← Quay lại trang sách

- III - 9

Đúng vậy. Thật là một cuối tuần tuyệt vời. Thật là một đêm thà chết còn tốt hơn. Hyun Soo không sợ chết. Vì anh đã sớm nhận ra rồi. Dù có tự mình chết, hay chết trong tay chủ nợ, cũng chẳng có gì khác nhau. Dù rơi từ Đài quan sát Trạm dừng chân xuống mà chết, hay bị dùi cui nện đến nát bét, cách nào anh cũng chẳng định bận tâm. Có điều, trước khi cuộc đời của tấm thân tồi tàn này đi đến hồi kết, có một cuộc trao đổi mà anh nhất định phải tiến hành. Theo tình hình bây giờ, dường như mọi việc không được suôn sẻ nữa rồi.

“Ngẩng mặt lên đi chứ.”

Young Je nói. Hyun Soo làm như không nghe thấy. Ngay trước khi anh ngất đi, trong đầu anh, có một ngôi sao băng vụt qua. Đấy là gì nhỉ? Hình như là một việc gì đó quan trọng.

“Không nghe thấy hả? Để tao đục thêm một lỗ tai trên gáy cho mày nhé.”

Hyun Soo ngẩng đầu lên. Anh mở mắt nhìn xung quanh. Young Je lùi lại vài bước. Tựa như một hành động chu đáo, ý bảo anh cứ nhìn cho kỹ đi. Nhờ đó mà Hyun Soo thấy rõ cảnh vật xung quanh, và có thể hiểu được tình hình. Anh đang ở trong Phòng kiểm soát hệ thống. Vì cái ghế bảo vệ mà Young Je trói anh vào có gắn bánh xe. Muốn vận chuyển một súc thịt nặng tới 110 kg, thì sẽ phải cần một cái ghế có bánh xe như thế. Còn nhặt lấy chìa khóa tủ trong ngăn kéo bàn làm việc ở phòng bảo vệ lại là việc chỉ cần có tay là bất cứ ai cũng có thể làm được. Mở tủ ra, chọn lấy chìa khóa master, việc đó chỉ cần có mắt là làm được; còn kết hợp chìa master với chìa phụ trợ để mở Phòng kiểm soát, chỉ cần có cái đầu thì có thể thỏa sức mà làm.

Hyun Soo nhìn đồng hồ treo bên tường đối diện. 1 giờ 49 phút. Đã gần hai tiếng đồng hồ trôi qua từ khi anh bị xỉu vì cái thứ không rõ là thuốc gì kia. Chỗ anh đang ngồi đây là trước bàn làm việc của nhân viên Phòng kiểm soát. Một cái ghế sofa và chiếc bàn ở giữa phòng bị đẩy ra sát tường, chiếc CCTV bị kéo ra, thế vào chỗ đó. Young Je tiến lại chỗ chiếc ghế sofa còn lại, ngồi xuống, vắt chân chữ ngũ. Một tay cầm chiếc điều khiển từ xa của CCTV, một tay cầm dùi cui. Chủ nợ và con nợ ngồi mặt đối mặt, giữa hai người là một khoảng cách tầm ba bốn bước chân.

“Tao sẽ cho mày xem phần trình diễn thú vị nhất ngay bây giờ đây.”

Vừa bấm điều khiển, Young Je vừa nói. Hyun Soo cảm thấy một cơn rùng mình ớn lạnh chạy khắp lưng. Câu nói đó còn ghê sợ hơn cả dùi cui đã chặt gẫy cổ tay anh. Đến tận bây giờ, tình hình mà anh phán đoán chỉ là cái bóng của nó thôi sao?

Trên màn hình hiện lên mười hai ô hình ảnh camera. Young Je chọn một trong số đó, phóng to lên toàn màn hình. Chỉ thấy toàn sương trắng mờ mịt. Hyun Soo đưa mắt nhìn máy móc trong Phòng kiểm soát. Trang thiết bị điều khiển cửa xả nước từ xa, thiết bị báo động và hệ thống phòng hộ, thiết bị vệ tinh… đều đang hoạt động và nhấp nháy đèn xanh. Vậy có nghĩa là tình hình không có vấn đề gì. Cơn hỗn loạn ập đến. Tại sao lại đưa anh vào Phòng kiểm soát? Nếu chỉ để cho anh xem CCTV thì đâu cần phải nhọc công đến vậy.

Có vẻ như chỉ có một câu đố đã được giải đáp. Đó là, việc đưa bọn trẻ bên trại mồ côi đến tham quan đập chỉ là cái cớ để xem xét trước Phòng kiểm soát hệ thống này. Vấn đề ở chỗ, tại sao lại phải xem xét trước Phòng kiểm soát làm gì? Giống như mở một chiếc hộp lớn, lại thấy bên trong có một chiếc hộp nhỏ hơn giống y hệt. Hyun Soo túm chặt lấy cái ý thức cứ chực biến mất, cố tập trung vào câu hỏi “tại sao” đó.

