- III - 5
Camera ở bến tàu được thay mới. Trên đỉnh tháp lấy nước được lắp một ngọn đèn pha công suất lớn. Hyun Soo ngoái nhìn mấy chiếc camera và ngọn đèn mà trong dạ rối bời. Đây là những thứ sẽ phơi bày trần trụi cơn ác mộng của anh trước cả thế giới này. Chỉ ngay việc làm thế nào để qua nổi đêm nay thôi cũng đã thấy mịt mờ rồi. Chỉ còn biết trông mong vào vận may thôi. Hoặc là giữa đêm anh tỉnh giấc, hoặc là xuất hiện loại sương mù vô địch thiên hạ đến mức che kín cả ngọn đèn và đám tia hồng ngoại kia.
Sau khi đội kỹ thuật đi rồi, Hyun Soo nuốt hai viên Tylenol. Đầu anh đau như búa bổ. Mắt anh đỏ ké, tai bùng nhùng. Người anh khó chịu như lên cơn sốt, gân cốt cứ liên tục lên cơn đau đến rã rời. Không lẽ anh bị cảm nặng rồi? Mà anh thấy, đêm nào cũng đội mưa chạy lung tung như con chó dại như vậy, có bị nặng hơn vẫn còn là ít đấy.
Vừa đến 7 giờ tối là hoàng hôn và sương mù bắt đầu phủ xuống hồ. Hyun Soo ngồi nán lại phòng bảo vệ cổng chính đến tận lúc đó mới rời ghế đứng dậy. Vừa đi ra cửa, anh vừa nói với chủ nhiệm Park trực ca đêm hôm đó.
“Trên đường về nhà, tôi sẽ thử ghé qua con đường ven hồ, cậu xem thử màn hình CCTV giúp tôi. Chúng ta thử một lần xem thiết bị mới lắp mạnh hơn, hay sương mù mạnh hơn.”
“Khi nào anh đến trước bến tàu, tôi sẽ liên lạc với anh.” Chủ nhiệm Park đáp.
Đến trước lối vào hồ số 1, Hyun Soo đụng phải một luồng ánh sáng trắng đến chói mắt. Xem ra ngọn đèn pha đã bắt đầu hoạt động. Luồng ánh sáng dài, từ xa cũng nhìn thấy, giống như một ngọn hải đăng. Nhìn quỹ đạo của luồng ánh sáng thì ngọn đèn này quay được 360 độ. Nếu như không bị địa hình khúc khuỷu chặn ngang, thì ánh đèn có lẽ đã chiếu thẳng một mạch đến tận cây cầu số 1 rồi. Hyun Soo quẹo vào khúc cua, đi qua tháp lấy nước. Vừa đến trước bến tàu thì chủ nhiệm Park gửi tin nhắn.
Thiết bị thắng rồi.
Hyun Soo đi lên lối dẫn vào nông trại Se Ryung. Đây là nơi mà cứ đến chiều Seo Won thế nào cũng đến. Thằng bé bảo đi mang thức ăn cho con mèo sống ở chuồng gia súc.
“Đi một mình chắc sợ lắm nhỉ.”
Hyun Soo vừa lo lắng như thế thì Seo Won đã nhăn mũi cười. Như thể đang bảo “Bố coi con là gì chứ”.
“Mỗi lần đến, con cho nó nhiều thức ăn vào. Như vậy không cần phải ngày nào cũng đến như thế nữa.”
“Như vậy Ernie sẽ thất vọng lắm. Nó thường chạy xuống dưới con đường ở trước nông trại để gặp con mà.”
Nghĩ đến chuyện thằng bé một mình lui tới chuồng gia súc u tịch đó, Hyun Soo lại thấy bận lòng. Nhân tiện anh cũng tò mò không biết chỗ đó thế nào, nên anh nghĩ hay là thử đến đó xem sao. Trong lúc đi lên con đường mòn, ngọn đèn pha bốn năm lần quét cắt ngang qua khu rừng cây trăn. Mỗi lần như thế, Hyun Soo lại quay lại nhìn đằng sau. Dường như có một người đang nhô mỗi cái đầu lên khỏi hồ nước âm u kia dõi theo anh. Một người mà anh sẽ không bao giờ có thể quên được.
Hyun Soo đi như chạy trốn vào khu chuồng gia súc. Bên trong tối om nhưng anh lập tức tìm thấy ổ của Ernie. Trên sàn chuồng có trải một cái chăn mỏng màu hồng, và đặt hai cái bát nhựa đựng thức ăn với nước còn một nửa. Bên cạnh thấy có típ thuốc chống muỗi loại bôi và đèn pin cầm tay loại nhỏ. Chắc là mấy thứ Seung Hwan cho thằng bé. Hyun Soo nhặt cây đèn pin lên rồi bấm nút bật. Đèn nhỏ như vậy nhưng khá sáng. Hyun Soo tắt đèn rồi đặt lại chỗ cũ, sau đó ra khỏi chuồng gia súc. Chỗ này chẳng phải một cái sân chơi ra trò, nhưng xem ra cũng không có gì nguy hiểm.
Trời vẫn chưa tối hẳn. Hyun Soo buông người ngồi phịch xuống phản gỗ bên dưới gốc cây hồng. Cơn đau đầu càng lúc càng trở nặng. Hyun Soo lôi từ trong túi áo sơ mi ra hai viên Tylenol. Không có nước nên anh nhai trệu trạo rồi nuốt chửng. Anh nuốt cạn cả vị đắng nghét đang quấn lấy lưỡi mình. Cảm giác như tác dụng của thuốc giảm đau sắp lan dần xuống dạ dày rỗng tuếch của anh. Hyun Soo dựa lưng vào thân cây. Anh nhắm mắt lại, hít một hơi bầu không khí buổi tối lạnh giá. Anh nghĩ tới việc xảy ra sáng nay.
Nghe tiếng chuông báo thức, Hyun Soo mở mắt, rồi nhận thấy trên tấm thân ẩm ướt của mình có đắp một cái chăn mỏng. Dưới lưng có trải một tấm đệm. Anh đoán, chắc là bàn tay của Seung Hwan đây. Hyun Soo thấy sợ cậu bạn trẻ này. Mỗi sáng anh đi đâu, rồi giày của cậu ấy biến đi đâu, cậu ấy hình như đều biết cả, nhưng lại chẳng hề hỏi một câu. Tới mức làm anh muốn hỏi – trong lòng cậu nghĩ gì, tại sao cậu không hỏi gì hết? Mặt khác, anh lại thấy có lỗi. Từ nơi sâu thẳm nhất trong lòng anh, có sự trông cậy và tin tưởng. Ở một mặt nào đấy, cậu ấy dường như đã trở thành bạn của anh. Anh muốn dốc hết mọi nỗi niềm mà cả với người mẹ đã khuất, cả với Eun Joo anh cũng không thể nào nói được. Gánh nặng một mình anh mang suốt 25 năm qua, anh muốn được trút hết trước mặt một người lạ mới gặp chưa được bao lâu đó. Anh muốn nói cậu hãy giúp tôi với. Đó là một sự tin cậy không rõ căn cứ, và là niềm mong mỏi không thể thành hiện thực. Anh đã biết quá sức rõ ràng rồi. Rằng người có thể giúp được anh lúc này, duy nhất chỉ có bản thân anh mà thôi.
