← Quay lại trang sách

– II - 10

Eun Joo quay đi. Như thể muốn nói chỉ có mỗi chuyện đó cũng đến tìm người đang bận rộn thế này. Seung Hwan cũng quay đi. Chẳng còn gì để nói cả. Anh đoán chắc Đội trưởng cũng đã đoán trước tình hình thế này rồi nên mới giao Seo Won cho Seung Hwan. Điều khó chịu hơn nữa, là trực giác đang thì thầm với anh rằng, tất cả vụ om sòm này đều là màn trình diễn có ý đồ của Oh Young Je. Mặc dù chẳng thể đoán được y có mục đích gì.

Phòng bảo vệ cửa đập trống trơn. Chìa khóa để trên bàn, máy tính vẫn đang mở trang tin tức như cũ, ghế bị đẩy xa ra khỏi bàn khoảng hai bước. Đây là vết tích cho thấy Đội trưởng đã ghé vào rồi đi. Seung Hwan đang định tắt internet thì nghe tiếng gõ cửa, bèn quay lại đằng sau. Có hai người đàn ông mở cửa, thò đầu vào.

“Anh là Ahn Seung Hwan phải không?”

Người trung tuổi hỏi.

“Vâng, đúng vậy.”

Người trẻ tuổi đứng sau lưng người đó rút thẻ ra cho anh xem. Ra họ là một cặp thanh tra hình sự.

“Anh có vẻ quan tâm đến vụ án này nhỉ. Có xuất hiện cái gì thú vị không?”

Người trung tuổi đưa mắt liếc nhìn trang tin tức trên máy tính rồi nói.

“Các anh đến có việc gì?”

Seung Hwan vừa hỏi, viên cảnh sát trung tuổi đã tự tiện kéo ghế ngồi xuống rồi hỏi.

“Đêm xảy ra vụ việc, anh đã làm gì ở đâu?”

“Mấy ngày trước có mấy vị cảnh sát đến hỏi, tôi đã nói hết rồi mà. Tôi đã nói là tôi ở nhà xem bóng chày.”

“Chứ không phải lúc đó anh đang lặn ở hồ Se Ryung à?”

Seung Hwan dựa vai vào bên cửa. Xem ra cái gì phải đến cuối cùng cũng đến rồi.

“Tôi được biết thời điểm xảy ra vụ việc, anh đang ở hồ Se Ryung. Anh xuống nước ở cầu phao khu bến tàu, anh lên mặt nước ở khu gần tháp lấy nước, rồi bơi trở lại điểm xuống nước, sau đó ra khỏi khu bến tàu. Theo như xác nhận trên CCTV thì là như thế.”

Lời giải thích lộ trình nghe chính xác như thể nhìn thấy tận mắt vậy. Mặc dù biết rõ hơn ai hết rằng làm gì có chuyện nhìn thấy người trên CCTV, nhưng Seung Hwan bắt đầu cảm thấy bất an. Viên cảnh sát lính mới ngồi ghé lên trên cạnh bàn, đang chăm chú theo dõi vẻ mặt Seung Hwan.

“Anh cho tôi xem đoạn CCTV thần kỳ có tôi trong đó được không?”

Nghe Seung Hwan nói, viên cảnh sát trung niên cười xòe.

“Trong số nhân viên Ban Quản lý đập, người biết lặn chỉ có mình anh Ahn Seung Hwan đây thôi.”

“Hình như khu này đâu phải chỉ có nhân viên sống.”

“Tôi nghe nói thiết bị lặn nặng tới hơn 40 kg. Kích thước cũng cồng kềnh. Vì có bình khí nữa nên chắc không thể ném qua hàng rào rồi trèo vào được, với lại đeo trên lưng nên chẳng phải cũng khó trèo qua hay sao. Khe hở phía dưới cổng cũng chỉ khoảng 30 phân. Vậy nên lối có thể ra vào được chỉ có cổng khu bến tàu thôi. Muốn mở cửa thì phải có chìa khóa, nếu không phải nhân viên thì liệu có động tay tới chìa khóa được không?”

Seung Hwan không đáp.

“Chúng tôi tin chắc hôm đó, anh Ahn Seung Hwan đã nhìn thấy cái gì đó.”

“Từ khi đến đây, tôi chưa lặn bao giờ.”

“Anh thử nghĩ kỹ xem nào. Biết đâu lại nhớ ra thì sao.”

“Tôi không nhớ ra gì cả.”

