← Quay lại trang sách

- III - 7

“Thưa các bạn, chào mừng các bạn đến với khu vườn ươm Se Ryung.”

Lác đác có tiếng vỗ tay.

“Bây giờ đã đến lúc để vui chơi. Công ty sự kiện giúp tổ chức bữa tiệc của chúng tôi đã chuẩn bị máy hát karaoke và nhiều trò chơi, thậm chí có cả đèn nhảy nữa. Mong các bạn sẽ thỏa sức ăn uống hết mình, cùng thi hát, chơi game, nhảy múa… tạo nên những kỷ niệm không thể nào quên trước khi về.”

Young Je dẫn mấy đứa trẻ ngồi phía trước tới bàn buffet. Nhân viên công ty tổ chức sự kiện đúng lúc đó bắt đầu đốt pháo hoa. Chỉ chút pháo hoa bắn sớm thôi, nhưng cho thấy hiệu quả rõ rệt trong việc lôi kéo bọn trẻ ra. Hơn 10 phút sau, bữa tiệc chìm trong làn sóng ồn ào náo nhiệt. Đúng như dự đoán, bọn trẻ bên khu ký túc không đến dự bữa tiệc. Bình thường cũng vậy, cứ tối thứ Sáu là hơn một nửa khu ký túc vắng người. Đa số đều về nhà hoặc đi dã ngoại gia đình, thường phải đến chiều Chủ nhật mới về. Hôm nay, hình như đi vắng khoảng hai phần ba. Ngoài bãi đậu cũng chẳng có mấy chiếc xe. Đội trưởng điều hành cũng vội vã rời khỏi khu vườn ươm.

Young Je cũng lẳng lặng rời khỏi bữa tiệc, quay về nhà. Giờ là lúc gặp hai tay Supporter đến giúp tổ chức lễ hội hóa trang carnival. Y chẳng thích thú gì chuyện phải giáp mặt bọn họ, nhưng không thể tránh khỏi chuyện này. Cần phải bàn bạc để đồng hồ của hai bên khớp nhau tới từng giây.

Đúng 6 giờ. Young Je ngồi đối diện hai Supporter tại bàn phòng khách. Nhìn khổ người hai gã này rất đáng tin cậy. Mặc dù còn nghi ngờ chưa rõ đầu óc có đáng tin cậy được như vậy hay không.

Young Je đưa cho hai người đó hai gói nhỏ. Một gói là ba ống Peridol cùng với ba ống tiêm, còn gói kia đựng chìa khóa cửa vào khu bến tàu cùng với chìa khóa tàu Josung. Chìa khóa tàu Josung là do Young Je mượn của nhân viên công ty dịch vụ xử lý rác thải mà y gặp hôm lễ ba ngày của Se Ryung, rồi làm một bản sao. Nhân viên đó đã rất thông cảm cho người cha muốn chôn di cốt của Se Ryung trên đảo Hansoldeung. Đương nhiên, sự thông cảm đó cũng được giúp sức bởi cái phong bì dày cộp mà Young Je đưa cho.

“Tôi sẽ mở cổng sau để đó, việc đập vỡ ống kính camera an ninh rồi vào sẽ không có vấn đề gì. Băng ghi hình camera được giữ trong phòng Quản lý, trước tiên phải lấy băng ghi hình, sau khi xong việc, đậu xe ở Trạm dừng chân rồi đợi điện thoại của tôi. Vì tôi còn phải dọn dẹp mọi thứ nữa.”

Hai tay Supporter gật đầu.

“Các anh nắm được các bước công việc rồi chứ?”

Young Je hỏi. Hai tay Supporter không đáp, chỉ cười.

“Có phần nào chưa hiểu không?”

Một tay Supporter vừa mân mê gói đựng Peridol vừa hỏi.

“Làm theo cách của chúng tôi không được sao? Không cần dùng đến thứ này…”

“Hãy cứ làm theo cách của tôi.”

Young Je cắt lời tay Supporter. Không còn gì phải suy nghĩ về chuyện này. Bên nhà 103 có bốn người đàn ông khỏe mạnh, bên khu ký túc cũng còn lại một số người. Trên hết, đối tượng mà những người đó phải đương đầu sẽ rất ghê gớm. Chẳng phải xuất thân từ lính đặc công sao? Nhiều khả năng sẽ xảy ra đánh nhau. Nếu kéo dài thời gian hay gây chú ý, thế nào cũng hỏng việc.

“Nếu các anh làm trò gì khác, thì cứ bỏ cái ý nghĩ nhận được tiền đi nhé.”

