín cả tay luôn. Hay là tối nào anh ta cũng ngồi trên Đài quan sát, lấy vỏ chai soju ra để luyện công?

Đêm hôm trước, Đội trưởng cũng trở về nhà say khướt. Kang Eun Joo để mặc chồng nằm xỉu ngoài phòng khách, bỏ vào phòng ngủ. Từ sau khi chuyển đến, cảnh tượng này cứ lặp đi lặp lại. Người đàn ông to lớn đó nằm ngủ trơ trọi như vậy, trông buồn bã và hoang phế y như cái chuồng gia súc bỏ hoang trên núi Se Ryung vậy.

Khoảng 3 giờ sáng, trời vừa bắt đầu mưa. Ngoài phòng khách có tiếng người, sau đó có tiếng cửa chính mở ra rồi đóng vào. Seung Hwan mở cửa phòng, nhìn ra phòng khách. Không thấy Đội trưởng đâu cả. Dưới ghế sofa, chỉ còn chiếc chăn nằm như bộ da của một con thú nào đó. Sáng tinh mơ mưa gió thế này, anh ta đi đâu nhỉ? Hay là mình đi theo, Seung Hwan nghĩ thế rồi quay lại ngồi trước chiếc máy tính. Trên màn hình đang mở file văn bản có tên là “Hồ Se Ryung”. Lúc này, anh đang định bắt đầu công việc đã quyết tâm theo đuổi.

Se Ryung đang đứng ở trạm xe buýt trước cổng trường, tựa lưng vào cây cột biển báo, mũi giày thể thao đá đá xuống mặt đường. Đầu cô bé cúi xuống nên không nhìn rõ mặt. Chỉ nhìn thấy vầng trán trắng trẻo, tròn trịa và mái tóc dài bay bay trong gió…

Có tiếng mở khóa ở ngoài cửa, Seung Hwan ngẩng đầu lên. Đã 4 giờ. Uỳnh một tiếng, Seung Hwan khựng lại rồi nhìn ra phòng khách. Đội trưởng đang nằm vật dưới ghế sofa. Seung Hwan không thể không ra xem thế nào được.

Cả người Đội trưởng ướt sũng. Anh ta đi chân trần, cổ chân dính đầy bùn, sau gót chân, máu đang phun ra. Có lẽ anh ta đi chân đất rồi giẫm phải vật gì sắc. Seung Hwan thử gọi “Đội trưởng”. Đội trưởng không trả lời. Vai anh ta hơi đu đưa, mắt nhắm nghiền. Vẻ mặt như thể đang mơ thấy giấc mơ gì vui lắm, hơi thở hoàn toàn yên ổn. Thật là một tình huống không thể hiểu nổi. Tựa như một đề toán khó vậy.

Seung Hwan đi làm cùng giờ với Đội trưởng cũng là vì thế. Anh định hỏi xem đêm qua Đội trưởng đi đâu về. Vậy nhưng không cần phải hỏi nữa. Ngay cả thực tế là đêm qua trời mưa, Đội trưởng còn không biết kia mà.

“Đứa bé đó… đem đi mai táng rồi hả?”

Lúc đến cửa sau khu vườn ươm, Đội trưởng đột nhiên hỏi.

“Nghe nói là hỏa thiêu. Hôm nay đưa tang, hình như sẽ làm lễ gọi hồn ở bến tàu.”

Đội trưởng lấy điếu thuốc thứ hai ra ngậm trên miệng rồi qua lại nhìn Seung Hwan.

“Cậu đã nhìn thấy lễ gọi hồn bao giờ chưa?”

Hỏi thế có khác gì hỏi người bán rau thấy củ cà rốt bao giờ chưa. Seung Hwan rút bật lửa ra.

“Hồi nhỏ tôi có thấy rồi.”

“Hồi nhỏ? Không phải là người ta không cho trẻ con xem cái đó sao? Người ta bảo nếu xem sẽ bị hồn nhập mà.”

“Bố tôi là thợ lặn vớt xác người chết đuối trên sông Hàn. Mỗi lần có việc là tôi với các anh đi giúp bố. Cả ba anh em đều bắt đầu lặn năm 12 tuổi. Nhờ vậy mà nhìn thấy cảnh đấy nhiều lắm. Đội trưởng chưa thấy bao giờ sao?”

