← Quay lại trang sách

- III - 10

Lúc Đội trưởng gọi điện đến, Seung Hwan đang ngồi trước bàn làm việc. Tuy nói là đang xem phim, nhưng lúc đó, file “Hồ Se Ryung” đang được mở trên máy tính của anh. Anh đang ghi lại những việc xảy ra sau giờ làm. Đội trưởng hỏi “Seo Won thì sao?” Seo Won đang nằm thẳng trên giường, hai tay đan trên ngực. Dưới mi mắt, có thể thấy cầu mắt đang chuyển động qua lại. Đấy là dấu hiệu của người đang ngủ say. Đội trưởng nói “Tôi biết rồi” mà giọng chùng hẳn xuống. Ngữ điệu buồn bã như một lời chào ly biệt. Rồi cứ thế cúp máy. Seung Hwan đọc lại mấy dòng ghi chép về ngày hôm đó mà anh vừa gõ lúc nãy.

Chiều xuống, Seo Won xuất hiện ở cửa đập. Thằng bé bảo đang trên đường đến nông trại.

“Ernie thế nào rồi?”

Tôi vừa hỏi, Seo Won đã cười, mắt nheo lại như nửa vầng trăng.

“Nó đi bắt bọn sóc chuột rồi ạ. Cháu đã bảo nó đừng tha về nhà, nhưng hình như nó chẳng nghe lời.”

Nghĩ lại việc hôm qua, tôi cũng cười.

Người ta nói, lúc phải sống một mình, mèo kết hợp ba cách sau để sống sót. Đi săn, lục thùng rác, và dựa vào tấm lòng của những người tốt. Ernie đúng là con mèo tích cực áp dụng cách thứ ba. Seo Won mang đồ ăn, nước uống đến chuồng gia súc, mức độ đó, Ernie vẫn chưa hài lòng. Đêm đến, thế nào nó cũng phải xuất hiện dưới cửa sổ réo gọi Seo Won. Nếu cửa sổ đang mở, nó sẽ nhảy lên rồi cào cào cái lưới chống côn trùng. Seo Won lén mở cửa sổ, nhấc Ernie vào. Giống như Se Ryung, Seo Won cũng giấu mẹ, bắt đầu cho con mèo ngủ trên giường. Đến sáng sớm, Ernie sẽ bò từ gầm giường, nóc tủ, hoặc trong lòng Seo Won ra, vươn vai một cú đầy ngái ngủ, rồi biến mất vào khu rừng. Hai bên giống như một đôi trẻ vừa chớm nở mối nhân duyên vậy.

Hôm qua, Seo Won không ra chuồng gia súc được. Bố bị thương ở chân nên thằng bé chẳng còn tâm trí nào, và cũng vì nhóm tham quan mà cả cái hồ ồn ã cả lên. Hết giờ làm, Eun Joo ra quản lý bữa tiệc ngoài vườn, không ở nhà. Đội trưởng đang ngủ trong phòng. Seo Won đang làm bài tập ở phòng mình. Tôi cởi đồng phục đi làm ra treo lên mắc áo, quay lại thì thấy Ernie đang ngồi trên bậu cửa sổ. Nó đến sớm hơn mọi ngày. Tôi mở lưới chống côn trùng cho nó. Mãi đến sau khi nó hạ cánh an toàn vào trong phòng rồi, tôi mới nhận ra là nó tha đến cái gì đó.

Đó là một con chim cu, to bằng con gà mái tơ. Con chim vẫn sống nguyên vẹn, lành lặn, nhưng lông cánh đã bị móng vuốt của Ernie vặt trụi. Con chim gắng sức bay trốn đi, nhưng không sao thoát ra khỏi được căn phòng. Có lẽ con chim đó bị mù cũng nên. Nó thậm chí còn không nghĩ đến việc bay về phía cửa sổ. Nó cứ đập đôi cánh trụi lủi, hết phóng lên rồi lại đâm xuống, cứ thế quay vòng vòng trong căn phòng nhỏ hẹp. Với quyết tâm bắt nó rồi thả cho bay đi, Seo Won lăn lộn trên giường, va cả vào tủ, làm đổ cả đồ đạc trong phòng… chỉ để đuổi theo sau con chim. Giật mình tỉnh giấc vì tiếng ầm ĩ, Đội trưởng mở cửa, thò đầu vào phòng. Nhân lúc đó, con chim lao ra phòng khách. Vụ náo loạn thế là lan ra cả căn nhà. Lông tơ rơi lả tả như tuyết, con chim bay ra ghế sofa. Seo Won giơ tay chạy theo sau con chim. Tôi cuống quá nên vớ lấy cái vợt bắt chuồn chuồn của Seo Won, vừa vung lên vừa đuổi theo cả hai. Xem ra nếu không nhanh nhanh bắt rồi thả đi, trong nhà sẽ lộn tùng phèo lên hết. Thủ phạm của vụ náo loạn – Ernie – đang ngồi chễm chệ trên bàn ăn, nhìn vụ rượt đuổi rầm trời với vẻ mặt chán chường. Như thể muốn nói mọi người nhanh nhanh kết thúc show diễn, rồi khen ngợi món quà của tôi đi chứ.

Rồi bỗng tôi ngừng đuổi theo con chim. Không phải vì Ernie, mà vì Đội trưởng. Nếu có nói đó là một cảnh tượng kỳ diệu, cũng chẳng phải quá lời. Đội trưởng đứng trước cửa phòng, trên khuôn mặt Đội trưởng, một nụ cười đang lan ra như một dòng nước. Rồi bật thành tiếng. Cuối cùng, anh ấy tựa cả lưng vào cửa bắt đầu tràng cười ha hả. Người đàn ông có thân hình như quả núi kia, người đàn ông râu ria lởm chởm kia, thoáng chốc trông giống như Seo Won vậy. Tôi cảm thấy hỗn loạn. Người đàn ông có thể cười thế kia, làm sao lại có thể gây ra tội giết người được? Anh ấy bảo tôi đợi anh ấy, có khi nào câu nói đó mang ý nghĩa khác không? Hay anh ấy không giết người, mà bị người ta gài bẫy, nên bảo tôi cho anh ấy thời gian để chứng minh việc đó…

“Bố đi làm rồi ạ?”

Seo Won hỏi. Tôi nhìn đồng hồ. 5 giờ 40 phút.

“Không biết nữa. Tầm này chắc bố cháu cũng đi làm rồi.”

“Vậy cháu đợi ở đây được không? Cháu định đi hỏi xem bố còn sốt không. Vừa rồi bố vẫn còn chơi điện tử, cháu thấy lo lắm.”

“Vì có cháu ở bên cạnh nên bố cháu mới thế.”

“Bố cháu bảo nếu có cháu ở bên cạnh thì không chơi điện tử cơ mà.”

Seo Won đáp lại như chẳng còn chút sức lực nào.

“Không sao đâu. Nếu bố ốm nặng, mẹ sẽ đưa bố đến trạm y tế mà.”

Nói vậy nhưng chính Seung Hwan cũng thấy ngờ vực. Eun Joo có ghé qua không nhỉ? Lúc ăn sáng, hai vợ chồng vẫn chưa nhìn mặt nhau lấy một lần. Bầu không khí giống như mỗi người đang chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình vậy.

