Chương 3: GIẢI QUYẾT Ghi chép của Nonoguchi Osamu
Những đoạn văn sau đây là phần ghi chép sau khi được cảnh sát Kaga cho phép. Tôi đã nài nỉ được hoàn thành ghi chép trước khi rời khỏi căn phòng này, và cậu ta đã phá lệ chấp nhận. Nhưng chắc chắn cậu ta không thể lý giải được tại sao đã đến nước này rồi mà tôi còn viết mấy thứ này để làm gì. Có lẽ cậu ta không thể hiểu dù tôi có nói giả dụ đây là bản ghi chép gian dối thì bản năng của nhà văn là hễ đã bắt tay vào viết thì muốn viết đến cùng.
Nhưng với tôi, trải nghiệm trong một giờ đồng hồ này đủ để viết lại. Việc muốn ghi chép lại những kinh nghiệm có ấn tượng sâu sắc có lẽ cũng là bản năng của nhà văn. Cho dù đó là ghi chép hủy hoại chính mình.
Cảnh sát Kaga đến vào đúng 10 giờ sáng hôm nay, tức ngày 21 tháng Tư. Từ khoảnh khắc chuông cửa reo, tôi đã bắt đầu có một dự cảm, và khi biết khách đến là cậu ta, tôi biết dự cảm đó đã trở thành sự thật. Dù vậy tôi vẫn cố gắng che giấu sự dao động, đón cậu ta vào nhà.
“Tôi xin lỗi vì đã đường đột đến đây. Tôi có chuyện muốn nói với thầy.” Cậu ta vẫn nói với giọng điệu như mọi lần.
“Chuyện gì vậy? Cứ vào nhà đi đã.”
“Vâng, tôi xin phép.”
Tôi mời cậu ta đến ghế sofa và rót trà. Cậu ta nói, “Thầy đừng khách sáo.”
“Có chuyện gì vậy?” Tôi vừa đặt cốc trà trước mặt cậu ta vừa thử hỏi. Lúc đó, tôi nhận ra tay mình đang run. Khi ngẩng mặt lên, cảnh sát Kaga cũng đang nhìn chằm chằm vào tay tôi.
Cậu ta không đụng đến cốc trà, nhìn thẳng vào mặt tôi.
“Thật ra tôi phải báo với thầy một tin vô cùng khó nói.”
“Tin gì?”
Tôi cố giữ bình tĩnh. Thực tế, tim tôi đã đập nhanh đến nỗi tôi có thể thấy chóng mặt bất cứ lúc nào.
“Chúng tôi xin phép được khám xét căn nhà của thầy… căn nhà này của thầy.” Cảnh sát Kaga khổ sở nói.
Trước tiên tôi tỏ vẻ bất ngờ, sau đó mỉm cười. Đương nhiên tôi không biết mình diễn có tốt không. Có thể Kaga chỉ thấy khuôn mặt tôi vặn vẹo mà thôi.
“Sao vậy? Có tìm ở phòng tôi cũng chẳng được gì đâu.”
“Nếu vậy thì tốt nhưng… tôi nghĩ có thể sẽ tìm ra gì đó.”
“Khoan đã. Chẳng lẽ là vậy hả? Cậu nghi ngờ thủ phạm giết Hidaka là tôi và chứng cứ nằm ở căn phòng này…”
Cảnh sát Kaga khẽ gật đầu, “Đúng vậy.”
“Thật ngạc nhiên.” Tôi nói. Tôi lắc đầu và thở dài cho cậu ta thấy. Một màn diễn sâu. “Chuyện quá bất ngờ ngoài dự đoán, tôi thật không biết trả lời thế nào. Nếu không phải cậu đang nói đùa, nhưng nghe không giống đùa.”
“Vâng, thưa thầy. Tiếc là tôi đang nghiêm túc. Tôi thực sự khổ tâm khi nói điều này với một thầy giáo đàn anh đã giúp đỡ mình, nhưng công việc của chúng tôi là tìm ra sự thật.”
“Đương nhiên tôi hiểu công việc của cậu. Nếu thấy khả nghi, thì dù là bạn thân hay người nhà cậu cũng có nghĩa vụ phải nghi ngờ mà? Nhưng thật lòng tôi thấy bất ngờ và lúng túng. Gì thì gì việc xảy ra quá đột ngột.”
“Tôi có đem lệnh đến.”
