- III - 4
Thế là bắt đầu một tình huống kỳ dị. Đội trưởng đi đằng trước, Young Je bám theo đằng sau, còn Seung Hwan đuổi theo hai người. Cú va chạm xảy ra ở tháp lấy nước giữa Young Je và Đội trưởng, đối với Seung Hwan, đó là khoảnh khắc phải lựa chọn tiếp tục theo dõi ai. Anh đã chọn Young Je, và kết quả là đã thấy rõ được mục tiêu của Young Je là gì. Seung Hwan tạm gác những nghi ngờ với Đội trưởng sang một bên. Young Je đang nghĩ gì, điều này còn khiến anh tò mò hơn. Anh muốn nắm được manh mối. Điều gì khiến Oh Young Je nhắm vào Đội trưởng, lý do y không báo cảnh sát mà bí mật hành động là gì, y đang gây ra chuyện gì? Việc lén nhìn phòng ngầm của y chỉ đem lại kết quả là sự hỗn loạn mà thôi. Bám đuôi và dùi cui. Những từ đó chẳng hề liên quan gì, hệt như tàu vũ trụ và củ hành vậy.
Seung Hwan tắt đèn, rồi nằm xuống bên cạnh Seo Won. Anh nhớ tới chuyện mà chủ nhiệm Park truyền đạt lại chiều hôm trước. 3 giờ chiều thứ Sáu, dự định bọn trẻ bên trại mồ côi mà Oh Young Je mời tới sẽ đi tham quan Ban quản lý đập và cửa xả nước. Hình như sau khi tham quan, sẽ mở tiệc ngoài khu vườn ươm, hay thế nào nhỉ? Lúc mới nghe đã thấy có gì đó đột ngột rồi. Bây giờ nghĩ lại mới thấy, dường như đó là những mảnh ghép của một bức tranh. Bám đuôi, dùi cui, tham quan đập…
Chắc tại cứ trằn trọc đến tận sáng nên Seung Hwan ngủ dậy muộn. Anh mặc quần áo rồi ra ngoài phòng khách. Gia đình Đội trưởng đang ngồi quây tròn quanh bàn ăn. Mọi người ai nấy đều uể oải ngồi chọc bát cơm. Vẻ mặt Đội trưởng phờ phạc, nhưng râu ria thì đã cạo gọn gàng. Cánh tay trái vẫn treo trên nẹp tay. Kang Eun Joo thì vì chuyện tối qua mà không nói một lời. Cả Đội trưởng, cả Seo Won cũng vậy. Sự im lặng lơ lửng trên bàn ăn như một quả bom. Bầu không khí như thể chỉ cần ai đó mở miệng là sẽ bùng nổ ngay lập tức.
Sự im lặng đó tiếp tục cả trên đường đi làm. Seung Hwan bước bên cạnh Đội trưởng đi qua cây cầu số 1 phủ đầy sương. Đội trưởng đi ủng, Seung Hwan đi giày leo núi. Cả hai đều không đi giày bình thường. Cả hai đều biết lý do của việc đó, và cả hai đều không nói ra. Đến trước cửa phòng bảo vệ cửa xả nước, Đội trưởng quay lại nhìn Seung Hwan. Ánh mắt anh ấy như có chuyện muốn nói. Seung Hwan đợi. Đội trưởng ngần ngừ một lúc, rồi lại quay người đi xuống phía Ban quản lý.
“Sáng nay, cô đừng quên việc vệ sinh bên Thư viện Rừng Xanh đấy nhé.”
Bảo vệ Kwak vừa nói vừa thu dọn hộp cơm đã ăn hết. Eun Joo miễn cưỡng đáp “Vâng.”
“Mấy bà ở đây lắm chuyện đến phát sợ lên được, cô cố làm tốt, đừng để phải ăn chửi.”
“Vâng.”
“Thời gian ở phòng học không phải cố định, mà do mấy bà ấy tự ý quyết, vậy nên trước giờ ăn trưa, nhất định phải dọn dẹp cho xong đi.”
