Hoa bất tử nở rồi! (tt)
Tôi đọc đi đọc lại những lá thư của Moon Ha Young để giết thời gian. Hơn 10 giờ, chú vẫn chưa về. Mặc dù việc đó đã rõ ràng, nhưng thời gian càng trôi qua, càng thấy tin chắc hơn thì việc đó càng khó chấp nhận. Biết đâu, sáng mai chú lại xuất hiện, mặt mũi còn lành lặn nguyên vẹn. Biết đâu chú đang chạy ngược chạy xuôi ở đâu đó, một mình chuẩn bị cho đám tang. Trước đây, chú cũng từng không ngủ ở nhà hai ngày liền rồi còn gì.
Tôi cố chấp như vậy nhưng cũng chẳng an ủi, chẳng giúp được gì. Cả linh cảm và lập luận đều đang chỉ về cùng một hướng. Những câu hỏi không thể tìm được lời giải đáp bay loạn trong đầu tôi như một đàn dơi.
Ai là người đã gửi bản thảo và tư liệu của chú, người đó có mục đích gì? Oh Young Je đang ở đâu, có đúng y đã giết mẹ không, không lẽ y đã xử lý “sạch sẽ” chú rồi sao? Tại sao y vẫn để yên cho chúng tôi sống qua một năm ở làng Hải đăng? Bằng cách nào y biết trước được tin tức về ngày tử hình như thế?
Gió lay động cửa sổ. Tôi kéo rèm lên. Bên ngoài chẳng thấy gì. Bốn góc khung cửa đọng đầy tuyết, khoảng trống tròn còn lại ở giữa phủ đầy sương giá.
Tôi quay lại ngồi trước bàn. Giờ đây, dường như tôi đã biết thứ không nhìn thấy bên ngoài cửa sổ kia là gì rồi. Là một bàn tay. Bàn tay của Oh Young Je sẽ túm lấy cuộc đời tôi mà lắc. Tôi như con lắc yo-yo kẹp giữa những ngón tay của y. Bảy năm qua, y vừa chờ đợi vừa tung ném, kéo thả cho bay xa. Mục đích số 1 của hắn là ngăn không cho cuộc sống của tôi ổn định. Bởi nếu tôi thành kẻ lang thang, thì có biến mất mãi mãi cũng chẳng ai buồn thắc mắc. Ngoài ra, đó cũng là niềm vui nho nhỏ mang tên sự trả thù. Có thể tùy ý thao túng cuộc sống của con trai kẻ đã giết con gái mình, ở đâu ra một việc dễ dàng như thế chứ? Thậm chí, khi nào đến lúc, tôi sẽ thành kẻ bị chính tay y xử lý không biết chừng. Dù tôi có chết, có chạy trốn đi nữa, thì thực tế có thể coi tôi chưa từng một lần thoát khỏi tay y. Sự thật mà phải đến giờ tôi mới nhận ra, có lẽ chú đã biết từ lâu rồi. Và có lẽ Oh Young Je cũng biết chú đào bới thông tin sau lưng mình. Mặc dù không biết y đã biết chuyện chú viết lại thành tiểu thuyết hay chưa.
Nước sôi, tôi pha một cốc cà phê đặc quắn cả lưỡi. Tôi túm lấy đàn dơi náo loạn nhốt lại sau đầu. Tôi cũng gác nỗi lo lắng về chú qua một bên. Thay vào đó, tôi đặt lời khuyên của Moon Ha Young lên trước tiên.
… Tôi mong là anh sẽ chuyển lời cho cậu bé. Bảo cậu ấy hãy lợi dụng lại hoàn cảnh. Nếu cần, bảo cậu ấy hãy lợi dụng cả tôi. Tôi sẽ làm con bài thí mạng một lần. Tôi xin cho số điện thoại của tôi…
Đôi giày bóng rổ Nike chính là thiệp mời của Oh Young Je. Khi trời sáng, sẽ có chó săn đến tìm tôi. Tôi không có ý định đợi những tay đó đến. Tôi cũng không có ý nghĩ sẽ để bị bắt trong lúc ngủ như bảy năm về trước. Tôi càng không có lòng dạ nào mà chạy trốn.
Tôi lấy ra một tờ giấy rồi cầm bút lên. Chưa mất tới 10 phút, tôi đã viết hết những gì cần thiết. Gần như tôi chỉ nhấc bút rồi chép ra hết những nội dung mà cả ngày hôm qua, đã không biết bao lần tôi viết rồi lại gạch xóa ở trong đầu. Thiên hạ chắc sẽ gọi nó là “di chúc”, nhưng tôi sẽ gọi nó là xe trượt tuyết. Chiếc xe trượt do chó kéo chở con mồi cho người đi săn.
Những bức thư của Moon Ha Young, tiểu thuyết cùng với các tư liệu của chú được để trong chiếc hộp. Lấy lỗ thông gió trên trần nhà vệ sinh làm chỗ cất giấu là hoàn hảo. Trên bàn chỉ còn lại đôi giày thể thao và máy tính của chú. Trong ổ cứng chỉ còn lại những tài liệu công việc viết lót của chú. Sau khi dọn phòng, tôi bắt đầu công việc kim chỉ. Tôi tháo chỉ ở phần thắt lưng quần jean ra, lấy lưỡi dao lam tháo từ dao cạo râu dùng một lần bỏ vào bên trong, sau đó khâu lược lại. Mũi khâu rải rác để chỉ cần kéo nhẹ sẽ bung ra. Sợi chỉ dài khoảng một ngón tay còn thừa lại, khi mặc quần, tôi nhét vào bên trong. Cổ tay đeo chiếc đồng hồ ghi âm của chú. Tôi khoác chiếc áo parka lên, di chúc bỏ trong túi, đội mũ vào, cài chiếc đèn lặn lên vành mũ. Tôi cầm con dao lặn mân mê một lúc, rồi bỏ lại chỗ cũ. Tính mạng tôi vẫn an toàn. Vẫn còn hơn chín tiếng nữa mới tới giờ nhận thi thể của bố, từ giờ đến lúc đó, số mệnh của tôi, dù cố toàn lực để chết, cũng không thể nào chết nổi.
