← Quay lại trang sách

Hoa bất tử nở rồi!

Đêm hôm đó, tôi đã ở trong những đường tròn đồng tâm chồng chéo của hiện thực, ảo ảnh và mộng mị. Trục của những đường tròn đó là ngọn đèn pha ở tháp lấy nước, còn vị trí của tôi là dưới gốc cây thông đôi trên đảo Hansoldeung. Từ lúc tôi lấy lại được ý thức, cho đến khi chú đến đón tôi, hai thứ đó không hề thay đổi. Ngoài hai thứ đó ra, tất cả thay đổi từng giờ từng phút. Cảnh tượng xung quanh, tình huống, và đến cả dòng chảy của thời gian cũng vậy.

Tôi vẫn nhớ chuyện xảy ra trước khi bị vứt lại ở đó. Đang ngủ, tôi nghe thấy tiếng động lạ, vừa mở mắt ra thì mấy người đàn ông mặc đồng phục bịt miệng tôi lại, cánh tay tôi nhói lên như lúc bị tiêm phòng, rồi tôi không biết gì nữa. Sau không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, một giọng nói đánh thức tôi dậy.

“Hoa bất tử nở rồi!”

Một đôi chân mảnh dẻ vụt qua trước mắt tôi như ảo ảnh. Đọng lại dư ảnh bàn chân trần chạy huỵch huỵch. Một bàn tay kéo tôi lên khỏi từ trường của giấc ngủ.

Một bãi đất trống tròn, to bằng sân thể dục ở trường, xung quanh là những cây bách cổ thụ. Thẳng trước mặt tôi là một ngọn tháp cao, trên đỉnh có ngọn đèn pha đang quay. Ánh sáng trắng tầm chiếu xa, di chuyển theo chiều kim đồng hồ, rọi sáng cả bãi đất trống, nhờ đó mà tôi thấy được cảnh tượng xung quanh và xác định được vị trí của mình.

Giữa bãi đất tròn có một ngọn tháp. Phía sau ngọn tháp có một ngôi sao màu đỏ. Tôi nhớ ra, chú đã từng bảo tôi đấy là sao Mộc. Tôi cũng nhận ra bãi đất tròn xung quanh đầy cây bách này có hình mặt một chiếc đồng hồ. Cái tháp là trục kim, ánh sáng trắng của ngọn đèn pha là kim giây, ngôi sao màu đỏ, ngọn tháp và tôi ngồi thẳng một hàng. Ngôi sao màu đỏ ở hướng 12 giờ, tôi là hướng 6 giờ. Hướng 9 giờ là sao Bắc đẩu. Hướng 3 giờ đầy những ngôi sao không biết tên đang lấp lóe những tia sắc nhọn. Bầu trời điểm xuyết những ánh xanh nhạt và cao vời vợi, tựa như không khí của buổi rạng đông.

Trong lúc tôi nhìn xung quanh, cái kim giây bằng ánh đèn kia đã quay đủ một vòng rồi chạm tới hướng 12 giờ. Đúng lúc đó, có gì đó sượt qua gáy tôi. Cảm giác nhẹ như một cơn gió. Một sự tiếp xúc trong khoảnh khắc. Tôi nghĩ chắc là ảo giác thôi. Thay vào đó, tôi chú ý hơn đến âm thanh không ngừng vọng tới từ phía sau tháp. Âm thanh cao và trong trẻo tựa như tiếng vọng giữa các vách núi, giọng nói của cô bé mà tôi đã nghe thấy trong mơ.

“Hoa bất tử nở rồi!”

Đây là đâu nhỉ? Tôi tự hỏi rồi giật nảy mình. Không hiểu sao câu hỏi mang cảm giác bất an và khiếp sợ. Là trong mơ đấy, bạn ấy đang gọi còn gì. Là ở đâu đó trong khu rừng biệt thự thôi, là không gian của bạn ấy mà mình không biết. Chẳng có lý do nào khác cả, tôi thầm nghĩ vậy. Mặc dù ký ức đang thông báo cho tôi rằng hai người đàn ông mặc đồng phục đã đến bắt tôi. Mặc cho các giác quan đang chỉ ra cho tôi thấy chỗ tôi đang ngồi là ở đâu.

Một thân cây chẻ làm hai, những cành thông ướt đen thui chìa ra tứ phía, nơi tôi đang ngồi là dưới gốc cây thông đôi trên đảo Hansoldeung. Miệng dán băng dính, thân mình bị trói vào gốc cây, hai chân duỗi ra mà ngồi bệt trên mặt đất. Trên đùi tôi, một vật thể nhỏ và ấm đang vừa kêu gừ gừ vừa thở dồn dập. Là Ernie.

Tôi vẫn trong cơn hoảng loạn. Nếu như đây là hiện thực, nếu như có cây thông đôi này, thì chỗ này phải là ở giữa hồ. Chứ không phải một bãi đất trống trong rừng với cây bách vây bọc xung quanh nữa.

“Hoa bất tử nở rồi!”

Tôi thấy cô bé ở hướng 3 giờ. Dưới một cành cây dài cong rủ xuống, cô bé đang đứng im bất động. Khoảng cách tuy xa, nhưng tôi vẫn có thể thấy rõ hình dáng của cô bé. Mái tóc dài và đen phủ xuống hai vai, cằm nhọn, đôi mắt đen đang nhìn tôi chằm chằm, cánh tay buông thõng bên đùi, quần nhỏ màu trắng, đôi chân mảnh khảnh, bàn chân trần đang giẫm trên mặt đất. Là hình ảnh tôi thường thấy trong mơ. Tôi thoáng thấy yên tâm trở lại. Đúng là mơ rồi.

Kim giây đi qua cô bé, quét xuống phía 4 giờ. Hình ảnh cô bé mờ dần đi như một cái bóng, rồi cuối cùng bị nuốt chửng vào trong bóng tối.

“Hoa bất tử nở rồi!”

Ernie bắt đầu cựa quậy thân mình. Nó duỗi chân, ngoác miệng đến tận mang tai mà ngáp, rồi rên ư ử. Tôi lúng búng trong miệng, thử gọi nó. Ernie. Mở mắt ra. Dậy đi.

Chiếc kim giây đang đứng trước mặt tôi. Bóng tối và ánh sáng như bị lộn ngược, đổi chỗ cho nhau. Tôi mở mắt, đối mặt với ánh sáng đó. Cảm giác như đang phơi thân dưới ánh mặt trời thiêu đốt. Mắt lóa đi vì chói, từ trong ánh sáng đó, tôi nghe thấy tiếng bước chân vọng tới. Không phải tiếng bước chân trên mặt đất. Mà là âm thanh giống như con gọng vó vừa nhỏ vừa nhẹ lướt trên mặt nước. Soạt, soạt, soạt. Ernie đột nhiên nhỏm dậy, toàn thân đầy căng thẳng.