“Hồi nhỏ có thấy một lần. Mà cũng không được xem tử tế.”

“Vậy thì hôm nay anh có thể xem tử tế rồi đấy. Oh Young Je đã cho gọi người thì chắc không phải thầy cúng tay mơ đâu.”

Đến trước phòng bảo vệ khu cửa xả nước, Đội trưởng trả lại chiếc bật lửa. Sau đó anh ta quay lại đằng sau, ném đầu thuốc lá vào thùng rác lắp ở cột đèn đường. Đứng cách hơn 20 mét mà anh ta vẫn ném trúng một cách chính xác.

“Gặp lại cậu sau.”

Nhìn Đội trưởng đi xuống Ban Quản lý, Seung Hwan lôi một thứ trong túi quần mình ra. Là chiếc cặp tóc của Se Ryung – thứ mà nếu đúng theo kế hoạch thì đáng ra đã phải chìm xuống dưới đáy hồ rồi. Việc đó cũng giống như Đội trưởng xử lý cái đầu mẩu thuốc lá, chỉ cần quăng đi một cái là xong, vậy nhưng ngày nào Seung Hwan cũng đi ra cầu rồi về mà không sao làm nổi việc đơn giản đó. Cứ định lấy ra để vứt đi, thì nhìn một cái rồi cuối cùng lại giữ lại, việc đó đã lặp đi lặp lại mấy ngày nay rồi. Seung Hwan không vứt chiếc cặp tóc xuống hồ, mà bỏ vào túi quần, rồi lấy chìa khóa mở cửa phòng bảo vệ.

Khoảng 10 giờ, trên màn hình CCTV xuất hiện người làng Đất trũng. Hình như đã bắt đầu lễ gọi hồn. Ông thầy cúng đầu quấn khăn trắng đang huơ huơ cành tre, đi lên cây cầu phao. Miếng vải dài buộc ở đầu cành tre đùa nghịch trong gió. Young Je bê một vật đáng sợ, đi theo sau ông thầy cúng. Đấy là một hình nhân bé gái, trên thân hình như cây chổi sể có gắn một khuôn mặt, cái thứ như mái tóc giả thì vừa dài vừa rũ rượi. Theo sau cùng là phường bát âm, đủ cả đàn, sáo, trống… Xét về quy mô thì không phải là một lễ cầu siêu, mà giống với một sự kiện văn hóa hơn.

Seung Hwan mở một trang mạng, tìm đọc tin tức.

Tại hồ Se Ryung, một học sinh tiểu học tử vong, dự đoán là do bị đâm xe, sau đó bị sát hại bằng cách siết cổ rồi ném xác xuống hồ. Kết quả khám nghiệm cho thấy không có dấu hiệu cưỡng bức…

Tại hồ Se Ryung, một học sinh tiểu học tử vong, điều tra đang gặp khó khăn. Vụ việc xảy ra đã được năm sáu ngày nhưng chưa xác định được nghi phạm…

Ở cuối cây cầu phao, ông thầy cúng chặt đầu con gà còn sống rồi vẩy máu xuống hồ, sau đó bắt đầu lấy cành tre khuấy xuống nước. Seung Hwan tải file “Atlantis” từ ổ cứng trên web xuống. Anh định sẽ cắt bớt những hình ảnh thừa rồi chỉnh sửa, nén thành đoạn phim. Vì cái chết của Se Ryung mà giờ có muốn đi cũng không đi được, vậy nên đây là những tư liệu quý giá, không thể nào có lại nữa. Anh vừa mở file thì Đội trưởng xuất hiện. Seung Hwan vội vàng ẩn cửa sổ file Atlantis xuống dưới trang tin tức.

“Seung Hwan, cậu có mang theo máy MP3 không?”

Đội trưởng hỏi. Mặt anh ta đỏ dừ như người vừa tắm hơi xong.

“Tôi có mang, nhưng có việc gì thế?”

Seung Hwan ngạc nhiên hỏi. Vì anh tưởng Đội trưởng lên đây để xem cảnh cắt tiết gà ầm ĩ ngoài kia.