Khoảng nửa đêm, tôi ra khỏi nhà. Tôi đeo cuộn dây buddy-line cuộn tròn lên vai, nhằm thẳng hướng ngọn hải đăng bước đi. Ánh đèn hải đăng đang nhảy múa lập lòe trên mặt biển. Cảm giác như gió đang túm lấy những cơn sóng ánh sáng mà lắc. Xen giữa ánh đèn lấp lánh là đường mặt biển cứ chợt hiện lên đen thẫm rồi lại biến mất. Tôi nghĩ tới một thằng bé 12 tuổi đứng sau lưng thời gian. Thằng bé đứng cuối cánh đồng cao lương, đăm đăm nhìn ánh đèn ngọn hải đăng bên kia núi, nó đã mơ tới điều gì? Đứng ngửi mùi biển quyện trong sương, nó đã tưởng tượng gì? Điều gì đã nhốt linh hồn thằng bé xuống dưới giếng nước giữa cánh đồng cao lương kia? Là ông nội tôi, hay như lời bố nói, là chính bản thân bố tôi? Giờ đây, liệu bố đã được tự do chưa?
Phía sau ngọn hải đăng, rừng thông đỏ mọc um tùm. Ở đầu con đường mòn dẫn vào rừng, có vết bánh xe. Mới nửa buổi trước, lúc tôi ra đảo đá, đã có vết bánh xe đó chưa nhỉ? Tôi không nhớ nữa. Tôi chỉ nhớ có người đàn ông đứng nhìn tôi trước ngọn hải đăng.
Tôi muốn vào rừng xem có chiếc xe đó không, nhưng cố nhịn. Tôi phải di chuyển như người mất hồn. Sau khi xác định vị trí của người theo dõi, tôi phải hành động. Mọi giác quan của tôi tập trung phía sau lưng, nhưng không sao tóm được dấu hiệu khả nghi nào. Nếu vậy, nhiều khả năng kẻ đó đang theo dõi từ trong ngọn hải đăng hoặc từ trong rừng.
Cửa vào ngọn hải đăng không khóa. Bản lề mở nhẹ nhàng như thể được bôi dầu. Bên trong tối đen. Bật đèn lên là thấy ngay một cầu thang xoáy ốc chạy dọc lên một bức tường quây tròn. Tôi bước lên cầu thang, đi lên tầng hai. Cửa khóa nên tôi lại đi lên tầng ba. Cách đây lâu rồi, tôi đã từng một mình lên đây. Chỉ vì thấy chán, chứ chẳng nghĩ ngợi gì. Theo như tôi thấy hồi đó, tầng ba có ban công, là phòng ở của người gác đèn từ thời xa xưa, khi ngọn hải đăng còn do người điều khiển.
Tôi đưa tay đẩy, từ từ mở cửa ra. Tôi đặt chân vào trong phòng, đưa tay ra sau đóng cửa lại, rồi bật công tắc đèn trong phòng gắn trên tường. Không ngờ đèn lại sáng. Theo trí nhớ của tôi, trong phòng này có ba cửa. Cửa ra vào mà tôi vừa bước qua, một cửa dẫn lên tháp đèn, và bên cạnh đó là một cánh cửa sắt mở ra ngoài ban công. Phần trên của cánh cửa ban công có trổ một ô tò vò gắn cửa chớp, có thể nhìn ra ngoài được. Trong phòng, đây đó vẫn còn lại những vật dụng mà người gác đèn đã dùng. Máy phát điện dã chiến, giường xếp trải chăn quân đội, bộ bàn ghế gỗ. Bức tường đối diện cửa dẫn lên tháp đèn, có một cái lò bằng sắt có thể thừa sức nướng một con đà điểu. Bên cạnh có hình một cái hòm dài. Cạnh đó chất một ít củi, nắp lò đã được chỉnh sang trạng thái mở lên, trong lò còn sót lại một ít củi cháy dở. Tôi cũng thấy một số đồ dùng mới xuất hiện gần đây. Máy sưởi điện, xà phòng để trên bồn rửa mặt, chiếc khăn mặt treo trên tường, thùng rác chứa vỏ hộp cơm mua ở cửa hàng tiện lợi.
Thấy can đảm hơn hẳn, tôi ra ngoài ban công. Vừa mở cửa thì gió biển ập tới như một quả đạn pháo. Cuộn dây thừng treo trên vai đập cả vào mặt tôi rồi bung ra lộn xộn sau lưng. Tôi đóng cửa lại, ngồi bệt xuống dưới chân ban công, thử lắc một cái song sắt. Vẫn còn chắc, có thể yên tâm được. Tôi buộc một đầu dây thừng vào song sắt ban công, đầu kia thắt thành thòng lọng rồi tròng vào cổ. Tôi vừa đứng lên là gió lại húc thẳng vào thắt lưng tôi. Bất giác tôi chụp lấy lan can, bám chặt rồi nhìn xuống dưới.
Kế hoạch của tôi là thế này. Lấy lan can ban công làm ván nhảy và nhảy một cú nhảy bungee ngược. Gió đang phá hỏng kế hoạch tự sát đẹp mắt này. Cứ thế này thì không thể nào đứng thẳng lên được. Có lẽ phải trèo qua ban công. Tôi bám ngón chân vào giữa những song sắt phía bên ngoài lan can, xem ra chỉ cần buông tay là có thể phi thẳng xuống dưới rồi. Nếu dang hai tay ra, chắc gió sẽ tống tôi bay thẳng vào tường của ngọn hải đăng. Khi đó đầu tôi sẽ vỡ trước? Hay mông tôi sẽ nát bét ra trước nhỉ?
Tôi cảm thấy có ánh mắt chạm vào gáy mình. Ánh mắt từ trong phòng nhìn ra qua ô cửa tò vò. Không chần chừ thêm nữa, tôi đưa một chân trèo lên thành lan can. Tôi buông chân đang trụ trên mặt đất, nghiêng trọng tâm cơ thể ra phía ngoài. Cơn cuồng phong đâm thẳng vào lưng tôi. Mông tôi trượt đi, cả người tôi lảo đảo. Hơi thở hộc lên trong cổ, chân tôi trượt bay lên khỏi lan can. Đúng lúc đó, ngay trước khi cơn gió cuốn phăng tôi đi, thì một cánh tay thò ra ngoài ban công túm chặt lấy thắt lưng tôi. Với một lực vừa mạnh vừa chắc, như thể đang siết cổ. Đó là tay của một người đàn ông có thân hình cao lớn.