Tại sao Young Je lại phải xem trước Phòng kiểm soát của Ban quản lý đập? Vì y định làm gì đó ở đây, nhưng tại sao? Vì việc đó chỉ có thể làm ở Phòng kiểm soát này. Việc chỉ có thể làm ở Phòng kiểm soát này là gì? Là vận hành, điều khiển. Cửa xả nước. Thiết bị cảnh báo. Hệ thống phòng hộ…

Trong số những thiết bị vận hành này, chiếc máy có sức mạnh đủ để gây ra “kết quả” to lớn, chỉ có thiết bị điều khiển cửa xả nước từ xa. Hyun Soo lại đưa mắt về phía thiết bị điều khiển đó. Đèn xanh vẫn nhấp nháy. Không lẽ, y định mở cửa xả nước? Hyun Soo thử tưởng tượng kết quả sẽ thế nào.

Khi được mở hoàn toàn, lưu lượng xả ở một cửa là 500 tấn/giây. Năm cửa cùng mở một lúc, sẽ là 2.500 tấn/giây. Con quái vật khủng khiếp này trước tiên sẽ quét băng tòa nhà Ban quản lý đập nằm trên bờ sông. Tiếp theo sẽ nuốt chửng khu vườn ươm, làng Đất trũng, khu phố buôn bán, khu nhà vườn và vùng bình nguyên nằm hai bên bờ sông. Nếu nhìn từ góc độ của Young Je, đó là cảnh tượng mà cả mạng sống và tài sản của bản thân bị hủy hoại hoàn toàn. Không thể gọi đó là sự trả thù được. Mà phải gọi là tự hại mình mới đúng.

Nếu y định đóng cửa xả nước… Đập này có dung tích nhỏ hơn so với lượng nước đổ vào hồ Se Ryung. Thêm vào đó, hai tuần qua mưa liên tục. Chẳng mấy chốc mực nước hồ sẽ đạt tới mức lũ dự tính. Hơn thế nữa, nước sẽ dâng lên vượt quá cửa xả, tường đập có thể sẽ không chịu được. Ban quản lý đập cứ lớn tiếng rằng đấy là bức tường thép, nhưng trên đời này, làm gì có tường nào không đổ? Dù mở hay đóng cửa đập, xem ra cũng giống như chuyến tàu cuối thôi. Chỉ có khác nhau về mặt thời gian.

Hyun Soo rơi vào hỗn loạn. Mình với cửa xả nước kia thì có liên quan gì? Anh giả định rồi khoanh vùng phạm vi câu hỏi lại. Nếu mục đích của Oh Young Je là một trong hai giả thiết trên, thì vấn đề ở đây là gì?

Hệ thống ở văn phòng chính là một dạng Tổng tư lệnh. Nếu bắt được tín hiệu lạ từ mực nước ở đập, nó sẽ lập tức can thiệp. Vậy nhưng ngược lại với cơ chế mệnh lệnh, về quyền kiểm soát thì Phòng kiểm soát hiện trường lại có ưu thế hơn văn phòng chính. Thứ được ưu tiên hơn cả Phòng kiểm soát hiện trường lại là thiết bị đóng mở cửa xả nước bằng tay nằm trên mặt đập. Điều đó có nghĩa là, hệ thống ở văn phòng, phải không có sự cản trở từ hiện trường thì mới có thể can thiệp được. Muốn chặn đứng sự can thiệp, phải di chuyển trong phạm vi không gây nghi ngờ cho hệ thống của văn phòng chính, hoặc phải tạo ra tình huống không thể can thiệp được.

Hyun Soo rà soát lại kết quả sẽ xảy ra ở trong hồ khi vận hành cửa xả nước.

Trường hợp mở cửa xả, mực nước trong hồ sẽ nhanh chóng tụt xuống mức thấp. Trường hợp đóng cửa xả, trong vài tiếng, mực nước sẽ dâng lên mức lũ dự tính.

Mực nước thấp, mực nước lũ. Hyun Soo đột nhiên nghĩ ra chuyện mà anh nghe Seung Hwan kể. Hòn đảo Hansoldeung, ngọn núi sau lưng làng Se Ryung xưa, ở mực nước thông thường, sẽ nhô cao hơn mặt nước 30 phân; khi nước cạn vào mùa khô thì lộ cả sườn núi dài; còn khi đạt tới mức đỉnh lũ dự kiến, thì chìm sâu dưới nước 5 mét. Ngực anh đập thình thịch. Mây mù đen kịt che kín dòng suy nghĩ của anh. Hansoldeung… Vậy là sao? Hyun Soo cố nheo mắt, nhìn vào màn hình CCTV.