“Là bài hát lần trước cậu nghe tai nghe cùng với Seo Won ấy. Nó cũng cắm tai nghe vào tai tôi một lần. Tên là ‘Night…’ gì đó, một bài giống như tiếng chó sói tru ấy.”

Seung Hwan cố nén cười, lôi chiếc máy MP3 trong túi quần ra. Chắc anh ta đang nói tới Gothic Metal rồi.

“Đội trưởng muốn nghe ạ?”

“Tiếng này nghe còn đỡ hơn tiếng cầu hồn ngoài kia. Đã định làm sao không làm ở chỗ nào khuất mắt. Lại làm ngay ở bến tàu, trước mũi camera…”

“Vậy nhưng đã không làm ở đảo Hansoldeung thì còn biết làm ở đâu khác được. Nếu làm ở đó thì cái hồ này thành bến du thuyền hết.”

“Ban đầu định làm ở Hansoldeung à?”

“Không phải định làm. Là bố đứa bé muốn thế thôi. Hôm qua Đội trưởng điều hành đến làm ầm lên một trận, Đội trưởng không biết hay sao?”

Đội trưởng vừa nhận lấy chiếc máy MP3, vừa nhìn vào màn hình CCTV khu vực đảo Hansoldeung.

“Sao cứ nhất định phải là Hansoldeung?”

“Đối với người dân ở đây thì Hansoldeung giống như nơi thờ thành hoàng làng vậy. Lúc có lễ Vọng hương tế, người ta cũng làm lễ khấn khứa ở đó đấy thôi. Họ thành tâm cầu nguyện thần giúp duy trì mực nước trong hồ.”

“Đảo Hansoldeung liên quan gì đến mực nước?”

Liên quan chứ. Hồ Se Ryung là hồ nước có diện tích đập khá nhỏ so với lưu lượng nước vào hồ. Vậy nên cửa đập luôn phải mở một phần. Để duy trì mực nước bình thường trong hồ. Đảo Hansoldeung là một loại đồng hồ chỉ thị mực nước. Nghe nói, ở mực nước bình thường, hòn đảo có hình như nấm mộ, đến mùa khô, mực nước xuống thấp, hòn đảo lộ ra phần đất đỏ phía dưới, thành ra một ngọn đồi, đến đợt xả lũ theo kế hoạch, cả hòn đảo chìm trong nước. Người dân làng Đất trũng tin vào hòn đảo Hansoldeung còn hơn tin vào vệ tinh nhân tạo chuyên đo mực nước.

“Vì thế nên mới định ra giữa hồ làm lễ như vậy à?”

“Còn có lý do khác nữa. Quanh khu vực chân đảo Hansoldeung là làng Se Ryung cũ bị nhấn chìm dưới nước, hình như Se Ryung sinh ra ở làng đó. Xác cô bé cũng được phát hiện ở đó. Chắc là Đội trưởng điều hành vất vả lắm. Hồi làm lễ Vọng hương tế cũng đã không cho phép vào đó rồi…”

Seung Hwan chợt im bặt. Khuôn mặt Đội trưởng đột nhiên cắt không còn giọt máu, anh ấy lao vọt ra khỏi phòng bảo vệ như một cơn gió. Seung Hwan vội ra theo nhưng anh ấy đã chạy xa rồi. Nhìn đằng sau y như con tê giác nổi điên lao đi vậy. Seung Hwan quay lại văn phòng, xem lại màn hình CCTV khu vực trên đảo. Có hai người đang đứng đối diện nhau. Một là Seo Won đang cầm cái túi nylon màu đen, một là ông thầy cúng đang cầm cái chuông. Những người còn lại tụ tập đằng xa, đứng thành vòng xung quanh hai người. Cái mà Đội trưởng nhìn thấy rồi lao đi, chắc là cảnh ông thầy cúng làm hành động gì đó uy hiếp Seo Won. Vậy nhưng tại sao giờ này Seo Won lại ở đó? Như một lời giải đáp, Seung Hwan chợt nhớ ra một việc.

Đấy là vào tối hôm thứ Năm tuần trước. Phải đến hơn 8 giờ, Seung Hwan mới đi làm về. Mải tìm kiếm tin tức về Se Ryung nên thời gian trôi qua tự lúc nào. Trong nhà yên tĩnh đến mức lạ thường. Bàn ăn thì dọn sẵn để đó, phòng ngủ chính thì đóng cửa. Seo Won cũng khóa cửa, ở trong phòng. Seung Hwan vừa gõ cửa thì bên trong có tiếng hỏi “Mẹ à?”

