- III - 2
“Đây là đồ của Se Ryung. Không hiểu sao lại trong tay cháu, mà cháu cũng không có cơ hội để trả lại. Để ông ngoại giữ có lẽ sẽ đúng hơn.”
Ông lão nhận lấy chiếc cặp tóc, để trong lòng bàn tay rồi nhìn một lúc lâu.
“Cậu thanh niên này, cậu tên là gì?”
Ông lão hỏi, trên khuôn mặt không hề có nét nghi ngờ. Xem ra ông lão nghĩ chiếc cặp tóc tình cờ rơi vào tay Seung Hwan lúc xảy ra chuyện ở Trạm y tế.
“Cháu là Ahn Seung Hwan.”
“Cảm ơn cậu. Tôi sẽ không quên cái tên đó đâu.”
Ông lão để lại một số điện thoại rồi rời khỏi cầu. Seung Hwan ở lại đó, nhìn xuống dưới hồ. Cành cây lúc nãy vẫn kẹt trong xoáy nước, không trôi đi được.
Tại sao đêm đó Đội trưởng không đến nhỉ? Sau đêm hôm đó, cả một ngày trời, Đội trưởng đã ở đâu? Có thật là vì chứng tê liệt tay trái mà phải cắt cổ tay? Sao anh ấy lại nốc rượu đến mức như thế? Cứ sáng tinh mơ, anh ấy lại đi đâu về vậy? Đấy là hành động trong trạng thái có ý thức, hay là hành động trong mơ?
Đêm qua, Đội trưởng ngồi một mình trong phòng khách xem phim. Seung Hwan định thử đi theo, nhưng đến hơn 3 giờ lại ngủ quên mất. Sáng nay, Đội trưởng đi giày leo núi đi làm. Trên khuôn mặt hốc hác in rõ một biểu hiện tuy không thể hiểu được nhưng rất rõ ràng. Đó là cảm giác nhẹ nhõm.
Seung Hwan thắc mắc không biết Đội trưởng đã nhìn thấy đoạn phim quay dưới làng Se Ryung chưa. Nếu đã thấy rồi, kiểu gì cũng phải có phản ứng chứ. Theo như lời chủ nhiệm Park, Đội trưởng gần như mù vi tính. Không phải chỉ đơn thuần là không biết sửa chữa máy tính, mà ngay cả internet cũng không quan tâm. Một người như thế, không biết có tìm thấy đoạn phim ẩn dưới cổng thông tin không nhỉ. Mà hôm đó cũng là ngày anh ấy nổi điên lên vì con.
“Đội trưởng, anh nghe điện thoại đi ạ.”
Hyun Soo mở mắt ra. Chủ nhiệm Park đang cầm điện thoại kê dưới cằm anh. Hình như anh ngồi ngả vào ghế rồi ngủ gật mất.
Anh vừa nói “Alô” thì trong điện thoại đã nghe tiếng Kim Hyung Tae hỏi.
“Khỏe không?”
Hyun Soo đáp “Cũng tàm tạm.” Mắt anh vẫn còn díp lại vì buồn ngủ. Chỉ tại đêm qua anh phải vật lộn với giấc ngủ của mình. Nếu không muốn mơ giấc mơ đó, thì anh phải không được ngủ, để không ngủ nên anh ngồi trước tivi, bấm điều khiển từ xa giết thời giờ. Nhưng không dễ gì tìm được chương trình nào đáng để tập trung xem. Thực tình thì mắt anh chẳng xem nổi thứ gì. Hình một nơi, tiếng một nẻo. Rốt cuộc anh ngủ quên mất. Nhưng cũng còn may, đôi giày của Seo Won vẫn nguyên dưới máy giặt – chỗ hôm trước anh đã cất ở đó. Eun Joo vẫn chưa phát giác ra “người trong cơn mộng” – đó cũng là một chút an ủi đối với anh.
“Không phải cậu có chuyện gì đấy chứ?”
Câu hỏi thật đột ngột. Và cũng là một câu hỏi khiến ngực anh thắt lại.
“À cũng không có gì, tại tối qua mình đến chỗ Trạm bảo trì để sửa xe, nghe giám đốc Kim ở đó kể một chuyện hơi lạ.”
“Chuyện gì?”
“Ông ấy bảo thứ Sáu tuần trước, cảnh sát có đến tìm.”
Cơn buồn ngủ chợt biến sạch. Hyun Soo bất giác chỉnh lại tư thế, ngồi dậy, mắt hơi liếc nhìn chủ nhiệm Park. Trong đầu anh, hiện lên hình ảnh hai viên cảnh sát hình sự đã đến săm soi chiếc xe của mình.
“Có hai người đến hả?”
“Không. Có một người thôi. Người đó bảo cho xem sổ sách một chút, nên ông ấy cho xem, xem kỹ càng lắm, rồi hỏi là hôm 28 cậu có đem xe đến sửa không.”
Hyun Soo nuốt khan. Anh cảm giác như vừa ăn một cú đấm mạnh đến gẫy cả xương sườn.
“Thế ông ấy bảo sao?”
“Thì ông ấy bảo xe nào sửa đều ghi hết trong sổ rồi. Không nghĩ ra được chuyện gì à? Hay cậu gặp tai nạn?”
“Không.”
Hyun Soo rã rời đáp lại.
“Vậy hả? Vậy may quá. Nếu có chuyện gì thì nhanh nhanh chóng chóng xử lý cho xong đi. Đừng để to chuyện.”
Làm sao xử lý được đây. Vốn đã to chuyện sẵn rồi. Hyun Soo rút khăn giấy ra lau trán.
“À đúng rồi, thứ Năm này, đội kỹ thuật sẽ xuống đó đấy.”