Viên cảnh sát trung niên nhìn Seung Hwan chằm chằm. Ánh mắt như thể đang đo tới cả độ lớn của lỗ chân lông trên mặt. Dưới cằm Seung Hwan bắt đầu nổi gai ốc. Vì anh nhận ra viên cảnh sát trung niên này chính là Tuyển thủ. Người như mình, chắc hắn luộc nguyên con rồi làm một miếng cũng chẳng bõ dính răng. Vậy nên tốt nhất là đừng nghĩ gì cả. Vì nghĩ gì thì hắn cũng sẽ nhìn thấy hết thôi.

“Chúng tôi chỉ nhờ anh kể những gì anh thấy thôi, nếu anh không hợp tác được thì cũng chẳng còn cách nào…”

Cuối cùng Tuyển thủ cũng đứng lên khỏi ghế.

“… cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc đưa anh Ahn Seung Hwan vào danh sách nghi phạm cho đến khi vụ án kết thúc.”

Seung Hwan khó nhọc nuốt hơi thở nặng nề đang mắc ở cổ. Anh cố hết sức để giữ vẻ mặt nước đôi. Đe dọa đây mà. Bộ đôi Tuyển thủ và Lính mới ra khỏi phòng bảo vệ không chút lưu luyến. Hai người vừa đi khuất bóng về phía dưới khu cửa đập, một cơn dày vò xâm chiếm đầu óc Seung Hwan. Liệu có nên ngậm miệng đến cùng?

Hôm đó, Seung Hwan đã ở nhầm chỗ, nhầm thời điểm. Một sự ngẫu nhiên thuần túy. Anh chọn cách im lặng vì muốn tránh bị đổ tội oan. Nhưng nếu kết quả vẫn vậy thì anh phải xem lại cách tính toán của mình rồi.

Trường hợp khai hết ra thì sao. Chưa gì anh đã cảm thấy hồ nghi. Liệu anh còn có thể khai thêm gì nữa chứ? Ngoài việc đã nhìn thấy cái xác ở dưới nước ra thì đâu còn gì nữa. Liệu việc đó có thể khiến cái tên Ahn Seung Hwan được xóa khỏi danh sách kẻ bị tình nghi không? Bản năng khuyên anh đừng tự đâm đầu vào khổ nạn. Biết đâu chính vào giây phút anh mở miệng, anh sẽ được chuyển từ chuyến tàu mang tên “nhân chứng” sang chuyến tàu của “kẻ bị tình nghi”. Có khai ra thì cũng thế mà thôi.

Seung Hwan thử nghĩ tới trường hợp mình tiếp tục ngậm miệng. Vì không có chứng cớ cụ thể nào nên anh kết luận là họ sẽ chẳng làm gì được mình. Đảm bảo những gì mấy viên cảnh sát nhìn thấy trong CCTV chỉ là ánh đèn thôi. Chắc họ xem màn hình khu vực bến tàu và tháp lấy nước, thấy có điểm sáng di chuyển về phía hồ. Có thể họ mời chuyên gia lặn đến, cho xem vị trí và độ sáng của ánh đèn rồi bảo xác định lộ trình. Chứng cớ thực sự mà phía cảnh sát phải đem tới chính là sợi dây câu. Chiều ngày hôm đó, tại xe bán dạo ở Trạm dừng chân, ai là người đã mua dây câu, con chì và phao câu cá cùng sơn huỳnh quang – xác nhận chi tiết này thì còn dễ hơn cả đi câu trong bè cá. Cảnh sát rốt cuộc không nói đến sợi dây câu. Như vậy nghĩa là Oh Young Je vẫn đang giữ nó.

Tại hồ Se Ryung, một học sinh tiểu học tử vong, điều tra đang gặp khó khăn. Vụ việc xảy ra đã được năm sáu ngày nhưng chưa xác định được nghi phạm…

Seung Hwan nhìn tiêu đề tin tức trên mạng. Anh nghĩ, nếu bản thân là cảnh sát hình sự, anh sẽ nghi ngờ Oh Young Je đầu tiên. Anh cũng không nghĩ cảnh sát lại ngốc hơn mình. Chắc là Oh Young Je đã bị coi như nghi phạm rồi. Vậy nhưng y vẫn không đưa sợi dây câu ra. Oh Young Je có ý định gì đây? Hay là xem kết quả khám nghiệm tử thi rồi, y nhận định có đưa ra cũng chẳng có giá trị sử dụng gì? Vậy tiêu chuẩn của “giá trị sử dụng” ở đây là gì? Điểm khác biệt giữa “vật chứng” đáng để nộp cho cảnh sát với giá trị sử dụng đó của Oh Young Je là gì? Nếu giải thích theo hướng đương sự muốn đích thân điều tra, thì cần có tiền đề rằng Oh Young Je không phải là thủ phạm. Không lẽ… không lẽ thực sự y không phải là thủ phạm?

