- III - 6
Trên khuôn mặt Đội trưởng thoáng nét ngập ngừng. Seung Hwan lặng yên chờ đợi.
“Cậu đợi tôi một chút được không. Tôi… đứa bé đó…”
Cửa phòng hồi sức đột nhiên mở ra. Eun Joo đi như lao vào. Đội trưởng nín lặng, còn Seung Hwan đứng lên khỏi ghế. Còn mặc nguyên đồng phục đi làm thế kia, chắc cô ấy tan ca một cái là chạy đến đây ngay. Eun Joo đứng bên giường, im lặng nhìn Đội trưởng. Đội trưởng nhìn xuống, mân mê cái cốc giấy trên tay.
“Cậu Seung Hwan, mọi việc là thế nào vậy?”
Eun Joo hỏi. Mắt vẫn nhìn chồng.
“À, vâng. Chuyện là…”
“Cậu không bị muộn giờ làm sao?” Đội trưởng hỏi.
“Vâng, muộn lắm rồi ạ.” Seung Hwan làm bộ nhìn đồng hồ rồi lập tức quay đi. “Khi nào truyền dịch xong tôi sẽ đến đón anh.”
Vừa mới mở cửa thì tiếng Đội trưởng đã đuổi theo sau lưng.
“Cậu có thấy đôi giày của Seo Won đâu không?”
Seung Hwan giật mình, định bảo “Đội trưởng cầm cơ mà”. Nghĩ lại mới thấy, lúc đến Trạm xá, Đội trưởng đi tay không. Nghĩ thêm chút nữa thì thấy hình như từ lúc đi gọi Seo Won rồi quay lại chỗ Đội trưởng, đã không thấy đôi giày đâu rồi.
“Chắc ở trong xe. Để tôi cất đi cho.”
Trong xe không có. Từ xe cho đến góc đường dẫn tới cửa ngách cũng không có. Quanh khu vực cửa ngách cũng không. Seung Hwan lần lượt nhìn lại sự việc đã diễn ra. Cho đến tận lúc anh quay vào trong nhà để lấy chìa khóa xe, Đội trưởng vẫn còn nắm chặt đôi giày. Vậy là đôi giày biến mất trong khoảng thời gian anh không ở bên cạnh Đội trưởng. Không lẽ con người đó đã biết ý nghĩa của đôi giày? Bản thân anh cũng chỉ vừa được biết mới đây, con người đó sao có thể? Và tại sao lại thế? Seung Hwan cảm thấy như mây đen đang kéo đến ùn ùn sau gáy. Bây giờ, liệu sẽ còn việc gì xảy ra nữa đây?
Bảo vệ đôi giày của Seo Won khỏi người đàn ông trong cơn mộng – có lẽ đó là nhiệm vụ tối thượng của Đội trưởng. Bởi nếu như ném giày của Seo Won xuống nước, thì điều đó cũng đồng nghĩa với cái chết của con. Cả việc đêm trước giấu giày của Seo Won vào trong máy giặt, cả việc để chậu nước lên bên trên… tất cả có lẽ đều là hành động bắt nguồn từ quyết tâm đó. Vấn đề là ở chỗ, người đàn ông trong giấc mộng lại nhìn thấy tất cả mọi việc thông qua đôi mắt của Đội trưởng.
Tảng sáng nay, đột nhiên nghe “xoảng” một tiếng, cả Seo Won đang nằm trên giường, cả Seung Hwan đang ngồi trên ghế đều cùng lúc bật dậy. Seung Hwan kêu “suỵt”, Seo Won khẽ gật đầu. Seung Hwan nhón chân đi thật khẽ, ra phòng khách. Đội trưởng đang ở trong phòng tắm. Anh ấy đang lôi đôi giày của Seo Won trong máy giặt ra. Vẫn như mọi lần, anh ấy không nhìn thấy Seung Hwan đang đứng trước cửa nhà tắm, thản nhiên đi sượt qua, rồi mở cửa trước đi ra ngoài. Seung Hwan dặn Seo Won – lúc ấy đang đầy vẻ bất an – rằng không được đi đâu, cứ đợi ở đây, rồi anh leo qua cửa sổ ra ngoài. Ra ngoài rồi cũng không đuổi theo ngay được. Biết đâu Young Je sẽ xuất hiện, nên Seung Hwan núp vào dưới bóng cây tử vi, đợi một lát. Vậy nên phải đến tận lúc nghe thấy tiếng hét nặng nề của Đội trưởng, Seung Hwan mới vội vã chạy ra. Xem ra cái đợi Đội trưởng đến không phải là Young Je, mà là chiếc bẫy kia.
