← Quay lại trang sách

Quy tắc Martini (2)

Anh nói anh thắc mắc về biệt danh “diễn viên Oh” sao? Hình như anh đã gặp thằng anh họ ngoại của tôi rồi thì phải? Ngoài thằng đần đó ra thì chẳng có thằng nào gọi Oh Young Je này như thế cả. Đúng rồi, dạo này nó bán xe có được không? Mặc dù đây chẳng phải việc khiến tôi lo lắng, nhưng nó đã kiếm cho tôi cái biệt danh “diễn viên Oh” như vậy, thì tôi mong nó không đổi nổi một cái xe tử tế mà đi…”

Chắc anh cũng nghe nói rồi, nhưng đấy là biệt danh mà mẹ thằng đó đặt cho tôi. Xét trên hộ tịch thì là chị gái mẹ tôi, vậy nên là bác của tôi. Quan hệ vậy nên tôi cũng đã từng ở nhà đó một thời gian. Chỗ đó là một căn hộ tầng trên cùng của một chung cư năm tầng ở Dangsan-dong. Khi đó chắc tôi 12 tuổi, vì đang học lớp 5 ở trường tiểu học Se Ryung. Mẹ tôi là người có niềm tin sắt đá. Mẹ tôi tin rằng, nếu đã định vào Đại học danh tiếng, trong số đó có trường Y, thì ngay từ tiểu học đã phải học tập theo tiêu chuẩn của trẻ con Seoul. Tôi bị chuyển trường mà không cần biết ý tôi thế nào. Điều thú vị ở đây, mẹ tôi lại là giáo viên của trường tiểu học Se Ryung. Bản thân mình rao giảng với học sinh rằng, nếu các em chăm chỉ học tập, sẽ có thể trở thành người như các em muốn, vậy mà lại không tin lời nói của chính mình. Nếu không như vậy, làm gì có chuyện liều mạng phản đối bố tôi đưa đứa con trai độc đinh ba đời gửi lên Seoul.

Cuộc sống ở Seoul không được suôn sẻ đến thế. Trước tiên là phải ở chung một phòng với thằng đần gọi là anh họ. Chỉ riêng chuyện đó đã đủ bực mình, vậy mà thằng đó còn tự tiện động vào đồ của tôi nữa chứ. Tôi ghét nhất là bị động vào đồ của mình. Bên cạnh đó, bọn trẻ con ở lớp thì đối xử với tôi như thằng nhà quê. Chúng nó hỏi nơi gọi là làng Se Ryung ấy đã có điện chưa, có tivi chưa, có xe hơi chạy qua chạy lại chưa. Cô giáo chủ nhiệm còn tức cười hơn. Không hiểu nổi, cô ta dám bảo tôi dọn nhà vệ sinh là sao? Cô ta bảo đấy là hình phạt vì ngay ngày đầu tiên chuyển đến đã đánh nhau với bạn ngồi cạnh sao? Tôi chỉ sửa thằng Joo Dong ấy một chút thôi mà. Chỉ tại cái thằng vừa bị đánh đã đái ra quần ấy… Hôm đó, tôi mặc bộ đồ Tây mà mẹ đặt may cho ở thành phố S, vậy mà nó dám túm lấy cà vạt của tôi, vừa kéo vừa hỏi có phải tôi mặc đồ của bố sửa lại không.

Nói về tôi ấy mà, tôi là con trai của đại địa chủ cai quản con đường trăm dặm dọc theo sông Se Ryung đấy chứ. Mỗi sáng, bố tôi lại nắm tay tôi đứng nhìn vùng bình nguyên mênh mông đó. “Young Je à, mảnh đất này, tất cả là của con.” Mỗi lần như vậy, mẹ tôi lại phá ngang. “Địa chủ ở cái xó nhà quê này thì ai người ta thèm biết đến?” Mẹ tôi ấy, bà coi việc được gả cho bố tôi giống như “bị lừa” vậy. Hình như ông tôi đã dỗ dành mẹ tôi – khi đó là cô giáo độc thân mới được phân về trường tiểu học Se Ryung – kết hôn với bố. Lấy nhau rồi, bà mới biết bố tôi chỉ tốt nghiệp trường cấp ba nông nghiệp. Nhưng quan trọng là, từ khi ra đời, tôi đã là “thiếu gia” của cả làng Se Ryung này. Ở trường là con trai cô giáo, và cũng là con trai của Hội trưởng hội phụ huynh. Bọn trẻ ở trường biết quá rõ ai là tướng ở đây.