Sáng thứ Bảy, trời lại mưa. Young Je rà soát lại kế hoạch, vừa hình dung ra cuộc thử nghiệm mô phỏng, vừa cố gắng cầm cự cho qua nửa ngày buồn tẻ. Cho tới tận buổi tối, trời đã tạnh mưa, điều mà y lo ngại vẫn chưa xảy ra. Xem ra đến giờ, Tuyển thủ và Lính mới vẫn đang sục sạo ở Seoul. Vì tay Supporter đang mai phục ở Ilsan vẫn chưa thấy liên lạc về, nên Young Je tin như vậy. Young Je điện lên phòng Quản lý, gọi lão Lim đến.

“Giờ ông đến Andong đi.”

Lão Lim ngạc nhiên nhìn y.

“Ở chỗ vườn ươm thương mại có một cây ngân hạnh 500 năm tuổi. Hình như sắp được bán đấu giá, ông đi xem thử thế nào. Xem có dùng được không, có chuyển về khu vườn ươm của chúng ta được không.”

“Bây giờ ấy ạ?”

“Tôi cũng vừa mới nghe được tin đó thôi.”

“Ngày mai đi không được sao? Cây ngân hạnh đó cũng đâu có chạy đi đâu mất. Lát nữa, tôi định cùng với mấy người già trong khu…”

“Ông đi bây giờ đi.”

“À, giờ mà có đi thì kiểu gì cũng phải đến khuya mới tới nơi, không phải sao? Trời tối om như vậy mà phải xem cây…”

“Ông cứ nghỉ lại trong thành phố, rồi sáng sớm mai, đến đó rồi yên lặng xem xét. Đừng tỏ vẻ gì là đến xem cây. Xem xong, lập tức gọi điện về cho tôi.”

Lão Lim ra khỏi nhà, vẻ mặt đầy bất mãn. Đồng hồ chỉ 7 giờ. Young Je bỏ mấy viên con nhộng chứa Barium vào túi, cầm đèn pin rồi đi ra chỗ cửa ngách tường rào. Có dấu chân in trên mặt đất lầy lội. Nhìn cỡ giày thì là thằng nhóc nhà 102. Hình ảnh thằng nhóc cùng với con mèo con lăn lê trong cái hộp dưới sàn hiện lên trước mắt Young Je như một bức tranh minh họa. Y thấy hài lòng. Nếu y mà làm cho bọn chúng được cùng nhau trải qua nguyên một đêm dài đằng đẵng, thì hai thứ nhãi nhép đó sẽ thích biết bao nhiêu.

Trong chuồng gia súc, cái tổ của hai đứa trống trơn, không thấy con mèo đâu. Young Je nghĩ chắc bọn chúng vào rừng cây trăn bắt chim, thấy có người đến liền trốn đi chăng. Trong bát nhựa còn khoảng một nửa thức ăn, còn bát kia đựng nước sạch, đầy tới hơn hai phần ba. Young Je đổ nước đi, chỉ để lại khoảng một phần năm, rồi mở viên con nhộng, hòa Barium vào.

Sau khi ra khỏi chuồng gia súc, Young Je chầm chậm đi trên con đường ven hồ. Mùa hè vẫn còn đọng lại trong không gian. Những cơn gió ngột ngạt, bầu không khí nhớp nháp, mồ hôi chua nồng vã ra trên da thịt. Trên hồ, sương đêm đang phủ xuống. Cây thông đôi trên đảo Hansoldeung trông đen đúa một cách dị thường trong màn sương. Hòn đảo Hansoldeung u buồn như một nấm mồ không kẻ đoái hoài. Young Je dừng bước trước tháp lấy nước, nhìn lên camera an ninh. Y thắc mắc không biết Choi Hyun Soo đã đi làm chưa. Đúng lúc đó, trong túi quần, tiếng chuông điện thoại bắt đầu đổ dồn, khiến y căng thẳng hẳn lên. Liệu có phải gọi về từ Ilsan không?

“Tên của cô bạn là Myung In Ah, phải không ạ?”

Là tay Supporter phụ trách việc của Ha Young. Young Je thử nhắc lại cái tên đó trong miệng vài lần. Myung In Ah. Myung In Ah…

“Hình như đúng.”

“Cô ta đang ở Pháp. Có điều không xác định được có sống với bố mẹ hay không.”

Young Je nghe thấy tiếng kèn trận rúc lên trong bụng mình. Đó là âm thanh trái tim đang kêu gào tiến bước. Phải mất một lúc, y mới trấn áp được cơn dao động đang hối thúc. Trong lúc đó, tay Supporter kia nín lặng đợi.

“Cô ta sống ở đâu?”

Young Je hỏi.

“Ở một nơi gọi là Rouen, cách Paris khoảng 100 cây số.”

“Chắc anh cũng điều tra được thông tin cá nhân của cô ta rồi chứ?”

“Vâng. Hiện đang làm bác sĩ mỹ thuật trị liệu ở một bệnh viện tâm thần. Có cần tôi đi xác nhận không?”