“Vâng.”
Bảo vệ Kwak ca cẩm dông dài xong bèn đi ra khỏi phòng bảo vệ. Eun Joo mở điện thoại di động, gửi tin nhắn cho Young Joo.
Chị muốn nói chuyện một chút. Ngay bây giờ.
Lập tức điện thoại đổ chuông.
“Có chuyện gì thế?”
Young Joo hỏi. Eun Joo hít một hơi dài. Giờ không phải lúc nghĩ đến lòng tự trọng. Nếu là Young Joo, chắc con bé sẽ có thể bình tĩnh đánh giá tình hình. Biết đâu lại còn có thể đưa ra giải pháp mà cô đang bế tắc.
“Tối hôm qua…”
Tối hôm qua, chồng cô đưa ra tờ đơn ly hôn. Vẻ mặt nghiêm túc và tỉnh táo, anh ta nói “Chúng ta ly hôn đi.” Eun Joo phì cười một cái. Cô nghĩ, con người này chỉ biết nốc rượu cho lắm vào, kết cục cũng phát điên rồi nhỉ. Nhưng thấy có vẻ nói thật, nên cô mới để tâm thử hỏi một câu.
“Lý do ly hôn là gì?”
“Tôi không muốn sống với cô nữa.”
Ôi trời ơi, không muốn sống cùng nữa? Eun Joo bắt đầu cười phá lên. Cô không thể nào nhịn được tràng cười đột ngột vụt dâng lên trong bụng. Cô cười ứa cả nước mắt. Trận cười điên dại đến mức không phân biệt nổi đang khóc hay đang cười.
“Bên dịch vụ giải quyết người ta đã tiếp nhận đơn rồi. Nếu cô chịu giúp thì sẽ lập tức xử lý ngay, khỏi phải mất thời gian xem xét. Lý do ly hôn là chồng bạo hành và nghiện rượu.”
Môi Eun Joo bắt đầu giật giật. Tràng cười nghẹn lại trong cổ họng.
“Seo Won, nhà, xe, đồ đạc, tất cả cô giữ hết đi. Có khi sau này tôi cũng chẳng thể nào gửi tiền cấp dưỡng cho con được. Nhưng tôi sẽ cố gắng cầm cự tới mức có thể, chừng nào còn cầm cự được, tôi vẫn sẽ còn gửi hết lương cho cô. Chỉ cần là cô thì chắc chắn sẽ có thể bảo vệ và nuôi dạy Seo Won được.”
Eun Joo nhận ra tình hình này không phải là chồng cô đang dọa. Chồng cô rút từ trong túi ra một cái phong bì và một quyển sổ tiết kiệm.
“Đây là toàn bộ những gì tôi có. Một cái là tiền, một cái là tài khoản credit line. Mã số PIN cũng giống như tài khoản lương. Ở Seoul thì hơi khó, nhưng nếu ở mạn Gyunggi-do cũng có thể được một gian một phòng.”
Một phòng ư? Cuối cùng Eun Joo cũng bật nên lời.
“Ly hôn? Ai cho phép hả? Ai bảo muốn sống với anh chứ, ai bảo tôi thích Choi Hyun Soo đến phát điên nên mới bám lấy anh mà sống hả? Tôi chịu đựng anh đến giờ cũng chỉ vì Seo Won thôi. Anh có biết không?”
“Tôi biết. Tôi biết rất rõ. Vậy nên cô đừng chịu đựng thêm nữa.”
Chồng cô nói rành rọt. Eun Joo cũng cố gắng nói thật rõ ràng.
“Thứ anh nên nói với tôi bây giờ không phải là chúng ta ly hôn đi. Mà là xin lỗi kìa. Là cầu xin tha thứ, là hứa anh sẽ tu tỉnh mà sống kìa. Nếu như bây giờ Choi Hyun Soo còn tỉnh táo thì…”
“Nãy giờ cô không nghe thấy gì à. Tôi đã nói là vì sống với cô mà tôi không thể nào sống cho tỉnh táo được. Chỉ cần nhìn thấy mặt cô là tôi sợ hãi, chỉ cần nghe thấy tiếng cô là tôi giật mình, chung sống với cô đáng sợ như thể chết rồi vậy, thế nên mỗi ngày mỗi giờ, tôi chỉ chực phát điên lên. Vậy nên, để tôi không phải phát điên lên thật, cô hãy buông tha cho tôi đi. Xin cô đấy.”
