← Quay lại trang sách

- III - 3

Về đến nhà, Young Je lên ngay phòng đọc sách trên tầng hai. Y mở quyển album ảnh cưới trên bàn. Hiện ra đầu tiên là một nhà thờ ở thành phố S. Ha Young đứng một mình trước bức tượng Maria. Trên khuôn mặt cô ta không có một nụ cười. Ngày hôm đó, Ha Young không cười một lần nào. Lúc nắm tay bố đẻ bước trên lối đi trải thảm trắng giữa nhà thờ, cô cũng cúi gằm đầu xuống. Lúc đọc lời thề nguyện hôn nhân, mascara loang ra mi mắt cô đen thui. Sao cô ta lại khóc như thế? Có vấn đề gì sao? Có phải cô ta kết hôn với quái vật đâu.

Young Je gặp Ha Young vào mùa thu năm 1991, sau khi hoàn thành chương trình huấn luyện bác sĩ nội trú khoa chỉnh nha, Young Je đang làm bác sĩ ăn lương ở một phòng răng ở Gangnam để tích lũy kinh nghiệm. Một ngày nọ, lúc đi làm, lần đầu tiên y gặp Ha Young trong thang máy. Khi ấy, Ha Young ôm theo một đống hồ sơ và phong bì giấy, cô kêu lên “Đợi một chút”, rồi vừa chạy vội vào trong buồng thang máy vừa bắt đầu đóng cửa. Mặc dù cô chỉ mặc một chiếc áo len rộng và quần jean đã cũ, nhưng Young Je chỉ nhìn qua là biết bên trong lớp quần áo đó là một thân hình rất đẹp. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Ha Young cười ngượng nghịu. Young Je không cười. Y không còn tâm trí đâu để cười. Từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên có một cô gái lọt vào mắt y. Mái tóc buộc vội, biểu cảm của đôi mắt biến chuyển tinh tế, và hơn hết là cô có một hàm răng hoàn hảo. Răng cô như vừa mới được chỉnh nha xong vậy, vừa trắng, vừa bóng, vừa đều. Y muốn đưa lưỡi ra nếm thử răng của cô. Tất nhiên, trước khi nếm, phải biết cô ta là ai đã.

Cô gái ra khỏi thang máy ở tầng 7. Chỉ dựa vào đó là có thể điều tra thân thế rồi. 25 tuổi, tốt nghiệp Đại học Mỹ thuật, là họa sĩ hoạt hình vẽ nguyên bản ở xưởng làm phim hoạt hình tại tầng 7, là con gái cả của một ông bố góa vợ, làm thợ sửa chữa đồ điện tử. Cô cũng đã có bạn trai, nửa năm nữa là xuất ngũ. Nhưng Young Je không bận tâm.

Chưa mất tới một tháng, Ha Young đã nằm trong tay Young Je. Cơ thể cô ấy sống động hơn y tưởng tượng. Tĩnh lặng mà dũng cảm, và có một sự táo bạo khó lường. Ai đã dạy cho cô ta? Ai đã điều chỉnh tấm thân đó trơn tru, trôi chảy như vậy? Không lẽ lại là tay lính mới đã nhập ngũ đó?

Khi đó, Young Je gần như rối trí vì ghen. Thêm vào đó là sự khó chịu về thái độ của Ha Young sau khi xong chuyện. Cô nằm thẳng, không động đậy. Young Je có ôm, cô cũng chỉ nhìn lên trần nhà như người đang trôi dạt ở một nơi xa xôi nào đó. Có gọi, cô cũng không đáp. Trong thế giới của cô, không có người đàn ông mà cô vừa chia sẻ tình yêu.

Như thế này coi như bye-bye rồi, Young Je đã nhận định tình hình như vậy. Sau khi y đi làm chưa tới một tiếng, nhận định đó đã bị lật đổ. Ha Young, y không từ bỏ, mà sẽ điều chỉnh. Người con gái mà sáng vừa chia tay, trưa đã phải chạy đi tìm, người con gái mà y phải kéo ra cầu thang thoát hiểm ở văn phòng để chạm môi một cái thì xem ra mới sống nổi, như vậy làm sao bỏ được. Y chỉ tạm thời nín nhịn thôi. Vì đời còn dài, và thời gian điều chỉnh còn nhiều. Kế hoạch của y – trước hết sẽ đưa cô ta vào thế giới của y, sau đó sẽ điều chỉnh trước tiên cái thói nhìn đi chỗ khác đó.