Tôi bắt đầu kháng cự. Tôi tuôn ra tất cả những lời chửi rủa thô tục, vẫy vùng thắt lưng, tay chân quẫy đạp loạn xạ. Đồng thời, tôi cũng điều chỉnh nhịp độ để người kia không buông thắt lưng của tôi ra. Người kia cũng phun ra đủ những lời chợ búa không thua kém. Khác với tôi, người đó dùng hết sức lực túm chặt lấy tôi, kéo vào bên trong ban công. Khi nào phải ngừng kháng cự, cái đó chẳng cần phải nhìn nét mặt mới đoán được. Vì vừa kéo được tôi vào trong ban công cũng vừa đến lúc. Tôi đoán hình như bàn tay nhà nghề kia đã đánh vào huyệt ở gáy tôi.
Tôi đã tính tới việc mở mắt ra là thấy mình đang ở trong xe. Tôi đoán sẽ đến hồ Se Ryung, đến cái nơi bảy năm về trước. Mặc dù thiếu căn cứ, nhưng tôi gần như chắc chắn về chuyện đó. Vậy nhưng tôi đã sai. Không phải ở trong xe, cũng không phải ở hồ Se Ryung. Tôi vẫn ở trong ngọn hải đăng. Chỉ khác với lúc trước là tay bị trói quặt đằng sau, cổ chân cũng bị trói, và đang ngồi dựa vào cánh cửa dẫn lên ngọn đèn. Điểm khớp với dự đoán, là Young Je đang ngồi vắt chân chữ ngũ ở ghế bên cạnh chiếc bàn. Tay anh chị kia đang đứng ở tư thế nghỉ bên cửa ra vào.
“Tỉnh rồi hả?”
Tóc cắt ngắn, đôi mắt như chỉ có lòng đen, cái cằm gọn gàng, thân hình dong dỏng. Young Je khớp từng nét với hình ảnh trong ký ức của tôi. Dường như kể từ khi đó, y không già đi một tuổi nào vậy. Tôi thấy động mạch cổ mình nóng bừng bừng. Vậy là cũng gặp nhau rồi đây.
“Cũng lâu lắm rồi nhỉ. Tròn bảy năm rồi phải không?”
Giọng nói nhẹ nhàng hơn so với trong trí nhớ. Nếu như y không thở nhanh, thì không thể nào nhận ra y đang phấn khích. Trên mặt bàn đang đặt chiếc túi đeo chéo của tôi. Hình như đồ đạc trên bàn bị gạt qua một bên để lấy chỗ đặt. Nhìn độ căng của túi thì có lẽ vẫn chưa lấy được chỗ đồ tôi giấu trên lỗ thông gió trong nhà vệ sinh.
“Đúng lúc đang định nhảy bungee nhỉ.”
Tôi lần sờ cổ tay phải, nắm lấy cái đồng hồ. Tôi thò ngón tay vào trong thắt lưng, túm lấy sợi chỉ. Lưỡi dao lam có vẻ vẫn còn nguyên.
“Mày choáng váng lắm hả?”
Oh Young Je đưa mắt liếc nhìn tờ điện báo.
“Vậy nên mày phải nổi điên lên vậy sao? Ngày mai hình như vẫn còn việc phải làm mà.”
“Chẳng còn gì phải làm cả.”
Để giữ vẻ mặt vô cảm, tôi đưa mắt nhìn vào cạnh bàn.
“Lẽ nào mày định thế? Đấy là bố mày mà.”
“Tôi không quen con người đấy.”
Oh Young Je lẳng lặng cười. Mặt y biến dạng một cách kỳ dị.
“Con người đấy ư?… Ngày xưa, không phải mày quý bố lắm sao?”
“Đã bảy năm quay vòng, tôi chẳng còn tình cảm gì cả.”
“Đàn ông con trai mà suy nghĩ chấp nhặt thế đâu có được. Một mạng người đáng thương có thể chết đấy.”
Y đang nói tới chú sao? Tôi trừng trừng nhìn Young Je, y lại mỉm cười.
“Dù có là thằng ngốc, thì đấy cũng là ân nhân đã cưu mang, chăm sóc một thằng không biết đi đâu về đâu. Bao công lao vất vả nuôi nấng, mày cũng phải đền đáp ân nghĩa đấy chứ. Sáng mai, mày sẽ cùng bọn tao đi Uiwang. Sau khi nhận xác, chúng ta sẽ đi đến hồ Se Ryung.”
“Tôi không đi.”
“Mày sẽ đi. Nếu hỏi vì sao, thì vì chú mày cũng định đi cùng chúng tao đấy.”
Young Je nói với tay anh chị đang đứng canh cửa.
“Đưa lại đây đi.”
Khoảng một phút sau, tay anh chị kia quay lại, trên vai vác một cái bọc trông giống như chú. Hắn quẳng chú xuống bên cạnh lò sắt. Thân hình chú đổ ụp xuống, không còn một chút sức lực nào. Hai tay quặt ra đằng sau, khóa trong còng số tám, hai cổ chân bị trói bằng dây thừng, chú đang bất tỉnh. Đúng như tôi đã đoán trước. Việc mình đã đoán trước, khi phải nhìn vào tận mắt, cảm giác chấn động lại lớn hơn so với dự tính. Sự cân bằng trong đầu mà khó khăn lắm tôi mới duy trì được, giờ cảm giác như đã vỡ tung.
“Chưa chết đâu. Chỉ đang ngủ một giấc thôi. Nếu mày chịu làm việc mày phải làm, chắc sẽ tỉnh dậy đấy.”
Đến lúc đó tôi mới nhớ ra, Young Je là bác sĩ. Một bác sĩ nha khoa thích dùng thuốc. Những ý nghĩ lộn xộn ùa tới. Bảy năm trước, lý do gì khiến y cho con Ernie ngủ rồi bỏ lại ngoài đảo Hansoldeung? Chắc chắn không phải vì sợ tôi buồn rồi. Làm một việc phiền phức như vậy, chắc phải có mục đích gì đó rõ ràng. Tôi dựa vào tiểu thuyết của chú, suy đoán những dự tính của Young Je.