“Hoa bất tử nở rồi!”

Ernie lấy vai tôi làm bệ đỡ, nhảy vọt lên cây, rồi kêu lên như tiếng trẻ sơ sinh khóc. Tiếng kêu của nó nhắm vào đối tượng rõ ràng. Nó đang thể hiện sự “nhận ra” đối với giọng nói trong bóng tối. Từ hướng 5 giờ, có tiếng đáp lại.

“Hoa bất tử nở rồi!”

Chiếc kim giây đi xa dần về phía hướng 9 giờ. Xung quanh tôi trở nên đen ngòm như trong miệng quỷ. Tiếng bước chân giờ đã vang tới trước mặt. Tôi cố căng mắt ra, nhưng chẳng thể nhìn thấy gì ngoài dư ảnh của ánh sáng vừa rồi còn phủ trên võng mạc. Ernie lấy móng vuốt cào miết vào chạc cây, kêu lên đầy kích động.

Kim giây đã đến hướng 12 giờ. Một lần nữa, cảm giác kỳ dị đó lại chạm vào gáy tôi. Mức độ cảm nhận rõ rệt hơn lúc nãy, phạm vi tiếp xúc cũng rộng hơn. Giọt nước đang chảy xuống gáy tôi đang nói rằng cảm giác này là “có thực”. Tôi tưởng là sương trên cành cây rơi xuống, nhưng cơ thể tôi đã nhận ra trước. Đó là bàn tay ướt nước của cô bé. Bàn tay lạnh lẽo và ẩm ướt đang chạm nhẹ vào gáy tôi như muốn nói “Lần này cậu cũng là người đi tìm nhé”.

“Hoa bất tử nở rồi!”

Gió thổi qua đầu tôi, làm lay động những cành cây. Khí lạnh đang lan lên má. Một nỗi bất an ập đến trong lòng tôi. Cảm giác về giọt nước, cảm giác về gió đêm, cảm giác về không gian thoáng đãng này, tiếng kêu của Ernie len lỏi dọc theo các cành cây. Cảm nhận của các giác quan quá sức hiện thực. Nhưng những thông tin mà cảnh huống xung quanh đưa tới lại quá sức phi hiện thực. Đây là đâu mới được chứ? Là Hansoldeung, hay là rừng Biệt thự? Mấy người mặc đồng phục đó là ai, ở đâu ra? Chú có bị bắt không? Bố có biết tôi bị bọn người đó bắt không? Có phải mẹ vẫn ở bên phòng bảo vệ khu ký túc? Đến tận lúc ngủ, Ernie vẫn chưa xuất hiện, vậy làm thế nào giờ nó lại ở bên cạnh tôi thế này?

“Hoa bất tử nở rồi!”

Tôi lại thấy hình ảnh cô bé ở hướng 3 giờ. Cô bé bị nhốt chặt cứng trong một luồng sáng hẹp như một miếng bánh pizza. Không hiểu sao, tôi có cảm giác khoảng cách đang gần lại, và tôi có thể nhìn thấy những chi tiết mới. Nước đã ngập lên mặt bãi đất trống. Dưới đôi chân trần của cô bé, nhô lên những rãnh nước có hình vết chân bị kéo lê thành vệt dài. Tựa như đang chạy trên mặt nước thì bị vướng chân vào ánh sáng mà dừng lại.

Chiếc kim giây đi qua cô bé, di chuyển xuống phía tôi. Tôi nhận ra bãi đất trống trong rừng đã chuyển thành hồ nước. Cái tháp tôi thấy trước mắt thực tế là tháp lấy nước. Phía ngôi sao màu đỏ, hiện ra ngọn Se Ryung tối đen.

“Hoa bất tử nở rồi!”

Bàn tay cô bé lại chạm vào gáy tôi. Lần này cậu lại là người đi tìm nhé. Lại thêm một cơn hỗn loạn mới. Luật chơi này khác với trò “Hoa bất tử nở rồi” mà tôi biết. Người đi tìm là tôi thì đang bị trói, còn cô bé đó thì vừa di chuyển để không bị nhìn thấy, vừa kêu “Hoa bất tử nở rồi” 12 lần, cứ khi nào kim giây đứng đúng hướng 12 giờ, thì bằng cách chạm vào gáy tôi, cô bé tuyên bố – lần này cậu lại thua rồi nhé. Trò chơi gì mà người đi tìm mà không làm gì hết thế này? Tôi chưa bao giờ nghe nói có luật chơi nào một chiều tới mức này. Đến tận giờ tôi vẫn không biết hình phạt khi bị thua là gì. Ngoài việc chạm tay vào gáy ra, thì hình phạt thật sự là gì.

“Hoa bất tử nở rồi!”

Tôi nhận ra những cây bách vây xung quanh đang tiến lại tận phía trước tôi. Thân hình chúng dường như cũng trở nên cao lớn hơn. Triền núi và tháp lấy nước cũng trông gần hơn trước. Chuyển động của chiếc kim giây dường như cũng nhanh hơn. Thời gian quay một vòng ngắn hơn hẳn, thời gian tìm ra cô bé cũng giảm xuống. Lần này thì ngay cả hình ảnh cô bé đứng đó cũng không thấy. Chỉ nghe thấy từ đâu vọng tới tiếng chân huỵch huỵch huỵch, nhưng không sao nắm được là hướng nào. Ernie thì phóng qua phóng lại giữa các cành cây, tựa như một con sóc bay. Âm thanh ngày càng to và gay gắt. Toàn thân tôi rợn gai ốc. Từ dưới sống lưng, một luồng khí lạnh dâng lên. Không phải do tôi nghĩ vậy, mà là cảm giác thực tế. Trong suốt thời gian qua, nước đã dâng lên đến trên thắt lưng tôi.

“Hoa bất tử nở rồi!”

Giọng nói tựa giọt nước vang lên như hát, tôi không biết làm sao, buộc phải lắng nghe. Thịch, thịch, thịch, tiếng bước chân đang chạy đó cứ tung tăng trong bóng tối làm nhiễu loạn các giác quan của tôi, chọc ghẹo tôi. Những cây bách đang ngày càng tiến lại gần hơn, thân hình cứ cao lên vùn vụt. Mấy cái cây kỳ lạ, nước càng lên thì cây càng cao hơn. Tôi hoang mang nhìn xung quanh thì thấy cái gì đó ở hướng 4 giờ. Dưới mặt nước phản xạ ánh sáng hắt lại khoảng một gang tay, có vật gì màu đen đang cuộn lên. Hình dạng giống như một mớ rong rêu bị cuốn vào dòng chảy ngầm. Ernie phi thân về phía một cành cây chìa ra hướng đó. Đúng lúc đó, chiếc kim giây đi tới khu vực đó. Trong khoảnh khắc, khí lạnh làm tôi nghẹn thở. Từ trong đám rong rêu, một đôi mắt đen tròn đang ngước lên nhìn tôi.