“Không. Chuyện đó để sau, giờ anh gửi fax cho tôi thông tin của cô ta trước đi.”

Young Je cúp máy. Máu trong huyết quản y đang phập phồng như một con cá sống. Phải rồi, con gái thì chết rồi, giờ chỉ còn lại một nắm tro, vậy mà con mẹ nó lại đang ở Pháp cơ à. Young Je nhanh chóng rời khỏi tháp lấy nước.

Kang Eun Joo đang đứng trên con đường phía trước khu biệt thự. Young Je đi vụt qua. Chẳng có việc gì để nói, mà giờ cũng không phải lúc y muốn tỏ ra quen biết. Nhưng trông Eun Joo có vẻ hơi khác. Cô ta gọi “Viện trưởng”. Young Je dừng bước trên cầu thang trước nhà, quay lại.

“À, sao giờ này cô lại ở đây? Hôm nay, cô không phải làm việc à?”

“Tôi ghé về một lát để chuẩn bị cơm tối cho con.”

“À… vậy cô đi làm việc đi.”

Young Je quay đi. Eun Joo lại gọi “Viện trưởng”.

“Tôi có chút chuyện muốn nói.”

“Chuyện gì…”

“Viện trưởng cho lắp camera an ninh ở khu biệt thự đi ạ.”

Young Je có lý do để không lắp camera an ninh ở khu biệt thự. Y không muốn cuộc sống, sinh hoạt của mình bị người trong Phòng Quản lý hay bảo vệ khu ký túc nắm được. Người đàn bà này thật quá lắm chuyện.

“Không có camera thì có vấn đề gì sao?”

Eun Joo cười cười, tiến lại phía Young Je.

“Bên khu ký túc, ở Thư viện, sân chơi, trong rừng, chỗ nào cũng có camera, vậy mà bên khu biệt thự lại chẳng có một cái nào. Seo Won nhà tôi buổi tối hay ở nhà một mình. Như hôm kia, lúc sáng sớm, chồng tôi bị thương ở chân ở trong rừng, chuyện đó tôi cũng không được biết. Để tôi yên tâm làm việc, có lẽ cần phải lắp một chiếc.”

Eun Joo dừng bước dưới chân cầu thang, ngước nhìn Young Je. Ánh mắt vừa rõ ràng, vừa trơ tráo. Young Je không còn cách nào khác, đành tỏ vẻ kinh ngạc.

“Bị thương ở trong rừng sao?”

“Anh ấy giẫm phải bẫy lúc đang đi dạo trong rừng, không rõ Viện trưởng có biết rõ về bẫy không ạ?”

Câu hỏi thật táo tợn. Vẻ mặt cô ta còn táo tợn hơn. Trên mặt cô ta như hiện lên dòng chữ “Thứ ngươi biết, ta cũng đã biết rồi”.

“Để tôi gọi lão Lim rồi hỏi thử xem thế nào. À mà chồng cô có bị thương nặng không?”

“Chân bị khâu 25 mũi, rạn xương, phải bó bột, với lại mất máu nhiều nên phải truyền tới ba chai dịch.”

“À, ra thế.”

“Trong vườn ươm này, một cái rễ cây cũng là của Viện trưởng, phải không ạ?”

Young Je nheo mắt nhìn Eun Joo.

“Vậy cái bẫy cũng là của Viện trưởng, không phải của lão Lim. Trách nhiệm trả phí điều trị cũng của Viện trưởng. Bị chó cắn mà chủ chó lại không hỏi gì đến chi phí điều trị sao.”

Young Je cười, không đáp. “Chỉ vết thương ở chân như thế thôi thì thậm chí chưa trả đủ phần lãi cho món nợ mà chồng cô phải trả đâu, cô có biết không hả?” – Young Je muốn hỏi Eun Joo như thế.

“Tôi biết rồi. Tôi sẽ suy nghĩ về chuyện này.”

Cứ tưởng giờ cô ta chịu rút lui rồi, nhưng Eun Joo lại quay lại chuyện camera an ninh.

“Mong Viện trưởng cho lắp ưu tiên trước ở lối vào khu biệt thự, phía trước và phía sau nhà. Liệu có tốn kém không ạ?”

Young Je còn việc phải làm. Phải vào nhận fax, rồi tìm hiểu vé máy bay đi Pháp, phải lên lịch và chuẩn bị cho chuyến đi. Khoảng thời gian mang tính quyết định như vậy lại bị người đàn bà này ngốn mất với mấy câu lải nhải không biết ngượng kia. Đòi lắp camera để theo sát động thái của chồng con ấy à? Tưởng đây là nhà mình chắc?

“À, tôi chưa từng nghĩ tới chuyện đó nên cũng chưa tính giá tiền.”

“Sao thế ạ? Bên nhà anh cũng có Se Ryung mà.”