Để khiến ai đó phát điên, liệu còn có nơi nào khác tốt bằng hồ Se Ryung vào ban đêm? Đáng lẽ tôi phải chìm trong nước mà chết dần trước mắt bố tôi mới đúng. Đáng lẽ tôi phải ngất xỉu vì khiếp sợ, như thế Oh Young Je sẽ không mất hứng mà bắt Ernie bỏ lại. Dù sao khi có cơ hội, y cũng sẽ xử con mèo đó, vậy nên có thể coi như một viên đạn trúng hai đích. Nếu không phải thế, thì không thể giải thích được việc Ernie lại ngủ bên cạnh tôi. Trong tiểu thuyết, cảnh Young Je lên chuồng gia súc, bỏ thuốc vào trong bát nước của Ernie có vẻ giống với miêu tả trong suy đoán đó. Vì bác sĩ có thuốc cũng dễ như nhà giàu có tiền vậy. Nhưng giờ liệu y có còn làm bác sĩ không?
Gã đàn ông mà tôi đoán là “dân anh chị” đang đứng trước cửa. Trông hắn có vẻ đang chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo. Đôi vai rộng như mui xe ô tô. Một cơn tò mò vô nghĩa chợt lóe lên. Tay anh chị này, liệu có phải một trong hai người mặc đồng phục bảy năm về trước không? Làm việc này, hắn kiếm được bao nhiêu?
“Anh ra ngoài đợi đi.”
Gã đàn ông cúi đầu tuân lệnh rồi đi ra ngoài. Young Je cầm tờ di chúc của tôi lên đọc. Xem ra y thấy có vẻ khá thú vị. Vừa đọc y vừa rúc rích cười. Tôi quan sát chú. Chú vẫn nằm phủ phục, không động đậy một ngón tay.
Lúc ra khỏi nhà, trong đầu tôi tính toán thế này. Oh Young Je sẽ cần đến tôi. Vì ngoài tôi ra, không ai có thể nhận thi thể của bố được. Nếu xảy ra vụ tự tử, người theo dõi tôi sẽ phải lộ mặt. Trước hết phải ngăn chặn vụ tử tự, và vì Oh Young Je giờ đã bị phát giác nên tôi sẽ phải đi theo y. Tôi cho rằng, nếu gặp Young Je, tôi sẽ gặp được chú. Tôi có kế hoạch buộc Young Je phải tự thú đã giết mẹ tôi, rồi ghi âm lại. Đến sáng, tôi định sẽ đi nhận thi thể của bố theo lệnh của y. Chỉ cần vào trong nhà tù, thì dù cho Young Je ở ngay bên cạnh, tôi vẫn có cơ hội báo cảnh sát. Nhiều khả năng chú sẽ bị rơi vào nguy hiểm, nhưng tôi không thể tìm ra cách nào khác được. Tôi nhận định rằng, tuy không hoàn hảo, song đó là kế hoạch tối ưu rồi. Vậy nhưng, vừa gặp chú, sự ngập ngừng đã vượt lên trước mặt tôi. Có đúng đây là kế hoạch tối ưu rồi không? Tôi muốn túm lấy chú, đánh thức chú dậy mà hỏi. Cháu nên làm thế? Hay không nên làm thế?
“Tôi có điều muốn hỏi.” Tôi cựa quậy ngón tay, bấm nút thu âm trên đồng hồ đeo tay. Young Je liếc nhìn tôi. “Đột nhiên tôi thấy tò mò. Đêm hôm đó, ông định xử lý bố con tôi thế nào? Nếu giết rồi lộ ra vụ giết người, ông sẽ là người bị nghi ngờ đầu tiên. Lúc đó, chú tôi vẫn còn sống mà.”
“Mày cũng đặc biệt nhỉ. Lại còn lo cả chuyện của tao nữa.” Young Je nhếch mép cười. “Chú mày có gì phải lo. Nếu mọi chuyện đúng như kế hoạch thì chú mày cũng chỉ thấy mỗi bọn nhân viên công ty bảo vệ thôi. Rồi tất cả bị bố mày làm đảo lộn hết.”
“Vậy tại sao ông lại làm thế với mẹ tôi?”
“Mẹ mày ấy à? Hình như trên tivi nói bố mày giết mà.”
“Tôi đang hỏi lý do gì ông lại giở trò với mẹ tôi.”
“Tao á, với mẹ mày?”
Young Je lại cười hinh hích. Giống như lúc đọc bức di chúc của tôi vừa rồi.
“Cứ hôm nào mẹ tôi đi làm, đến tối ông lại xuất hiện giở trò đê tiện còn gì.”
“Ai bảo thế? Mẹ mày ấy à?”
“Ở nhà, tôi nghe thấy mẹ tôi gọi điện cho dì. Mẹ nói tối nào ông cũng đến phòng bảo vệ rồi giở trò, chắc mẹ phải nghỉ việc mất. Vậy nên, những hôm nào mẹ trực, ông Lim quản lý đều thay mẹ đi tuần sát rồi làm giúp. Ông ấy còn bảo mẹ tôi, dù ông có đến cũng cứ khóa cửa sổ, đừng mở cho ông.”
“Đấy là theo mồm mẹ mày nói thôi. Chứ Oh Young Je này lại thèm giở trò với con mẹ mày hả?”
Young Je đổi chân vắt chữ ngũ. Vẻ giận dữ hơi lộ ra trên nét mặt. Đấy là vẻ mặt không phải của kẻ quấy rối bị nghi ngờ, mà là vẻ mặt của kẻ quấy rối không hài lòng với nạn nhân.
“Mẹ tôi đã vô cùng khó chịu. Mẹ bảo không biết ông coi mẹ tôi là hạng gì. Nghe nói ông đã hỏi mẹ tôi là muốn có thứ gì, đúng không?”
“Vấn đề lớn nhất của mẹ mày là gì, mày có biết không hả?”
Young Je vừa nhìn tờ di chúc vừa hỏi.
“Là ở cái mồm đấy. Không ít lần tao đã muốn xé cái mõm đó ra treo ở mang tai cho rồi.”
Tôi cười nhạt.