“Hoa bất tử nở rồi!”

Lại một lần chơi nữa bắt đầu. Cảnh vật lại thay đổi. Cây cối lùi lại đằng sau, chiều cao giảm đi so với trước một chút. Nước vừa rồi dâng lên đến thắt lưng, giờ rút xuống dưới mông. Ernie phi người về phía hướng 9 giờ. Tôi cảm giác có tiếng chuyển động khẽ khàng rẽ nước. Rồi ngay lúc đó, tôi thấy một cái trán trắng trẻo nhô lên, tựa như vây cá mập rẽ giữa dòng chảy. Dưới mặt nước, một đôi mắt đang ẩn trốn. Cái kim giây ánh đèn chiếu thẳng vào chỗ đó như đánh một dấu chấm nhỏ.

Kim giây đã đứng ở hướng 12 giờ. Hồ nước lại quay trở lại thành bãi đất trong rừng, đây đó đọng vài vũng nước. Cây cối trở lại chiều cao như cũ. Phía sau tháp lấy nước, sao Mộc đang tỏa ra ánh sáng đỏ.

Đến lúc đó, tôi mới nhận ra luật chơi. Trò chơi này chỉ toàn có lợi cho cô bé. Trong bóng tối và dưới nước, cô bé có thể tự do thoải mái đi lại và ẩn trốn, khi nào bị ánh sáng chiếu vào, chỉ cần đứng im là được, bị tôi nhìn thấy thì cũng không bị phạt. Còn tôi, trước khi cái kim giây kia quay hết một vòng, tôi phải huy động mọi giác quan cảm nhận chuyển động của cô bé và tìm cho ra cô bé. Nếu tìm ra, tôi phải nhìn vào mắt cô bé cho đến khi chiếc kim giây lại chiếu vào chúng tôi. Cô bé chạm vào gáy tôi không phải có nghĩa là “Cậu là người đi tìm”. Mà có nghĩa là “Cậu thua rồi, phải chịu phạt thôi”. Tôi mãi mãi sẽ là người đi tìm. Một người đi tìm bị đối xử bất công, không tìm được thì phải chịu phạt, tìm được thì miễn phạt.

Cứ mỗi lần tôi thua, đảo Hansoldeung lại chìm xuống chừng một gang tay. Nước dâng lên chỗ đó, bãi đất trong rừng biến thành hồ nước, độ rộng của bãi đất co lại, những cây bách cao dần lên, giọng cô bé nhanh hơn, chiếc kim giây cũng chạy theo vùn vụt. Nếu tôi tìm thấy cô bé, đảo Hansoldeung lại nhô lên, nhô lên chừng nào thì nước rút chừng đó, để lộ ra mặt đất, trở lại hình dạng bãi trống trong rừng. Chiếc kim giây và tiếng cô bé cũng trở lại tốc độ như cũ. Mỗi lần tôi không chịu chơi hay bỏ cuộc, hình phạt tối hậu mà tôi phải nhận đã quá sức rõ ràng. Hồ nước sẽ túm lấy tôi mà nuốt chửng.

“Hoa bất tử nở rồi!”

Như thể bảo tôi trấn tĩnh lại xem nào, cô bé đó cất giọng trong trẻo đọc câu thần chú đó. Tôi đã thắng ba lần, thua ba lần. Ernie giúp tôi. Nó leo lên cành cây, di chuyển về hướng có cô bé ấy, còn tôi thì đưa đôi mắt chẳng thấy gì mà dò dẫm trong bóng tối, tìm cho ra chuyển động của cô bé.

“Hoa bất tử nở rồi!”

Hoa bất tử cứ không ngừng nở rồi lại tàn. Không biết tự lúc nào, tôi không còn giành lại được bãi đất trống trong rừng nữa. Mặt nước lấy thắt lưng tôi làm mốc, cứ dâng lên rồi lại hạ xuống quanh vị trí đó. Cô bé tựa như một con cá màu trắng nhô vọt lên mặt nước, rơi xuống giữa không trung rồi chìm vào trong nước. Ernie thấm mệt rồi chậm dần. Vì vậy mà tôi thua liền bốn trận. Chuyển động của cô bé nhanh quá, khả năng nhìn vật thể chuyển động của mắt tôi không cách nào theo kịp. Nước đã dâng đến trên vai tôi. Cơn lạnh ập đến nhanh chóng. Cằm tôi run lập cập, tai tôi lùng bùng, mắt tôi nhòe đi. Hồ nước thu nhỏ lại như một cái giếng. Cây cối cứ cao lên, cao lên, cao lên mãi, cho đến che khuất hẳn bầu trời. Ngọn tháp lấy nước vẫn đứng đó như một con quái vật ngay trước mặt tôi. Cây thông đôi ôm chặt lấy tôi, không ngừng chìm xuống. Khi nghe thấy tiếng chú gọi, thì cũng là lúc ngay cả ý thức của tôi cũng bắt đầu chìm dần.

“Seo Won à.”

Tôi sợ hãi tỉnh giấc. Tôi cuống lên nhìn quanh tìm cô bé. Chẳng thấy gì ngoài sương mù. Cả cô bé, cả vòng cây bách vây bọc lấy tôi, cả tháp lấy nước, cả chiếc kim giây ánh sáng kia… tất cả đều không thấy đâu cả.

“Seo Won à.”

Giọng nói từ ngoài màn sương kia vọng tới đúng là tiếng chú, không sai vào đâu được. Người bơi trong sương mù và xuất hiện trước mặt tôi không phải cô bé, mà là chú. Đây là hiện thực, hay ảo ảnh? Tôi căng mắt, chằm chằm nhìn khuôn mặt chú khi chú đẩy chiếc xuồng cao su lại gần.

Về khoảng thời gian từ lúc đó cho đến lúc tới chuồng gia súc, ký ức của tôi khớp với những gì viết trong tiểu thuyết của chú.

Tôi không thể nào tưởng tượng nổi lại có chuyện mở cửa đập. Tôi chỉ dựa vào nội dung cuộc điện thoại của chú với cảnh sát mà đoán tình hình. Vậy là bố cũng bị mấy người đàn ông mặc đồng phục bắt rồi. Còn mẹ thì sao… Tôi mong là biết đâu mẹ cũng đang trốn ở đâu đó giống như tôi. Vì chú không nói về mẹ, nên tôi chỉ dám mang một tia hy vọng như vậy. Tôi không muốn chỉ có tôi với Ernie, hai đứa ở lại một mình, nhưng tôi không bám lấy chú. Vì chú phải đi thì mới cứu bố được. Cảnh sát hình như sẽ không cứu bố. Cái buổi sáng mà những người đó gọi bố là “thằng chó”, tôi vẫn chưa quên.

