- III - 8
Oh Young Je tại sao lại để tâm đến chồng cô như vậy? Nếu đã biết đến cả số chứng minh thư của em trai chồng, có nghĩa là y đã bí mật điều tra rồi. Việc chồng cô đạp phải bẫy như vậy, có phải chỉ là ngẫu nhiên không? Vụ ầm ĩ với ông thầy cúng hôm tang lễ, với bức tranh của đứa bé đã chết, rốt cuộc có ý nghĩa gì? Còn Seung Hwan, tại sao cậu ấy lại lấy số điện thoại của Oh Young Je?
Đến 2 giờ chiều, chồng cô vẫn chưa về. Eun Joo gọi điện đến Trạm y tế thì y tá chuyển lời rằng vẫn đang tiêm. Eun Joo thử liên lạc với Seung Hwan.
“Cậu Seung Hwan à, có chuyện gì với bố Seo Won vậy? Cậu Seung Hwan biết có chuyện gì, đúng không?”
Seung Hwan im lặng một lúc, rồi trả lời.
“Tôi cũng đang đợi ạ.”
“Đợi gì?”
“Đợi đến lúc biết được là có chuyện gì.”
Gọi điện xong, tâm trạng Eun Joo càng rối bời hơn. Cô thấy thắc mắc, không biết từ bao giờ, chồng cô lại có thú vui đi dạo buổi sáng sớm như vậy. Cả việc “Tay rồng” xuất hiện từ khi nào nữa. Cả việc tại sao chỉ có mình cô không biết gì. Cô mới bắt đầu làm bảo vệ được một tuần. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, cảm giác như cô hoàn toàn bị đẩy ra khỏi gia đình mình. Và Seung Hwan đã đảm nhiệm thay cô vị trí đó.
Nỗi dày vò tự trách mình bắt đầu lên tiếng. Cô cũng có lỗi. Chồng cô có nằm ngủ ngoài phòng khách hay không, có đắm chìm trong rượu chè mỗi ngày hay không, tay có quấn băng hay không… cô cũng chẳng quan tâm, cũng chẳng định biết còn gì.
Cô nghe thấy cái tôi của mình lên tiếng. Mấy chuyện đó không đáng phải hỏi. Cái con người ngày nào cũng nốc rượu đó, con người đòi ly hôn đó, con người nói sống với vợ thật đáng sợ đó… tay anh ta có quấn băng một chút thì có gì mà phải ầm lên thế. Giữa lúc mọi việc như thế, chẳng lẽ cô còn phải nhẹ nhàng, tình cảm lo lắng hỏi xem tay anh ta bị thương ở đâu nữa hay sao?
Lúc ở bữa tiệc vườn, hai giọng nói đó cứ liên tục tranh cãi ồn ào trong đầu cô. Sau khi dọn dẹp xong, về nhà, cô thấy chồng có vẻ tỉnh táo. Anh ta đang ngồi trước máy tính của Seo Won trong phòng khách, học chơi bóng chày điện tử do Seung Hwan dạy. Quá nửa đêm thì chỉ còn lại mình chồng cô ngồi trước máy tính. Hôm nay, chồng cô cũng chơi điện tử đến sáng. Chập tối, lúc cô ghé về nhà chuẩn bị bữa tối thì nhà chẳng có một ai. Nghĩ biết đâu nên cô gọi điện tới phòng bảo vệ cổng chính bên Ban quản lý đập. Chồng cô nghe điện.
“Tại ở nhà không có ai. Tôi nghĩ hay là đang ở đó…”
“Mọi người lúc nãy ở đây, vừa mới đi xong.”
“Anh ở đó làm gì?”
“Trực đêm.”
“Đội trưởng bị thương ở chân mà phải trực đêm sao? Nhân viên lành lặn để làm gì chứ?”
“Cô đừng ý kiến việc người khác, cứ làm giúp việc tôi nhờ cô đi.”
Hyun Soo cúp điện thoại trước. Eun Joo nhìn trừng trừng vào điện thoại. “Việc người khác” ấy à? Cứ mở miệng ra là lại ca cái bài đơn ly dị đấy hả? Anh nhất quyết ly hôn phải không? Eun Joo như quẳng điện thoại xuống, đi ra khỏi nhà thì chạm trán Oh Young Je. Cô đâm chọc y như vậy bởi cô cần một sự khẳng định. Sự khẳng định rằng cô đã sai khi linh cảm về việc chồng cô có dính líu tới người đàn ông này. Kết quả thu được chỉ khẳng định được rằng Oh Young Je đang nói dối.
“Chị này, anh rể có lẽ…”
Eun Joo vừa kể xong, Young Joo lên tiếng. Eun Joo nghe thấy tiếng ngực mình thắt lại.