Young Je ngẩng lên nhìn trời. Bởi y cảm thấy cảm xúc của mình đang tràn ra ngoài nét mặt. Người đàn bà này quả đúng là có tài khiến người khác điên tiết và sôi ruột.

“Nghe như thể cô muốn nói, vì không có camera ở khu biệt thự này mà Se Ryung nhà tôi mới gặp chuyện như vậy ấy.”

Eun Joo làm bộ giật nảy mình kinh ngạc.

“Làm gì có ạ. Viện trưởng thấy như thế sao? Tôi chỉ vì sự an toàn của mọi người trong khu biệt thự nên mới đề nghị với tư cách bảo vệ…”

Young Je cắt ngang lời Eun Joo.

“Tuần sau tôi sẽ thử tính chi phí xem sao.”

“Ngày mai không tiện ạ?”

“Ngày mai là Chủ nhật. Cô không còn việc gì nữa, đúng không?”

Young Je vừa quay đi thì cô ta lại gọi “Viện trưởng”. Young Je suýt nữa thì nấc nghẹn lên.

“Về bức tranh ấy ạ.”

Young Je quay lại nhìn, không hiểu cô ta đang nói gì.

“Bức tranh mà Viện trưởng tặng làm quà cho Seo Won nhà tôi ấy. Rốt cuộc tôi lại không đưa cho thằng bé được. Tại tôi đã lỡ tay bỏ vào thùng rác và đốt mất rồi. Bức tranh đó không có ý nghĩa đặc biệt gì chứ?”

Suýt nữa thì Young Je đã đưa tay ra bóp cổ cô ta. Y phải siết chặt nắm đấm lại mà cố nhịn.

“Không sao đâu. Cô đi làm việc đi.”

Young Je nhảy hai bậc cầu thang một đi lên. Y đóng sập cửa chính lại trước khi người đàn bà kia lại gọi y lần nữa. Có lẽ chỉ cần nghe thêm một tiếng gọi “Viện trưởng” nữa thôi, kiểu gì y cũng phải bóp cổ cô ta bằng mọi giá.

“Barie cổng chính hạ xuống sớm nhé.”

Lão Lim đứng trước cửa sổ phòng bảo vệ lên tiếng, trông như sắp đi đường dài. Vai đeo ba lô, mặc áo khoác leo núi, mũ đang cầm ở tay. Eun Joo đứng trước bàn làm việc, hỏi.

“Ông đi đâu đấy ạ?”

“Tôi đi Andong một chút…”

Lão Lim ấn mũ lên đầu, rồi nói thêm một câu.

“Không cần phải đi tuần đâu. Một ngày không đi chắc cũng không việc gì.”

Ông thêm vào câu thứ hai.

“Cô khóa cửa phòng bảo vệ lại, nếu không phải người quen thì cửa sổ cũng đừng mở.”

Ông già vốn ít nói và lạnh lùng. Trước đây, chưa nghe ông càm ràm như thế bao giờ. Eun Joo ngạc nhiên.

“Sao lại thế ạ?”

“Thì cô là phụ nữ còn trẻ, lại ở một mình còn gì.”

Lão Lim biến mất vào trong bóng tối. Bên ngoài cửa sổ, chỉ còn lời ông nói như dư âm đọng lại.

“Tôi đã bảo phụ nữ không làm được rồi mà…”

Sao tự dưng lại ca cái bài “phụ nữ” gì ở đây? Có đêm nào mà cô không phải ở một mình đâu. Lạ thật, Eun Joo nghĩ thế rồi đột nhiên hiểu ra. Rằng thực ra mấy hôm làm ở đây, cô không hề ở một mình. Bên cạnh phòng bảo vệ là phòng Quản lý, và lão Lim ở đó. Ở vị trí mà cô chỉ cần bấm nút gọi, ông sẽ chạy tới, tựa như một cây dao bỏ túi tiện lợi bật kêu“cách” một tiếng vậy.

Tủ lạnh chạy kêu ầm ì. Eun Joo giật mình, ngẩng đầu lên. Cô bắt gặp khuôn mặt màu vàng của ngọn đèn đường đang đứng trong sương. Phía trên những ô cửa sổ khu ký túc đã tắt đèn, bóng những hàng cây tối đen xao động. Động mạch trong tai cô bắt đầu đập thình thịch. Cảnh tượng khu rừng mà thường ngày, cô vẫn thường ngồi nhìn chẳng nghĩ ngợi gì, giờ đột nhiên khuấy động tâm trí, đánh động sự căng thẳng trong cô. Cái thực tế mà cô mới nhận thức được – rằng mình chỉ có một mình – đã kéo sập cảm giác bình tâm trong dạ. Eun Joo ngồi thẳng lưng, nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ.