Tôi đã mở rồi lại tắt điện thoại không biết bao nhiêu lần. Tôi muốn nhắn tin cho mẹ. Tôi không biết liệu như thế có được không. Ngộ nhỡ mẹ bị mấy người đàn ông mặc đồng phục bắt đi, thì có khi lại thành ra tự thông báo chỗ tôi đang ở. Rốt cuộc, tôi tắt điện thoại rồi kéo Ernie lại ôm. Ernie vừa kêu gừ gừ vừa ngủ trong lòng tôi. Có nó nên tôi không bị giảm thân nhiệt. Tôi lấy cảm giác tiếp xúc, ôm ấp với nó mà cầm cự với cơn sợ hãi. Tôi lấy niềm tin rằng chú sẽ cứu được bố mà chế ngự nỗi lo âu, đau đớn trong lòng. Cô bé đó không xuất hiện nữa. Giả sử, ở tận chuồng gia súc này mà hoa bất tử cũng nở nữa, thì tôi sẽ không thể nào chịu đựng nổi sự đợi chờ như bất tận kia.

Lúc điện thoại đổ chuông, tôi đang ngủ chập chờn. Nhìn thấy trên màn hình hiện lên số của bố, suýt nữa tôi đập cả đầu vào thành hộp. Lúc nghe tiếng bố gọi tôi “Seo Won à”, tôi suýt nhảy vọt ra khỏi hộp. Lúc chú một mình xuất hiện ở chuồng gia súc, suýt nữa tôi đã òa khóc. Bố không đến cùng, vậy có nghĩa là có chuyện xảy ra với bố rồi.

“Cháu có sao không?”

Chú kéo tôi ngồi xuống dưới sàn rồi hỏi. Tôi hỏi điều mà tôi muốn biết trước tiên.

“Bố đâu rồi ạ?”

“Bố sẽ không sao đâu.”

“Bố bị thương rồi phải không ạ? Vậy nên chú mới một mình đến đây. Phải không ạ?”

Tôi không nhận ra là chú cũng đang bị chảy máu. Không phải tại vì xung quanh tối quá, mà vì tôi không còn tâm trí đâu mà nhìn kỹ chú.

“Ừ. Giờ bố cháu đang đến bệnh viện rồi.”

“Chú sẽ đưa cháu đến chỗ bố phải không ạ? Bây giờ mình đi gặp bố phải không?”

“Giờ thì không được.”

“Tại sao ạ?”

Giọng tôi bất giác đầy nước mắt.

“Giờ cháu với chú phải đi đến một nơi.”

“Đi gặp mẹ phải không ạ?”

Dù thế nào cũng phải có được một câu trả lời mang chút hy vọng, nên tôi gặng hỏi cho bằng được. Chú lắc đầu tàn nhẫn.

“Mẹ cũng để sau.”

Tôi đưa phắt chiếc điện thoại cho chú. Tôi giận rồi. Chú cầm lấy chiếc điện thoại, rồi khó nhọc cất lời.

“Rồi cháu sẽ sớm được gặp bố thôi. Chú hứa đấy.”

Lời hứa đó rốt cuộc chú đã không giữ được. Khi tôi trôi dạt ở nhà họ hàng, không có ai đưa tôi đến gặp bố cả. Khi tôi bắt đầu sống với chú, bố từ chối gặp tôi. Sau khi định án tử hình, bản thân tôi cũng từ chối gặp mặt. “Chúng ta đi Uiwang một lần đi. Nếu cháu đi, có khi bố lại chịu gặp mặt đấy.” Chú nói thế nhưng tôi làm bộ như không nghe thấy.

Lần cuối cùng tôi nghe thấy giọng bố là vào đêm hôm đó. Tôi cũng không chào tạm biệt Ernie cho đàng hoàng được. Nó ngồi trên chạc cây hồng, chằm chằm nhìn chúng tôi trèo lên xe cảnh sát. Khoảng cách khá xa, nhưng cảm giác về ánh mắt Ernie vẫn đọng lại. Mấy lần tôi quay lại nhìn, nhưng nó vẫn không tiến lại gần. Có lẽ tại đó là xe cảnh sát cũng nên.

Sau này, tôi không quay lại hồ Se Ryung lần nào. Không có cơ hội để quay lại, không có ý định quay lại, mà cũng không thể nào quay lại được. Những người dân ở làng Đất trũng, không hề có một chút thời gian phòng bị nào, đang trong giấc ngủ thì gặp chuyện. Đến cả những cảnh sát từ bên đồn đến cũng chết hết. Tôi là con trai của người đàn ông đã gây ra chuyện khủng khiếp đó. Đó là sự thật dù muốn quên, cũng không thể nào quên được. Bởi tôi đã phải vừa trả giá vừa sống đến giờ, không có giây phút nào quên được. Mặc dù vậy, tôi vẫn có thể sống được, vì ý nghĩ rằng, tôi cũng chỉ là vật hy sinh của người đàn ông đã phát điên đó. Cuốn tiểu thuyết của chú đã cướp mất lý do cho cuộc đời thảm hại này của tôi. Nó đã khiến tôi không còn cách nào khác, phải tiếp nhận chuyện đó. Tiếp nhận sự thật rằng, cuộc đời của tôi được đánh đổi bằng mạng sống của bằng đấy con người.

Tại sao lại thế? Tại sao chú viết lại chuyện đó? Lý do gì buộc phải cho tôi biết sự thật tàn nhẫn này? Mà câu chuyện như thế vẫn còn chưa hết. Bản thảo dừng ở “Chương của Seung Hwan”. Theo mạch truyện, chương sau là phải đến chuyện của mẹ.

Tôi mở máy tính của chú. Nghĩ biết đâu bản in bị thiếu, tôi cắm USB rồi xem lại file “Hồ Se Ryung”. File đó cũng hết ở chương của Seung Hwan. Tôi bấm vào file có tên “Bản nháp” thì thấy hiện ra một bản thảo 170 trang. File này cũng kết thúc ở cùng một chỗ. Chỉ khác ở trang trắng cuối cùng, có một dòng tiêu đề.

Kang Eun Joo.

Các câu hỏi dồn đến. Sao chú không viết chương cuối cùng? Oh Young Je đã thoát khỏi thảm kịch đó như thế nào? Mẹ đã bị ai giết rồi ném xuống sông như thế?

