Hồ Se Ryung - III
Young Je đậu xe ở bãi đỗ ngầm tại tòa nhà Medical Centre. Tròn một tuần rồi y mới đi làm. Y đã định nghỉ đến tận lễ ba ngày của Se Ryung, nhưng rồi lại đổi ý. Còn nhiều việc cần phải xử lý.
Buổi sáng trôi qua như nước cuốn. Khám chữa cho những bệnh nhân hẹn trước, ký duyệt giấy tờ lặt vặt, lập danh sách và chuẩn bị mấy câu cảm ơn để ghi vào thiệp gửi những người đã giúp đỡ… Phải đến giữa trưa, Young Je mới được thở một chút. Y lôi từ trong cặp ra hồ sơ lý lịch của Choi Hyun Soo. Đó là tập hồ sơ đã làm y mất ngủ ba ngày qua.
Quá trình ra đời, trưởng thành, tính cách, các cột mốc trong cuộc sống… cuộc đời của Choi Hyun Soo không chệch một ly so với dự đoán của y. Thời kỳ tỏa sáng duy nhất là những năm học cấp ba. Còn về sau thì cứ thế không ngừng tuột dốc. Là một kẻ thất bại về mọi mặt. Cả với tư cách người đàn ông, tư cách người chủ gia đình, hay tư cách một con người. Một thằng như thế này đã giết chết con gái của Oh Young Je. Có vài chi tiết đủ để tin chắc như vậy.
Đó là chi tiết trong thời gian xảy ra vụ việc, Choi Hyun Soo đang bị treo giấy phép vì lái xe sau khi uống rượu. Và dù vậy, Choi Hyun Soo vẫn tiếp tục giữ thói quen này. Cùng với chi tiết gần đây, Choi Hyun Soo mua nhà.
Căn nhà đó hoàn toàn mua bằng tiền đi vay. Từ tháng sau, tiền lãi vay sẽ ngốn tới hơn nửa tháng lương của Choi Hyun Soo. Young Je đánh dấu sao ở chi tiết đó. Trong trường hợp anh ta bị bắt vì chuyện lái xe hay mất việc, cũng có nghĩa là tòa thành chông chênh mà gia đình đó vun đắp sẽ sụp đổ. Ở đây y thêm vào hai dự đoán nữa. Đó là vào ngày xảy ra vụ việc, Choi Hyun Soo đã đến hồ Se Ryung; và gần đây, Choi Hyun Soo đã sửa xe.
Vậy nhưng có một điểm mà Young Je không hiểu. Khi xem lại tình huống trên, Choi Hyun Soo đã không thể xử lý được vụ tai nạn. Tuy vậy, anh ta đã có cơ hội để chạy thoát. Hiện trường xảy ra tai nạn là một bờ hồ hẻo lánh. Choi Hyun Soo có đủ điều kiện để không phải dính líu đến vụ án, còn Se Ryung thì đang trong trạng thái nếu cứ để ở đó thì cũng sẽ tự chết. Chỉ cần quay xe là mọi việc được giải quyết. Vậy nhưng, anh ta lại hành động cực đoan, giết chết con bé rồi ném xác xuống hồ. Tại sao lại thế? Chuyện gì khiến anh ta làm thế?
Young Je nhớ lại hình ảnh Choi Hyun Soo mà y nhìn thấy trên đường đi làm. Anh ta đang đứng trước cửa Trạm y tế, vừa nhìn xuống đường vừa hút thuốc. Nhìn cổ tay bên trái quấn băng thì hình như anh ta vừa điều trị xong, đang đi ra. Tay bị treo trên băng cố định thế kia, có vẻ như vết thương không hề nhẹ. Không phải bó bột, xem ra có lẽ không bị thương ở xương. Young Je gọi điện đến Trạm y tế.
“Tôi là em của bệnh nhân Choi Hyun Soo mới đến hồi sáng.”
Bác sĩ ở Trạm y tế ậm ừ chẳng ra “à” cũng chẳng ra “dạ”. Có vẻ chỉ nói tên thì anh ta không nhớ ra.
“Là bệnh nhân bị thương ở tay bên trái ấy ạ. Anh ấy cực kỳ cao, nên chắc bác sĩ sẽ nhớ.”
“À à…”
“Tình hình anh ấy sao rồi ạ? Chị dâu tôi lo lắm. Hình như anh tôi chẳng nói gì cả.”