“Lệnh khám xét à? Đương nhiên rồi nhỉ. Nhưng trước khi cho tôi xem thứ đó, cậu có thể nói lý do được không? Tức là…”
“Tại sao tôi nghi ngờ thầy à?”
“Ừ thì vậy. Hay là không cần giải thích gì nhiều, nhanh chóng lục lọi, bới tung cả căn nhà lên là cách làm của các cậu?”
“Cũng có trường hợp như vậy.” Cậu ta nhắm mắt lại, cầm lấy cốc trà lúc nãy không đụng đến uống một ngụm, sau đó lại nhìn về phía tôi. “Nhưng tôi định sẽ nói với thầy.”
“Cậu làm vậy thì tôi cảm ơn. Tuy không biết nghe xong tôi có thấy thuyết phục không.”
Nhưng Kaga không đáp lại, lấy sổ tay từ túi áo khoác ra.
“Điểm quan trọng nhất là…” Cậu ta nói. “Thời gian tử vong của anh Hidaka. Tuy tạm thời cho là trong khoảng từ 5 giờ đến 7 giờ, nhưng theo pháp y giải phẫu thì rất ít khả năng xảy ra sau 6 giờ. Phương pháp suy đoán thời gian tử vong từ tình trạng tiêu hóa thức ăn trong bao tử có độ tin cậy cực kì cao và trong trường hợp lần này, không cần phải giãn rộng thời gian đến hai tiếng đồng hồ. Nhưng có người chứng minh sau 6 giờ anh Hidaka vẫn còn sống.”
“Người đó là tôi à? Cậu có nói vậy tôi cũng đành chịu, vì đó là sự thật mà. Khả năng có thể thấp nhưng đã là hiện tượng tự nhiên thì cũng có chênh lệch hai mươi, ba mươi phút chứ?”
“Đương nhiên là vậy. Nhưng chúng tôi bị vướng mắc ở điểm căn cứ cho lời khai là một cú điện thoại. Vì qua điện thoại thì không biết có đúng là người đó gọi không.”
“Giọng nói đó là của Hidaka mà. Tôi chắc chắn.”
“Nhưng không thể chứng minh điều đó. Ngoài thầy, không ai nghe cú điện thoại đó.”
“Điện thoại vốn là vậy mà. Còn cách nào khác ngoài việc nói cậu hãy tin tôi?”
“Tôi muốn tin, nhưng chỉ vậy thì không thể thuyết phục được quan tòa đúng không?”
“Đúng là chỉ có tôi bắt điện thoại, nhưng cậu đừng quên có người bên cạnh tôi lúc ấy chứ. Cậu không hỏi cậu Oshima nhà xuất bản Doji về việc đấy sao?”
“Tôi đã hỏi. Anh Oshima đã làm chứng có cú điện thoại vào thời gian thầy nói.”
“Cậu ấy không nghe được nội dung chúng tôi nói lúc đó sao?”
“Không, anh ấy có nghe. Anh ấy nói dường như thầy Nonoguchi có hẹn gặp với người ta. Và sau đó mới biết đó là anh Hidaka.”
“Ra vậy. Ý cậu là chỉ thế thì không chứng minh được nhỉ. Ý cậu là cú điện thoại từ người khác, và tôi giả vờ nói như thể đó là điện thoại từ Hidaka.”
Kaga chau mày, cắn môi rồi nói.
“Tôi không có lý do gì để loại bỏ khả năng đó.”
“Tôi thì muốn cậu dẹp nó đi, mà xem ra không được nhỉ.” Tôi giả vờ hài hước. “Nhưng không hợp lý chút nào. So với thời gian tử vong suy đoán từ kết quả giải phẫu có thể chênh lệch đôi chút nhưng đâu phải hoàn toàn, đúng không? Nhưng sao lại nói như thể quả quyết là tôi nói dối vậy? Còn có lý do nào khác à?”
Kaga nhìn chằm chằm vào mắt tôi rồi nói.
“Vâng, có.”
“Tôi rất muốn nghe.”
“Thuốc lá.” Cậu ta nói.
“Thuốc lá?”
“Thầy cũng đã nói rồi đó. Rằng anh Hidaka là người nghiện thuốc lá, lúc làm việc anh ấy hút như hun thuốc trừ sâu bọ.”