“Có lẽ làm sao?”
“À không, có lẽ… em nghĩ có lẽ anh rể liên quan đến vụ tai nạn đó chăng.”
Young Joo đang nói ra những lời mà Eun Joo sợ nhất. Cô đột nhiên nổi giận.
“Nói thế là sao hả?”
“Nếu không phải vậy thì làm chẳng có lý do gì cảnh sát lại tìm đến tận Trung tâm bảo trì cả. Người đàn ông tên Oh Young Je đó, với anh rể…”
“Không phải vậy đâu.”
“Chưa chắc. Em thấy lạ nhất là anh ấy lại gửi gắm Seo Won cho chị. Anh rể là người mà trời có sập cũng không chịu rời Seo Won, không phải sao? Chị thử dỗ dành anh rể nói ra xem. Người hiền lành mà đã gây chuyện thì toàn chuyện động trời thôi, chị không biết à?”
Ngữ điệu của Young Joo đang tiến dần từ “Liệu có phải?” sang “Đúng thế rồi”. Nghe thế mà Eun Joo thấy ruột gan mình đảo lộn.
“Không thể có chuyện đó đâu. Chị đảm bảo đấy.”
Vậy nhưng Eun Joo biết. Rằng có thể có “chuyện đó”. Vì tất cả mọi việc đều đang chỉ về một hướng. Cô nhớ lại bộ dạng kỳ dị của chồng cô khi cô thấy anh ta trong phòng khách vào một buổi sớm nọ. Quần áo ướt sũng như vừa đi đâu về, chân đầy bùn đất. Tay quấn băng, khuôn mặt lởm chởm râu ria vô cùng phờ phạc. Bộ dạng như vậy nhưng anh ta cứ thế mà ngủ say đến mức không thể đánh thức được. Khi đó, đáng lẽ cô phải biết có gì đó bất thường rồi mới phải. Lúc anh ấy bảo cô “Đi ra”, đáng lẽ cô phải nhận ra rồi mới phải. Rằng anh ấy không phải người giữa lúc tỉnh táo lại nói những lời như vậy. Từ lúc ấy, chồng cô đã bị điên rồi. Cơn giận dữ, nỗi thất vọng tích tụ, cùng cảm giác chán ghét đối với chồng đã tầng tầng lớp lớp bịt kín mắt cô. Sự thật đang ở trong tay cô.
Nếu như có ai đó hỏi chồng cô, rằng anh có sẵn sàng đem mạng sống của mình ra để bảo vệ “ai đó” không, anh ấy sẽ trả lời là có. Nếu hỏi, vì “ai đó”, anh có thể vất bỏ tất cả, bao gồm cả bản thân mình không, anh ấy cũng sẽ trả lời giống như vậy. Cuối cùng, dù có hỏi anh ấy, nếu như cách bảo vệ “ai đó” chính là vứt bỏ người đó, liệu anh ấy có thể vứt bỏ người đó không, thì vẫn sẽ được nghe câu trả lời là “Có”. Việc anh ấy bảo Eun Joo mang Seo Won đi cũng có nghĩa như vậy. Có nghĩa là ngoài cách rời bỏ Seo Won, anh không còn cách nào khác để bảo vệ Seo Won cả.
Vụ việc ông thầy cúng, bức tranh của đứa bé đã chết, chuyện cái bẫy, việc chồng cô bị thương mà vẫn trực đêm, việc lão Lim đột nhiên đi công chuyện ở xa… Bàn tay cầm điện thoại của Eun Joo run lên. Dịch tiêu hóa trong dạ dày cô như đông lại thành từng cục. Vấn đề “chồng mình đã gây ra chuyện gì” không còn quan trọng với Eun Joo nữa. Giờ việc cô muốn biết “chuyện gì đang diễn ra”. Mà không, cái đó cũng không phải. Chính xác nhất là cô đang muốn biết “Oh Young Je định làm gì gia đình mình”.
“Chị có đang nghe em nói không đấy?”
Young Joo gọi trong điện thoại. Bên ngoài cửa sổ có tiếng xe. Trước phòng bảo vệ là chiếc xe của công ty bảo vệ C-Com, phụ trách khu vườn ươm. Hai người đàn ông mặc đồng phục ngồi đằng trước xuống xe.
“Đợi chị chút, tự nhiên có nhân viên công ty bảo vệ đến.”
Điện thoại vẫn áp vào tai, Eun Joo mở chốt cửa sổ. Ánh mắt cô vô tình nhìn lên màn hình CCTV. Màn hình khu vực cổng sau tối đen, barie ở cổng trước đang hạ xuống. Lạ nhỉ. Màn hình khu vực cổng sau lúc nào cũng hoạt động tốt, giờ sao lại tắt ngóm thế kia? Chiếc xe kia vào đây bằng lối nào? Hay cửa sau quên khóa rồi? Lời cảnh báo của lão Lim quất vào tai cô như một phát tát.