Eun Joo chưa bao giờ suy nghĩ về việc tại sao Oh Young Je lại tuyển dụng mình. Nghĩ là việc tuyển dụng đã được quyết định tại buổi phỏng vấn rồi, cô không tưởng tượng nổi là người quản lý lại phản đối chuyện này. Cô chỉ nghĩ bên tìm người và bên tìm việc, lợi ích hai bên phù hợp với nhau thôi. Cảm giác yên tâm vì tìm được việc đã át mất tiếng nói của sự đề phòng. Dù vậy, sau khi bắt đầu làm việc ở đây, cô cũng phải xem xét lại sự việc một lần.

Làm bảo vệ khu ký túc, người già và phụ nữ là đối tượng không phù hợp. Chính vì vị trí này đòi hỏi tâm lý vững vàng, thể lực tốt, cũng như khả năng tự vệ trước người khác. Phải là người có thể cầm đèn pin, một mình đi tuần giữa đêm khuya trong khu rừng vườn ươm mênh mông, rộng lớn này. Phải là người có thể tống cổ những tay say rượu hay người lạ đột nhiên xuất hiện ra khỏi khu vườn. Phải thường xuyên theo dõi cửa chính lúc nào cũng trong trạng thái để mở, phải liên tục điều khiển cái barie lên xuống. Vì tối muộn thường có xe của khu ký túc ra vào. Nhất định phải là người dưới 50 tuổi, lương lại nhiều hơn bảo vệ chung cư bình thường… mấy điều kiện này cũng có lý do chính đáng của nó cả.

Ngày Eun Joo làm việc, việc tuần sát trong khu vườn ươm do lão Lim làm thay. Người điều hành barie ngoài cổng chính, người theo dõi những vị khách không mời qua CCTV ở phòng quản lý… cũng đều là lão Lim. Việc Eun Joo phải làm vào buổi tối chỉ ở mức độ ngồi trong phòng bảo vệ xem tivi, hoặc gọi điện cho Young Joo, hoặc chợp mắt trên giường xếp. Cô coi sự vất vả của lão Lim là do ý tốt của ông. Vì cô là phụ nữ, nên ông châm chước cho chăng. Phải đến giây phút này, khi ý thức được việc lão Lim không ở đây, cô mới nhận ra sự khác biệt giữa “Biết” và “Nhận thức” là gì.

“Biết” có thể chuyển thành câu sau đây – “Lão Lim rất vất vả.”

Còn “Nhận thức” là “Mình làm ở đây có cũng như không.”

Hôm Oh Young Je phỏng vấn cô, lão Lim không có ở đó. Eun Joo có thể đoán được sau đó, ông đã phản đối chuyện này. Vì chắc ông ấy đã thấy rõ người lấp chỗ trống đó là ai. Bỏ qua sự phản đối của người quản lý – không phải tự nhiên Oh Young Je hành động như vậy. “Biết” thì coi đó như chuyện đương nhiên, còn “Nhận thức” chỉ ra rằng bản thân mình không để ý đến chuyện đó thì thật là ngu ngốc. Việc của mình bao giờ cũng phải ưu tiên trước hết, nếu ai đó được lợi thì cũng sẽ có ai đó phải chịu thiệt – cô cứ nghĩ đó là lẽ thường ở đời, rồi say trong vận may rằng mình là bên có lợi, đến việc phải đặt câu hỏi cũng không đặt cho đàng hoàng. Câu hỏi ở đây là “Tại sao”.

Eun Joo nghĩ, những vấn đề của cô với chồng mình liệu có phải cũng bắt nguồn từ đó không. Từ việc coi hành động của mình là đương nhiên, và giả mù trước những biểu hiện lạ thường mà cô cảm nhận được ở chồng và những việc xung quanh chồng. Vậy nhưng nhận thức được vấn đề là một chuyện, bản năng của Eun Joo vẫn đang bước lui để tránh né hiện thực. Khi Young Joo gọi điện đến hỏi xem đã tìm ra được gì chưa, Eun Joo vẫn theo bản năng đáp lại.

“Tìm hiểu thì tìm hiểu rồi, nhưng cũng chẳng biết nữa. Chuyện gì ở đây thực ra là chuyện gì cơ chứ?”

Young Joo không chịu nhượng bộ.

“Đã nói chị chỉ cần tìm hiểu thôi. Còn nhận định là có chuyện gì thì cứ để em cơ mà.”

Eun Joo ngần ngừ. Young Joo hối thúc.

“Dù gì đi nữa, em cũng có thể bình tĩnh nhìn nhận hơn chị mà.”