Những gì Hyun Soo có thể làm cũng chẳng nhiều nhặn gì. Để Seo Won thoát khỏi lớp bụi phóng xạ mang tên “Con trai kẻ sát nhân”, chỉ có duy nhất một con đường là đẩy Eun Joo và Seo Won ra xa khỏi anh. Ly hôn xong rồi, mặc dù chưa phải trọn vẹn, nhưng như thế chắc cũng có thể tạo thành cái ô che chắn cho Seo Won. Còn bản thân Hyun Soo, đến lúc đó xác định xem phải làm gì cũng chưa muộn. Dù là đi đầu thú, hoặc cầm cự đến lúc bị bắt, hay chết đi nữa.
Cả một ngày trời, Hyun Soo kiểm tra lại kế hoạch. Sau đó chuyển sang hành động. Anh mở tài khoản credit line, rút hết tiền trong quỹ đen, rồi tranh thủ lúc không có người trong đội bảo vệ ở đó thì lên internet tìm công ty dịch vụ giải quyết ly hôn. Mang tâm trạng của kẻ thả chai dùng làm tín hiệu kêu cứu trên biển, Hyun Soo viết một lá đơn ly hôn mà hai bên cùng đồng ý. Có lẽ chẳng dễ gì lôi kéo được sự đồng ý của Eun Joo, điều này anh cũng biết. Trước khi hiểu được lý do, Eun Joo sẽ không nhúc nhích một phân, giống như cánh cửa nhà tù, còn Hyun Soo thì ngay cả việc một ngày, 10 ngàn won tiêu vặt dùng vào đâu, anh còn không làm cho cô ấy hiểu được.
Nếu muốn ly hôn theo thỏa thuận, không còn cách nào khác ngoài việc thú nhận hết mọi việc. Nếu như thú nhận rồi, dù không hiểu nổi đi nữa, vẫn nhiều khả năng là cô ấy sẽ chịu ly hôn. Nếu là chuyện liên quan đến Seo Won, cô ấy có thể trở nên dũng cảm hơn cả siêu nhân. Biết vậy nhưng Hyun Soo không sao thú nhận mọi chuyện được. Nghe thông báo ly hôn xong, cô ấy cười phá lên như thế thì còn giãi bày sao nổi? Kết cục anh lại đâm ra thú nhận một chuyện thực sự chẳng ăn nhập gì. À không, phải nói đấy là sự thú nhận mà anh hằng mơ tới mới đúng. Vì đã không biết bao lần, anh tưởng tượng mình nói ra câu đó. Tôi không muốn sống với cô thêm nữa.
Cuộc điện thoại Eun Joo gọi đến vào giờ ăn trưa giống như một rễ cây nhô lên khỏi mặt đất. Cả ngày, Hyun Soo cứ liên tục vấp chân vào đó.
“Tôi chỉ hỏi anh một chuyện thôi. Cái hôm tôi bảo anh xuống xem nhà ấy, hôm đó, anh có xuống đây hay không?”
Hyun Soo chợt nhận ra. Eun Joo cuối cùng cũng nhận ra chuyện gì đó dị thường, và anh đã có được cơ hội để thú nhận mọi chuyện. Có điều, lúc đó cơm trưa người ta giao tới anh đã đặt xuống bàn, và đang ngồi trước mặt các nhân viên bảo vệ khác trong đội, thời điểm đó thật không phù hợp để thú nhận mọi chuyện. Hyun Soo cố gượng nuốt cho trôi miếng khoai tây đang ở trong miệng, rồi đáp “Tôi không xuống.” Eun Joo không chần chừ lấy một giây, nói luôn “Vậy thì được rồi.” Điện thoại cúp, cơ hội để nói cũng vĩnh viễn biến mất. Eun Joo sẽ không hỏi lại lần thứ hai đâu. Giọng nói đầy vẻ yên tâm đó đã hàm ý như vậy. “Tôi không muốn nghe bất cứ chuyện gì đâu nhé.”
Đệ nhất thiên hạ Kang Eun Joo cũng có những việc không biết phải làm thế nào. Đối với sự thật đáng sợ, đối với sự việc quá sức choáng ngợp đến mức không biết phải cáng đáng thế nào… thì muốn giả bộ làm như không thấy, có lẽ đó là bản chất của loài linh trưởng mang tên con người.
“Lâu lắm không gặp anh.”
Giọng nói quen quen vang lên bên tai, Hyun Soo tỉnh dậy khỏi dòng suy tưởng. Mở mắt ra thì thấy Young Je đang cầm đèn pin đứng đó.
“Sao anh lại bị thế này vậy?”
Young Je vừa chỉ vào bàn tay trái của anh vừa hỏi.
“Tôi chọc một lỗ để hút máu.”
Hyun Soo nhìn thẳng vào mắt Young Je trả lời. Young Je cười ha hả. Tiếng cười có vẻ thoải mái, nhưng ẩn giấu một lưỡi dao kỳ dị.
“Trông vậy nhưng có vẻ không nghiêm trọng nhỉ. Anh còn nói đùa được cơ mà.”
“Anh đến đây có việc gì?”
Giọng Hyun Soo trầm xuống lạnh lùng. Cả trong đầu, cả nhịp tim anh đều đang chậm dần.
“Trong lòng không yên nên tôi ra ngoài. Với lại tôi cũng định hay là đi dạo một chút. À đúng rồi, nghe nói hôm nay ở hồ Hansoldeung mới thay camera. Nhìn có rõ không?”
“Vẫn chưa biết. Phải đến đêm, sương xuống mới biết được.”
Hyun Soo đứng dậy, rời bước về phía con đường dẫn lên nông trại.
“Tôi xuống trước đây. Tôi đang trên đường đi làm về.”
Hyun Soo cứ nhìn thẳng phía trước mà bước. Không nhìn đằng sau nhưng anh cũng có thể biết được, ánh mắt Young Je như một lưỡi móc đang cắm vào gáy anh. Hyun Soo hoàn toàn không nhớ mình đã xuống khỏi con đường đó như thế nào. Đột nhiên nhìn xung quanh, đã thấy mình tay cầm chai rượu đang đứng trên Đài quan sát ở Trạm dừng chân. Hyun Soo đưa chai rượu đang cầm trên tay lên nhìn. Đêm đó, có tu rượu ừng ực cạn cả chai chắc cũng không say. Vậy nhưng Hyun Soo không thể uống được. Anh không được phép uống. Say rồi, anh không thể nào chiến đấu với người đàn ông trong cơn mộng được. Trong ngực anh, hai giọng nói đang tranh cãi. Một giọng gào lên – đừng chịu đựng nữa, cứ chết luôn đi cho rồi. Một giọng thuyết phục – cái dũng khí dám chết ấy, hãy dùng vào việc đi tự thú đi. Hyun Soo ném chai rượu xuống dưới lan can.