“Đợi chút. Đèn sân khấu sắp bật sáng rồi. Trước đó, tao có một câu hỏi cần mày trả lời.”

Young Je nói.

“Lúc mày đâm xe vào con gái tao ấy. Ngay lúc đó, con bé vẫn còn sống. Còn sống nhưng cũng coi như sắp chết đến nơi rồi. Cứ để đó thì thế nào cũng chết, sao mày cứ nhất định phải giết nó như thế?”

Sao anh lại giết ư? Hyun Soo cũng muốn biết chuyện đó. Đó là câu hỏi anh tự đặt ra cho mình hàng trăm lần rồi. Giờ đây, anh muốn hỏi Young Je. Tại sao tao lại giết con bé, mày cho tao biết đi. Mày là thằng cái gì cũng biết mà. Mày thử dùng cái đầu thông minh kia trả lời xem nào. Nếu không mày đưa ra vài ví dụ cũng được. Young Je cầm dùi cui, đứng lên khỏi ghế.

“Tao đang hỏi mày lý do đấy.”

Dùi cui quất vào cằm Hyun Soo. Lần này thì ngay cả hét cũng không hét được. Mắt như bắn vọt ra phía sau đầu, những manh mối mà anh vật lộn để gom góp lại, giây lát đã sụp đổ tan tành. Ở cằm có tiếng lạo xạo. Có gì đó lổn nhổn không rõ là xương cằm vỡ hay răng gẫy, trộn lẫn với chất dịch nóng hổi chảy xuống thực quản. Hyun Soo toàn thân run bần bật, đầu gục xuống. Từ trong cái miệng đang há hốc, máu tuôn ra như nôn mửa. Sàn nhà thoắt cái đã nhuộm màu đỏ thẫm. Trong vũng máu đó, chỉ còn hai bàn chân của anh là màu trắng. Một bên đi đất, một bên bó bột. Sao lại cởi giày ra nhỉ? Cởi ra để trói cổ chân sao? Bên cái chân lành, anh đã đi gì nhỉ? Giày da? Ủng? Hay giày thể thao?

Dưới tầng ý thức mờ mịt như mây đen, có chút ánh sáng bắt đầu lấp lóe. Thứ ánh sáng yếu ớt mà anh phải liên tục cố hết sức để lôi kéo nó ra. Hyun Soo tạm thời quên đi cơn đau ở cằm. Mà không, phải nói là cơn đau đột nhiên biến sạch. Thay vào đó, một cơn sợ hãi khủng khiếp đổ ập lên Hyun Soo hệt như một bầy châu chấu. Tim anh bắt đầu co bóp điên cuồng. Ánh sáng vụt qua anh ngay trước khi bất tỉnh, cuối cùng anh cũng nhận ra đó là gì. Đó là đôi giày của Seo Won. Đôi giày bị mất đó không phải đòn cảnh cáo của Young Je. Mà đó là sự ám chỉ vật hy sinh. Lý do cho việc lôi anh đến Phòng kiểm soát này chính là nằm ở đó. Lôi đến để đóng cửa đập, để cho anh thấy việc gì sẽ diễn ra trên cái nơi được coi như cột mốc đo mực nước kia – hòn đảo Hansoldeung.

Hyun Soo trừng trừng nhìn vào màn hình CCTV. Trên màn hình tối tăm, mờ mịt, đang diễn ra những thay đổi nhỏ. Lập lòe thứ gì đó tựa như ánh sáng trên sóng biển, rồi từ cạnh màn hình, ánh sáng tiến vào. Cuối cùng, ánh đèn pha cũng chọc qua bức tường sương mù và bắt đầu soi sáng màn hình. Không thấy đảo Hansoldeung đâu cả. Cả cái vạt đất nổi lên tựa như ụ đất của cầu thủ đánh bóng ấy, cả rừng cây che phủ vạt đất ấy cũng hoàn toàn biến mất. Chỉ còn lại cây thông đôi đang lên tiếng: hòn đảo Hansoldeung đang ở đây này. Hyun Soo dán chặt mắt theo ánh đèn pha đang di chuyển như chiếc kim giây kia. Luồng sáng quét qua những cành thông vươn rộng, soi sáng thân cây. Rồi soi sáng một hình người bị trói vào thân cây. Soi sáng cả đôi mắt đang mở to vì khiếp sợ, cả khuôn mặt bị dán băng dính kín miệng, cả mặt nước đang dâng lên đến ngực người đó. Là Seo Won.

Hyun Soo cảm giác mắt mình đang phình lên như sắp nổ tung. Cơ cổ gồng lên răng rắc. Máu đổ về tim sôi sục. Tiếng hét không lời của đứa con bị bắt nhốt giữa hồ kia đã cắt đứt hơi thở của anh. Nỗi khiếp sợ mà con trai anh đang trải qua, nỗi khiếp sợ đó đang nhe hàm răng sắc nhọn xé nát cơ thể anh thành từng mảnh.