Tôi nói với cô chủ nhiệm chi tiết đó. Và hỏi có phải vì cô không biết rõ về tôi nên mới thế đúng không. Cô giáo đó nói với tôi rằng ở đây không phải là làng Se Ryung. Cô nghĩ là ngày đầu tiên tôi chưa biết nên mới thế, và cô chỉ bỏ qua cho một lần này thôi. Nếu lại để việc này xảy ra, cô sẽ bắt tôi dọn nhà vệ sinh một tuần liền. Ngày hôm sau cũng xảy ra chuyện giống như vậy. Cô chủ nhiệm bảo tôi rửa dọn vệ sinh và phạt quỳ, tôi phải chọn một trong hai. Ra khỏi phòng giáo vụ, tôi dọn cặp sách rồi bỏ về nhà. Đúng như tôi nghĩ, hình như cô ta đã gọi điện cho bác tôi. Bác rỉa rói tôi y như gõ kiến rỉa cây, thật phát điên lên được…

Tôi muốn quay về làng Se Ryung. Trong khi tôi vừa mới lên Seoul được đúng hai ngày. Vậy nhưng chẳng có cách nào đi được. Có gọi cho mẹ thì cũng quá rõ mẹ sẽ nói gì. Để nhét được tôi vào cái nhà đó, mẹ tôi đã phải hứa hẹn thề thốt tới mấy lần. Seoul khác với làng Se Ryung. Có không được như ý, tôi cũng phải tự biết cách chịu đựng.

Tôi ấy mà, dù là khi đó hay bây giờ, luôn là người ghét nhất việc phải chịu đựng. Tôi là người muốn được sống trong một thế giới mà mọi việc đều theo ý mình.

Rã rời như sắp chết, tôi quay về phòng thì thấy ngôi nhà mô hình bằng que diêm để trên bàn học của tôi bị phá hỏng. Ngôi nhà đó, tôi đã tốn bao công sức suốt mấy tháng trời để làm. Tôi hỏi ai làm việc này, thì thằng đần kia trả lời tỉnh bơ. Nó bảo Bươm Bướm nhìn thấy con ruồi, phấn khích quá nên nhảy lên đó. Bươm Bướm là tên con mèo nhà đó nuôi. Con vật đó mắt vàng, lưng cũng có sọc vàng. Mèo làm thì chủ nhân phải chịu trách nhiệm về mặt ý thức mới đúng. Tôi húc đầu vào mũi thằng đần đó một phát. Thằng đần chảy máu mũi rồi khóc, cái bà tôi gọi là bác đó liền không cho tôi ăn tối. Bà ta bảo phải nhận lỗi thì mới cho ăn cơm.

Đương nhiên là tôi đói. Và tôi không ngủ. Vì tôi có việc phải làm sau khi tất cả mọi người trong cái nhà đó đã ngủ hết. Trong phòng khách, có một vật trông giống cái va li du lịch, đấy là nhà của Bươm Bướm. Con vật đó đang nằm ngủ bên trong. Tôi nhanh chóng kéo phéc mơ tuya khóa nắp lại, rồi xách ra ngoài. Ra đến cửa sổ chỗ chiếu nghỉ cầu thang, tôi mở khóa kéo rồi úp ngược cái chuồng xuống giũ thật mạnh. Bươm Bướm bay vèo xuống như một con bươm bướm thật. Tôi để cái va li vào chỗ cũ rồi quay về phòng. Đến lúc đó, tôi mới ngủ được.

Sáng hôm sau, đương nhiên là loạn cả lên. Cái bà bác đó lại không cho tôi ăn cơm. Vì mải đi tìm Bươm Bướm nên không còn thời gian để mắt đến việc làm bữa sáng cho tôi nữa. Mà như thế đã hết đâu. Tôi tìm quần áo để đi học, thì quần với áo sơ mi còn để nguyên trong túi đựng quần áo mẹ tôi mua cho. Đừng nói gì đến là, chúng thậm chí còn chưa được treo lên mắc nữa kìa. Cái thứ gọi là áo đó, tự tay tôi lấy ra mặc, bụng nhịn đói hai bữa liền, hộp cơm trưa cũng chẳng có rồi cứ thế mà đi học, xem ra đúng là tôi thành quân ăn mày rồi. Ở nhà, mẹ tôi còn là cả quần lót rồi mặc cho tôi cơ.