“…nếu không phải người quen thì cửa sổ cũng đừng mở.”
Mắt Eun Joo đột nhiên trợn lên. Giây phút đó cuối cùng cũng đã đến, giây phút mà cô nhận ra mọi tình huống và manh mối được xâu chuỗi lại thành một câu chuyện. Chính là đêm nay. Ngay giây phút này đây.
Vậy nhưng đêm nay, vào chính lúc cô chợt hiểu ra mọi việc, Eun Joo lại không thể làm gì được nữa. Ngoài việc vô phương chống đỡ, để người đàn ông kia chụp lấy áo khoác của mình lôi ra. Bàn tay thô bạo đó ấn cô ụp xuống bậu cửa sổ, đè dúi lưng và đầu cô xuống. Eun Joo định hét lên nhưng không hiểu sao, không thể nào cất tiếng được. Mọi vật trước mắt cô mờ mịt dần.
Chơi đến hiệp hai thì bị thua. Hyun Soo rời mắt khỏi màn hình máy tính.
“Nhanh thì tầm đêm mai, anh sẽ qua hiệp ba đấy.”
Đêm qua, lúc dạy cho anh chơi trò bóng chày “Super Hero”, Seung Hwan đã nói vậy. Đúng như cậu ấy nói, trò này không dễ chơi chút nào. Cũng vì phải chơi bằng tay phải, vốn không phải tay thuận của anh, nên càng thêm khó. Nhờ vậy, anh đã thức được cả ngày hôm nay, cũng không thấy buồn ngủ. Tuy đầu đau như búa bổ, hai vai cứng đơ, nhưng những bất tiện đó anh có thể cố chịu được. Vấn đề là một lúc trước, chân trái bắt đầu đau buốt. Anh thấy lùng bùng, lưỡi khô ran, trước mắt chao đảo, xem ra lại lên cơn sốt rồi.
Vừa mới sáng ra, anh đã phải ra Trạm y tế cũng vì cơn đau chân và bị sốt. Bác sĩ kiểm tra thân nhiệt, rồi nghiêng đầu vẻ đăm chiêu. Xét nghiệm máu xong, bác sĩ bảo chỉ số bạch cầu cao. Trên khung bó bột, ngay chỗ mu bàn chân, bác sĩ cắt một miếng to cỡ tấm danh thiếp rồi kiểm tra bên trong, sau đó nói xem ra có dấu hiệu bị nhiễm trùng rồi. Cách chữa trị cũng đơn giản. Đó là đến gặp bác sĩ chuyên khoa Ngoại chỉnh hình.
Hyun Soo nín lặng nhìn xuống mu bàn chân. Ô cắt trên khung bó bột để lộ ra vết thương đang sưng lên, đỏ tấy. Mấy ngón chân không phải đỏ nữa, mà đã ngả màu tím đen.
Hồi còn chơi bóng, Hyun Soo lui tới bệnh viện Ngoại chỉnh hình như cơm bữa. Mặc dù anh chẳng phải bác sĩ, nhưng có lẽ cũng đủ kinh nghiệm để hiểu “dấu hiệu nhiễm trùng” nghĩa là gì. Chắc bác sĩ khoa Ngoại chỉnh hình sẽ khuyên anh nhập viện. Mà như vậy thì không thể được. Thời điểm này, tâm trạng này, tình cảnh này, tất thảy đều không thể. Mà cũng chẳng có ý nghĩa gì. Cái mà anh cần, là một đêm không đau, không sốt.
“Bác sĩ xem giúp tôi không được sao?”
Hyun Soo vừa hỏi, bác sĩ đã tỏ vẻ bực mình.
“Tôi là bác sĩ khoa Cấp cứu. Anh mà cứ để mặc thế này là có thể bị nhiễm trùng máu đấy.”
“Bác sĩ xem giúp tôi hôm nay thôi, ngày mai tôi sẽ đi. Tôi cũng có chút lý do riêng.”
Bác sĩ nhìn Hyun Soo một lúc, rồi bắt đầu xử trí vết thương, cắt bỏ khung bó bột mới bó hôm trước, lấy nước muối hòa kháng sinh rửa vết thương, dội nước sát trùng rồi băng bằng gạc dày, sau đó bó khung, rồi cố định lại bằng băng đàn hồi. Cuối cùng, bác sĩ tháo chỉ khâu ở cổ tay cho Hyun Soo. Vết thương đã liền lại gọn gàng. Đến tận lúc xử trí xong mọi việc, bác sĩ cũng không dò hỏi “lý do riêng” của Hyun Soo là gì, vẻ mặt như thể đã xác định rằng có hỏi cũng sẽ chẳng ích gì. Hình như thay vào đó, bác sĩ định xem tình hình Tay rồng thế nào. Tay cầm cây kim, bác sĩ đột ngột chích vài cái vào đầu ngón trỏ của Hyun Soo. Hyun Soo chẳng cảm thấy gì.