“Sao mày giết nó?”

Young Je đã đi về phía sofa rồi ngồi xuống từ lúc nào. Hyun Soo cố tìm bảng hiển thị mực nước, nhưng cái đó nằm ở phòng bên ngoài Phòng kiểm soát này. Màn hình nội bộ Phòng kiểm soát có thể cho biết mực nước lại nằm quá xa tầm nhìn của anh. Hyun Soo lại nhìn màn hình CCTV. Tiếng anh nghiến răng vang lên kèn kẹt. Ở một vị trí ngay trước mắt nhưng lại không thể nào chạm tới này, Seo Won đang bị đưa ra làm vật hy sinh, anh thì bị trói trong Phòng kiểm soát mà ngồi nhìn màn hình, còn Young Je thì đang hỏi lý do giết người. Ahn Seung Hwan, rốt cuộc cậu đang ở đâu?

Ánh đèn pha biến mất khỏi màn hình. Sương lại che phủ hình dáng của Seo Won. Hyun Soo bất giác định giơ tay ra, nhưng rồi nhận ra mình đang bị trói. Hơi thở rung chuyển trong cổ như một tiếng hét. Cảm giác nóng bỏng vừa dâng lên mắt, giờ trôi xuống cổ. Cái này chính là trả thù đây. Vậy nhưng sự trừng phạt phải nhắm vào người gây ra tội lỗi. Chứ không phải nhắm vào con của kẻ tội nhân, vào đứa trẻ mà giờ này đáng ra phải đang ngủ trong phòng mình.

“Thả thằng bé ra đi. Như thế, tôi sẽ nói ra hết mọi chuyện.”

Hyun Soo nói. Dù đã cố nói rõ ràng rành mạch, nhưng vẫn không khỏi lẫn với tiếng nghẹn ngào.

“Sau khi nói hết, tôi có thể chết giống như tự sát. Tôi sẽ làm tất cả mọi việc đúng như anh bảo, đúng như anh muốn.”

Young Je cười nhạt.

“Đương nhiên là phải vậy rồi. Nhưng trình tự hơi sai một chút. Mày sẽ vừa tận mắt chứng kiến con trai mày chết, vừa kể lại cho tao nghe con gái tao đã chết dần trong tay mày như thế nào. Còn tao, tao định nghe hết chuyện của mày rồi sẽ kiểm tra trên màn hình xem cái hồ đã tiếp nhận xong xuôi thằng con của mày chưa, sau đó, mở cửa đập, cho nước từ từ xả ra. Tốt hơn mày đừng nên trông mong bên văn phòng chính giúp được gì. Chiều cao khi ngồi của con trai hơi thấp, không cầm cự được đến lúc bọn họ bắt đầu can thiệp đâu. Tao định sau khi xả xong nước, sẽ đi thuyền ra Hansoldeung, vớt xác con mày. Sau đó để trên xe mày. Đương nhiên là cùng với cả vợ mày nữa. Chứ để cả gia đình phải ly tán thì tàn nhẫn quá.”

Một con sóng dữ bốc Hyun Soo lên tới đỉnh rồi quăng vụt đi. Anh đã quên mất Eun Joo.

“Mày sẽ chở cả gia đình trên xe, phóng hết tốc lực về phía hồ. Một hung thủ giết người, vì không thắng nổi cảm giác dày vò, đã thú nhận tội ác và cùng cả gia đình tự sát. Một câu chuyện đậm tính nhân văn đến rơi nước mắt, đúng không nào?”

Young Je lôi từ trong túi áo khoác ra một cái máy ghi âm.

“Thế nào, mày thích kế hoạch của tao không?”

Cơn sóng tiếp theo ụp tới đang đè Hyun Soo xuống mà rung lắc. Phẫn nộ và tuyệt vọng kéo anh xuống một nỗi đau buồn vô tận. Hyun Soo cố vùng vẫy để thở. Anh điên cuồng chiến đấu với chính bản thân mình đang càng lúc càng mờ mịt, cố sức tìm lại sự tỉnh táo.

“Bắt đầu nói đi.”

Young Je lên tiếng. Hyun Soo điên cuồng lần mò trong ký ức. Đầu học kỳ, Seo Won cao 1m58. Lúc ngồi, thằng bé cao bao nhiêu nhỉ. 77 cm? 78? 80? Bây giờ, nước đã dâng lên đến đâu rồi?

“Tao bảo mày bắt đầu đi, không nghe thấy à?”

Young Je giơ dùi cui lên.

“Hay mày định ăn thêm một cái vào mặt nữa?”