Tháng Hai năm sau, Young Je kết hôn với Ha Young. Trong bụng cô lúc đó đã có Se Ryung. Khi bố qua đời, Young Je về quê là làng Se Ryung, hoàn thành ba năm nghĩa vụ bác sĩ cộng đồng. Trong khoảng thời gian đó, y cho xây dựng biệt thự trong khu vườn ươm – một trong những tài sản được thừa kế. Tòa nhà năm tầng ở trung tâm thành phố S, y chuyển thành trung tâm Medical Centre chuyên khám chữa bệnh. Mọi việc đều thuận lợi. Cuộc đời y được tạo dựng đúng theo kế hoạch và trôi chảy đúng theo ý y đã định. Nếu có chuyện gì không được như ý, thì chỉ có một mà thôi, đó là Ha Young.

Cô ta là một học sinh có khả năng tiếp thu rõ ràng rất kém. Khả năng vận dụng vào thực tế thì gần như chỉ bằng đứa trẻ thiểu năng. Cô ta rất hay vi phạm các nguyên tắc của Young Je, rồi sau đó nói “Tôi không biết.” Rốt cuộc những thứ cô ta không biết nhiều đến mức nào? Bụng đói meo về đến nhà thì thấy trên bàn ăn để đầy bút chì màu với sổ vẽ của Se Ryung, còn cô ta thì đang cười nói như một con điếm với mấy tay bảo vệ sống ở nhà bên cạnh, với y là chồng thì cô ta nhìn với vẻ mặt như bà chủ khu vườn ươm, hỏi gì cô ta cũng chỉ đáp “Không có gì đâu ạ”, lúc cần phải trả lời “Vâng ạ”, thì cô ta chỉ lặng thinh… thật khiến Young Je điên hết cả ruột gan. Trong số đó, điều mà y không thể chịu được nhất, là ánh mắt của cô ta. Chồng ở ngay bên cạnh mà ánh mắt cô ta như đang lang thang trong một thế giới khác; ánh mắt loại trừ người chủ nhân của thế giới đó ra khỏi thế giới mà cô ta tồn tại; ánh mắt ngơ ngác trống rỗng mà y đã thấy vào cái ngày lần đầu tiên y có được cô.

Bức ảnh đầu tiên trong quyển album, Ha Young cũng nhìn camera với đôi mắt đó. Khi ấy, đứng sau camera là một cô gái. Ngay trước khi đọc lời thề nguyện hôn nhân, cô ta len lén lom khom tiến tới, dúi cho Ha Young một chiếc khăn tay. Bó hoa cưới sau đó cũng là cô gái ấy nhận. Có phải Ha Young bảo đó là bạn học cùng Đại học không nhỉ?

Young Je lật những bức ảnh trong album. Cô gái đó có trong bức ảnh chụp tập thể. Một cô gái có khuôn mặt nhỏ xíu, da trắng trẻo. Y đã từng hỏi chuyện về cô gái đó. Có lẽ là vào hôm nhận album ảnh từ bên công ty tổ chức đám cưới. Ha Young trả lời là cô gái đó đang chuẩn bị đi du học. Câu chuyện về cô ta chỉ đến đó là hết. Tên cô ta là gì nhỉ? Họ của cô ta cũng không phổ biến lắm. Có phải họ Eun? Hay họ Min? Là gì nhỉ…

Young Je gọi điện cho Supporters.

“Tôi có nhớ ra một người bạn. Tôi không nhớ tên, còn họ thì khá đặc biệt. Hình như là bạn Đại học của vợ tôi. Các anh có tìm được không?”

Supporters đáp “Đương nhiên rồi”. Young Je cảm thấy sự hưng phấn bốc lên như hơi men. Tim y đập thình thịch đến mức không thể nào ngồi im trên ghế được. Rốt cuộc có vẻ cũng đã tóm được đuôi của Ha Young rồi. May mắn ra thì có khi còn tóm được cả người luôn. Nếu như vậy, y định sẽ đích thân đi bắt cô ta. Sau khi đã giải quyết xong chuyện bên này… Đột nhiên y nhận ra chuông cửa đang kêu. Lão Lim đang đứng trên cầu thang trước nhà. Lão đưa ra một gốc cây bách dài bằng cẳng tay. Là thứ mà hôm trước Young Je nhờ lão tìm.

“Trời mưa suốt nên không có cây nào khô đâu.”

“Không sao ạ.”

Young Je nhận khúc cây rồi định đóng cửa lại. Lão Lim vẫn đứng tại chỗ.

“Ông có chuyện gì cần nói à?”

Young Je hỏi, lão Lim chỉ sang nhà số 102.