Lúc Hyun Soo xuống khỏi Đài quan sát, trời đã quá nửa đêm một chút. Anh vào cửa hàng video vừa mới đóng cửa, thuê hai bộ phim kinh dị. Đêm nay, Eun Joo không có ở nhà, nhưng anh cũng không muốn nằm ở giường trong phòng ngủ. Cứ ngồi thức trắng đêm ở phòng khách có lẽ sẽ tốt hơn.
Phòng khách tối đen. Phòng Seo Won cũng đã tắt đèn. Ngoài lối ra vào có để hai đôi giày. Một đôi giày bóng rổ của Seo Won, một đôi giày leo núi của Seung Hwan. Hyun Soo mang đôi giày của Seo Won để vào trong máy giặt, rồi đổ nước lạnh vào chậu, đặt lên nắp máy giặt. Như vậy, nếu mở nắp máy giặt, chậu nước sẽ đổ và có tiếng va chạm ầm ĩ. Dù có ngủ say đến đâu, nếu gặp tiếng ồn và nước lạnh cũng sẽ phải tỉnh giấc. Anh định chất ghế làm chướng ngại vật trước cửa ra vào như hôm trước, nhưng nghĩ đến Seung Hwan lại thôi. Thay vào đó, anh đặt chuông báo thức ở điện thoại, cứ 30 phút lại kêu một lần, để tiếng không vọng ra, anh cắm tai nghe rồi bỏ điện thoại vào túi áo sơ mi. Việc còn lại chỉ là ngồi xem phim. Không thể có chuyện anh mãi mãi không được ngủ nữa, nhưng bây giờ là lúc anh phải mở mắt mà thức. Hyun Soo nhét băng vào đầu máy, tắt tiếng, rồi ngồi ngả lưng xuống sofa phòng khách.
Bộ phim không được như anh mong đợi. Đấy chẳng phải một bộ phim làm người xem dựng tóc gáy và làm cơn buồn ngủ bay xa vạn dặm. Chỉ là phim về một đàn xác sống đổ xô đến ăn những thứ gớm ghiếc rồi dật dờ đi lại. Bộ phim kia, nhân vật chính là một ma cà rồng bác học toàn nói những chuyện nhạt nhẽo vô tích sự. Hyun Soo thấy mắt mình khô rát. Một lát sau, anh không nhìn rõ phụ đề nữa. Điểm nhìn của anh cứ nhòe đi, ngay cả cơn đau đầu nãy giờ như khoan vào trán, giờ cũng thoát ra ngoài phía sau đầu. Chuông báo thức reo lần thứ ba, Hyun Soo thẳng lưng ngồi dậy. Chuông reo lần thứ tư, Hyun Soo gục xuống trước ngực gà gật. Mới vài ngày trước, anh còn phải mượn rượu để ngủ. Khi đó vẫn còn khá hơn bây giờ. Từ khi người đàn ông trong cơn mộng mị xuất hiện, cứ hở ra là cơn buồn ngủ ập đến. Ngoan cố lì lợm, không kể nơi chốn, thậm chí ngay cả trong khi đang đi bộ. Hyun Soo nhấc cái đầu nặng như cùm lên, cố hết sức bình sinh tập trung vào màn hình. Cố chịu thêm hai tiếng nữa thôi… Sắp sáng rồi. Trời sáng rồi…
Hyun Soo cảm thấy cử động của người đàn ông đột nhiên trỗi dậy bên trong mình. Người đàn ông đó mỗi tay cầm một chiếc giày, hai tay khẽ vung vẩy, băng băng đi xuống cầu thang. Hyun Soo đi theo sau. Nhiều thứ thoáng vụt qua trong màn sương. Ngọn đèn trước khu biệt thự, cây tử vi sân trước rung rinh hoa đỏ thắm, bức tường và cửa sổ nhà 101 ướt nước mưa đen thẫm. Hình như bên trong cửa sổ là bộ mặt Young Je. Hyun Soo không giật mình. Chưa kịp giật mình thì bộ mặt đó đã biến mất. Người đàn ông kia đã ra ngoài cửa ngách từ lúc nào. Hyun Soo đuổi theo như chạy, rồi nhìn ra ngoài cửa ngách.
Sương tan như có phép màu. Trăng rằm đỏ ối treo lơ lửng. Cánh đồng cao lương nhuốm ánh trăng cũng đỏ rực như đang bốc cháy. Con đường mòn dẫn về phía cánh đồng cao lương đang sáng rực lên một màu trắng tinh khôi, tựa như cầu thang dẫn lên thiên đường. Người đàn ông đang đứng giữa đường giơ tay vẫy. Lại đây đi. Chỉ cần bước một bước qua cánh cửa đó là được mà.
Hyun Soo vui sướng bước chân ra ngoài cánh cửa. Đột nhiên, một hàm răng sắc khỏe cắn vào mu bàn chân anh. Cơn đau thể xác như thể vừa bị gãy xương kéo Hyun Soo thẳng một mạch về với thực tại. Cơn đau khiến anh vọt ra một tiếng hét và mở mắt.
Sương mù đang vây bọc lấy Hyun Soo. Điện thoại đang ầm ĩ ra lệnh cho anh thức giấc, trên đầu là ngọn đèn ngoài trời đang tỏa sáng, một cái bẫy to đùng đang ngoạm lấy bàn chân trần bước ra phía ngoài khung cửa ngách của anh. Một cái bẫy sắc khỏe như hàm răng cá sấu. Cơn đau tối sầm nuốt chửng lấy chân anh, rồi lan lên tận thắt lưng. Hyun Soo ôm chặt lấy chân, ngồi thụp như ngã xuống mặt đất. Anh gắng hết sức mở cái bẫy ra. Không sao mở được. Tay rồng đã trở lại. Mặc dù trong ký ức tưởng tượng, tay anh cầm giày vung vẩy bước đi như hành quân, nhưng thực tế, bàn tay trái không hề nhúc nhích. Cánh tay trái dính lủng lẳng ở vai, đung đưa như quả lắc đồng hồ. Chỉ dùng mỗi bàn tay phải thì không thể nào làm gì được cả. Cố nhấc để mở cái bẫy ra, thì càng nhấc, cái bẫy càng từ từ ngập sâu vào trong thịt. Máu phụt ra ướt đầm đìa đỏ cả bàn chân, ngấm cả xuống mặt đất phủ mờ sương. Hyun Soo buông tay ra. Dù đã cắn chặt môi rồi nhưng không thể kìm được, anh bất lực bật khóc.
“Đội trưởng, anh có sao không?”