“Từ chiều nay đến tối mai, anh có đến Trạm thì cũng chẳng được việc gì đâu. Vì tôi mỗi tháng đều đi thăm bố mẹ một lần. Đêm nay mà tình hình chuyển xấu thì anh lên phòng cấp cứu ở bệnh viện lớn. Nhân tiện đã đi thì xem luôn cả cánh tay trái đi.”
Hyun Soo vừa cho tay trái vào băng cố định buộc trên cổ, vừa gật đầu. Bác sĩ tiêm kháng sinh và giảm đau rồi kê đơn thuốc cho Hyun Soo.
“Tôi cho thêm thuốc giảm đau, cứ cách bốn tiếng, anh lại uống hai viên.”
Lần đầu tiên Hyun Soo uống thuốc giảm đau là khoảng 9 giờ tối. Bây giờ, đồng hồ trên tường đang chỉ 11 giờ 25 phút. Hyun Soo lôi điện thoại ra, bấm số Seung Hwan. Chuông vừa đổ đúng một hồi là Seung Hwan nghe máy. Vừa nghe tiếng trả lời “Tôi đây”, cảm giác yên tâm tựa như một cơn đau lan xuống dưới cổ Hyun Soo.
“Cậu chưa ngủ à?”
“Tôi đang xem phim.”
“Seo Won thì sao?”
“Nó vừa ngủ rồi.”
Lần này thì như có một lưỡi dao xuyên thẳng qua ngực Hyun Soo. Điều mà anh mong muốn, là Seo Won luôn được ngủ trong bình yên như thế này. Là thằng bé sẽ nhớ rằng “Choi Hyun Soo” là tên bố, chứ không phải là tên một tội phạm giết người. Liệu có được như thế không?
“Tôi biết rồi.”
Hyun Soo cúp máy mà không biết liệu đây có phải là cuộc điện thoại cuối cùng không. Anh muốn nghe giọng Seo Won, nhưng cố kìm nén. Anh nghĩ như vậy có lẽ sẽ tốt hơn. Anh cũng quyết định không liên lạc với Eun Joo. Chỉ cần cô ấy gọi “Bố Seo Won ơi”, là sự tự chủ khó khăn lắm mới có được này chắc sẽ sụp đổ mất. Cô ấy đã từng là người làm anh đau khổ, nhưng bây giờ thì không. Người phụ nữ cứng cỏi như sắt đá đó, người vì con thì có thể trở nên trơ tráo, độc địa biết bao nhiêu kia, Kang Eun Joo – giờ đây, Hyun Soo thấy biết ơn và tin cậy ở cô. Và… thấy có lỗi với cô.
Hyun Soo lại quay trở lại chơi điện tử. Không hiểu sao tốn bao nhiêu thời gian chơi nhưng cứ đến hiệp hai là thua. Sau đó lại quay lại hiệp một. Cơn đau làm khả năng tập trung của anh tụt xuống vùn vụt. Cử động tay cũng dần chậm lại. Hyun Soo rời bàn phím, ngả người xuống lưng ghế. Vừa nhắm mắt lại, dưới mi mắt nóng bừng và cộm rát, hiện ra cảnh tượng đêm trước cơn bão tố.
Bầu trời phủ kín mây đen, không gian nặng nề và u tịch, giữa những đám mây, ánh sáng lờ mờ như một ngọn đèn vàng thoắt ẩn thoắt hiện. Hyun Soo giải thích chuyện này do căng thẳng gây nên. Có lẽ đây là nỗi bất an của người chờ đợi. Mà cũng có thể là sự gồng mình lắng nghe tiếng bước chân của người đang đến gần.
Cái vang lên bên tai Hyun Soo không phải tiếng bước chân, mà là tiếng của Eun Joo. “Bố Seo Won ơi.”