Cơn choáng váng đau đớn giáng một cú vào bụng dưới của Eun Joo. Cơn đau buốt nhói bỏng rát đến tắc nghẹn cả thở, giống hệt như cái đêm cô sinh Seo Won. Cảm giác như đang hít thở trong ngọn lửa vậy. Eun Joo cầm lấy phong bì, lôi chỗ tiền bên trong ra. Một tập tờ 10.000 won, trông được khoảng một triệu won, Eun Joo nắm chặt tập tiền trong bàn tay đang run lên bần bật.
“Anh sợ tôi?” Eun Joo cầm tập tiền quất thẳng vào mặt chồng. “Vì tôi mà anh phát điên hả?”
Phát tát thứ hai.
“Tôi đáng sợ hả?”
Phát tát thứ ba đang bay tới thì tay cô bị chồng chụp lấy. Tập tiền tuột khỏi tay, rơi lả tả vung vãi xuống sàn nhà. Ánh mắt hoang vu lạnh lẽo như một hoang mạc tuyết của chồng cô nhìn thẳng vào mắt cô.
“Đi đi. Ngay ngày mai, cô đưa Seo Won đi khỏi đây cho tôi.”
Giọng chồng cô như vừa hạ xuống một cái barie chắn đường.
“Không đi tôi sẽ lôi đi đấy.”
Chồng cô buông tay ra như ném, rồi bỏ ra khỏi phòng. Eun Joo sụp xuống như thể vừa bị đẩy ngã. Ngồi giữa đống tiền vung vãi, thần trí cô rơi vào một cơn hỗn loạn mịt mờ. Choi Hyun Soo yêu cầu ly hôn. Anh ta dám yêu cầu mình như vậy.
Quá nửa đêm, chồng cô cũng không thấy về. Eun Joo đi ra đi vào hết phòng khách đến phòng ngủ để đợi chồng về. Phòng bên kia im lặng như tờ. Chỉ có ánh đèn bàn lờ mờ lọt qua khe cửa.
Khoảng 2 giờ sáng, có tiếng mở cửa trước. Không phải tiếng chồng cô về. Là tiếng Seung Hwan ra khỏi cửa. Nghĩ chắc cậu ấy đi tìm chồng cô về, nên Eun Joo ra phòng khách đợi. Chồng cô quay về một mình. Anh ta nhìn cô rồi lập tức ngã vật ra phòng khách. Rồi cứ thế ngủ luôn. Cả người anh ta đầy bùn đất, như thể vừa lăn lộn trong vũng bùn về vậy. Anh ta đi chân đất. Eun Joo chẳng biết phải làm gì. Ngoài việc đứng trước cửa phòng nhìn chồng. Cảm giác hỗn loạn còn lớn hơn cả cơn giận dữ.
Một lát sau, Seung Hwan từ phòng bên kia đi ra. Bộ dạng không khác gì chồng cô. Rõ ràng là đi tìm chồng cô, rồi ngồi chụm đầu uống rượu với nhau đến mức chết đứ đừ như thế kia còn gì.
“Không phải anh ấy có người khác rồi đấy chứ?”
Phản ứng đầu tiên của Young Joo là như vậy. Eun Joo đáp.
“Chị có phải con ngốc đâu.”
“Không phải bảo chị ngốc, mà là…”
“Chồng có người khác mà không nhận ra, vậy mà gọi là vợ à?”
“Vậy chắc gây ra sự cố gì rồi.”
“Nói thế là sao?”