“Đêm qua, tôi thấy người ở nhà kia bên con đường phía sau tường rào. Đây là lần thứ hai tôi thấy rồi. Lần đầu tiên là hôm thứ Sáu tuần trước. Khi ấy, anh ta cầm theo dép đi trong nhà, còn hôm qua thì cầm theo máy cắt cỏ.”

“Khi đó là khoảng mấy giờ?”

“Lúc ấy tôi vừa mới bắt đầu đi tuần, nên chắc khoảng 2 giờ rưỡi. Thấy lạ quá nên tôi đi theo xem thế nào…”

“Anh ta làm gì ở đâu?”

“Anh ta cắt cỏ ở triền dốc dưới cầu tháp lấy nước.”

Nghe còn kỳ dị hơn cả chuyện đi tắm nắng đêm trăng. Lão Lim nói mà vẻ mặt cũng kỳ dị như vậy.

“Nếu chỉ dừng ở đó thôi thì còn bảo đấy là thằng điên. Vậy nhưng đột nhiên anh ta ném luôn cái máy cắt cỏ xuống hồ, rồi ngồi phịch xuống khóc. Khóc hu hu như trẻ con. Khóc xong, anh ta im lặng, rồi lần này lao vụt lên trên cầu, chạy về con đường phía sau tường rào. Chân đất chạy trên con đường tối đen, vậy mà tay khổng lồ đó chạy nhanh hơn cả quỷ thần. Chỉ thoắt một cái đã biến mất, làm tôi cứ tưởng mình gặp ma. Tôi nghĩ hay là nói cho cô vợ nhà đó biết, nhưng cô ấy với tôi cũng không phải hay trò chuyện gì, dù gì thì cũng bất tiện, nên tôi nói với Viện trưởng. Nếu Viện trưởng có gặp anh ta, nhờ nói lại giúp tôi. Anh ta muốn ra hồ làm gì cũng chẳng liên quan, nhưng đêm khuya đừng có đi lại ở con đường sau tường rào. Trục đường chính sáng như ban ngày vậy mà không đi, lại vào con đường đó làm cái trò gì. Có ngày đâm vào cây cho một cái thì dù có khỏe như Hạng Vũ cũng không còn đầu mà quay ra đâu.”

Young Je đi xuống phòng làm việc ở dưới tầng hầm. Y bắt đầu lột vỏ ngoài khúc cây bách. Khoảng hai tiếng sau, khúc cây lộ ra lớp vỏ trong mịn màng. Khúc gỗ trông thật thẳng thắn và rắn rỏi. Lột vỏ, tạo hình, rồi dùng giấy nhám cọ sạch, sau đó quét nhựa thông, thế là sẽ thành một thứ trông rất ấn tượng. Và hai ngày nữa, có thể sẽ thành một vật rất đẹp. Young Je đi lên phòng khách. Y cần phải ngủ một lát. Y đặt chuông báo thức ở điện thoại vào lúc 2 giờ, rồi đi vào phòng.

2 giờ 30 phút. Young Je sang phòng Se Ryung. Y mặc quần đen, áo khoác màu đen chống thấm nước, trong túi có nhét chiếc đèn pin. Nếu như lão Lim không nói linh tinh, thì giờ này, Choi Hyun Soo sắp ra rồi. Trong khu rừng biệt thự, mưa đang rơi như trút. Không biết có phải cuối mùa mưa rồi không, mà hầu như ngày nào cũng chốc chốc trời lại mưa. Trung tâm khí tượng dự báo rằng trước mắt, kiểu thời tiết thế này sẽ còn kéo dài. Đây là đội “Supporter” thứ 2 của Young Je. Chính cơn mưa đầy ngụ ý đúng như mong muốn này. Young Je đưa tay lướt trên chiếc tủ lạnh nhỏ đặt ở dưới cửa sổ. Bên trong đó có đặt di cốt của Se Ryung.

Young Je luôn tin rằng, bức tường thành bao quanh thế giới của bản thân y rất cao và vững chắc, không gì trên đời có thể phá đổ được. Giờ đây, trước mặt y chỉ còn lại di cốt của Se Ryung và những tàn tích của ký ức. Giống như tòa tháp xếp bằng quân bài, chỉ cần một mảnh rơi ra là trong nháy mắt, toàn bộ sẽ sụp đổ. Không thể tha thứ cho kẻ đã làm mọi việc thành ra như vậy. Cũng không thể chấp nhận sự tan hoang này. Tất cả mọi thứ phải ở chỗ của nó. Đúng theo vị trí mà y đã định, đúng theo kiểu mà y đã quyết.