“Nói qua điện thoại thì không tiện, mời anh trực tiếp đến Trạm y tế cho. Ngay gần nhà mà.”
“Vậy thật khó cho tôi. Chị dâu tôi đang không được khỏe. Còn tôi đang đi công tác ở tỉnh ngoài.”
Viên bác sĩ lại ậm ừ “À à…” Young Je cố nuốt cơn bực mình đang dâng lên.
“Tôi không biết có cần phải chuyển lên bệnh viện lớn không, vậy nên mới gọi điện.”
“Anh là em ruột hả?”
Viên bác sĩ hỏi. Young Je nói ra tên của em trai Choi Hyun Soo và vài thông tin nhân thân của Choi Hyun Soo ghi trong bản lý lịch.
“Một tĩnh mạch ở cổ tay trái bị cắt. Vết thương sâu, nhưng động mạch với dây chằng thì không sao. Và có vẻ cũng không đến mức bị mất máu nghiêm trọng.”
“Là anh ấy tự cắt ạ?”
Young Je hỏi.
“Tôi không rõ. Anh ấy bảo thỉnh thoảng cánh tay trái bị tê liệt, anh có biết chuyện đó không?”
“Tay trái bị tê liệt ấy ạ?”
“Anh ta bảo bên khoa Ngoại chỉnh hình nói không có vấn đề gì. Và bảo triệu chứng này lâu ngày rồi, nếu chích máu thì sẽ khỏi.”
“Nghĩa là cắt tĩnh mạch để trị cơn tê liệt?”
“Theo như anh ta nói thì là lỡ tay cắt phải tĩnh mạch thôi. Nhưng trên tay trái có nhiều vết thương tương tự, và tất cả hình như đều mới bị gần đây.”
“Theo bác sĩ, là do tự làm, hay chẳng may ạ?”
“Cắt tĩnh mạch với chích máu đầu ngón tay, có giải thích là do chẳng may cũng khác nhau lắm chứ. Khả năng tái diễn cũng cao. Nếu xét theo hướng đó, cũng có thể sẽ xảy ra việc nghiêm trọng đấy.”
“Nghĩa là cần phải điều trị tâm lý ạ?”
“Theo ý tôi là vậy.”
“Vâng, tôi biết rồi. Tôi sẽ thử thuyết phục anh ấy, nhưng có thể anh tôi sẽ từ chối đề nghị của tôi, rồi lại tìm đến bác sĩ. Khi đó, mong bác sĩ đừng bảo đã từng nói chuyện điện thoại với tôi nhé. Anh ấy rất cố chấp và hơi nhạy cảm.”
Cúp máy xong, Young Je lại nhìn vào bản lý lịch của Choi Hyun Soo. Vậy là Choi Hyun Soo đã rạch cổ tay…
Trong hồ sơ y tế của Hyun Soo, không có tiền lệ về việc tự làm mình bị thương. Cũng chưa từng điều trị tâm lý. Nhưng có thông tin về việc đã điều trị thần kinh. Trong đó có ghi, lý do là vì chứng tê liệt tay trái giống như anh ta đã nói với bác sĩ ở Trạm y tế, nhưng đã giấu chuyện này khi làm cầu thủ bóng chày. Không thể tránh khỏi, các lỗi phòng ngự liên tiếp khi anh ta chơi bóng, vì chuyện đó mà anh ta có biệt danh là “Tay rồng”. Nếu ở đây bổ sung thêm một điểm là Choi Hyun Soo thuận tay trái, thì quả cân nghiêng về phía “lỡ tay”. Nếu có ý định tự tử, thì cầm dao ở tay trái sẽ tự nhiên hơn, và chỗ bị cắt sẽ phải là cổ tay phải.
Nếu kết hợp việc của Se Ryung với tính cách hướng nội của Choi Hyun Soo, thì lại thấy gần với ý định tự tử hơn. Là ý định tự tử, hay “lỡ tay” đây? Nếu là vế trước, thì tiếp theo anh ta sẽ cố thử lần nữa, khi đó, xác suất thành công sẽ cao. Còn nếu “lỡ tay” thì cũng chẳng khác gì. Vì nếu cứ lỡ tay lặp đi lặp lại như vậy, một lúc nào đó sẽ lỡ tay đến mức không thể nào cứu chữa được. Dù vế nào đi nữa, cũng không khớp so với kế hoạch của y.