Seung Hwan gọi điện cho chủ nhiệm Park, kể rõ sự tình. Anh nói có thể sẽ đến muộn một chút, rồi trong cơn kích động, anh đánh xe về hướng thành phố S. Đến nơi, anh ghé vào Trạm bảo dưỡng xe trông bắt mắt nhất. Seung Hwan hỏi thợ bảo trì mà anh gặp.
“Xe sửa được bao lâu rồi, chỉ nhìn thôi có biết được không?”
“Mở nắp ca pô đằng trước ra xem là biết được mà.”
Seung Hwan mở nắp ca pô ra. Thợ bảo trì xem mấy bộ phận khớp nối bằng sắt rồi nói.
“Chưa được tới một tháng đâu ạ.”
“Một tháng ấy ạ?”
“Tính rộng rãi ra thì thế.”
“Còn tính chặt chẽ ra thì thế nào?”
“Thì tầm khoảng trên dưới nửa tháng. Mà hôm nay, anh định sửa ở đâu ạ?”
Đến mà không sửa gì thì thấy áy náy, Seung Hwan dúi vào tay người thợ bảo trì một tờ 10.000 won.
Tầm trên dưới nửa tháng. Hôm nay là ngày mồng 10 tháng 9. Ngày 28 tháng 8 là cách đây mười hai ngày. Nếu theo lịch thời gian mà trực giác của Seung Hwan đang dựng lên, đó là ngày duy nhất Đội trưởng có thể sửa xe. Vì từ sau khi chuyển đến hồ Se Ryung, Đội trưởng chưa hề lái xe một lần nào.
Seung Hwan dừng xe bên cạnh phòng bảo vệ khu ký túc. Nếu định đi đón Đội trưởng thì dừng xe ở chỗ gần thế này chắc sẽ tốt hơn.
“Cả ngày tưởng cậu không đến, hóa ra cũng đến nhỉ.”
Người trực cửa xả nước đêm hôm trước đang bước ra ngoài. Đấy là người đồng nghiệp mà thứ Bảy hai tuần trước, Seung Hwan đã trực đêm thay cho. Xem ra anh ta đã quên béng mất việc đó. Vẻ mặt đầy bực bội, anh ta nhìn Seung Hwan một lượt rồi biến mất. Seung Hwan ngồi dính chặt vào bàn làm việc. Anh ghi vào sổ tay những suy nghĩ của mình.
Giả vờ là em trai, gọi điện đến bệnh viện. Bám đuôi Đội trưởng. Biết rõ về bệnh mộng du. Đặt bẫy ở vị trí chính xác để bị thương nặng nhưng không chết. Lấy giày của Seo Won. Chiều nay, bọn trẻ bên Trại mồ côi sẽ được mời đến. Dự định sẽ đi tham quan đập và mở tiệc trong vườn.
Việc giả vờ là em trai, gọi điện đến bệnh viện, điều đó chứng tỏ y đã cho điều tra đời tư của Đội trưởng. Vì nếu không như thế, sẽ không đời nào biết được cả số chứng minh nhân dân của người em đó cả. Manh mối khẳng định sự nghi ngờ của Young Je đối với Đội trưởng là gì nhỉ? Rõ ràng y đã tin chắc Đội trưởng là thủ phạm. Điều này cũng có nghĩa là y đã có được chứng cớ vững chắc. Seung Hwan thấy bận tâm nhất ở việc y không giao chứng cớ đó lại cho cảnh sát. Chuyện này cũng tương đồng với hành động của y khi phát hiện ra sợi dây câu. Như thế có phải y sẽ tự tay xử lý không? Nếu vậy, có lẽ việc dùng bẫy để phá nát bàn chân của Đội trưởng có thể coi như công việc trù bị bước đầu. Điều đó sẽ làm giảm bớt sức mạnh của Đội trưởng. Nếu một chân không dùng được, rồi cả cánh tay trái cũng có vấn đề…
Chi tiết bí ẩn nhất ở đây là bọn trẻ con bên Trại trẻ mồ côi. Tham quan đập, tiệc trong vườn. Chẳng có một mối liên kết nào với tình hình hiện tại cả. Giống như một hòn đảo cách đất liền cả vạn cây số vậy.