Trước hết, lễ hội Carnival cuối tuần này phải kết thúc thành công. Sau đó, chỉ cần bắt được Ha Young về là có thể khôi phục mọi thứ về nguyên trạng, Young Je tin là như vậy, không một chút nghi ngờ.

3 giờ. Đúng lúc Young Je nghĩ hay là ông già Lim nói nhảm, thì thấy một bóng trắng thoáng qua phía dưới cửa sổ. Young Je thò đầu ra, quan sát bên ngoài cửa sổ. Là Choi Hyun Soo. Mưa rơi xối xả như vậy nhưng anh ta không mang ô, cũng không có áo mưa. Hyun Soo mặc áo sơ mi trắng, đi chân đất. Trên đầu đeo chiếc đèn pin, một tay treo trên băng nẹp cố định, tay kia cầm một đôi giày, cứ thế nhìn phía trước mà bước đi. Young Je kéo mũ chiếc áo khoác lên trùm đầu, xỏ chân vào đôi ủng cao su, rồi trèo ra ngoài cửa sổ.

Choi Hyun Soo bước đi hết sức chậm chạp. Phải mất gần 10 phút mới ra tới cửa ngách tường rào. Trong khoảng thời gian đó, anh ta không nhìn lại đằng sau một lần nào. Không nhìn xung quanh, và cũng chẳng nhìn xuống dưới chân. Vậy nên làm gì có tài nào mà không vấp chân vào ngạch cửa. Choi Hyun Soo hai chân loạng choạng, mất đà bắn ra khỏi cửa ngã sõng soài, cắm mặt vào vũng nước bùn. Một đám bụi nước bắn vọt lên như thể ngư lôi bị nổ, nước bùn vàng khè phủ đầy người Choi Hyun Soo. Một cây bách 500 năm tuổi mà bị đổ, cảnh tượng liệu có như thế không nhỉ? Young Je đứng giấu mình sau gốc cây, chằm chằm nhìn Choi Hyun Soo đang ngóc đầu dậy khỏi vũng bùn.

Choi Hyun Soo tay vẫn nắm chặt đôi giày, chống cùi chỏ xuống đất ngồi dậy, rồi như thể chưa hề ngã bao giờ, lại bắt đầu tiếp tục bước đi. Cử động chậm chạp, cứng đơ, hệt như một hình nhân bị làm phép đang cử động. Nước bùn chảy ròng ròng khắp người, vậy mà hình như anh ta cũng chẳng hề để tâm.

Ra đến con đường ven hồ thì sương càng lúc càng dày đặc. Choi Hyun Soo dừng lại trước cây cầu ở tháp lấy nước. Bám theo sau cách khoảng ba bốn bước, Young Je cũng dừng lại. Đúng lúc đó, ánh đèn pin trên đầu Hyun Soo quét thẳng tới mặt Young Je rồi dừng lại. Là do Hyun Soo đột nhiên quay phắt lại nhìn đằng sau. Young Je không sao nhúc nhích nổi. Chỉ biết toàn thân căng lên phòng ngự, trừng trừng nhìn phản ứng của đối phương.

Hyun Soo từ từ quay đầu đi như thể đang nhìn xung quanh, rồi bước lên cầu. Young Je đờ người ra. Không phải là kinh ngạc, mà phải nói là phi thực tế mới đúng. Sương đúng là dày thật. Mưa gió đúng là cũng làm nhiễu loạn tầm nhìn thật. Nhưng dù vậy đi nữa, chỉ cách có ba bốn bước chân, ánh đèn pin lại soi rõ mồn một mặt của đối phương, vậy sao lại không nhìn thấy được cơ chứ?

Đến giữa cầu, Hyun Soo lại dừng bước. Mang tâm trạng mình là một kẻ vô hình, Young Je bước về phía Hyun Soo. Xem ra anh ta vẫn chưa nhìn thấy kẻ bám đuôi. Hyun Soo đứng chênh vênh bên lan can cầu, cứ thế trừng trừng nhìn xuống hồ nước chìm trong sương. Một lát sau, một chiếc giày trên tay anh ta bay vèo xuống hồ. Rồi ngay sau đó, chiếc còn lại cũng mất hút vào trong sương.

Tõm, âm thanh đó vừa vang lên là Hyun Soo quay người. Young Je không kịp đoán trước, cũng không kịp tránh. Tình huống giống hệt như lúc hai người chạm mắt nhau vừa rồi. Chỉ khác ở chỗ lần này không phải là va chạm ánh mắt, mà là va chạm về thể chất. Young Je vóc dáng cũng chẳng phải nhỏ con gì cho cam, nhưng vai vừa va vào Hyun Soo là y lập tức văng ra khỏi đầu cầu, hệt như bị xe tông vậy. Ngã nện sống lưng xuống mặt đường, Young Je bất giác hét lên một tiếng. Đến lúc trấn tĩnh lại, y thấy mình đang nằm trơ trọi trong bóng tối.