“Thì đó, như là đánh bạc này, biển thủ công quỹ này. Nếu không thì trong cơn say đánh ai chẳng hạn. Nếu gây ra sự cố gì khó lòng cứu vãn, thì chẳng phải có thể sẽ thành ra như thế hay sao?”
“Anh rể cô đến trò Go-stop còn chẳng biết chơi. Còn mấy thứ như công quỹ, thì đã chả có mánh lới gì khả dĩ, cũng chẳng có điều kiện mà đòi biển thủ. Anh ta chưa bao giờ uống rượu đánh nhau, cũng chưa bao giờ đánh ai cả.”
“Lần trước anh ấy đánh chị còn gì.”
Eun Joo thấy lửa giận bốc lên. Làm người, có ai dám nói mình thuộc diện chưa tát ai một cái bao giờ. Con bé nghĩ cái gì mà tự dưng lại lôi chuyện đó ra đúng vào lúc này cơ chứ? Eun Joo muốn cúp máy luôn cho xong, nhưng cố nhịn. Giờ cô đang rất cần người giúp.
“Dù sao cũng không phải gây sự cố gì đâu. Mà dù có gây ra sự cố, anh ta cũng sẽ nói với chị đầu tiên để nhờ chị cứu vãn tình hình cơ mà.”
“Chị bảo anh ấy nói chị giữ hết mọi thứ đi đấy thôi. Rồi còn nói là không đóng góp tiền cấp dưỡng cho con được. Anh ấy còn bảo không biết cầm cự được đến lúc nào, nhưng chừng nào còn cầm cự được thì còn gửi hết lương cho chị. Lại còn bảo chị nhớ nuôi dạy Seo Won cho tốt. Anh rể có phải thuộc diện người đi nhờ chị nuôi dạy Seo Won không? Dù có cho chị tất cả những thứ khác, anh ấy cũng không bao giờ chịu buông Seo Won đâu. Là gây ra sự cố rồi. Mà còn là sự cố không thể cứu vãn được nữa, phải thế thì mới vậy. Chị cứ thử tưởng tượng, giả sử bị rơi vào tình huống bị tịch biên tài sản thì sao. Khi đó, ly hôn là cách tốt nhất để bảo vệ vợ con, không đúng à? Mặc dù cũng lạ là anh ấy không kể gì với chị. Dẫu sao thì, chị cũng đừng nghĩ mỗi chuyện giận dỗi, thử bình tĩnh xem lại xem sao. Đồng nghiệp của anh ấy này, bạn của anh ấy này, chị thử liên lạc với họ một cách thật tự nhiên như thể gọi điện vấn an thôi, rồi giống như thuận miệng thì hỏi dò xem. Anh rể không làm được, chị phải đứng ra giải quyết chứ.”
Eun Joo nhớ lại mấy viên cảnh sát hình sự đến gặp cô vào tối thứ Năm tuần trước. Họ bảo đến để hỏi về vụ án Se Ryung. Họ cũng bảo đến điều tra thẩm vấn mang tính thủ tục thôi. Eun Joo đang mải nấu bữa tối, nên bảo họ hỏi nhanh lên. Câu hỏi đầu tiên là trước khi chuyển nhà tới, đã đến đây bao giờ chưa. Eun Joo bảo chưa, thế là họ hỏi tới hỏi lui, vặn vẹo đủ kiểu. Nào là đến xem nhà trước khi chuyển đến chẳng phải chuyện đương nhiên sao, nào là có đúng chồng cô cũng không đến phải không, nào là có dấu vết cho thấy gần đây có sửa xe, liệu có phải có tai nạn xe cộ không… Eun Joo không muốn vì chuyện này mà phải nói ra chuyện hai vợ chồng cãi nhau và đang chiến tranh lạnh. Thay vào đó, cô chỉ trả lời theo lối thông thường. Cô bảo xe này đứng tên cô, nếu có tai nạn phải sửa chữa, thì đã có thông báo từ phía công ty bảo hiểm rồi, vậy nên không lý nào cô lại không biết chuyện đó. Nghe trả lời như vậy rồi, hai người đó vẫn nhùng nhằng hơn 30 phút sau mới chịu rời đi.