Vừa nghe thấy sau lưng vang lên giọng nói đầy lo lắng, đã thấy Seung Hwan hiện ra trước mắt. Thế rồi cậu ấy bắt đầu lắp bắp “Ôi trời ơi”. Seung Hwan dựng đèn pin bên cạnh, mở khớp cái bẫy, rút chân anh ra, sau đó, cậu ấy cởi áo sơ mi buộc chặt chỗ vết thương đang tuôn máu.
“Anh đứng dậy đi.”
Seung Hwan quàng tay anh qua vai mình, gắng hết sức đỡ anh đứng dậy. Hyun Soo không giúp được gì. Cơn chóng mặt đang ập đến. Khu rừng đang quay cuồng, đảo lộn. Ý thức anh đã trôi về phía chân trời mờ mịt.
“Anh đứng dậy đi, xin anh đấy.”
Từ phía bên kia đường chân trời, anh nghe thấy tiếng Seung Hwan thì thầm.
“Tôi không thể nào cõng Đội trưởng mà chạy được.”
Đội trưởng không cố đứng dậy. Anh ấy gỡ tay Seung Hwan ra, rồi mò mẫm tìm phía dưới chân. Ngay cả lúc đang chuyển động này, cánh tay trái cũng thõng thượt xuôi xuống bên đùi. Bàn tay phải quờ quạng trên mặt đất tìm đôi giày bóng rổ của Seo Won. Một chiếc nằm bên cánh cửa, một chiếc nằm dưới gốc cây cách đó một đoạn. Đội trưởng tìm được đôi giày xong là nhắm nghiền mắt lại. Hơi thở lẫn tiếng ồn như đang ngáy. Anh ấy đã quay lại trạng thái ngủ, hay anh ấy bị ngất, Seung Hwan không thể nào phân biệt được. Chỉ có một điều rõ ràng là anh không thể nào cõng Đội trưởng mà chạy được. Phải đánh thức anh ấy dậy rồi dìu anh ấy đi.
Seung Hwan chạy về phía sân sau nhà 102. Anh trèo lên cửa sổ đang mở. Seo Won đang ngồi trên giường đợi anh. Trông thằng bé căng thẳng như con nhím gặp con rắn vậy.
“Bố đâu ạ?”
“Ở cửa ngách.”
Không có thời giờ để giải thích tình hình. Cũng không còn thời gian cởi giày. Seung Hwan cứ đi cả giày chạy ra phòng khách, quờ quạng tìm chiếc áo đồng phục đi làm của Đội trưởng vắt ở sofa. Nếu đúng như dự đoán thì chìa khóa xe phải nằm ở đó. Đội trưởng là người cái gì cũng nhét hết vào túi áo sơ mi. Ví, giấy nhớ, danh thiếp, điện thoại di động… Chỉ có chìa khóa xe là không thấy đâu. Từ trong túi quần rơi ra vài đồng xu 100 won. Seung Hwan bắt đầu cuống lên.
“Chú tìm gì thế ạ?”
Seo Won đến bên cạnh hỏi.
“Cháu biết chìa khóa xe bố để ở đâu không?”
“Ở ngăn kéo tủ bồn rửa ấy ạ. Mẹ tịch thu đấy. Văn phòng gần, nên mẹ bảo đi làm đi bộ cho đỡ tốn xăng.”
“Tìm giúp chú nhé?”
Lập tức chiếc chìa khóa xe được đặt vào tay Seung Hwan.
“Chú, cháu cũng muốn đi cùng.”
Seo Won nói. Seung Hwan thoáng nghĩ ngợi. Cả anh, cả Đội trưởng đều đang cần ai đó giúp đỡ. “Ai đó” ở đây không phải Eun Joo giờ đang ở phòng bảo vệ khu ký túc. Đội trưởng đang di chuyển trong trạng thái ngủ sâu thì bị vướng vào cái bẫy. Theo Seung Hwan thấy, so với vết thương ở chân, thì việc ý thức bị chấn động trong trạng thái không phòng bị gì như thế còn nguy hiểm hơn. Nếu gia tăng những kích thích bên ngoài, bức tường phòng ngự vốn đã nứt giờ có khi sẽ sụp đổ không biết chừng. Nếu đưa ai đi cùng, phải là người có thể mang lại cho Đội trưởng cảm giác yên bình. Người đáp ứng được yêu cầu đó, là Seo Won. Hy vọng nhận định này sẽ đúng.
“Nếu cháu hứa sẽ bình tĩnh, chú sẽ đưa cháu đi cùng.”
Hứa hẹn không cần thiết. Mà lo lắng cũng bằng thừa. Thấy bố nằm xỉu ở cửa ngách, Seo Won vẫn bình tĩnh, không kích động. Thấy bàn chân đầy máu, thằng bé không hét lên, cũng không khóc. Seo Won quỳ xuống bên cạnh bố, thì thầm như niệm chú để đánh thức bố dậy.
“Bố ơi, mở mắt ra nào. Dậy đến Trạm y tế thôi.”
Seung Hwan cảm giác như mình đang được chứng kiến một phép màu. Đội trưởng tưởng như đã bất tỉnh nhân sự, giờ đã mở mắt ra. Anh ấy bám lấy bàn tay Seung Hwan chìa ra rồi đứng dậy. Đội trưởng phải dựa người vào vai Seung Hwan, kéo lết chân theo sau, nhưng anh ấy vẫn tự chân mình ra khỏi sân sau rồi lên xe.
Đập cửa mất năm phút thì Trạm y tế mở. Chữa trị mất hơn hai tiếng. Dội tới ba chai dung dịch muối vào cả trong vết thương để rửa, rồi khâu vòng tròn quanh mu bàn chân và lòng bàn chân, chụp X-quang, bó bột, xét nghiệm máu, truyền dịch, tiêm tới năm lần… phải sau từng đó việc, Đội trưởng mới được ngả lưng ở phòng tiêm phía sau Trạm y tế. Seo Won đã kiệt sức, ở bên cạnh trông bố ngủ. Seung Hwan mặc áo ba lỗ, phải ngồi xuống ghế ở Trạm y tế trả lời chất vấn của bác sĩ.
“Anh cũng hay đưa người bị thương đến vào ban đêm nhỉ. Không lẽ lần này cũng là người không quen?”
Trí nhớ của bác sĩ tốt thật. Chuyện ba tháng trước mà vẫn còn nhớ nguyên. Seung Hwan nói bừa một mối quan hệ dễ nói nhất.
“Là anh tôi.”
“À. Vậy ra anh là thứ hai. Chắc anh chưa nghe nói có chuyện gì phải không?”
Seung Hwan ngờ vực nhìn bác sĩ.
“Lần trước, tôi đã nói cụ thể qua điện thoại rồi mà. Tôi đã bảo là cần phải chú ý đến người bệnh.”