Seung Hwan lần lượt tắt những cửa sổ tin tức trên máy tính. Cửa sổ sau cùng là file ảnh Atlantis. Anh đã để mở cái này cả buổi sáng rồi quên béng mất đến tận bây giờ. Seung Hwan điếng người vì sợ. Tiếng kêu “Trời đất” tự vọt ra khỏi miệng. Để mở cái này ở đây, rồi lại còn dám khăng khăng với mấy viên cảnh sát là chưa từng đi lặn bao giờ. Đã thế lại còn đưa chìa khóa cho Đội trưởng rồi bảo cứ ghé vào phòng tham quan. Còn lại một điều đang thiêu đốt ruột gan, Seung Hwan muốn gọi điện hỏi Đội trưởng cho ra lẽ.

“Đội trưởng, không biết anh đã xem đoạn phim đó chưa?”

Trạm dừng chân thật vắng lặng. Tối Chủ nhật mà lượng xe ra vào cũng không nhiều lắm. Đám bợm nhậu trong khu thường ngày hay tụ tập ở đây cũng không thấy đâu. Một mình độc chiếm cả Đài quan sát, Hyun Soo ngồi đó uống rượu.

Mỗi lần lên đây, Hyun Soo đều tự nhủ – chỉ hôm nay nữa thôi. Thế rồi hôm sau kiểu gì cũng lại cầm chai rượu ngồi ở Đài quan sát. Có lẽ anh đã trở thành thằng nát rượu thật rồi. Nhưng dù vậy, anh nghĩ cũng chẳng còn cách nào khác cả. Phải say thì mới lôi mấy lời biện minh của tay trợ lý trong đầu ra được. “Không phải cậu giết con bé đâu. Cậu bịt miệng nó đấy chứ?” Phải uống đến không còn biết trời trăng gì nữa, lúc đó anh mới có thể được giải thoát. Giải thoát khỏi tiếng gọi “Bố” cứ thình lình ở đâu vụt tới, khỏi cảm giác giết người mà bàn tay trái vẫn còn ghi nhớ, giải thoát khỏi niềm hối tiếc về việc không thể nào quay lại cuộc sống như trước đây được nữa, khỏi cảm giác bất lực bởi tất cả mọi việc đều nằm ngoài khả năng kiểm soát của bản thân, giải thoát khỏi nỗi đau buồn vì chẳng thể nhờ ai giúp được, giải thoát khỏi tiếng bước chân cảnh sát đang rầm rập tiến lại gần.

Hôm qua, Hyun Soo đã gặp một biến số mang tên “nhân chứng”. Giây phút đó, tất cả những thứ đè nén trong lòng từ trước đến giờ vụt chốc trở nên tĩnh lặng.

Lúc Hyun Soo bước vào phòng bảo vệ khu cửa xả nước, anh vẫn chưa hoàn hồn về vụ việc mới gây ra ở lễ cầu hồn. Cảm giác chẳng khác gì mình vừa diễn lại cảnh giết người trước mặt cả đám đông đó vậy. Vì cảm giác choáng váng và nhục nhã đó mà anh phải giao Seo Won lại cho Seung Hwan mà chạy trốn. Anh không sao nhìn thẳng vào Seo Won được. Anh không nhớ tình cờ thế nào lại mở được đoạn phim đó lên. Trong cơn sợ hãi không biết mình vừa gây ra chuyện gì nữa đây, đầu óc anh quắt lại như một quả hồ đào. Có gì đó hiện ra trước mắt anh. Hình như là phim, anh nghĩ, rồi đoán, à, ra phim quay dưới nước. Lúc hiện ra cảnh ngôi làng dưới nước, anh cũng chưa cảm thấy gì lạ. Cho đến tận giây phút cuối cùng, hình ảnh cận cảnh dòng chữ “Oh Young Je”. Đến tận sau khi màn hình tối đen, đến tận lúc đó, Hyun Soo mới hiểu ra cái tên đó có nghĩa gì. Oh Young Je… Đột nhiên, giọng Seung Hwan vụt qua tai anh.

“Quanh đảo Hansoldeung là khu vực làng Se Ryung ngày xưa bị chìm dưới nước, hình như đó là nơi Se Ryung ra đời. Cái xác cũng được phát hiện ở đó.”