Ở trường cũng lại có chuyện bực mình. Con mụ chủ nhiệm dám bảo tôi ra đứng ngoài hành lang. Lại còn bảo đi ra là do em, nhưng muốn vào thì phải được sự cho phép của tôi. Đương nhiên là tôi không ra. Tôi ngùn ngụt lửa giận, nhìn con mụ đó trừng trừng. Thế là con mụ đó mặt đỏ bừng, túm tay tôi kéo xềnh xệch ra ngoài. Đúng lúc ấy, tôi nghe thấy ở đâu có tiếng cười hinh hích. Quay lại nhìn hóa ra là thằng ngồi cạnh tôi đang lấy sách che mặt cười. Đúng là đổ thêm dầu vào lửa mà. Toàn thân tôi bốc cháy phừng phừng, trước mắt mọi vật trở nên đỏ ké, còn trong bụng như có bom vừa nổ. Uỳnh, uỳnh.

Khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang trong phòng y tế. Theo lời giáo viên phụ trách phòng y tế thì tôi bị lên cơn co giật. Mắt trợn ngược, cắn lưỡi rồi ngã lăn ra. Chắc con mụ chủ nhiệm sợ quá nên vội chuyển tôi xuống phòng y tế. Xem ra tất cả đều nghĩ tôi mắc bệnh động kinh. Giờ ăn trưa, giáo viên chủ nhiệm đến bảo cho tôi về sớm. Còn bảo vì bố mẹ đã lên, nên thử cùng bố mẹ đến bệnh viện xem sao.

Tôi chạy một mạch về nhà. Nhưng vừa mở cửa thì thấy trong nhà đang diễn ra một chuyện không còn gì để nói. Chình ình ngay trước mặt bố mẹ tôi là xác của con Bươm Bướm nằm đó, còn mụ bác kia thì đang sùi cả bọt mép bù lu bù loa về việc tôi làm. Có phải thằng anh họ tôi đang ngủ thì nhìn thấy tôi đi ra ngoài đâu? Nó chỉ bảo nghe có tiếng người ra khỏi cửa chính nên tỉnh giấc, một lúc tôi quay vào, rồi nó lại ngủ tiếp. Nghe vậy, mụ bác nghĩ là biết đâu đấy nên thử nhìn ra sau nhà, đã thấy con Bươm Bướm rơi xuống bồn hoa chết ngắc rồi.

Bố tôi hỏi có phải thật như thế không. Tôi đáp là không có chuyện đó. Mẹ tôi cứ hỏi dồn rằng không lẽ bác nói dối. Chắc chắn tôi đã làm gì đó nên con Bươm Bướm mới thành ra thế chứ? Mẹ mà có thể nói với con trai như thế sao? Tôi bất giác nước mắt ròng ròng, rồi khóc um lên như vỡ phổi. Tôi bảo bác phạt tôi vì đánh nhau với anh, bỏ đói tôi ba bữa liền. Vừa đói, vừa buồn, vừa vô cùng nhớ bố nên tôi không ngủ được. Sợ anh nghe được nên tôi ra ngoài hành lang, vừa nhìn trời tối đen vừa khóc đến sưng cả mắt. Sáng ra ôm bụng đói đi học thì cô chủ nhiệm vô duyên vô cớ đuổi tôi ra khỏi lớp.

Ngôn từ đúng là có một sức mạnh dị thường. Tôi chỉ nói buồn một chút thôi mà thực tế lại dần cảm thấy buồn thật. Lúc nói xong, toàn thân tôi rã rời đến mức cảm giác như sức cùng lực kiệt. Tôi vừa bê nguyên cái trò tôi đã thử nghiệm ở trường ra làm lại. Hiệu quả thật tuyệt vời. Mặc dù có vấn đề là hiệu quả quá đỉnh nên bị đưa vào bệnh viện. Phải làm xét nghiệm, phải tiêm, phải làm không thiếu một trò gì.