“Sao vậy?”
“Hình như họ định đổi camera an ninh sang loại quay được ban đêm. Với lắp cả đèn pha chống sương mù nữa. Sẽ có công văn gửi riêng cho Ban quản lý đập.”
“Tự dưng sao lại…?”
“Thì nghe bảo ở đó xảy ra vụ giết người. Vì chuyện đó mà Ban quản lý nói bên ta một trận không ra sao. Họ bảo phải tăng số lượng nhân viên bảo vệ. Rồi còn bảo bên ta phải làm sao giải quyết chuyện này ngay đi.”
Cúp máy rồi mà Hyun Soo vẫn ngồi bất động ở ghế một lúc lâu. Anh cố gắng trấn tĩnh, xem xét lại tình hình, nhưng trong ngực cứ dần dần nghẹn lại. Hơi thở cũng khó nhọc. Xem ra cuối cùng thì cái tên “Choi Hyun Soo” cũng đã được liệt vào danh sách tình nghi rồi. Cảnh sát đã đến tận đó rồi, như vậy chẳng phải đã bắt tay vào truy lùng chứng cớ sao? Vào cuộc truy lùng rồi thì việc tìm ra có lẽ chỉ còn vấn đề thời gian. Sẽ mất khoảng bao lâu đây? Trong khoảng thời gian đó, cần phải làm gì? Phải làm sao với con người trong cơn mộng mị, cứ mỗi sáng tinh mơ lại cầm giày đi ra hồ nước kia; phải làm sao với gã “Tay rồng” giờ đã dọn đến ở hẳn trong cánh tay trái của anh; rồi lại còn nhân chứng sống cùng một nhà kia, phải làm thế nào? Đứng trước những vấn đề như thể không có lối thoát ấy, Hyun Soo đành ngồi đó bất lực buông tay.
Phải đến tận khi hết giờ làm, Hyun Soo khó khăn lắm mới có được chút dũng khí để thử làm một điều gì đó. Anh chọn việc dễ nhất, ấy là mở điện thoại và gọi cho Seung Hwan. Seung Hwan nghe máy, “Vâng, Đội trưởng đấy ạ.” Câu nói mà anh đắn đo suốt mấy ngày trời, cuối cùng cũng được nói ra.
“Cậu đi uống với tôi một ly nhé?”
Hyun Soo mua ở Trạm dừng chân hai chai soju với vài lon Budweiser. Anh để bia dưới chiếc dù bãi biển trên Đài quan sát, còn mình ra đứng dựa lan can uống soju. Anh rót rượu đầy hai ly giấy rồi nốc cạn một hơi. Vừa nhìn xuống cảnh vật dưới chân, Hyun Soo vừa đợi cho hơi rượu bốc lên. Nỗi sợ hãi đang dâng lên bóp nghẹt cổ anh, nếu như có thể mượn hơi rượu mà gỡ bỏ, như vậy biết đâu sẽ có thể cất lời. Tự nhiên như đang tán gẫu, vô tư như chuyện của người khác, cứ thế mà hỏi: Đêm hôm đó cậu đã nhìn thấy cái gì.
40 phút trôi qua vẫn không thấy Seung Hwan xuất hiện. Hyun Soo thấy bồn chồn. Tâm trạng anh chốc chốc lại thay đổi không yên. Hết tự nhủ không biết cậu ta làm gì mà không tới, rồi lại nghĩ thà cậu ấy không đến còn hơn. Hyun Soo lại còn nghĩ, hay trước khi cậu ấy đến thì mình biến luôn đi cho rồi. Gặp cậu ấy xong rồi phải làm thế nào nữa, Hyun Soo thấy thật mờ mịt. Đã đến nước này rồi, chắc sẽ phải tự mình phơi bày hết mọi chuyện trong lòng cho xong chuyện đi. Theo như Hyun Soo tự nhận thấy, nếu Seung Hwan là cầu thủ đánh bóng, thì bản thân anh chắc chắn đại bại rồi. Anh hầu như không biết gì về Seung Hwan. Thêm vào đó, suốt từ sau khi rời sân bóng đến nay, đầu anh chỉ là một thứ có cũng như không. Chẳng dùng vào việc gì cần thiết. Và bản thân nó cũng tự tránh những tình huống tự thân được gọi là “cần thiết”.
“Tôi đến muộn một chút.” Tầm 7 giờ, từ phía sau, vang lên giọng nói mà Hyun Soo chờ đợi. “Tại tôi gặp Seo Won xong mới đến được.”
Seung Hwan cầm một lon bia ra đứng cạnh Hyun Soo. Đến lúc đó, Hyun Soo mới nhớ ra Seo Won ở một mình. “Nó đang làm gì thế?”, hỏi xong mặt Hyun Soo chợt đỏ bừng lên. Anh thấy mình thật không có liêm sỉ, thật đáng xấu hổ. Thậm chí anh còn nghĩ, dù cho cậu bạn này có là người thế nào đi nữa, thì cũng đáng tin cậy đối với Seo Won hơn cả mình. Ít ra là vào lúc này.
“Nó ăn tối xong rồi, giờ đang xem tivi. Tôi nói đi gặp bố, nó nhờ tôi nói với anh là nó muốn ăn bánh donut. Loại có rắc hạt hương dâu ấy.”
Hyun Soo khẽ gật đầu. Seung Hwan đưa lon bia Budweiser ra.
“Sao anh biết tôi thích loại này?”
“Hình như có vài lần tôi thấy trên bàn cậu.”
Lần này đến lượt Seung Hwan khẽ gật gù.
“À, vâng.”