Hyun Soo trở lại cảnh cuối cùng của đoạn phim. Ở phía dưới màn hình có thể hiện thời điểm quay phim. Là 10 giờ 45 phút, ngày 27 tháng 8 năm 2004. Hyun Soo bắt đầu xem lại từ đầu đoạn phim. Camera đi qua một con đường dài dằng dặc, rồi tới cột đá cổng làng.

Chào mừng bạn đến với làng Se Ryung.

Bàn tay cầm chuột của anh bắt đầu run lên bần bật. Anh lại nhớ tới những gì Seung Hwan nói.

“Bố tôi là thợ lặn vớt xác người chết đuối trên sông Hàn. Mỗi lần có việc là tôi với các anh đi giúp bố. Cả ba anh em đều bắt đầu lặn từ năm 12 tuổi.”

Ai là người đã quay phim, điều đó đã rõ ràng như chính dòng chữ trên cột đá đầu làng kia rồi. Thời điểm quay, địa điểm quay, người quay… chỉ cần vài giây là đủ để hiểu cái thanh thể hiện những thông tin đó có nghĩa gì. Seung Hwan chính là nhân chứng của vụ việc.

Hyun Soo đi như chạy trốn xuống Ban Quản lý. Cả buổi chiều anh chỉ ngồi ôm đầu. Đúng là lâu lắm rồi anh mới động não như vậy. Hyun Soo tóm gọn rất nhiều tình huống vào hai trường hợp.

1. Seung Hwan lúc đó đã nhìn thấy toàn bộ.

2. Seung Hwan lúc đó đang ở dưới nước nên không thấy thủ phạm.

Vẫn còn một chi tiết có thể thấy rõ. Đó là Seung Hwan chưa báo cảnh sát. Nếu không, anh đã phải đeo còng số tám mà ngồi trong tù rồi Ahn Seung Hwan là người như thế nào? Hyun Soo lục lại trí nhớ cách cư xử hàng ngày của Seung Hwan. Liệu có điểm gì đó lạ thường không? Hyun Soo chẳng nhớ ra được gì hết. Mà đó cũng là chuyện đương nhiên. Cả một tuần vừa rồi đầy hỗn loạn đến mức không làm sao trấn tĩnh được. Cả ngày lẫn đêm cứ như bị sóng cuốn dạt trôi trên biển. Anh chẳng còn hơi sức đâu mà bận tâm tới cả Seung Hwan. Hyun Soo quyết định bỏ cuộc, không phân tích về Seung Hwan nữa, mà đứng từ góc độ của mình xem lại tình hình. Nếu Seung Hwan đã nhìn thấy toàn bộ, thì chẳng có lý do gì để cậu ta giữ im lặng cả. Như vậy Seung Hwan sẽ chẳng được lợi lộc gì. Cũng không có lý nào cậu ta phải ngậm miệng để giữ quan hệ với cấp trên. Trừ khi cấp trên là tỷ phú mắc bệnh ung thư, đến cả gia đình để thừa hưởng gia sản cũng chẳng có.

Còn nếu như cậu ấy không nhìn thấy thủ phạm, nếu cái cậu ta nhìn thấy không phải tình huống lúc đó, mà chỉ là cái xác chìm xuống nước, thì cậu ấy có lý do để im lặng. Có thể cậu ấy muốn che giấu sự thực là mình đã đi lặn ở khu vực cấm ra vào, và chắc cậu ấy muốn tránh nguy cơ bị trở thành kẻ tình nghi.

Hai ngày cuối tuần, Hyun Soo hết mở rồi lại tắt điện thoại không biết bao nhiêu lần. Mỗi lần chạm trán Seung Hwan, trong lòng anh lại như lửa đốt. Anh không hề biết nói một câu “Cậu đi uống với tôi một ly nhé” lại có thể khó khăn đến vậy. Lúc nào anh cũng chỉ mải nhìn nét mặt cậu ấy rồi để vuột mất cơ hội. Nếu như hai người ngồi lại với nhau rồi làm một chén, nhờ hơi men tiếp sức, biết đâu bằng cách nào đó, lại có thể hiểu người kia đang nghĩ gì.

Quá trưa, Hyun Soo quay về nhà. Rốt cuộc anh vẫn không sao gọi điện nổi cho Seung Hwan. Thay vào đó, anh nói chuyện điện thoại với tay trợ lý trong đầu. Tôi kệ muốn ra sao thì ra đấy. Nếu nhìn thấy tôi rồi thì giờ cậu định làm gì chứ? Có chứng cớ không? Cái camera đó có ghi lại được mặt tôi không?