Hôm đó, tôi trở về làng Se Ryung. Và hôm đó, mẹ tôi bị bố tôi đánh cho bò lê bò lết. Lý do thứ nhất là dám tùy tiện quăng “con tôi” vất vưởng ở ngoài, làm cho nó đến phát bệnh ra thế kia; lý do thứ hai là không tin lời “con tôi” mà lại đứng về phe “chị mình”. Đó là lần đầu tiên bố tôi điều chỉnh mẹ, nhưng từ đó về sau, việc điều chỉnh đó diễn ra mỗi ngày. Mãi đến vài năm sau, cho đến khi mẹ tôi mất vì ung thư vú. Con người tội nghiệp. Phải đến tận tang lễ tôi mới biết. Rằng những người ở nhà kia gọi tôi là “diễn viên Oh”.

Tôi gập lá thư lại, cất vào phong bì. Từ lúc bình minh, tôi bắt đầu đọc thư của Moon Ha Young, giờ chỉ còn lại hai lá. Tôi đọc không phải vì tôi muốn đọc. Tôi đọc để tránh phải nghe thấy giọng nói của bố, hẳn là một lựa chọn ưu việt. Nếu giọng của bố ở mức bóng bay qua lưới, thì giọng nói của Oh Young Je mà Moon Ha Young truyền tải lại là một cú đập bóng smashing[39].

39. Một kỹ thuật khó trong tennis khiến đối phương không có thời gian di chuyển để kịp đỡ bóng.

Trong vòng hai tháng, bảy lá thư đổ về dồn dập như một trận cuồng phong. Câu hỏi của chú thì đa dạng, còn những câu trả lời của Moon Ha Young dưới giọng của Oh Young Je thì thành thực. Từ chuyện yêu đương, hôn nhân, dục vọng, cách nhìn nhận đối với vợ và con gái, cuộc sống thường ngày… cho đến cả sở thích tình dục, tất cả đều giống với Oh Young Je trong bản thảo tới mức có thể tưởng nhầm là do chính Oh Young Je thực sự viết ra. Điều giật mình nhất là khả năng tưởng tượng của Oh Young Je. Trước khi đâm đơn ly dị, Moon Ha Young đã từng dẫn con bỏ trốn hai lần. Cả hai lần đều chưa quá hai ngày đã bị tóm đuôi. Oh Young Je ngồi bên bàn làm việc, tự coi mình là Moon Ha Young lần theo lộ trình của hai mẹ con. Quá trình truy lùng đó vô cùng tỉ mỉ và chính xác đến mức đáng kinh sợ. Chuyện đó, trong trạng thái cao hứng, đạt tới cực khoái về tinh thần, y cũng đã nói cho Moon Ha Young biết.

Tôi đặt lá thư xuống, rồi ngồi im lặng nghe. Không còn thấy vang lên tiếng của bố nữa. 10 phút, 20 phút, 30 phút trôi qua cũng vẫn tĩnh mịch như vậy. Như thể Oh Young Je đã giúp bịt hẳn miệng bố lại vậy. Nếu có tiếng gì ồn ào, thì đấy là tiếng dạ dày của tôi. Nó đang sôi ùng ục, nôn nao cồn cào một cơn trào ngược bỏng rát. Tôi nhớ ra một ngày mùa đông vừa rồi. Cái ngày mà tôi đứng suốt hai tiếng đồng hồ trước cửa hàng tiện lợi để đợi nhận tiền lương. Triệu chứng cũng giống như khi đó. Lần này thì xem ra cần một lượng thức ăn không phải là đủ cho những người lang thang ở ga Seoul, mà phải cho cả một đàn bò. Trong tủ lạnh chỉ còn hai quả trứng, một hộp cá ngừ ăn dở với một chai nước suối. Cửa hàng tiện lợi thì cách tới hơn 30 dặm, nhưng tôi vẫn quyết định đi. Nếu ăn vào là ổn thì phải ăn thôi.

Tôi vừa lôi xe đạp ở sân sau ra, thì ở cổng chính, người đưa thư đi vào.

“Ở đây có ai tên là Choi Seo Won không?”

Nghe người đưa thư hỏi mà ngực tôi đột nhiên quặn thắt. Từ hôm qua đến giờ, sao nhiều thứ bay đến với Choi Seo Won vậy?