Trong cuốn sổ tư liệu có ghi mục lục những nguồn tư liệu. Phía dưới mục lục có một đường gạch đỏ, và cả ghi chú ngắn. Không gì có thể coi là manh mối về mẹ và hành tung của Oh Young Je. Còn lại chỉ có hai phong thư của Moon Ha Young và một số file âm thanh. Những file đó được đánh số từ 1 đến 45, nhìn không thể đoán được nội dung là gì. Đánh số liên tiếp như thế là theo tiêu chí gì, sắp xếp theo trình tự thời gian, hay theo nguồn tư liệu? Đột nhiên tôi hiểu ra rằng, mình đang chần chừ, không dám thẳng tay mở những file đó ra. Tôi hiểu ra rằng tôi vẫn sợ phải đối diện với bố.

Tôi bấm vào file số 2. Vì file số 1 là ghi âm của bố, nên tôi nghĩ liệu lần này có vang lên giọng bố hay không, nhưng không phải. Vang lên một giọng nữ quen thuộc.

“Cuộc sống hôn nhân dường như không được hạnh phúc lắm. Đặc biệt là sau khi chuyển xuống hồ Se Ryung thì đúng là như vậy. Đêm đêm, chị ấy nhắn tin bảo tôi gọi cho chị ấy. Ngay cả giây phút muốn thổ lộ nỗi đau khổ trong lòng, chị ấy vẫn tiếc tiền điện thoại mà không gọi cho tôi. Chị tôi là như vậy đấy.”

Có 3 file ghi âm giọng của dì Young Joo. Hầu hết là những nội dung có trong tiểu thuyết, không có chuyện gì đặc biệt. File số 5 là lời kể của ông lão họ Lim, người quản lý khu vườn ươm.

“… Hôm đó, tôi phải đi Andong, tôi có ghé qua phòng bảo vệ. Không hiểu sao tôi lại thấy bận tâm vì người phụ nữ đó. Vì thường ngày, chúng tôi cũng chẳng mấy khi nói chuyện với nhau mà. Vậy nên tôi mới bảo cô ấy hạ barie xuống, đừng có đi tuần, rồi không phải người quen thì đừng mở cửa. Chuyện xảy đã ra, sau đó đọc tin tức tôi mới biết. Tôi mải mốt quay về thì thấy thật sự chẳng còn lại gì cả. Nơi đó giờ đã thành cái làng chết rồi. Quản lý đập thì chuyển qua chung với hồ Paryoung. Những người còn sống thì nhận được vài đồng tiền bảo hiểm rồi cũng bỏ đi. Khu vực này không thể xây dựng mới được, nên dù có muốn sống cũng không sống nổi. Khu vườn ươm thành một thứ hãi hùng. Dây leo che phủ khắp cả khu rừng rộng đó. Đến mức ai mà muốn vào, phải cầm liềm mà phát quang mới vào được…”

File thứ 6 hình như là phỏng vấn với bên cảnh sát hình sự.

“Đến tận đêm ngày 11 tháng 9, chúng tôi vẫn không tìm ra Trung tâm bảo trì xe đó. Vậy nhưng chúng tôi nghĩ tới Ilsan. Đến nơi thì quả nhiên, gần khu vực chung cư có một Trung tâm bảo trì. Chỗ đó đã đóng cửa, nhìn đồng hồ đã 1 giờ sáng rồi. Chúng tôi đợi đến sáng, vừa kiệt sức vừa đói bụng. Vậy nên, chúng tôi ra quán vỉa hè trong trung tâm ăn mỳ và làm một chén soju. Tôi đã tự dày vò suốt một thời gian. Chỉ cần chúng tôi tìm ra sớm hơn một chút thôi, thì có khi đã ngăn được chuyện đó xảy ra rồi. Khi biết mọi chuyện thành ra như thế, tôi chỉ biết nghẹn họng mà thôi. Vì trong suốt 20 năm cuộc đời làm cảnh sát, đấy là lần đầu tiên tất cả thành viên trong đội lại chết hết như thế. Trong lúc tiến hành điều tra, tôi cảm giác có gì đó bất thường. Trên dùi cui mà Choi Hyun Soo cầm có đủ loại vết máu, nhưng lại không có vết máu của Kang Eun Joo. Mà không phải chỉ trên dùi cui, ngay cả trên người Choi Hyun Soo cũng không hề có. Còn Oh Young Je rốt cuộc vẫn không tìm thấy xác. Tôi có kiến nghị, nhưng bị lờ đi. Vì lúc đó vụ án đã được chuyển cho Phòng công tố Seoul, mấy vị ở trên muốn nhanh chóng có kết quả. Sức ép của dư luận, báo chí và sức ép chính trị vô cùng lớn. Choi Hyun Soo thì trong tình trạng mấp mé suối vàng. Lời khai của thằng bé và anh ấy à? Tình huống vụ án không phải đã quá rõ rồi sao? Dù là lời khai của anh hay của thằng bé cũng đều không khớp với vụ án. Mà cũng là lời khai không đáng tin. Giữa đêm khuya, một mình thằng bé ở giữa hồ, lại còn bị trói vào thân cây, nước ngập đến cổ… vậy mà vẫn tỉnh táo cầm cự mấy tiếng đồng hồ, chuyện đó nói ra liệu ai người ta tin cho? Mà dù sao vụ án cũng đã khép lại rồi. Hoàn toàn kết thúc rồi. Đương sự lên tiếng ấy à? Đến giờ sao còn lên tiếng làm gì? Vì bị án tử hình nên đột nhiên thấy uất ức hay sao?”

Chuyện của viên cảnh sát dừng ở đó. Cho đến giờ, đó là câu chuyện ngắn nhất trong số những file mà tôi nghe. Tôi có cảm giác câu chuyện còn kéo dài nữa, nhưng đã bị cố ý cắt bớt đi.

Từ file số 7 đến 25 bao gồm giọng nói của đủ các kiểu người. Từ Đội trưởng điều hành của Ban quản lý đập, người chịu trách nhiệm về vụ việc và phải từ chức, cho đến những người dân làng còn sống sót một cách thần kỳ, viên bác sĩ lúc đó làm việc ở Trạm y tế, Viện trưởng và giáo viên của trại trẻ mồ côi đã tham gia bữa tiệc ngoài vườn, công ty tổ chức sự kiện, nhân viên nha khoa làm việc ở bệnh viện của Oh Young Je khi đó, nhân viên công ty dược, họ hàng của Oh Young Je, bố đẻ của Moon Ha Young…

Có giọng nói nhiệt tình hợp tác, cũng có giọng nói đầy phẫn uất, có giọng nói từ chối phỏng vấn, có cả giọng nói đe dọa phải dừng ngay việc này lại. Dù vậy, những đoạn ghi âm đó hầu hết khớp với danh sách liệt kê những nguồn tư liệu. Chỉ có hai đối tượng không có ghi âm. Đó là bên dịch vụ chuyên nghiệp “Supporters” và giám đốc bệnh viện hồi đó. Như vậy cũng có nghĩa là vẫn không tìm ra được. Đó là tiền đề hỗ trợ cho suy luận rằng đến tận bây giờ, những người đó vẫn liên lạc chặt chẽ với Oh Young Je. Vậy nhưng không có manh mối nào cho thấy việc đó liên quan đến cái chết của mẹ.