Hyun Soo ngẩng đầu, nhìn lên màn hình CCTV. Đúng lúc ngọn đèn pha lại quét vào trong tầm camera. Cảnh vật xung quanh trắng hơn lần trước, hình dáng Seo Won cũng mờ hơn. Nhưng Hyun Soo vẫn có thể thấy một chi tiết khác với lúc trước. Thằng bé tuy sợ, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh. Mắt mở to, đầu vươn cao, thằng bé đang nhìn xung quanh hồ. Thêm vào đó, anh thấy đằng sau đầu Seo Won, có một đôi mắt màu đỏ cam. Hai tai nhọn, thân hình đang ngồi như con cú, cái đuôi dài thõng xuống bên mình. Nếu như nhận định của anh là đúng, thì đó là Ernie, con mèo đã gọi Seo Won ra khu nông trại vào mỗi buổi chiều.

“Choi Hyun Soo.”

Giọng Young Je vang lên rắn đanh. Hyun Soo cảm thấy hơi lạnh đang dồn tới gò má mình. Trong lúc luồng sáng đi qua màn hình, cơn phẫn nộ đã nguội đi nhanh chóng. Màn hình vừa bước vào trạng thái mờ mịt như cũ, thì sự tỉnh táo mà anh khẩn thiết mong đợi đã đến. Anh quyết định bước ra sàn đấu. Kéo dài thời gian cũng chẳng được gì. Young Je mà điên lên thì cũng khốn. Phải nói thôi. Vì như thế mới có thể chớp lấy cơ hội.

“Mọi việc thật tệ, phải không?”

Hyun Soo mở miệng. Anh dựa đầu vào thành ghế, đưa mắt từ màn hình CCTV sang bộ mặt của Young Je. Giờ anh định sẽ không nhìn màn hình nữa. Không thể trông đợi gì ở sự giúp đỡ của Seung Hwan. Vì sẽ chỉ là một trong hai khả năng thôi. Hoặc cậu ấy bị nhốt ở đâu đó, hoặc – mặc dù anh vô cùng mong rằng không phải vậy – cậu ấy đã chết rồi. Chỉ có bản thân anh mới là người chấm dứt được tình cảnh này. Việc này cần phải bình tĩnh mới làm được. Nếu cứ nhìn Seo Won, việc đó sẽ là không thể.

“Lúc đó sương dày quá. Tôi bị lạc đường, trước đó lại cũng làm vài ly rượu, rồi buồn ngủ, đường thì mưa rơi trơn trượt.”

Young Je ngồi vùi mình thật sâu vào trong chiếc ghế sofa. Hyun Soo thử co ngón trỏ bàn tay bên phải đang bị trói quặt sau lưng ghế. Sức lực không tới được đầu ngón tay. Vậy mà đã đau đến muốn vọt cả mắt ra ngoài. Trong cơn đau đó, Hyun Soo nhận ra một sự thật mà đến tận bây giờ anh vẫn không ý thức được. Bàn tay trái đang đỡ bên dưới cổ tay phải bị gãy. Nó di chuyển từ bao giờ thế nhỉ? Dù thế nào thì như thế cũng tốt. Quan trọng là ở chỗ, gã “Tay rồng” giờ đang tạm thời yên giấc sau lưng anh. Trước khi cái gã sau lưng anh tỉnh dậy, anh phải trừ khử cái gã đang ở trước mắt anh đây.

“Khi đó, có một khúc cua. Góc cua hẹp như ác mộng vậy. Vừa qua khúc cua, xe bắt đầu bị trượt nên tôi không làm chủ tay lái được. Đúng lúc ấy, đứa bé lao ra từ trong sương mù. Con bé mặc áo trắng, tựa như một bóng ma bay vọt về phía xe của tôi.”

Young Je đổi chân vắt chữ ngũ. Khuỷu tay tì trên tay ghế, bàn tay đưa lên đỡ cằm.

“Tôi đạp phanh nhưng đã quá muộn rồi.”

Hyun Soo đưa bàn tay trái mò mẫm bám lấy cạnh bàn.

“Anh đã nhìn thấy cảnh người bị xe đâm bao giờ chưa?”

Young Je nhướng mày, không nhúc nhích. Đương nhiên là y cũng không trả lời. Chỉ có đôi mắt đỏ rực lên như buổi chiều tà.

“Đó cũng là lần đầu tiên tôi thấy cảnh đó. Hai cánh tay dang ra như ôm lấy xe, cả thân hình dán chặt trên mui xe. Giống như một cái khăn ướt vậy. Tất nhiên trong một thoáng rất nhanh. Khoảnh khắc ngắn chưa đầy một giây. Tôi đờ ra nhìn khuôn mặt con bé đâm thẳng vào cửa kính. Nhìn cho đến khi con bé văng ra vì lực va chạm, rơi lăn lông lốc xuống mặt đường. Bụi nước tung lên trắng xóa, sương đêm quay cuồng như bão tuyết, giữa cảnh tượng đó, con bé nằm im không động đậy. Bởi đầu nó đã bị vỡ như một quả dưa hấu…”

Hyun Soo chọn cách miêu tả khiêu khích hết mức có thể. Vừa quan sát vẻ mặt Young Je, anh vừa nhích mông bị trói sát thêm về phía lưng ghế. Sợi dây thừng buộc quanh đùi nghiến vào da thịt như một lưỡi cưa. Cơn đau ở vết thương đang cắn xé cơ thể anh như một con mãnh thú.