“Là tôi đây ạ.”

Người đưa thư chìa ra bức điện báo. Nơi gửi – Nhà tù Seoul.

Tôi còn đang đứng ngơ ngác thì người đưa thư đã biến mất. Những bông tuyết rơi trên bức điện mà tôi vừa nhận được. Bầu trời xám xịt. Không gian ấm như một ngày xuân. Tôi lại đem xe đạp cất trở lại sân sau. Tôi không muốn xem bức điện, và cần phải kiếm cớ để không xem, nhưng tôi chẳng còn việc gì khác để làm. Ngoài việc vào phòng rồi ngồi xuống trước bàn. Sao mấy chữ “Nhà tù Seoul” lại đáng sợ đến như thế nhỉ? Đến mở phong bì thôi, chắc cũng mất của tôi tới những ba chục phút.

Chúng tôi xin thông báo đã thực thi bản án đối với tử tù Choi Hyun Soo, vào lúc 9 giờ, ngày 27 tháng 12…

Tờ điện báo trở nên xa xăm, chao đảo. Hình như nội dung vẫn còn, nhưng tôi không nhìn thấy gì nữa. Dưới lưỡi tôi trào lên một luồng nước bọt nóng hổi. Tay cầm tờ điện báo, tôi lết trên đầu gối đến trước tủ lạnh. Tôi lôi chai nước ra tu ừng ực. Cảm giác như đang uống dung dịch sắt nóng chảy sôi ùng ục trong lò luyện kim. Đột nhiên, tôi ngồi cũng không được, đứng lên cũng không xong. Nếu ngồi thì bụng tôi bỏng rát chỉ muốn gào lên. Thử đứng dậy thì chân lẩy bẩy như ngã ụp mặt xuống đến nơi. Tôi loạng choạng dựa vào tường, rồi lấy hết sức đọc nốt phần nội dung còn lại.

Gia quyến… sau 9 giờ ngày 28… đến nhận…

Bức điện cứ liên tục rớt khỏi tay tôi. Cứ nhặt lên rồi lại rơi xuống, lặp đi lặp lại mấy lần. Trước mắt tôi mờ mịt dần, rồi cuối cùng trở nên tối đen. Cả hai tai tôi cũng kín đặc. Các âm thanh trên đời đồng loạt biến mất. Ngồi quỳ ở đó, trong bóng tối và tĩnh lặng, tôi thử nhớ lại những nội dung vừa đọc. Ký ức nhắc tôi nhớ lại giọng nói đã bị Oh Young Je làm cho im tiếng.

“Nếu lúc nào cũng ở bên cạnh con, có lẽ tôi đã chẳng thể chứng kiến cú nhảy vọt tựa như một phép màu đó.”

Giọng nói bên trong tôi đang cất lên. Bố đã chết rồi, theo đúng như dự định. Giờ thì sao hả?

“Tôi đã cảm thấy kiêu hãnh biết bao, sau này khi nó đã thành một người đàn ông, nhất định tôi sẽ nói cho nó biết…”

Bố đã chết như thế nào nhỉ? Có phải bị treo cổ trên giá giống như trong giấc mơ của tôi không? Trước khi chết, tâm trạng bố thế nào? Có sợ không? Bố có hiểu ra nỗi khiếp hãi của đứa bé đã chết dưới tay bố không? Bố có căng thẳng không? Có hối hận không? Có buồn không? Bố có đàng hoàng đón nhận bản án không? Liệu bố có hay, biết bao nhiêu ngày, biết bao nhiêu lần, bản thân mình đã chết đi chết lại dưới tay con trai mình không? Giây phút cuối cùng, bố đã nói gì?

Bố có van xin tha mạng không? Bố có xin được thứ lỗi không? Không lẽ, không lẽ bố lại gọi tên tôi?

“Seo Won à.”

Rốt cuộc, tiếng gọi đó đã trở lại. Giọng nói đó như bốc cháy, châm lửa vào các khớp xương của tôi. Tôi tìm bộ đồ lặn mặc vào. Rồi chuẩn bị các thiết bị lặn. “Đừng có lặn khi không có bạn lặn” – lời cảnh cáo đó của chú đã bị đẩy bắn đi xa tít. Tôi phải dập tắt lửa trước đã.