Một sự im lặng gượng gạo bao trùm. Seung Hwan vừa uống bia vừa nhìn chân ngọn Se Ryung chảy đầy ánh trăng. Hyun Soo lấy hết sức bình sinh, mào đầu câu chuyện.
“Sao cậu lại đến đây?”
“Thì Đội trưởng gọi tôi đến đây mà.”
“Không. Không phải là chuyện đó…”
Hyun Soo thấy hoang mang. Phải làm thế nào để cậu ấy hiểu được chuyện mình muốn nói, Hyun Soo thực sự không sao nghĩ ra được.
“Ý tôi là…”
Seung Hwan khẽ cười. Trông như thể đã biết chuyện rồi nhưng vẫn làm bộ như không biết vậy. Hyun Soo cảm thấy cơ mặt mình cứng lại. Suýt nữa anh đã nói giờ tôi không có tâm trạng đùa cợt đâu.
“Thực tình, tôi cũng chẳng biết.”
Seung Hwan cũng không cười nữa. Trông cậu ta có vẻ gì u uất.
“Mặc dù mới đây thôi, tôi còn tưởng mình đã biết.”
Hyun Soo đưa mắt nhìn xuống chân. Một ý nghĩ bất ngờ chợt đến. Seung Hwan đã biết rõ việc Hyun Soo làm, và cho rằng Hyun Soo là loại có thể kiểm soát theo ý mình.
“Hồi tôi còn nhỏ, gia cảnh nhà tôi không được tốt. Thực tình, không phải ‘không được tốt’ mà phải gọi là dưới đáy luôn mới đúng. Vì đâu phải ngày nào cũng có người rơi xuống nước chết đâu. Bố tôi ngoài lặn ra thì chẳng làm được việc gì. Mẹ tôi phải đi ở cho người ta, chúng tôi mới không bị đói, mới nuôi được chúng tôi. Dù vậy, tôi vẫn thích bố. Vì bố là người đã chỉ cho tôi biết thế giới ở dưới nước. Nhưng có lẽ các anh tôi thì khác. Các anh oán hận cái nghèo mà. Năm tôi học lớp 11, anh thứ hai của tôi nhập ngũ. Chẳng biết làm gì khác, nên dù ghét lặn, anh vẫn đăng ký vào SSU, trước hôm nhập ngũ, anh đã nói với bố tôi. Rằng hãy cho tôi đi học Đại học, rằng nếu trong nhà chúng tôi, có thằng nào ngoi được lên khỏi cái kiếp dưới nước chán chường này, thì chỉ có tôi thôi. Anh hai bảo tiền học Đại học, anh sẽ chịu trách nhiệm. Thật bất ngờ, phải không? Anh cả tôi khi đó đi tàu ngư dân cũng tán thành, bố tôi cũng gật đầu, lúc đó, tôi cảm giác như vừa bị đánh một cú vào gáy vậy. Vì tôi chưa hề nghĩ tới chuyện đó. Vì tôi nghĩ tốt nghiệp được cấp ba đã là may rồi. Thực tình, anh hai tôi có phần đánh giá tôi quá cao. Được giải ở cuộc thi viết hay giải thưởng văn học thôi, mà anh ấy làm như sự kiện. Thậm chí, anh hai còn gọi tôi là Chandler. Không phải tôi viết được như Chandler đâu, mà vì anh hai tôi chỉ biết mỗi tác giả Chandler. Thần tượng của anh tôi là Philip Marlowe mà.”
Hyun Soo lôi thuốc lá ra mời Seung Hwan. Seung Hwan rút lấy một điếu.
“Trở thành niềm hy vọng của cả nhà, lấy sự hy sinh của cả nhà ra làm vật đảm bảo để vào Đại học, anh có biết chuyện đó có nghĩa là thế nào không?”
Biết chứ. Đương nhiên là biết chứ. Hyun Soo châm lửa điếu thuốc bằng chiếc bật lửa Seung Hwan đưa. Hyun Soo cũng là niềm hy vọng của mẹ anh. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, anh được tuyển vào chơi bóng chuyên nghiệp, nhưng mẹ anh phản đối chuyện anh vào đội. Thời đó, vào chơi bóng chuyên nghiệp qua con đường Đại học coi như đã thông qua thủ tục bước vào tầng lớp trên trong xã hội. Mẹ anh muốn con trai trở thành người của tầng lớp trên. Lựa chọn của mẹ cũng là lựa chọn của Hyun Soo, thành bại của Hyun Soo là thành bại của mẹ. Một năm sau khi Hyun Soo giải nghệ bóng chày, mẹ anh đột ngột qua đời.
“Việc đó giống như mặc áo giáp chạy 100 mét vậy. Khi ấy, tôi chỉ muốn bỏ đường chạy cho xong. Tốt nghiệp rồi, xoay xở thế nào tôi vào làm ở Cục đường sắt, nhưng chưa được hai năm thì bỏ chạy mất. Đi làm, rồi hết giờ đi về, rồi nhận lương, trông mong thăng tiến, và tương lai trở thành người chủ một gia đình đang đợi tôi phía trước. Cuộc sống là như vậy, nhưng tôi không biết, rốt cuộc đó có phải là con người tôi không. Tôi tin rằng, tôi cần phải sống cuộc sống theo ý mình.”
Hyun Soo thần người nhìn đốm lửa thuốc lá lập lòe trên tay mình. Liệu có bao nhiêu người có thể sống được cuộc sống theo ý mình chứ? Phải sống theo đời, sống theo người, sống theo số phận. Phần lớn mọi người đều sống như vậy.
“Thực ra, tất cả những cái đó chỉ là nói nhảm thôi.”
Seung Hwan gãi gãi đầu, cười vô nghĩa.