“Ừm, tôi có nói nhưng… sao?” Vừa nói tôi vừa cảm thấy một dự cảm không lành lan tỏa trong lồng ngực như một đám khói đen.
Kaga nói, “Nhưng trong gạt tàn chỉ có một mẩu đầu lọc.”
“Hả?”
“Chỉ có một mà thôi. Trong gạt tàn ở phòng làm việc của anh Hidaka chỉ có một đầu lọc bị dụi nát. Cô Fujio Miyako ra về vào khoảng 5 giờ hơn, sau đó nếu anh ấy làm việc thì đương nhiên số đầu lọc phải tăng lên. Nhưng đầu lọc duy nhất đó là của điếu thuốc hút lúc nói chuyện với thầy đấy, thầy Nonoguchi. Tôi biết điều này nhờ ghi chép của thầy.”
Không nghĩ ra được lời nào để đáp trả, tôi im lặng. Tôi nhớ lại có lần nào đó, cảnh sát Kaga đã nói về số điếu thuốc Hidaka đã hút. Tức lúc đó cậu ta đã hướng nghi ngờ về phía tôi.
“Tức là…” Cậu ta tiếp tục. “Từ lúc chỉ có một mình cho đến lúc bị giết, anh Hidaka không hề hút một điếu thuốc nào cả. Tôi đã hỏi cô Rie về vấn đề này, câu trả lời là giả sử anh ấy chỉ làm việc trong ba mươi phút, ít nhất cũng hút hai đến ba điếu. Chưa kể, nghe nói một khi đã bắt đầu công việc, số điếu đặc biệt có khuynh hướng tăng lên. Nhưng thực tế anh ấy lại không hút điếu nào cả. Việc này phải nghĩ sao đây?”
Trong lòng mình, tôi bắt đầu nguyền rủa bản thân. Tuy tôi không hút thuốc nên hoàn toàn không nghĩ ra, nhưng đáng lẽ phải nhận ra chứ.
“Hết thuốc rồi chăng?” Tôi tạm nói vậy. “Hoặc cậu ấy nhận ra không mua sẵn thuốc nên hút ít đi?”
Nhưng chắc chắn cảnh sát Kaga không hề bỏ qua những việc như thế.
“Anh Hidaka đã mua bốn bao lúc trưa. Trên bàn có một bao còn 14 điếu, và ba bao chưa khui còn trong ngăn kéo.”
Giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng từng lời, từng lời của cậu ta mang theo một thứ áp lực ào tới trấn áp tôi. Tôi sực nhớ cậu ta là một tay kiếm đạo thuần thục. Khoảnh khắc đó, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
“Hừm, vậy sao? Nếu thế thì đúng là rất không tự nhiên khi chỉ có một đầu thuốc. Lý do đó chỉ có thể hỏi chính Hidaka. Biết đâu lý do lại ngoài ý muốn như thình lình bị đau họng hay gì đó?” Tôi thử ra sức phòng vệ.
“Nếu vậy anh ấy đã không hút trước mặt thầy? Quả thật chúng tôi phải chọn suy đoán phù hợp nhất.”
“Ý cậu là cậu ấy đã bị giết sớm hơn nữa?”
“Khá sớm. Có lẽ ngay sau khi người vợ, cô Rie rời khỏi nhà.”
“Cậu khẳng định nhỉ.”
“Quay trở lại việc hút thuốc, cả khi gặp Fujio Miyako, anh Hidaka cũng không hút điếu nào. Tôi biết lý do. Theo lời bà Rie, do lúc trước Fujio Miyako từng tỏ vẻ khó chịu với khói thuốc nên chính anh Hidaka đã nói từ nay về sau, trước mặt cô ấy sẽ hạn chế hút thuốc để cuộc trò chuyện tiến triển trôi chảy.”
“Ồ…” Cách suy nghĩ đầy tính toán rất Hidaka, tôi nghĩ.
“Chắc chắn cuộc trò chuyện với Fujio Miyako đã rất căng thẳng. Vậy nên ngay khi cô ấy ra về, anh Hidaka nhất định sẽ hút thuốc như được giải phóng khỏi cơn đói. Vậy mà không có đầu lọc thuốc. Không hút hay không thể hút? Tôi cho là vế sau.”
“Tức cậu muốn nói do cậu ấy đã bị giết.”
“Đúng vậy.” Cậu ta gật đầu.
“Nhưng tôi đã rời khỏi nhà Hidaka trước đó từ lâu rồi.”