Tiếng gọi đó vang lên trong ký ức của anh. Cái ngày anh giẫm phải bẫy, cô ấy đã lao đến Trạm y tế mà dịu dàng gọi anh như vậy. Tiếng gọi đó như muốn nói “Mẹ Seo Won sẽ tha thứ tất cả, anh hãy nói thật mọi chuyện với mẹ Seo Won đi”. Thoắt một cái, Hyun Soo suýt nữa đã định nói thật hết mọi chuyện. Lúc cô ấy gọi lần thứ hai “Bố Seo Won ơi”, dưới ngực anh cuộn lên nghẹn ngào. Chỉ cần thêm một lần gọi “Bố Seo Won ơi” nữa thôi, có lẽ anh đã tuôn hết mọi chuyện ra rồi. Thế rồi tiếng gọi dữ tợn “Choi Hyun Soo!” đó đã làm anh nhẹ cả người. Anh trấn tĩnh trở lại. Nhắm mắt, bưng tai, và lại có thể tiếp tục suy nghĩ. Suy nghĩ xem, bây giờ, có chuyện gì đang xảy ra sau lưng mình.
Cho đến tận trước khi giẫm phải bẫy, mối trăn trở của Hyun Soo vẫn là “Làm sao để thuyết phục được Eun Joo”. Tình huống tồi tệ nhất trong tưởng tượng của anh, là bị bắt trước mặt con trai. Còn phép màu mà anh trông đợi, là vụ án sẽ đi vào ngõ cụt. Nằm giữa tình huống xấu nhất và phép màu, là các lựa chọn – tự thú hoặc tự sát. Anh đã nhận định, ít ra mình còn có cơ hội lựa chọn. Mãi đến lúc nằm xỉu một mình trước lối ra vào tường rào, anh mới nhận ra, nhận định đó quả là một sự lạc quan vô căn cứ.
Lúc đó, Hyun Soo vẫn chưa hoàn toàn ngất hẳn. Thần trí anh cứ lúc tỉnh lúc mê. Và rồi vào thời điểm anh mê man, anh đã mất đôi giày của Seo Won. Giây phút tỉnh lại, nỗi đau khổ và sự tỉnh ngộ cùng ập đến. Có ai đó đã đặt bẫy chính xác vào thời gian đó, thời điểm đó. “Ai đó” không thể nào là Seung Hwan. Linh cảm của anh chỉ thẳng vào Oh Young Je. Kẻ đã gây cho anh bao nỗi thống khổ, kẻ có lý do để làm như thế. Và có lẽ anh cũng biết mục đích của y là gì. Giống như người khổng lồ một mắt, dù có đặt trước những tình huống đã định hướng rõ ràng, cũng vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay. Trong khi nỗi dằn vặt đè nặng và sự thống khổ trong lòng, thậm chí tới cả việc cảnh sát truy bắt nữa, tất cả đều là những vấn đề đang nằm trong lòng bàn tay.
Khi nói với Seung Hwan chuyện về người đàn ông trong cơn mộng, Hyun Soo đã tìm được dũng khí để đối mặt với hiện thực trước mắt. Giây phút mà anh bảo Seung Hwan đợi anh một chút, anh đã biết bản thân cần phải làm gì. Hyun Soo vừa chơi điện tử, vừa cố gắng lấy lại tập trung. Những chuyện về Oh Young Je mà Seung Hwan kể cho anh nghe, anh lấy đó làm manh mối, rồi cố gắng hết sức để phán đoán tình hình và nắm được bức tranh toàn cảnh. Cả việc giả vờ là em trai của Hyun Soo với bác sĩ ở Trạm y tế, cả chuyện bí mật theo dõi người đàn ông trong giấc mơ của Hyun Soo, cả chuyện cái dùi cui mà y đẽo gọt ở dưới tầng hầm…
Trong bức tranh toàn cảnh đó, có một mảnh ghép mà Hyun Soo không đặt vào đâu cho khớp được. Đó là lý do vì sao Young Je lại cho bọn trẻ con bên trại mồ côi đến thăm quan đập. Nếu bỏ qua chi tiết đó, thì bức tranh đó tựa như kết luận mà Hyun Soo rút ra khi ở trước cửa ngách. Oh Young Je muốn anh phải trả giá. Anh sẽ phải trả món nợ đó theo cách của Oh Young Je. Đôi giày của Seo Won đột nhiên biến mất – đó là đòn cảnh cáo. Đó là đoạn giới thiệu trước về những gì sẽ xảy ra trong trường hợp Hyun Soo cự tuyệt. Là sự báo trước cho Hyun Soo biết, ai là người nắm luật chơi ở đây. Chính vì thế Hyun Soo tình nguyện xin làm ca đêm. Anh muốn ít ra mình cũng có thể là người chọn địa điểm. Một nơi nào cách xa Seo Won và Eun Joo một chút.
Giờ đây, Hyun Soo đang trần trụi đứng chịu trận trước home-plate. Anh đang đợi giây phút Young Je làm một cú sliding về phía mình. Anh vẫn chưa quyết định sẽ ứng phó bằng cách nào. Anh nghĩ khi nào giây phút đó đến, anh sẽ tự khắc biết. Chỉ có một luật chơi thôi. Đó là hai người sẽ làm một trận tới cùng. Dù là trao đổi những gì hai bên muốn, hay là cả hai cùng hủy diệt lẫn nhau.