“Chỉ vì tôi không thích cuộc sống làm công ăn lương. Một ngày nọ, khi tôi đã chán phát điên lên rồi, chả hiểu thế nào đúng vào lúc tôi làm việc, có một phụ nữ trẻ nhảy vào đầu xe lửa đang lao tới. Sau đó, bên tổ chức tang lễ có đến nhận xác, nhưng tìm kiểu gì cũng không thấy một ngón tay với một bên tai đâu cả. Vậy nên, tôi cầm kẹp dài cùng với túi nhựa, bắt đầu mò mẫm lần tìm trên đường ray. Phải đến tận lúc trời nhá nhem tối, mới tìm được cái tai ở dưới thanh tà vẹt, tìm được rồi, tự nhiên tôi nghĩ tới một chuyện. Bố tôi học hết Tiểu học rồi đi tìm xác người ở sông Hàn, còn tôi học hết Đại học xong đi tìm tai của xác người trên đường ray này, hai kiếp người có gì khác nhau. Vậy thì cứ làm những việc mình muốn xong rồi chết là được. Trước khi kịp đổi ý, tôi viết đơn nghỉ việc rồi chạy luôn. Hai năm lăn lộn theo ý mình, giờ tôi đến đây. Dường như tôi đã thừa cơ lúc bố không để ý, ba chân bốn cẳng mà bỏ chạy, nhưng trấn tĩnh lại rồi mới thấy, giờ tôi lại cầm cái kẹp dài, đứng trên một cái đường ray chỉ khác về hình thức. Việc đó, đến tận cách đây mười hôm, tôi mới nhận ra.”
Seung Hwan ngửa đầu ra sau, tu cạn chỗ bia còn lại. Hyun Soo cũng dốc cạn một hơi hết chỗ soju trong chai.
“Hình như Seo Won dạo này đọc sách của cậu thì phải. Tựa sách là ‘All Kill’ đúng không nhỉ? Việc cậu muốn làm, có phải việc đó không?”
“Anh cả tôi là thuyền trưởng tàu đánh cá. Vừa lái tàu, vừa đánh bắt vèo một cái đã hơn nửa năm trôi qua. Tiểu thuyết tôi viết hồi ấy, chả hiểu thế nào lại được đăng đàn. Do tôi được tờ tạp chí văn học chọn trong số những người viết trẻ triển vọng. Nghe tin đó, tôi thấy mình như tướng quân thắng trận trở về, vậy nhưng lại bị bố tôi đánh cho một trận thừa sống thiếu chết.”
“Sao vậy?”
“Bố tôi bảo đưa tiền đây cho bố tôi xem, chứ đừng có đưa sách.”
Sau đó, Seung Hwan không nói gì nữa. Chỉ lẳng lặng nhìn Hyun Soo. Ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy ý nghĩa đang dò xét người đối diện. Ánh mắt như muốn biết – lý do thực sự anh gọi tôi ra đây là gì? Hyun Soo bối rối đưa mắt nhìn đi chỗ khác, rồi ra chỗ cái dù. Phải nói thế nào cho nghe có vẻ tự nhiên đây? Vừa cầm hai lon bia lên, dũng khí nói ra của Hyun Soo đột nhiên biến mất. Cái dũng khí đó, có khi ngay từ đầu đã chẳng hề có cũng nên.
Seung Hwan quay lưng đi, chăm chú nhìn xuống phía dưới chân mình. Cậu ấy đang kiễng chân, tì ngực vào lan can, nhìn đằng sau trông thật chênh vênh. Hyun Soo đột nhiên thấy chóng mặt. Trước mắt như có một tấm màn đen đang buông xuống. Đằng sau tấm màn đó là chiếc máy chiếu ảo giác đang chạy. Nhân vật chính là bàn tay trái. Bàn tay trái bịt chặt tiếng hét của đứa bé gái sắp chết, thêm vào đó, bàn tay đó còn vặn gẫy cổ con bé, bàn tay của bóng đêm đẩy nhân chứng của sự việc đó ngã khỏi lan can. Hyun Soo nghe thấy tiếng Seung Hwan như vọng lại từ phía dưới thung lũng xa xôi kia.
“Đêm hôm đó, tôi đã nhìn thấy anh.”
Hyun Soo kinh hoàng dừng phắt lại. Trấn tĩnh lại rồi, tấm màn đen biến mất rồi, bức tranh thực tại hiện ra. Cánh tay anh đang vươn tới, nơi định chạm vào là lưng của Seung Hwan. Hyun Soo nhìn xuống bàn tay trái của mình đang treo trên nẹp cố định. Anh cảm thấy mình như đang câu kết với quỷ ngay sau lưng Seung Hwan.
“Anh làm gì thế?”
Seung Hwan quay lại nhìn rồi hỏi. Hyun Soo vội vã đến bên cạnh rồi đưa bia cho Seung Hwan. Trong đầu, giọng nói của tay trợ lý đang hối thúc anh. Phải hỏi ngay bây giờ, thử hỏi đi. Hỏi xem đêm hôm đó cậu ấy đã thấy gì.
“Này cậu.”
“Này anh.”
Seung Hwan nhận lấy lon bia, khẽ cười.
“Anh nói trước đi ạ.”
Hyun Soo thấy hoang mang. Mặc dù cứ miên man nghĩ đến chuyện đó, nhưng anh vẫn chưa chuẩn bị được gì. Đoạn phim đó, có phải tự cậu quay không? À không, phải hỏi là “đoạn phim đó là gì thế” chứ nhỉ? Rồi nói thêm “Tôi chỉ vô tình nhìn thấy thôi”, như thế liệu có đỡ hơn không?