“Lúc đó, tôi tưởng con bé đã chết rồi. Thật đáng sợ. Trước hết là việc lần đầu tiên đâm xe chết người, sau đó là cái giá mà tôi sẽ phải trả. Rồi cả những thứ sau này tôi sẽ mất. Vì tôi lại uống rượu trong lúc đang bị treo bằng lái vì lái xe sau khi uống rượu. Trong lúc xuống xe, đi về phía con bé, tôi nghĩ đến con trai tôi, vợ tôi, công việc, rồi ngôi nhà khó khăn lắm mới mua được…”

Hyun Soo nhớ lại giây phút dùng cả thân mình đứng ra chặn home-plate sáu năm về trước. Giây phút mà anh đợi cầu thủ runner làm một cú sliding phi tới. Khoảng cách giữa anh và Young Je khoảng hơn 2 mét. Vị trí đầu y cao hơn hẳn phía anh.

“Định vứt xác con bé xuống hồ rồi bỏ trốn, tôi đưa tay về phía con bé thì…”

Máu khô dính nhớp cứ vón cục lại trên lông mi. Những vệt đỏ cứ lờ mờ trước mắt. Hyun Soo ra sức chớp mắt cho rơi mấy cục máu khô đó. Nếu không nhìn thấy mục tiêu thì khốn. Cơ hội chỉ có một lần thôi. Đó chính là giây phút Young Je bị kích động.

“Đột nhiên, con bé mở mắt ra. Đôi mắt khiếp hãi nhìn vào mắt tôi, rồi con bé thì thầm.”

Bàn tay đang đỡ cằm của Young Je hạ xuống, đặt lên thành ghế. Cục máu đọng trên lông mi của Hyun Soo cuối cùng cũng bong ra. Trước mắt, mọi vật nhìn rõ hẳn lên. Đến mức anh có thể đọc được ánh mắt của Young Je. Ánh mắt đó đang hỏi “Con bé nói gì hả?”

“Lúc đó không phải con bé nói với tôi. Nó tưởng tôi là anh nên nói thế.”

Hyun Soo bám chặt bàn tay bên trái vào cạnh bàn. Mông anh áp sát vào lưng ghế.

“Đó là những lời đáng sợ nhất mà cả đời tôi chưa nghe thấy bao giờ.”

Young Je hạ cái chân đang vắt chữ ngũ xuống. Cả hai tay cùng đặt lên thành ghế.

“Đó là âm thanh mà tôi đã nghe thấy hàng trăm lần suốt hai tuần qua. Cứ ngủ là lại nghe thấy trong mơ. Tỉnh giấc lại nghe thấy ảo thanh.”

“Nó nói gì?”

Cuối cùng Young Je cũng hỏi. Hyun Soo nín lặng. Một sự im lặng bao trùm.

“Tao hỏi mày, nó đã nói gì hả?”

“Anh nghĩ nó đã nói gì nào?”

Mi mắt Young Je vừa giật giật từng hồi vừa trợn lên. Đồng tử đen ngòm như chực bắn ra. Hyun Soo lầm bầm, hầu như không mở miệng – “Nhảy đến đây đi nào, thằng chó.”

“Mày nói cái gì?”

Young Je nắm lấy hai thành ghế, nhấc mông lên như thể sắp đứng dậy, trong tư thế đó, bộ mặt y bị đẩy lại gần phía Hyun Soo. Chính là lúc này đây.

Hyun Soo lấy hết sức mình, đẩy cái bàn lại đằng sau, trượt thẳng về phía Young Je. Bánh xe chân ghế chạy nhưng không đổi hướng. Chiếc ghế nhằm thẳng mặt Young Je lao tới. Young Je giơ tay lên đỡ như một võ sĩ quyền Anh, nhưng đã chậm mất nửa nhịp rồi. Hyun Soo đã đập thẳng trán vào giữa hai mắt Young Je. Trán Hyun Soo vạch một đường vòng cung hoàn hảo, ở giữa nhô lên như một khối cầu, rắn như cục đá. Một cú đập mang theo cả sức mạnh của gia tốc lao tới, cùng với trọng lượng cơ thể anh. Young Je không kịp mở miệng, cả người lẫn sofa cùng đổ nhào ra đằng sau. Hyun Soo co hai cổ chân bị trói lên, đạp một cú hết sức vào chiếc sofa đã đổ. Phản lực từ chiếc ghế sofa tạo ra lực đẩy. Chiếc ghế của anh lại quay về trước bàn làm việc. Về đúng tư thế dựa lưng vào bàn như lúc trước.

