← Quay lại trang sách

Chương 29

“Sau khi cậu kể với tôi về việc FBI ghé thăm, biết rằng cuối cùng cũng có người để ý đến vụ này. Một khi cậu đã dấn thân vào thì việc tìm ra tôi chỉ là vấn đề thời gian thôi, mà cũng sẽ không lâu đâu. Vì thế nên để câu giờ thêm một chút, tôi đã đưa cho cậu thông tin về Nick Pruitt...”

Marty kể với tôi rằng Pruitt đã từng gửi đơn khiếu nại yêu cầu điều tra Norman Chaney sau cái chết của em gái mình trong vụ cháy, vì thế nên Marty đã có được đầy đủ thông tin về gã trước cả khi tôi nhờ điều tra về cái chết của Chaney rồi. Pruitt đang cai nghiện rượu với nhiều tiền án, một nhân tuyển không thể thích hợp hơn để bắt chước vụ án trong Kế hoạch hiểm độc trong mắt Marty. Nếu Pruitt bất ngờ tử vong vì ngộ độc rượu thì sẽ có ai nghi ngờ đây là một vụ giết người đây? Nhất là với tiền sử lạm dụng rượu bia dày đặc như thế kia.

Sau khi Marty và tôi uống với nhau ở quán Jack Crow’s Tavern tối thứ tư đó, anh ta đi mua một chai scotch và mang tới cho Pruitt ở New Essex. “Gã cứ thế cho tôi vào thôi, đương nhiên là tôi có để lộ rằng mình có súng rồi. Tôi bảo rằng mình cần gã làm vài ly. Một khi đã bắt đầu, gã không thể nào dừng lại được. Thuyết phục gã uống hết cả chai rượu cũng chẳng khó khăn gì mấy. Tôi bỏ vào bên trong thêm một ít dung dịch benzos nữa cho chắc ăn.”

Anh ta cười. “Sau khi Pruitt đã là một cái xác, tôi nhận ra rằng mình có thể lái cậu sang suy nghĩ có thể Brian hoặc thậm chí là Tess Murray là hung thủ. Tôi có thành công không? Cậu có để ý đến nhãn chai rượu không?”

“Có đấy.” Tôi trả lời.

“Tuyệt vời” Marty thốt lên như thể tôi vừa khen chiếc áo len anh ta mặc vậy.

“Anh biết rõ Brian và Tess Murray đến mức nào?” Tôi hỏi.

“Tôi mới gặp Tess tối nay thôi, trong một trò chơi trốn tìm nho nhỏ quanh căn nhà này trước khi cậu tới. Tôi biết Brian khá là rõ, hỏi thăm qua ở cửa hàng thôi nhưng vài năm gần đây tôi bắt đầu có thói quen tạt qua chỗ quán rượu mà anh ta ưa thích để uống cùng mấy ly. Tôi đã thấy cậu với hai người họ vào tối thứ ba. Tôi biết Tess phải quay lại đây vì Brian bị gãy tay. Bây giờ mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, đám cảnh sát sẽ tìm thấy thi thể của Brian trong căn nhà này. Ờm để xem nào. Có lẽ với cái gối đè lên mặt và lỗ đạn bắn xuyên qua chăng? Còn Tess thì đã biến mất. Thậm chí chúng ta có thể giúp cô ta thu dọn hành lý nữa. Tất cả sẽ giống hệt Bí ẩn ngôi nhà đỏ . Một người chết, một nghi can mất tích. Tất cả những gì chúng ta cần là chỗ nào đó để giấu xác cô gái thôi.”

“Cô ấy bị làm sao thế? Tess ấy.” Tôi vừa nói vừa liếc về người phụ nữ đang cuộn mình nằm ngủ trên ghế dài, chưa hề di chuyển dù chỉ một li.

“Tôi bỏ một ít benzodiazepine vào trong ly cà phê uống dở với trong bình nữa nên cô nàng cũng uống kha khá đấy. Có thể vừa đủ để cô ta đi luôn trong giấc ngủ nhưng nếu không thì xử lý cũng không khó lắm. Một thứ gì đó nhẹ nhàng thôi, như trùm túi ni lông lên mặt là đủ rồi.”

Tôi nghĩ rằng cả hai chúng tôi đều đã quen với tiếng ngáy đều của Brian vang lên từ phòng ngủ dưới nhà rồi, nhưng bất thình lình cả hai đều nghe thấy anh ấy cằn nhằn thành tiếng, to đến mức cả hai ngơ ngác quay sang nhìn nhau. Marty nhặt khẩu súng trên đùi lên và cảnh giác nhìn về hướng đó. “Chứng ngưng thở lúc ngủ.” Marty nói. “Chắc là anh ta không tự dưng tỉnh lại đâu nhưng mình cứ qua đó kiểm tra một chút xem sao, nhỉ?”

Anh ta đứng lên, tôi có thể nghe thấy tiếng đầu gối kêu răng rắc. “Cả cậu nữa.” Marty vừa nói vừa chĩa súng về phía tôi. Tôi cũng đứng lên.