Kế hoạch của y như thế này – “Choi Hyun Soo tự thú tất cả mọi việc. Oh Young Je tổ chức lễ hội Carnival.” Young Je muốn biết vì con trai, Choi Hyun Soo có thể nổi điên đến giới hạn nào. Kết quả điều tra khá vừa ý. Choi Hyun Soo dễ bị nổi điên chỉ vì những yếu tố kích động đơn giản. Se Ryung đã chết như thế nào, Hyun Soo thậm chí đã tái hiện lại trước mắt đám đông. Tay thầy cúng suýt bị vặn gẫy cổ kia đòi tiền công gấp đôi so với thỏa thuận ban đầu. Young Je cũng hào phóng trả luôn.
Phần việc còn lại của Young Je là phải nắm được những chứng cứ xác thực. Phải tìm ra chứng cứ không thể chối cãi – đó là Trung tâm bảo trì đã sửa xe cho Choi Hyun Soo ngày 28 tháng 8. Bên “Supporters” đang thực thi nhiệm vụ này, giờ chắc đang lật tung cả đất Seoul lên. Young Je dự tính khi tìm được rồi, sẽ định ngày phán quyết – D-day. Nhưng lỡ không phải Choi Hyun Soo thì coi như công cốc. Toi công hơn nữa là trường hợp Choi Hyun Soo bị chết trước khi y định làm gì đó. Cần phải điều chỉnh lại kế hoạch. Từ “Tìm chứng cớ rồi định ngày”, chuyển thành “Định ngày rồi tìm chứng cớ”.
Young Je mở sổ, xem lại lịch trình của mình. Thứ Sáu tuần này có đánh dấu V. Đó là ngày y cùng với các bác sĩ trong Trung tâm y khoa đi khám bệnh từ thiện ở trại trẻ mồ côi Hyehwa. Hôm đó là ngày nghỉ của Kang Eun Joo. Young Je liên lạc với “Supporters”, thông báo định ngày vào thứ Bảy này. Y cũng gây sức ép, rằng bằng mọi giá, đến chiều thứ Bảy phải tìm cho ra Trung tâm bảo trì xe đó.
Giờ ăn trưa, y có hẹn với các bác sĩ trong Trung tâm. Sau khi trao đổi vài lời an ủi xã giao và cảm ơn, Young Je nói tới chuyện đi khám bệnh từ thiện vào thứ Sáu. Tất cả đều tán thành. Không có ai vắng mặt cả. Mặc dù cũng có người lo lắng hỏi đúng lúc nhà y đang có chuyện như vậy, liệu y có đủ sức không. Viện trưởng ở Trại trẻ mồ côi Hyehwa cũng cảm kích nhận lời đề nghị của Young Je. Young Je liên lạc với công ty tổ chức sự kiện, đặt một chiếc xe buýt.
Bốn giờ chiều, Young Je lái xe đến trường Tiểu học Se Ryung. Y nhờ giáo viên chủ nhiệm đem ra những di vật của Se Ryung. Giày đi trong nhà, máy ghi âm, bộ đồ vẽ, thư cầu nguyện của bọn trẻ trong lớp viết cho con bé, và một bức tranh lồng trong khung. Tiêu đề tranh là “Hoa bất tử nở rồi!” Young Je vừa nhìn bức tranh, giáo viên chủ nhiệm đã nói lại đủ điều. Nào là bức tranh này bọn trẻ thích lắm, nào là có một em rất hay đứng xem bức tranh này, rồi khi tháo bức tranh này xuống, em đó thấy tiếc nhất…
“Em đó là ai ạ?”
Y hỏi lại cho phải phép. Giáo viên chủ nhiệm đưa ra một câu trả lời đầy thú vị.
“Em đó tên là Choi Seo Won, có khi bố Se Ryung cũng biết đấy. Vì em đó sống ở bên khu vườn ươm mà.”
Giáo viên cho khung ảnh vào túi nhựa màu đen. Ra khỏi trường, Young Je đi về hướng Ban quản lý đập. Ở phòng bảo vệ khu cổng chính, Choi Hyun Soo đang ngồi đó một mình.
“Tôi đến gặp Đội trưởng điều hành.”