Hyun Soo ngã vật xuống giường trong phòng ngủ. Hôm nay là ngày đi làm đầu tiên của Eun Joo. Phòng ngủ không có Eun Joo, thật yên tĩnh, thật dễ chịu. Đúng vậy, Kang Eun Joo. Cô làm tốt lắm. Cô kiếm tiền cho nhiều vào. Vì chồng cô sẽ kê cao gối mà ngủ thẳng cẳng đây.

Hyun Soo đang đi chân đất vào cánh đồng cao lương. Một tay cầm giày của bố, một tay cầm đèn pin, Hyun Soo bước đi dưới bóng những cây cao lương cao nghệu. Đêm đó trăng rằm đang mọc. Cánh đồng dưới ánh trăng cháy lên đỏ rực, có tiếng bọn chó trong làng đang sủa. Mấy con chó gọi là chó trong làng đó, hẳn tất cả đều đang trông trăng sủa. Đến trước giếng nước, Hyun Soo dừng bước, hít một hơi thật sâu, rồi quẳng một chiếc giày xuống giếng. Âm thanh đập xuống mặt nước vừa vang lên một tiếng nặng nề, thì cái giếng đang ngủ yên liền tỉnh giấc. Có tiếng của một người đàn ông đang hổn hển gọi Hyun Soo. Hyun Soo à… Hyun Soo à… Hyun Soo ném nốt chiếc còn lại xuống. Đây, ăn cái này đi. Ăn đi rồi câm miệng lại. Cái miệng giếng đen ngòm vụt một phát đã nuốt chửng lấy chiếc giày. Lần này thì vọng lên tiếng thì thào của một bé gái. Bố ơi.

Hyun Soo mở choàng mắt. Dù chưa tỉnh hẳn, anh vẫn nhận ra ngay mình đang ở đâu. Lúc đi ngủ, anh nằm trong phòng ngủ, nhưng mở mắt ra lại thấy nằm dưới chân ghế sofa trong phòng khách. Hyun Soo ngồi dậy, cánh tay trái thõng xuống lòng thòng. “Tay Rồng” lại quay lại rồi. Chắc phải đóng dấu thẻ chấm công cho nó mới được, vì sáng nào nó cũng không quên ghé thăm như thế này.

Hyun Soo bật đèn trong phòng rồi nhìn lại mình một lượt. Khác với hôm trước, hôm nay đầu tóc quần áo anh không ướt. Thay vào đó, gấu quần và chân anh đầy bùn đất. Cây đèn pin vứt lăn lóc trên sàn, vết chân dính đầy đất in trên sàn, ra đến.

Hyun Soo ra ngoài cửa. Bên ngoài căn nhà, mặt trời mới ló lên, soi tỏ những vết chân in dấu từng bước từng bước trên cầu thang. Dấu chân đó chuyển hướng từ dưới chân cầu thang về phía bồn hoa trước nhà. Trên lớp đất hút ẩm phồng lên mềm xốp, in dấu hai loại vết chân. Vết chân lúc đi, và vết chân lúc về. Hyun Soo đi theo “vết chân lúc đi”. Vết chân đó trèo qua hàng rào thấp ngăn giữa nhà số 102 và nhà 101, đi qua sân sau nhà 101, rồi ra phía con đường phía sau bức tường rào. Tối thứ Năm tuần trước, sau khi cãi nhau với Eun Joo, Hyun Soo đã một mình đi trên con đường đó. Vết chân tiến lại gần cây cầu ở tháp lấy nước. Chính là nơi Hyun Soo đã ném xác Se Ryung xuống hồ.

Hyun Soo ngồi sụp xuống dưới lan can cầu. Anh không còn đứng nổi nữa. Một sự xác tín đáng sợ hệt như một cơn gió đột ngột lồng lên, làm anh chao đảo. Ba ngày qua, giấc mơ mà anh mơ đó, nó là mơ mà cũng không phải là mơ. Đấy là thực trong mơ. Là mơ trong thực. Là ký ức về cái giếng nước đã bóp nghẹt anh thuở mới 12 tuổi. Là bóng ma trong mơ mà anh tưởng đã thoát được khi ra khỏi cánh đồng cao lương đó. “Tay rồng” chỉ là kẻ đưa tin báo trước mà thôi. Bóng ma đó giờ đã thực sự quay trở lại để nghiền nát cuộc đời anh.

Vậy nhưng Hyun Soo vẫn muốn khăng khăng giữ lấy ý mình. Làm gì có chuyện đó. Nói thế mà nghe được à?