Hyun Soo cựa mình, khẽ rên lên. Toàn bộ chân trái của anh cảm giác như đang lên cơn co giật. Anh lại nhìn đồng hồ. 11 giờ 55 phút. Thời gian trôi tựa như sương mù, còn cơn đau thì bốc lên ngùn ngụt như ngọn lửa. Hyun Soo móc túi áo, lấy thuốc giảm đau ra dốc vào miệng. Anh đứng dậy khỏi ghế, đứng trụ trên chân phải, quay người về phía máy lọc nước, đúng lúc đó, Hyun Soo đột nhiên dừng lại. Mắt anh vừa nhìn thấy gì đó. Anh từ từ quay người lại nhìn. Young Je đang đứng trước cửa tò vò. Hyun Soo nhai viên thuốc giảm đau rồi nuốt, sau đó mở cánh cửa tò vò. Young Je lên tiếng trước.
“Anh có sao không? Mặt anh nhợt nhạt quá.”
Young Je toàn thân đen như quạ. Toàn bộ mũ, áo gió, quần, đến cả cái túi nhựa cầm trên tay cũng đen thui.
“Có việc gì thế ạ?”
“Thấy lo nên tôi đến đây.”
“Anh nói sao cơ?”
“Tại tôi nghe nói anh đi vào khu rừng Biệt thự rồi bị dính bẫy vào chân mà.”
Miệng nói thế nhưng ánh mắt Young Je lại dừng lại ở cánh tay trái đang treo trên cổ Hyun Soo.
“Chập tối, tôi có nghe chị nhà anh nói thế. Phí điều trị cũng khá tốn kém, nên tôi không thể cứ để thế được. Dù sao tôi cũng là người chịu trách nhiệm.”
Hyun Soo hít một hơi thật sâu. Anh cần phải bình tĩnh.
“Vậy nên, giữa đêm khuya thế này, anh đến đây để chịu trách nhiệm sao?”
“Vậy nên, giữa đêm khuya thế này, tôi đã vào xem xét khu rừng Biệt thự, và phát hiện thấy cái này.”
Young Je lôi từ trong chiếc túi nhựa ra chiếc giày của Seo Won.
“Nhìn cỡ giày hình như không phải của Đội trưởng. Tôi nghĩ có thể của con trai anh chăng.”
Đó chỉ là một phán đoán, một câu đối thoại. Dù vậy, Hyun Soo có cảm giác như một lưỡi móc vừa cắm phập vào dưới ức mình.
“Đúng là của Seo Won.”
Hyun Soo khó khăn lắm mới cất nên lời.
“À. Ra vậy ạ.”
Young Je đặt đôi giày lên bậu cửa sổ. Hyun Soo chống tay phải lên cạnh bàn, chằm chằm nhìn cử động của đối phương.
“Tôi gọi điện một chút được không?”
Young Je đứng sát vào ô cửa tò vò.
“Tôi bị mất điện thoại di động lúc ở trong rừng. Mà tôi lại phải liên lạc với bên Phòng quản lý.”
Hyun Soo đưa mắt xuống nhìn chiếc điện thoại. Dù y có định giở trò gì, anh cũng đã quyết định trước hết cứ vào cuộc với y. Anh đã định, nếu y bảo anh ra ngoài thì anh sẽ ra ngoài, y muốn vào trong thì anh sẽ mở cửa cho vào trong. Muốn nắm được cơ hội thì phải ở cận kề bên Young Je. Cơ hội đưa ra đề nghị trao đổi “Tôi sẽ cho anh cái mà anh muốn, còn anh bù lại cho tôi cái mà tôi muốn”. Dù chân trái, tay trái của anh giờ đã thành ra vô dụng, nhưng anh không nghĩ chuyện đó là không thể. Vì đối phương cũng chẳng thuộc diện giỏi đánh đấm. Vậy nhưng định gọi nhờ điện thoại là sao? Có phải y định gọi dân nhà nghề chuyên giải quyết những việc kiểu này đến? Gọi ngay trước mũi anh như vậy?
Hyun Soo nén nỗi nghi ngờ và cảm giác đề phòng, đưa tay phải cầm lấy chiếc điện thoại. Cả thân hình xộc xệch của anh trụ trên bàn chân phải, anh quay nửa người trên, đặt chiếc điện thoại lên thành bên ngoài cửa sổ. Young Je đưa tay về phía chiếc điện thoại. Đột nhiên “huỵch” một tiếng, cả thân hình Hyun Soo vật về phía cửa sổ, như thể có ai đẩy sau lưng. Lúc anh nhận ra thì chân phải của anh đã giơ lên không trung rồi. “Rầm” một tiếng, cảm giác choáng váng như thể bị vỡ xương mũi, các ý nghĩ trong đầu anh biến sạch. Young Je đã bất ngờ chụp lấy cổ tay anh rồi kéo phắt một phát ra ngoài cửa sổ, tựa như trò kéo co.