Khi quay lại con đường sau tường rào, Young Je không sao rũ bỏ được cảm giác như thể luôn luôn có ai đó đi theo sau lưng mình. Nhiều lần, y bất ngờ quay lại nhìn rồi rọi đèn pin. Ngoài sương mù và mưa, với những tia chớp đánh xanh lè, thì chẳng có gì cả. Khi đến chỗ cửa ngách tường rào, y lại quay lại nhìn lần nữa. Vẫn y như vậy. Young Je đi qua sân trước nhà 102. Từ rèm cửa phòng khách, có ánh đèn hắt ra ngoài. Young Je đứng dưới bóng cây tử vi bên dưới ban công, lắng tai nghe ngóng. Không thấy có dấu hiệu gì là có người đang đi lại. Anh ta ngủ rồi chăng? Anh ta bị bệnh mộng du chăng? Hay bị chứng ngủ rũ? Nếu không thì hay là do thói quen uống rượu của anh ta?

Dù là gì đi nữa, chuyến bám đuôi này với Young Je cũng có thu hoạch. Y đã được thể nghiệm tốc độ và khả năng thể chất mang tính bùng phát của Hyun Soo, chỉ nhiêu đấy thôi là đủ rồi. Như thế cũng giống như y đã nắm được trước rằng bản thân đang xử lý loại người như thế nào. Đánh nhau tay đôi thì khỏi cần nói làm gì, mà ngay cả đến gần ở khoảng cách dưới một mét cũng đã là nguy hiểm. Choi Hyun Soo là một cái xe tăng mang hình dáng con người. Bên vai bị xe tăng húc phải của y giờ vẫn chưa nhấc lên được. Trong sáng nay, phát sinh hai việc y phải làm. Thứ nhất, đến chỗ làm là lập tức đi chụp X-quang. Thứ hai, phải hủy hoại trước một phần động cơ của chiếc xe tăng đó.

Sau khi Young Je trở về nhà, Seung Hwan đi ra sân sau khu biệt thự. Anh lặng lẽ ra phía trước nhà, đến giữa nhà số 102 và 101, anh dừng lại. Nhà số 101 tối om. Cả phòng khách, cả cửa sổ các tầng đều tắt hết đèn. Chỉ có cửa sổ quay ra hướng bồn hoa của phòng ngầm dưới đất là có ánh đèn hắt ra. Đây là cảnh tượng anh thường nhìn thấy. Và cũng là cảnh tượng mà mỗi lần nhìn thấy, cơn tò mò trong anh lại trỗi dậy. Đêm đêm, con người đó làm gì ở căn phòng ngầm ấy. Chắc phải có lý do, đây là cơ hội để anh xem lý do đó là gì. Seung Hwan đi về phía bồn hoa nhà 101, đứng áp sát vào bên cửa sổ căn phòng.

Đúng là nhà của hoàng đế, đến cả cửa sổ cũng rộng đúng tầm cỡ của hoàng đế. Căn phòng chắc cũng phải rộng gấp bốn lần phòng ngầm của nhà 102, mành sáo đang hạ xuống khoảng hai phần ba cửa sổ. Nhìn xuống phía dưới mành sáo thì thấy phía sau lưng của Young Je. Y đang trong tư thế cúi xuống bàn, giống như đang chơi bi-a vậy. Dưới chân y vương vãi đầy vỏ bào, vỏ cây và gỗ vụn.

Seung Hwan ngồi bệt xuống, chống tay xuống đất, dí mặt vào dưới cửa sổ. Và anh chớp được cảnh tượng bên trong căn phòng ngầm mà anh tò mò bấy lâu nay.