“Vâng, tôi biết. Thầy đã tạm thời ra khỏi cửa, nhưng có thể cho rằng sau đó, thầy vòng qua vườn, đi về phía phòng làm việc của anh Hidaka.”
“Cậu nói như đã thấy vậy nhỉ?”
“Bản thân thầy cũng đã suy đoán tương tự mà. Khi giả sử Fujio Miyako là hung thủ, thầy đã bảo cô ấy giả vờ rời nhà Hidaka rồi đi vòng về phía phòng làm việc. Chẳng phải thầy đã nói về hành động của chính mình sao?”
Tôi chậm rãi lắc đầu.
“Tôi đến là chịu. Có nằm mơ tôi cũng không nghĩ cậu đã nhìn nhận sự việc theo cách đó. Tôi cứ nghĩ mình đã hỗ trợ cậu.”
Thế là cảnh sát Kaga cúi xuống xem sổ tay rồi nói.
“Thầy đã viết về việc mình rời khỏi nhà Hidaka như thế này trong bản ghi chép lần trước. ‘Cô ấy nói tạm biệt và tiễn tôi đến tận chỗ rẽ tiếp theo’, ở đây, ‘cô ấy’ là người vợ, cô Rie.”
“Vậy thì sao?”
“Nếu theo câu này thì cô Rie đã tiễn thầy ra ngoài cổng. Tôi đã thử xác nhận với cô ấy về điểm này. Câu trả lời của cô ấy là chỉ tiễn thầy đến cửa ra vào. Tại sao phát sinh mâu thuẫn này?”
“Đâu đến nỗi to tát để gọi là mâu thuẫn? Là một trong hai người nhớ nhầm thôi.”
“Vậy sao? Nhưng tôi lại không nghĩ vậy. Chỉ có thể cho rằng thầy đã cố tình viết sai sự thật. Viết như vậy, thầy đã ngụy trang cho việc mình không rời cổng nhà Hidaka mà đi vòng ra vườn.”
Tôi cố tình thốt lên.
“Đúng là điên rồ. Cậu nghĩ quá nhiều dẫn đến gượng ép. Do cậu đã đưa ra kết luận tôi là thủ phạm nên mới có cách nhìn như vậy.”
“Bản thân tôi…” Cậu ta nói. “Nghĩ là mình đang phán đoán một cách khách quan.”
Trong một lúc, tôi bị ánh mắt của cậu ta uy hiếp. Tuy vậy trong đầu tôi lại nghĩ chuyện chẳng liên quan gì, kiểu như bình thường người đàn ông này có dùng bản thân tôi để chỉ chính mình sao?
“Được, tôi hiểu rồi. Được thôi. Suy đoán thế nào là tùy cậu. Sẵn đó, tôi cũng muốn cậu cho biết kịch bản tiếp theo. Nấp dưới cửa sổ rồi thì tôi làm gì? Đột nhập từ cửa sổ và thình lình đánh Hidaka à?”
“Vậy sao?” Cảnh sát Kaga nhìn sâu vào mắt tôi.
“Người đang hỏi là tôi mà.”
Cậu ta thở dài một tiếng rồi khẽ lắc đầu.
“Chi tiết phạm tội phải do chính miệng thủ phạm nói, không thì chẳng có ý nghĩa.”
“Vậy nên cậu bảo tôi tự thú sao? Nếu tôi là thủ phạm thì bây giờ sẽ nói tất cả. Nhưng tôi không phải thủ phạm. Cậu có thể lấy làm tiếc nhưng chịu thôi. Quan trọng hơn, chúng ta quay lại cuộc điện thoại nào. Đó là điện thoại của Hidaka gọi cho tôi. Nếu đó không phải điện thoại của Hidaka vậy chứ của ai? Lời khai của tôi đã được giới truyền thông đăng tải khá nhiều, nếu hôm đó có người khác gọi đến cho tôi vào giờ đấy thì bây giờ, người đó đã thông báo cho cảnh sát rồi, không phải sao?” Rồi tôi chĩa ngón tay trỏ ra như thể mới vừa nghĩ ra. “Đúng rồi. Cậu cho rằng tôi có đồng phạm? Cho rằng kẻ đó gọi điện cho tôi à?”
Nhưng cậu ta không nói gì, chỉ nhìn quanh căn phòng. Khi phát hiện ra cái điện thoại không dây trên bàn ăn, cậu ta cầm lấy rồi ngồi lại.