“Chú ơi, cháu muốn ăn mỳ cốc.”

Seo Won vừa nhìn xuống hồ vừa nói. Ánh hoàng hôn đã buông xuống đỏ rực trên mặt nước.

“Cháu đói à?”

Seo Won gật đầu.

“Ở đây không có. Chú ăn hết mất rồi. Chúng ta lên xin bố đi. Biết đâu ở đấy lại còn mấy cốc.”

Đội trưởng đang ngồi trước màn hình máy tính. Mặt mũi anh ấy không còn gọi là mặt mũi được nữa. Sắc mặt hốc hác, hai mắt đỏ ngầu như đang bốc cháy, bộ dạng ngầy ngật trong cơn sốt, trông anh ấy lờ đờ như một bóng ma. Nghe Seo Won bảo trên đường về nhà thì ghé vào đây, Đội trưởng gật đầu. Thằng bé hỏi bố đã đỡ sốt chưa, anh cũng chỉ gật đầu. Hỏi bố ăn tối chưa, anh cũng đáp lại như vậy. Seo Won hỏi “Con ăn mỳ cốc ở đây xong rồi về được không?”, anh cũng không nói gì, lẳng lặng rót nước sôi vào trong cốc mỳ. Đưa đũa cho Seo Won xong, anh ngồi xuống ghế, ánh mắt không rời thằng bé một lần nào, cứ thế nhìn thằng bé ăn. Nghe thằng bé nói “Con ăn xong rồi ạ”, anh mỉm cười. Seo Won đứng dậy, chuẩn bị đi về, anh vỗ vỗ vào vai Seo Won vài cái. Như người đã quên mất cách nói vậy.

Cùng Seo Won ra khỏi phòng bảo vệ cổng chính, đi được mươi bước, tôi ngoái nhìn lại đằng sau. Đội trưởng đang tì mặt vào cửa kính, nhìn đăm đăm theo dáng Seo Won từ đằng sau. Dù khoảng cách hơi xa, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy rõ. Tôi có thể thấy trong mắt Đội trưởng nỗi hối hận trẻ dại, thấy mối nguy hiểm của người đàn ông đang đứng ở điểm cuối một cuộc đời bất an, thấy nỗi đau đớn gần như sắp rơi thành nước mắt.

Tôi quay đi. Tôi linh cảm anh ấy sắp có hành động gì đó. Có lẽ là đêm mai không biết chừng. Ánh mắt nhìn về phía Seo Won đang nói lên như vậy.

Seung Hwan nghĩ có lẽ tại hình ảnh này mà anh mới thấy câu nói “Tôi biết rồi” đó giống như một lời chào từ biệt. Đội trưởng có thể làm những gì? Seung Hwan thử ghi vào sổ. Tự thú, bỏ trốn… Seung Hwan thấy không phải là tự sát. Người định tự sát sẽ không nói đến chuyện “Quả bóng phải bảo vệ” như thế. Câu nói bảo Seung Hwan đợi, không phải giống như bảo “cho tôi thời gian để thu xếp mọi việc” hay sao? Tự thú có vẻ như gần với đáp án nhất. Mà dù cho anh ấy có dám bỏ trốn đi nữa, Seung Hwan cũng không có cách nào ngăn được.

Sau khi nói Seung Hwan đợi, Đội trưởng không nhắc lại chuyện đó nữa. Có vẻ Đội trưởng tin rằng anh sẽ đợi. Seung Hwan cũng không hỏi. Anh cũng muốn biết một số dấu hiệu cụ thể hơn, nhưng không muốn truy hỏi xem Đội trưởng có ý định gì.

Đội trưởng tình nguyện làm ca đêm. Nhân viên trong đội khuyên cứ nghỉ đi, nhưng Đội trưởng không nghe. Seung Hwan đoán có lẽ anh ấy sợ phải ngủ ở nhà. Và anh ấy cũng không thể cứ chơi game rồi thức suốt đêm mãi như thế được. Nếu đang giữa ca trực đêm, dù có đi theo người đàn ông trong mơ, vẫn còn có cơ may giải thích. Vì nếu bị camera an ninh quay trúng, mặc đồng phục làm việc như thế, có thể viện cớ là đang đi tuần. Mặc dù ban đêm, cũng chẳng mấy bảo vệ đi tuần hồ nước làm gì.

Chính vì lẽ đó mà Seung Hwan không sao thôi việc làm ca đêm được. Anh chẳng biết giúp Đội trưởng bằng cách nào, ngoài việc dựng radar theo dõi nhất cử nhất động của Young Je. Anh cứ triền miên bất an, trăn trở vì không biết Young Je lại định làm gì. Y có ý đồ tóm được bằng chứng xác thực rồi giao cho cảnh sát, hay có kế hoạch uy hiếp rồi tự mình hủy hoại Đội trưởng, hay là y dự định đích thân bắt Đội trưởng phải trả giá?

Có tiếng lạch cạch kéo Seung Hwan ra khỏi dòng suy nghĩ. Có phải Ernie không nhỉ, Seung Hwan nghĩ rồi quay lại nhìn cửa sổ. Rèm cửa vướng vào lưới chống côn trùng, đang bay phất phơ. Chắc đấy là tiếng miếng nam châm gắn ở mép rèm va vào khung cửa sổ. Seung Hwan lại đưa mắt nhìn màn hình máy tính. Lần này thì chuông ngoài cửa vang lên. Seung Hwan ngạc nhiên ngồi dậy. Làm gì có ai tới giờ này chứ. Nếu là Eun Joo về thì thay vì bấm chuông, cô ấy sẽ bấm mã số khóa mở cửa. Trên màn hình door-phone, hiện lên hai người đàn ông mặc đồng phục công ty C-Com. Phía sau là chiếc xe của công ty bảo vệ mà hai người đó lái tới, đang đứng nhấp nháy đèn.

“Có chuyện gì thế ạ?”

Seung Hwan hỏi, người đàn ông tóc ngắn trả lời.

“Chị nhân viên ở bên phòng bảo vệ cho biết chuông báo khẩn cấp ở nhà này cứ liên tục kêu, nên chúng tôi đến đây xem thế nào.”

Seung Hwan khẽ liếc nhìn nút chuông báo ở door-phone, rồi mở cửa. Vậy nhưng sao không báo ở nhà trước mà đã gọi những người này tới, lúc Seung Hwan nghĩ như thế thì đã quá muộn. Lúc đó, hai người đàn ông đã xông vào, đẩy anh tới trước tủ để giày rồi. Seung Hwan cảm thấy một thứ sắc nhọn đâm vào tay mình. Cùng với cảm giác đó, chân anh bủn rủn, thắt lưng tê dại, và anh không còn biết gì nữa.

Lúc tỉnh lại, anh thấy mình bị vứt dưới gầm cầu thang tầng hầm căn nhà, hai tay bị trói quặt sau lưng, hai cổ chân bị trói bắt chéo nhau. Phía bức tường đối diện, qua ô cửa sổ to bằng hộp đựng táo, ánh đèn đường chiếu vào giúp anh xác định được vị trí của mình. Xung quanh chất đầy những thứ quen thuộc. Cái máy giặt đời cũ mà anh dùng trước đây, bình đựng tàn thuốc để ngoài ban công, cuộn ống cao su, xô nhựa, cặp tủ ly phòng khách để dưới chỗ chiếu nghỉ cầu thang. Ngày gia đình Đội trưởng chuyển đến, theo lệnh của Eun Joo, Seung Hwan đã chuyển những thứ đó xuống đây.