Điều khó chịu nhất ở đây là việc đôi giày của Seo Won biến mất. Hyun Soo và Seo Won là một cặp bố con đặc biệt. Qua vụ việc ông thầy cúng, chắc Young Je cũng nhận ra điều này. Lật lại vấn đề, có khi để biết được điều đó mà vụ náo động đó được lên kế hoạch từ trước cũng nên. Không lẽ y định lợi dụng Seo Won? Đôi giày biến mất đó phải chăng đang ám chỉ điều đó? Trong khoảnh khắc, đột nhiên có gì đó vụt lóe lên trong đầu Seung Hwan. Quá nhanh đến mức không kịp hiểu. Một ý nghĩ giống như cú bóng home-run đánh thẳng bay vèo qua tường rào vậy. Mà có khi ý nghĩ đó quá đáng sợ nên Seung Hwan cố tình bỏ qua, không nghĩ tới cũng nên. Dù thế nào đi nữa, ý nghĩ đó cũng không thấy quay lại. Thay vào đó, Seung Hwan nhớ tới câu nói cuối cùng của Đội trưởng.
“Cậu đợi tôi một chút được không. Tôi… đứa bé đó…”
Seung Hwan quyết định sẽ đợi. Anh mở internet, tải file “Hồ Se Ryung” từ ổ cứng trên web xuống. Anh bắt đầu rà soát lại từ đầu những ghi chép về vụ việc. Mạch chuyện vốn xoay quanh Đội trưởng, giờ đang chuyển hướng sang Oh Young Je. Câu chuyện đang dần mang một diện mạo phức tạp và hỗn loạn. Trong đó, có hai vấn đề trung tâm. Điểm mà hai người đó đối mặt với nhau sẽ là ở đâu? Và ở đó sẽ xảy ra chuyện gì?
Seung Hwan kéo thanh cuộn lên xuống để tìm thêm manh mối. Biết đâu còn có chỗ nào bỏ sót, còn chi tiết nào bỏ lỡ, biết đâu có thêm dấu hiệu gì cụ thể hơn một chút… Rồi đột nhiên, Seung Hwan dừng tay bấm chuột. Lưng anh rợn gai ốc. Cái mà anh đang rà soát đây, không phải ghi chép đơn thuần. Mà là một kịch bản tiểu thuyết được xây dựng bài bản. Có lẽ chỉ cần gắn kết lại là lập tức trở thành sườn của câu chuyện. Không cách nào phủ nhận được chuyện này. Seung Hwan gõ thêm phần nội dung bằng chữ màu đỏ – Kế hoạch lấy tư liệu để triển khai câu chuyện đầy đặn hơn. Những ý tưởng chốc chốc lại nảy ra trong đầu, anh ghi lại vào sổ bằng những chữ như những hạt vừng, những thông tin trên internet về hồ Se Ryung, những tư liệu thỉnh thoảng lại tìm được về Đội trưởng, những thông tin ghi chép về Oh Young Je… anh đều lưu lại gọn gàng từng cái từng cái vào ổ cứng trên web.
Seung Hwan mệt nhoài buông chuột. Anh tự hỏi cái mình đang chờ đợi lúc này là gì. Cuộc trả thù của Oh Young Je? Hay việc thủ phạm giết người mang tên Choi Hyun Soo – một con người đang nặng nề lê bước về phía bờ vực của sự sụp đổ – bảo vệ quả bóng cuối cùng của cuộc đời mình?
Chiều thứ Sáu, chuẩn bị hết giờ làm thì Young Je nhận được điện thoại của bên Supporters, lúc này đã đi Seoul về.
“Bên tôi tìm ra Trung tâm bảo trì xe rồi.”