“Tôi hiểu tâm trạng của ông. Mẹ tôi trông vậy nhưng khá cứng nhắc. Bị từ chối, chắc ông cũng bị chạm tự ái một chút nhỉ.”
Cơ mặt Young Je cứng lại, lỗ mũi phập phồng gần như thấy rõ.
“Nhìn đây, thằng nhóc. Nghe cho rõ vào. Tao chưa từng một lần nào muốn chơi mẹ mày cả. Mặc dù đã rất nhiều lần tao muốn giết mẹ mày. Hôm đó, sau khi bố mày chạy ra khỏi Phòng giám sát, tao cũng ra khỏi tòa nhà Ban quản lý đập, đến giữa cầu số 2 thì gặp mẹ mày. Giá mẹ mày cứ ngoan ngoãn nằm thẳng cẳng ở thư viện Rừng Xanh thì có phải tốt bao nhiêu không. Vậy nhưng mẹ mày lại cầm theo gậy bóng chày bò ra. Vừa nhìn thấy tao đã lập tức nhảy xổ vào, già mồm lu loa ầm ĩ bảo tao kết liễu luôn cái mạng nhãi nhép của mẹ mày đi, giỏi lắm tao mới ngăn lại được đấy. Lại còn dám dồn ép Oh Young Je này đòi thả con trai mình ra. Đến mức độ đó, tao vẫn còn có thể nhịn được. Tao định cứ thế bỏ đi. Tao chẳng muốn lãng phí thời gian, cứ bỏ mặc đấy kiểu gì chồng mụ ta cũng sẽ cho mụ trôi thẳng ra biển thôi. Vậy nhưng con khốn đó lại dám từ đằng sau quật gậy bóng chày vào lưng tao. Tao đã bị dập cả sống mũi, đang điên tiết, lại đúng lúc bận rộn, vậy nên làm sao tao thương mến bỏ qua cái trò chó má ấy được. Đó là lý do mà con đàn bà ấy bị tao đánh chết đấy.”
Dự đoán của tôi vậy là đúng rồi. Giống như chú, mẹ cũng cởi trói được rồi thoát ra ngoài, đang đi tìm tôi thì mẹ gặp Oh Young Je. Mẹ là người có thể làm như thế.
“Vậy nên ông đã giết mẹ tôi, có phải vậy không?”
“Cái đó không gọi là giết. Phải gọi là ‘điều chỉnh vĩnh viễn’ chứ.”
Tôi im lặng, chằm chằm nhìn Young Je.
“Tao cũng thử hỏi mày một chuyện.”
Lần này, y cầm đôi giày Nike lên.
“Cái này ở đâu ra thế? Tao tưởng đêm hôm đó, nó đã bị quét sạch rồi chứ.”
Tôi thất thần. Vậy nghĩa là không phải ông ta gửi đến sao?
Trong đầu tôi rối bời. Vậy thì ai gửi? Không lẽ… Tôi nhìn chú đang nằm sụm xuống phía bên kia. Đột nhiên, tôi thấy không tin vào mắt mình nữa. Một ngón tay cái để trên lưng chú đang vẽ lên một đường xoắn ốc. Mà hình như không phải ngón tay đó tự quay. Vòng xoáy ốc ngón cái đó vẽ nên có thể giải mã được theo tín hiệu lặn mà chúng tôi dùng với nhau. Nghĩa là “Cắm phao tín hiệu cấp cứu lên đi”. Tôi cụp mắt nhìn xuống giữa hai chân mình. Có lẽ không phải nói phao của tôi, mà là phao của Oh Young Je. Vậy nhưng bằng cách nào? Câu trả lời hóa ra lại đến dễ hơn tôi tưởng.
“Cởi trói cho chú đi. Như thế, ông mới có thể động đến bố tôi được.”
Tôi ném ra một câu nghe chẳng lọt tai chút nào. Young Je mở máy tính lên.
“Này thằng nhóc, giờ mày không ở vị trí có thể nói năng kiểu đó đâu.”
“Vậy Moon Ha Young thì sao?”
Bàn tay Young Je đang bấm nút khởi động chợt dừng khựng lại.
“Hay là trao đổi với Moon Ha Young đi.”
Chú vẫn không nhúc nhích. Young Je bắt đầu cười thành tiếng.
“Người phụ nữ đó chắc đang vô cùng vui sướng.”
Tiếng cười của y tắt ngấm.
“Một tháng trước, cô ấy tái hôn với một người Pháp tên là Philip. Dưới gốc cây táo ngoài sân.”
Quả nhiên, Moon Ha Young là điểm bùng nổ của Oh Young Je. Y phát hỏa ngay lập tức. Y rút từ trong túi áo khoác ngoài ra cái gì đó, tiến lại phía tôi như trong phim Ma trận, rồi quật thẳng vào thái dương tôi. Đầu tôi tê dại, cảnh vật trước mắt vụt chao đảo. Cảm giác có gì đó nóng hổi chảy xuống má. Đoạn kết là sao bay đầy trời mất một lúc. Khi đám sao biến mất, y túm lấy đầu tôi, dí vào mắt tôi cái vật mà y vừa dùng để đánh tôi. Một khẩu súng ngắn lắp nòng giảm thanh.
“Cái miệng ngây thơ này vừa nói gì thế hả?”
Trong đầu, tôi đang triệu tập tám lá thư của Moon Ha Young. Vừa nhớ lại, tôi vừa tự tẩy não mình rằng thứ Young Je đang cầm kia chỉ là một khẩu súng nước thôi.
“Nghe nói ông đuổi theo tới tận Rouen. Nghe nói ông cho cô ấy xem bức ảnh con gái đã chết nằm trong quan tài, rồi ông bị áp giải ra khỏi bệnh viện. Cô ấy bảo Philip là người khi đó đã giúp cô ấy bỏ trốn. Trong khi ông đang ở đồn cảnh sát, tìm người phiên dịch, tìm luật sư, rồi bị trục xuất… thì cô ấy đã đem lòng yêu người đó, đã qua Casablanca để tới Luxembourg…”
Tay súng không biết kiềm chế lại vung lên. Đã thế lại còn đánh đúng vào chỗ vừa đánh lúc trước. Lần này thì vượt trên cả cảm giác đau, cảm giác tới cả ý thức của tôi cũng bắt đầu mờ mịt dần. Ngay cả niềm tin rằng y sẽ không thể nào bóp cò súng cũng dần trở nên mờ nhạt. Phải kiếm một chất kích thích có thể tạo ảnh hưởng thân thiện hơn một chút. Trước hết, tôi im lặng. Young Je đang vẫn muốn nghe.