Seung Hwan đoán mấy gã vừa rồi là dân chuyên nghiệp. Cứ xét việc anh bị nhét xuống dưới tầng hầm như thế này, thì chắc mục tiêu của chuyến viếng thăm là Seo Won. Ai là người thuê mấy gã đó, không cần phải đoán cũng biết. Vì Đội trưởng đời nào lại sai dân chuyên nghiệp đến bắt cóc con trai mình. Những chuyện còn lại tự động xâu chuỗi lại với nhau. C-Com là công ty bảo vệ khu vườn ươm Se Ryung. Mấy gã đó mặc đồng phục C-Com để tránh bị người khác nghi ngờ, và để dễ tiếp cận mục tiêu. Mấy gã đó có nói đến “chị nhân viên bảo vệ” thì phải.

Seung Hwan nuốt nghẹn. Tất cả mọi việc đều rõ ràng như chân lý “Mọi con sông đều đổ ra biển” vậy. Young Je đã bắt đầu ra tay tính sổ món nợ của mình.

Thứ Oh Young Je muốn không phải chỉ một mình Đội trưởng. Mà là toàn bộ gia đình anh ấy. Liệu Đội trưởng có biết điều đó không? Seung Hwan không hề ngờ tới chuyện đó. Mà không, cũng có thể Seung Hwan đã ngờ vực. Vì dù thấy Young Je không phải là một người tỉnh táo bình thường, nhưng anh cũng không ngờ y lại điên dại đến mức bắt cả gia đình phải đền mạng cho món nợ của y.

Seo Won đang ở đâu? Còn Eun Joo nữa? Hai người có đang ở bên nhau không? Hay cả gia đình đang tập hợp trước mặt Young Je rồi?

Seung Hwan cố xua đi cảm giác suy sụp đang bao trùm. Tại sao đến giờ anh vẫn chưa chết, chuyện đó để sau hẵng nghĩ. Giờ là lúc phải dậy. Là lúc phải cố gắng xem cái chân thõng thượt như con bạch tuộc chết kia có còn dùng được không. Seung Hwan trở người nằm ngửa ra, rồi co người lăn lưng một cái, ngồi dậy. Thắt lưng anh cứng đơ như tòa nhà thị chính.

Seung Hwan nhìn xung quanh. Đồ đạc nhiều nhưng không thấy gì cắt được dây thừng cả. Giá có cái gương nào đó thì đã tốt. Trần phòng cao chừng 2 mét, cửa sổ nằm ngay dưới trần. Chẳng cần đo cũng biết là cao quá đầu người rồi. Còn anh thì đang trong tình trạng bị trói cả tay lẫn chân, không làm cách nào được. Cần phải có một bệ đỡ. Cái tủ ly phòng khách để dưới chỗ chiếu nghỉ cần thang kia trông có vẻ phù hợp nhất. Eun Joo mang theo thứ này, nhưng phòng khách chật quá nên đành không kê ở trên đó nữa. Seung Hwan nhớ đã khổ sở thế nào lúc chuyển đồ vì nó nặng trình trịch. Khoảng cách từ dưới cầu thang ra đến chỗ cửa sổ cũng khá xa, nhưng không còn thời giờ để kén chọn nữa.

Seung Hwan lê mông, di chuyển về phía dưới cầu thang. Đến nơi rồi mới thấy con đường sao chông gai quá. Hai tủ ly nằm cạnh nhau, kê sát rạt vào tường. Theo anh nhớ thì nó nặng đến mức kêu trời. Sức lực anh chưa hồi phục hoàn toàn – đó cũng là một vấn đề. Nhét mũi chân vào sau tủ mà đẩy cho khoảng cách giữa tủ với tường rộng ra, đến lúc cả thân mình ngồi lọt vào có lẽ cũng phải mất tới 20 phút. Chưa bắt đầu mà toàn thân anh đã đẫm mồ hôi. Seung Hwan dán lưng vào tường, lấy tường làm vật tạo đà, bắt đầu đưa hai chân bị trói đẩy phía sau tủ. Đẩy hết sức bình sinh mà chỉ di chuyển được chừng 30 phân. Đến lúc ra được chỗ dưới cửa sổ, anh chỉ muốn nằm thẳng cẳng luôn. Cảm giác anh như người đang bò lê trên con đường mười dặm đầy sỏi đá.

Seung Hwan đặt mông ngồi lên tủ, rồi co hai chân lên theo. Anh tựa lưng vào tường giữ thăng bằng, sau đó đứng dậy. Anh tì vai vào khung cửa, tì đỉnh đầu vào cửa kính, rồi bắt đầu thầm đếm. “Một, hai…” đến “ba”, anh nện đầu vào cửa kính rồi lập tức né đầu ra thật nhanh. Tiếng vỡ sắc nhọn vang lên, mảnh kính rơi rào rào xuống gáy và xuống chiếc tủ ly. Seung Hwan lại tựa vào tường ngồi xuống theo cùng một cách giống như lúc đứng lên, sau lưng, hai tay anh mò mẫm trên mặt tủ. Anh nhặt lấy một mảnh kính.

Dây thừng nhanh chóng bị cắt đứt. Chuyện thoát ra ngoài được giải quyết không mấy khó khăn. Cửa tầng hầm bị khóa ngoài, nhưng cửa sổ lại mở. Seung Hwan gỡ khung gỗ ra khỏi ô cửa sổ, gạt đống mảnh kính vỡ vương vãi xung quanh và qua đó chui ra ngoài, đặt chân lên mặt đất an toàn. Anh đứng ở chỗ bồn hoa, nhìn vào trong ban công. Đèn phòng khách đã tắt, cửa phòng Seo Won đang mở, trong phòng chỉ có ngọn đèn bàn màu xanh đang bật. Trong nhà không có ai. Xung quanh yên tĩnh đến mức đáng sợ. Chắc tại khu biệt thự không có người nên thế. Đội trưởng trực đêm cuối tuần giúp cho nên mấy đồng nghiệp nhà 103 đồng loạt bay về tổ ấm gia đình. Còn nhà 101 mà có ai, thì nghe tiếng cửa kính vỡ đã lập tức lao đến rồi.

Seung Hwan mở cửa, bước vào nhà. Trước sảnh, đôi giày màu trắng đi trong nhà của Seo Won vẫn nằm yên đó. Sau khi đôi giày bóng rổ bị mất, thằng bé tạm thời đi đôi giày đó. Seung Hwan nhìn xuống đôi giày leo núi của mình để bên cạnh đôi giày trắng, rồi đi lên phòng khách. Cảnh tượng trong nhà không có gì khác với thường ngày. Trong phòng khách không để lại một dấu giày nào. Cửa sổ đang mở, lưới chống côn trùng đã được đóng lại. Chăn gối trên giường được sắp xếp gọn gàng, dưới chân giường đang trải nệm Seung Hwan thường ngủ, trên màn hình máy tính đang mở các trang mà Seung Hwan đang làm việc, bên cạnh máy tính để chiếc điện thoại.