Tôi thử dựng lại cảnh kết của tiểu thuyết. Bố tưởng Oh Young Je đã chết, liền ra khỏi Phòng kiểm soát. Cũng chẳng biết trong tay cầm thứ gì, cứ thế đi lên khu cửa xả nước. Sau khi bố đi khỏi, Oh Young Je tỉnh lại. Lập tức y biết ngay bố đã đi lên cây cầu số 1, và một lúc sau sẽ xảy ra chuyện gì. Vậy nên, y chạy ra khỏi Phòng kiểm soát, hướng về phía cầu số 2. Vì con đường ngắn nhất để đến được Trạm dừng chân là băng qua cầu rồi chạy cắt ngang khu vườn ươm. Ở Trạm dừng chân, xe của Supporter đang đợi y. Trong khi y chạy qua cầu, bố đang đi lên mặt đập, chú đang đưa tôi ra khỏi đảo Hansoldeung, còn mẹ thì…

Tôi đặt giả thiết là mẹ cũng giống như chú, bị trói ở đâu đó rồi thoát ra được. Lập tức đi tìm tôi, mẹ đi về phía phòng bảo vệ Ban quản lý đập. Tay cầm vũ khí phòng khi bất trắc. Nếu như chỗ mẹ bị trói là trong thư viện Rừng Xanh, xét theo tính cách của mẹ, mẹ sẽ chọn gậy đánh bóng chày. Nếu giây phút mẹ đi lên cầu số 2 lại đúng vào lúc Oh Young Je vừa chạy xuống khỏi cầu, chắc sẽ chạm trán nhau ở chân cầu. Mẹ đã đánh nhau với Oh Young Je sao?

Từ file số 26 bắt đầu chuyện của bố. Những chuyện trong tiểu thuyết được tái hiện nguyên vẹn qua tiếng nói của bố. Giọng bố trầm trầm từ đầu đến cuối. Vừa chậm, vừa ngập ngừng, vừa cả run rẩy, và có cả những lúc im lặng thay cho lời nói. Tôi gắng sức nghe, cố coi giọng nói đó như là tư liệu.

“Phải đến lúc trấn tĩnh lại rồi, tôi mới nhận ra mình đã gây ra chuyện gì. Tôi không thể nói gì được nữa. Nói là mình mở cửa đập để cứu con sao? Nói là vì con mà phát điên nên thậm chí không còn nghĩ được tới dân làng hay sao? Ngay bản thân tôi cũng tin là mình đã giết Oh Young Je. Và tôi nghĩ vợ tôi cũng giống như tôi giết thôi. Chỉ vì sự ngu dại và xuẩn ngốc của tôi… Tôi chỉ có thể làm một việc duy nhất là im lặng. Bảy năm qua, cái đêm hôm đó tái hiện không biết bao nhiêu lần. Và câu “Giá như mình…” cũng không ngừng lặp đi lặp lại. Vậy nhưng, dù cho cỗ máy thời gian có đưa tôi trở ngược lại khi đó, có lẽ tôi cũng sẽ vẫn hành động y như vậy. Con thú kích động và ngu xuẩn như thế chính là con người của tôi. Ngay từ đầu, đã không hề có người đàn ông trong mộng mị nào cả. Nếu có, thì đó chính là quỷ dữ từ trong người tôi thoát ra ngoài. Tất nhiên, tôi cũng đã nghĩ đến chuyện tự sát. Mỗi ngày, mỗi giây phút đều nghĩ tới. Tôi không tiến hành việc đó, vì đấy là sự cứu rỗi mà tôi có thể tự giành được. Vì đó giống như từ chối hình phạt của mình. Tôi có quyền tự do không cho thần thánh nào cứu rỗi mình. Cái chờ đợi tôi không phải là sự cứu rỗi, mà là thời điểm số phận buông tha cho tôi. Là giây phút tôi được hoàn toàn tự do khỏi cuộc đời này…”

Ngoài cửa sổ, trời tối dần. Câu chuyện của bố đang dần đi tới đoạn kết.

“Về chiếc giếng ấy à? Đến giờ tôi vẫn ra đó. Ngày nào, đêm nào tôi cũng ra đó. Thượng sĩ Choi vẫn cứ gọi ‘Hyun Soo à’, còn đứa bé gái đó vẫn thì thào ‘Bố ơi’ như vậy. Cũng có lúc người dân làng Se Ryung hợp xướng nữa. Mỗi lúc như thế, tôi lại tưởng như truyền thuyết về chiếc giếng trong cánh đồng cao lương là do chính tôi tạo ra. Đôi khi, có những ngày, tôi đi qua cái giếng, đi tới tận cuối con đường mòn. Tôi cứ đứng nhìn ánh đèn hải đăng phía cuối chân trời, cho đến tận khi trời rạng sáng. Giấc mơ đó như một món quà vậy. Những buổi sáng như vậy, ngực tôi đập thình thịch đến phát điên. Tôi tự hỏi, không phải hôm nay là ngày tiến hành xử tử đấy chứ? Thực ra, vài ngày trước, tất cả những tử tù ở đây được kiểm tra sức khỏe. Tôi nghe đồn ba tháng nữa thôi, sẽ có người bị xử. Nếu thật sự tiến hành xử tử, tôi nghĩ người đó sẽ là tôi. Tôi mong sẽ là tôi. Seo Won ấy à? Seo Won của tôi… Nếu như có thể chào từ biệt… Cậu lưu lại rồi chuyển lại giúp tôi được không? Mặc dù giờ không có răng nên cũng không biết có được không.”

Bố bắt đầu huýt sáo, nghe tiếng được tiếng mất. Là bài hành khúc của Đại tá Bogey. Tôi nằm úp mặt xuống, tì trán lên bàn. Hai tai vùi vào giữa hai cánh tay, mắt nhắm nghiền, tôi tàn nhẫn gạt phăng những thứ mà tiếng huýt sáo đó đang gợi lại. Đó là ký ức của bố và tôi, cái ký ức tựa như tranh vẽ trong mơ đó của chúng tôi.