Hội trưởng thanh niên không có nhà. Tôi mở cửa phòng ngủ, đưa tay lần tìm bên trên chiếc tivi. Chùm chìa khóa treo ở đó, tôi nhanh chóng giật lấy.

Trên biển, những bông tuyết lớn đang trút xuống. Trời lặng gió, sóng cũng nhẹ hơn bình thường. Tôi đi xuống phía dưới ngọn hải đăng, khởi động thuyền máy. Sau khi ra khỏi bãi đá, tôi bắt đầu chạy với vận tốc đáng sợ. Tuyết rơi nên tầm nhìn kém, nhưng tôi chẳng bận tâm. Tôi cũng chẳng buồn để ý đến những vệt dòng chảy dài hình thành trên mặt nước khu vực quanh đảo đá. Bắt đầu chạy là ngọn lửa trong người tôi đã phá hỏng hoàn toàn hệ thống cảnh báo trong đầu tôi rồi.

Con thuyền đã đến mũi phía Tây. Tôi neo thuyền lại rồi lập tức xuống nước. Vừa xuống đến chỗ gờ vách đá tôi phi thân tới phía tường đá dựng đứng. Trong lúc lặn xuống, một dòng chảy hung dữ chụp lấy tôi ngấu nghiến. Dòng chảy này mạnh hơn dòng chảy mà tôi quen tới hai chục lần. Đây là dòng chảy ngầm hướng xuống dưới. Là dòng chảy đã đưa tay camera vào chỗ chết. Hô hấp rối loạn, các suy nghĩ trong đầu tôi biến mất. Một cột nước hệt như một thác nước ghim thẳng tôi xuống đáy biển.

Tôi chẳng định làm gì cả. Áo phao lặn BC cũng không thổi căng lên, không tìm một vách đá để trú thân, và cũng chẳng nhìn đồng hồ đo độ sâu. Cái chết đang túm chặt lấy tôi, nhưng ngay cả ý chí phản kháng, tôi cũng không có. Bị vây bọc trùng điệp trong đám bọt trắng xóa của cột nước, tôi hoàn toàn phó mặc thân xác mình. Ngay cả việc ngậm máy hô hấp trong miệng tôi cũng thấy khó chịu.

Rồi một lát sau, cảm giác tiếp xúc với nước dần dần trở nên mờ nhạt. Trên vai dần cảm thấy trống trải, áp lực đè nặng toàn thân đột nhiên biến mất. Như thể vừa kéo cần phanh, tôi ngừng lao xuống. Cột nước trắng phía trên đầu tôi đang cuộn lại rồi đi lên phía trên. Và cuối cùng cũng biến khỏi tầm nhìn.

Chiếc thang máy vừa rồi đã đưa khách xuống nhầm tầng rồi bỏ đi mất. Tôi xuống đến một nơi trông như phế tích của một thành cổ bỏ hoang. Cánh cổng sắt mở toang, thanh barie chắn ngang cổng quấn đầy dây leo, phía trên là đàn cá màu xám đang lượn qua lượn lại. Phía trong hàng rào lưới sắt rỉ sét, đâm thẳng lên những cây bách cổ thụ, dây leo bám lòng thòng như dây điện. Đó là khu vườn ươm Se Ryung. Vượt qua thanh chắn, tôi đi vào trục đường chính. Tôi từ từ bơi dọc theo con đường tích tụ đầy đất cát, chồng chất những gốc cây mục nát đen thui, và mặt đường bê tông đã phồng rộp cả lên. Thình lình hiện ra một bảng tin. Trên đó có dán một tờ thông báo.

TÌM CON

Tên: Oh Se Ryung

Giống như ngày ấy bảy năm về trước, tôi lại dán mắt vào bức ảnh đứa bé. Nếu như không nghe thấy vọng tới một giai điệu kính coong tựa tiếng chuông gió, có lẽ tôi đã quên cả cử động. Âm thanh đó đang vang lên từ phía khu biệt thự.