“Chuyện là… bác sĩ đang nói gì, tôi…”
“Hôm anh ấy cắt tĩnh mạch ấy, em trai anh Choi Hyun Soo đã gọi điện đến đây. Cậu ấy hỏi có phải có ý định tự tử không, vì cũng có khả năng là thói quen tự gây thương tích nên tôi khuyên thử đi tư vấn bên khoa tâm lý xem thế nào. Nhà đã đưa anh ấy đi chưa? Mặc dù theo tôi thấy thì hình như vẫn chưa đi.”
Seung Hwan hơi nghiêng đầu qua một bên suy nghĩ. Nghe nói em trai Đội trưởng sống ở Seoul. Sáng sớm hôm đó, làm sao biết được chuyện anh mình bị thương mà gọi điện chứ? Không có vẻ gì là Đội trưởng tự mình báo cho cậu ấy cả.
“Dù sao cũng may là mới bị ở mức độ đó. Vì tuy vết thương sâu, xương bị rạn nhưng vẫn chưa gãy hẳn. Dây chằng có lẽ cũng không bị thương. Thú nhỏ mà bị dính bẫy này có khi đã đứt lìa chân rồi.”
“Người xưng là em trai đó nói tên là gì ạ?”
Seung Hwan hỏi xong thì lần này tới lượt bác sĩ tỏ vẻ ngờ vực.
“Sao thế? Có vấn đề gì à?”
“Anh ấy chỉ có mỗi mình tôi là em trai thôi.”
“Vậy anh bảo người đó là ai chứ? Tôi mà không biết rõ thân phận thì tôi không có nói thông tin về bệnh nhân đâu nhé. Số chứng minh thư của người đó là chuyện đương nhiên, người đó còn đưa ra được chính xác cả số chứng minh thư của bệnh nhân đấy.”
“Không biết bác sĩ có ghi lại số điện thoại đó không?”
“Tôi không ghi lại. Khi ấy khoảng bốn hôm trước, nên chắc vẫn còn trong băng ghi âm điện thoại của Trạm.”
“Bác sĩ có thể thử tìm giúp tôi được không?”
Viên bác sĩ vẻ mặt khó chịu, bắt đầu xem lại trên điện thoại của Trạm.
“Xét thời gian gọi thì chắc là số này. Vì gọi đến ngay trước giờ ăn trưa.”
11 giờ 50, ngày 6 tháng 9, cuộc gọi mang mã vùng thành phố S. Seung Hwan lấy điện thoại di động ra nhập số đó vào. Mới đó mà kim đồng hồ đã chỉ 6 giờ 50 phút. Phải cho Seo Won về nhà thôi. Giờ tới lượt phải gọi cho Eun Joo. Seung Hwan vừa vào đến phòng tiêm thì Seo Won đang ngồi trên ghế liền đứng dậy. Vẻ mặt như đang hỏi. Bác sĩ nói bố sao rồi ạ?
“Đã tiêm thuốc giảm đau nên sẽ hết đau sớm thôi. Mặc dù cũng phải điều trị lâu vì vết thương hơi sâu.”
“Bố nằm điều trị ở Trạm luôn ạ?”
“Sẽ phải chuyển lên bệnh viện lớn có khoa Ngoại chỉnh hình rồi chính thức điều trị ở đó.”
Seo Won gật đầu. Seung Hwan ra một đề bài cho Seo Won.
“Những gì chú nói đây, cháu phải đến gặp mẹ rồi nói đúng như thế cho mẹ biết. Nói thật bình tĩnh, đừng để mẹ hốt hoảng.”
“Cháu sẽ thử ạ.”
“Cháu nói với mẹ là sáng nay, bố ra ngoài đi dạo trong rừng thì giẫm phải bẫy. Giờ đã chữa trị xong, đang nằm truyền dịch và ngủ. Được không?”
Seo Won gật đầu. Seung Hwan đưa Seo Won ra đến cửa Trạm y tế xong, liền đi ra chỗ điện thoại công cộng. Anh bấm số điện thoại lưu trong di động. Một giọng nữ trả lời điện thoại.
“Cảm ơn quý khách đã gọi. Đây là Nha khoa Oh Young Je.”
Seung Hwan cúp máy. Anh cảm giác mình đã nắm được sơ lược tình hình. Oh Young Je và Đội trưởng nguy hiểm ở mức độ ngang nhau, theo hai ý nghĩa hoàn toàn khác nhau. Oh Young Je là cha của đứa bé bị sát hại. Là chiếc xe hơi đang lao thẳng về phía điểm va chạm. Đội trưởng rất có khả năng là thủ phạm, và là con thuyền đắm sắp chìm. Giữa hai điểm cực đó, có “việc gì đó” đang diễn ra. Seung Hwan không tài nào đoán nổi đó là việc gì. Không có manh mối nào để đoán cả. Vậy nên anh thấy sợ.
Seung Hwan quay vào phòng hồi sức. Hyun Soo đang khẽ rên lên. Tiếng rên nức nở vì đẫm nước mắt. Trông vẻ mặt anh ấy như đang bị truy đuổi trong cơn ác mộng. Seung Hwan khẽ lay vai Hyun Soo.
“Đội trưởng.”
Đội trưởng mở mắt ra. Cùng lúc, người anh ấy cứng đơ ra, ánh mắt nhìn cắm thẳng vào hư không. Cảm giác như cả hô hấp cũng ngưng lại. Anh ấy há miệng, hơi thở nghẹn lại trong họng không khạc được ra ngoài. Giống như người ngáy trong khi ngủ rồi rơi vào trạng thái không hô hấp vậy.
“Đội trưởng.”
Ánh mắt Đội trưởng từ từ trượt khỏi hư không, quay về phía mắt Seung Hwan. Vẻ mặt như thể vừa mới nhô vọt lên khỏi bề mặt của giấc mơ. Từ đôi môi khô nẻ, thoát ra tiếng thở dài như tiếng sáo. Hơi thở anh ấy chua và nóng hổi.
“Anh có sao không? Tôi gọi bác sĩ nhé?”
Đội trưởng cứ dán chặt mắt vào Seung Hwan, không nhúc nhích. Đôi mắt như nói lên bao điều. Phẫn nộ và sợ hãi, nỗi bức thiết của người muốn giải thoát bản thân khỏi hiện thực, cơn tuyệt vọng của người bị đẩy vào bóng tối. Seung Hwan đặt tay lên vai Đội trưởng, ngực anh nghẹn lại.
“Cậu cho tôi ly nước được không?”
Sau một hồi im lặng kéo dài, Đội trưởng nói. Seung Hwan rót nước vào chiếc ly giấy để trên bàn. Đội trưởng ngồi dậy, dốc cạn một hơi. Rồi im lặng lại bao trùm. Nhìn tư thế Đội trưởng thì chắc anh ấy không định nằm xuống nữa. Nhìn vẻ mặt dường như muốn nói điều gì. Seung Hwan dựng gối đỡ phía sau lưng Đội trưởng.