“Không cần đồng phạm gì cả. Tóm lại chỉ cần cái điện thoại này reo là được.”
“Nói thì nói vậy nhưng không ai gọi thì điện thoại sao kêu được?” Sau khi nói vậy, tôi đánh tay. “Thì ra là vậy. Tôi hiểu rồi. Cậu muốn nói thế này à? Lúc đó tôi đã giấu điện thoại di động mang trên người, lén cậu Oshima gọi đến nhà này. Đúng không?”
“Cách đó cũng có thể làm cho điện thoại này reo.” Cậu ta nói.
“Nhưng chuyện đó là không thể. Tôi chẳng có di động cũng chẳng mượn ai. Ngoài ra… À mà, nếu dùng mánh khóe đó thì điều tra dễ dàng thôi. Vì sẽ còn lưu cuộc gọi ở NTT.”
“Rất khó để điều tra cuộc gọi xuất phát từ đâu.”
“À, vậy sao? Gọi là truy ngược nhỉ?”
“Có điều…” Cậu ta nói. “Điều tra việc gọi đi đâu thì rất dễ. Trong trường hợp này, có thể điều tra hôm đó anh Hidaka đã gọi đi đâu.”
“Vậy, cậu đã điều tra?”
“Vâng, tôi đã điều tra.” Cảnh sát Kaga gật đầu.
“Hừm, vậy, kết quả là?”
“Có lưu cuộc gọi đến nhà này vào lúc 6 giờ 13 phút.”
“Ừm… Đúng vậy. Vì sự thật là có điện thoại gọi đến mà.” Nói rồi tôi càng sợ hãi hơn. Xem bản lưu cuộc gọi đi mà cảnh sát Kaga vẫn không loại trừ nghi vấn, vậy chắc chắn cậu ta đã nhận ra cái bẫy ở đó.
Cảnh sát Kaga đứng dậy, trả cái điện thoại không dây về lại chỗ cũ. Nhưng lần này cậu ta không ngồi vào ghế sofa nữa.
“Hôm đó, lẽ ra anh Hidaka đã gửi fax ngay khi xong bản thảo. Nhưng ở phòng làm việc không có máy fax. Đương nhiên thầy biết tại sao, đúng không?”
Tôi định trả lời không biết, nhưng rốt cuộc cứ thế im lặng.
Cảnh sát Kaga nói, “Vì có thể gửi trực tiếp từ máy tính. Thầy biết mà nhỉ?”
“Tôi có nghe.” Tôi trả lời ngắn gọn.
“Tiện lợi nhỉ. Không cần chuẩn bị sẵn giấy. Vốn dĩ anh Hidaka cũng định đến Canada rồi thì dùng e-mail, nên hình như đã nói với ban biên tập chuẩn bị sẵn. Vậy thì còn có thể tiết kiệm tiền điện thoại.”
“Tôi không hiểu mấy chuyện khó nhằn đó. Tôi không quen dùng máy tính. Chỉ nghe Hidaka nói là có thể gửi trực tiếp qua fax mà không cần in ra.”
“Đâu có gì khó. Ai cũng có thể làm được. Chưa kể còn có nhiều chức năng tiện lợi. Có thể dễ dàng gửi cho nhiều người, lại có thể lưu lại nơi gửi. Và…” Cậu ta dừng lại, tiếp tục nhìn tôi. “Nếu thiết lập sẵn giờ thì có thể tự động gửi vào giờ đó.”
Tôi lảng tránh ánh mắt cậu ta, cúi xuống nói.
“Ý cậu là tôi dùng chức năng đó?”
Cậu ta không trả lời câu hỏi đó. Có lẽ cậu ta nghĩ rằng không cần thiết chăng?