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang suy nghĩ của Hyun Soo. Seung Hwan rút điện thoại từ trong túi quần ra. Vừa mở nắp nghe máy, đã thấy vọt ra giọng nữ chói tai. Seung Hwan đáp lại “À, vâng,” trên mặt nhuốm vẻ lúng túng. Cậu ấy hơi liếc nhìn Hyun Soo rồi đáp lại “Tôi biết rồi ạ.” Rồi nói tiếp “Tôi hiểu rồi ạ.” Hyun Soo nhận ra người gọi điện là Eun Joo.
“Chị ấy hỏi Seo Won ở nhà một mình, tình hình sao rồi.”
Seung Hwan vừa cúp máy vừa cười ngượng nghịu. Cậu ấy không kể phần nội dung còn lại. Hyun Soo biết đó là chuyện gì. Chắc lại bảo lập tức dẹp hết rượu chè và về nhà ngay.
Đối với Eun Joo, chồng là đối tượng phải ở đúng vị trí mà cô ấy đã định, và làm đúng những việc mà cô ấy quyết. Đó là một nguyên tắc thâm căn cố đế không gì thay đổi được, hệt như nhóm máu của một người vậy. Vì nguyên tắc đó mà cô ấy dội bom điện thoại tới chỗ Hyun Soo uống rượu. Cũng vì nguyên tắc đó nên nếu Hyun Soo về nhà sau nửa đêm, cô ấy sẽ bấm luôn khóa an toàn ở cửa chính. Những lúc như thế, cửa chính không còn là cái cửa nữa. Mà là bức tường sắt đang cất lên giọng của Eun Joo. “Ra ngay”.
Ngồi trước bức tường sắt đó qua đêm, Hyun Soo đã từng thử tưởng tượng ra một cảnh ngọt ngào. Người đàn bà đó, nếu giữa đêm hôm bị đau tim mà chết thì không biết có chuyện gì xảy ra nhỉ? Lập tức sẽ hiện ra một bóng ma cưỡi lên vai anh. Bóng ma đó sẽ cắm bàn điều khiển vào sau đầu anh, lập trình tới cả số lần đi tiểu cho anh. Từ đó về sau, Hyun Soo không tưởng tượng ra “cảnh ngọt ngào” đó nữa. Thà cứ ngồi trước cửa ngủ gà gật còn tốt hơn cả trăm lần. Đối với Hyun Soo, Kang Eun Joo không phải là phụ nữ. Mà là người khống chế cuộc đời anh, một người không thể nào yêu nổi, nhưng cũng không thể nào thoát khỏi.
“Chúng ta xuống đi.”
Seung Hwan nói. Hyun Soo gật đầu. Rốt cuộc, anh vẫn không thể nào nói tới chuyện đoạn phim.
Seo Won để tivi mở, ngủ quên luôn trên sofa. Hyun Soo bế Seo Won vào đặt trong giường, rồi để bánh donut mua về trên bàn. Seung Hwan đi rửa ráy xong, vừa vào phòng là Hyun Soo đi ra ngoài phòng khách. Như hôm trước, anh lại giấu giày của Seo Won xuống dưới máy giặt. Anh đặt báo thức trong điện thoại vào lúc 2 giờ. Đấy là quân chi viện sẽ giúp đánh thức anh dậy trước khi người đàn ông trong mơ xuất hiện. Để phòng khi có chuyện, anh lôi mấy chiếc ghế bàn ăn vào phòng ngủ, chất đống làm chướng ngại vật trước cửa phòng. Để nếu như anh định đi theo người trong mơ, lập tức sẽ bị vướng chân mà ngã ngay.
Chuẩn bị xong, Hyun Soo lên giường nằm, nhắm mắt lại. Những ngày không có Eun Joo ở nhà, anh dự định cố ngủ vài tiếng, nhưng mọi việc lại không được như dự tính. Cố gắng thức thì cơn buồn ngủ cứ ngoan cố ập tới, định nằm xuống ngủ thì cơn buồn ngủ đó lại chạy biến như con ngựa non khiếp vía. Vấn đề không thể giải quyết được trên Đài quan sát, giờ đang trở lại dưới hình hài mang tên “hối hận”. Kiểu gì cũng phải nói ra chuyện đoạn phim. Cũng có thể gây áp lực với cậu ấy như thể cấp trên đang khiển trách. Đêm hôm đó, cậu ở trong hồ đúng không? Sao cậu lại vào khu vực cấm như thế? Sau này, cậu định thế nào? Ban quản lý mà biết chuyện này thì sẽ có ảnh hưởng ra sao, cậu đã thử nghĩ đến chuyện đó chưa?
Tay trợ lý trong đầu cất tiếng hỏi Hyun Soo – cậu hỏi cậu ta như thế, xong rồi sao nữa? Nếu biết được cậu ấy nhìn thấy cái gì rồi, sau đó định làm thế nào? Nếu như cậu ấy trả lời “Tôi đã nhìn thấy Đội trưởng”, thì phải làm sao? Không lẽ định bịt miệng vĩnh viễn cả cậu ấy rồi ném xuống hồ? Cậu ấy không nói ra chuyện mình là nhân chứng, chắc là có lý do nào đó. Đương sự đã che giấu chuyện đó, thì phía này cũng cứ coi như không biết là tốt nhất.