“Cậu đã bao giờ thấy một cánh đồng cao lương rộng tới tận chân trời chưa?”
“Chưa ạ. Tôi chỉ từng thấy một mảnh ruộng nơi chân núi thôi.”
“Cao lương trồng trên cánh đồng đó thân rất cao, hạt rất mẩy. Chưa đầy ba tháng đã chín, ngả màu đỏ thẫm. Vào những đêm hè có trăng lên, gió thổi, cánh đồng cao lương trông như biển đang dậy sóng vậy. Nơi tôi sinh ra và lớn lên có một cánh đồng cao lương như vậy. Một ngọn núi đá đen chặn ngang đường chân trời cuối cánh đồng. Đó là vùng đất hoang. Vùng đất mà trên mặt đất khô cằn nứt nẻ, sương dâng lên giống như nơi đây, trong không gian có mùi biển mặn. Phía bên kia đường chân trời là biển. Có một lần, tôi với bọn trẻ con trèo lên đỉnh núi đá mà nhìn xuống biển. Dưới núi có một ngôi làng nhỏ, còn trên vách đá dựng đứng có một ngọn hải đăng màu trắng…”
Đội trưởng dựa đầu vào tường, nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời lại bắt đầu mưa.
“Chúng tôi gọi đó là làng Hải Đăng.”
Ánh mắt Đội trưởng lại chìm vào bóng tối.
“Những đêm không trăng, trời tối, tôi một mình đi về phía cuối cánh đồng cao lương. Tôi đi xem ánh đèn hải đăng sáng rực phía bên kia chân trời. Khi đó, tôi 12 tuổi. Cái thời mà tôi chọn bóng chày là hoạt động đặc biệt ở trường học. Cái thời mà tôi mong muốn đến phát điên phải trở thành cầu thủ bóng chày thực sự. Người lớn trong khu cứ nhai đi nhai lại chuyện đó. Rằng đêm không trăng thì đừng có đi vào cánh đồng cao lương. Thân cây cao lương cao tới hơn hai mét, chẳng thể nào nhìn thấy phía trước mặt. Không biết có phải các luống cao lương quá nhiều và phức tạp không, mà bọn trẻ con như chúng tôi rất hay bị lạc đường. Cứ nghĩ ở đằng kia, nhưng tới nơi lại là đằng đó, nghĩ là đằng đó nhưng tới nơi lại là đằng này. Nếu rơi vào mê cung trong cánh đồng, nhiều khi lang thang cả ngày trời mà không thoát ra được. Đã thế, giữa cánh đồng cao lương lại có một cái giếng lâu đời. Thành giếng cao vừa chừng một mét, bên trong rất sâu. Sâu đến mức có khom lưng cúi rạp trên thành giếng nhòm xuống cũng chỉ thấy bên dưới tối đen. Chẳng ai biết nó có từ bao giờ. Người ta chỉ nói cái giếng đó là do chủ nhân của cánh đồng cao lương này đào. Bọn trẻ con bảo không được để rơi giày xuống giếng. Bọn nó bảo đứa nào làm rơi giày, nhất định cái giếng sẽ gọi xuống. Hình như rất rất lâu trước khi nhà tôi chuyển đến, đúng là có một đứa trẻ đã rơi xuống giếng chết. Sau vụ việc đó, người lớn trong khu đã đuổi theo chủ của cánh đồng bảo lấp giếng đi, nhưng hình như người đó không nghe. Họ còn bị ăn chửi là đừng vào cánh đồng của người khác nữa. Chủ nhân của cánh đồng là người trong thị trấn mà.”
Đội trưởng khẽ ho. Hình như anh ấy thấy khát.
“Cậu đã nghe thấy tiếng cây cao lương thì thầm với nhau bao giờ chưa?”
“Chưa ạ.”
Seung Hwan rót một cốc nước mới cho Hyun Soo.
“Giữa mùa hè, có những lúc không gian trở nên rất tĩnh lặng. Đó là lúc mặt trời chiếu như thiêu đốt, không khí ngột ngạt giống như trong một cái chai thủy tinh, cả tiếng ve, cả tiếng bọn trẻ con đều im bặt. Trong những giây phút tĩnh mịch đó, từ trong cánh đồng cao lương không một cọng gió, vang lên một âm thanh kỳ dị. Âm thanh “rào rào” vừa như tiếng sóng biển, vừa như tiếng cây cối lắc lư trong cơn bão, mà cũng tựa như tiếng hàng chục con mèo con cùng kêu lên một lúc. Người ta bảo đấy là tiếng gọi những người đã đánh rơi giày xuống giếng. Người ta còn bảo, dưới giếng còn kẹt lại mấy chục bộ hài cốt của những người bị tiếng gọi đó mê hoặc mà nhảy xuống. Tôi lén mọi người tới chỗ đó. Lại còn đi một mình nữa. Ban ngày, lúc nào mấy đứa em cũng bám chặt lấy tôi. Mẹ tôi thì đi làm ở nhà máy xay trong thị trấn. Vì mẹ phải thay bố kiếm tiền. Bố tôi đi chiến trường, bị mất một cánh tay rồi thành thương binh trở về. Ngoài từ “thương binh” ra, còn nhiều từ nữa để chỉ bố tôi. “Đồ tể”, “quân cờ bạc”, “đồ giá áo túi cơm”, “lão cụt tay”, “thằng chó đẻ”. Trong nhà lúc nào cũng căng như dây đàn. Người bố mà tôi biết là như vậy đó. Là người mà thái độ yêu ghét quá sức rõ ràng, là người mà yêu ghét thay đổi tùy theo tình huống và đối tượng. Ví dụ như bóng chày chẳng hạn. Khi đó là thời kỳ hoàng kim của bóng chày trường học. Bố tôi thích đến mức, những ngày mở giải thi đấu toàn quốc rồi tiếp sóng trận đấu bóng chày, thì sòng bạc bố tôi cũng chẳng đi. Cứ ngồi dạng chân đặt chai soju lít tám ở giữa rồi vừa nốc tì tì vừa xem phát sóng. Vậy nhưng dù thích bóng chày đến thế, con trai mình mà chơi bóng chày thì bố tôi lại rất ghét. Hồi đó, quán xuyến nhà cửa đều là việc của tôi. Vừa trông em, vừa dọn dẹp nhà cửa, rồi nấu cơm cho bố. Phải đến lúc mẹ đi làm về, tôi mới được giải thoát. Vấn đề là khi tôi bắt đầu chơi bóng chày thì sẽ về nhà muộn hơn, và như vậy, nếp sinh hoạt hàng ngày của bố tôi sẽ bị bất tiện hơn. Ngày nào đi tập về nhà tôi cũng bị đánh cho thừa sống thiếu chết. Có một điều tôi luôn thắc mắc. Sao mẹ tôi lại kết hôn với người đàn ông như vậy? Mẹ tôi là người dù có mệt mỏi đến mấy cũng không một lần trợn mắt với các con. Còn bố tôi lại là người cứ rượu vào là bạ cái gì rơi vào tay cũng quăng quật, đập phá. Kể cả vợ con, kể cả xóm giềng vào can ngăn, bố tôi cũng chẳng từ một ai, cứ thế mà đấm mà đá. Chỉ có đúng hai khoảng thời gian ông ta không uống rượu. Đấy là lúc đánh răng và khi đi ngủ. Con người đó mỗi khi uống rượu về nhà là cả xóm đều biết. Vì còn cách nhà cả 10 dặm, ông ta đã tháo cánh tay cao su ra vừa vung vẩy như cối xay gió vừa hát. Trở về từ chiến trường, thượng sĩ Choi đen thui giờ đã trở về rồi. Đôi môi mím chặt…”
Đội trưởng khe khẽ hát như ngâm thơ.