Hyun Soo né đầu ra sau, anh cố gắng vừa kéo tay vào, vừa tránh xa cửa sổ. Đó là sự kháng cự bản năng, và hành động tự vệ đó đang giúp sức thêm cho đối phương. Cứ mỗi lần Hyun Soo né đầu lùi ra khỏi cửa sổ là Young Je lại siết chặt cánh tay anh kéo phắt ra. Anh càng kháng cự để né ra xa, thì trán, mũi, môi, cằm… càng bị va đập choáng váng hơn. Thật là một bữa tiệc sức mạnh hung bạo và tàn ác. Bàn tay Young Je đang siết chặt cổ tay Hyun Soo, bàn tay ấy rắn đanh như hàm cá mập. Khung cửa sổ bằng thép cùng với tấm cửa kính cường lực vốn là bức màn bảo vệ cho anh, giờ trở thành vũ khí của Young Je. Vũ khí đó đang từng giây từng phút xé toạc mi mắt đã sụp xuống của anh, nện vỡ mũi, đập nát môi và dộng gẫy răng anh. Cơn đau phụt lên đỏ chói. Từ họng anh ọc ra cả vũng máu. Máu phủ mờ cả mắt anh. Hyun Soo không còn chống cự nữa. Má tì lên cửa, anh nhổ máu đang đặc nghẹt trong cổ ra. Trong lúc đó, Young Je rút từ túi quần sau ra chiếc dùi cui, cầm trên tay. Khi Hyun Soo nhìn thấy vật đó thì đã muộn rồi. Chiếc dùi cui đó nhằm thẳng cổ tay phải của anh giáng xuống. Trong khoảnh khắc, Hyun Soo cảm giác chiếc dùi cui gỗ đó siết quanh xương cổ tay anh như một sợi dây xích. Tiếng da thịt bị xé toác, tiếng xương cốt bị đập gẫy lan khắp toàn thân. Cảm giác ngu muội cả người khi khớp xương chọc qua da thịt, xuyên ra ngoài, cảm giác đó đang dâng lên khắp bắp tay. Một lúc sau, phía trên cổ tay đó, tất cả như bùng nổ. Toàn thân Hyun Soo thành một cột lửa. Thần trí anh chìm xuống một đầm lầy đen ngòm. Rồi cảm giác tê bại không rõ từ đâu xâm chiếm tứ chi. Phút chốc, toàn bộ sức lực của anh biến mất. Cả cơn đau đớn, cả ngọn lửa đang thiêu đốt cũng biến mất.
Qua mí mắt khép hờ, Hyun Soo thấy cổ tay gẫy lủng lẳng của mình. Anh thấy ống tiêm cắm vào bắp tay mình. Anh thấy cảnh vật đỏ ối như hoàng hôn trước mắt đang bị chẻ ra làm đôi. Tiếp theo là làm bốn, rồi nhanh chóng thành ra vô số mảnh. Cuối cùng, toàn bộ cảnh vật tan ra như bụi và ụp xuống. Ngay trước khi bất tỉnh, trong đầu Hyun Soo, một ý nghĩ chợt vụt qua như một ngôi sao băng, cắt ngang thần trí tối đen của anh rồi biến mất. Anh không nhìn thấy gì nữa.
Đang là ban đêm. Trăng rằm đang treo trên nền trời. Ngọn hải đăng lập lòe cuối chân trời, sương đang kéo đến trên cánh đồng cao lương cuộn sóng màu đỏ máu. Hyun Soo nghe thấy tiếng Seo Won vang lên giữa cánh đồng.
“Bố ơi.”
Tiếng gọi tựa như tà thuật. Tiếng gọi đó xuyên qua gáy anh. Dù anh đã tự bảo mình – tiếng gọi đó không có thật đâu, nhưng nó đã lôi anh về phía cái giếng. Có một sợi dây thừng thòng xuống giếng. Trong giếng vừa sâu vừa tối, nhưng vẫn có thể nhìn rõ được. Thứ treo trên sợi dây thừng là Seo Won. Thân hình vừa dài vừa mảnh khảnh của thằng bé đang xoay tròn tựa như chiếc chuông gió treo dưới hiên nhà. Tiếng gọi sắp tắt đập vào thành giếng.
“Bố ơi.”