“Bạn cùng phòng đây.”

Seung Hwan trả lời, Seo Won ra mở cửa. Khỏi cần phải hỏi sao lại khóa cửa phòng – Ernie đang ngồi ăn trên bậu cửa sổ. Seo Won giải thích đấy là đồ ăn cho mèo mà bố mua về vào giờ nghỉ trưa. Vì mẹ ghét mèo nên phải giấu đi, rồi thằng bé mở tủ tường cho anh xem. Trong đó giấu một bao đồ ăn to khủng khiếp. Seo Won hỏi.

“Chú, cháu để ở đấy được chứ ạ?”

Seung Hwan gật đầu, chăm chú lắng tai nghe tiếng Ernie ăn ngấu nghiến. Rau ráu, rau ráu, âm thanh thật vui tai, ngon lành. Mặc dù sắp đến giờ ăn tối nên mới thế, nhưng nghe vậy vẫn thấy chảy cả nước miếng. Seung Hwan thậm chí còn muốn hỏi riêng con Ernie. Cái đó ngon thế cơ à?

Đúng lúc đó, không một tiếng gõ, cửa mở ra, Eun Joo bước vào. Seung Hwan và Seo Won vội đứng dàn hàng, lấy lưng che cửa sổ. Chẳng ai bảo ai mà động tác nhất tề cùng một lượt.

“Mẹ, mẹ phải gõ cửa chứ.”

Seo Won nói.

“Có mẹ nào vào phòng con trai mà lại phải gõ cửa không hả?”

Eun Joo đưa mắt săm soi phía sau lưng Seung Hwan và Seo Won.

“Cậu cũng ở trong đây à?”

Eun Joo chẳng bận tâm đến nhân vật không đáng kể như “chú”. Cô bước tới, gạt Seo Won qua một bên, đến xem bậu cửa sổ.

“Cái gì thế này?”

Eun Joo nhìn Seo Won hỏi. Seung Hwan đưa mắt liếc về phía bậu cửa sổ. Chỉ còn đĩa thức ăn ở đó. Ernie đã biến mất.

“À, dạ. Là thức ăn cho mèo ạ.”

Seo Won nói. Eun Joo khoanh tay trước ngực, đứng bên cạnh Seo Won.

“Seung Hwan, cậu nuôi mèo à?”

Eun Joo nhìn Seung Hwan với đôi mắt sẵn sàng gây chiến. Lần này cũng là Seo Won đáp.

“Không ạ. Là con mèo nhà bên cạnh ạ.”

“Vậy là con mèo của đứa bé mới chết hả?”

Ánh mắt cô vẫn đeo lấy Seung Hwan. Seo Won lại đáp.

“Dạ không. Nó vốn là mèo hoang, chỉ làm bạn với bạn ấy thôi, gần đây nó cũng thân với con nữa.”

“Vậy hóa ra con cho con vật bới rác bẩn thỉu đó vào phòng, cho nó ăn rồi chơi với nó nữa. Làm sao biết được nó bị bệnh gì. Con có biết lông bọn chúng có bao nhiêu vi trùng không?”

“Bố đã cho phép con chơi với nó rồi ạ.”

“Vậy hả? Vậy hóa ra chỗ đồ ăn kia cũng là bố mua chứ gì.”

Tiếng “vâng” của Seo Won chỉ còn nghe lí nhí. Trong mắt Eun Joo đột nhiên dâng lên một cơn giận dữ. Có thể thấy rõ toàn thân cô đang cứng lại vì giận. Seung Hwan cố gắng dàn xếp.

“Vậy cho ăn ở bên ngoài thì sao ạ?”

“Không được. Mấy con đó mà cho ăn rồi nó sẽ quen thói kéo đàn kéo lũ đến. Rồi lại cắn nát cả bao đựng rác ra. Mấy cái đó lại đến tay tôi dọn dẹp. Mà tôi định sau mới nói, nhưng nhân tiện thì nói luôn. Từ ngày kia tôi sẽ làm việc ở phòng bảo vệ khu ký túc.”