“Tôi vẫn luôn thắc mắc chuyện ánh sáng lần trước.” Cậu ta nói. “Chuyện nhà cửa tối thui khi thầy đến nhà Hidaka ấy. Lúc trước tôi có nói chắc hung thủ muốn làm như chủ nhà đi vắng, nhưng không hiểu sao chỉ máy tính lại để bật. Cuối cùng tôi đã tìm ra câu trả lời. Vì máy tính là công cụ quan trọng để tạo ra cái bẫy nên phải để nó chạy. Sau khi giết anh Hidaka, thầy bắt đầu vội vã tiến hành tạo chứng cứ ngoại phạm. Cụ thể là thầy khởi động máy tính, mở bản thảo thích hợp và thiết lập sao cho bản thảo đó được gửi đến căn phòng này vào lúc 6 giờ 13 phút. Tiếp theo, thầy tắt tất cả đèn trong nhà. Đó là việc làm cần thiết cho những hành động tiếp theo của thầy. Thầy phải tạo dựng câu chuyện khi đến nhà Hidaka lần nữa vào lúc 8 giờ, do đèn trong nhà tắt nên nghĩ Hidaka không có nhà, liền gọi điện cho vợ anh ấy đang ở khách sạn. Vì thầy sợ sẽ có người nghi ngờ, nếu trong phòng sáng đèn thì thường sẽ dòm qua cửa sổ trước khi gọi điện đến khách sạn chứ? Thầy đã dự định hai người, bản thân và cô Rie sẽ phát hiện xác chết.”
Sau khi nói một hơi đến đây, cảnh sát Kaga ngưng một chút. Có lẽ cậu ta nghĩ tôi sẽ phản bác hay biện minh gì đó. Nhưng tôi im lặng.
“Thầy cũng đã nghĩ đến màn hình CRT của máy tính phải không?” Cậu ta lại tiếp tục suy luận. “Vì như tôi đã nói lúc trước, màn hình đó khá sáng. Nhưng phải để máy tính chạy. Nếu vậy thì chỉ còn cách tắt màn hình, nhưng làm vậy ngược lại càng nguy hiểm. Vì ở hiện trường phát hiện cái xác còn có cô Rie, nếu cô ấy phát hiện máy tính đang chạy mà màn hình lại không có gì thì có thể sẽ là mấu chốt để cảnh sát tìm ra cái bẫy.”
Tôi muốn nuốt nước bọt nhưng không thể vì trong miệng khô khốc. Tôi thấy sợ hãi sự sắc sảo của cảnh sát Kaga. Cậu ta đã suy đoán thấu đáo những gì tôi nghĩ trong lòng lúc đó. Hoàn hảo.
“Tôi nghĩ thầy rời khỏi nhà Hidaka vào khoảng 5 rưỡi chiều. Sau đó trên đường vội vã trở về nhà, thầy gọi điện cho anh Oshima nhà xuất bản Doji đề nghị đến lấy bản thảo ngay lập tức. Anh Oshima đã nói rằng hôm đó dự định nhận bản thảo qua fax, nên anh ấy đã rất hối hả khi thầy bảo phải đến ngay. May mắn là từ Doji thì chỉ cần đi một chuyến tàu điện, chừng ba mươi phút đã đến nơi.” Sau đó, cảnh sát Kaga bổ sung, “Những việc như thế không được viết trong ghi chép của thầy nhỉ. Thầy viết như thể việc anh Oshima đến lấy bản thảo đã được định từ trước.”
Đương nhiên tôi cố tình không viết. Tôi thở dài thay cho câu trả lời.
“Lý do gọi anh Oshima đến là gì? Không cần nói cũng biết. Để trở thành nhân chứng ngoại phạm cho anh. 6 giờ 13 phút, máy tính của anh Hidaka gọi điện đến căn phòng này đúng như anh đã thiết lập. Lúc đó, máy fax ở đây không được bật. Anh cầm điện thoại không dây bắt máy. Âm thanh trên điện thoại khi đó chỉ là tín hiệu báo fax. Từ đây, anh bắt đầu diễn một màn kịch tuyệt hảo, vừa nghe tín hiệu lạnh lẽo của máy vừa bắt đầu nói chuyện như thể bên kia có người. Từ việc anh Oshima hoàn toàn bị đánh lừa, đủ để hình dung màn diễn của anh tuyệt vời thế nào. Sau khi bình yên kết thúc vở kịch một người, anh cúp máy. Máy tính của anh Hidaka kết thúc nhiệm vụ do lỗi truyền tin. Đến đây, phần việc còn lại của anh chẳng còn khó khăn gì. Chỉ cần cùng cô Rie phát hiện xác chết của anh Hidaka đúng như kế hoạch là được. Và trong khoảng thời gian chờ cảnh sát đến, anh lén cô Rie xóa lịch sử truyền tin của máy tính.”