Seung Hwan cầm chiếc điện thoại lên. Nghĩ phải gọi báo cảnh sát trước tiên, anh liền mở danh bạ ra, đang mở, đột nhiên anh dừng lại. Xung quanh nãy giờ yên lặng một cách bất thường. Một sự tĩnh mịch kỳ dị và đáng sợ mà anh cảm thấy suốt từ lúc thoát ra khỏi tầng hầm đến giờ. Anh đứng bất động một lúc, cố lắng tai nghe tiếng động xung quanh. Sau màn sương đang phủ xuống cảnh vật ngoài cửa sổ, có tiếng côn trùng đang kêu. Tiếng cành lá xao động rì rào trong gió. Xa xa vọng lại tiếng chó sủa. Đây không phải sự yên tĩnh. Mà gần với trạng thái thiếu vắng một âm thanh nền tảng hơn.

Seung Hwan suy nghĩ. Âm thanh thống trị cả một vùng Se Ryung này là gì nhỉ? Âm thanh mà buổi sáng, cứ mở mắt ra đã vọng đến bên tai… Tiếng nước. Đúng rồi. Không có tiếng nước chảy qua cửa xả. “Không có tiếng nước” cũng đồng nghĩa với “nước không chảy”. Và điều này cũng có nghĩa là “cửa xả đang đóng”.

Từ sau khi đến hồ Se Ryung tới nay, Seung Hwan chưa bao giờ thấy đóng cửa xả. Theo như anh nghe được, lần cuối cùng cửa xả đóng là vào tháng 8 hai năm trước, khi trời hạn nặng. Thêm vào đó, hai tuần qua, trời mưa suốt, lưu lượng xả của hồ Se Ryung đang dần dần tăng. Lúc hết ca trực, Seung Hwan còn thấy cửa xả mở rộng hơn hôm trước. Vậy nên, ít có khả năng cửa xả bị đóng do lệnh điều khiển từ xa của văn phòng chính. Có lẽ ai đó đã đóng cửa xả. Một người không phải nhân viên của Ban quản lý đập nhưng vẫn có thể vào Phòng kiểm soát, có thể là người đã từng vào đó rồi. Vậy nhưng tại sao lại thế?

Chuyến tham quan Ban quản lý đập, đôi giày bị mất của Seo Won. Trong khoảnh khắc, Seung Hwan thấy choáng váng. Đúng vào giây phút này, mảnh ghép cuối cùng vốn xa rời như một hòn đảo ngoài khơi, giờ đã khớp với toàn cảnh. Sao lại có thể như thế? Sao anh lại không biết chứ? Trong khi khắp nơi đều đầy rẫy những manh mối báo hiệu tình hình như thế.

Mục đích của Young Je không phải là giết toàn bộ gia đình đó. Cái đó chỉ là màn kết thúc toàn bộ quá trình. Nhân vật chính là hai cha con Đội trưởng. Những gì mà Se Ryung gánh chịu, Young Je định sẽ trả lại cho Seo Won y như thế. Ngay trước con mắt chứng kiến của cha thằng bé.

Mạch máu của Seung Hwan đập điên cuồng. Anh nóng ruột đến mức không thể suy nghĩ được gì nữa. Seo Won đang ở một nơi mà Đội trưởng không thể chạm tới được, nhưng lại là nơi mà Đội trưởng có thể nhìn thấy được. Một nơi có camera an ninh, có đèn pha chiếu, nơi mà nếu đóng cửa xả nước thì sẽ chịu ảnh hưởng lớn nhất – đó là hòn đảo Hansoldeung.

Đồng hồ trên tường chỉ 1 giờ 30 phút. Đã hai tiếng trôi qua mất kể từ lúc anh bất tỉnh. Trong thời gian đó, nước đã dâng lên đến mức nào rồi, vừa nghĩ tới đó, dưới cằm anh đã rợn gai ốc. Chẳng cần phải lên đến tận mức lũ dự tính. Young Je chỉ cần nước dâng thêm một mét trên mực nước đầy thông thường. Với lượng mưa và lượng nước chảy vào hồ gần đây, xét dung tích cũng như diện tích, nhiều khả năng đã vượt quá báo động đỏ. Và có lẽ Hansoldeung cũng đã chìm từ lâu rồi.

Seung Hwan nắm chặt điện thoại, chụp lấy chiếc mũ đèn pin đội đầu để ở trên bàn rồi nhảy ra ngoài cửa sổ. Anh phi thân như cắm mình về phía lối ra vào tường rào. Khoảng thời gian đứng trong phòng thật là một sự lãng phí đau đớn. Phải đến nhanh không muộn, phải tới kịp trước khi hồ Se Ryung nuốt chửng Seo Won, anh chạy điên cuồng đến bay cả tai mà vẫn không tăng tốc được. Đường rừng gập ghềnh, chân nặng trịch như đeo đá, tim thì chực nổ tung đến nơi. Cứ mỗi bước chạy lại cảm giác như khoảng cách giữa Seo Won và cái chết lại co lại một bước. Bóng tối và nỗi khiếp sợ đang đổ ập lên Seo Won khiến Seung Hwan nghẹn thở. Dù đứa trẻ có can đảm đến đâu, cũng không thể mong nó chịu đựng được một việc như thế. Mà Seo Won bây giờ chỉ mới 12 tuổi đầu. Cơ may duy nhất mà Seung Hwan có thể mong đợi lúc này, đó là Seo Won vẫn ngủ vì tác dụng của thuốc. Như thế thằng bé sẽ không biết mình bị bỏ lại ở đâu.

Mất đúng 5 phút Seung Hwan đến được trước bến tàu. Trong khoảng thời gian đó, anh có mở điện thoại lên một lần để xem giờ, rồi lại đóng lại. Có báo cảnh sát thì để sau cũng chưa muộn.

Seung Hwan trèo qua hàng rào dây thép gai. Ngọn đèn pha trên tháp lấy nước đang từ phía hồ chầm chậm đổ bộ về phía bến tàu. Nhờ đó mà Seung Hwan có thể thấy mặt nước đã dâng lên trên con dốc. Cây cầu phao đã chìm dưới nước, không còn nhìn thấy nữa. Trong màn sương dày đặc, chỉ hiện ra lờ mờ hình dáng của con tàu Josung. Hồ nước yên tĩnh đến đáng sợ. Tựa như thông báo rằng, ở đây có một đứa bé đã bất tỉnh vì khiếp sợ.

Ánh đèn pha quét qua cổng bến tàu rồi đi về phía con đường ven hồ. Seung Hwan để điện thoại lại dưới cổng bến tàu rồi chạy xuống con dốc. Vừa đến chỗ nước ngập ngang đùi là anh bắt đầu bơi về hướng mà anh đoán là phía con tàu Josung. Cực kỳ may mắn là anh không bị lạc, mà bơi thẳng đến được chỗ con tàu. Anh cảm giác đó điềm lành cho thấy có lẽ Seo Won sẽ bình yên vô sự.