Eun Joo quay lưng đi ra. Còn nói vọng lại là ra ăn cơm.

“Ernie chắc đói lắm. Nó còn chưa ăn xong.”

Seo Won nói như sắp khóc. Giọng thằng bé lẫn lộn sự xấu hổ vì mẹ mình thất lễ, với nỗi thất vọng vì không được cho Ernie ăn.

“Bây giờ có khi nó không chịu vào nhà mình nữa đâu chú ạ.”

Seung Hwan vỗ nhẹ vào vai Seo Won.

“Vậy cháu đi là được rồi.”

“Mang thức ăn đi ấy ạ?”

“Mang hết một lần thì nặng lắm, mỗi ngày cháu mang một ít thôi.”

“Vậy chú chỉ đường cho cháu đến nông trại Se Ryung nhé?”

Seo Won hỏi mà má ửng lên như trái đào. Đôi mắt bắt đầu long lanh vì mong đợi và phấn khích. Seung Hwan đưa ra hai điều kiện. Một là chỉ đi khi trời sáng, hai là không được ở lại lâu.

Hôm nay là thứ Bảy, thằng bé không phải đi học. Hẳn là Seo Won đang trên đường đến chỗ Ernie. Cái túi nylon kia chắc đựng thức ăn cho mèo.

Seung Hwan vội vã khóa cửa phòng bảo vệ lại rồi chạy ra. Cứ nhìn cái kiểu Đội trưởng lao đi thế kia là cảm giác có người sắp gặp đại họa rồi. Nếu như người đó là ông thầy cúng thì càng to chuyện. Vì một khi đã muốn thì cái cổ của ông thầy cúng lẻo khẻo kia, Đội trưởng sẽ bẻ rắc một phát như bẻ cái đũa gỗ vậy.

Khi Seung Hwan đến được khu bến tàu thì đã xảy ra chuyện rồi. Ông thầy cúng đang vùng vẫy cố gỡ bàn tay trái Đội trưởng đang túm chặt lấy cổ mình, trên mặt Đội trưởng lóe lên một vẻ như sắp giết người đến nơi, còn những người xung quanh thì náo loạn tìm cách giằng tay Đội trưởng ra. Seo Won đứng đó giậm chân gọi bố. Dưới chân thằng bé, túi đồ ăn cho Ernie đổ tung tóe. Seung Hwan lôi Seo Won từ trong đám đông ra bên cổng bến tàu. Seo Won giật tay anh ra rồi quay lại nhìn về phía bố.

“Choi Seo Won.”

Seung Hwan lắc vai Seo Won, bắt thằng bé quay lại nhìn mình.

“Chú sẽ vào dẫn bố ra. Nếu cháu chịu hứa là chỉ đứng im ở đây thôi.”

Seo Won không chống đối nữa. Seung Hwan đi về phía cây cầu phao. Nếu định dùng sức lôi Đội trưởng ra thì chắc sẽ phải huy động một cái cần cẩu. Dù vậy kiểu gì cũng phải thử xem thế nào. Seung Hwan rút điện thoại ra, bấm số phòng bảo vệ khu cổng chính. Chủ nhiệm Park nghe máy.

Một lúc sau, từ trên chiếc loa lắp trên tháp lấy nước bắt đầu vang lên tiếng còi báo động. Đội trưởng theo phản xạ buông ngay tay ra rồi quay lại nhìn đằng sau. Ông thầy cúng được thả ra ngã sõng soài xuống đất, ho sặc sụa, mọi người cũng buông tay Đội trưởng ra rồi lùi lại. Nhân lúc đó, Seung Hwan tiến lại gần Đội trưởng. Đội trưởng đang đưa đôi mắt như bị ma ám nhìn bàn tay trái quấn băng kín mít của mình. Đôi mắt tựa như đang đối mặt với quỷ dữ. Seung Hwan túm cánh tay Đội trưởng, lôi khỏi cây cầu phao. Cũng may Đội trưởng không mất trí đến mức không nhận ra con trai mình. Anh ta vừa gỡ tay Seung Hwan ra vừa hỏi Seo Won.

“Con không sao chứ?”

Seo Won nói “Bố, con xin lỗi”. Vẻ mặt thằng bé như thể vừa bị mắng “Sao con lại đến đây hả?”