Trong một khoảng không gian rộng bằng phòng khách nhà 102, có đặt một chiếc bàn gỗ nguyên khối to bằng chiếc bàn bi-a. Một khúc gỗ thông được kẹp bằng chiếc ê-tô gắn ở cạnh bàn phía cửa sổ, Young Je đứng quay lưng lại, đang cúi xuống bào gỗ. Ngay giữa bàn, có đặt một pháo đài mô hình. Dù chỉ nhìn thoáng qua, cũng có thể thấy đó là một mô hình rất công phu. Mô hình đó to cỡ hai đứa trẻ bước vào cũng vừa, và trông chắc chắn đến mức hai đứa trẻ chạy nhảy trong đó cũng không sao. Seung Hwan nghĩ chắc là cắt gỗ phiến ra rồi làm thành. Phải đến khi nhìn thấy que gỗ chất đống xung quanh pháo đài, Seung Hwan mới nhận ra không phải. Pháo đài đó được tạo thành từ từng lớp từng lớp que gỗ xếp lại, gắn kết và chồng lên nhau. Cứ nhìn mấy khúc gỗ dưới chân tường, cùng với mấy chiếc máy trông như để làm mộc, thì hình như Young Je tự chế tạo đống que gỗ đó để dùng. Seung Hwan thấy choáng ngợp. Chẻ gỗ thông rồi làm thành từng que nhỏ, sau đó dùng những que đó xếp lại thành pháo đài hùng vĩ kia, để làm được chuyện đó, liệu sẽ cần bao nhiêu sự kiên nhẫn và sức tập trung chứ? Nguồn năng lượng dai dẳng ấy nếu được dùng vào việc hủy hoại một ai đó, thì chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ thấy ghê rợn đến nhường nào. Mới đây thôi, đối tượng đó còn là mình, vừa nghĩ đến đó là Seung Hwan thấy dâng lên một cơn ớn lạnh. Vừa rồi, Seung Hwan đã xác định được hiện tại, người mà Young Je đang nhắm tới là ai. Có điều, thứ mà Oh Young Je đang cắt lúc này trông không giống như mấy que gỗ kia. Trừ khi đó là phương pháp làm mang tính tác gia chủ nghĩa, chặt cả một cây thông chỉ để làm ra một que gỗ. Khúc gỗ to và dài bằng cẳng tay người lớn, y dùng bào gỗ bào cho tròn, cách làm đó chỉ gợi tới duy nhất một thứ mà thôi.

Là dùi cui, Seung Hwan vừa nghĩ đến đó thì bàn tay cầm bào gỗ của Young Je dừng lại. Young Je quay đầu, nhìn lên phía cửa sổ. Seung Hwan vội rụt đầu khỏi cửa sổ, đứng bật dậy, nép sát vào tường. Anh còn kịp thấy Young Je lập tức tiến đến bên cửa sổ, theo dõi bên ngoài qua khe mành sáo. Lúc đó, Seung Hwan thấy thật biết ơn đám sương mù quái ác của hồ Se Ryung.

Bao nhiêu lâu đã trôi qua nhỉ? Rồi bộ mặt của Young Je cũng biến mất khỏi khung cửa sổ. Không biết y quay lại việc đang làm dở, hay ra xem xét bên ngoài, Seung Hwan thấy khó mà đoán được. Dù vậy, anh không dám nghĩ tới việc khom lưng, cúi nhìn lại vào bên trong lần nữa. Trong tầm mắt anh, chỉ còn thấy cạnh bàn để khúc gỗ thông bào dở và cái bào gỗ. Seung Hwan chọn cách thoát khỏi bồn hoa. Anh quay vào phòng mình không phải qua cửa chính, mà qua cửa sổ ở sân sau. Đến tận lúc đóng cửa sổ xong, kéo kín rèm rồi, Seung Hwan vẫn không nghe thấy động tĩnh gì từ phía nhà 101. Điều thực sự làm anh giật mình chính là Seo Won. Vào cái giờ đáng ra phải đang ngủ, thằng bé lại đang ngồi trên giường, chằm chằm nhìn anh trèo vào. Trong lòng Seo Won, Ernie đang thu mình lại đầy căng thẳng.

Seung Hwan cởi đôi ủng dính đầy bùn ra, rồi khẽ “suỵt” một cái. Seo Won cũng khẽ “suỵt”. Seung Hwan gật đầu, ra hiệu cho thằng bé đừng ra ngoài mà cứ ngồi yên ở đó.

Đội trưởng đang nằm ngủ trước tivi. Đèn pin trên đầu vẫn bật sáng, tấm thân ướt sũng nước bùn co quắp như con tôm, hơi thở đều đều. Trông vẻ mặt anh ấy thật bình yên. Seung Hwan để ủng ra ngoài cửa xong, đang định lại gần chỗ Đội trưởng thì đột nhiên dừng phắt lại. Trước cửa phòng ngủ lớn, Eun Joo đang đứng khoanh tay trước ngực.

“Anh ấy uống rượu với cậu Seung Hwan à?”

Eun Joo hỏi. Ánh mắt giận dữ nhìn khắp người Seung Hwan một lượt. Seung Hwan không kìm được, cũng nhìn xuống người mình. Bộ dạng anh hệt như của Đội trưởng. Chỉ khác là người nằm, người đứng.