Seung Hwan đi lên phía cabin tàu, lấy đèn pin đập vỡ cửa kính. Kính vỡ rồi, lập tức anh thò tay vào trong, mở then cửa. Anh bật đèn trong cabin, quan sát xung quanh. Ở một bên tường có hộp kính bên trong trang bị một chiếc xuồng cao su dùng khi thoát hiểm khẩn cấp. Đây là thứ buộc phải có, nếu muốn ra đón Seo Won.

Seung Hwan lấy cây rìu chuyên dụng lắp kèm ở đó đập vỡ kính, lôi chiếc xuồng ra, buộc dây thừng kéo vào cái vòng ở trên xuồng, sau đó ném xuồng xuống hồ. Xuồng vừa nổi trên mặt nước là Seung Hwan ném chiếc chăn mỏng cùng chiếc rìu xuống đó. Cuối cùng, anh buộc sợi dây thừng nối với cái xuồng vào thắt lưng mình, rồi nhảy xuống hồ. Anh bắt đầu bơi về phía mà anh đoán là hướng tới Hansoldeung.

Trên trời không một ánh sao. Hồ nước chìm trong bóng tối và sương đêm. Tầm nhìn không thể tệ hơn, tới mức ánh đèn pin cũng soi không được tới 1 mét. Cứ mỗi lần ngọn đèn pha quét qua mặt hồ là Seung Hwan lại phải dừng lại, quan sát đằng trước. Mãi mà hòn đảo Hansoldeung vẫn chưa chịu hiện ra trước mắt. Chỉ thấy sương đêm trôi nổi, dựng lên một bức tường khổng lồ trông tựa như một tảng băng trôi. Đã ngập đến cây thông đôi rồi. Giây phút mà cảm giác tuyệt vọng đè nặng xuống lưng anh, Seung Hwan nghe thấy một âm thanh không thể nào tin được. Âm thanh đó vọng tới từ phía sau bức tường sương mù. Đó là tiếng mèo cao giọng kêu đầy khẩn thiết như đang gọi bạn tình.

Seung Hwan bơi về phía tiếng kêu. Anh cảm giác mình đang đi đúng hướng. Tiếng mèo càng lúc càng to hơn, dữ dội hơn, và cuối cùng thì nghe thấy ngay trước mũi. Cùng lúc, một chân Seung Hwan chạm vào mặt đất. Khi đó, ánh đèn pha đã đi qua mặt hồ, đang tiến gần về phía Seung Hwan. Anh lập trức có thể thấy nấp sau màn sương là một hình hài đen đen, vừa to, vừa tròn. Tiếng kêu đang vọng ra từ chỗ đó.

“Seo Won à.”

Seung Hwan vừa kéo xuồng cao su về phía trước mình, vừa hét lên. Ánh đèn pha chiếu thẳng vào cây thông đôi đang ẩn sau màn sương, như thể muốn nói “Ở đây này”. Seo Won đang ở trước cây thông. Nước đã dâng lên đến cổ, miệng bị bịt kín bằng băng dính. Có vẻ thằng bé bị trói vào thân cây. Vậy nhưng Seo Won vẫn không ngất đi. Cũng không rơi vào trạng thái hoảng loạn. Đầu nhô cao lên khỏi mặt nước, ánh mắt lấp loáng nhìn Seung Hwan tiến lại gần. Giữa giây phút cận kề cái chết thê lương, tăm tối này, thằng bé vẫn tỉnh táo chống chọi với nỗi sợ hãi. Seung Hwan cố nuốt cảm giác nghẹn ngào dâng lên cổ. Giỏi lắm, rất giỏi.

Sinh vật đang ngồi ẩn náu sau lưng Seo Won là Ernie. Tựa như một con cú canh gác bóng đêm, nó leo lên ngồi trên một chạc ba trên cây thông đôi, tiếng kêu không dứt của nó đã dẫn đường cho Seung Hwan. Làm sao Ernie lại đến được chỗ này, Seung Hwan không cách nào đoán ra được. Mà anh cũng không còn thời gian đâu mà đoán.

“Seo Won à. Giờ cháu vẫn chưa được cử động đâu. Cứ giữ yên cho đến khi chú đưa cháu lên xuồng đã.”

Seo Won gật đầu. Seung Hwan kéo xuồng tới trước mặt Seo Won, để cố định chiếc mũ đèn pin vào lòng xuồng, sao cho ánh sáng hướng về phía Seo Won, sau đó, anh cầm chiếc rìu, khom người ngồi xuống dưới gốc cây. Dưới mặt nước 30 phân, tay anh nắm lấy sợi dây thừng trói Seo Won. Anh lấy rìu chặt dây phập phập, tựa như đóng đinh. Dây thừng quấn chặt cứng, tầng tầng lớp lớp, nhưng đơn giản không mấy phức tạp. Chỉ một sợi đứt là tất cả rơi tuột ra như trượt khỏi thân Seo Won.

Seung Hwan đứng dậy. Sau khi thở lấy hơi một cái, anh đưa tay về phía Seo Won. Toàn thân Seo Won cứng đơ. Cảm giác như anh không phải đang nhấc người, mà là nhấc một khúc gỗ thông đặt lên xuồng vậy. Seo Won nằm co quắp trong xuồng, Seung Hwan đắp tấm chăn mỏng lên người thằng bé, rồi gỡ băng dính trên miệng Seo Won. Seo Won toàn thân run lẩy bẩy, nhưng mắt vẫn không rời Seung Hwan. Như thể thằng bé nghĩ, chỉ cần rời mắt thôi, Seung Hwan sẽ biến mất khỏi đây vậy. Ernie tự mình nhảy xuống xuồng.

“Bây giờ chúng ta sẽ đi ra chỗ bến tàu. Cháu phải nằm im cho đến khi ra đến nơi nhé.”

Seo Won chớp mắt thay cho câu trả lời. Seung Hwan đeo chiếc đèn lặn lên đầu Seo Won. Và rồi anh lại bắt đầu bơi. Lấy ánh đèn cabin đang lập lòe trong sương của con tàu Josung làm mốc, Seung Hwan khua tay đạp chân không ngừng nghỉ. Chưa được nửa đường anh đã thấy như đứt hơi. Toàn thân nặng trịch như sắp chìm xuống. Lúc đến được gần tàu Josung, đến cả khớp vai của anh cũng không còn cử động được cho ra hồn nữa.

Seung Hwan kéo chiếc xuồng cao su lên trên con dốc. Lần này, Ernie cũng lại tự nhảy lên bờ trước. Seo Won không đứng lên được. Thằng bé cứ nằm nguyên theo tư thế mà Seung Hwan đã đặt lên xuồng, cằm run bần bật. Seung Hwan bế Seo Won lên, chạy về phía cổng bến tàu. Anh vừa đặt Seo Won ngồi dựa vào cổng, thì thân hình mảnh khảnh bọc trong chiếc chăn bắt đầu rung chuyển như một cây non trong bão. Seung Hwan ôm lấy Seo Won vỗ về.

“Cháu vất vả rồi, Seo Won nhà ta cầm cự giỏi lắm.”