“Mẹ đâu?”

“Vừa rồi mẹ đi đâu ấy, con không biết.”

Đội trưởng đưa đôi mắt rối bời, nhìn lên phía đỉnh Se Ryung, rồi nói “Đi thôi”. Hai bố con nắm tay nhau rời khỏi khu bến tàu. Seung Hwan nhìn lại đằng sau. Oh Young Je đang mỉm cười kỳ dị, nhìn chằm chằm theo dáng hai bố con.

“Cậu đưa cháu về giúp tôi một chút nhé.”

Ở trước cây cầu số 1, Đội trưởng giao Seo Won cho Seung Hwan.

“Vì giờ tôi mà gặp mẹ Seo Won chắc sẽ lời qua tiếng lại chẳng hay ho gì. Tôi sẽ ở chỗ cửa xả nước đợi cậu quay lại.”

Seung Hwan lôi từ trong túi ra chiếc chìa khóa phòng bảo vệ, rồi đưa cho Đội trưởng. Nhận chìa khóa rồi, Đội trưởng quay đi, bước chân loạng choạng. Seung Hwan giật mình vội đưa tay ra đỡ, nhưng Đội trưởng đã đi lên cầu rồi. Đôi vai to khỏe, mạnh mẽ nhìn nguy hiểm như bức tường đất trong cơn mưa. Từ xa vọng tới tiếng chiêng, báo hiệu tiếp tục lễ cầu hồn.

“Chúng ta cũng đi thôi.”

Seung Hwan nắm tay Seo Won, bắt đầu bước đi. Đến chỗ cửa sau, đột nhiên Seo Won dừng bước. Còn chưa kịp hỏi sao thế, thằng bé đã đứng nôn ồng ộc. Bãi nôn phun tung tóe lên quần jean với giày của thằng bé, lên cả đôi giày da của Seung Hwan. Một mùi chua nồng lan trong không khí ẩm ướt. Seo Won đứng thõng hai tay, ngước nhìn Seung Hwan. Mắt nó như khóc đến nơi.

“Không sao. Vào nhà rửa là xong mà.”

Seung Hwan lôi khăn tay ra lau vết nôn dính ở cằm Seo Won. Sắc mặt thằng bé không trắng nổi nữa, mà chuyển sang xanh lè. Da nó ẩm ướt và lạnh ngắt. Vẻ mặt thằng bé bây giờ như mới cảm thấy choáng váng vì vụ việc lúc nãy.

“Chú cõng cháu nhé?”

“Cháu đi được ạ.”

Trong lúc đi, Seo Won nôn thêm hai lần nữa. Rốt cuộc, Seung Hwan phải cõng thằng bé trên lưng.

Trước nhà kho khu biệt thự có dựng một túp lều lớn. Bên trong có bàn thờ và mấy người đang ngồi uống rượu, ăn cơm. Mấy phụ nữ trông có vẻ là người làng đang bê khay thức ăn, hối hả ra vào giữa túp lều với nhà số 101. Bên cạnh bồn hoa, có một ông lão lạ mặt đứng như một cái bóng. Đồ lễ phục màu đen, gậy leo núi, tóc chải gọn gàng. Khuôn mặt ông lão giống hệt Se Ryung, cho thấy ông là ông ngoại của đứa bé. Vì Seung Hwan nghe được ở đâu đó là ông nội của con bé đã sang thế giới bên kia trước con bé rồi.

“Cháu không biết mẹ ở đâu à?”

Lên đến trước thềm nhà, Seung Hwan đặt Seo Won xuống rồi hỏi. Seo Won lắc đầu.

“Vậy cháu lên Trạm y tế với chú nhé?”

Seo Won lại lắc đầu.

“Vậy rửa ráy xong rồi đi ngủ nhé?”

“Vâng.”

Seung Hwan dẫn Seo Won vào phòng tắm, rửa ráy, thay quần áo cho thằng bé, rồi cho nó vào giường nằm. Seo Won gọi “Chú ơi”, rồi hơi ngập ngừng một chút.

“Chuyện là… bạn ấy liệu có được lên trời không ạ?”

“Cháu nói Se Ryung ấy à?”

“Vâng.”

“Cháu muốn biết chuyện đó nên mới ra chỗ làm lễ cầu hồn hả?”