Tôi không để ý tự lúc nào, cảnh sát Kaga không còn gọi tôi là thầy mà chuyển sang anh, nhưng tôi không để tâm. Ngược lại cách gọi đó thích hợp hơn trong trường hợp này.
“Một cái bẫy hoàn hảo. Không thể tin nổi anh đã nghĩ ra trong một khoảng thời gian ngắn. Nhưng có một sai lầm nhỉ?”
Sai lầm gì, tôi nghĩ bụng.
Cậu ta nói, “Đó là cái điện thoại vốn có ở nhà Hidaka. Nếu anh Hidaka thực sự có gọi đến đây thì chỉ cần bấm nút gọi lại là sẽ kết nối đến đây ngay đúng không?”
Trong lòng tôi đã thét lên, “A!”
“Nhưng nó lại không dẫn đến đây. Nơi gọi đến là Vancouver ở Canada. Theo lời cô Rie, hôm xảy ra vụ án, lúc 6 giờ sáng, anh Hidaka đã gọi điện. Có thể cho rằng số được bấm gọi lại là số khi đó. Đương nhiên có thể phản bác lại điều này. Có khả năng sau khi anh Hidaka gọi đến đây lại định gọi đi Canada và bấm số, nhưng trước khi kết nối đã cúp máy. Nhưng tôi cho rằng, làm gì có người đã cố tình dậy sớm gọi điện vì nghĩ đến chênh lệch múi giờ lại quên rằng bên kia đang là nửa đêm mà gọi điện được?”
Rồi cảnh sát Kaga kết thúc, “Tôi xin hết.”
Sau đó, một quãng thời gian im lặng trôi qua. Có lẽ cảnh sát Kaga đang chờ phản ứng của tôi. Nhưng tôi lại trong tình trạng không thể nghĩ ra một lời nào trong đầu.
“Anh không định phản bác à?” Cậu ta hỏi với vẻ ngạc nhiên.
Đến lúc này tôi mới ngẩng đầu lên. Mắt chạm mắt cảnh sát Kaga. Ánh mắt sắc sảo nhưng không gây cảm giác xảo quyệt. Đó không phải ánh mắt một cảnh sát nhìn kẻ bị tình nghi nên tôi an tâm đôi chút.
“Không nói gì về bản thảo à?” Tôi nói. “Là truyện đăng nhiều kì Cánh cửa băng giá trong máy tính của Hidaka ấy. Nếu suy đoán vừa rồi của cậu đúng thì cậu ấy viết bản thảo đó lúc nào?”
Thế là cảnh sát Kaga cứ bặm môi nhìn lên trần nhà. Có vẻ như cậu ta đang tìm cách trả lời chứ không phải do không trả lời được.
Cuối cùng cậu ta cũng lên tiếng. “Có hai giả thiết có thể nghĩ đến. Một là, anh Hidaka đã viết xong chỗ bản thảo đấy và anh biết điều đó nên dùng để tạo hiện trường giả.”
“Còn một nữa là?”
“Một giả thiết nữa là…” Cậu ta nhìn về phía tôi. “Bản thảo đó do anh viết. Hôm đó, anh đem đĩa mềm có bản thảo đến và vội vàng lưu vào máy tính của anh Hidaka để tạo hiện trường giả.”
“Suy đoán lớn mật nhỉ.”
Tôi cố cười nhưng mặt cứng đơ, không nhúc nhích được.
“Tôi đã nhờ anh Yamabe nhà xuất bản Some là nhà xuất bản truyện đó, xem qua bản thảo. Anh Yamabe cho rằng đây rõ ràng là bản thảo do người khác viết. Văn phong hơi khác với của anh Hidaka, hình thức trình bày như cách xuống dòng này nọ cũng khác biệt nhiều.”
“Vậy là cậu…” Giọng tôi khản đặc. Tôi húng hắng ho. “Cho rằng từ đầu tôi đã có ý định giết cậu ta và chuẩn bị sẵn bản thảo như thế?”
“Không, tôi không cho là như vậy. Nếu có kế hoạch, chắc chắn anh đã bắt chước văn phong và hình thức giống hơn nữa. Vì tôi nghe nói chuyện đó không khó lắm. Với lại, nếu xét những chuyện hung khí là đồ chặn giấy, rồi gấp rút gọi anh Oshima đến để làm nhân chứng ngoại phạm, thì rõ ràng đây là hành động phạm tội bột phát.”