Giờ phải tháo dây trói ở tay ra đã. Hyun Soo đưa bàn tay sau lưng thử lôi ngăn kéo bàn làm việc. Bị khóa rồi. Anh bám lấy cạnh bàn, di chuyển sang bàn bên cạnh. Cũng y như vậy. Chiếc bàn có ngăn kéo mở là chiếc bàn cuối cùng, nằm bên cạnh thiết bị kiểm soát cửa xả nước. Anh đưa tay trái mò mẫm hết mức có thể trong ngăn kéo. Bút bi, thước, máy tính… rồi anh chụp lấy chiếc dao rọc giấy. Hyun Soo cắt dây thừng, thoát khỏi chiếc ghế đã bị trói suốt mấy tiếng đồng hồ.

Dưới chân tường đối diện, Young Je đang phơi thân sõng soài trên lưng ghế sofa. Không thấy y thở, tựa như đã chết vậy. Hyun Soo lê cái chân không còn cảm giác đến trước màn hình CCTV. Ánh đèn pha đang cắt qua màn hình. Chầm chậm từ trái qua phải. Cuối cùng cũng chạm đến chỗ cây thông đôi. Hyun Soo thấy đầu và cổ Seo Won. Sương đã che phủ phía dưới cổ, nhưng nhìn thằng bé cứ cố vươn cổ lên thế kia, có thể đoán được đã bị ngập đến vai rồi. Hyun Soo nghe thấy chiếc đồng hồ trong cơ thể mình sụm xuống “cạch” một tiếng. Giây phút đó, thế giới xung quanh hoàn toàn dừng lại.

Hyun Soo lao ra trước chiếc máy điều khiển cửa xả nước từ xa. Vừa ngồi xuống trước chiếc máy, một sự tối tăm mờ mịt đã chặn anh lại. Hyun Soo không biết cách điều khiển những nút này. Đã vài lần anh ra vào Phòng kiểm soát, nhưng chưa bao giờ anh bận tâm tới mấy cái máy trông như đống sắt này. Hyun Soo cố kìm tiếng gào sắp vỡ ra, nhìn một lượt những nút điều khiển. Số lượng nút cũng không nhiều lắm. Dưới nút master là nút ON/OFF, dưới đó nữa là nút kim loại điều khiển riêng từng cửa xả nước, cùng với nút ON/OFF gắn thành một hàng. Đẩy nút lên là ON, kéo xuống là OFF. Phía dưới nút đó lại có thêm năm nút lệnh nữa.

Raise, Lower, Stop, EMG/Stop. LT.

Bên cạnh nút lệnh có gắn nút số cùng với nút ký hiệu cộng trừ. Hyun Soo bấm nút “Raise” ở cửa xả số 1, rồi lần lượt bấm số và ký hiệu +, mỗi nút một lần. Con số chuyển từ 1 sang 2. Hyun Soo lại bấm số thêm một lần nữa. Con số không tăng lên thành 3. Bấm ký hiệu + thêm lần nữa, lúc này con số mới chuyển thành 3. Hình như Hyun Soo đã hiểu ra cách thức rồi. Cứ mỗi lần bấm nút số là một lần bấm nút ký hiệu +. Tay anh nhanh dần lên. Hyun Soo không tưởng tượng đến hậu quả hành động của mình. Cái mà anh cần bây giờ chỉ là thêm một ngón tay để dùng vào việc bấm nút thôi. Anh mở cửa xả số 2, rồi mở cửa số 3. Rồi lần lượt cả cửa số 4, số 5. Thời gian thao tác chỉ 1-2 phút, nhưng với Hyun Soo, nó dài như khoảng cách hàng tỉ năm ánh sáng. Quá trình mở cửa của năm cửa xả quá sức chậm chạp, khiến anh nóng ruột giậm chân như trẻ con.

Thao tác xong, Hyun Soo quay lại trước màn hình CCTV. Mặt nước hồ đáng ra bây giờ phải chảy xiết, thì lại vẫn yên tĩnh như thường. Thao tác có gì sai sao, anh thầm nghĩ, ngực quặn thắt. Hyun Soo phóng to màn hình khu vực cửa xả nước. Ngọn đèn pha chuyên dụng ở cửa xả nước soi sáng cửa đập – lúc này đang mở ra trong bức tường sương mù. Cả năm cánh cửa đang đồng loạt được mở lên. Không phải thao tác sai. Mà cửa đập có vấn đề. Nước đáng lẽ phải bùng ra như thác lũ, thì thực tế lại không thấy rỉ ra một giọt nào. Tình huống này, Hyun Soo chỉ có thể nghĩ tới một trường hợp duy nhất. Đó là do van xả đang đóng.