“Nói tiếp đi.”
Chú vẫn trong tư thế phủ phục, chân gập ra sau lưng như tập yoga. Hình như chú đang dùng đôi tay đeo còng cởi dây buộc cổ chân. Vì làm thế chắc sẽ dễ hơn một chút so với dùng ngón chân mở còng. Nghĩa là chú đang trân trọng tranh thủ từng phút mà tôi phải trả giá mới kiếm được. Tôi đưa mắt liếc nhìn khẩu súng.
“Nếu là ông, lúc như thế này, ông có nói nổi không? Tôi thì đái ra quần rồi đây.”
Chưa kịp nói hết thì một cú đấm của tay súng đã găm thẳng vào họng tôi. Khoảng cách chưa đầy 20 phân, lại là bàn tay cầm súng đó. Dịch chua ộc lên vòm họng, trong đầu tôi ong ong tiếng côn trùng bay. Toàn thân tôi nổi gai ốc. Tôi thực sự bắt đầu thấy sợ kẻ mất trí này. Không phải vì bị đánh, mà vì y cầm súng trên tay mà có vẻ coi như không. Vì lúc y điên lên thoi vào cổ tôi, y chẳng bận tâm đến chuyện súng có thể bị cướp cò. Làm sao Moon Ha Young có thể sống với con người điên dại này những mười hai năm cơ chứ?
“Xem ra mày tưởng mình gan dạ lắm phải không?”
Giọng tay súng từ xa xăm vọng tới.
“Tao chịu nghe cái kiểu nói trống không mất dạy của mày đến tận bây giờ, mày tưởng vì tao quý mày quá nên mới thế sao?”
Nếu không phải vậy thì vì cái gì? Tôi cố đưa đôi mắt lạc thần nhìn thẳng vào mặt tay súng. Nhân lúc đó, tôi tranh thủ lén nhìn cảnh ngoài kia một chút. Chú đang cật lực làm việc, nhưng hình như không được suôn sẻ lắm. Trông chú không giống như đang cố uốn cong lưng mình, mà giống như đang cố uốn cong một cái ván lướt sóng.
“Nếu mày không muốn sáng mai phải bó bột chân tay đến nhà tù, thì phun hết những gì mày biết ra. Bắt đầu từ việc làm sao mày biết được thông tin đó.”
Tay súng nói.
“Bị đánh vào cổ họng nên tôi nói không ra.”
Giọng tôi rõ ràng đang yếu dần. Gần như lẩm bẩm. Young Je hơi hất cằm lên, hỏi.
“Mày nói gì?”
“Tôi nói tôi trao đổi email với vợ cũ của ông.”
“Mail ấy hả…”
“Tôi nói muốn biết về ông, vậy nên cô ấy đã dùng giọng của ông để gửi mail cho tôi.”
Tôi lập tức bước vào giai đoạn “đưa ra chứng cớ”.
“Anh tò mò về biệt danh ‘diễn viên Oh’ đúng không? Xem ra anh đã đến tìm thằng anh họ của tôi thì phải? Ngoài thằng ngu đó ra, chẳng có thằng nào gọi Oh Young Je này như thế đâu. Phải rồi, dạo này nó bán xe có được không? Mặc dù đây chẳng phải việc khiến tôi phải lo, nhưng nó đã kiếm cho tôi cái biệt danh ‘diễn viên Oh’ như vậy, thì tôi mong nó không đổi nổi một cái xe tử tế mà đi…”
Việc luyện tập biết bao nhiêu lần quả có tác dụng, lời lẽ cứ tuôn ra trôi chảy. Trong lúc tôi trích dẫn lá thư, trạng thái kích động của Young Je ít nhiều có vẻ chùng xuống. Ít nhất cũng không còn dí súng vào mặt tôi nữa.
“Làm thế nào lại trao đổi email với nhau vậy?”
Giọng hỏi của y cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“Cứ nghe thử nội dung thư thì chắc sẽ biết thôi. Còn biết được làm thế nào cô ấy trốn thoát được khỏi Hàn Quốc nữa đấy.”
Young Je im lặng một lúc, rồi quay về ghế ngồi. Y vắt chân chữ ngũ, súng chĩa về phía mặt tôi. Trong lúc đó, chú đã quay lại tư thế như cũ.
“Lần này không phải lời của ông nữa. Mà là lời của đương sự.”
Young Je khẽ hất hất khẩu súng.
“Nói đi.”
“Đây không phải lần đầu tiên tôi chạy trốn khỏi chồng tôi. Tất cả là ba lần. Hai lần trước, tôi dẫn theo con gái, và lần cuối cùng, chỉ có một mình tôi. Hai lần trước, chỉ được một tuần là phải quay về. Vì tôi bị rơi vào tay mấy người gọi là “Supporter” mà chồng tôi phái đi bắt. Mấy người Supporter đó, tôi với con gái ở đâu, chỉ đúng hai ngày là họ tìm ra. Chồng tôi biết tôi ở đâu, nhưng cứ để mặc, cho tôi run rẩy bất an, sợ hãi, giằng xé trong suốt một tuần. Đến khi tôi thầm hối hận vì đã bỏ nhà đi, rồi hết tiền, mịt mờ không biết hai mẹ con sống tiếp thế nào, thì chồng tôi cho Supporter đến bắt. Về đến nhà rồi, chồng tôi sẽ đón tiếp rất tình cảm và nồng nhiệt. Trong một khoảng thời gian ngắn mà chồng tôi tự gọi là ‘giai đoạn hồi phục’, anh ta không động một ngón tay đến tôi. Anh ta cứ thật tử tế, để tôi tự mình biết đường hối hận và thấy có lỗi vì đã bỏ nhà đi. Thêm vào đó là cơn mưa quà tặng đắt tiền. Mặc dù vừa kết thúc giai đoạn hồi phục, sẽ bắt đầu địa ngục còn khủng khiếp hơn trước. Đó là cách chồng tôi dùng để thuần hóa tôi. Việc tìm ra dấu vết của tôi, với chồng tôi chẳng phải việc gì khó khăn lắm. Huyện Se Ryung là một vùng đất nhỏ hẹp, muốn ra thế giới ngoài kia thì cần phải có phương tiện giao thông. Chồng tôi mua cho tôi nhiều thứ, nhưng chỉ có xe hơi thì không. Thậm chí, ngay cả bằng lái xe anh ta cũng không cho phép tôi lấy. Muốn đi đâu, tôi phải bắt xe buýt hay tắc-xi mới có thể đi được. Và còn một điều nữa, thứ tôi không có là khả năng về kinh tế. Tôi phải sống nhờ vào tiền sinh hoạt mà chồng tôi cho, anh ta cũng không cho phép tôi làm ăn kinh tế, thậm chí tôi không được phép ra ngoài mà không cho anh ta biết. Kết quả của việc bị thuần hóa suốt mười hai năm như thế, tôi rốt cuộc đã trở thành một con mèo cảnh, ra khỏi nhà là không đủ năng lực bắt nổi một con chuột. Triền miên ăn đòn rồi lại ăn đòn, tôi đã dầm mình trong cuộc sống an phận này.”