Ngay cả lúc đó, Eun Joo cũng không nghĩ gì nghiêm trọng về phần thẩm vấn của mấy tay cảnh sát. Họ nói là thẩm vấn mang tính thủ tục, nên cô cũng chỉ nghe sao biết vậy thôi. Eun Joo gọi điện cho Kim Hyung Tae trước tiên. Cô hỏi có phải chồng cô gây tai nạn giao thông gì không. Kim Hyung Tae đáp lại là không. Anh ta bảo từ sau khi bị đình chỉ giấy phép vì uống rượu lái xe, hình như Hyun Soo đã biết đường lái xe cẩn thận rồi. Eun Joo nghe thấy tiếng ngực mình đột nhiên quặn lên một cái. Uống rượu lái xe ư, đình chỉ giấy phép ư? Rồi cô nghe được câu trả lời từ Kim Kang Hyun, bạn học cấp ba của chồng, rằng hôm 27 tháng 8, chồng cô có ghé quán anh ta. Đến tận 8 giờ tối vẫn còn ngồi uống rượu với nhau, nhưng rồi không biết biến mất từ lúc nào mà sau đó chẳng thấy đâu.
Eun Joo gọi điện tới trung tâm bảo trì xe mà chồng cô hay tới, hỏi xem gần đây có tới sửa xe không. Ông chủ ở đó hỏi lại là có chuyện gì không. Vì cảnh sát đến đấy rồi cũng hỏi một câu y hệt như vậy.
Eun Joo đóng điện thoại lại. Càng biết thêm, cô càng thấy sợ. Gọi điện đến đâu cũng thấy tuôn ra những chuyện không thể tưởng tượng nổi. Uống rượu lái xe, bị treo bằng lái; rồi suốt từ sau khi biến mất khỏi quán rượu của Kim Kang Hyung cho đến tận lúc quay về nhà vào chiều ngày thứ Bảy, cả một ngày trời vắng mặt đó, không biết anh ta đi đâu, làm gì; rồi cảnh sát điều tra sau lưng… Rốt cuộc chồng cô đã gây ra chuyện gì? Đột nhiên, cô nhớ tới bài hát nghe thấy khi đang rút quần áo phơi ngoài ban công, ngay trước hôm chuyển nhà.
Trở về từ chiến trường, thượng sĩ Choi đen thui giờ đã trở về rồi…
Là bài hát của tên sâu rượu đã say bí tỉ. Là giọng của chồng cô. Cô mở cửa sổ, nhìn xuống phía dưới thấy chồng mình đang lảo đảo bước đi. Eun Joo điên hết cả người, quay luôn vào trong phòng. Đến giờ nghĩ lại mới thấy chuyện đó thật là lạ. Chồng cô chưa bao giờ hát bài hát đó. Nghĩ thêm chút nữa, ngay cả việc chồng cô hát, cô cũng chưa thấy bao giờ. Ngoài rượu và bóng chày ra, anh ta chẳng thích một thứ gì. Ngoài Seo Won ra, cũng chẳng có việc gì làm anh ta cười được.
Cơn giận dữ và hỗn loạn nãy giờ vây bủa lấy Eun Joo, lúc này đã lắng xuống một chút. Thay vào đó là những câu hỏi không lành cứ quay cuồng trong đầu cô. Chồng cô đã bao giờ nốc rượu triền miên mỗi ngày như dạo này chưa? Trước đây, đã bao giờ anh ta đánh cô hay nặng lời với cô chưa? Đã bao giờ anh ta ngăn cô đi làm chưa? Chưa bao giờ. Rõ ràng mọi việc trong hai tuần qua đều là những hành động lạ thường. Cuối cùng, Eun Joo gọi điện cho Seung Hwan. Cô hỏi đêm hôm đó, có thực sự chồng cô không xuống xem nhà không. Seung Hwan đáp lại rằng đúng như vậy. Eun Joo thở phào một cái. Đúng vậy, đời nào có chuyện như thế chứ. Không phải đâu, nhất định không phải.