“Vậy tại sao cậu nói tôi đã chuẩn bị sẵn bản thảo?”
“Vấn đề ở chỗ đó. Tại sao anh có bản thảo Cánh cửa băng giá? Mà không, tại sao anh viết bản thảo đó từ trước? Tôi vô cùng quan tâm đến điểm này. Và tôi cho rằng động cơ giết anh Hidaka của anh nằm ở đây.”
Tôi nhắm mắt. Để ngăn bản thân trở nên hoảng loạn.
“Toàn bộ câu chuyện của cậu là tưởng tượng đúng không? Không hề có chứng cứ nào cả.”
“Đúng vậy. Chính vì lẽ đó, tôi muốn khám xét nhà riêng. Tôi đã nói đến đây, hẳn anh đã hiểu chúng tôi muốn tìm cái gì rồi nhỉ?”
Tôi im lặng, cậu ta nói.
“Đĩa mềm. Cái đĩa có bản thảo đó. Hoặc có thể bản thảo đó còn trong đĩa cứng của máy đánh chữ. À không, chắc là còn. Nếu là hành động mang tính kế hoạch thì anh đã tiêu hủy ngay, nhưng tôi thấy không phải vậy. Chắc chắn anh còn để lại bản thảo ở đâu đây.”
Tôi mở mắt. Đôi mắt sáng của Kaga đang nhìn tôi. Không hiểu sao tôi lại có thể tiếp nhận ánh mắt ấy với tâm trạng yên bình. Một chút tĩnh lặng trong khoảnh khắc đã khiến tôi tĩnh tâm.
“Tức là nếu tìm được, sẽ bắt tôi?”
“Tôi nghĩ vậy. Thật tiếc nhưng…”
“Trước đó,” Tôi hỏi. “Có thể tự thú không?”
Đôi mắt cảnh sát Kaga mở thật lớn. Sau đó, cậu ta chỉ lắc đầu một lần.
“Tiếc là đến giai đoạn này rồi thì không được xem là tự thú. Nhưng tôi nghĩ việc chống đối bừa bãi cũng không phải là cách hay.”
“Vậy à.” Tôi buông thõng hai vai. Trong tuyệt vọng, tôi lại cảm thấy yên tâm. Bởi như vậy, tôi không cần phải đóng kịch nữa. “Cậu nghi ngờ tôi từ lúc nào?” Tôi hỏi cảnh sát Kaga.
“Từ đêm đầu tiên.” Cậu ta trả lời.
“Đêm đầu tiên? Tôi lại phạm sai lầm gì sao?”
“Vâng.” Cậu ta gật đầu. “Thầy đã hỏi về thời gian tử vong.”
“Chuyện đó có gì lạ à?”
“Lạ chứ. Vì thầy nói chuyện với anh Hidaka lúc 6 giờ hơn, và lúc 8 giờ đã biết vụ án xảy ra. Đương nhiên chỉ có thể nghĩ thời gian tử vong nằm trong khoảng đó. Vậy tại sao lại cố tình hỏi cảnh sát?”
“A…”
“Chưa kể, hôm sau thầy lại hỏi câu hỏi đó, khi đang dùng bữa ở nhà hàng. Lúc đấy tôi đã xác nhận chắc chắn, rằng không phải thầy muốn biết thời gian xảy ra vụ án, mà thầy muốn biết cảnh sát suy đoán thời gian tử vong là mấy giờ.”
“Thì ra là vậy sao…”
Đúng như cậu ta nói. Tôi đã rất thắc mắc liệu cái bẫy mình giăng ra có suôn sẻ không.
“Cậu thật xuất sắc.” Tôi đã nói với cảnh sát Kaga như thế. “Tôi nghĩ có lẽ cậu là một cảnh sát tài ba đấy.”
“Cảm ơn.” Sau khi cúi đầu, cậu ta tiếp tục nói. “Vậy bây giờ thầy có thể chuẩn bị lên đường chứ? Có điều, xin lỗi là tôi phải ở đây canh chừng. Đã có không ít trường hợp lơ là để nghi phạm một mình, và rồi không cách nào sửa chữa sai lầm.”
Tôi hiểu cậu ta đang nói gì.
“Tôi không tự sát đâu.” Tôi vừa cười vừa nói. Kì lạ thay, tôi có thể cười thật tự nhiên.
“Vâng, mong là như vậy.” Kaga cũng nở nụ cười thật tự nhiên.