Vừa qua lại bàn điều khiển cửa xả, Hyun Soo lập tức rơi vào trạng thái cuồng loạn. Nút điều khiển van xả rơi đâu không thấy. Như thể đã tính trước việc này, Young Je đã làm Phòng kiểm soát không thể nào điều khiển được van xả. Lập tức phải ra cửa đập ngay.

Hyun Soo lao như bay ra cửa, đưa tay về phía tay nắm cửa. Đúng lúc đó, từ sau tai bên trái, chiếc dùi cui phi tới. Hyun Soo kêu lên một tiếng, đầu ngụp xuống theo phản xạ. Đồng thời, từ sau cây cột đứng giữa thiết bị truyền phát vệ tinh và thiết bị điều khiển cảnh báo, khuôn mặt đẫm máu lao tới. Nhát dùi cui thứ hai nhằm đỉnh đầu anh quất tới. Hyun Soo phi cú đấm tay trái vào dưới ức Young Je. Chiếc dùi cui sượt qua tai Hyun Soo, rơi xuống nền nhà. Có lẽ do Hyun Soo đã rất nhanh. Nếu không, chiếc dùi cui chắc đã đập nát đỉnh đầu anh rồi. Young Je ngã ụp xuống dưới chân cột.

Hyun Soo nhặt chiếc dùi cui nằm lăn lóc trên sàn nhà lên. Nếu Young Je lại đứng dậy, chắc anh sẽ kết thúc luôn, cho y không thể đứng dậy thêm một lần nữa. Young Je không động đậy. Lấy đầu dùi cui chọc vào mặt, y cũng nằm im không thở, như thể đã chết. Hyun Soo lấy chân đẩy, lật người Young Je lại thì thấy từ túi quần rơi ra hai chiếc chìa khóa. Một là chiếc chìa master, một là chiếc chìa khóa xe quen thuộc. Chiếc chìa khóa xe Matiz của anh. Tại sao nó lại ở trong túi của Oh Young Je, Hyun Soo cũng không nghĩ tới. Anh chỉ nhớ ra, muốn mở lối vào mặt đập, cần phải có chiếc chìa master này, và bản thân anh lê lết cái chân bất tiện này, trong khi cái xe Matiz của anh thì đang ở trong bãi đậu xe. Hyun Soo bỏ hai chiếc chìa khóa vào túi, rồi cầm dùi cui, ra khỏi Phòng kiểm soát.

Young Je đã ra tay thì quả là chặt chẽ, không một kẽ hở. Chiếc Matiz, một lốp trước đã rách tan như bị chém bằng rìu. Lốp dự phòng đáng lẽ phải ở trong cốp xe cũng không thấy đâu. Tình huống này, Hyun Soo chưa hề tính tới. Anh gầm lên như một con thú. Trong bụng anh, ruột gan như đang bùng nổ liên hoàn. Mày muốn sao đây, thằng khốn kia?

Từ Ban quản lý đến cửa xả nước, khoảng cách hơn 400 mét. Lại còn là đường dốc lên. Trong lúc anh đi trên con đường đó, liệu Seo Won có được vô sự không?

Hyun Soo bắt đầu khập khiễng chạy. Cảm giác như các ngón chân bên trái đang lần lượt rụng ra. Mỗi lần cổ tay gẫy xương đập vào đùi, tiếng rên lại bật ra. Mỗi khi lòng bàn chân đạp xuống đất, cái cằm bị dùi cui nện lại như rơi ra răng rắc. Hơi thở hổn hển, cảnh vật trước mắt mờ dần, ý thức trôi tuột đi như máu. Bây giờ, cái khiến anh di chuyển không phải là đôi chân, cũng không phải tinh thần. Mà là “tiếng bước chân”. Tiếng bước chân của hồ Se Ryung đang chụp lấy Seo Won mà kéo xuống dưới đảo Hansoldeung.

Seung Hwan nằm đó, cựa quậy ngón tay. Lúc này, anh vừa mới bắt đầu tìm lại được sức lực. Cơ thể tỉnh lại rồi, có khi cũng hết bị ảnh hưởng của thuốc rồi, vậy nhưng cũng vẫn y như vậy. Ngay cả sau khi đã tỉnh lại, Seung Hwan vẫn không dễ gì trấn tĩnh được. Giống như khi bị sốt cao, những hình ảnh không đâu cứ đột nhiên xuất hiện, lẫn lộn vào nhau rồi biến mất, cứ lặp đi lặp lại như thế. Tim nện thình thịch, thình thịch, nhưng toàn thân thì thõng thượt như một con bạch tuộc chết.

Seo Won đang ở đâu nhỉ? Câu trả lời tự động xuất hiện – ít nhất là hiện tại, thằng bé cũng không ở bên cạnh anh.