Có tiếng gõ cửa. Một người phụ nữ tóc dài đang đập vào cửa sổ. Eun Joo bịt ống nghe điện thoại lại, mở cửa sổ ra.
“Này cô, giờ cô làm ơn dọn dẹp Thư viện một chút được không? 11 giờ hôm nay có buổi gặp mặt ở trong phòng học đấy.”
Tóc dài càu nhàu rồi biến mất vào trong tòa nhà. Đây là một trong những phụ nữ tối nào cũng mặc quần đùi chạy bộ trên trục đường chính ở khu vườn ươm. Eun Joo kéo máy hút bụi đi sang Thư viện Rừng Xanh.
Thư viện vừa là sân chơi của bọn trẻ con bên khu ký túc, vừa là thư viện, vừa là nơi tập trung của dân khu ký túc. Nơi này dường như được xây dựng với mục đích như vậy. Tường với sàn bằng gỗ bách, cửa sổ hướng Nam rất nhiều nắng, có nhiều loại máy chơi game và đồ chơi đa dạng, có thiết bị sân chơi bằng nhựa, xích đu, nhà bóng, có sách xếp kín trên giá. Tủ gỗ trong góc tập trung đủ loại dụng cụ thể thao ngoài trời. Bóng rổ, bóng chày, gậy nhôm, găng tay…
Phụ nữ bên khu ký túc dùng nơi này làm phòng học tập cho bọn trẻ con. Đọc sách, viết luận, tiếng Anh, chữ Hán, vân vân… chương trình được tổ chức đa dạng như một trung tâm chuyên nghiệp. Hình như bài giảng được luân phiên phân công cho phụ nữ trong khu, họ lấy cớ chuẩn bị tài liệu rồi thường xuyên tụ họp ở đây. Bảo vệ Kwak bảo cô đám tụ tập đó là nguồn gốc của mọi chuyện ngồi lê đôi mách. Anh ta cũng khuyên cô thêm rằng, nếu không muốn bị dính vào chuyện nói xấu sau lưng, đừng có góp lời với mấy bà phụ nữ đó.
Eun Joo bật máy hút bụi, hút từng ngóc ngách của giá sách. Cô kỳ cọ lau chùi sàn gỗ đến mức đau cả cánh tay, chỉ để rũ bỏ những suy nghĩ lộn xộn trong đầu. Dọn dẹp xong, đám phụ nữ kia ùn ùn kéo đến. Có ai đó nói với cô.
“Con cô có sao không?”
Đấy là một người phụ nữ sống mũi đầy tàn nhang.
“Tôi nghe nói hôm trước ông thầy cúng túm lấy thằng bé mà.”
“Chị đang nói gì thế…”
Thấy Eun Joo ngạc nhiên không hiểu, người phụ nữ tàn nhang kia đổi nét mặt kinh ngạc.
“Xem ra cô không biết nhỉ? Mẹ của thằng bé mà sao lại không biết chuyện đó. Cả khu người ta xì xầm bàn tán kia kìa.”
“Chị nói ông thầy cúng, là ông thầy cúng ở tang lễ của đứa bé gái phải không ạ?”
“Ôi trời ơi, xem ra đúng là không biết thật rồi. Hôm đó, anh nhà cô bóp cổ ông thầy cúng đấy. Mặc dù cậu thanh niên sống cùng nhà ngăn lại nên mới không to chuyện. Anh nhà không nói gì sao?”
“Chị đang nói gì, tôi thực sự không…”
“Thực ra, cũng chả phải chúng tôi trực tiếp nhìn thấy đâu.”
Người phụ nữ tóc dài bước tới. Vừa nắm được câu chuyện vừa nghe được, cô ta liền kể lại vụ náo loạn xảy ra ở bến tàu hôm thứ Bảy.
“Bảo vệ Kwak bảo lúc đi tuần, có thấy cậu thanh niên nhà bên đó cõng thằng bé cuống cuồng chạy về nhà. Hôm đó, cô không có nhà hả?”