“Mong ước của tôi là ai đó cho cái miệng kia ngậm lại. Ngậm thật chặt vào, tới mức vĩnh viễn luôn. Tôi cũng mệt mỏi với mấy đứa em. Một thằng bé mới 12 tuổi đầu, vừa mới bắt đầu phát điên lên vì bóng chày, vậy mà phải cáng đáng gánh nặng những ba đứa trẻ, thật quá sức nặng nề. Vì tất cả đều là trách nhiệm của tôi. Em gái làm hỏng radio của bố cũng là trách nhiệm của tôi, đứa em út vừa mới biết bò nhặt cái gì trên sàn nhà bỏ vào miệng ăn, rồi bị đau bụng, thế cũng là tại tôi, rồi cho đến cả việc mẹ tôi đi làm về muộn. Vì tôi đại diện cho tất cả, nên tôi phải ăn đòn. Tôi mà kêu than với mẹ, bà lại ôm tôi vỗ về rồi bảo, con là trụ cột của cái nhà này. Với các em, con thay mẹ chăm sóc, mẹ chỉ biết tin vào Hyun Soo của mẹ mà sống thôi, mẹ tôi bảo vậy. Còn với tôi mà nói, cả vai trò thay mặt cho mẹ, cả việc trở thành trụ cột trong nhà, tôi đều không muốn. Không muốn nhưng không thể nói là không muốn, vì mẹ tôi còn phải kiếm tiền. Nếu không như vậy, cả nhà tôi sẽ đi ăn mày hết. Cũng vì thế mà đêm khuya, tôi ra giếng nước. Giếng nước giữa cánh đồng cao lương là nấm mộ chôn vùi mọi trách nhiệm mà tôi đang phải mang trên lưng. Tôi sợ biết đâu sẽ chết thật nên không dám ném giày thật xuống. Tôi chỉ đứng trước giếng, nghĩ tới những người mà tôi mong sẽ biến mất, và trong lòng tôi, nhặt giày của họ ném xuống. Giày của bố tôi, em trai tôi, em gái tôi, cho đến cả đôi giày cao su sặc sỡ của đứa em út. Trong tưởng tượng thì chẳng có gì là không thể ném được cả. Thậm chí có hôm tôi còn ném luôn cả căn nhà tôi ở xuống. Tất cả những điều độc ác trong lòng, tôi lôi ra ném hết rồi thì cảm giác tội lỗi sẽ tìm đến. Như vậy, tôi mới có thể đối xử với các em và bố tình cảm được một chút. Khi đó là vào đợt kỳ nghỉ hè sắp kết thúc. Hôm đó là Chủ nhật, thầy giáo Thể dục phụ trách lớp bóng chày gọi điện đến. Mẹ nghe điện. Hình như thầy bảo cho tôi đến trường một lát. Mẹ tôi bảo tôi mau thay đồ thể dục rồi đến trường thử xem. Đến nơi thì thấy một người đàn ông cực kỳ to lớn đang đợi tôi. Nghe bảo là huấn luyện viên bóng chày của một trường Tiểu học ở Gwangju. Nghe thầy giáo lớp bóng chày nói chuyện là có một học sinh có thể trở thành cầu thủ bắt bóng dùng được, nên người đó tìm đến đây. Hôm đó, lần đầu tiên trong đời, tôi được mặc thử đồ của cầu thủ bắt bóng chính thức. Cũng là ngày tôi được đeo thử găng tay bắt bóng làm bằng da thật. Huấn luyện viên bảo tôi bắt bóng, ném bóng, đánh bóng xong, chẳng giải thích này nọ gì thêm, chỉ hỏi tôi mấy tuổi rồi. Tôi bảo 12 tuổi, người đó nói muốn gặp bố mẹ tôi. Còn bảo để muộn hơn thì không được. Tôi chẳng hiểu thế nghĩa là sao, dẫn huấn luyện viên về nhà mà trong lòng nóng như lửa đốt. Lỡ bố ở nhà thì sao, tôi nghĩ vậy, rồi lại nghĩ, nếu mẹ cũng có ở nhà thì sẽ không sao đâu. Hôm đó, bố tôi không đi ra ngoài mà lại đang ở nhà. Huấn luyện viên nói với bố một chuyện mà tôi không hề nghĩ tới, nói rằng muốn đón tôi đi để chính thức đào tạo thành cầu thủ bóng chày. Xem ra điều kiện thể lực tôi cũng tốt, lại có cả tài năng bẩm sinh, nếu để muộn hơn thì hoa khó lòng nở rộ được. Huấn luyện viên nói cũng đã được nghe qua về hoàn cảnh trong nhà. Nếu bố mẹ đồng ý cho con đi, thì huấn luyện viên sẽ đưa tôi đi, lo cho tôi chuyện ăn ngủ, và cho tôi luyện tập. Mẹ tôi hỏi có thật là tôi có tài năng không. Bố tôi thì vung cánh tay cao su ra đuổi huấn luyện viên đi. Tôi đi theo ra tới tận chỗ huấn luyện viên đậu xe. Trong suy nghĩ trẻ con, tôi mong huấn luyện viên lén bố đưa tôi đi. Chắc lúc đó trông tôi đáng thương lắm. Ngồi vào tay lái rồi, huấn luyện viên lại xuống, rồi lấy trong cốp xe ra chiếc găng tay bắt bóng đưa cho tôi. Là cái găng tay bằng da mà tôi đã đeo thử ở trường. Huấn luyện viên bảo tôi, nếu bố mẹ đổi ý thì nhất định phải đến tìm ông, rồi viết số điện thoại lên trên chiếc găng tay. Hệt như một giấc mơ vậy. Tôi vui đến mức đêm không tài nào ngủ được. Tôi lấy dầu đánh chiếc găng tay bóng loáng, rồi để dưới đầu, chốc chốc lại sờ không biết bao nhiêu lần. Tôi quyết tâm sẽ nì nèo với mẹ rồi đi tìm huấn luyện viên. Vậy nhưng, sáng dậy, tôi không thấy cái găng tay đâu. Nhìn xuống sàn đã thấy cái găng bị cắt tan nát đến không còn nhận ra hình thù gì nữa, từng mảnh từng mảnh nằm vung vãi khắp nơi. Là con người đó đi uống rượu về, rồi lấy kéo cắt mất. Bất giác, nước mắt tôi trào tuôn xối xả.”