Khoảng một tiếng đồng hồ trôi qua kể từ lúc tôi mở bức thư còn lại của Moon Ha Young. Trong bức thư thứ tám, Moon Ha Young trở lại giọng của mình, kể về việc chuẩn bị ly hôn và quá trình bỏ trốn. Ở cuối thư, cô ấy viết “Có lẽ giờ đây tôi không còn gì để viết thêm nữa. Tôi không biết cho đến giờ, liệu có còn gì để thêm vào câu chuyện đã kể nữa không.” Như vậy có thể hiểu cô ấy muốn nói rằng – đây là lá thứ cuối cùng. Vậy nhưng, cô ấy lại viết thêm một lá thư nữa. Đó là lá thư thứ chín, được gửi vào ngày 1 tháng 11, cách đây khoảng hơn nửa năm.

Tôi đã đọc bản thảo anh gửi cho tôi. Tôi không thấy có chương cuối. Chương đó chắc là về mẹ của đứa bé. Tôi đoán chắc anh vẫn chưa tìm ra, hoặc chưa đủ căn cứ để xác nhận tình hình. Tôi cũng nhận ra có những phần mà tôi không kể.

Hai tháng sau khi xảy ra vụ việc, tôi biết được chồng tôi còn sống. Thời gian đó, tôi vẫn chưa trấn tĩnh lại được, rồi lại đúng lúc bị ngất vì kiệt sức. In Ah lúc ấy đang làm bác sĩ trị liệu mỹ thuật ở khoa Thần kinh, tại một bệnh viện đa khoa ở Rouen. Tôi vào khoa Nội bệnh viện đó, nhập viện điều trị đến ngày thứ hai. Buổi sáng hôm ấy, tôi đang truyền dịch và nằm ngủ, thì thức giấc vì có tiếng gọi “Moon Ha Young.” Giây phút tỉnh giấc, tôi nhận ra có ngón tay đang vuốt trên cuống họng mình. Tôi như hóa đá. Vì trên thế gian này, chỉ có một người vừa sờ cuống họng tôi vừa gọi “Moon Ha Young” như thế. Đó là cách mà chồng tôi đánh thức. Khi anh ta nổi giận, hoặc những lần anh ta về nhà muộn một chút, còn tôi với Se Ryung đang ngủ. Tôi không thể nào mở mắt ra được. Tôi mong sao đó chỉ là đang mơ.

Tôi lại nghe thấy tiếng gọi “Moon Ha Young” lần nữa. Không phải là mơ. Tôi mở mắt ra. Chồng tôi đang đứng trước mặt tôi, nở một nụ cười ngọt ngào. Tôi không biết làm thế nào anh ta có thể tìm đến tận đó. Mà tôi cũng chẳng muốn biết về chuyện đó. Tôi chỉ nghĩ mỗi một chuyện, đó là làm thế nào để có thể còn sống thoát khỏi tay chồng tôi. Đến tận hôm trước thôi, tôi vẫn còn không thiết ăn, không thiết uống, không thiết sống trên đời này nữa. Chồng tôi túm tóc tôi kéo ngồi dậy, rồi hỏi.

“Cô không muốn gặp Se Ryung sao?”

Tôi hít một hơi. Tôi thậm chí còn không thể hiểu nổi câu nói đó nghĩa là gì. Cho đến khi một bức ảnh được đặt vào tay tôi. Đấy là bức ảnh cảnh nhập quan của con bé. Bức ảnh chụp con bé mặc đồ liệm, mặt phủ khăn, đang nằm trong quan tài. Tôi bất giác ngồi bật dậy, rồi bắt đầu vừa gào lên vừa túm lấy dây gọi khẩn cấp mà giật như thể rung chuông. Tôi cũng không ngờ là tiếng tôi gào to đến mức chồng tôi là Oh Young Je cũng phải hoảng hốt. Hắn túm chặt lấy áo tôi mà thoi một cú đấm vào mặt tôi, tôi rút ngay bình đựng dịch đang truyền, nện vào trán hắn. Trong cơn vật lộn đó, tiếng rền rĩ và kêu gào vẫn không ngừng vọt ra khỏi miệng tôi. Đó là tiếng than khóc, là tiếng la hét trong cơn khiếp sợ, và cũng là tiếng thét chất chứa bao phẫn uất. Dám chụp cả ảnh nhập quan của đứa con đã chết để mang đến dày vò vợ cũ hay sao?

Y tá và người đàn ông bảo vệ chạy vào. Tôi gào lên bằng thứ tiếng Pháp bồi của mình bảo với họ rằng, gã đàn ông này đột nhập vào phòng bệnh, thấy tôi đang ngủ thì định cưỡng hiếp. Chồng tôi không hề biết tiếng Pháp. Anh ta phải nhờ đến sự giúp đỡ của thông dịch cho đến tận khi tìm thấy tôi ở phòng bệnh. Vậy nhưng ở vị trí đó, dù có thông dịch cũng khó mà thoát được. Bởi anh ta lén y tá mò vào phòng bệnh, còn tôi thì cúc áo đều đã đứt hết, tóc tai rối bù, môi thì bầm dập vì cú đấm của chồng tôi.

Chồng tôi bị đưa đến đồn cảnh sát. In Ah lập tức chạy vào phòng bệnh, rồi chúng tôi không kịp thu dọn cả túi xách, vội vã rời khỏi Rouen. Vì chỉ cần chồng tôi được thả ra, tôi chắc chắn sẽ chết trong tay anh ta.

Có lẽ tôi không nhất thiết phải kể lại hành trình của chúng tôi cho đến khi dừng chân ở Amiens này. Quan trọng ở chỗ, sau đó, tôi không gặp lại chồng tôi nữa, đúng không ạ. Vậy nhưng, tôi vẫn không thể nào sống một cuộc sống bình thường được. Tôi không dám ra khỏi nhà một mình. Ngay cả ra siêu thị mua đồ, tôi cũng không thể nào đi được. Lúc tôi phải đi Bắc Phi để gia hạn lưu trú, In Ah cũng nhất định phải đi cùng tôi. Khiếp sợ người chồng đang đỏ mắt lùng sục, tôi cứ trốn ru rú trong phòng mà sống như vậy. Suốt bảy năm trời, cho đến khi anh viết thư cho tôi.

Trong khoảng thời gian vào vai chồng tôi viết thư cho anh, tôi đã có thể hiểu được chồng tôi. Mà không, phải nói là tôi đã đi tới chỗ hiểu một cách thành thực hơn một chút về con người. Tôi đã từng đọc ở đâu đó một câu thế này. Con người nếu mang theo súng, thì rốt cuộc cũng sẽ bắn vào ai đó, đấy chính là bản chất của con người. Thêm vào đó, cũng có những lần tôi phải đối mặt trực diện với sự tồn tại đang đè nặng trên lưng mình. Đó chính là hình ảnh cái bóng của tôi, mang nặng cảm giác dày vò vì con, cùng nỗi khiếp sợ không biết người chồng có thể nhảy xổ tới bất cứ lúc nào, suốt cả cuộc đời cứ chui nhủi trong phòng mà sống. Mỗi lần đối diện với cái bóng thê thảm đó, tôi lại nghĩ tới cậu bé ấy. Đó là lý do lớn nhất khiến tôi phải viết lá thư này.