“Dạ không, không phải vậy. Trên đường tới chỗ Ernie, cháu định tặng thiệp cho bạn ấy…”

Seung Hwan im lặng đợi nghe giải thích.

“Bạn ấy chết đúng vào ngày sinh nhật. Thật tội nghiệp. Nghe nói, trong lớp các bạn không cho bạn ấy chơi cùng, ở trường lúc nào bạn ấy cũng chỉ chơi một mình. Chẳng có ai tặng thiệp sinh nhật cho bạn ấy. Hình như chẳng ai biết hôm đó là sinh nhật bạn ấy cả.”

“Vậy nên cháu viết thiệp cho bạn ấy phải không?”

Seo Won gật đầu.

“Cháu viết gì thế?”

“Cháu chẳng biết phải gọi bạn ấy thế nào, nên chỉ viết “Happy Birthday”. Cháu viết là mong bạn ấy được hạnh phúc ở trên trời, và cảm ơn vì đã gửi Ernie đến cho cháu. Rồi cháu viết từ giờ bạn ấy đừng đến tìm cháu nữa.”

Seung Hwan thấy ngực mình lạnh toát, anh hỏi.

“Bạn ấy đến tìm cháu à?”

“Trong mơ ấy. Cháu cứ ngủ là lại nghe thấy tiếng bạn ấy từ trong rừng. ‘Hoa bất tử nở rồi.’ Cháu kéo rèm ra thì thấy bạn ấy núp sau bóng một cái cây to. Tóc xõa đến thắt lưng…”

Seo Won cụp mắt xuống, hạ giọng nói khẽ.

“Hình như bạn ấy không có áo. Bạn ấy chỉ mặc quần nhỏ, đi chân đất đứng đó. Bạn ấy gọi cháu ra. Bạn ấy rủ cháu chơi trò ‘Hoa bất tử nở rồi’.”

“Vậy cháu có ra không?”

“Dạ không. Cháu chỉ núp sau rèm nhìn thôi. Cháu muốn bảo ‘Cậu không được đến đây đâu, giờ cậu phải lên trên trời đi’, nhưng không sao cất lời lên được.”

“Vì cháu sợ à?”

“Cháu không biết nữa. Cứ mỗi lần bạn ấy đến là cháu cứng cả người, không sao nói được.”

“Cháu định đưa cái thiệp cho ai? Se Ryung chỉ xuất hiện trong mơ thôi mà.”

Seung Hwan hỏi.

“Cháu định đưa cho chú ở nhà 101, nhưng ông thầy cúng giật lấy đọc, rồi đột nhiên túm gáy cháu hét lên.”

“Ông ấy hét cái gì?”

“Ông ấy bảo không đi một mình được. Ông ấy bảo phải đi cùng với cháu, rồi ông ấy giả vờ làm bạn ấy, vừa lắc cái chuông, vừa dí sát vào mặt cháu nhìn. Cháu giận quá nên cũng nhìn lại. Giọng bạn ấy đâu có kỳ dị như thế. Giọng bạn ấy cao và trong trẻo như bài hát của dàn thánh ca nhà thờ cơ mà. Chú đã nghe giọng bạn ấy bao giờ chưa ạ?”

Seo Won ngước nhìn Seung Hwan rồi hỏi. Seung Hwan thử nghĩ lại thật kỹ. Giọng của Se Ryung như thế nào nhỉ?

“Ừ. Hình như thế.”

“Cháu ấy, cháu chẳng sợ ông thầy cúng nói xạo đó chút nào. Nhưng mà bố…”

Đột nhiên Seo Won ngừng lời. Một lát sau, thằng bé mới lại mở miệng.

“Chú ơi, bố cháu không sao chứ ạ?”

“Không sao đâu. Bố cháu là người lớn mà.”

“Người lớn cũng có lúc sợ hãi, bố cháu bảo vậy. Không chuyển đến đây có khi lại tốt hơn. Vùng này kỳ dị quá.”

“Trước khi chuyển đến, cháu không tò mò vùng này là vùng như thế nào sao?”

“Mẹ cháu muốn biết hơn. Bố bảo sẽ sống chung với chú, thế là mẹ bảo bố thử đến đây xem sao. Mẹ muốn biết liệu có phòng cho cháu không, muốn biết nhà rộng cỡ nào.”