“Vậy hả? Ở đâu thế?”
“Ở Ilsan ạ.”
“Nghĩa là ở gần khu vực chung cư của Choi Hyun Soo?”
“Đúng thế ạ. Chúng tôi lật tung cả Seoul lên, rồi đột nhiên nghĩ ra, thế là thử đến đó rồi tìm xem sao. Ở quanh khu vực chung cư đó chỉ có một Trung tâm ấy. Họ bảo sáng ngày 28 tháng 8 giao xe lại sửa, rồi chiều quay lại lấy. Thanh toán bằng thẻ. Vậy nhưng hình như cảnh sát cũng vào cuộc rồi thì phải.”
Young Je đang cởi áo blu liền ngừng lại.
“Anh nói thế là sao?”
“Trước khi đến Ilsan, ở một cửa hàng tôi ghé vào, nghe người ta nói đã có người đến đây trước rồi. Họ bảo có hai người. Một người trạc tứ tuần, một người là lính mới non choẹt. Lộ trình tìm kiếm của họ có vẻ cũng giống như chúng tôi. Tôi đã nhanh hơn được một bước, nhưng bên đó cũng sẽ sớm tìm ra thôi.”
Young Je nhớ ra hai viên cảnh sát hình sự mấy hôm nay không thấy đâu. Cặp đôi Tuyển thủ và Lính mới.
“Có bịt miệng được nhân viên ở Trung tâm bảo trì không?”
“Không được đâu. Có sổ sách ghi lại mà.”
Young Je lại ngồi xuống ghế. Cảm giác thất bại dồn tới. Nếu trong hôm nay, Tuyển thủ và Lính mới đến được Ilsan, mọi việc sẽ xôi hỏng bỏng không hết. Vì những cảnh sát còn lại ở đồn, chỉ cần nhận được liên lạc của hai người đó, thì chẳng mất tới một phút đã có thể lên bắt Choi Hyun Soo rồi. Không thể đẩy nhanh lịch trình lên được. Vậy nhưng hai ngày trời chỉ trông chờ vào việc hai tay cảnh sát đó cứ tiếp tục loay hoay ở Seoul thì cũng điên ruột lên mất. Dẫu vậy, ngoài việc điên ruột lên thì cũng chẳng có cách nào khác.
“Các anh cứ phục ở đó đến sáng sớm ngày 12. Nếu mấy viên cảnh sát đó xuất hiện thì lập tức báo cho tôi.”
“Có cách nào để tôi biết đấy là cảnh sát không?”
Young Je cho bên kia biết số xe của cặp đôi Tuyển thủ và Lính mới. Y còn định bảo dù cho vừa xuất hiện là đâm vào xe luôn cũng phải dụ xe ra chỗ khác mà đâm. Ngoài cách đó ra, giờ y không nghĩ được gì khác cả. Ít nhất là cho đến lúc này. Young Je cởi áo blu ra treo lên, rồi lấy vài ống tiêm 5cc, cùng với một hộp Peridol[41] bỏ vào cặp. Mấy thứ này, y đặt hàng nhân viên bên công ty dược thứ Hai tuần trước. Y cũng không quên lấy một ít Barium[42] được nghiền và bỏ sẵn trong viên con nhộng.
41. Thuốc an thần dùng bên khoa Thần kinh.
42. Thuốc ngủ.
Trước cửa Ban quản lý, một chiếc xe buýt du lịch cùng hơn chục chiếc xe hơi đang đậu ở đó. Đúng lúc bọn trẻ vừa xuống khỏi xe buýt, đang đứng xếp hàng. Young Je đậu xe trước phòng bảo vệ ở cổng. Có chủ nhiệm Park và một nhân viên bảo vệ khác đang trực. Young Je vừa ký tên vào sổ đăng ký khách thăm, vừa ra vẻ nhân tiện hỏi.
“Đội trưởng đi đâu rồi?”
“Hôm nay, anh ấy không đến.” Chủ nhiệm Park trả lời.
“Ra là sếp nên ngày thường cũng được nghỉ.”
“Không phải vậy. Chân anh ấy bị thương nhẹ nên nghỉ ốm một ngày.”