Chồng tôi là người coi gia đình là thứ quý giá nhất trên đời này. Ban đầu, tôi nghĩ đó là tình yêu dành cho gia đình. Phải đến sau đó, tôi mới nhận ra đó là sự ám ảnh bệnh hoạn đối với “đồ của mình”. Đối với anh ta, vợ và con gái là hạt nhân trong số “đồ của mình”. Là thứ mà anh ta đặt đâu phải ngồi đó; là đối tượng để anh ta xác nhận quyền uy, sức ảnh hưởng và tầm cai trị của bản thân; là những sinh thể chỉ được nhận những gì anh ta cho, và phải cho những gì anh ta yêu cầu; là ngón tay, ngón chân cử động theo cách của anh ta. Điều này mà bị chấn động, thì cũng có nghĩa như là hạt nhân toàn bộ thế giới của anh ta bị tổn thương vậy. Đối với chồng tôi, đây là chuyện không thể, và cũng không được phép xảy ra. Khi bị tổn thương vì không thể nào khôi phục lại trạng thái ban đầu, chồng tôi sẽ làm những gì, chuyện đó không cần tưởng tượng cũng biết. Bởi dựa theo bản thảo anh viết thì chuyện đó đã được kiểm chứng một lần rồi. Và nếu như phỏng đoán dựa theo bản thảo đó, thì mọi chuyện vẫn chưa phải đã kết thúc.

Anh nói là có cuộc vận động thi hành án tử hình phải không. Anh nói cho đến nay, số lượng thi hành án nhiều nhất là vào tháng 12. Anh nói gần đây, tử tù được kiểm tra sức khỏe. Nếu vậy thì cậu bé đó đang gặp nguy hiểm. Và cả anh cũng không khác gì. Chồng tôi bảy năm qua sống lặng lẽ như một bóng ma, luôn để mắt theo dõi cậu bé, và dần dần đẩy cậu bé đó ra khỏi xã hội này, mặc dù vậy, anh ta vẫn chưa trực tiếp động đến cậu bé, điều này có nghĩa là anh ta sẽ gom cậu bé cùng bố cậu xử lý chung một lần. Chồng tôi đang đợi ngày thi hành án tử hình. Tôi cũng không biết, bằng cách nào anh ta biết được ngày thi hành án. Tôi chỉ đoán được là với chồng tôi, việc đó chẳng khó khăn gì. Mà cũng có thể, anh ta sẽ xử lý trước những người cản trở. Lấy thất bại ngày xưa làm gương, lần này, anh ta sẽ không chỉ dừng lại ở việc tách hai người ra đâu. Điều đó cũng có nghĩa là anh không còn có quân bài nào có thể dùng được. Lá bài đang nằm trong tay cậu bé.

Tôi mong anh sẽ chuyển lời cho cậu bé. Bảo cậu ấy hãy lợi dụng lại hoàn cảnh. Nếu cần, bảo cậu ấy hãy lợi dụng cả tôi. Tôi sẽ làm con bài thí mạng một lần. Tôi xin cho số điện thoại của tôi. 0033. 6. 34. 67. 72. 32.

Lâu lắm rồi, ngày hôm qua, tôi mới được vui như vậy. Hôm qua, In Ah kết hôn mà. Tổ chức ở dưới gốc cây táo này, nơi đêm đêm tôi vẫn thường ra đứng. Lâu lắm rồi mới có một ngày nắng ấm như thế. In Ah không mặc váy cưới. Cô ấy lấy cái váy để dành bấy lâu ra mặc, cầm bó hồng tôi kết cho, và cùng Philip trao nhẫn. Philip là bạn trai của In Ah, anh ấy đến sống cùng từ sau khi chúng tôi tới Amiens. Anh ấy là nhà làm phim hoạt hình, nhưng chủ yếu chỉ nhận vẽ bản phôi và làm công việc giao hàng. Nhờ vậy mà tôi, một người không đủ điều kiện đi làm, không cần phải ra ngoài cũng có thể có được việc làm. Anh ấy vừa là chồng của In Ah, vừa coi như là sếp của tôi.

Tôi định ngày mai sẽ rời nước Pháp. Lần này, có lẽ sẽ không phải là một chuyến đi ngắn để gia hạn lưu trú nữa. Mặc dù vẫn sợ phải ra ngoài một mình, nhưng tôi định sẽ thử xem. Tôi muốn thấy, nếu như bỏ thoát khỏi cái bóng đen dính chặt sau lưng mình, thì tôi sẽ còn lại những gì. Tôi vẫn chưa định sẽ đi đâu. Nhưng tôi nghĩ sẽ không quay trở lại nơi này nữa.

Hôm nay là một ngày nắng đẹp. Từ bây giờ, tôi định sẽ thử xuống sân xem sao. Tôi phải thu dọn cái chăn phơi trên ghế tắm nắng, và cũng là nhìn lại lần cuối cây táo đã cho quả để nướng bao nhiêu là bánh dùng tiếp khách trong lễ cưới.

Ngày 1 tháng 11, Moon Ha Young kính thư.

Muốn cả bố và tôi… Điều đó không phải là đương nhiên sao? Bảy năm trước cũng như thế, nhưng đến giờ, liệu có gì khác chăng? Tôi thất thần trừng trừng nhìn tờ điện tín để trên bàn.

Chúng tôi xin thông báo đã thực thi bản án đối với tử tù Choi Hyun Soo, vào lúc 9 giờ, ngày 27 tháng 12. Sau 9 giờ ngày 28, mong gia quyến đến nhận xác người quá cố về chuẩn bị tang lễ…

Đột nhiên tôi nghẹt thở. Cảm giác như bị chân ai phi một cú vào bụng. Chú biến mất từ chiều hôm qua. Sáng nay thì có điện báo đến, ngày nhận thi thể của bố là sáng mai. Tôi đọc lại lá thư của Moon Ha Young.

… Mà cũng có thể, anh ta sẽ xử lý trước những người cản trở. Lấy thất bại ngày xưa làm gương, lần này, anh ta sẽ không chỉ dừng lại ở việc tách hai người ra đâu. Điều đó cũng có nghĩa là anh không còn có quân bài nào có thể dùng được. Lá bài đang nằm trong tay cậu bé…

Moon Ha Young nói hãy lợi dụng lại việc đó. Còn nói là hãy lợi dụng chính cô ấy, và cho cả số điện thoại. Thật khó mà hiểu nổi thế là ý gì. Ít nhất là vào lúc này. Chỉ có một câu này là vang lên rõ rệt.

“Ngày hôm qua, y đã xử lý người cản trở rồi.”