Young Je đánh xe vào trước cửa phòng bảo vệ rồi lên tiếng. Hyun Soo không đáp, nhấc máy điện thoại lên. Vai bên trái thõng xuống không còn chút sức lực. Dựa trên thành ghế là bàn tay trái đang sưng đỏ. Mặt anh ta còn đỏ hơn cả bàn tay. Sắc đỏ lan tận xuống dưới đám râu mọc đen dưới cằm. Rõ ràng đó là vẻ mặt của người đang căng thẳng. Có đúng anh ta xuất thân là cầu thủ bắt bóng không vậy? Con người không làm sao che giấu được nội tâm như thế này, làm sao đương đầu được với các cầu thủ đánh bóng? Vậy nên trong suốt sáu năm chơi bóng chuyên nghiệp mới chưa một lần được chọn như thế chứ.
“Mời vào. Và xin để giấy tờ tùy thân lại đây.”
Hyun Soo để ống nghe điện thoại xuống, lấy quyển sổ đăng ký khách thăm ra. Young Je rút ra chiếc bằng lái xe, rồi viết tên và số điện thoại vào sổ. Nhân viên Ban quản lý thấy Young Je, ai nấy đều luống cuống. Vậy cũng phải. Vì trong số họ, chẳng một ai ló mặt đến tang lễ của Se Ryung cả. Đội trưởng điều hành cũng là một trong đám người luống cuống đó.
“Đột nhiên anh đến thế này, quả hơi bất ngờ.”
“Tôi đã định đến nhà, nhưng nghĩ lại thấy hình như chưa hết giờ làm nên tôi đến đây.”
Có ai đó mang hai tách trà xanh vào. Đội trưởng vừa nuốt ực một ngụm trà còn chưa ngấm hẳn, vừa mời Young Je uống. Young Je bỏ qua lời mời, đi thẳng vào vấn đề.
“Trung tâm y khoa bên chúng tôi, mỗi tháng đều tập trung đi làm công tác từ thiện bên ngoài. Tháng này, nơi dự định sẽ đi là Trại trẻ mồ côi Hyehwa bên thành phố S, nhưng tôi vì có chút việc nên phải thay đổi kế hoạch.”
“Hẳn là vậy rồi. Anh còn chưa giải quyết xong việc con gái anh mà.”
Đội trưởng gật gật đầu. Đôi mắt ti hí như mắt lợn đang hỏi “Chuyện như thế sao tự nhiên nói với tôi làm gì?”
“Thay vì đi khám bệnh từ thiện, tôi định sẽ mời bọn trẻ đến chơi bên khu vườn ươm.”
Đội trưởng lại cầm tách trà lên.
“Tôi nghĩ trẻ em bên khu ký túc có thể cùng tham gia. Vì tổ chức dưới hình thức tiệc ngoài vườn, nên sẽ thoải mái mà lại vui. Trước đó, Ban quản lý đập sẽ dẫn bọn trẻ bên trại mồ côi vào tham quan bên trong đập. Như thế sẽ để lại nhiều kỷ niệm đẹp cho bọn trẻ. Tất nhiên, phần chuẩn bị sẽ do bên tôi lo liệu.”
“Tôi cũng chưa biết nữa, vì tham quan không khó, nhưng vấn đề tổ chức tiệc thì hơi đột ngột. Nếu là chiều thứ Sáu thì tất cả đều kín lịch rồi.”
“Nếu như khó lòng tham dự tiệc thì chỉ cần dẫn đi tham quan thôi cũng được.”
“Nếu vậy không khó. Xem ra Viện trưởng mới là người vất vả. Thủ phạm thì vẫn chưa bắt được…”
“Bọn trẻ đó thân với Se Ryung nhà tôi. Tôi cũng hay đưa đến chơi. Việc mời bọn trẻ đến chơi lần này cũng vì Se Ryung hứa với bọn trẻ mùa xuân vừa rồi. Tôi nghĩ mình phải thay mặt con giữ lời hứa.”
Trên khuôn mặt Đội trưởng thoáng vẻ hiểu ra.
“Anh bảo khi nào nhỉ?”
“Là thứ Sáu tuần này.”
“Nếu định tham quan thì muộn nhất là 3 giờ chiều phải đến Ban quản lý.”
“Tôi hiểu rồi. À, tôi có thêm một việc muốn nhờ anh.”
Đội trưởng đang định nhấc mông lên, bèn ngần ngừ ngồi xuống lại.
“Ngày mai là lễ ba ngày của Se Ryung.”