Chúng tôi cùng nhau đi về phía phòng ngủ cho khách ở cuối hành lang. Tôi đi trước, Marty đi đằng sau. Cánh cửa vẫn để hé mở nên tôi nhẹ nhàng đẩy cửa vào. Bên trong tối om nhưng một ít ánh sáng lọt vào từ cửa sổ cũng đủ để tôi nhìn thấy Brian nằm ngửa trên giường. Tess vẫn để nguyên quần áo của anh ấy nhưng khuy quần và thắt lưng đều được cởi ra. Tôi nhìn lồng ngực anh ấy rung rung, phồng lên xẹp xuống rất gấp và lại một tiếng ngáy lớn vang lên. Tôi chả hiểu sao mà Brian vẫn còn ngủ được.

“Lạy Chúa.” Marty lên tiếng từ sau lưng tôi. “Giải thoát cho gã khốn khổ này đi nhỉ.”

Tôi quay lại ngay lúc Marty gạt công tắc đèn làm căn phòng bất ngờ sáng trưng với ánh sáng từ chiếc đèn cây. Ngay phía trên giường của Brian là một bức tranh trừu tượng cỡ lớn với những mảng hình khối đen đỏ đan xen.

“Anh có thể dừng tay ngay bây giờ mà Marty.” Tôi nói.

“Và sau đó thì sao?”

“Tự thú đi. Chúng ta cùng nhau đi đầu thú.” Tôi biết rằng khả năng thuyết phục được Marty rất thấp, nhưng trông dáng vẻ mỏi mệt của anh ta tôi nghĩ rằng Marty cũng đã đến hồi kết của cuộc chơi rồi. Có lẽ sâu bên trong anh ta muốn mình bị bắt.

Marty lắc đầu. “Nghe mệt mỏi quá, phải trình bày lời khai với cả mớ cớm, rồi sau đó là luật sư rồi mấy tay chuyên gia tâm lý. Thà cứ tiếp tục còn dễ hơn. Chúng ta sắp xong rồi mà. Tám vụ giết người hoàn hảo, tám vụ án ưa thích của cậu đó Mal.

“Ưa thích trong sách vở chứ không phải thực tế, Marty ạ.”

Marty im lặng một lúc lâu, tôi nghĩ rằng tiếng thở của anh ta có phần nặng nề hơn nữa. Trong một thoáng tôi tưởng tượng ra anh ta sẽ gục xuống tại đây bởi một cơn đau tim thoáng qua nhưng cuối cùng Marty ngẩng đầu lên và nói. “Tôi phải thừa nhận rằng ý nghĩ mọi chuyện sắp đến hồi kết không được thoải mái lắm. Nên là tôi sẽ cho cậu biết mình sẵn sàng vì cậu mà làm những gì nhé. Tôi sẽ để cậu tận hưởng vụ này, tận hưởng cái chết của Brian. Bởi vì thực ra suốt từ vụ của Norman Chaney tôi đã làm hết mấy việc khó nhằn thay cậu rồi. Tôi sẽ đưa cậu khẩu súng này, cậu chỉ việc đặt cái gối lên mặt gã mà nổ súng qua nó thôi. Tôi không chắc hàng xóm có thể nghe thấy, mà có nghe thấy họ cũng sẽ nghĩ tới cái gì đó khác thôi, như một chiếc xe bị tắc ống xả hoặc đại loại vậy.”

“Được thôi.” Tôi vừa nói vừa giơ tay ra.

“Mal, tôi biết cậu đang nghĩ gì. Nếu tôi đưa súng cho cậu thì cậu có thể chĩa nó vào tôi và gọi cảnh sát. Tôi sẽ không để điều đó xảy ra đâu. Tôi sẽ lao vào và cậu phải nổ súng. Vì thế nên kiểu gì cậu cũng phải bắn ai đó vào đêm nay, tại chỗ này, hoặc là Brian, hoặc là tôi. Tôi sẽ để cho cậu lựa chọn. Nếu cậu bắn tôi thì cũng không sao cả. Tôi có một khối u tuyến tiền liệt to bằng quả bóng chày cơ. Tôi đã tới số rồi. Mấy năm gần đây được quen biết cậu và chơi trò chơi nho nhỏ này đã là món hời rất lớn rồi.”

“Với một số người thì nó không phải trò chơi gì vui vẻ cho lắm.”

“Ha, cũng đúng thật. Nhưng mà giống tôi, sâu thẳm trong lòng cậu cũng biết mấy chuyện này cũng chẳng có tác động gì quá lớn cả. Nếu tôi đưa cậu khẩu súng này và cậu cho một viên đạn xuyên qua đầu Brian thì cũng chỉ là giúp anh ta giải thoát thôi. Có lẽ cậu cũng sẽ thích cảm giác đó đấy, tin tôi đi.”

“Được thôi.” Tôi vừa nói vừa giơ tay về phía Marty.

Anh ta cười. Những gì tôi nhìn thấy trong đôi mắt đó lúc trước, thứ cảm giác hạnh phúc đó đã biến mất, thay vào đó là thứ cảm xúc của Marty mà tôi đã quen, đã từng tưởng là lòng tốt phản chiếu qua ánh mắt.

Anh ta đặt khẩu súng vào tay tôi. Một khẩu lục ổ quay. Tôi kéo cò mổ về phía sau để lên đạn.

“Cò hai chiều đấy, không cần kéo cò lên đạn đâu.” Marty nói.

Tôi quay sang nhìn Brian Murray đang nằm mê man trên giường.

Rồi tôi nhìn sang Marty Kingship.

Và nổ súng.

Ghim thằng một viên đạn vào giữa ngực anh ta.