Hyun Soo trở mình, nằm nghiêng một bên. Anh đăm đăm nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ. Trong màn sương đêm, chiếc BMW và chiếc Matiz đứng thành một hàng. Giữa hai cái xe, một cảnh tượng chen vào. Chiếc xe Matiz đang chạy đằng trước chiếc xe rơ mooc nhường đường, chiếc BMW bấm còi dữ dội vụt qua. Hyun Soo bất giác rên lên. Giá như lúc nhầm đường rồi chạy đến đập điều tiết, thà anh cứ quay về Seoul luôn cho rồi. Giá mà như vậy… Thình lình, đôi mắt đứa bé đen thui như hai cái lỗ lao vụt tới trước mắt anh. Hyun Soo nhắm chặt mắt lại. Anh đợi đôi mắt đó biến đi. Giờ anh không còn sức lực để cảm thấy tội lỗi nữa. Ngay cả hối hận anh cũng chẳng còn hơi sức. Chẳng còn một kẽ hở nào nhúc nhích nữa. Cố sống cố chết cầm cự để rồi bị bắt; hay chưa bị bắt đã phát điên rồi? Ngoài ra, còn có một con đường đơn giản là tự mình chết luôn đi cho rồi.
Hyun Soo lại trở mình, quay sang phía bên kia. Ánh đèn trên con đường trước khu biệt thự đang chiếu vào bức tường đối diện. Trong ánh sáng lờ mờ, hiện ra hình ảnh phiến đá cổng làng Se Ryung. Bên cạnh phiến đá có một cây cổ thụ mục nát đen thui, trên cành cây buộc một cái thòng lọng. Hyun Soo trở mình, nằm ngửa ra. Đúng lúc đó, từ trên trần nhà, rơi huỵch xuống một người đàn ông bị treo cổ bằng thòng lọng. Hyun Soo cố hết sức nén tiếng gào vọt ra từ trong cổ họng. Khuôn mặt bịt kín khăn của người đàn ông đang ngoẹo về phía Hyun Soo. Thân hình đung đưa như một chiếc xích đu không người. Cứ mỗi lần đung đưa là lại vang lên tiếng “rắc... rắc…” Hyun Soo đưa hai tay lên bịt chặt lấy tai. Âm thanh đó vẫn không ngừng. Càng lúc càng to dần và rõ mồn một. Đấy không phải tiếng của chiếc xích đu. Đấy là tiếng xương cổ của người đàn ông bị bẻ gãy. Rắc… Rắc…
Hyun Soo nuốt khan. Lưỡi anh khô ran, cổ họng như lửa đốt. Trong lúc đầu anh trống rỗng thì trước mắt anh hiện ra hình ảnh ly rượu. Một ly rượu mạnh thôi, biết đâu lại có thể đuổi hết những ảo ảnh linh tinh này. Biết đâu lại có thể ngủ được vài tiếng như dự định. Hyun Soo dẹp hết đống ghế trước cửa phòng, rồi ra phòng khách. Anh mở cửa tủ tường, lôi chiếc hộp đựng đồng phục đội Fighters ra. Trong mũ sắt cầu thủ sẽ có một chai Calvados. Mà không, nhất định phải có mới đúng. Để phòng những lúc cấp bách cần “một ly” như thế này, anh đã lén Eun Joo giấu vào đây.
Vài tháng trước, vợ chồng em vợ Hyun Soo đi du lịch châu Âu về có ghé nhà chơi. Hai người mua về một chai Calvados làm quà. Họ bảo rượu này ở Hàn Quốc ít có, nghĩ đến anh rể nên mua. Hyun Soo cảm kích nhận lấy. Sau khi vợ chồng em vợ về rồi, Eun Joo nổi một trận lôi đình. Nền tảng cho sự phẫn nộ của cô là sự ghê tởm. Cô thấy phát bệnh với cái thói “mấy đứa nhà cũng chẳng có mà còn lên cơn dẫn nhau đi dưỡn dẹo tận Châu Âu”. Động cơ của cơn phẫn nộ bắt nguồn từ nỗi thù hận rượu của Eun Joo, còn nhiên liệu cho cơn phẫn nộ chính là sự căm ghét tên sâu rượu không có lòng tự trọng đã nhận lấy chai rượu. Tên sâu rượu đó đến cả ý tứ cũng không biết, đã đổ dầu rồi châm lửa vào cơn phẫn nộ của Eun Joo. Anh đã mắng cô, cuộc đời người ta, người ta muốn sống thế nào thì sống, sao phải lo chuyện bao đồng. Rồi anh còn chống lại cả mệnh lệnh của cô bảo đưa chai rượu ra. Cái giá phải trả là anh vừa bị tước mất chai rượu, vừa bị ăn chửi. Không uống một ly nào mà đêm đó choáng váng như thể đã say mèm. Eun Joo bảo sống như mấy đứa đó thì về già chỉ có đi ăn mày, mấy ngữ đó miệng ăn núi lở, còn cái ngữ anh chỉ vì một chai rượu mà mê muội, đúng là thánh tướng trên răng dưới dép. Ngọn lửa phẫn nộ bùng lên như ngọn đuốc Olympic, rồi khó khăn lắm mới được dập tắt trước tuyên ngôn về niềm tin của Eun Joo.
Người không có nhà thì không có tư cách tận hưởng cuộc sống. Chừng nào còn chưa mua được nhà, thì đừng có nghĩ tới chuyện uống chai rượu này.
Ngày hôm sau, Hyun Soo ra quầy rượu ở Trung tâm thương mại, mua một chai Calvados. Giá đắt đến méo mặt, nhưng Hyun Soo vung tiền quỹ đen ra mua không chút ngại ngần. Anh đang điên lên vì sự chán ghét đối với Eun Joo. Phải đến sau khi về nhà rồi, thì sự trấn tĩnh cũng mới về theo. Định đi đổi nhưng lại ngượng, định uống nhưng lại không đủ can đảm. Vậy nên mới cứ để trong hộp như thế. Giống như mấy người già có quần áo đẹp cứ treo trong tủ, không dám mặc vậy.