“À, đã đến lễ ba ngày rồi ạ. Thời gian trôi nhanh thật.”
“Vậy nên chuyện là… ngày mai, tôi muốn vào trong hồ một lát.”
Đội trưởng tỏ vẻ khó xử.
“Chuyện đó, tôi tưởng lần trước chúng ta đã hiểu ý nhau rồi. Không thể vào đảo Hansoldeung được. Hồi làm lễ Vọng hương tế, người dân yêu cầu được cho vào mà tôi cũng phải làm như không nghe thấy đấy.”
“Tôi không làm gì đâu. Tôi chỉ định xem một vòng xung quanh đảo Hansoldeung. Nếu anh hiểu cho một lần này thôi, sẽ không có chuyện làm phiền anh về việc Se Ryung nữa. Chỉ 10 phút là đủ rồi. Nếu đi mà bố không tiễn, chẳng phải con gái tôi sẽ buồn lắm sao? Tôi muốn nói lời từ biệt với cháu.”
“Tôi hiểu nỗi lòng của Viện trưởng, nhưng… Mà thuyền cũng là một vấn đề. Nhân viên công ty thầu vệ sinh phải đến mới chạy thuyền được. Chưa tới hạn vệ sinh định kỳ, mà bên công ty đó cũng đâu phải chỉ nhận làm cho mỗi đập chúng tôi đâu.”
Young Je thấy mi mắt mình đang nóng bừng. Từ sâu trong mắt, bùng nổ một cơn giận dữ tựa như một trận đau nửa đầu. Gã bụng phệ này, việc trong phạm vi có thể giải quyết của mình mà không chịu đồng ý cho nhanh chóng đi. Đúng là cái tật kiểu gì cũng phải làm cho đối phương cực chẳng đã mà phải cúi đầu xin xỏ. Cái thói này cần phải điều chỉnh. Young Je xếp Đội trưởng điều hành vào vị trí số 5.
“Đội trưởng cho gọi thì họ sẽ đến thôi. Chi phí tôi định sẽ trả theo như bên công ty đó yêu cầu.”
Đội trưởng trả lời bằng tiếng uống trà ừng ực. Young Je đợi. Và y tin chắc câu trả lời sẽ là “Vâng.”
“Anh định mấy giờ sẽ làm?” Uống trà xong, Đội trưởng hỏi.
“Tôi sẽ làm vào giữa trưa.”
“Được rồi. Có điều, anh không được đưa thầy cúng vào như lần trước.”
Young Je đứng lên khỏi ghế. Y nhanh chóng rời khỏi Ban quản lý, đi về khu biệt thự. Dừng xe trước nhà, y nhìn lên nhà số 102. Cả rèm phòng khách, cả cửa ban công đều mở toang. Nhờ đó có thể thấy Eun Joo đang cầm máy hút bụi đi qua đi lại. Young Je lôi từ ghế sau ra món quà cho Seo Won. Y bước lên cầu thang, bấm chuông cửa nhà 102. Eun Joo mở cửa, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
“Có chuyện gì mà anh đến đây thế ạ, Viện trưởng?”
“Con trai cô giờ có nhà không?”
“Không ạ. Nó vừa đến chỗ bố chơi. Nhưng anh tìm Seo Won nhà tôi có việc gì?”
Young Je nhớ lại cảnh tượng chiều thứ Sáu tuần trước. Y nảy ra một tưởng tượng vui thích. Nếu nói cho cô ta biết là bây giờ thằng bé đang lăn lê với con mèo ở chuồng gia súc bỏ hoang bên nông trại, thì không biết vẻ mặt cô ta sẽ thế nào nhỉ? Xem ra cô ta đang tin chắc mười mươi là thằng bé đi đến chỗ bố nó.
“À, vậy nhờ cô Eun Joo chuyển lại giúp tôi nhé.”
Young Je đưa món quà mà y mang theo. Eun Joo không nhận ngay, vẻ mặt ngờ vực.
“Cái này là cái gì ạ?”
“Là tranh vẽ.”
“Tranh vẽ ư?”
Young Je rút trong túi áo khoác ra chiếc thiệp sinh nhật.
“Hôm làm đám tang, lúc làm lễ trục vớt hồn cho Se Ryung ở hồ, con trai cô đưa cho tôi cái này. Cô muốn xem không?”