Eun Joo thấy dưới lòng bàn chân như nóng rực lên đỏ lừ. Cô nhớ lại hôm tang lễ, Seung Hwan có đến tìm cô rồi bảo cô thử về nhà một chút. Cô nghĩ lại buổi sáng chủ nhật, bảo vệ Kwak tự nhiên hỏi cô “Con cô không sao chứ?” Rồi cô nhớ tới bức tranh mà Oh Young Je đem tới. Có khi y đến là để theo dõi tình hình Seo Won cũng nên. Có chuyện gì rồi sao? Nếu theo lời giải thích của Seo Won, đấy là bức tranh đứa bé đã chết vẽ. Bức tranh mà Young Je nhờ Eun Joo chuyển giùm, cô đã nhét vào túi rác. Vật chẳng lành như vậy, không thể nào treo trong phòng của Seo Won được. Vì chuyện đó mà đến tận giờ, Seo Won vẫn không chịu nói chuyện với cô. Eun Joo mà mở lời, thì thằng bé chỉ nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt lạnh lẽo, không đáp một lời. Những lúc như vậy, đôi mắt Seo Won giống hệt mắt bố nó. Đôi mắt làm cho người khác cảm thấy vô cùng xấu hổ và đau buồn.
Eun Joo cảm thấy cơn phẫn uất khó khăn lắm mới đè nén được, giờ lại đang trỗi dậy. Việc mọi người trong khu đều biết, vậy mà chỉ mình cô không biết. Cả chồng cô, cả Seung Hwan, cả Seo Won, ba người có ý đồ gì mà cùng ngậm miệng như vậy? Biến người ta thành một con ngốc ngu dại thế này mà được sao? Giờ phải vặn hỏi chồng cô sao, hay là ra chỗ cửa đập để hỏi Seung Hwan cho ra lẽ? Không. Trước hết phải gọi điện hỏi Oh Young Je xem y có ý đồ gì mà đem bức tranh của đứa con gái đã chết đến làm quà cho Seo Won. Eun Joo vừa quay đi, định ra ngoài thì nghe tiếng Tàn nhang gọi, cô dừng lại.
“Này cô, trên giá sách đằng kia có bột giặt đấy. Tiện thể đang cầm khăn lau thì cô lau kính cửa sổ giùm chút đi. Thời gian vừa rồi, mấy chú kia chỉ lau cho có, bụi vẫn cứ mờ mịt đấy.”
Eun Joo cụp mắt xuống, nhìn Tàn nhang. Cô nhớ bảo vệ Kwak gọi người đó là phu nhân. Chẳng biết là phu nhân của ai. Có được đến mức là phu nhân của Trưởng ban quản lý đập không? Sao dám nói năng với cô kiểu đó?
Eun Joo cắn chặt môi, đi tìm bột giặt. Đám phụ nữ đang túm tụm ngồi quanh bàn đọc sách. Đúng như cô đã nghe nói. Danh nghĩa là học hành, nhưng miệng thốt ra toàn những lời bàn tán sau lưng người khác. Đề tài rõ ràng là chuyện gia đình Se Ryung. Nào là di cốt của con gái thì không để ở nạp cốt đường, mà lại cất trong tủ lạnh ở nhà, nào là cảnh sát nghi ngờ Oh Young Je là thủ phạm.
“Tôi đã nói rồi còn gì. Chuyện con bé chết trong tay bố nó chỉ là vấn đề thời gian thôi. Cô vợ nhà đó cũng quyết tâm sắt đá lắm đấy. Nếu không bỏ trốn thì ai biết được có chết chung với con gái hay không.”
Người phụ nữ tóc dài nói. Tàn nhang tặc lưỡi.
“Cô nói năng cho cẩn thận. Ở đây tai vách mạch rừng, chim với chuột nó nghe thấy hết đấy.”