Vậy nhưng, trong hộp không có thứ gì cả. Hyun Soo lật tung cả tủ tường lên. Bàn là, bàn xếp để là quần áo, chăn điện, chai lọ nhựa, bàn ăn cơm, cái máy cắt cỏ cầm tay mua hồi lễ Chusuk[40] năm ngoái… tất cả những thứ tạp nham đó đều được lôi ra, nhưng chỉ có chai rượu là không thấy đâu. Tủ lạnh, tủ bồn rửa, mấy ngăn kéo ngoài phòng khách… anh đều lục tung lên, rồi chạy vào phòng ngủ, lật tung cả tủ quần áo với bàn trang điểm. Cuối cùng, vẫn không thấy chai rượu đâu.
40. Ngày Tết Trung thu hay còn gọi là ngày lễ tạ ơn của Hàn Quốc.
Hyun Soo cảm thấy máu đang trào ngược. Thủ phạm là ai, chẳng cần phải nghĩ đến hai lần mới biết. Là Eun Joo. Bậc thầy chuyên phát hiện ra quỹ đen, lẽ nào lại không tìm ra được chai rượu “đen” đó. Điên tiết, Hyun Soo dập cái ngăn kéo vào như trời giáng, ngón tay vô tội thành ra bị kẹp cho một cú. Không biết có phải vì quá đau không, mà vọt ra một câu nói dũng cảm vô song, câu nói mà suốt 12 năm cưới nhau, có mơ anh cũng không bao giờ dám thử. “Aaaa, cái con chó này…”
Câu nói này là khởi điểm thay đổi dòng chảy cảm xúc của Hyun Soo. Nỗi sợ hãi bấy lâu đè nén Hyun Soo, cùng cơn khát rượu, giờ đã đạt tới mức chuyển thành cơn phẫn nộ nhằm vào Eun Joo. Cơn phẫn nộ bùng lên với tốc độ quá nhanh, khiến Hyun Soo cảm giác như bị say xe. Tim anh vang lên tiếng kèn hiệu xung trận. Hyun Soo ngậm ngón tay đau điếng, đi ra ngoài cửa, định đến phòng bảo vệ khu ký túc. Cái con đàn bà chồng nói gì cũng coi như chó sủa, chồng biết cái gì cũng coi như gậy chọc phân chó, đồ của chồng thì coi như dái chó, cái đồ ngu xuẩn khốn nạn đó, Hyun Soo định sẽ cho một phát tát vào mặt. Hyun Soo định sẽ xách ngược cô ta lên mà lắc cho đến khi hả giận mới thôi. Rồi sau đó, anh sẽ mua một chai soju, lên trên Đài quan sát, hướng về phía hồ Se Ryung tuyên bố “Tất cả mọi chuyện đã qua rồi”, như vậy tất cả những bàn tay đang túm lấy cuộc đời anh dày vò biết đâu sẽ biến sạch. Biết đâu như thế, sự yên ổn rồi sẽ đến với anh.
Hyun Soo đang định đi giày thì dừng lại, ngẩng đầu lên. Anh cảm thấy bên thái dương như có ánh mắt đang bắn thẳng vào da thịt. Hyun Soo quay đầu sang bên thì thấy một người đàn ông trong tấm gương ở tủ giày. Tóc dựng ngược, mạch máu giữa trán phập phồng, đôi mắt đỏ ké lấp loáng, đôi môi trắng bệch run lên vì giận, hai vai đang cứng lại. Là thượng tá Choi. Và đồng thời cũng chính là bản thân Hyun Soo.
Hyun Soo quay đầu nhìn lại đằng sau. Đống đồ lôi từ trong tủ tường ra, ngăn kéo cái thì mở, cái thì vứt tung dưới sàn nhà, trên bàn ăn bày ngổn ngang mấy đồ nhà bếp, cửa phòng ngủ để mở, lộ ra đống hỗn loạn ở trong phòng. Cảnh tượng tuyệt vời này, hồi nhỏ, Hyun Soo đã quen nhìn. Nhưng đây không phải tác phẩm của bố. Đây là tác phẩm của bản thân anh. Trong gương, bố anh châm chọc.
“Mày bảo không đời nào sống giống bố cơ mà? Cứ sống thử xem mày có khác được không?”
Phựt một cái, sợi dây cuối cùng khống chế Hyun Soo đứt lìa. Hyun Soo thấy từ trong con người mình, “người trong cơn mộng mị” thoát ra. Thời điểm đó đã đến – thời điểm mà con người đó mượn xác Hyun Soo để hành động, thời điểm có thể quan sát màn kịch trả thù đầy thú vị do thân xác của Hyun Soo khởi xướng. Cảnh tượng trong nhà vung vãi như bị đập phá. Trước mắt Hyun Soo chỉ còn lại người đàn ông và bố anh đang ở trong gương. Hyun Soo vui vẻ giúp người đàn ông đó rút tay ra khỏi nẹp treo ở cổ. Anh sung sướng đứng nhìn nắm đấm bàn tay trái bay thẳng về phía bố anh. Một âm thanh đổ vỡ chói tai vang lên, anh nhẹ nhõm chứng kiến khuôn mặt bố anh vỡ tan thành từng mảnh. Bàn tay trái đó lục tìm lấy chiếc máy cắt cỏ cầm tay trong đống đồ đạc, Hyun Soo nhìn xuống bàn tay đó đầy hy vọng. Người đàn ông trong cơn mộng mị không bị Tay rồng chi phối. Người đó là siêu nhân thuận tay trái.
Hyun Soo theo người đàn ông đó, phi thân về phía cửa chính. Đúng lúc đó, từ sau lưng, vang lên tiếng thì thầm “Bố ơi”. Hyun Soo quay lại nhìn đằng sau. Tựa như kéo dây khóa kéo, tấm màn đen trước mắt anh hé mở ra một khoảng chừng gang tay. Trong khoảng đó, hiện lên khuôn mặt Seo Won và Seung Hwan. Người trong cơn mộng đã chạy xuống dưới cầu thang rồi. Thân xác của Hyun Soo, không kịp phòng bị gì, đã bị người đó lôi đi mất.