Mấy tiếng “bình tĩnh nhìn nhận” đẩy sang Eun Joo một cảm xúc thật mâu thuẫn. Nỗi sợ hãi biết đâu mình sẽ tiến thẳng tới vấn đề cốt lõi không thể che giấu thêm được; cùng niềm kỳ vọng có thể Young Joo sẽ phán quyết giúp cô rằng, vấn đề cốt lõi đó chỉ là “ảo giác của chị” thôi. Trước tiên, Eun Joo nói lại những gì cô “tìm hiểu được”. Sau đó, cô kể lại chuyện hôm thứ Sáu.

Khoảng 7 giờ sáng, Seo Won xuất hiện ở phòng bảo vệ. Thằng bé nói lại một chuyện thế này. Buổi sáng, bố đi dạo trong rừng thì bị dính bẫy. Chú với con lấy xe đưa bố tới Trạm y tế. Bố phải khâu chân, bó bột, tiêm hai ống to, ba ống nhỏ, giờ bố đang nằm ngủ và truyền dịch trong phòng tiêm. Bác sĩ bảo phần thịt bị thương nặng, còn phần xương bị thương nhẹ, không bị thương ở cái “dây chằng” gì đó, nhưng có cần nhập viện hay không, phải lên bệnh viện lớn xem mới được. Chú đang ở chỗ bố, mẹ đừng quá lo lắng.

Giọng điệu thằng bé như thể nó đã thuộc lòng rồi cố gắng truyền đạt lại không thiếu một câu cái kịch bản mà ai đó đã viết vậy. “Ai đó” ở đây là ai, không cần phải hỏi cũng biết. Chắc là cậu Seung Hwan rồi. Trước hết, Eun Joo thấy giật mình. Sau đó, cô lo lắng không biết tình trạng chồng mình lúc này thế nào, tiếp sau đó là cô nổi giận. Làm sao lão Lim lại đặt bẫy trong khu rừng có người qua lại như thế chứ? Còn chồng cô, mới sáng tinh mơ, trời còn tối đen như vậy, sao lại ra đó làm gì? Còn cái cậu Seung Hwan kia, sao không lập tức liên lạc với cô cơ chứ?

Cô muốn lập tức chạy đến Trạm y tế, nhưng lúc đó đã đến giờ bắt đầu hoạt động của người dân trong khu ký túc. Cô còn phải giữ công việc này. Cô hỏi Seo Won liệu có đi học một mình được không. Seo Won chào cô bằng câu “Con đi học đây ạ,” rồi quay đi. Eun Joo lập tức gọi điện sang văn phòng Quản lý. Lão Lim trả lời là lão không đặt bẫy, cũng bảo chưa bao giờ mua bẫy cả. Không phải chỉ là mới đây, mà suốt bốn mươi năm làm quản lý khu vườn ươm này, ông chưa một lần nào đặt bẫy cả.

Bảo vệ Kwak vừa đến thay ca là Eun Joo lập tức đến Trạm y tế. Cô định lần này, nhất định sẽ cố nén cái tính nóng nảy của mình mà dịu dàng trò chuyện, tìm hiểu nội tâm của chồng. Làm sao để bị thương, nguyên nhân cho những hành động lạ lùng liên tiếp từ trước khi chuyển đến hồ Se Ryung, lý do thực sự cho việc đòi ly hôn. Hơn nữa, cô phải nghe chồng xác nhận mọi chuyện không phải vì chuyện mà cô vẫn canh cánh bất an. Eun Joo cũng tập trước cách nói chuyện với chồng tới mấy lần.

“Bố Seo Won này. Anh thử nói xem có chuyện gì nào. Em là Eun Joo đây. Là người mà dù việc gì đi nữa, chỉ cần quyết tâm là sẽ làm được. Em luôn đứng về phía anh. Vậy nên anh đừng giấu gì cả, có chuyện gì cứ nói. Em sẽ giải quyết hết cho anh.”

Phòng khám với phòng tiêm nằm cạnh nhau. Trên ghế trước phòng khám, có ba ông lão đang đợi. Eun Joo quyết định sẽ gặp bác sĩ sau, đi thẳng tới phòng tiêm. Chồng cô đang ngồi trên giường, Seung Hwan đang ngồi trên ghế. Nếu đây không phải bệnh viện, mà là ở nhà, thì Eun Joo đã nghĩ hai người đang nói xấu mình rồi. Vừa nhìn thấy cô, hai người đàn ông liền mỗi người chạy trốn một kiểu. Seung Hwan thì rời khỏi Trạm y tế, còn chồng cô thì nằm xuống, nhắm mắt lại.

Eun Joo nhìn chân chồng. Bó bột lên đến tận ống đồng, chỉ còn lại mấy ngón chân dính máu thò ra ngoài khung bó bột. Da thịt tím bầm như thể bị tụ máu. Xem ra bị thương nặng hơn cô tưởng.

“Bố Seo Won này.”

Đúng như đã luyện tập, Eun Joo cố gắng hết sức mình, gọi thật nhẹ nhàng. Chồng cô không đáp. Vai anh khẽ rung lên.