“Vậy xem ra bị thương không nhẹ rồi. Phải nghỉ ốm cơ mà.”
“Anh ấy chỉ nghỉ hôm nay thôi, từ đêm mai, anh ấy sẽ lại trực.”
Young Je trả lại quyển sổ đăng ký rồi hỏi.
“Bị thương mà vẫn trực đêm ạ?”
Chủ nhiệm Park để quyển sổ xuống bàn, liếc nhìn Young Je. Ánh mắt như đang hỏi lại “Anh quan tâm đến sếp chúng tôi nhiều như thế từ bao giờ vậy?”
“Dự định lát nữa chúng tôi sẽ tổ chức tiệc trong vườn. Mà bọn trẻ nói muốn gặp Đội trưởng Đội bảo vệ dũng cảm đã bảo vệ đập nước.”
“Việc đó xem ra hơi khó đấy.”
Choi Hyun Soo đã chọn cách tốt nhất trong những kết quả mà Young Je kỳ vọng. Giả sử Hyun Soo chọn cách cứ tiếp tục nghỉ việc, chắc Young Je sẽ phải đội vòng gai thế mạng cho một bảo vệ vô tội nào đó. Young Je tỏ vẻ thông cảm, nhượng bộ một bước.
“Mai là cuối tuần rồi, mọi người chắc vất vả lắm.”
“À thì… đúng là vậy. Vì việc của con gái anh mà từ tuần trước đến giờ, cả đội đang phải tăng cường công tác đây.”
Chủ nhiệm Park đưa tay chỉ về phía lối vào chính của Ban quản lý.
“Mời anh vào. Đội phó đang xuống.”
Chuyến tham quan bắt đầu từ phòng trưng bày của đập. Tư liệu dựng lại bằng hình ảnh về ngôi làng đã bị chìm dưới nước do việc xây dựng đập Se Ryung, phối cảnh địa hình toàn cảnh của cả một vùng, cấu tạo kiến trúc của đập, rồi tính bền vững và hệ thống phòng hộ của đập… bài diễn thuyết lê thê của Đội phó điều hành về những nội dung này nghe mất ba chục phút. Ở trạm phát thủy điện, mất thêm ba chục phút nữa.
“Nơi đây là trạm phát điện vận hành tự động, áp dụng mô hình hệ thống điều khiển từ xa kiểu mẫu. Sau này, nhiều trạm phát điện dự định sẽ áp dụng hệ thống không dùng người như thế này, còn trước hết…”
Lối đi ở tầng hai bọc xung quanh tua bin máy phát điện như một cái khung, bọn trẻ xếp hàng, đi thành vòng tròn theo lối đi đó. Những đôi mắt đầy tò mò đang chằm chằm nhìn xuống dàn máy móc dưới chân.
“Có ai có câu hỏi gì không?”
Sau khi thuyết minh, Đội phó lên tiếng hỏi. Một thằng nhóc trông sáng sủa giơ tay.
“Không có người thì ai vận hành máy phát điện ạ?”
“À, việc đó trên văn phòng chính truyền lệnh xuống. Những trạm phát điện khác có các kỹ sư thay phiên làm việc, vận hành máy móc, nhưng trạm phát điện ở đây được máy tính làm những việc đó thay cho con người.”
Nghe Đội phó nói, bọn trẻ ồ lên một tiếng “Oaaa.” Thằng bé thông minh kia lại hỏi.
“Từ trên văn phòng chính có thể nhìn thấy hết mọi thứ ở tận đây ạ?”
“Đương nhiên rồi. Vì có vệ tinh nhân tạo quỹ đạo thấp truyền về thông tin hình ảnh của chỗ này mà.”
“Vệ tinh nhân tạo có thể nhìn thấy cả bên trong đập ạ?”
“Đương nhiên rồi. Cả thời tiết và lượng mưa của cả vùng này cũng có thể thấy được. Chỉ cần ngồi tại bàn làm việc, xem những dữ liệu hình ảnh vệ tinh nhân tạo gửi về, những vấn đề phức tạp như đo tốc độ dòng chảy, hay tính lưu lượng xả… đều có thể giải quyết được.”
Bọn trẻ lại “Oa” lên một lần nữa. Young Je tranh thủ chen vào.