Fly me to the moon. And let me play among the stars…

Tôi đi lên con đường phía trước khu biệt thự. Hiện ra ngôi nhà số 103 đã sập mất mái. Nhà số 102 thì ván tường rơi rụng, cửa kính phòng khách bị vỡ, cầu thang thì sụp xuống, trước bồn hoa nhà 102, tôi rẽ sang sân sau nhà 101. Và dừng lại trước cửa sổ mà tôi thường đứng ở đó. Dòng nước chảy xiết đã quét sạch cả khu vườn ươm cũ, chỉ có phòng của đứa bé đó là vẫn còn nguyên như hồi ấy. Cửa sổ hơi hé mở, bức ảnh đứa bé vẫn treo nguyên ở chỗ cũ. Trên bàn, nến đang cháy đỏ. Trước mặt gấu Pooh và búp bê đội mũ sinh nhật là cái bánh xe đu quay phát nhạc đang xoay tròn. Bóng bay trôi bồng bềnh trong phòng như bong bóng nước.

Tôi mở cửa sổ rồi bơi vào trong phòng. Đứa bé đang ngủ trên giường. Vẫn là dáng vẻ trong ký ức của tôi. Mái tóc đen dài, khuôn mặt trắng trẻo, đôi chân mảnh khảnh, bàn chân để trần. Cơn kiệt sức đột nhiên ập đến. Tôi nhắm mắt lại, sự căng thẳng rời khỏi cơ thể tôi. Tôi nằm xuống bên cạnh đứa bé. Tôi đặt bàn tay mình lên trên bàn tay đứa bé. Ánh trăng lọt vào qua khung cửa sổ. Không gian thật ấm áp, bàn tay đứa bé đó thật mềm mại, một sự tĩnh lặng đến trong lòng. Tôi muốn ngủ. Cảm giác như chỉ cần nhắm mắt là tôi có thể ngủ mãi mãi.

“Seo Won à.”

Một giọng đàn ông trầm trầm làm tôi tỉnh giấc. Tôi mở mắt nhưng không sao động đậy được. Ý thức còn mông lung, cảnh tượng trước mắt rung rinh nhòe mờ như có làn khí nóng. Nhưng tôi vẫn biết ai vừa đánh thức mình. Là bố.

“Seo Won à.”

Giọng bố vang lên như bom nổ trong tai tôi. Cảm giác choáng váng như vừa bị tát một phát vào mặt, tôi bừng tỉnh. Tôi nhìn xung quanh. Không thấy đứa bé đó đâu. Cả giường, cả bánh xe đu quay, cả bóng bay và ánh trăng cũng thế. Trong khoảng không mà phép màu đã biến mất, chỉ còn lại bóng tối. Tôi thở khó nhọc. Một cơn ớn lạnh dữ dội bủa vây. Tôi định ngồi dậy nhưng bị kẹt chặt ở đâu đó, không thể nào cử động được. Tôi phải suy nghĩ, nhưng không sao biết được phải nghĩ gì. Tôi cũng không biết mình đang ở đâu. Cái thứ tròn tròn gắn trên cổ tôi dường như không phải là đầu, mà giống như một túi bỏng ngô. Một giọng nói lại vang lên.

“Dừng lại, suy nghĩ, hành động.”

Lần này không phải giọng bố. Đấy là mệnh lệnh tuyệt đối của chú mà tôi lĩnh hội được từ ngày đầu học lặn. Để dậy được, tôi ngừng những cử động vùng vẫy. Vừa điều tiết hơi thở, vừa nhìn xung quanh. Trước, sau, hai bên, tất cả đều bị những tảng đá đen ngòm vây bọc. Tôi ngửa đầu ra sau, nhìn lên trên. Phía trên khoảng không cao vợi, hé ra một khoảng hở dài và lô nhô. Khoảng không lộ ra giữa khe hở đó sáng hơn chỗ tôi đang ngồi. Ở rìa khe hở là bóng rặng san hô che phủ. Tôi kiểm tra thiết bị máy tính lặn đeo ở cổ tay. Tổng thời gian dưới nước là 24 phút, độ sâu hiện tại 48,5 mét, biểu đồ thể hiện chỉ số bar ni-tơ tăng từng nấc từng nấc đỏ với tốc độ hoa mắt. Đến tận lúc đó, tôi mới hiểu ra tình trạng của mình. Cột nước đã cắm thẳng và ghim chặt tôi xuống một khe đá sâu như một vết nứt đáy biển. Ở chỗ bị ghim xuống, tôi đã bị say ni-tơ. “Cứ xuống độ sâu 10 mét, là giống như vừa đổ một ly martini vào cái bụng rỗng” – nếu dựa theo “quy tắc martini” này, thì tôi đã làm một hơi 5 ly. Vậy nên tôi mới mơ giấc mơ tuyệt diệu dường kia.