Cơ mặt Young Je cứng lại, đồng tử mắt giãn căng ra. Lúc này, hình như y không còn nghi ngờ chuyện email là có thật hay không nữa. Thay vào đó, y có vẻ muốn biết nội dung tiếp theo hơn.
“In Ah biết tình cảnh của tôi đã báo cho bố đẻ tôi biết việc này. Sau khi xác nhận tình hình với tôi, bố tôi đã thông qua luật sư, bắt đầu lần tìm cách thức cụ thể. Cách thức đó phải đảm bảo an toàn cho tôi và con tôi, và phải giúp tôi có thể giành được quyền nuôi con và nhận được tiền chu cấp. Vào cái đêm tôi bị sảy thai, tôi đã bắt đầu thực hiện lời khuyên của luật sư. Tôi kéo dài thời gian để chuẩn bị tuần tự từng bước một.”
Cuối cùng chú cũng đã thành công trong việc bẻ cong cái ván lướt sóng, nắm được cổ chân mình. Tôi thò ngón tay vào trong quần, kéo sợi chỉ khâu lược ra. Đường may vừa bung ra, tay tôi đã có thể cầm được lưỡi dao lam rồi.
“Những tư liệu chứng cớ như băng ghi âm, giấy chẩn đoán, ảnh chụp… tôi thu thập rồi gửi cho bố tôi giữ. Tôi làm hộ chiếu, lấy các chứng chỉ, mở tài khoản ngân hàng, và chuẩn bị cả tiền thuê luật sư. Mặc dù tiền đó tôi chuẩn bị bằng cách bỏ túi tiền sinh hoạt trong nhà, rồi đem bán những thứ đắt tiền chồng tôi mua cho. Tôi lấy cớ đến lớp dạy nấu ăn, cùng con gái lên xe buýt đưa đón của bên trường Mỹ thuật, ra đến thành phố S, tôi bán hết đá quý, túi xách, vàng, rồi bán tới cả đồng hồ. Trước khi bán, tôi mua sẵn mấy thứ đồ giả giống như vậy. Mặc dù suốt hai năm trời làm những việc như vậy, tôi vẫn không sao hành động dứt khoát được. Tôi sợ. Chồng tôi cũng đáng sợ, nhưng bản thân tôi còn đáng sợ hơn. Tôi sợ biết đâu mình sẽ không thắng nổi nỗi sợ hãi hiện thực mà quay lại với chồng. Tôi sợ biết đâu chỉ vì sự ngu xuẩn và nhu nhược của mình, mà tôi sẽ vĩnh viễn để tuột mất cơ hội duy nhất chỉ có một lần.”
Tôi bắt đầu cứa lưỡi dao lam, cố không để vai mình cử động. Chú cũng đang cật lực ra sức với hai cái tay ở sau lưng. Trạng thái tình cảm của Young Je bây giờ đang trôi dần tới mức độ có thể gọi là “lao thẳng” lên đến đỉnh. Trông y có vẻ đã hoàn toàn quên phắt người đàn ông đang nằm phủ phục bên cái lò kia.
“Ngày kỷ niệm kết hôn đã cho tôi lý do để chạy trốn. Đang đêm bị đánh gần chết, lang thang trên đường đèo Hankye để tìm trạm điện thoại cứu nạn khẩn cấp, liệu tôi còn có thể nghĩ được gì nữa? Bóng tối cuộc đời tôi còn dày đặc hơn cả bóng tối trên đèo Hankye. Tôi sợ biết đâu mình sẽ chết như thế này, nỗi khiếp sợ đó đã gạt cả đứa con gái ra khỏi tâm trí tôi. Chỉ cần là nơi mà người đó không thể với tay tới, thì dù là địa ngục có lẽ tôi cũng có thể đến được. Thêm vào đó, cả con đường ra đi cũng đã chuẩn bị xong rồi. Tước hết điện thoại và tiền, rồi bỏ tôi lại một nơi hoang vu này mà đi mất, đó là thực đơn điều chỉnh ưa thích số 2 của chồng tôi, đứng sau số 1 là cưỡng hiếp. Vì thế tôi có thói quen, những lúc cả nhà ra ngoài, hay đi du lịch, tôi thường giấu một ít tiền dự phòng vào dưới miếng lót giày. Càng đi xa nhà, số tiền dự phòng đó càng tăng lên. Hôm đó, dưới miếng lót giày của tôi có vài tờ chi phiếu 100 ngàn won. Tôi cũng có thẻ rút tiền cất tại hộp thư bưu điện. Sau khi tới Seoul, trước tiên, tôi mua ngay vé đi Pháp. Tất cả mọi việc tôi giao lại cho bố tôi. Và rồi, trước khi sinh lòng đổi ý muốn quay lại, tôi đã đáp máy bay bỏ đi…”
Chú đã tháo hẳn được dây buộc cổ chân.