Eun Joo ngần ngừ nhận lấy bức thiệp. Vừa đọc thiệp, nụ cười trên mặt cô biến mất. Mặt cô chuyển màu trắng bệch, rồi sau cùng, mi mắt cô giật giật liên hồi.
“Bức tranh này là tôi gửi đáp lễ cho bức thiệp của con trai cô. Cô trực tiếp mở ra xem đi. Có thể cô sẽ thích đấy.”
Eun Joo vẻ bất đắc dĩ, đành nhận lấy bức tranh. Trông cô ta chẳng mảy may chút biết ơn nào. Thái độ nhận quà thật trơ tráo, giống y như Ha Young. Tay Young Je bứt rứt, chỉ muốn giật phắt bức tranh lại.
“Nhưng anh đến vì chuyện này à?”
Tóc mái chẳng rủ xuống mà Eun Joo cũng đưa tay vuốt lên rồi hỏi. Cái trán phẳng lì như bị bò giẫm trông thật khó coi. Mà không, toàn thân cô ta đều khó coi. Hai gò má mỏng như da dê, vẻ mặt chẳng có chút chiều sâu, đôi mắt giảo hoạt soi mói đối phương. Tệ nhất là thân hình như cái lá cải thảo héo khô. Làm chuyện đó với người đàn bà thế này, thà cứ đục cái lỗ trong tảng thịt bò rồi làm có khi còn khá hơn. Tính cách mà thuần hậu một chút còn bỏ qua được, đằng này lại vênh váo hơn cả quả đậu khô. Lúc phỏng vấn cũng thế. Hoàn toàn chẳng có chút vẻ gì ngoan ngoãn, nhún nhường của người đi tìm việc. Lúc nào thái độ cũng khó ưa như muốn nói “Tôi không phải tay vừa đâu nhá”. Tiền lương đã nhiều hơn vị trí bảo vệ ở những chung cư bình thường, vậy mà cô ta còn truy hỏi vặn vẹo từng li từng tí về điều kiện làm việc. Từ tiền thưởng, bảo hiểm y tế, cho đến quyền lợi và phạm vi công việc, rồi cả số ngày nghỉ. Việc Young Je tuyển dụng người đàn bà không một chút hấp dẫn này, là một bước ngoặt trong tính cách chặt chẽ của y. Cô ta sống cùng nhà với Ahn Seung Hwan, lại là vợ của Choi Hyun Soo, mà Young Je đang nghi ngờ cả hai người này. Đến giờ nghĩ lại mới thấy y đúng là có khả năng tiên đoán đáng nể. Có nhiều cách để sử dụng cô ta. Để kích động Choi Hyun Soo, không nhân vật nào tốt hơn người này. Và cũng không ai tốt hơn người này cả ở điểm khi cần, có thể tách chồng ra khỏi con trai.
“Không hẳn. Tôi đến cũng vì có việc cần nói chuyện.”
Young Je đáp lại. Eun Joo mân mê cái thiệp, nhìn thẳng vào mặt Young Je. Vẻ mặt như đang bảo “Nói đi, trước hết tôi sẽ nghe thử xem thế nào”. Young Je cảm thấy khóe miệng mình đang cứng lại. Bảo vệ Kwak mà thế này, y đã cho thôi việc về nhà bám đít vợ lâu rồi.
“Tối thứ Sáu, có tiệc bên khu vườn ươm. Khách mời là bọn trẻ bên trại trẻ mồ côi mà tôi đỡ đầu. Tiệc thì do công ty sự kiện tổ chức, nhưng quản lý bọn trẻ là việc của bên tôi. Ông già quản lý khu vườn nóng tính lắm. Bọn trẻ mà phá hỏng cây thì ông ấy sẽ làm hỏng bữa tiệc mất.”
Eun Joo đáp lại không chút ngần ngừ.
“Hôm đó tôi được nghỉ đấy.”
“Nếu bảo vệ Kwak được nghỉ thì tôi đã giao việc đó rồi. Vì không thể bỏ trống phòng bảo vệ khu ký túc được.”
“Tôi cũng có cuộc sống của tôi. Nếu định làm thêm giờ thì cũng có thứ phải hy sinh.”
Young Je thoáng nheo mắt cười. Con đàn bà này lắm lời thật. Đã định làm thì cứ nói luôn đi.
“Điều khoản về tiền làm thêm giờ không phải là điều khoản vô ích đâu.”
Young Je chìa tay về phía Eun Joo.