Seo Won gật đầu. Chỉ vậy thôi. Không có phản ứng cho giống với thông thường. Đáng lẽ thằng bé phải khóc, phải gào, hay ít nhất cũng phải sụt sịt. Như thể đến giờ cơn sốc mới ập đến, thằng bé im lặng, toàn thân cứng đơ. Seung Hwan thấy nghẹt thở. Dù là dưới hình thức nào đi nữa, giờ thằng bé cũng phải bộc phát ra đi chứ. Nếu không làm được như vậy, có lẽ Seo Won sẽ cứ ôm mãi nỗi khiếp sợ và đau đớn mà thằng bé đã một mình gánh chịu. Hồ Se Ryung sẽ trở thành cái giếng đối với Seo Won. Một cái giếng còn tối tăm hơn, sâu hơn, mạnh hơn cái giếng của bố thằng bé.

“Muốn khóc thì cháu cứ khóc đi. Khóc to lên cũng được.”

Seung Hwan vỗ vỗ lưng Seo Won. Seo Won cuối cùng cũng mở miệng.

“Hôm nọ, chú nói ngôi sao màu đỏ ở phía đỉnh Se Ryung là sao Mộc phải không?”

“Đúng rồi.”

Trả lời rồi Seung Hwan nhìn Seo Won. Phía dưới ngọn đèn pin trên trán, đôi mắt vừa xanh vừa lạnh tựa như sao Bắc đẩu, đang nhìn anh chằm chằm. Một luồng khí lạnh vụt qua gáy anh. Một đứa trẻ giữa đêm khuya bị nhốt một mình giữa hồ, sao lại có thể có đôi mắt như thế được? Chuyện này đã vượt trên cả mức bất thường, mà gần như là kỳ dị vậy.

“Lúc mới mở mắt ra, cháu đã nhìn thấy sao Mộc đấy.”

Nói xong, Seo Won nấc lên. Liên tục ba cái, giống như hắt hơi vậy. Trong lúc nấc, thằng bé buột ra mấy câu đứt đoạn không thể hiểu nổi.

“Lúc đầu, cháu cứ tưởng đó là khu rừng Biệt thự.”

“Kim đồng hồ quay cùng với bạn ấy…”

“Cháu toàn phải làm người đi đuổi bắt…”

Seung Hwan bất giác ngước nhìn lên trời. Không có lấy một vì sao. Chỉ có một thứ bóng tối dính nhớp, đục ngầu đang loang ra như bùn. Seung Hwan không hiểu Seo Won đang nói gì, mà cũng không thể bỏ qua những câu linh tinh của đứa trẻ đang khiếp sợ này. Đã có chuyện gì xảy ra ở Hansoldeung vậy nhỉ?

Seung Hwan buông Seo Won ra. Sau này chắc sẽ có cơ hội nói chuyện cụ thể hơn. Việc phải làm bây giờ là gọi cảnh sát đến Phòng kiểm soát bên Ban quản lý đập. Seung Hwan mò mẫm dưới cánh cổng, lấy chiếc điện thoại lên rồi bấm số đồn cảnh sát. Viên tuần cảnh trả lời. Seung Hwan hỏi gặp cảnh sát hình sự Park, thì có một người xưng là Đội trưởng đội hình sự trả lời. Người đó nói cảnh sát Park đang đi công tác rồi.

“Có chuyện gì sao?”

Seung Hwan đưa mắt khẽ liếc nhìn Seo Won. Có thể thấy thằng bé đang vùi mình vào tấm chăn, im lặng nhìn xuống chân, lắng tai nghe nội dung cuộc điện thoại. Mà Seung Hwan lại không đủ tài năng để giải thích mọi việc theo cách mà chỉ mình Đội trưởng hình sự hiểu.

“Đội trưởng đội bảo vệ bị bắt làm con tin ở trong Phòng kiểm soát bên Ban quản lý đập.”

Đầu dây kia, vang lên một tiếng thở mạnh.

“Ý anh là Choi Hyun Soo phải không? Bị ai bắt?”

Seung Hwan chưa kịp trả lời. Từ phía mấy cây cầu, thình lình vọng tới một tiếng nổ. Một âm thanh khủng khiếp tựa như toàn bộ con đập đổ sụp xuống. Mặt đất rung chuyển từng cơn. Ánh đèn tàu Josung đang hướng về phía bến tàu giờ trôi tuột về phía cây cầu số 1. Ánh đèn pha quét qua phía trên hồ, soi tỏ mặt nước đang cuộn xoáy. Hồ nước đang trong giấc ngủ yên, đột nhiên hình thành xoáy nước, cuốn thẳng xuống phía trung tâm hồ. Một cảnh tượng đáng sợ vụt qua trước mắt Seung Hwan. Ngực anh thắt lại, vọt ra một tiếng thét thất thanh mà chính anh cũng không nhận ra. Một quang cảnh địa ngục bắt đầu hiện ra trong đầu Seung Hwan.

Seung Hwan dúi chiếc điện thoại vào tay Seo Won, lăn thân hình quấn chăn của thằng bé qua khe hở dưới cổng bến tàu, rồi trèo hàng rào ra ngoài. Trong lúc trèo hàng rào, anh đã kết luận được nên chạy đi đâu lúc này. Không thể ra ngoài hồ được. Thứ đáng sợ hơn cả Young Je, thứ mà không gì có thể kháng cự được, giờ đang đổ ụp xuống thế giới này.

Anh xốc Seo Won lên lưng cõng, rồi bằng cách nào mà anh đã chạy lên được con đường dốc ngược dẫn lên nông trại Se Ryung, đến tận ngày hôm sau, Seung Hwan vẫn không thể nào nhớ nổi. Chỉ có tiếng gầm rú của hồ nước đang làm rung chuyển cả rừng cây trăn, và ánh đèn pha quét trắng lóa giữa những thân cây, cùng với sức nặng của Seo Won đang đè trên lưng anh… đọng lại mãi trong ký ức.

Vừa mở cửa chuồng gia súc là một mùi hôi hám ẩm mốc xộc lên trong bóng tối. Ernie đã vào ngồi bên cái tổ dưới sàn chuồng của mình. Seung Hwan đẩy Seo Won ngồi vào đó, rồi đắp chăn cho thằng bé.

“Chú sẽ quay lại ngay.”

Seo Won khẽ gật đầu.

“Cháu phải ở đây với Ernie. Chú cũng muốn ở đây với cháu, nhưng…”

“Chú phải đi cứu bố mà.”

Seo Won thay anh nói nốt phần còn lại. Seung Hwan nghẹn lời mất một lúc. Nếu như người đóng cửa đập là Young Je, thì người mở cửa đập sẽ là Đội trưởng. Nếu như dùng cách điều khiển từ xa từ Phòng kiểm soát để mở, thì Seung Hwan không thể làm gì được nữa. Ngoại trừ việc hạ van xả xuống sau khi tất cả mọi thứ đã bị quét sạch. Còn nếu như mở bằng tay từ trên mặt đập…

“Chú cũng đã cứu được cháu và Ernie mà. Đúng không ạ?”

Ánh mắt Seo Won run rẩy đầy bất an. Đứa bé đang yêu cầu một câu trả lời chắc chắn. Seung Hwan gật đầu.

“Nếu cháu hứa với chú, từ giờ cho đến lúc chú quay lại, cháu sẽ dũng cảm cầm cự.”

“Cháu làm được ạ.”