“Bố Seo Won ơi.”

Câu trả lời của anh ta thật không sao thương nổi.

“Giấy tờ ly hôn, hôm nay phải gửi cho bên dịch vụ giải quyết rồi đấy.”

Sau đó là một sự im lặng kéo dài. Có vẻ như chồng cô ngủ rồi. Hơi thở đều đều, vẻ mặt bình thản. Nhưng Eun Joo biết quá rõ rồi. Không phải cô đang đứng trước người chồng đang ngủ. Mà đứng trước một cánh cửa tuyệt đối không bao giờ mở. Đấy là vẻ mặt thường thấy mỗi khi cô cãi nhau với chồng. Vẻ mặt khiến cô phát điên. Trong lúc cô làm ầm lên, mà không, phải nói là cô càng làm ầm lên, thì chồng cô càng trốn đằng sau cái vẻ mặt bình thản đó, không mảy may dao động. Ngậm miệng, bưng tai, chịu đựng như một cục đá – chuyện đó chồng cô còn giỏi hơn cả đánh bóng chày. Biết như vậy, nhưng nhìn kết cục thế này, cái tính nóng nảy của cô như bị công kích, khiến cô lên cơn bừng bừng. Kết cục, Eun Joo hét lên một tiếng đột ngột.

“Choi Hyun Soo!”

Người phản ứng lại không phải là Choi Hyun Soo, mà là y tá. Y tá mở cửa, thò mỗi đầu vào trong rồi đưa tay chỉ lên tường. Ở đó có dán một tờ áp phích ghi rõ.

Vui lòng trật tự!

Thêm 30 phút nữa trôi qua. Eun Joo quyết định bỏ cuộc với chồng. Thay vì cố bắt cái miệng kia phải mở ra, thà cứ rạch luôn ra rồi thử đoán xem bên trong có gì, có khi còn nhanh hơn. Trước phòng khám không có ai. Eun Joo vừa gõ vừa đẩy cửa vào. Người đàn ông mặc áo báo sĩ ngồi bên bàn làm việc ngẩng đầu lên. Eun Joo bước vào bên trong.

“Cô là ai thế?” Bác sĩ hỏi.

“À vâng, tôi là vợ anh Choi Hyun Soo đang nằm bên phòng tiêm.”

Bác sĩ không mời ngồi nhưng Eun Joo vẫn đi đến, ngồi xuống trước bàn.

“Tôi nghe nói sáng sớm nay, bác sĩ đã chạy chữa cho chồng tôi. Mọi việc là thế nào vậy ạ?”

“Cô không nghe em trai kể lại gì sao?”

“Em trai ấy ạ? Em chồng tôi đâu có ở đây.”

Bác sĩ bỏ bảng theo dõi đang cầm trên tay xuống bàn. Rồi nhìn cô qua cặp kính một lúc. Cuối cùng, bác sĩ mở miệng.

“Gia phả nhà anh Choi Hyun Soo này phức tạp thế nhỉ? Mấy ngày trước, có người tự xưng là em trai gọi điện đến, tôi đã cho biết tình hình của bệnh nhân rồi; hôm nay thì có một vị tự xưng là em trai thật sự đưa anh Choi Hyun Soo đến đây, còn nói chỉ có mình mình là em trai thôi, nên tôi đã cố hết sức giải thích lại một lần nữa; lần này thì lại có người đến, tự xưng là vợ, rồi bảo là em trai không sống ở đây. Tôi sợ lần sau lại có người tới rồi bảo Choi Hyun Soo không có vợ đấy.”

Người em đưa chồng cô đến đây chắc là Seung Hwan, Eun Joo đoán vậy. Mặc dù không biết người tự xưng là em trước đó là ai.

“Người đưa chồng tôi đến là người sống cùng một nhà. Còn người kia thì tôi không biết là ai. Khi nói tình trạng bệnh nhân, phải xác nhận thân phận người hỏi trước, không phải thế hay sao ạ?”

“Này cô. Tôi là bác sĩ, chứ có phải nhân viên hộ tịch trên ủy ban huyện đâu. Quý vị ngồi xem lại các mối quan hệ trong nhà với nhau, rồi quyết định xem cử ai đại diện đi hỏi tình trạng bệnh nhân giúp cho. Người nào đến hỏi cũng túm lấy tôi bắt giải thích lại, tôi đến phát mệt lên được.”

Bác sĩ lại cầm bảng theo dõi lên. Eun Joo vẫn kiên trì ngồi lại. Chắc bác sĩ thấy là phụ nữ nên coi thường thì phải. Cái người lai lịch bất minh tự xưng là em trai kia, rồi cả Seung Hwan nữa, bác sĩ đều giải thích tình trạng của chồng cô cho họ nghe, vậy mà vợ bệnh nhân đến thì đau miệng không nói được hả. Nhưng bác sĩ nói “mấy hôm trước” là sao? Không phải sáng nay mới đến đây sao? Eun Joo nhớ tới bàn tay trái quấn băng của chồng.