“Vậy nhưng sao hôm đó bố cháu không đến nhỉ? Hay đến rồi đi lúc chú không biết?”

“Cháu không biết. Vì chuyện đó mà bố mẹ cãi nhau. Bố đi uống rượu, đến tối hôm sau mới về.”

Tối hôm sau?… Seung Hwan nhìn đồng hồ. Đã gần 2 giờ tự lúc nào. Phải ra chỗ cửa đập thôi.

“Chú, chú đừng nói với mẹ chuyện bạn ấy nhé.”

Ánh mắt trông cậy của Seo Won phủ đầy bóng đen lo lắng.

“Với lại cả chuyện cháu ra đó nữa. Mẹ mà biết thì to chuyện đấy ạ.”

“Nhưng nếu cháu ốm nặng hơn thì phải làm sao?”

“Cháu sẽ gọi cho chú. Vậy cũng được chứ ạ?”

Seung Hwan nghĩ không biết có phải mình nghe lầm không. Sao không gọi cho bố, mà lại gọi cho chú chứ?

“Thực ra bây giờ mẹ đang ở nhà bên cạnh. Chú nhà bên cạnh nhờ mẹ sang giúp chuyện ma chay. Mặc dù bố đã bảo mẹ đừng làm bảo vệ ở khu ký túc rồi.”

Đến lúc đó, Seung Hwan mới hiểu ra Seo Won nói “to chuyện” nghĩa là sao. Không phải thằng bé sợ bị mắng. Là thằng bé không muốn vì mình mà bố mẹ cãi nhau. Thật bất ngờ, và cũng thật đáng thương. Một thằng bé mới 12 tuổi đầu, còn chưa biết gì đã rất hiểu chuyện. Đấy chẳng phải kinh nghiệm, chỉ là sự thấu hiểu đầy bất lực mà thôi.

“Được rồi. Cứ thế nhé.”

Seung Hwan đáp lại. Seo Won vẻ mặt đã yên tâm, nhắm mắt lại. Một lát sau thằng bé chìm vào giấc ngủ.

Con đường trước khu biệt thự còn đông đúc hơn. Vừa rồi lễ cầu hồn đã được chuyển vào nhà 101. Trên mặt đường, một đống rơm đang cháy bùng bùng, trước đống lửa, người giúp việc nhà đó đang lấy cây lược màu hồng chải tóc cho hình nhân. Vừa chải xong, ông thầy cúng liền rút bó rơm đang cháy, châm vào hình nhân. Chân của hình nhân bắt đầu bốc cháy, khói xám bốc lên. Ông thầy cúng xách hình nhân đang cháy ngùn ngụt, bước lên trên bàn dao cắt rơm. Bàn chân trần xương xẩu của ông ta đạp nhè nhẹ lên cán dao. Người dân làng Đất trũng vây lấy ông thầy cúng xem lễ. Seung Hwan nghe loáng thoáng tiếng họ xì xầm. Họ coi cái chết của Se Ryung là điềm gở. Cả việc cái xác lại nằm ở ngôi làng cũ chìm dưới nước cũng vậy. Cả việc đội lặn 119 là người ngoài dám vào cái làng đó nữa. Vậy nên mới phải làm tất cả các nghi lễ này để cầu cho cả làng được bình an vô sự. Seung Hwan không thấy ông lão lúc nãy đâu cả. Anh lách qua tìm trong đám người, rồi thấy Eun Joo ở sân sau nhà kho. Cô ấy đang ngồi cầm que cời trước bếp lò có treo vạc nấu. Trông bộ dạng cô như thể thần trí đang lạc đâu mất một nửa rồi.

“Mẹ Seo Won ơi.”

Eun Joo ngơ ngác quay lại nhìn.

“Chị về nhà một chút đi.”

“Sao thế?”

Trông Eun Joo không có vẻ sẵn lòng đứng dậy cho lắm. Trong đầu Seung Hwan vắt óc nghĩ cách. Phải tìm ra cớ nào đó để Eun Joo về nhà mà không thất hứa với Seo Won.

“Seo Won đang ngủ ở nhà một mình đấy ạ.”

“Chuyện đó tôi sẽ lo.”