Nghe được chứ. Việc gì cũng có thể xảy ra. Bản thân Hyun Soo biết rõ điều đó hơn ai hết. Vào cái đêm xảy ra vụ việc, Hyun Soo đã tự mình chứng minh điều đó đấy thôi. Nếu như có việc gì không thể xảy ra được, thì đó là việc cuộc sống của anh quay lại thời điểm trước 10 giờ 45 phút đêm ngày 27 tháng 8 năm 2004. Nếu như có việc gì đó anh có thể làm vào sáng sớm ngày thứ Hai, mồng 6 tháng 9 này, thì đó là nhấc cái mông đứng dậy quay trở lại nhà 102 trong khu vườn ươm. Trước khi nhân viên trực đêm của Đội bảo vệ xuất hiện rồi đến hỏi “Đội trưởng làm gì ở đây thế ạ?”

Seung Hwan đứng trước cửa phòng. Trên vai vắt chiếc khăn mặt, miệng há hốc, nhìn bộ dạng Hyun Soo một lượt từ đầu đến chân. Cậu ta ngờ vực nhìn cánh tay trái buông thõng đung đưa bên sườn Hyun Soo. Hyun Soo chẳng còn hơi sức đâu giải thích cho cậu ta. Mà cũng chẳng biết nói thế nào để giải thích. Anh chỉ nghĩ thật may là không để cho Seo Won phải thấy bộ dạng này của mình.

“Tôi rửa ráy trước được không?”

Hyun Soo hỏi, Seung Hwan liền tránh đường, vẻ mặt vẫn còn đờ đẫn.

“Đương nhiên rồi.”

Vừa vào đến phòng tắm, Hyun Soo bắt tay vào việc tống khứ gã “Tay rồng”. Anh lấy con dao rọc giấy giấu trong góc tủ đựng đồ nhà tắm ra, rồi dùng tay phải nhấc cánh tay trái đặt lên trên máy giặt. Anh xòe thẳng bàn tay ra cho nhìn rõ lòng bàn tay, rồi ấn lưỡi dao xuống. Gã “Tay rồng” hôm nay trở nên xấu thói gấp đôi hôm qua. Dù đã rạch ba lần ở gốc ngón tay cái rồi mà vẫn không có cảm giác trở lại. Xem ra máu cháy ướt đầm tay thế này vẫn chưa lấp đầy được cái bụng của “Tay rồng”. Nếu cứ để mặc, có khi hắn ta sẽ mãi mãi đói bụng cũng nên. Thứ Năm tuần trước, Hyun Soo đã xác nhận tín hiệu này rồi. Anh cố gắng chịu đựng xem hắn ta làm được đến đâu, vậy nên buổi sáng nào anh cũng phải thành người liệt một tay trong sự nhìn ngó của nhân viên. Anh không muốn lại phải trải qua cảnh đó nữa.

Hyun Soo đưa lưỡi dao xuống cổ tay. Đấy là chỗ sợi tĩnh mạch to và xanh chạy qua. Quan trọng là phải kiểm soát được lực. Phải cắt thật nông, thật nhỏ, thật nhanh, sao cho không chạm tới động mạch hay dây chằng. Lưỡi dao trượt trên cổ tay, lớp thịt toác ra. Rồi máu phun xối xả như xịt vòi rồng. Máu chảy tới đầu ngón tay rồi rơi xuống tung tóe đầy nhẹ nhõm. Hyun Soo cảm thấy một cảm giác xuất thần kỳ dị chợt đến. Trước mắt chợt trở nên mờ mịt, cảm giác nóng bỏng buốt nhói đang chạy trên các hạch thần kinh của cánh tay trái. Ngay trước khi rút lui, “Tay rồng” quăng lại một khoái cảm gần như đau đớn.

“Đội trưởng!”

Giọng của Seung Hwan đưa Hyun Soo từ chốn xa xăm trở lại. Có ba việc cùng xảy ra một lúc. Hyun Soo thoát ra khỏi trạng thái nhập định, gã “Tay rồng” biến mất, và lưỡi dao Hyun Soo đang cầm trên tay bay thẳng vào tường. Seung Hwan chụp lấy bàn tay phải cầm dao của Hyun Soo ném xuống nắp máy giặt.

“Trời đất, anh đang làm trò gì vậy?”