Seo Won trả lời, sự tự tin đã trở lại trong đôi mắt thằng bé. Seung Hwan đứng dậy. Anh ra khỏi chuồng gia súc, không ngoái lại. Nếu ngoái lại, có lẽ anh sẽ không đi nổi mất. Để một đứa trẻ vừa thoát chết lại một mình trong cái chuồng này mà đi, việc đó cũng tàn nhẫn như việc trói nó lại rồi cho đối mặt với cái chết vậy. Nếu như không có Ernie, nếu như không có sự can đảm lạ thường của Seo Won, có lẽ Seung Hwan đã không thể nghĩ tới chuyện quay đi. Dù cho thế giới bên ngoài hồ Se Ryung kia có biến mất không còn một chút dấu vết nào đi nữa.

Ra đến con đường ven hồ, Seung Hwan quên hẳn Seo Won. Ánh đèn pha đang quét qua trên mặt hồ. Một con sóng chẻ ngọn hàng chục nhịp đang nhô đầu lao về phía đập. Chỗ trước đây là triền dốc ven hồ đã bị xoáy nước nuốt chửng, bọt nước trắng xóa phụt lên, vọt ra cả bên ngoài tường rào lưới thép. Cảm giác như không phải đang đứng bên hồ, mà giống như đang đứng dưới chân một hòn đảo mà sóng thần đang ập đến. Seung Hwan chạy qua con đường dài dằng dặc tới được cầu số 1, khi tới nơi, anh nhận ra bản thân mình đã đến trước cổng địa ngục rồi.

Phía dưới đập nước, tất cả không còn sót lại một thứ gì. Cả tòa nhà Ban quản lý, cả làng Đất trũng, tới cả một cây đèn đường trên khu phố buôn bán cũng không còn. Seung Hwan chỉ có thể thấy, phía dưới bóng tối, một cột nước rộng mấy chục mét đang phun trào như bom nổ. Phía trên, bọt nước trắng xóa bốc lên như cột khói hình chiếc nấm của bom nguyên tử. Tiếng gầm rú rung chuyển đất trời, tựa như mặt đất đang nứt ra. Cơn bão tố kéo theo của cột nước đang quay cuồng phía trên mấy cây cầu, bụi nước kéo theo trong cơn bão tạo thành một cơn mưa xối xả trút xuống.

Seung Hwan thấy chân mình run lẩy bẩy. Tai lùng bùng, sức lực rã rời, thần trí tiêu tan. Cảm giác như chỉ đứng im đó thôi toàn thân cũng mang đầy thương tích. Chỉ trong khoảng thời gian vài giây ngắn ngủi, một loạt những ý nghĩ vụt qua đầu anh. Vào giờ phút này đây, khi tất cả mọi chuyện đã kết thúc, cả Đội trưởng, cả Young Je, cả Ban quản lý đập cùng dân làng, thậm chí cả ngôi làng nữa… đều đã biến mất, bản thân Seung Hwan chạy đến địa ngục trắng xóa này liệu còn ý nghĩa gì? Liệu anh còn có thể làm được gì? Mà dù cho có làm được gì đi nữa, thì cũng có tác dụng gì? Anh cũng đâu thể như Siêu nhân, đảo lộn cả Trái đất này mà quay ngược thời gian trở lại. Chỉ cần chạy vào kia thôi, chắc chắn sẽ không thể nào thoát ra được.

Ngọn đèn pha quét qua mặt đập phía trên cửa xả đã mang đến cho Seung Hwan câu trả lời. Mặc cho phía dưới cửa xả tối đen kia có đang diễn ra cơn hỗn loạn hay không, thứ ánh sáng chói đang quay theo quỹ đạo và tốc độ của riêng nó kia đã nhắc nhớ lại lý do anh lao đến tận đây. Ngay bây giờ, lập tức lên mặt đập, hạ van xả xuống.

Seung Hwan bắt đầu chạy. Chỉ nhìn phía trước mà chạy. Thế rồi đến khoảng giữa cầu, chợt anh ngoái nhìn lại đằng sau. Anh nghĩ có gì đó vừa lao vụt qua mình. Một hình hài đen ngòm, co quắp như một con thú lớn. Chẳng thấy gì ngoài sương và bụi nước. Phải đến khi tới được lối vào mặt đập, Seung Hwan mới chợt nhận ra. Không phải là “cái gì đó” vừa lao vụt qua anh, mà là anh vừa lao vụt qua “cái gì đó”. “Cái gì đó” ấy là con người. Một người nằm gục dưới chân cầu. Chìa khóa master cắm ở cổng vào đang nói rằng – đó là Đội trưởng. Và lúc này, anh mới lại nhận ra thêm một điều nữa – đã không có thông báo di tản. Muốn thông báo, phải về phòng bảo vệ cửa xả để gọi điện.

Seung Hwan chạy lên phía mặt đập. Thời gian đi thông báo, anh dùng vào việc bấm nút hạ van xả. Nếu như bình thường, sẽ nghe một tiếng “Uỳnh”, vang lên tiếng ròng rọc chạy, rồi có tiếng dây xích cọ sát kêu kẽo kẹt. Còn bây giờ thính giác đã đạt tới trạng thái bão hòa, không thể nghe thấy gì nữa. Seung Hwan đi tới khu vực quan trắc cửa xả và van xả, quan sát phía dưới. Van xả ở hồ Se Ryung là loại liền một khối, chỉ hạ một lần là chặn toàn bộ cửa xả. Mải xem tấm cửa sắt vừa to vừa nặng đó đã hạ xuống chưa, Seung Hwan không hề biết sau lưng có người đến gần. Phải đến khi thấy sau tai mình có cái gì đó lóe lên, Seung Hwan mới vội hụp xuống theo phản xạ, ngã lăn ra đất. Một tiếng “vút” cắt qua không trung, sượt qua đỉnh đầu anh.

Seung Hwan lăn ra tận giữa mặt đập, rồi ngóc đầu lên nhìn. Đội trưởng đang bước tới trước công tắc ròng rọc. Một bên vai thõng hẳn xuống, một bên chân kéo lết như cán chổi, tập tễnh từng bước một. Bộ dạng Đội trưởng hiện lên trong ánh đèn pha quá đủ để nói lên trước đó đã xảy ra chuyện gì. Khuôn mặt phủ đầy máu, sưng vù, tới mức không còn nhận ra đâu là mắt, mũi, miệng, bàn tay phải quấn băng lủng lẳng bên đùi. Bàn tay trái mà đến tận hồi tối còn không dùng được, giờ đang cầm chặt cây dùi cui đầy máu.

“Seo Won vẫn còn sống.”

Seung Hwan nhỏm dậy, gào lên. Không thể nào nghe thấy được. Tiếng gào của anh bị chôn vùi không còn một vết tích dưới tiếng cột nước như bom nổ, tiếng vận hành của van xả, và tiếng gầm gào của cả khu rừng đang sụp xuống.

“Tôi nói là Seo Won vẫn còn sống.”