“À dạ, chuyện không phải thế, mà ở Đài quan sát…”

Eun Joo quay vào phòng, đóng sầm cửa lại. Seo Won đang đứng nhìn cảnh tượng này qua khe cửa. Vừa chạm phải ánh mắt của Seung Hwan, Seo Won vội chạy ra khỏi phòng. Seung Hwan lại ngồi bên cạnh Đội trưởng. Từ đầu đến chân, không còn một chỗ nào sạch sẽ. Đầu anh ấy phủ một màu vàng đất. Với sự giúp sức của Seo Won, Seung Hwan cởi áo Đội trưởng ra. Anh lấy khăn lau sơ qua bùn đất trên mặt và người cho Đội trưởng, rồi lau sạch vũng nước trên sàn nhà. Trong lúc đó, Seo Won mang tấm đệm mà Seung Hwan vẫn trải nằm ra. Seung Hwan vần Đội trưởng như vần một cây thông, đẩy cho anh ấy nằm lên tấm đệm. Seo Won lại đi lấy chăn, còn Seung Hwan thì vào phòng tắm.

“Chú ơi, không phải bố cháu bị bệnh chứ ạ?”

Sau khi Seung Hwan tắm xong, đi ra mặc áo vào thì Seo Won hỏi. Đôi mắt đầy bất an đang cố gắng nhìn thấu suy nghĩ của anh.

“Bố cháu mơ thấy ác mộng thôi.”

“Có giống với cháu đêm nào cũng mơ thấy bạn ấy không ạ?”

Seung Hwan vừa đăm đăm nhìn Ernie – lúc này đã trèo lên trên tủ áo của Seo Won, vừa khẽ gật đầu. Eun Joo liệu có giống như Seo Won, cũng vẫn chưa hay biết gì chăng?

“Bạn ấy gọi nhưng cháu không ra, nhưng bố thì có ra, phải không? Có phải như thế không ạ?”

Seo Won lại hỏi. Nỗi bất an trong mắt giờ đã bao trùm khắp vẻ mặt thằng bé. Vẻ mặt đầy sợ hãi trước những chuyến đi của bố vào mỗi sáng tinh mơ. Dường như thằng bé cũng cảm nhận được dấu hiệu của chuyện gì đó chẳng lành. Chắc tại chuyện sáng sớm hôm qua, Seung Hwan thầm nghĩ.

“Đúng vậy.”

Seo Won gật đầu ngay. Vẻ mặt như thể sẽ tin tưởng tuyệt đối vào lời của Seung Hwan, thằng bé nằm xuống. Seung Hwan cũng muốn tin như vậy. Rằng Đội trưởng chỉ bị chứng rối loạn giấc ngủ ở mức độ nghiêm trọng, ngoài ra không có lý do nào khác. Như thế sẽ thấy yên lòng, nhưng đó không phải sự thật. Seung Hwan biết đó chỉ là ngụy biện mà thôi.

Chập tối, Đội trưởng với Eun Joo cao giọng cãi nhau. Cả cửa phòng ngủ và cửa phòng Seung Hwan đều đóng, nên không nghe được nội dung. Chỉ biết mức độ cuộc cãi nhau là cả hai đều đang rất kích động. Seo Won cắm tai nghe vào tai, dán mắt vào quyển sách. Vẻ mặt thằng bé rõ ràng đang cố để không phải nghe thấy. Seung Hwan cũng đang tập trung nhìn vào máy tính thì nghe thấy tiếng Đội trưởng đi ra. Còn Eun Joo không ra khỏi phòng.

Đến quá nửa đêm, Đội trưởng cũng không về. Đã nghĩ hay là anh ấy lên Đài quan sát, nhưng trời mưa như trút khiến Seung Hwan thấy lo lắng. Quá 1 giờ đêm, Seung Hwan nghĩ chắc phải đi đón anh ấy về. Lôi chiếc đèn pin đội đầu từ trong chiếc túi treo tường ra rồi, Seung Hwan lại quay lại ngồi trước máy tính. Đột nhiên nghĩ ra một việc, Seung Hwan mở internet, tìm kiếm trang web về bóng chày. Đoạn tin về Đội trưởng vẫn ở nguyên đó. Seung Hwan xem lại ngày giờ đăng tin. 10 giờ 05 phút đêm, thứ Bảy, ngày 28 tháng 8. Một cơn gió lạnh quét qua ngực anh.