“Hôm nay, tôi phải dừng bút ở đây. Dưới lầu, Philip đang gọi tôi. Anh ấy gọi tôi xuống ăn tối. À, đúng rồi, suýt nữa tôi quên mất. Tôi định tuần sau sẽ chuyển đi Amiens. Tôi định khi đến sẽ đăng ký internet ngay, nhưng ở đây người ta không lập tức chạy đến lắp ngay cho mình như ở Hàn Quốc, nên tạm thời, có lẽ tôi sẽ không nhận được email. Nếu có việc gấp, cứ gửi thư trực tiếp tới Amiens sẽ nhanh hơn. Địa chỉ là…”
Đến đó, tôi ngừng lời. Sợi dây trói cắt đã gần đứt. Young Je mím chặt môi. Vẻ mặt như thể đang hoàn toàn nín thở.
“Tôi không biết tiếng Pháp, nên chẳng biết đọc thế nào.”
Tôi im lặng nhìn Young Je rút cây bút trong túi áo khoác ra.
“Đánh vần đi.”
Y đổi khẩu súng sang cầm bên tay trái, lấy tờ thông báo tử hình làm giấy ghi rồi chuẩn bị viết.
“24, Rue de la Libération 80000 AMIENS FRANCE. Moon Ha Young.”
Ngay sau lưng Young Je, chú đã nhỏm dậy không một tiếng động. Mặc dù vẫn bị còng tay, nhưng chân chú đã có thể di chuyển được. Đây là thời điểm cần một đòn đánh trả.
“À, cho cả số điện thoại đi.”
Chiếc bút bi rời khỏi tay Young Je. Tôi hỏi.
“Phải đọc cả cái đó sao?”
“Mau đọc đi.”
Giọng y cuối câu đang run lên. Mấy ngón tay rút điện thoại ra càng run một cách rõ ràng hơn. Tôi hít một hơi ngắn, nhớ lại số điện thoại trong đầu.
“0033. 6. 34. 67. 72. 32”
Young Je bấm số rồi nhìn tôi chằm chằm. Mắt hắn toàn bộ một màu đen. Nòng súng đang chĩa vào đầu tôi. Như thể nếu tôi nói bừa, y sẽ cho tôi lên đường luôn vậy. Căn phòng chìm trong im lặng. Chỉ có tín hiệu gọi đầu dây bên kia kêu to như chuông báo cháy. Cuối cùng, phía đầu dây bên kia cũng vang lên một giọng nữ. Tôi nghe mà không hiểu đang nói gì. Tôi chỉ thấy cơn kích động cuồng dại đang bao trùm bộ mặt của Young Je. Y đẩy ghế đứng dậy, cất tiếng gọi.
“Moon Ha Young.”
Tôi đã cắt đứt hẳn sợi dây. Chú phi chân đá vào cánh tay cầm súng của Young Je, y hộc lên một tiếng, quay lại nhìn đằng sau. Vừa lúc đó, bàn chân đi giày của chú phập thẳng vào cằm y. Đầu Young Je vật ngược ra sau. Khẩu súng bay ra phía cửa ra vào. Hai chân vẫn bị trói, tôi trượt người tới, chụp lấy khẩu súng. Sau đó, tôi lấy ghế ngồi chặn trước cửa, rồi cắt đứt dây trói ở cổ chân. Nghe tiếng hét, tên Supporter bên ngoài bắt đầu đẩy cửa. Hắn dùng vai tông vào hay sao mà cánh cửa sắt rung lên bần bật. Lưng tôi cũng rung chuyển theo. Tôi định khóa cửa lại nhưng chốt khóa đã bị hỏng. Chẳng còn cách nào khác ngoài ghì chặt chân xuống sàn, dùng lưng chèn cửa mà lấy toàn thân cầm cự. Nếu tôi mà bị đẩy bật ra, tiếp theo là chuyện gì cũng đã quá rõ rồi. Tôi cầm súng thế này nhưng chưa một lần tới trường bắn. Tôi chưa bắn ngược vào mình là còn may đấy. Chú là dân thiện xạ nhưng lại đang bị còng tay. Nhóm người đang đập cửa kia tối thiểu cũng phải có hai tên. Và cả hai chắc cũng đều là dân thiện xạ.
Trong lúc tôi chiến đấu với cánh cửa, đôi chân chú đang trút cơn giận phải chịu trận suốt hai ngày một đêm vì Young Je. Chú không cho đối phương thời gian để thở. Young Je vừa gượng dậy đã ăn một cú giáng thứ hai vào cằm, đập gáy xuống trước lỗ cửa lò ngã lăn ra. Vừa vật xuống, y đã lĩnh ngay hai cú đạp vào sườn, nằm sõng soài, tứ chi thõng thượt. Young Je đã nằm thẳng cẳng, chú lấy chân vừa đá vừa vần, cho y nằm gọn vào trong lò. Nắp cửa lò đang được dựng thẳng lên, chú lấy gót chân đá xuống, rồi cũng cách đó, chú đá cái tay nắm lên, cài then lại. Young Je bị đá nhốt vào trong lò đã chịu im lặng. Trái lại, lực lượng phía sau cánh cửa đang dần dồn dập và ầm ĩ hơn. Xem ra chỉ riêng tiếng gào “Mở cửa ra” cũng đủ để rơi rụng cả cánh cửa rồi. Chú chạy đến bên cạnh tôi, đứng tì lưng góp sức chèn cửa.
“Đứng lên đi. Chú sẽ đếm đến ba, lập tức rời cửa rồi tránh qua một bên, chĩa súng vào bọn chúng.”
Tôi vừa nhỏm dậy là chú bắt đầu đếm.
“Một, hai.”
Đếm đến “ba”, cả hai chúng tôi rời cửa, tránh qua một bên. Cánh cửa bật ra như ụp vào trong, hai người đàn ông lăm lăm chĩa súng ập vào. Tôi cũng chĩa súng về phía bọn họ. Đối mặt với khẩu súng, cảm giác thật kỳ lạ. Trong hai người đàn ông, không có ai trông giống với tay anh chị mà tôi gặp vừa rồi cả. Nếu dựa theo giọng nói mà tôi không nhớ chắc lắm, thì giống với Tuyển thủ và Lính mới. Chú lên tiếng, giọng không còn chút sức lực nào.
“Các anh đến sớm đấy nhỉ.”