Trước tiên, tôi phải ra khỏi khe đá này đã. Ngồi bệt thế này, ngay cả xác định xem có bị thương hay không cũng không được. Tôi quờ hai tay mò mẫm xung quanh, lần tìm được một gờ đá có thể giúp sức cho mình. Tôi chống tay lên đó, đẩy người chui ra khỏi khe hở rồi rút chân lên theo. Sau khi đã chầm chậm nổi lên và bơi về phía trên bãi đá, trước tiên, tôi kiểm tra lượng không khí còn lại. 51 bar. Trước mắt tôi quay cuồng. Xét tới mức độ tiêu thụ khí thường ngày của tôi và áp suất tuyệt đối, thời gian có thể cầm cự được chỉ còn hơn ba phút nữa. Giờ tôi mới nhớ ra là sau lần lặn trước, tôi đã không nạp lại khí vào bình. Tiếp theo đó, tôi tuyệt vọng nhận ra mình còn không mang theo cả khí dự trữ. Đừng nói đến thời gian dừng lại để khử ni-tơ, ngay thời gian để lên đến mặt nước cũng còn chật vật. Tôi vội vàng bắt đầu nổi lên, nhưng có lẽ vì căng thẳng quá nên lượng khí tiêu thụ nhiều hơn bình thường. Ở độ sâu 15 mét, bình khí đã cạn đến đáy. Tôi cởi thắt lưng ra, ngậm máy thở rồi mở ống thở. Cố gắng nổi lên trong tình huống khẩn cấp, từ khi tôi học lặn đến giờ, đây là lần đầu tiên.

15 mét đó giống như dài vô tận. Lúc sóng dâng lên phía trên, cảm giác như phổi vừa vỡ tung. Xương cốt, cơ gân co rút lại vì đau buốt, và dâng lên nỗi sợ hãi rằng mình sẽ bị chứng giảm áp. Tôi ngậm ống thở, nằm yên trong lòng con sóng. Tôi vừa thở bằng luồng không khí lạnh giá thông qua ống thở, vừa thử đưa ngón tay vỗ vỗ vào sóng. Có thể cử động được rồi. Tôi thử lúc lắc hai chân, thấy hai mũi chân nhái lắc qua lắc lại. Đó là giây phút tôi đã kịp thoát trong gang tấc khỏi nguy cơ bị liệt toàn thân.

Biển đang chìm trong cơn bão tuyết. Trong không gian mịt mùng ngoài kia, ánh đèn cảnh báo sương mù của ngọn hải đăng đang nhấp nháy. Tôi vừa nhìn ngọn đèn màu đỏ nơi mạn thuyền vừa bơi. Đến lúc không còn chút sức lực nào và cũng gần như mất hết cảm giác, thì vừa kịp quẳng được cái thân tôi lên thuyền. 15 phút sau, tôi đã đến phía dưới ngọn hải đăng. Dưới chân vách đá có ai đang đứng đó. Mặc dù không nhìn rõ mặt, nhưng có một điều rõ ràng là không phải chú hay Hội trưởng Hội thanh niên.

Lúc tôi lên đến phía trên vách đá, người đàn ông đã biến mất. Chỉ còn lại vết lốp xe hơi giống như đường ray xe lửa chạy về hướng đường chính. Tôi quay về nhà. Tôi thay quần áo khô, lấy chăn quấn kín người rồi lôi bình dưỡng khí cầm tay và mặt nạ ra. Trong lúc ngồi thở dưỡng khí, tôi đọc lại tờ điện báo.

Chúng tôi xin thông báo đã thực thi bản án đối với tử tù Choi Hyun Soo, vào lúc 9 giờ, ngày 27 tháng 12.

Họ nói ngày mai có thể đến nhận xác rồi. Ngày kia là sinh nhật bố.

Tôi để tờ điện báo xuống, cầm lên tập bản thảo đã được in ra.

Tôi vẫn chưa biết chút gì về lý do bố tôi phải lên giá treo cổ.