Hyun Soo bắt đầu kéo sợi dây thừng. Seo Won à, bố đây. Bố đến đây rồi. Anh muốn nói với con như thế, nhưng không sao cất được lên lời. Sợi dây kéo lên vùn vụt. Như thể treo ở đầu dây không phải Seo Won, mà là cái gàu múc nước rỗng không vậy. Cuối cùng, thằng bé cũng lên đến miệng giếng. Hyun Soo đưa một tay ra ôm lấy người thằng bé. Khuôn mặt ướt sũng, lạnh ngắt chạm vào má anh. Tiếng thì thầm làm tai anh nhột nhột.
“Bố ơi.”
Giọng nói này khác hẳn. Hyun Soo buông đứa trẻ ra. Không phải Seo Won. Mà là đứa bé đó. Đôi mắt như hai lỗ đen của đứa bé đang nhìn anh trừng trừng, miệng nhoẻn cười để lộ phần lợi bầm tím. Đôi chân mảnh khảnh quặp chặt lấy thắt lưng của anh. Hyun Soo vùng vẫy, cố gỡ đứa bé ra. Đứa bé bám chặt như cưỡi lên ngực anh, rồi nhấc người trèo ra ngoài thành giếng. Tiếng nó thì thào khẩn thiết.
“Bố ơi.”
“Choi Hyun Soo.”
Ai đó đang gọi anh. Đứa bé rời khỏi ngực anh như thể bị một nhát dao chém rụng. Nhưng anh không sao lập tức quay trở lại hiện thực được, hành trình để thoát ra khỏi giấc mơ đó thật dài. Cơn buồn ngủ lơ mơ cứ chốc chốc lại túm lấy anh. Anh cứ gà gật ngủ.
“Choi Hyun Soo. Mở mắt ra.”
Giọng nói đó lại đánh thức Hyun Soo. Rũ bỏ được cơn buồn ngủ rồi nhưng anh không sao mở mắt ra được. Một lớp màng dính nhớp như si rô đang che phủ mắt anh. Bên tai anh vọng tới tiếng máy móc ầm ì. Nơi đây là đâu nhỉ?
“Tao nói mày mở mắt ra cơ mà.”
Một bàn chân đi giày leo núi nhằm mu bàn chân trái của Hyun Soo đạp xuống như trời giáng. Cảm giác như vừa có một cọc sắt đóng thẳng xuống mu bàn chân của anh vậy. Những cơn đau cũ đang gà gật ngủ đồng loạt mở bừng mắt. Cả khuôn mặt bị đập nát, cả cái mũi vỡ vụn, cả cổ tay gẫy cùng gào lên giận dữ. Một cơn lũ đau đớn ập tới, chớp mắt đã đánh thức Hyun Soo.
“Thế nào? Tỉnh ra chút nào chưa?”
Hyun Soo nghiến răng, nín thở. Anh chớp chớp đôi mắt bám đầy máu khô thành cục, quan sát tình hình của mình. Điều đầu tiên anh nhận ra, đó là anh đang ngồi trên một cái ghế có lưng dựa dài. Hai cánh tay bị trói quặt ra sau lưng ghế. Cả thân mình dựa trên lưng ghế, đùi trên mặt ghế, hai cổ chân bắt chéo nhau, trói xuống dưới gầm ghế. Kiểu trói thế này, có là phù thủy cũng khó lòng cởi được. Nhưng, đây là đâu? Ghế thì đúng là của bên phòng bảo vệ, nhưng nơi này đâu phải là phòng bảo vệ.
“Sợ trong thời gian qua, có khi mày đã quên mất rồi, nên tao cho mày biết, tao là bố của đứa bé gái mà chính mày đã vặn cổ chết đây.”
Giọng Young Je vẫn bình thản. Con gái mình chết rồi sao? Ngữ điệu của y tựa như muốn nói “Chà, thương tiếc thật”.
“Sợ mày không biết nên tao nói cho mày biết, cổ tay của mày, tao đã làm sơ cứu rồi. Tao đã quấn băng cố định và cầm máu cho mày. Chẳng gì cũng danh nghĩa là bác sĩ. Mặc dù chủ yếu làm về răng.”
Hyun Soo thử ngọ nguậy mấy ngón tay phải. Một cơn đau buốt nhói vọt lên bắp tay. Tiếng hét dâng lên đến tận cổ nhưng anh gắng gượng kìm lại. Anh đưa đầu lưỡi chạm vào chỗ trước đây đã từng là răng cửa. Hoàn toàn trống không. Tựa như một ngọn đồi trọc bị nhổ hết cây.
“Chưa kịp chơi mà bạn chơi đã chết vì mất máu thì đâu có vui. Lại còn vào một đêm cuối tuần tuyệt vời thế này nữa, không phải sao?”