“Vị chỉ huy ban quản lý đập sắp cho chúng ta xem hình ảnh mà vệ tinh nhân tạo gửi về đấy.”
“Vị chỉ huy” – cách gọi đó của Young Je bị sai, nhưng Đội phó không đính chính. Cũng không có vẻ gì là không vui. Bọn trẻ đi theo “vị chỉ huy”, di chuyển về phía phòng Điều khiển trung tâm đặt tại tầng hai tòa nhà Ban quản lý. Vị chỉ huy, với một giọng điệu nhiệt tình hơn hẳn lúc ở bên trạm thủy điện, bắt đầu giới thiệu về văn phòng làm việc bên ngoài phòng Điều khiển trung tâm. Thiết bị đo chất lượng nước, các máy biểu thị lượng mưa rơi và mực nước, vân vân…, bản đồ khu vực quản lý của vệ tinh nhân tạo tầm thấp, thiết bị mạng cảnh báo dự phòng…
“Trước khi vào phòng Điều khiển, tôi xin thông báo một chi tiết cần chú ý. Các em không được chạm vào máy móc trong phòng Điều kiển. Chỉ nghe bằng tai, xem bằng mắt, hai tay phải dính chặt vào hai bên đùi.”
Bọn trẻ đồng thanh.
“Rõ!”
Cửa phòng Điều khiển đã mở. Nhóm tham quan vừa vào là nhân viên trong đó vội vã đi ra văn phòng phía bên ngoài. Đó là một căn phòng không có cửa sổ. Diện tích cũng không lớn lắm. Liệu có được sáu bảy chục mét vuông không nhỉ? Một bên tường là máy móc loại lớn đang chiếm lĩnh. Đội phó thuyết minh về mấy chiếc máy đó. Thiết bị truyền hình ảnh vệ tinh, hệ thống phòng hộ, thiết bị call-control từ xa, thiết bị bảo vệ, thiết bị điều khiển từ xa giám sát cửa xả nước trông như cái tủ. Phía tường đối diện có màn hình CCTV và năm cái tủ. Dưới giá để màn hình có gắn bánh xe, có thể tùy ý di chuyển được. Phía bức tường đối diện cửa ra vào, có kê liền một mạch năm cái bàn. Trên mỗi bàn có máy tính, máy in, tài liệu, ống cắm bút… ngoài ra cũng có vài chậu xương rồng loại nhỏ nổi bật hẳn lên. Bức tường phía cửa ra vào có gắn camera an ninh nội bộ phòng Điều khiển, cùng với thiết bị mạng cảnh báo khẩn cấp và dự báo lũ. Phía dưới thiết bị mạng cảnh báo là hai chiếc máy không biết để làm gì, giữa phòng để một chiếc bàn tròn với hai chiếc sofa loại một người ngồi.
Bọn trẻ con tò mò nhất về hệ thống truyền hình ảnh vệ tinh và hệ thống giám sát điều khiển cửa xả nước từ xa. Đứng giữa hai chiếc máy này là một cây cột tròn to cỡ cây cột điện. Đội phó đứng trước cây cột, bắt đầu giải thích.
“Mọi người đã biết đập Se Ryung là đập được tạo thành bằng cách chặn ngang eo con sông Se Ryung phải không nào?”
“Vâng ạ.”