Người đó chạy ra hướng con đường phía sau tường rào. Trời đêm không tối. Trăng khuyết đang chiếu sáng trước mặt, hàng rào gỗ lấp loáng trong ánh trăng như biển báo thoát hiểm, dẫn đường cho người đó ra phía hồ nước. Hyun Soo có thể đọc được suy nghĩ của người đó. Người đó định cạo sạch cả cánh đồng cao lương chết tiệt ấy. Cắt sạch cao lương rồi, sẽ lấp cái giếng đi. Để nó không còn ngoác cái miệng đen ngòm ra gọi “Hyun Soo à” nữa. Dù có là bố thì cũng phải làm cho không thể nào gọi được nữa.
Người đàn ông xách máy cắt cỏ chạy vào cánh đồng cao lương. Trăng đang cháy đỏ, không gian lãng đãng mùi biển. Chiếc máy cắt cỏ kêu “Uỳnh” một tiếng, những cây cao lương bắt đầu rên rỉ. Hyun Soo à. Hyun Soo à.
“Câm miệng. Câm ngay miệng lại.”
Người đàn ông vung chiếc máy cắt cỏ nện xuống như bổ củi. Dưới lưỡi dao cắt, thân cây cao lương đổ rạp. Những cái đầu nhuốm ánh trăng đỏ máu ngoẹo ra đằng sau, gọi Hyun Soo. “Bố ơi.”
Chiếc máy cắt cỏ phụt ra khói xanh, kêu ầm ì như một chiếc xe hơi, lắc lư thân hình dài ngoằng đen thui mà chém tứ tung vào đám cao lương, chặt cả vào hư không, đâm cả vào không khí, chiếc máy đang nhảy múa thì đột nhiên bắn vọt ra khỏi tay người đàn ông, tựa như một mũi tên. Chiếc máy vạch một đường vòng cung khổng lồ, rồi rơi thẳng xuống phía dưới vầng trăng khuyết. Sau một tiếng “tõm”, sự yên lặng bao trùm. Người đàn ông biến mất, tựa như đã lặn vào bóng đêm.
Hyun Soo như người vừa tỉnh mộng, nhìn bốn phía xung quanh. Có chuyện gì thế? Tại sao mình lại ra đây? Thứ mà Hyun Soo nhận ra, là một người điên đi chân đất đang đứng giẫm trên đám dây leo bị cắt nát nhừ như cháo. Hình ảnh anh phản chiếu dưới hồ nước chính là bóng ma đó. Mái tóc dựng đứng như một gốc cây bị cắt cụt, cái nẹp treo cổ tay lủng lẳng trên cổ, cánh tay trái thõng thượt xuống tận đùi. Nhựa cây đang chảy trên tấm thân đầm đìa mồ hôi. Da thịt anh phủ đầy mảnh vụn cành lá dây leo.
Một cơn ớn lạnh vây bọc lấy Hyun Soo. Cảm giác tự nhận thức được rằng cuối cùng mình cũng đã phát điên, nỗi bất an không biết sau này còn gây ra những chuyện gì, cơn sợ hãi biết đâu mình lại cầm một dạng khác của “chiếc máy cắt cỏ”, rồi nhắm vào ai mà xông tới… tất cả những cảm giác đó đổ ụp xuống lưng anh. Hyun Soo ngồi phịch xuống bờ hồ. Anh vùi mặt vào đầu gối, run lên cầm cập. Bị bao trùm trong sự căm ghét bản thân và trong nỗi tuyệt vọng đen ngòm vừa ập tới, Hyun Soo điên cuồng vật lộn để trấn tĩnh lại. Vừa lần lại từng chút từng chút ký ức về chuyện đã qua, vừa gắng hết sức tìm xem có tia hy vọng nào không. Vậy là suốt từ ngày 27 tháng 8 đến nay, cuối cùng anh cũng có thể bắt đầu một việc có ý nghĩa thiết thực nhất. Đó là nhận định xem bản thân mình đã đi đến đâu. Là xác định xem, tại vị trí hiện tại đang đứng đây, cần phải làm gì, cách nào là tốt nhất.
Hết giờ làm ngày thứ Tư, Young Je nhận được điện thoại của Supporters đang phụ trách vụ việc của Ha Young.
“Ngày 1 tháng 5, cô ta xuất cảnh đi Pháp. Xuống sân bay De Gaulle. Không thấy có dấu vết nhập cảnh.”
Pháp ấy à? Biến mất trên đèo Hankyeryung mới được hai ngày đã xuất cảnh rồi sao? Young Je cũng từng nghi ngờ cô ta trốn ra nước ngoài, nhưng Pháp thì hơi bất ngờ. Thời điểm cũng quá nhanh.
“Liệu cô ta có mối quan hệ nào bên đó không? Như họ hàng chẳng hạn?” Supporters hỏi.
“Theo tôi biết thì không có.”
“Bạn bè thì sao? Một người thân thiết đến mức có thể giúp cô ta gia hạn lưu trú ấy.”
Liệu cô ta có bạn thân như thế không nhỉ? Young Je chưa gặp bạn của cô ta bao giờ. Trong lễ cưới, y có đi chào hỏi mấy người phụ nữ ấn tượng y như nhau – đó là lần chạm mặt duy nhất.
“Tôi phải suy nghĩ xem đã.”
“Nếu nhớ ra chuyện gì, hãy gọi điện cho chúng tôi.”