Đội trưởng đưa bàn tay trái đang cầm dùi cui về phía công tắc ròng rọc. Seung Hwan nhằm cổ Đội trưởng phi thân tới. Phải nói cho anh ấy biết Seo Won bình an vô sự rồi. Muốn thế, phải buộc Đội trưởng nằm xuống đất. Nằm xuống rồi, phải giữ lấy rồi đè chặt bàn tay trái khủng khiếp kia xuống, đến lúc đó mới có thể gào thẳng vào tai Đội trưởng. Vậy nhưng tay Seung Hwan chưa kịp chạm vào cổ Đội trưởng thì cây dùi cui đã quất vào sườn anh. Seung Hwan ngã khụy xuống. Mắt tối sầm, hơi thở nghẹn lại. Một cú đánh bóng vượt trên cả tưởng tượng. Đó là vận tốc của chày khi vung lên đánh bật trở lại một trái bóng nhanh vận tốc 150km/giờ. Một cú đánh bóng chất chứa sức mạnh và cả sự điên cuồng. Một cú đánh khiếp đảm bẻ gãy mọi ý định đến gần thêm lần nữa. Mà không phải một phát đã là xong. Seung Hwan vừa nhỏm dậy, cái dùi cui lại nhằm thẳng đầu anh bay tới.

Seung Hwan trượt người trên sàn như thể đang trong tư thế sliding, nhưng cũng không tránh được hoàn toàn. Chiếc dùi cui quất sượt qua tai anh, giáng thẳng vào bức tường gắn thiết bị vận hành. Khi một quả bom phát nổ trong miệng, liệu cảm giác có như vậy chăng? Seung Hwan cảm giác như thấy một nửa bên đầu mình vụn ra thành từng mảnh mà chảy xuống ròng ròng. Anh tin chắc Đội trưởng định đánh mình đến chết. Trong cơn đau đớn quá sức đến mịt mờ cả ý thức, Seung Hwan nghe thấy tiếng Đội trưởng gầm lên như tiếng khóc. Giữa cảnh tượng nhòe nhoẹt trước mắt, Seung Hwan thấy Đội trưởng cúi xuống nhặt chiếc dùi cui. Không nhìn rõ chiếc dùi cui hay sao mà mấy ngón tay Đội trưởng quờ quạng mò mẫm trên nền đất. Seung Hwan đứng dậy, đầu run lên từng cơn. Đội trưởng đang đứng trụ trên chân phải, Seung Hwan lao thẳng về hướng cái chân đó. Giây phút vai Seung Hwan đâm sầm vào cái chân đó, thân hình to lớn của Đội trưởng đổ ụp xuống. Seung Hwan bẻ quặt tay Đội trưởng ra sau, đè nghiến xuống rồi ngồi lên lưng Đội trưởng. Anh kề môi vào tai Đội trưởng, gào lên.

“Seo Won vẫn còn sống.”

Đầu Đội trưởng giật nảy lên một cái, cơn vùng vẫy đột ngột dừng lại. Như thể một cái dùi vừa chọc thẳng vào lỗ tai vậy.

“Tôi nói là Seo Won vẫn còn sống.”

Đội trưởng quay đầu lại nhìn Seung Hwan, trong mắt thoáng vẻ không tin.

“Thằng bé vẫn còn sống. Tôi sẽ cho anh nghe giọng nó. Có thể nói chuyện qua điện thoại.”

Có vẻ như Đội trưởng cố gắng nhìn vẻ mặt của Seung Hwan qua đôi mắt sưng vù. Seung Hwan dịu giọng.

“Anh hãy tin tôi. Seo Won đang cầm điện thoại của tôi.”

Đội trưởng không kháng cự, nhưng cũng không chịu nằm yên. Seung Hwan lấy hết sức bình sinh ghìm tay Đội trưởng lại. Tích tắc tích tắc, thời gian đang trôi qua. Bên kiệt sức trước là Đội trưởng. Seung Hwan buông tay Đội trưởng ra rồi đứng dậy.

“Anh đứng dậy đi. Về phòng bảo vệ rồi tôi sẽ để anh gọi điện xác nhận.”

Seung Hwan dìu Đội trưởng đi xuống cầu thang mặt đập. Đội trưởng lảo đảo như vừa ăn trọn một cú đấm vô hình thọc thẳng vào người, nhưng không thất thần và cũng không ngã gục. Anh bước xuống cầu thang từng bậc, từng bậc như một đứa bé mới tập đi. Vẻ mặt như đang cố sống cố chết để giữ lại chút ý thức cứ chực vuột mất. Seung Hwan cảm giác như đang thấy một ngọn tháp sắp đổ sụp xuống đến nơi.

Chìa khóa master đang cắm ở cổng lối vào mặt đập. Seung Hwan rút chìa khóa ra, đi xuống dưới cầu. Hình như van xả đã đóng lại hoàn toàn. Trong lúc anh đi từ trên mặt đập xuống, xung quanh khu cửa xả nước trở nên yên tĩnh một cách đáng sợ. Chỉ nghe thấy xa xa từ đâu vẳng tới tiếng còi hụ.

Vào đến phòng bảo vệ, Seung Hwan nhấc điện thoại bàn lên. Đội trưởng không ngồi xuống ghế. Anh ấy cứ đứng như một cánh cửa chắn ngang ngưỡng cửa. Ánh mắt Đội trưởng đang nói – “Nếu như đây chỉ là trò nói bừa của cậu, thì cậu sẽ chết trong tay tôi.” Seung Hwan thấy trước mắt như tối sầm lại. Không thấy tín hiệu kết nối. Seung Hwan bấm nút gọi lại, nhưng vẫn vậy. Ở đây đã lâm vào tình trạng mất cả điện lẫn tín hiệu điện thoại.

Seung Hwan đưa mắt nhìn Đội trưởng. Ánh mắt anh chạm phải túi áo sơ mi mà Đội trưởng thường bỏ điện thoại di động vào đó. Đến lúc đó, anh mới nghĩ ra cái điện thoại di động.

“Anh đưa tôi cái đó đi.”

Seung Hwan chỉ vào túi áo sơ mi. Đội trưởng đưa đôi mắt thất thần nhìn anh.

“Tôi đang bảo anh cởi cúc túi áo, rồi lấy điện thoại ra.”

Đội trưởng cuống quít đưa tay sờ lên túi áo, mắt nhìn Seung Hwan chằm chằm. Vẻ mặt như thể chính bản thân Đội trưởng cũng hoàn toàn không biết mình có thứ đó.

“Đưa đây cho tôi. Nhanh lên.”

Đội trưởng mở túi áo, lấy điện thoại ra đưa cho Seung Hwan. Điện thoại không bị vỡ, lượng pin cũng còn đủ dùng. Seung Hwan mở danh bạ. Chuông vừa đổ một lần là Seo Won đã nghe máy ngay.

“Bố đấy ạ?”

Seung Hwan chưa kịp nói gì, Đội trưởng đã giật phắt lấy chiếc điện thoại. Anh ấy yên lặng nghe tiếng hỏi “Chú đấy ạ?” vang lên trong điện thoại, rồi từ từ mở miệng.

“Seo Won à.”

Giọng Seo Won đột nhiên tràn đầy sinh khí, vang cả ra ngoài điện thoại.

“Bố ơi!”

Thân hình Đội trưởng đổ ụp xuống như một con mãnh thú bị trúng đạn gây mê.

“Bố ơi!”

Đội trưởng không đáp lại được nữa. Anh ấy đã bất tỉnh rồi.