“Đập Se Ryung nằm trong một hồ chứa có rất nhiều nước đổ vào. Vậy nên Ban quản lý đập chúng tôi đặc biệt quan tâm đến lượng nước xả ra ngoài thông qua cửa xả nước. Nếu lượng nước xả ra nhiều hơn bình thường, hoặc nếu mực nước dâng lên, thì tự động sẽ có cảnh báo sơ tán. Các bạn vào đây thì sẽ thấy, màn hình bảng điện tử ở lối vào cầu số 3 đang đóng vai trò thông báo mực nước hiện tại. Đập chúng tôi, dù khi có lũ hay khi hạn hán, vẫn luôn cố gắng để duy trì mực nước bình thường trong hồ là 41 mét, thứ đóng mở cửa xả nước và thực thi nhiệm vụ đó chính là thiết bị giám sát điều khiển từ xa ở sau lưng tôi đây. Đập chúng tôi có năm cửa xả nước, được duy trì bằng hệ thống phòng hộ ba lớp. Thứ nhất là điều khiển bằng thiết bị giám sát này, thứ hai là văn phòng chính kiểm soát từ xa thông qua vệ tinh nhân tạo. Mặc dù đến tận trước khi có hệ thống khoa học này, chúng tôi vẫn trực tiếp điều khiển tại cửa xả nước mà lát nữa các bạn sẽ tới tham quan…”
Đội phó kết thúc bài giải thích về thiết bị giám sát điều khiển cửa xả nước từ xa xong, liền dẫn bọn trẻ đến trước CCTV. Màn hình được chia thành mười hai ô, trong lúc Đội phó đang phóng to từng ô và giải thích về các thành phần của đập thì Young Je và bác sĩ đồng nghiệp đứng trước hệ thống kiểm soát từ xa. Chiếc máy trông hết sức đồ sộ, nhưng hoạt động có vẻ đơn giản. Dưới nút master là năm nút, từ cửa xả số 1 đến cửa xả số 5. Dưới mỗi nút của một cửa xả lại có năm nút điều khiển, bên cạnh nút điều khiển gắn số kèm ký hiệu ±. Ngoài ra, hoàn toàn không có nút hay thiết bị gì khác.
Bọn trẻ tham quan Ban quản lý xong, chiếc xe buýt đưa chúng đến cầu số 1, nơi có cửa xả nước. Ahn Seung Hwan loanh quanh đi ra rồi nhập vào đoàn tham quan. Đội phó không biết có phải đau họng rồi hay sao mà đứng ở chân cầu tu chai nước. Trưởng khoa Da liễu đứng cạnh Đội phó, đưa ra đủ các loại câu hỏi. Young Je bám theo bên cạnh, lắng nghe cuộc nói chuyện của hai người. Đây là lần đầu tiên y vào trong đập và thấy cửa xả nước ở khoảng cách gần thế này. Mặc dù đương nhiên cũng là lầu tiên y vào phòng Điều khiển của Ban quản lý.
Cửa xả nước quy mô đồ sộ hơn y nghĩ, được thiết kế ở độ sâu dưới chân cầu chừng chục mét, bên trong chừng một mét, có thêm một cửa xả khẩn cấp gọi là van xả. Giữa hai cửa xả có mắc dây cáp to, loại bện từ nhiều sợi, di chuyển bằng ròng rọc. Trên tường bê tông có gắn thang để leo xuống bảo trì, ở mặt đập phía trên cửa xả, có gắn đèn pha rọi vào từng cửa đập và camera an ninh. Ở đó cũng có hệ thống đóng mở cửa đập và van xả bằng tay. Lối ra dẫn lên mặt đập được khóa bằng ổ khóa.
“Giả sử có lũ, phải mở tất cả năm cửa đập này thì lưu lượng xả sẽ là bao nhiêu ạ?” Trưởng khoa Da liễu hỏi.
Đội phó cười. Vẻ mặt ung dung tự tại, như thể không thể nào xảy ra chuyện đó được.
“Khi đó sẽ xả ở mức 2.500 tấn nước/giây.”
“Oa, kinh khủng thật. Vậy không phải chỉ khoảng 10 phút là có hơn một triệu tấn nước chảy qua sao? Nhánh sông dưới kia liệu có gánh nổi không?”
“Không thể có chuyện đó được đâu. Vì trước đó đã có cảnh báo sơ tán, và chúng tôi đã tiến hành những biện pháp phù hợp rồi.”
“Hệ thống cảnh báo sẽ tự động vang lên ạ?”
“Không. Khi nào xả sẽ có người khởi động hệ thống cảnh báo.”
“Vậy nếu ở Ban quản lý không có người thì hệ thống cảnh báo sẽ không kêu rồi. Ví dụ như ban đêm này, hay cuối tuần chẳng hạn.”
“Hệ thống máy tính ở văn phòng chính sẽ kiểm soát từ xa. Chính ra lại còn quản lý chặt chẽ hơn so với người đấy.”
“À ha. Vậy nhưng lúc hệ thống cảnh báo kêu, chỉ cần sơ tán là không sao chứ ạ?”