Về việc ngày 27 không giữ được hẹn, Đội trưởng giải thích là “đột nhiên có việc nên không xuống được”. Người viết tin kia, vào lúc 8 giờ tối ngày 27, đã gặp Đội trưởng ở quán rượu ở Gwangju, rồi còn nhận cả chữ ký của Đội trưởng nữa. Từ Gwangju tới Se Ryung, mất khoảng một tiếng rưỡi. Tùy theo kiểu lái xe, cũng có thể chỉ mất khoảng một tiếng. Cuộc điện thoại đầu tiên mà Seung Hwan nhận được là vào lúc 9 giờ 03 phút. Cuộc gọi thứ hai là 10 giờ 30. Thình lình, toàn bộ các ý nghĩ bắt đầu lao vùn vụt trong đầu Seung Hwan.

Vẻ nhát sợ quá mức của Đội trưởng khi lần đầu đối mặt với Oh Young Je hôm chuyển nhà đến, rồi triệu chứng của cơn khủng hoảng thụ động xuất hiện vào giây phút mà Se Ryung được vớt lên. Lời Oh Young Je nói rằng đã từng chạm trán Đội trưởng ở quanh đây. Hành vi kích động của Đội trưởng tại bến tàu vào ngày tang lễ Se Ryung, và những chuyến đi buổi sáng trong thời gian một tuần qua…

Từ trong trực cảm mơ hồ, vóc dáng của cái gọi là “tình huống giả định” đang dần hình thành. Bức tranh đang băng băng hiện ra khiến Seung Hwan hoảng sợ. Seung Hwan vội vã lấy cây đèn pin, mặc áo mưa, rồi cầm theo chiếc ô dự phòng. Anh cần phải chặn đứng những ý nghĩ đang dâng lên dồn dập. Đây là vấn đề cần phải có thời gian và chứng cớ mới xác định được.

Trên Đài quan sát không một bóng người. Đội trưởng đang ngồi một mình, ngủ gật dưới cây dù bãi biển. Cả người bị mưa tạt vào ướt sũng, đôi chân trần ngâm trong vũng máu. Trên mặt bàn lăn lóc ba vỏ chai soju, cùng với giày và tất của Đội trưởng. Cảnh tượng như thể lấy tất chân làm đồ nhắm, và rót rượu vào giày mà uống vậy.

“Đội trưởng.”

Nghe Seung Hwan gọi, Đội trưởng mở mắt ra. Nhưng trông anh ấy không có vẻ gì là đã tỉnh ngủ cả. Anh ấy không nhận ra Seung Hwan. Đội trưởng lần tìm đôi giày trên bàn, rồi loạng choạng bước đi trong mưa. Vụt một cái, Seung Hwan đột nhiên hiểu ra tình hình. Thứ lôi Đội trưởng đi không phải là hơi men, mà là giấc mơ. Từ Đài quan sát này, chứ không phải tại nhà, Đội trưởng sẽ cất cánh bay vào giấc mơ. Ánh mắt trôi dạt xa vắng, cùng dáng đi đầy nguy hiểm của Đội trưởng đã nói lên điều đó. Xem ra có gọi, Đội trưởng cũng sẽ không quay lại. Có đánh thức, có lẽ Đội trưởng cũng không tỉnh dậy. Ít ra là cho đến khi được giải thoát khỏi cơn mơ đó. Bây giờ có làm gì thì chắc chỉ càng gây thêm nguy hiểm. Đội trưởng đang di chuyển trong trạng thái hoàn toàn không phòng vệ gì. Seung Hwan lấy đèn pin đội đầu ra đội lên đầu cho Đội trưởng. Giải pháp duy nhất mà anh có thể làm, đó là giúp cho Đội trưởng không phải bước đi trong bóng tối.

Đội trưởng chầm chậm đi xuống phía con đường ngách. Đến cổng trước khu vườn ươm, bị chiếc barie chặn xe hơi ngáng ngay thắt lưng, Đội trưởng liền cúi xuống, chui qua bên dưới. Lên đến con đường phía trước khu biệt thự rồi, Đội trưởng băng qua khoảng sân giữa nhà 102 và nhà 101, đi về hướng sân sau. Seung Hwan đang đi theo phía sau cách vài bước chân, đến cạnh tường nhà 101, Seung Hwan chợt dừng lại. Oh Young Je vừa nhảy ra từ cửa sổ phòng Se Ryung. Y mặc áo khoác chống thấm nước màu đen, ủng đen, cầm đèn pin. Nhìn kiểu gì cũng không giống trang phục của một ông bố ngồi trong phòng đứa con gái đã chết. Rõ ràng là y đang đợi Đội trưởng.