“Cô cho tôi xin lại tấm thiệp được không?”
Suốt 10 phút, Seung Hwan cứ chằm chằm nhìn vào màn hình CCTV khu vực đảo Hansoldeung. Đang mùa làm vệ sinh hay sao mà tàu Josung chạy vòng quanh đảo Hansoldeung rồi quay về phía bến tàu. Mặc dù khoảng cách khá xa, không nhìn rõ mặt người, nhưng người đàn ông đứng trên boong tàu là Oh Young Je. Đúng như đã hứa với Đội trưởng điều hành là sẽ không làm gì hết, Young Je quả thực không làm gì cả. Y đứng bất động y như một đồ vật sắp đặt, con thuyền vừa cập bến là y biến mất khỏi màn hình camera.
Seung Hwan quay lại việc đang làm. Anh chuyển bức hình chụp Đội trưởng và Seo Won hôm thứ Năm vừa rồi sang file JPG rồi cài làm hình nền máy tính. Bức ảnh thật đẹp. Cả bố cục, không khí, cho tới sắc cảm mơ hồ, trông không giống như chụp bằng máy kỹ thuật số, mà giống như chụp bằng máy analog vậy. Sẵn tiện, anh cũng cài bức ảnh làm hình nền điện thoại di động. Sau đó, anh lưu bức hình lên ổ cứng trên web, rồi gõ từ khóa “Choi Hyun Soo” vào cửa sổ tìm kiếm trên cổng thông tin. Không thấy có profile công khai trên mạng. Mà như vậy cũng phải. Vì Fighters là đội bóng đã giải tán, Đội trưởng của anh cũng không phải cầu thủ còn đang chơi bóng. Tư liệu trên Google quá mênh mông, không thể nào xem hết được. Riêng cái tên Choi Hyun Soo đã có hàng chục nghìn người. Seung Hwan gõ thêm từ khóa “cầu thủ ném bóng Kim Kang Hyun”, tư liệu tìm được trở nên tập trung hơn. Ít ra cũng không nhiều đến mức vừa thấy là bỏ cuộc trước cho rồi. Sau gần một tiếng đồng hồ tìm kiếm, Seung Hwan vớt được một bài post ở một trang về bóng chày.
Bạn có biết cầu thủ bắt bóng hẩm hiu “Tay rồng” không?
Ngày đăng câu hỏi đó chỉ mới cách đây mười hôm. Bấm vào tiêu đề thấy hiện ra ngay một bức ảnh ấn tượng. Đội trưởng tay cầm mặt nạ của cầu thủ đánh bóng, chăm chú nhìn đi đâu đó, miệng mỉm cười. Hình như bức ảnh chụp ngay trước khi anh ấy đeo mặt nạ vào. Trông anh ấy rất trẻ. Bên dưới bức ảnh viết một đoạn khá dài.
Thời kỳ còn đội Fighters, chắc không ai là không biết đến cầu thủ ném bóng Kim Kang Hyun, người được gọi là “tàu ngầm nguyên tử”. Sau khi giải nghệ, có tin đồn anh ấy bắt tay vào xoay xở làm ăn rồi bị phá sản. Nghe nói anh ta có mở một quán rượu trong khu phố Đại học ở Gwangju nên tôi quyết định họp mặt bạn học ở đó, rồi đặt chỗ vào 8 giờ tối qua. Tại tôi nghĩ bạn bè đồng môn cũng phải bán cho nhau một ly chứ. Ở đó, tôi đã gặp một nhân vật không thể ngờ tới. Mặc dù anh ấy ăn mặc giống như người làm công sở bình thường, nhưng tôi lập tức nhận ra ngay. Thực ra, người cao lớn như vậy, không nhận ra mới là lạ. Đó là cầu thủ Choi Hyun Soo. Có lẽ với những bạn trẻ đang tuổi 20, thì cái tên này thật xa lạ. Vì đó là cầu thủ không được chú ý lắm trong làng bóng chuyên nghiệp. Vậy nhưng, 386 học sinh trường cấp 3 Dae Il thì vẫn còn nhớ. Rằng huyền thoại thật sự của trường Dae Il không phải cầu thủ ném bóng Kim Kang Hyun, mà là cầu thủ bắt bóng Choi Hyun Soo. Thời kỳ anh ấy còn chơi ở vị trí số 