Đội trưởng dừng lời, nuốt khan. Mắt anh ấy đỏ hoe.
“Đêm hôm đó, đến tận khuya bố tôi vẫn không về. Chắc cũng đã quá nửa đêm. Tôi lén mẹ ra ngoài cánh đồng cao lương. Đôi giày của bố – đôi giày chưa từng xỏ lần nào, cũng chẳng có nơi nào để xỏ vào mà đi, vậy nhưng vẫn phải đánh bóng loáng để đấy, tôi cầm đôi giày đó cùng với chiếc đèn pin, bước đi trong cánh đồng cao lương tối đen. Đêm đó, sương mù dày đặc. Mùi biển bốc lên nồng hơn, tiếng cây cao lương rền rĩ inh tai hơn, và dường như từ đâu vọng tới tiếng hát của bố. Tôi thấy sợ lắm chứ. Sợ đến phát điên lên được, nhưng có lẽ sự căm ghét của tôi lớn đến mức có thể thắng được nỗi sợ hãi đó. Đứng trước giếng, dường như tôi nghe thấy tiếng gọi của bố. Hyun Soo à. Hyun Soo à. Tôi ném một chiếc giày xuống giếng. Tôi hét lên – im miệng đi, đừng có quay về nhà nữa. Thế rồi, lần này, tôi thực sự nghe thấy vọng tới giọng của bố tôi. Hyun Soo à, Hyun Soo à… Giọng nói như thể có đờm đang sôi lên ở cổ họng. Giọng nói lúc to lúc nhỏ, điên cuồng réo gọi tôi. Tôi nghĩ cái giếng đang gọi. Vì bọn trẻ con bảo thế mà. Cái giếng này đang sống. Cái giếng này gọi thế để ám người ta. Mặc dù đang run lẩy bẩy, tôi cũng cố ném bằng được chiếc giày còn lại xuống giếng. Chết đi, chết luôn đi, đừng có về nhà nữa. Giọng bố chợt rền lên như sấm. Hyun Soo à, Hyun Soo à… Tôi bịt tai, lùi lại, rồi quay lưng, bắt đầu chạy trốn. Chạy mãi, chạy mãi vẫn không thấy khu nhà tôi hiện ra. Chạy kiểu gì cũng không tài nào thoát khỏi tiếng gọi “Hyun Soo à”. Tựa như tiến lên được một bước thì bị kéo lùi lại hai bước vậy. Dường như cả đêm, à không, phải nói là dường như mãi mãi tôi không thể nào thoát ra khỏi cánh đồng cao lương đó. Thế rồi, có một giây phút, tôi nhận ra không còn nghe thấy tiếng gọi đó nữa. Quay lại nhìn thì thấy đang đứng trước nhà. Dưới ngọn đèn ngoài trời, tôi nhìn lại thì thấy bộ dạng mình không còn ra hình thù gì, chiếc áo bẩn thỉu dính bết mồ hôi, gấu quần rách toạc, dưới lòng bàn chân đang chảy máu.”
Đội trưởng lại ngừng lời. Vẻ mặt như đang cố làm dịu những cảm xúc đang cuộn lên trong lòng.
“Phải đến sáng hôm sau, tôi mới biết đấy không phải là chiếc giếng gọi. Người làm công đi vào cánh đồng cao lương thì phát hiện thấy giày và quần áo của bố ở gần giếng. Người trong làng đổ hết ra cánh đồng cao lương. Trưởng làng cầm đèn pin soi vào trong lòng giếng. Ông ấy bảo hình như dưới nước có mặt người nổi lên. Ông ấy bảo đến xem thử đúng không, nhưng tôi với mẹ sợ quá, không sao đến gần được. Người xuống giếng vớt xác là thợ lặn từ bên làng Hải Đăng qua. Một lát sau, sợi dây thả người đó xuống giật giật hai phát, mọi người bắt đầu kéo dây. Thế rồi bố tôi lên đến nơi. Tôi không xem được đến phút chót. Đôi mắt trợn lên của bố như đang nhìn tôi trừng trừng. Rơi xuống giếng rồi, chắc trong lúc tỉnh lúc mê, ông ta đã gọi tôi như thế. Giếng sâu nhưng nước hình như không nhiều lắm. Theo lời thợ lặn thì chỉ hơn 2 mét. Lúc tôi ném giày, người gọi tôi không phải cái giếng, mà thực sự là bố tôi. Mọi người bảo chuyện này lạ thật. Họ bảo không hiểu sao bố tôi lại rơi xuống đó. Cứ nhìn cái kiểu cởi quần áo rồi mới rơi xuống thế kia, thì không phải sảy chân ngã xuống, mà cứ nhìn tính cách bố tôi, thì cũng không phải kiểu người sẽ tự tử. Rốt cuộc, người ta kết luận là tai nạn trong lúc say rượu. Vì tôi mà mẹ phải rời khỏi nơi đó. Cứ ngủ là tôi mơ, tôi cứ mơ là xuất hiện một người đàn ông không có mặt, kéo tôi ra ngoài. Đêm đêm, tôi lang thang như một bóng ma trong cánh đồng cao lương và bên thành giếng. Tôi đem tất cả giày theo ném xuống giếng, nên mọi người trong nhà chẳng còn giày đi. Người trong làng rối cả lên, bảo mẹ đưa tôi đến bệnh viện đi, không thì tôi phát điên thật đấy. Phải đến sau khi rời làng, người đàn ông trong cơn mộng mới biến mất… Thay vào đó, gã “Tay rồng” xuất hiện. Dù vậy, lên đến tận Đại học, tôi vẫn chiến đấu với gã ta được. Vì gã cũng không hay xuất hiện, và chơi ở vị trí đánh bóng thì vẫn có thể che giấu chuyện đó được. Lúc vào làng bóng chuyên nghiệp rồi thì thế quân bình bị phá vỡ. Kẻ toàn thắng không phải là tôi, mà là gã đó. Phải đến sau khi tôi giải nghệ bóng chày, gã đó mới biến mất. Nhưng dường như tất cả những thứ đó giờ đây đang đồng loạt trở lại. Nếu cứ nhìn vào những việc thê thảm đang diễn ra mỗi ngày như thế này. Mặc dù đến giờ tôi mới nhận ra, nhưng đúng là sáu năm vừa qua là giai đoạn yên bình nhất trong cuộc đời tôi. Dù cho cả ước mơ, tham vọng, cả ý nghĩa cuộc đời, tôi đều đã mất hết… nhưng tôi có Seo Won. Thằng bé là quả bóng cuối cùng còn lại trong cuộc đời tôi.”