Seung Hwan vừa giận dữ quát lên vừa lấy khăn mặt quấn quanh cổ tay Hyun Soo. Seung Hwan cho anh đứng dựa vào tường, cầm cổ tay anh giơ cao trên ngực, rồi dùng hết sức buộc chặt khăn lại. Hyun Soo vừa giao thân cho Seung Hwan lo liệu, vừa cảm thấy sao chua chát. Cậu bạn này, sao lại cuống quýt lên thế này, y như người lần đầu tiên nhìn thấy máu vậy.

“Không sao đâu.”

Hyun Soo cảm thấy giọng mình như thể từ phía sau một chân trời xa xăm nào đó vọng tới.

“Bị cắt sâu đấy ạ.”

Seung Hwan tháo chiếc khăn ướt sũng máu ra, lấy khăn mới bịt vào, sau đó tìm băng y tế co giãn buộc quanh cổ tay Hyun Soo.

“Anh đến Trạm y tế khâu lại thì tốt hơn.”

“Chỉ hơi chạm nhẹ vào mạch máu thôi mà.”

Seung Hwan nhìn Hyun Soo đầy bực bội.

“Cả tuần qua, tay anh liên tục quấn băng cũng vì chuyện này phải không?”

Hyun Soo cũng thấy bực mình. Anh không biết phải giới thiệu cái gã “Tay rồng” này như thế nào. Anh không muốn trông mình như thể người bệnh thần kinh. Cứ ngậm miệng để bị hiểu lầm là tự sát, như thế là hợp nhất. Nếu để người khác kết nối cái việc điên rồ này với vụ việc của Se Ryung, như thế mới thật sự là to chuyện.

“Gần đây tay trái tôi hay bị lên cơn tê liệt. Từ hồi làm cầu thủ đã thế rồi. Bác sĩ bên khoa Ngoại chỉnh hình nói không có vấn đề gì, nhưng thực tế là tôi không thể dùng cái tay đó được nữa. Giống như mỗi khi bị chuột rút, nếu chích máu thì sẽ hết cơn, nên tôi cũng chỉ rạch nhẹ mạch máu một chút thôi. Tôi đâu có định cắt đứt động mạch. Tôi không có ý định đó, với lại…”

Đến đó thì Hyun Soo nín lặng. Lời biện minh của bản thân sao mà thảm hại, khiến anh vừa xấu hổ vừa tức giận. Trông Seung Hwan chẳng có vẻ gì tin lời anh, điều đó càng khiến anh giận dữ hơn.

“Trước mắt anh cứ đi khâu vết thương vào đã rồi nói chuyện sau.”

“Giờ này, Trạm y tế chắc cũng đâu còn mở cửa…”

“Bác sĩ ở Trạm y tế này tai thính lắm. Mới được bổ nhiệm nên còn giữ nguyên tác phong quân đội. Chỉ cần gõ cửa là ra ngay.”

Seung Hwan kéo Hyun Soo ra khỏi phòng tắm. Hình như cậu ấy định theo Hyun Soo đến tận Trạm y tế. Ra đến sảnh, Seung Hwan đứng nhìn quanh rồi mở tủ đựng giày.

“Lạ nhỉ.”

Seung Hwan nghiêng đầu khó hiểu. Hyun Soo vừa tìm giày đi vào, vừa hỏi.

“Gì thế?”

“Không thấy đôi giày thể thao của tôi đâu. Hình như tối qua, tôi cởi ra để ở trước cửa này mà.”

Hyun Soo giật nảy mình, sững lại. Sáng hôm qua, Eun Joo cũng nói giống y như Seung Hwan. “Lạ thật đấy. Đôi giày tôi cởi ra để đây sao không thấy đâu nhỉ?”, cô ấy lẩm bẩm rồi ném một cái liếc về phía Hyun Soo. Ánh mắt đó đang nói thế này. Không phải anh giấu đi để tôi không đi làm được đấy chứ?

“Cậu ở nhà đi. Seo Won cũng sắp dậy rồi. Tôi đi một mình rồi về.”

Hyun Soo vội vã mở cửa chính. Vừa mở cửa, anh vừa nói thêm.

“Cậu đừng nói gì với vợ tôi. Cô ấy mà biết là sẽ đưa tôi vào bệnh viện tâm thần đấy.”

Không nghe tiếng trả lời, Hyun Soo hơi ngoái lại nhìn. Seung Hwan đang nhìn anh, vẻ mặt rối bời. Đúng vậy, bức bối lắm phải không. Ngay bản thân người đang nói đây cũng bi thiết biết bao nhiêu.

“Sao anh lại thành ra thế này?”