“Chuyện là, về người mấy hôm trước gọi điện đến tự xưng là em trai chồng tôi ấy ạ.”

Bác sĩ lẳng lặng ngước mắt lên. Eun Joo chỉ vào cái máy điện thoại trên bàn.

“Số điện thoại người đó vẫn còn lưu trong đây phải không ạ?”

“Cái đó, cậu em thứ hai đã hỏi rồi.”

Bác sĩ vẫn cấm cảu. Eun Joo nuốt khan, cố nén cơn tức giận.

“Nếu xác nhận được tôi có phải vợ hay không rồi, bác sĩ sẽ cho tôi biết, đúng không? Như số chứng minh thư chẳng hạn…”

“Người tự xưng đầu tiên đã đưa ra cả địa chỉ lẫn số chứng minh rồi. Còn thuộc làu làu cả số chứng minh của anh mình nữa.”

Eun Joo há hốc miệng. Trong một thoáng, cô nghĩ hay đúng là em trai chồng. Câu trả lời lập tức là “Không phải”. Cô còn chẳng thuộc nổi số chứng minh của Young Joo. Mặc dù hai người suốt ngày trò chuyện với nhau. Đầu óc không có việc gì để làm hay sao mà đi học thuộc tới cả số chứng minh thư của anh trai làm gì? Việc này chẳng tự nhiên chút nào.

“Bác sĩ cho tôi dùng điện thoại một chút, tôi có thể xác nhận lại chuyện này.”

Không đợi cho phép, Eun Joo đặt điện thoại trước mặt mình. Cô bấm số của em trai chồng, rồi mở loa ngoài. Một lát sau, em chồng cô nhận điện. “Tôi đây, mẹ Seo Won đây”, Eun Joo vừa lên tiếng, từ đầu dây bên kia đáp lại “À, vâng, chị dâu đấy ạ”.

“Tên của anh với tên của chú ấy, tiếng Hán nghĩa là gì nhỉ?”

“Sao chị lại hỏi thế?”

“Bài tập ở trường của Seo Won đấy, mà tôi thì lại không biết.”

“À…”

Trong điện thoại vang lên tiếng cười. Rồi ngay sau đó là phần giải thích tên của Choi Hyun Soo và Choi Jung Woo. Bác sĩ im lặng ngồi nghe. Eun Joo hỏi.

“À mà có chuyện này. Mấy ngày trước, không biết chú có gọi điện đến Trạm y tế ở đây để hỏi về việc của anh không?”

“Không ạ. Ở đó cũng có Trạm y tế cơ ạ?”

“À, không có gì. Tôi sẽ gọi điện lại sau nhé.”

Eun Joo cúp máy.

“Mấy ngày trước, chồng tôi sao lại đến đây, anh ấy bị đau ở đâu, bác sĩ đã nói những gì với người trong điện thoại đó, số điện thoại người đó là thế nào, tình trạng hiện tại của chồng tôi ra sao… mong bác sĩ nói lại giúp một lần nữa. Đây là chuyện rất quan trọng đối với tôi.”

“Cô có biết vấn đề cánh tay trái của chồng cô không?”

Bác sĩ trả lời bằng một câu hỏi. Vẻ mặt đã dịu hẳn đi.

“Đấy là chứng bệnh chồng tôi gọi là ‘Tay rồng’.”

“‘Tay rồng’ ấy à?”

“Chồng tôi xuất thân là cầu thủ bóng chày. Thời kỳ còn chơi bóng, chứng bệnh này thỉnh thoảng xuất hiện, nhưng sau khi giải nghệ thì đỡ hẳn. Có phải mấy hôm trước anh ấy đến đây vì chứng ‘Tay rồng’ không ạ?”

Bác sĩ kể lại một cách chi tiết đầy đủ tình hình khi đó. Bác sĩ cũng mở máy điện thoại của Trạm ra, cho Eun Joo xem số điện thoại được lưu lại. Eun Joo thấy trước mắt mình đột nhiên chao đảo. Dù chưa thử gọi, nhưng cô đã xác nhận được rồi. Số điện thoại mà bác sĩ cho cô xem khớp với số điện thoại cô lưu trong điện thoại di động, dưới cái tên “Phòng khám của sếp”. Eun Joo thất thần đóng điện thoại lại, ngồi nghe giải thích về tình hình hiện tại của chồng. Rồi thất thần ra khỏi phòng khám, thất thần nhận phí điều trị, thất thần trở về nhà. Hàng loạt những ý nghĩ chẳng lành cứ ập đến trong cô.