Tàn nhang đưa mắt liếc nhìn Eun Joo. Đang đứng bên cửa sổ, Eun Joo quay lại nhìn thẳng vào Tàn nhang, hai tay khoanh trước ngực. Người đàn bà này giờ đang nói ai là chim là chuột đây hả?
“Cô đứng đó làm gì thế? Lau xong rồi thì đi làm việc của cô đi.”
Tàn nhang bảo vậy. Eun Joo liền ra khỏi Thư viện. Cô giận đến mức chân run lẩy bẩy. Trong đầu sôi lên vì uất. Cô thấy nhục nhã vì giờ mới nhận ra mình chỉ là bảo vệ. Cô thấy choáng váng vì nhận ra bảo vệ bị đối xử như thế là điều đương nhiên. Người làm cô ra nông nỗi này chính là chồng cô. Cô chẳng mong được suốt ngày đi shopping mà sống giống như vợ của những cầu thủ đồng đội một thời của anh ta. Nhưng tối thiểu anh ta cũng phải cho cô sống mà không phải chịu nỗi nhục như thế này chứ, không phải sao? Anh ta có bảo cô là không được đi làm bảo vệ đi nữa thì chuyện đó cũng không thể thành cái cớ miễn tội cho anh ta được. Vì nếu anh ta làm đúng bổn phận làm chồng cho đàng hoàng, thì có đẩy lưng bắt cô đi làm, cô cũng chẳng làm cơ mà.
Eun Joo nấu hai gói mì. Một mình cô ăn hết sạch. Ăn xong, cơn giận vừa dịu bớt thì nỗi bất an lại ập đến. Cuối cùng, cô cũng nhấc máy gọi điện cho chồng.
“Tôi đây.”
Ở đầu dây bên kia, chồng cô lên tiếng. Giọng anh ta trầm hẳn xuống. Eun Joo nói.
“Tôi chỉ hỏi anh một chuyện thôi. Cái hôm mà tôi bảo anh xuống xem nhà ấy, hôm đó, anh có xuống đây hay không?”
Một sự im lặng kéo dài. Lửa địa ngục đang thiêu đốt Eun Joo.
“Tôi không xuống.”
Cuối cùng, chồng cô cũng trả lời. Eun Joo thấy yên tâm. Thế là được rồi. Thay vì tìm hiểu xem có việc gì xảy ra, cô thà chọn cách nhắm mắt mà tin như vậy.
“Vậy thì được rồi.”
Cúp máy xong, Eun Joo đi ra ngoài. Hình ảnh đó cứ hiện ra trước mắt cô. Mấy cái tên mà cô viết trước sảnh căn hộ ở Ilsan. Kang Eun Joo, Choi Seo Won, Choi Hyun Soo.
Eun Joo dọn dẹp mấy đồ tái chế rồi đi dội rửa bãi rác. Cô kỳ cọ thùng đựng rác thực phẩm. Rồi quét con đường phía trước khu ký tục, lấy cây lau nhà lau sạch cầu thang tòa nhà ký túc. Chẳng còn chỗ nào để lau dọn nữa, cô cầm giẻ lau đi lên Thư viện. Đây là lần thứ ba trong hôm nay rồi.
Chiều thứ Năm, đội kỹ thuật ở văn phòng chính xuống. Hyun Soo được nếm thử vinh dự cùng họ đặt chân vào vùng đất cấm – đảo Hansoldeung. Cả diện tích, cả hình dạng đều tương tự như mô đất dành cho cầu thủ ném bóng. Cây cối phủ kín mặt đất, ở giữa đảo có cặp thông sinh đôi, gốc to gấp ba lần người Hyun Soo. Cột gắn camera an ninh đứng dàn hàng bên cạnh cây thông. Trên đó lắp hai chiếc camera hồng ngoại, phạm vi quan sát 180 độ xung quanh. Hyun Soo đứng dưới gốc cây thông đôi, gọi điện về phòng bảo vệ cổng chính.
“Thấy mặt tôi chưa?”
Trong điện thoại, có giọng đáp lại đầy thích thú.
“Thấy cả lông mũi nữa ấy chứ ạ.”