Sau khi chụp X-quang, bác sĩ ở Trạm y tế hỏi vậy. Hyun Soo im lặng. Anh chẳng biết phải trả lời thế nào.

“Chắc anh cũng biết rồi đấy, tự làm mình bị thương thì không được áp dụng bảo hiểm y tế. Và cũng không được hưởng chế độ chi trả một phần phí bảo hiểm đâu.”

Hyun Soo cụp mắt xuống, trả lời.

“Tay trái tôi thỉnh thoảng bị lên cơn tê liệt. Nếu chích máu thì sẽ hết.”

Trông bác sĩ có vẻ không tin. Vừa khâu vết thương, anh ta vừa cằn nhằn không ngớt. Anh ta bảo nếu đã định cắt động mạch thì phải chặt gần đứt lìa cổ tay. Chết cũng đâu có dễ. Một trăm ca cắt động mạch tự tử thì thất bại tới chín mươi chín ca. Có ngày cắt vào gân thì chết cũng chẳng chết được, mà cái tay chả tội tình gì thành ra không dùng được nữa… Điều trị xong, anh ta lấy băng cố định tay treo lên cổ cho Hyun Soo.

“Thời gian này, anh để tay treo như thế nhé. Vì bàn tay phải để hướng lên trên như vậy mới hết bị phù.”

Hyun Soo nhận thuốc rồi ra khỏi Trạm y tế. Anh đứng hút thuốc trước cửa Trạm. Mắt Hyun Soo đang hướng về phía con đường, nhưng trong đầu anh lại đang nhìn thấy một người đàn ông. Người đàn ông đêm nào cũng kẹp giày người khác bên sườn, rồi đi ra con đường phía sau tường rào. Người đàn ông đó đến trước cây cầu ở tháp lấy nước, ném đôi giày đó xuống hồ. Hôm đầu tiên là đôi dép đi trong nhà, hôm kia là đôi giày của Eun Joo, còn hôm qua là đôi giày thể thao của Seung Hwan.

Một câu hỏi hãi hùng vụt qua trong đầu Hyun Soo. Hôm nay sẽ là giày của ai đây? Chẳng có cách nào biết được trình tự hay tiêu chuẩn chọn giày là gì. Chỉ có duy nhất một điều Hyun Soo biết rõ. Có một đôi giày Hyun Soo phải bảo vệ khỏi người đàn ông trong giấc mơ đó.

Mùa xuân vừa rồi, Seo Won được giải thưởng cuộc thi Toán. Hyun Soo dùng thẻ quỹ đen, mua cho con một đôi giày bóng rổ Nike. Seo Won chưa kịp xỏ chân vào giày thì Eun Joo đã giằng lấy.

“Đôi này cỡ nhỏ quá. Để ngày mai mẹ đi đổi cho.”

Hyun Soo ngờ vực lên tiếng.

“Không nhỏ đâu. Tôi mua to hơn một cỡ so với giày con đang đi đấy.”

Eun Joo vừa cất đôi giày vào hộp vừa nói.

“Anh có biết chân Seo Won to lên nhanh thế nào không hả? Với lại mua một đôi này thì mua được năm đôi khác đấy.”

Seo Won nhìn anh, vẻ mặt như sắp khóc. Đến lúc đó, Hyun Soo mới hiểu ý của Eun Joo. Đột nhiên, một tiếng hét vọt ra.

“Cô cứ để nó đi.”

“Vấn đề lúc nào cũng là ở anh đấy. Chưa gì anh đã muốn mua ngay cho con đôi giày hơn 100.000 won hả? Quen cái thói này rồi, dần dần nó sẽ đòi thứ đắt hơn, anh không biết hay sao?”

Hyun Soo giật lấy đôi giày trên tay Eun Joo. Để Eun Joo không thể động đến đôi giày nữa, anh rút ngay cây bút bi trong túi áo ra, viết một cái tên lên trên túi bao ngoài đôi giày. Choi Seo Won.

Lần này thì có viết tên cũng chẳng giải quyết được gì. Phải giấu đôi giày đi thôi. Vậy nhưng biết giấu vào đâu. Người đàn ông trong mơ nhìn thế giới bên ngoài thông qua đôi mắt của chính anh kia mà. Hay là bảo Seo Won trực tiếp giấu đi? Hay là bảo thằng bé rằng giả sử bố có lật tung cả nhà lên để tìm giày của con thì cũng tuyệt đối không được đưa ra?

Hyun Soo lấy mũi chân di di mẩu thuốc lá. Một nỗi tuyệt vọng tăm tối hơn cả cơn choáng ngất, đang ập tới.