Trên mặt trưởng khoa Da liễu hiện lên vẻ bất an. Đội phó trấn an ông ta, vốn là dân thành phố S. Đội phó bảo nước chảy 11 cây số thì phải mất tới 1 tiếng 30 phút. Đội phó cũng nói thêm, thành phố S tuy chỉ cách có 14 cây số, nhưng là vùng đất cao hơn hồ Se Ryung nên có đủ thời gian để sơ tán.
“Vậy có lẽ khi ấy, khu vườn ươm và làng Đất trũng sẽ gặp khó khăn rồi.”
Lần này đến lượt Oh Young Je hỏi. Đội phó đáp lại đầy tự tin.
“Tôi vừa nói rồi đấy, tuyệt đối không thể nào có chuyện đó xảy ra. Vì khi có lũ thì đã có cái gọi là “xả dự phòng trước lũ” rồi. Chỉ cần nước dâng lên khỏi mực nước thông thường 1 mét thôi, là tự động hệ thống phòng hộ và hệ thống kiểm soát từ xa ở văn phòng chính sẽ bước vào chế độ vận hành khẩn cấp rồi.”
Đội phó chỉ vào cái van xả đang mở.
“Vạn nhất vì sự cố bất ngờ nào mà cửa xả đột nhiên mở ra đi nữa, cũng không có gì đáng ngại. Vì bình thường, van xả để mở thế kia, nhưng khi khẩn cấp sẽ tự động đóng cửa xả lại, chặn đứng dòng chảy. Hệ thống phòng hộ ba lớp ở đập chúng tôi rất an toàn và hoàn thiện.”
Trưởng khoa Da liễu gật gù một cách nhiệt tình. Đội phó cũng gật gù. Vẻ mặt hai người đầy vẻ hài lòng. Bọn trẻ cũng vỗ tay với vẻ mặt hài lòng. Mặc dù còn chưa rõ chuyến tham quan có đáng hài lòng không, Young Je cũng hài lòng đi xuống cửa xả. Nếu có điều gì khó chịu, thì đó là Seung Hwan. Lúc Young Je đang đứng quan sát hệ thống đóng mở cửa xả và van xả thì cảm giác có ánh mắt đang nhìn mình, bèn quay lại, thì thấy đôi mắt khờ khạo kia đang chăm chú nhìn mình đầy vẻ lưu tâm. Bị bắt gặp, đôi mắt đó chẳng hề lúng túng. Cũng không nhìn đi chỗ khác. Cứ thế tiếp tục bám theo, quan sát nhất cử nhất động của bản thân y. Cho đến tận trước khi lên xe, y quay lại nhìn vẫn thấy Seung Hwan đang đứng nhìn mình chằm chằm.
Tiệc ngoài vườn được tổ chức trước đài phun nước trong khu rừng biệt thự ở khu vườn ươm. Bàn buffet được kê thành hàng dài, một bên là các đầu bếp đang bắt đầu làm món BBQ. Bọn trẻ đến là Eun Joo nhanh chóng kéo ngồi vào bàn. Vừa sắp xếp chỗ ngồi, vừa nhắc nhở đừng ồn ào, đừng ngọ nguậy. Trông cô ta như một sứ giả của thế giới bên kia tìm đến nhà tang lễ, chứ không phải đi dự tiệc. Khuôn mặt không còn chút khí sắc nào, váy đen, đến cả đôi giày đế bệt cô đang đi cũng màu đen. Vẻ mặt cô ta dữ tợn đến mức người nào yếu tim thậm chí không dám mở lời. Cảm giác như cô ta mở miệng thì không phải lời nói, mà sẽ là lưỡi dao vọt ra. Nhờ có sự đóng góp đắc lực của cô ta mà không khí buổi tiệc thành ra trở nên trang nghiêm như một tang lễ. Tiếng nhạc dance vang lên ở loa thành ra như khúc nhạc đưa ma, không ai hó hé một tiếng nào. Bụng chắc cũng đã đói nhưng chẳng đứa trẻ nào ra bàn buffet. Quả thực là một người đàn bà ghê gớm. Young Je bước ra, cầm lấy micro.