4, trường Dae Il đã càn quét Đại hội bóng chày trung học quy mô toàn quốc. Đúng là một cầu thủ xuất chúng mỗi khi ghi điểm quyết định trận đấu. Trong một kỳ Đại hội, anh ấy đã từng hai lần lập cú home-run kết trận. Vậy nhưng, giá trị thật sự của cầu thủ đó được phát huy toàn vẹn không phải khi ở vị trí đánh bóng, mà là khi đội mặt nạ và ngồi ở vị trí cầu thủ bắt bóng. Thời đó, biệt danh của anh ấy không phải là Tay rồng. Chúng tôi gọi anh ấy là “Choi Bak Soo”. “Bak Soo” ở đây không phải nghĩa là vỗ tay, mà là ông thầy cúng. Nghe nói anh ấy đọc được thế trận trên sân như thể người bị nhập hồn, vậy nên mới có biệt danh đó…
Seung Hwan đọc đến đó thì dừng lại. Vì trên màn hình CCTV, ở cầu dẫn lên tháp lấy nước, xuất hiện một người đàn ông. Seung Hwan bấm nút phóng to màn hình. Camera chiếu hình ảnh người đàn ông đang tựa vào lan can cầu. Mái tóc điểm bạc, bộ đồ Tây màu đen, gậy leo núi, dáng đứng thẳng thắn. Hình ảnh một ông lão hiện ra trong đầu Seung Hwan. Anh lưu ảnh và đoạn thông tin vừa rồi của Đội trưởng lên ổ cứng trên web, khóa cửa phòng bảo vệ, rồi nhanh chóng rảo bước ra phía cây cầu số 1. Anh muốn xác nhận xem trí nhớ của mình có đúng không.
Ông già vẫn đứng ở đó. Vẫn dáng đứng thẳng như vậy, tựa như không hề quay đầu lại.
“Lâu lắm rồi trời mới không sương thế này.”
Seung Hwan đi đến, đứng bên cạnh ông lão.
“Cậu là nhân viên ở đập này?”
Ông lão hỏi, vẫn không quay đầu lại.
“Nếu bác định nói là bên Ban quản lý thì không ạ. Cháu là nhân viên bảo vệ.”
“À.”
“Bác là ông ngoại của Se Ryung phải không?”
Ông lão quay lại, nhìn Seung Hwan. Chắc đúng rồi, Seung Hwan nghĩ.
“Hôm tang lễ, cháu có nhìn thấy bác.”
“Vậy hả? Tôi không nhớ là có gặp cậu.”
“Dạ không. Chỉ là cháu thấy bác giống Se Ryung nên tự đoán không biết có phải ông ngoại không. Vì cháu cũng được biết ông nội cô bé đã mất rồi.”
“Cậu thân quen với Se Ryung nhà tôi hả?”
Vẻ mặt ông lão cùng lúc hiện lên cả vẻ đề phòng lẫn hoang mang.
“Không ạ, chỉ là vài tháng trước, cháu đã từng gặp cô bé trong tình cảnh không được tốt cho lắm.”
Seung Hwan nhìn xuống dưới chân. Có một cành cây đang bị kẹt vào xoáy nước nhỏ cuộn quanh chân cầu.
“Khi ấy, cô bé đang run cầm cập trong khu rừng sau nhà, mũi thì chảy máu. Lúc đó đang là đêm khuya.”
Seung Hwan kể lại vụ việc ở Trạm y tế. Trong lúc nghe chuyện, vẻ mặt ông lão dần dần mất đi vẻ đề phòng và hoang mang. Thay vào đó là nỗi xót thương, đau đớn, và cảm giác tự trách mình.
“Dù thủ phạm có là ai đi nữa…”
Giọng ông lão run lên nghẹn ngào. Mi mắt nhăn nheo bắt đầu đỏ lên.
“…thì người làm cho con bé chết chính là bố nó. Tôi nghĩ như vậy đấy.”
Seung Hwan đút tay vào túi, mân mê chiếc cặp tóc. Nếu như có thể chuyển lại cho ông lão được, có lẽ đó là cách xử lý tốt nhất. Nhưng vì cảm giác bất an nên anh không thể nào nhanh chóng giao lại được. Không cẩn thận vật này có thể sẽ thành cái cớ để anh phải gánh lấy nghi ngờ.
“Chuyện là…”
Seung Hwan đã quyết trong lòng, anh rút chiếc cặp tóc ra đưa cho ông lão.